Chương 1638: Tiến vào Ma Uyên
Hạ Nhật Dịch Lãnh
29/04/2015
- Đúng vậy, người kia kinh
khủng như vậy. Trong thoáng chốc đã giết chết hai Thần Tướng. Người như
vậy ai có thể không nhìn nhầm được?
- Đúng vậy, đúng vậy. Thật không biết có phải gia hỏa này mang theo cả lực lượng kiếp trước tới hay không. Từ trong bụng mẹ đã bắt đầu tu luyện cũng không có khả năng kinh khủng như vậy. Hai Thần Tướng đấy. Hắn đối mặt với Băng Tuyết Ma Vương cũng không bị tổn thương chút nào. Thật đáng sợ.
- Cái gì. Các ngươi đang nói cái gì? Cái gì mà đối mặt với Băng Tuyết Ma Vương?
Trên gương mặt đầy nếp nhăn của Lan Quân Nhân thoáng cứng đờ.
- Nhân nãi nãi, nếu như không phải nhờ hắn, chúng ta đã chết. Nếu như không phải nhờ hắn, chúng ta cũng không có khả năng biết được lối vào Ma Uyên ở đâu. Trước đó, hắn muốn nói điều gì, chúng ta căn bản không quản được. Không phải là không muốn quản, mà là không có lực để đi quản...
Lan Quân Khôi vội vàng giải thích. Bọn họ nói ra những chuyện về Ngụy Linh.
- Cái gì? Làm sao có thể như vậy được? Các ngươi không phải đã nằm mơ chứ?
Lan Quân Nhân mở to hai mắt nhìn nói.
- Chúng ta cũng rất hi vọng chúng ta đã nằm mơ. Dù sao tồn tại như vậy chính là ác mộng đối với thế hệ trẻ chúng ta. Cảm giác vĩnh viễn không có cách nào vượt qua được. Nhưng chúng ta sống đã chứng minh những điều đó không phải là giấc mộng.
Một người Lan Quân gia nào đó lại nói:
- Thậm chí hắn còn...
- Còn thế nào?
- Không biết hắn còn có bao nhiêu hậu chiêu nữa.
Người Lan Quân gia này chớp mắt vài cái cái nói. Hắn vốn muốn nói hắn còn nắm giữ tàn hồn Hoàng hậu nương nương. Nhưng khi nhìn thấy người xung quanh đang lắng nghe, hắn không nói nữa. Vẫn nên tìm một chỗ không người rồi hãy nói.
- Vậy vì sao trước đó, các ngươi không nói sớm?
Lan Quân Nhân khó chịu nói.
Dù sao trước đó nàng chỉ luôn nói người ta không có quy củ thậm chí còn muốn giết người. Nhưng kết quả, mới biết được người ta là ân nhân cứu mạng của đám người Thanh Môn và Lan Quân Hi. Như vậy bảo nàng để mặt mũi ở đâu? Thậm chí còn oan uổng cho Lan Quân Hi... Quả thực đúng là xấu mặt. Phải biết rằng, vừa rồi nàng thể hiện sự uy nghiêm của Thần Vương, để tất cả đám người Thanh Môn nghe được nàng giáo huấn Lan Quân Hi.
- Trước đó ngài luôn trừng mắt với chúng ta, chúng ta dám nói sao?
Trong lòng mọi người thầm nghĩ, nhưng không dám nói ra khỏi miệng.
- Hừ. Bất kể thế nào, hắn ở trước mặt ta, vượt mặt ta, chính là đối địch với Lan Quân gia chúng ta. Hơn nữa các ngươi vừa cũng nói, mục đích của hắn cũng là ma kiếm trong Ma Uyên. Lần sau gặp mặt, hắn chính là kẻ địch của các ngươi.
Lan Quân Nhân cũng biết, vừa rồi nàng trừng mắt với mọi người, cho nên không đợi bọn họ mở miệng, nàng trực tiếp nói:
- Các ngươi cũng không nên thủ hạ lưu tình.
