Chương 369: Gần đây lưu hành chạy bộ
Hạ Nhật Dịch Lãnh
10/03/2015
Đúng lúc này, phía sau lại xuất hiện âm thanh thứ hai. Khi nhìn lại, rõ ràng là một nam tử trung niên. Sáu gã tướng lĩnh phía trước nhanh chóng kêu lên đại nhân. Nam tử trung niên gật đầu, phân phó xuống. Ban đầu, hắn chỉnh đốn trật tự, đuổi hết đám người người tới xem náo nhiệt ra ngoài, bao gồm Độc Cô Chư.
Đương nhiên. Rất nhanh người nắm giữ hoàng bào nhanh chóng tiến vào khu vực kiếm hoàn thứ bảy, cũng xông về phía hùng quan kiếm hoàn thứ sáu.
Độc Cô Chư buồn bực. Hắn chỉ là một đệ tử áo bào đỏ mà thôi, không thể qua đó nhìn. Đột nhiên, hắn nghĩ đến lệnh tín của Độc Cô Cửu Phù. Hắn lấy ra, sau đó nghênh ngang vượt qua trạm kiểm tra. Độc Cô Cửu Phù vừa mới chết, chuyện còn chưa bị truyền ra.
Hùng quan tại kiếm hoàn thứ bảy cũng không tính là khó khăn. Vu Nhai tiếp tục đi tới.
Đúng như nam tử trung niên kia, chắc là chỉ huy cao nhất của hùng quan kiếm hoàn thứ bảy đã nói, mục tiêu của hắn chính là hùng quan kiếm hoàn thứ sáu. Chỉ xông qua kiếm hoàn thứ bảy vẫn quá yếu, ảnh hưởng không lớn. Điều hắn muốn chính là ảnh hưởng. Hắn muốn đi gặp kẻ đã đứng phía sau màn độc thủ kia, thậm chí là người phụ thân kia phải gọi hắn đến.
Nếu muốn báo thù, muốn tìm ra kẻ đứng phía sau màn hạ độc thủ, muốn rửa đi cái gọi là tội danh kia, đề phòng bọn họ sẽ có lý do đối phó với người của chính mình, vậy nhất định phải làm điều gì đó. Chỉ dựa vào Độc Cô Chiến U là không được.
Độc Cô Chiến U cùng mình không thân cũng chẳng quen, không thể bảo đảm dưới tình trạng không có lợi ích và các loại áp lực sẽ không phản chiến. Cho nên hắn vẫn tiếp tục chấp hành sách lược của hắn khi ở Thiên Kiếm Hùng Quan, chính là làm lớn chuyện, khiến cho cao tầng của Độc Cô gia phải quan tâm.
Hai giờ sau, Vu Nhai mới đứng ở trước kiếm hoàn thứ sáu Hùng Quan. Giữa các kiếm hoàn có khoảng cách rất lớn. Trước đó đã nói, Độc Cô Thần Thành tương đương với một phần hai mươi tỉnh Bắc Đấu.
Hùng quan kiếm hoàn thứ sáu, so với kiếm hoàn thứ bảy cũng không chênh lệch quá nhiều, lối kiến trúc như nhau.
Chỉ có điều khiến cho Vu Nhai có áp lực lại lớn hơn nữa, chính là dường như kiếm ý trên hùng quan càng lúc càng nặng, càng hung hiểm hơn. Nếu như thực lực chưa đầy người, cảm nhận được cổ kiếm ý này, trong lòng sẽ trực tiếp phát sinh sự khiếp sợ. Mỗi một tòa hùng quan trong Độc Cô gia đều bị cao thủ dung nhập kiếm ý.
- Người nào? Vì sao không mặc kiếm bào lên?
Binh sĩ trấn thủ quan ải thấy Vu Nhai đi tới, lập tức quát lớn.
- Ta cứng rắn xông qua đây. Đây là giấy thông hành của ta!
