Chương 1637: Ai cũng sẽ nhìn nhầm
Hạ Nhật Dịch Lãnh
29/04/2015
- Dù sao tuy rằng Lan Quân
gia các ngươi thần bí, nhưng còn chưa đạt được loại cảnh giới giống như
Độc Cô gia đâu. Muốn một mình đối phó với Băng Tuyết Ma Vương sao? Hừ
các ngươi vẫn còn non lắm.
- Đúng vậy. Nàng hãy để cho vị tiểu bằng hữu này nói hết lời thì tốt hơn.
Đại quốc sư cũng híp mắt nói,
Hai người bọn họ vốn đứng ở phía trên Phiêu Phong Thành. Dù sao bọn họ là Thần Vương. Nếu như xuất động vậy có chút thái quá. Ba Thần Vương kiềm chế lẫn nhau. Nhưng khi nhận được tin tức, mới biết được Băng Tuyết Ma Vương căn bản cũng không ở trong Phiêu Phong Thành. Bọn họ lập tức vọt tới nơi ở của Băng Tuyết Ma Vương ở Phiêu Phong Thành, mới phát hiện khí tức của Băng Tuyết Ma Vương căn bản chính là giả.
Đúng vậy, bọn họ vốn cảm ứng được khí tức của nhau, đề phòng có người rời khỏi đó, chém giết cướp đoạt Ma Uyên, bảo đảm chỉ có những người trẻ tuổi tranh đoạt. Nhưng có trời mới biết Băng Tuyết Ma Vương lại giảo hoạt như thế. Bọn họ liền biết có chuyện không ổn. Ngay lập tức bọn họ vọt về phía ma pháp trận tự nhiên. Từ phía xa, bọn họ đã nhìn thấy cảnh tượng Lan Quân Nhân muốn giết Vu Nhai. Sau khi cân nhắc một chút, bọn họ đã biết chuyện gì xảy ra.
Hai người lập tức xông tới cứu Vu Nhai. Bọn họ còn quát lớn.
Tuy rằng bọn họ nhận được tin tức, biết Băng Tuyết Ma Vương đang giở trò quỷ, nhưng không biết cụ thể chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt Lan Quân Nhân thâm trầm đáng sợ, liếc mắt nhìn hai đại năng giả cấp Thần Vương, sau đó lại quay đầu nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, nói thẳng:
- Tiểu tử, ngươi nói đi. Nếu như ngươi thật sự không muốn sống, vậy ngươi cứ tiếp tục nói.
- Người thanh niên, không cần sợ. Hai chúng ta bảo đảm ngươi không cần phải lo lắng về tính mạng. Thậm chí còn nhận được vinh hoa phú quý.
Vu Nhai nhún vai. Từ đầu đến cuối, vẻ mặt hắn đều không có bất kỳ biến hóa nào. Bất kể là lực lượng tinh thần của Lan Quân Nhân hay áp lực của hai đại năng cấp Thần Vương cũng không khiến hắn dao động. Chỉ có điều hiện tại, lực chú ý của mọi người cũng không ở trên mặt hắn, mà là đang ý hắn muốn nói điều gì. Ma Uyên rốt cuộc ở chỗ nào? Cũng không người nào bình tĩnh nổi.
Chỉ có Lan Quân Hi nhìn chằm chằm vào hắn. Vì sao hắn đối mặt với Thần Vương vẫn có thể bình tĩnh như vậy?
Lại nghe hắn nói:
- Phía sau ma pháp trận tự nhiên căn bản không phải là lối vào Ma Uyên, mà là lối ra của Ma Uyên, không vào được. Lối vào thật sự ở hướng kia... Nếu như ta không đoán sai, Băng Tuyết Ma Vương sử dụng ma pháp trận tự nhiên giết người chắc là muốn khởi động thứ gì đó ở Ma Uyên. Nói cách khác, bây giờ hắn còn không thể hoàn toàn nắm giữ Ma Uyên. Kế tiếp cũng không cần ta nhiều lời nữa chứ?