Bốn người Lan Quân Hi lại lặng lẽ. Thủ hạ lưu tình. Bọn họ hạ thủ lưu tình được sao? Có tư cách đó sao?
Mặc dù có tư cách đó, nhưng trong tay người ta còn có Hoàng hậu nương nương. Địa vị của Hoàng hậu nương nương có thể sánh ngang, thậm chí cao hơn địa vị đại trưởng lão Lan Quân Nhân nhiều... Ai, thật không biết gia chủ tại sao lại không đích thân đến đây, mà lại để Nhân nãi nãi tới?
Sợ rằng không thể tạm thời không nói cho Nhân nãi nãi biết về chuyện của Hoàng hậu nương nương. Nếu không nàng thật sự sẽ ra tay giết người. Quyết không thể để Nhân nãi nãi giết Ngụy Linh. Không chỉ hắn là ân nhân cứu mạng của đám người Thanh Môn bọn họ. Người chưa từng thấy qua Ngụy Linh xuất thủ sẽ không biết hắn cường đại tới mức nào. Trong lòng đám người Thanh Môn có một cảm giác cổ quái, dường như Nhân nãi nãi cũng giết không được Ngụy Linh.
Trong đó Lan Quân Hi là người có cảm giác này mãnh liệt nhất. Nàng vẫn nhớ rõ sự bình tĩnh của nam nhân kia.
- Chính là chỗ này sao? Nếu như không nhìn kỹ thật sự không biết ở đây có gì khác với những nơi khác. Nếu như không đạt được cấp Thần Vương, thậm chí cũng không phát hiện được nơi này có gì dị thường. Băng Tuyết Ma Vương ẩn nấp thật là sâu.
Lực lượng Thần Vương liền dẫn mấy trăm người di chuyển, tốc độ cũng khủng khiếp. Gần như chỉ là mấy lần chớp mắt, bọn họ đã đi tới vị trí cách ma pháp trận tự nhiên cả ngàn dặm. Tinh thần lực gia của chủ Mạc Luân Tạp Đế điên cuồng lướt nhanh. Rất nhanh, hắn đã phát hiện ra dãy núi tuyết này có điểm đặc biệt. Hắn lạnh lùng nói.
Thời điểm hắn vừa nói xong, đám người đại quốc sư và Lan Quân Nhân cũng chạy tới nơi, đồng thời phát hiện ra điểm dị thường ở nơi này. Vu Nhai đương nhiên cũng phát hiện có điểm khác thường đó. Không phải Thần Vương không phát hiện được nơi đây đặc biệt sao? Hắc hắc, Vu Nhai cũng không ở trong nhóm này.
- Phá...
Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế đột nhiên quát khẽ một tiếng. Hiển nhiên hắn đã tìm được phương pháp loại bỏ sự che giấu kia. Trong nháy mắt, một ma lực khủng bố từ trong dãy núi tuyết xung quanh phun ra. Ngay lập tức, xung quanh đều biến đổi lớn.
Chỉ thấy dãy núi tuyết xung quanh vốn không có gì khác lạ, chợt biến thành mê huyễn. Ma pháp trận tự nhiên thứ hai xuất hiện.
- A, chuyện gì xảy ra vậy? Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế, làm sao có thể?
Cùng lúc đó, ở sâu trong Ma Uyên, hai mắt Băng Tuyết Ma Vương chợt mở to, trên gương mặt lãnh đạm có thêm vài phần không hiểu và ngưng trọng. Hắn cúi đầu nói. Vị trí hắn đang ở là một quảng trường cực lớn. Trên quảng trường cũng không có kiến trúc gì, chỉ có những hình vẽ kỳ quái. Nếu như là ma pháp sư nhìn thấy những hình vẽ này nhất định sẽ nhìn ra được đó là những ma pháp trận thần bí.