Vu Nhai quét mắt nhìn đám binh sĩ trấn thủ quan ải trước mặt. Chưởng Binh Sư.
Xem ra lần này cần phải đối phó với mấy trăm người Chưởng Binh Sư kết thành kiếm trận. Không trách được nói người cứng rắn xông qua ít lại càng ít, không bằng đi làm nhiệm vụ. Lần này thật sự là đệ tử ngân bào yếu một chút tới, cũng không nhất định có thể xông qua.
- Cứng rắn xông qua sao...
Binh sĩ trấn thủ quan ải ngẩn người một lát, chợt lập tức cảm giác được trên người Vu Nhai còn có kiếm ý chưa đánh tan. Rất nhanh, bọn họ mang theo giấy thông hành của Vu Nhai lên tượng quan hùng quan của bọn họ, Cũng không lâu lắm, quả nhiên như lần trước vậy, lại có tướng lĩnh xuống, liếc mắt nhìn Vu Nhai. Hắn cũng không nhiều lời vô ích, trực tiếp xua tất cả người nhập quan, sau đó tuyên bố bắt đầu cứng rắn xông qua.
- Giết không tha...
Theo một tiếng khẩu hiệu từ bên trong hùng quan truyền tới, Vu Nhai giơ kiếm xông vào...
Cùng lúc đó, đám người Độc Cô Chư cũng chạy tới. Một đám người đã có thể nghe được âm thanh chấn động bên trong, nhưng vẫn có được một khoảng cách, Vu Nhai tại sao lại bỏ chạy nhanh như vậy.
Bên trong khu quạt kiếm 20 kiếm hoàn thứ bảy, tất cả hiện lên một con lốc màu vàng. Người không rõ cho nên nhìn đám người kia há hốc mồm.
Lẽ nào gần đây lưu hành chạy bộ buổi tối sao?
Mãi đến khi có người bị kéo lại hỏi, sau khi nói chuyện có người mạnh mẽ xông vào, kiếm hoàn thứ sáu mới phát ra các tiếng kêu kỳ quái. Sau đó càng lúc càng có nhiều người xông về phía hùng quan của kiếm hoàn thứ sáu.
Bạn học Độc Cô Chư đáng thương mới chỉ là thực lực áo bào đỏ mà thôi, mệt thở hồng hộc. Thời điểm hắn chạy tới hùng quan kiếm hoàn thứ sáu, cuộc chiến đấu đã kết thúc. Thậm chí ngay cả các binh lính trấn thủ quan ải cũng bắt đầu duy trì trật tự.
- Kết quả ra sao? Người xông qua ải này có qua không?
Độc Cô Chư kéo một binh sĩ trấn thủ quan ải tới hỏi.
Binh sĩ kia nhìn hắn một cái, trực tiếp không để ý tới hắn. Mới là áo bào đỏ mà thôi, hỏi cái lông.
May là bên cạnh có một người cũng áo bào đỏ chen vào đáp:
- Qua rồi. Đã sớm qua rồi. Con mẹ nó người kia thật đáng sợ. Lúc đó ta cũng có mặt. Khí chất đó, tướng khí đó, kiếm ý đó, thật sự thiếu chút nữa thì khiến ta sợ tè ra quần. Cũng không biết người đó có thực lực thế nào lại cứng rắn xông qua như vậy.
Độc Cô Chư thở hắt ra một hơi, vội vàng nói một câu cảm ơn, sau đó nhanh chóng muốn vượt qua cửa ải.
- Này, huynh đệ béo, ta là Độc Cô Đỉnh. Có phải ngươi có biện pháp vượt qua cửa ải hay không? Nhìn ngươi mặc áo bào đỏ có thể đến kiếm hoàn thứ bảy, vậy khẳng định có biện pháp đúng không? Như vậy đi, chỉ cần ngươi có thể mang ta đi vào, ta có thể tìm hai con ngựa qua. Nếu không lấy tốc độ của chúng ta sợ rằng không thế nhìn được trận chiến đấu ở hùng quan kiếm hoàn thứ năm đâu!