Ánh mắt chớp động. Mọi người đương nhiên biết câu nói cuối cùng của người trẻ tuổi này có nghĩa là gì. Ý tứ rất đơn giản. Nói đúng hơn là phải hành động nhanh một chút. Muốn ngăn cản Băng Tuyết Ma Vương thì phải nhanh, nếu không nói không chừng sẽ không kịp.
Ánh mắt Lan Quân Nhân vẫn tràn ngập sát ý. Nếu như ánh mắt có thể giết người, Vu Nhai đã chết vô số lần. Ban đầu Lan Quân gia bọn họ có thể độc chiếm, bây giờ lại phải chia xẻ cùng người khác. Đáng chết...
- Người thanh niên, làm sao ngươi biết nhiều như vậy?
Đại quốc sư không nhịn được hỏi.
- Điều này rất quan trọng sao?
Vu Nhai quay về phía bọn họ nói.
Vu Nhai lười lại giải thích thêm. Tuy rằng giải thích cũng không có gì. Chỉ cần ném Ngôn Vũ ra là được. Đương nhiên, như vậy có khả năng cũng sẽ hại Ngôn Vũ. Tuy rằng hắn đối với Ngôn Vũ không có cảm giác gì, thậm chí còn có chút hận ý, nhưng Tô Lôi là vô tội.
Nếu như ném Ngôn Vũ ra, không có cách nào nắm trong tay tin tức khác của Ngôn Vũ. Nói ví dụ như tiến vào Ma Uyên, không chừng còn phải nhờ nàng dẫn đường. Về phần tại sao hắn muốn mọi người đều biết về chuyện Ma Uyên...
Rất đơn giản, hắn đánh không lại Băng Tuyết Ma Vương, đương nhiên phải tìm sự giúp đỡ. Chẳng lẽ lại thật sự ngu ngốc bảo vệ bí mật, sau đó tự mình hoặc cùng Thủy Tinh và Tiểu Hắc lẻn vào Ma Uyên, đánh nhau với Băng Tuyết Ma Vương cùng một đám thủ hạ cấp Thần Tướng hay sao?
Trở thành thủ lĩnh của bốn đội ngũ Thanh Môn, thật ra ngoại trừ không muốn nhìn thấy bọn họ chết vô ích ra, hắn cũng có tâm tư riêng.
Nếu như dẫn theo đám người kia, như vậy gặp phải chuyện gì khó giải quyết cũng có thể có người ra tay ứng phó. Nhưng chủ yếu nhất vẫn là tình huống trước khi Thủy Tinh từ sâu trong ma pháp trận đi ra. Nếu như Thủy Tinh thật sự có bất ngờ gì, còn có thể dẫn người xông qua. Cuối cùng là cường giả Thần cấp tin tưởng lời nói của hắn..
Như bây giờ, Lan Quân Nhân đã tin thiếu chút nữa muốn giết chết hắn. Còn gia chủ Mạc Luân Tạp Đế, sau khi nghe Vu Nhai nói, nhìn về phía đám người gia tộc Mạc Luân Tạp Đế. Chỉ thấy mọi người nặng nề gật đầu, hắn cũng sẽ tin.
Nếu hai Đại Thần Vương đều tin, đại quốc sư đương nhiên cũng không có lý do gì không tin.
- Gia tộc Mạc Luân Tạp Đế, theo ta đi...
Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế vung tay lên, nâng đám người gia tộc Mạc Luân Tạp Đế lên, sau đó dẫn theo bọn họ phóng về phía Vu Nhai đã chỉ trước đó. Tự nhiên, hắn cũng tiện tay mang Vu Nhai theo.
Nếu nói sẽ bảo vệ tính mạng hắn, tất nhiên phải giữ lời. Phải biết rằng, đây chính là lời hắn nói ra ở trước mặt rất nhiều người.