Nhưng kế tiếp bọn họ cũng sẽ cảm thấy kỳ quái. Bởi vì bọn họ căn bản không hiểu được những ma pháp trận này.
Băng Tuyết Ma Vương đang ngồi khoanh chân ở ngay giữa ma pháp trận lớn nhất. Ngôi xung quanh hắn là những cấp Thần Tướng cường đại. Có chừng hai mươi người. Nếu như tính luôn cả ba người đã chết kia, thế lực của Băng Tuyết Ma Vương có hai mươi một Thần cấp. Số lượng này đã tương đương với toàn bộ Bách Tộc Loạn Địa. Chỉ có điều như vậy cũng không có gì kỳ quái. Dù sao Bách Tộc Loạn Địa sao có thể so sánh với đế quốc Ma Pháp.
Kẻ địch lớn nhất của dân Cổ Duệ vẫn là hai đại đế quốc.
Nếu như không có lực lượng như vậy, Băng Tuyết Ma Vương cũng tuyệt đối không dám nói tới chuyện tranh đoạt đại lục. Hơn hai mươi Thần cấp là tối thiểu.
Đương nhiên, trong đó còn có một người chưa đạt được Thần cấp. Không ngờ chính là Nguyệt Ninh Á. Nàng quả nhiên được Băng Tuyết Ma Vương cứu trở về. Nói cách khác, hiện tại Băng Tuyết Ma Vương ở trong lòng đất nhưng có thể khống chế toàn bộ ma pháp trận tự nhiên phía trên.
- Phụ vương, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nguyệt Ninh Á hỏi. Các ma pháp sư khác cũng nhìn lại.
- Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế đã tìm được chỗ lối vào Ma Uyên chúng ta, đồng thời sẽ lập tức tiến vào. Hắn có thể tìm tới, vậy đại quốc sư và Lan Quân gia thậm chí các thế lực lớn nhỏ khác cũng sẽ tìm được.
Băng Tuyết Ma Vương khẽ nói.
- Làm sao có thể? Bọn họ làm sao tìm được?
Nguyệt Ninh Á kinh ngạc kêu lên. Các Thần cấp cũng thiếu chút nữa đứng lên.
- Đúng vậy, đúng vậy. Thật không biết có phải gia hỏa này mang theo cả lực lượng kiếp trước tới hay không. Từ trong bụng mẹ đã bắt đầu tu luyện cũng không có khả năng kinh khủng như vậy. Hai Thần Tướng đấy. Hắn đối mặt với Băng Tuyết Ma Vương cũng không bị tổn thương chút nào. Thật đáng sợ.
- Cái gì. Các ngươi đang nói cái gì? Cái gì mà đối mặt với Băng Tuyết Ma Vương?
Trên gương mặt đầy nếp nhăn của Lan Quân Nhân thoáng cứng đờ.
- Nhân nãi nãi, nếu như không phải nhờ hắn, chúng ta đã chết. Nếu như không phải nhờ hắn, chúng ta cũng không có khả năng biết được lối vào Ma Uyên ở đâu. Trước đó, hắn muốn nói điều gì, chúng ta căn bản không quản được. Không phải là không muốn quản, mà là không có lực để đi quản...
Lan Quân Khôi vội vàng giải thích. Bọn họ nói ra những chuyện về Ngụy Linh.
- Cái gì? Làm sao có thể như vậy được? Các ngươi không phải đã nằm mơ chứ?
Lan Quân Nhân mở to hai mắt nhìn nói.
- Chúng ta cũng rất hi vọng chúng ta đã nằm mơ. Dù sao tồn tại như vậy chính là ác mộng đối với thế hệ trẻ chúng ta. Cảm giác vĩnh viễn không có cách nào vượt qua được. Nhưng chúng ta sống đã chứng minh những điều đó không phải là giấc mộng.
Một người Lan Quân gia nào đó lại nói:
- Thậm chí hắn còn...
- Còn thế nào?
- Không biết hắn còn có bao nhiêu hậu chiêu nữa.