Người mặc áo đỏ kia đáp chén vào, xem ra chính là đánh chủ ý này.
Độc Cô Chư suy nghĩ một chút, liền gật đầu, lấy lệnh tín của Độc Cô Cửu Phù ra. Hiện trường lập tức xôn xao. Nhìn thấy lệnh tín này, vài người liền cảm thấy phiền muộn. Thậm chí binh sĩ trấn thủ quan ải trên người bị thương cũng lười chú ý nhiều, trực tiếp cho đi qua.
Độc Cô Đỉnh ở cửa ải sau, thật sự lấy được hai con ngựa. Như vậy, Độc Cô Chư cùng hắn cưỡi ngựa xông về phía trước.
Giống như ở khu quạt kiếm tại kiếm hoàn thứ bảy, quạt kiếm tại kiếm hoàn thứ sáu cũng có một cơn lốc màu xanh thổi tới. Đương nhiên, lần này không phải quá thuần túy. Trong đó còn kèm theo màu sắc khác.
Cùng lúc đó, tin tức có người cứng rắn xông qua hai đại hùng quan cũng giống như một trận gió lốc mang theo tất cả truyền đi. Đáng tiếc Độc Cô Thần Thành thật sự quá rộng lớn. Người của khu quạt kiếm khác căn bản không có biện pháp chạy tới. Chỉ có những người có ma thú bay mới có thể điên cuồng bay tới. Đồng thời, tất nhiên cũng có không ít ma thú bay bắt đầu truyền tin tức lại.
Độc Cô Chư cùng một gã áo bào đỏ khác cưỡi ngựa, chạy rất nhanh. Cuối cùng, bọn họ đã tới được hùng quan kiếm hoàn thứ năm. Đáng tiếc khi bọn họ tới nơi, vẫn chậm một bước. Vu Nhai cũng đã xông qua!
- Ta nói này huynh đệ, ngươi có thể tìm được ma thú bay hay không?
Trong lòng Độc Cô Chư thầm vui mừng cho Vu Nhai, nhưng không thể nhìn thấy phong thái của Vu Nhai lại cảm thấy thật sự phiền muộn.
Đương nhiên. Rất nhanh người nắm giữ hoàng bào nhanh chóng tiến vào khu vực kiếm hoàn thứ bảy, cũng xông về phía hùng quan kiếm hoàn thứ sáu.
Độc Cô Chư buồn bực. Hắn chỉ là một đệ tử áo bào đỏ mà thôi, không thể qua đó nhìn. Đột nhiên, hắn nghĩ đến lệnh tín của Độc Cô Cửu Phù. Hắn lấy ra, sau đó nghênh ngang vượt qua trạm kiểm tra. Độc Cô Cửu Phù vừa mới chết, chuyện còn chưa bị truyền ra.
Hùng quan tại kiếm hoàn thứ bảy cũng không tính là khó khăn. Vu Nhai tiếp tục đi tới.
Đúng như nam tử trung niên kia, chắc là chỉ huy cao nhất của hùng quan kiếm hoàn thứ bảy đã nói, mục tiêu của hắn chính là hùng quan kiếm hoàn thứ sáu. Chỉ xông qua kiếm hoàn thứ bảy vẫn quá yếu, ảnh hưởng không lớn. Điều hắn muốn chính là ảnh hưởng. Hắn muốn đi gặp kẻ đã đứng phía sau màn độc thủ kia, thậm chí là người phụ thân kia phải gọi hắn đến.
Nếu muốn báo thù, muốn tìm ra kẻ đứng phía sau màn hạ độc thủ, muốn rửa đi cái gọi là tội danh kia, đề phòng bọn họ sẽ có lý do đối phó với người của chính mình, vậy nhất định phải làm điều gì đó. Chỉ dựa vào Độc Cô Chiến U là không được.