Hơn nữa, cũng không biết vì sao gia chủ Mạc Luân Tạp Đế luôn cảm thấy người trẻ tuổi này không đơn giản. Đặc biệt khi nhìn đến các cường giả trẻ tuổi trong gia tộc Mạc Luân Tạp Đế nhất trí gật đầu thừa nhận hắn, lại càng thêm kỳ quái. Còn không có người thanh niên nào có thể chinh phục tất cả thiên tài trẻ tuổi của gia tộc bọn họ. Vấn đề này khẳng định có gì đó cổ quái.
Đương nhiên, hắn cũng nghĩ như vậy, không quá để bụng.
Đại quốc sư thật ra rất cao ngạo, không cảm thấy người trẻ tuổi này có gì đặc biệt hơn người. Cùng lắm thì nắm giữ chút tin tức mà thôi. Hơn nữa còn là kẻ phản bội Lan Quân. Đối với kẻ phản bội như vậy, hắn vui mừng để gia chủ Mạc Luân Tạp Đế dẫn đi...
- Tiểu Hi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Loại người phản bội như vậy, tại sao trước đó ngươi không giết chết đi cho xong. Ngươi bình thường nhìn người chuẩn nhất. Lần này tại sao lại nhìn nhầm như vậy?
Sắc mặt Lan Quân Nhân vẫn khó coi, gần như trở nên hung bạo. Thời điểm dẫn theo đám người Thanh Môn, vẫn không nhịn được trách cứ Lan Quân Hi. Nhưng nàng nói như vậy, không ngờ lại không thấy Lan Quân Hi nhận sai. Nàng lạnh lùng nói:
- Thế nào? Chẳng lẽ không đúng sao?
- Đúng, Nhân nãi nãi nói rất đúng. Thật không biết tại sao ta lại nhìn nhầm? Bình thường ta nhìn người chuẩn như vậy, nhưng không hiểu sao chung quy ở trên người này lại nhìn nhầm. Thật đáng chết.
Lan Quân Hi cắn răng nghiến lợi nói.
Lần này, Lan Quân Nhân đã hài lòng. Lan Quân Hi biết sai là tốt rồi...
- Quân Hi tỷ, điều này cũng không có thể trách tỷ được. Ngụy Linh thật sự quá thần bí. Cho dù là ai gặp hắn cũng sẽ nhìn nhầm thôi.
Lan Quân Khôi nói.
- Đúng vậy. Nàng hãy để cho vị tiểu bằng hữu này nói hết lời thì tốt hơn.
Đại quốc sư cũng híp mắt nói,
Hai người bọn họ vốn đứng ở phía trên Phiêu Phong Thành. Dù sao bọn họ là Thần Vương. Nếu như xuất động vậy có chút thái quá. Ba Thần Vương kiềm chế lẫn nhau. Nhưng khi nhận được tin tức, mới biết được Băng Tuyết Ma Vương căn bản cũng không ở trong Phiêu Phong Thành. Bọn họ lập tức vọt tới nơi ở của Băng Tuyết Ma Vương ở Phiêu Phong Thành, mới phát hiện khí tức của Băng Tuyết Ma Vương căn bản chính là giả.
Đúng vậy, bọn họ vốn cảm ứng được khí tức của nhau, đề phòng có người rời khỏi đó, chém giết cướp đoạt Ma Uyên, bảo đảm chỉ có những người trẻ tuổi tranh đoạt. Nhưng có trời mới biết Băng Tuyết Ma Vương lại giảo hoạt như thế. Bọn họ liền biết có chuyện không ổn. Ngay lập tức bọn họ vọt về phía ma pháp trận tự nhiên. Từ phía xa, bọn họ đã nhìn thấy cảnh tượng Lan Quân Nhân muốn giết Vu Nhai. Sau khi cân nhắc một chút, bọn họ đã biết chuyện gì xảy ra.