Người Lan Quân gia này chớp mắt vài cái cái nói. Hắn vốn muốn nói hắn còn nắm giữ tàn hồn Hoàng hậu nương nương. Nhưng khi nhìn thấy người xung quanh đang lắng nghe, hắn không nói nữa. Vẫn nên tìm một chỗ không người rồi hãy nói.
- Vậy vì sao trước đó, các ngươi không nói sớm?
Lan Quân Nhân khó chịu nói.
Dù sao trước đó nàng chỉ luôn nói người ta không có quy củ thậm chí còn muốn giết người. Nhưng kết quả, mới biết được người ta là ân nhân cứu mạng của đám người Thanh Môn và Lan Quân Hi. Như vậy bảo nàng để mặt mũi ở đâu? Thậm chí còn oan uổng cho Lan Quân Hi... Quả thực đúng là xấu mặt. Phải biết rằng, vừa rồi nàng thể hiện sự uy nghiêm của Thần Vương, để tất cả đám người Thanh Môn nghe được nàng giáo huấn Lan Quân Hi.
- Trước đó ngài luôn trừng mắt với chúng ta, chúng ta dám nói sao?
Trong lòng mọi người thầm nghĩ, nhưng không dám nói ra khỏi miệng.
- Hừ. Bất kể thế nào, hắn ở trước mặt ta, vượt mặt ta, chính là đối địch với Lan Quân gia chúng ta. Hơn nữa các ngươi vừa cũng nói, mục đích của hắn cũng là ma kiếm trong Ma Uyên. Lần sau gặp mặt, hắn chính là kẻ địch của các ngươi.
Lan Quân Nhân cũng biết, vừa rồi nàng trừng mắt với mọi người, cho nên không đợi bọn họ mở miệng, nàng trực tiếp nói:
- Các ngươi cũng không nên thủ hạ lưu tình.
Bốn người Lan Quân Hi lại lặng lẽ. Thủ hạ lưu tình. Bọn họ hạ thủ lưu tình được sao? Có tư cách đó sao?
Mặc dù có tư cách đó, nhưng trong tay người ta còn có Hoàng hậu nương nương. Địa vị của Hoàng hậu nương nương có thể sánh ngang, thậm chí cao hơn địa vị đại trưởng lão Lan Quân Nhân nhiều... Ai, thật không biết gia chủ tại sao lại không đích thân đến đây, mà lại để Nhân nãi nãi tới?
Sợ rằng không thể tạm thời không nói cho Nhân nãi nãi biết về chuyện của Hoàng hậu nương nương. Nếu không nàng thật sự sẽ ra tay giết người. Quyết không thể để Nhân nãi nãi giết Ngụy Linh. Không chỉ hắn là ân nhân cứu mạng của đám người Thanh Môn bọn họ. Người chưa từng thấy qua Ngụy Linh xuất thủ sẽ không biết hắn cường đại tới mức nào. Trong lòng đám người Thanh Môn có một cảm giác cổ quái, dường như Nhân nãi nãi cũng giết không được Ngụy Linh.
Trong đó Lan Quân Hi là người có cảm giác này mãnh liệt nhất. Nàng vẫn nhớ rõ sự bình tĩnh của nam nhân kia.
- Chính là chỗ này sao? Nếu như không nhìn kỹ thật sự không biết ở đây có gì khác với những nơi khác. Nếu như không đạt được cấp Thần Vương, thậm chí cũng không phát hiện được nơi này có gì dị thường. Băng Tuyết Ma Vương ẩn nấp thật là sâu.
Lực lượng Thần Vương liền dẫn mấy trăm người di chuyển, tốc độ cũng khủng khiếp. Gần như chỉ là mấy lần chớp mắt, bọn họ đã đi tới vị trí cách ma pháp trận tự nhiên cả ngàn dặm. Tinh thần lực gia của chủ Mạc Luân Tạp Đế điên cuồng lướt nhanh. Rất nhanh, hắn đã phát hiện ra dãy núi tuyết này có điểm đặc biệt. Hắn lạnh lùng nói.