Độc Cô Chiến U cùng mình không thân cũng chẳng quen, không thể bảo đảm dưới tình trạng không có lợi ích và các loại áp lực sẽ không phản chiến. Cho nên hắn vẫn tiếp tục chấp hành sách lược của hắn khi ở Thiên Kiếm Hùng Quan, chính là làm lớn chuyện, khiến cho cao tầng của Độc Cô gia phải quan tâm.
Hai giờ sau, Vu Nhai mới đứng ở trước kiếm hoàn thứ sáu Hùng Quan. Giữa các kiếm hoàn có khoảng cách rất lớn. Trước đó đã nói, Độc Cô Thần Thành tương đương với một phần hai mươi tỉnh Bắc Đấu.
Hùng quan kiếm hoàn thứ sáu, so với kiếm hoàn thứ bảy cũng không chênh lệch quá nhiều, lối kiến trúc như nhau.
Chỉ có điều khiến cho Vu Nhai có áp lực lại lớn hơn nữa, chính là dường như kiếm ý trên hùng quan càng lúc càng nặng, càng hung hiểm hơn. Nếu như thực lực chưa đầy người, cảm nhận được cổ kiếm ý này, trong lòng sẽ trực tiếp phát sinh sự khiếp sợ. Mỗi một tòa hùng quan trong Độc Cô gia đều bị cao thủ dung nhập kiếm ý.
- Người nào? Vì sao không mặc kiếm bào lên?
Binh sĩ trấn thủ quan ải thấy Vu Nhai đi tới, lập tức quát lớn.
- Ta cứng rắn xông qua đây. Đây là giấy thông hành của ta!
Vu Nhai quét mắt nhìn đám binh sĩ trấn thủ quan ải trước mặt. Chưởng Binh Sư.
Xem ra lần này cần phải đối phó với mấy trăm người Chưởng Binh Sư kết thành kiếm trận. Không trách được nói người cứng rắn xông qua ít lại càng ít, không bằng đi làm nhiệm vụ. Lần này thật sự là đệ tử ngân bào yếu một chút tới, cũng không nhất định có thể xông qua.
- Cứng rắn xông qua sao...
Binh sĩ trấn thủ quan ải ngẩn người một lát, chợt lập tức cảm giác được trên người Vu Nhai còn có kiếm ý chưa đánh tan. Rất nhanh, bọn họ mang theo giấy thông hành của Vu Nhai lên tượng quan hùng quan của bọn họ, Cũng không lâu lắm, quả nhiên như lần trước vậy, lại có tướng lĩnh xuống, liếc mắt nhìn Vu Nhai. Hắn cũng không nhiều lời vô ích, trực tiếp xua tất cả người nhập quan, sau đó tuyên bố bắt đầu cứng rắn xông qua.
- Giết không tha...
Theo một tiếng khẩu hiệu từ bên trong hùng quan truyền tới, Vu Nhai giơ kiếm xông vào...
Cùng lúc đó, đám người Độc Cô Chư cũng chạy tới. Một đám người đã có thể nghe được âm thanh chấn động bên trong, nhưng vẫn có được một khoảng cách, Vu Nhai tại sao lại bỏ chạy nhanh như vậy.
Bên trong khu quạt kiếm 20 kiếm hoàn thứ bảy, tất cả hiện lên một con lốc màu vàng. Người không rõ cho nên nhìn đám người kia há hốc mồm.
Lẽ nào gần đây lưu hành chạy bộ buổi tối sao?
Mãi đến khi có người bị kéo lại hỏi, sau khi nói chuyện có người mạnh mẽ xông vào, kiếm hoàn thứ sáu mới phát ra các tiếng kêu kỳ quái. Sau đó càng lúc càng có nhiều người xông về phía hùng quan của kiếm hoàn thứ sáu.