Hai người lập tức xông tới cứu Vu Nhai. Bọn họ còn quát lớn.
Tuy rằng bọn họ nhận được tin tức, biết Băng Tuyết Ma Vương đang giở trò quỷ, nhưng không biết cụ thể chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt Lan Quân Nhân thâm trầm đáng sợ, liếc mắt nhìn hai đại năng giả cấp Thần Vương, sau đó lại quay đầu nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, nói thẳng:
- Tiểu tử, ngươi nói đi. Nếu như ngươi thật sự không muốn sống, vậy ngươi cứ tiếp tục nói.
- Người thanh niên, không cần sợ. Hai chúng ta bảo đảm ngươi không cần phải lo lắng về tính mạng. Thậm chí còn nhận được vinh hoa phú quý.
Vu Nhai nhún vai. Từ đầu đến cuối, vẻ mặt hắn đều không có bất kỳ biến hóa nào. Bất kể là lực lượng tinh thần của Lan Quân Nhân hay áp lực của hai đại năng cấp Thần Vương cũng không khiến hắn dao động. Chỉ có điều hiện tại, lực chú ý của mọi người cũng không ở trên mặt hắn, mà là đang ý hắn muốn nói điều gì. Ma Uyên rốt cuộc ở chỗ nào? Cũng không người nào bình tĩnh nổi.
Chỉ có Lan Quân Hi nhìn chằm chằm vào hắn. Vì sao hắn đối mặt với Thần Vương vẫn có thể bình tĩnh như vậy?
Lại nghe hắn nói:
- Phía sau ma pháp trận tự nhiên căn bản không phải là lối vào Ma Uyên, mà là lối ra của Ma Uyên, không vào được. Lối vào thật sự ở hướng kia... Nếu như ta không đoán sai, Băng Tuyết Ma Vương sử dụng ma pháp trận tự nhiên giết người chắc là muốn khởi động thứ gì đó ở Ma Uyên. Nói cách khác, bây giờ hắn còn không thể hoàn toàn nắm giữ Ma Uyên. Kế tiếp cũng không cần ta nhiều lời nữa chứ?
Ánh mắt chớp động. Mọi người đương nhiên biết câu nói cuối cùng của người trẻ tuổi này có nghĩa là gì. Ý tứ rất đơn giản. Nói đúng hơn là phải hành động nhanh một chút. Muốn ngăn cản Băng Tuyết Ma Vương thì phải nhanh, nếu không nói không chừng sẽ không kịp.
Ánh mắt Lan Quân Nhân vẫn tràn ngập sát ý. Nếu như ánh mắt có thể giết người, Vu Nhai đã chết vô số lần. Ban đầu Lan Quân gia bọn họ có thể độc chiếm, bây giờ lại phải chia xẻ cùng người khác. Đáng chết...
- Người thanh niên, làm sao ngươi biết nhiều như vậy?
Đại quốc sư không nhịn được hỏi.
- Điều này rất quan trọng sao?
Vu Nhai quay về phía bọn họ nói.
Vu Nhai lười lại giải thích thêm. Tuy rằng giải thích cũng không có gì. Chỉ cần ném Ngôn Vũ ra là được. Đương nhiên, như vậy có khả năng cũng sẽ hại Ngôn Vũ. Tuy rằng hắn đối với Ngôn Vũ không có cảm giác gì, thậm chí còn có chút hận ý, nhưng Tô Lôi là vô tội.
Nếu như ném Ngôn Vũ ra, không có cách nào nắm trong tay tin tức khác của Ngôn Vũ. Nói ví dụ như tiến vào Ma Uyên, không chừng còn phải nhờ nàng dẫn đường. Về phần tại sao hắn muốn mọi người đều biết về chuyện Ma Uyên...