Thời điểm hắn vừa nói xong, đám người đại quốc sư và Lan Quân Nhân cũng chạy tới nơi, đồng thời phát hiện ra điểm dị thường ở nơi này. Vu Nhai đương nhiên cũng phát hiện có điểm khác thường đó. Không phải Thần Vương không phát hiện được nơi đây đặc biệt sao? Hắc hắc, Vu Nhai cũng không ở trong nhóm này.
- Phá...
Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế đột nhiên quát khẽ một tiếng. Hiển nhiên hắn đã tìm được phương pháp loại bỏ sự che giấu kia. Trong nháy mắt, một ma lực khủng bố từ trong dãy núi tuyết xung quanh phun ra. Ngay lập tức, xung quanh đều biến đổi lớn.
Chỉ thấy dãy núi tuyết xung quanh vốn không có gì khác lạ, chợt biến thành mê huyễn. Ma pháp trận tự nhiên thứ hai xuất hiện.
- A, chuyện gì xảy ra vậy? Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế, làm sao có thể?
Cùng lúc đó, ở sâu trong Ma Uyên, hai mắt Băng Tuyết Ma Vương chợt mở to, trên gương mặt lãnh đạm có thêm vài phần không hiểu và ngưng trọng. Hắn cúi đầu nói. Vị trí hắn đang ở là một quảng trường cực lớn. Trên quảng trường cũng không có kiến trúc gì, chỉ có những hình vẽ kỳ quái. Nếu như là ma pháp sư nhìn thấy những hình vẽ này nhất định sẽ nhìn ra được đó là những ma pháp trận thần bí.
Nhưng kế tiếp bọn họ cũng sẽ cảm thấy kỳ quái. Bởi vì bọn họ căn bản không hiểu được những ma pháp trận này.
Băng Tuyết Ma Vương đang ngồi khoanh chân ở ngay giữa ma pháp trận lớn nhất. Ngôi xung quanh hắn là những cấp Thần Tướng cường đại. Có chừng hai mươi người. Nếu như tính luôn cả ba người đã chết kia, thế lực của Băng Tuyết Ma Vương có hai mươi một Thần cấp. Số lượng này đã tương đương với toàn bộ Bách Tộc Loạn Địa. Chỉ có điều như vậy cũng không có gì kỳ quái. Dù sao Bách Tộc Loạn Địa sao có thể so sánh với đế quốc Ma Pháp.
Kẻ địch lớn nhất của dân Cổ Duệ vẫn là hai đại đế quốc.
Nếu như không có lực lượng như vậy, Băng Tuyết Ma Vương cũng tuyệt đối không dám nói tới chuyện tranh đoạt đại lục. Hơn hai mươi Thần cấp là tối thiểu.
Đương nhiên, trong đó còn có một người chưa đạt được Thần cấp. Không ngờ chính là Nguyệt Ninh Á. Nàng quả nhiên được Băng Tuyết Ma Vương cứu trở về. Nói cách khác, hiện tại Băng Tuyết Ma Vương ở trong lòng đất nhưng có thể khống chế toàn bộ ma pháp trận tự nhiên phía trên.
- Phụ vương, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nguyệt Ninh Á hỏi. Các ma pháp sư khác cũng nhìn lại.
- Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế đã tìm được chỗ lối vào Ma Uyên chúng ta, đồng thời sẽ lập tức tiến vào. Hắn có thể tìm tới, vậy đại quốc sư và Lan Quân gia thậm chí các thế lực lớn nhỏ khác cũng sẽ tìm được.
Băng Tuyết Ma Vương khẽ nói.
- Làm sao có thể? Bọn họ làm sao tìm được?
Nguyệt Ninh Á kinh ngạc kêu lên. Các Thần cấp cũng thiếu chút nữa đứng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.