Bạn học Độc Cô Chư đáng thương mới chỉ là thực lực áo bào đỏ mà thôi, mệt thở hồng hộc. Thời điểm hắn chạy tới hùng quan kiếm hoàn thứ sáu, cuộc chiến đấu đã kết thúc. Thậm chí ngay cả các binh lính trấn thủ quan ải cũng bắt đầu duy trì trật tự.
- Kết quả ra sao? Người xông qua ải này có qua không?
Độc Cô Chư kéo một binh sĩ trấn thủ quan ải tới hỏi.
Binh sĩ kia nhìn hắn một cái, trực tiếp không để ý tới hắn. Mới là áo bào đỏ mà thôi, hỏi cái lông.
May là bên cạnh có một người cũng áo bào đỏ chen vào đáp:
- Qua rồi. Đã sớm qua rồi. Con mẹ nó người kia thật đáng sợ. Lúc đó ta cũng có mặt. Khí chất đó, tướng khí đó, kiếm ý đó, thật sự thiếu chút nữa thì khiến ta sợ tè ra quần. Cũng không biết người đó có thực lực thế nào lại cứng rắn xông qua như vậy.
Độc Cô Chư thở hắt ra một hơi, vội vàng nói một câu cảm ơn, sau đó nhanh chóng muốn vượt qua cửa ải.
- Này, huynh đệ béo, ta là Độc Cô Đỉnh. Có phải ngươi có biện pháp vượt qua cửa ải hay không? Nhìn ngươi mặc áo bào đỏ có thể đến kiếm hoàn thứ bảy, vậy khẳng định có biện pháp đúng không? Như vậy đi, chỉ cần ngươi có thể mang ta đi vào, ta có thể tìm hai con ngựa qua. Nếu không lấy tốc độ của chúng ta sợ rằng không thế nhìn được trận chiến đấu ở hùng quan kiếm hoàn thứ năm đâu!
Người mặc áo đỏ kia đáp chén vào, xem ra chính là đánh chủ ý này.
Độc Cô Chư suy nghĩ một chút, liền gật đầu, lấy lệnh tín của Độc Cô Cửu Phù ra. Hiện trường lập tức xôn xao. Nhìn thấy lệnh tín này, vài người liền cảm thấy phiền muộn. Thậm chí binh sĩ trấn thủ quan ải trên người bị thương cũng lười chú ý nhiều, trực tiếp cho đi qua.
Độc Cô Đỉnh ở cửa ải sau, thật sự lấy được hai con ngựa. Như vậy, Độc Cô Chư cùng hắn cưỡi ngựa xông về phía trước.
Giống như ở khu quạt kiếm tại kiếm hoàn thứ bảy, quạt kiếm tại kiếm hoàn thứ sáu cũng có một cơn lốc màu xanh thổi tới. Đương nhiên, lần này không phải quá thuần túy. Trong đó còn kèm theo màu sắc khác.
Cùng lúc đó, tin tức có người cứng rắn xông qua hai đại hùng quan cũng giống như một trận gió lốc mang theo tất cả truyền đi. Đáng tiếc Độc Cô Thần Thành thật sự quá rộng lớn. Người của khu quạt kiếm khác căn bản không có biện pháp chạy tới. Chỉ có những người có ma thú bay mới có thể điên cuồng bay tới. Đồng thời, tất nhiên cũng có không ít ma thú bay bắt đầu truyền tin tức lại.
Độc Cô Chư cùng một gã áo bào đỏ khác cưỡi ngựa, chạy rất nhanh. Cuối cùng, bọn họ đã tới được hùng quan kiếm hoàn thứ năm. Đáng tiếc khi bọn họ tới nơi, vẫn chậm một bước. Vu Nhai cũng đã xông qua!
- Ta nói này huynh đệ, ngươi có thể tìm được ma thú bay hay không?
Trong lòng Độc Cô Chư thầm vui mừng cho Vu Nhai, nhưng không thể nhìn thấy phong thái của Vu Nhai lại cảm thấy thật sự phiền muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.