Rất đơn giản, hắn đánh không lại Băng Tuyết Ma Vương, đương nhiên phải tìm sự giúp đỡ. Chẳng lẽ lại thật sự ngu ngốc bảo vệ bí mật, sau đó tự mình hoặc cùng Thủy Tinh và Tiểu Hắc lẻn vào Ma Uyên, đánh nhau với Băng Tuyết Ma Vương cùng một đám thủ hạ cấp Thần Tướng hay sao?
Trở thành thủ lĩnh của bốn đội ngũ Thanh Môn, thật ra ngoại trừ không muốn nhìn thấy bọn họ chết vô ích ra, hắn cũng có tâm tư riêng.
Nếu như dẫn theo đám người kia, như vậy gặp phải chuyện gì khó giải quyết cũng có thể có người ra tay ứng phó. Nhưng chủ yếu nhất vẫn là tình huống trước khi Thủy Tinh từ sâu trong ma pháp trận đi ra. Nếu như Thủy Tinh thật sự có bất ngờ gì, còn có thể dẫn người xông qua. Cuối cùng là cường giả Thần cấp tin tưởng lời nói của hắn..
Như bây giờ, Lan Quân Nhân đã tin thiếu chút nữa muốn giết chết hắn. Còn gia chủ Mạc Luân Tạp Đế, sau khi nghe Vu Nhai nói, nhìn về phía đám người gia tộc Mạc Luân Tạp Đế. Chỉ thấy mọi người nặng nề gật đầu, hắn cũng sẽ tin.
Nếu hai Đại Thần Vương đều tin, đại quốc sư đương nhiên cũng không có lý do gì không tin.
- Gia tộc Mạc Luân Tạp Đế, theo ta đi...
Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế vung tay lên, nâng đám người gia tộc Mạc Luân Tạp Đế lên, sau đó dẫn theo bọn họ phóng về phía Vu Nhai đã chỉ trước đó. Tự nhiên, hắn cũng tiện tay mang Vu Nhai theo.
Nếu nói sẽ bảo vệ tính mạng hắn, tất nhiên phải giữ lời. Phải biết rằng, đây chính là lời hắn nói ra ở trước mặt rất nhiều người.
Hơn nữa, cũng không biết vì sao gia chủ Mạc Luân Tạp Đế luôn cảm thấy người trẻ tuổi này không đơn giản. Đặc biệt khi nhìn đến các cường giả trẻ tuổi trong gia tộc Mạc Luân Tạp Đế nhất trí gật đầu thừa nhận hắn, lại càng thêm kỳ quái. Còn không có người thanh niên nào có thể chinh phục tất cả thiên tài trẻ tuổi của gia tộc bọn họ. Vấn đề này khẳng định có gì đó cổ quái.
Đương nhiên, hắn cũng nghĩ như vậy, không quá để bụng.
Đại quốc sư thật ra rất cao ngạo, không cảm thấy người trẻ tuổi này có gì đặc biệt hơn người. Cùng lắm thì nắm giữ chút tin tức mà thôi. Hơn nữa còn là kẻ phản bội Lan Quân. Đối với kẻ phản bội như vậy, hắn vui mừng để gia chủ Mạc Luân Tạp Đế dẫn đi...
- Tiểu Hi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Loại người phản bội như vậy, tại sao trước đó ngươi không giết chết đi cho xong. Ngươi bình thường nhìn người chuẩn nhất. Lần này tại sao lại nhìn nhầm như vậy?
Sắc mặt Lan Quân Nhân vẫn khó coi, gần như trở nên hung bạo. Thời điểm dẫn theo đám người Thanh Môn, vẫn không nhịn được trách cứ Lan Quân Hi. Nhưng nàng nói như vậy, không ngờ lại không thấy Lan Quân Hi nhận sai. Nàng lạnh lùng nói:
- Thế nào? Chẳng lẽ không đúng sao?
- Đúng, Nhân nãi nãi nói rất đúng. Thật không biết tại sao ta lại nhìn nhầm? Bình thường ta nhìn người chuẩn như vậy, nhưng không hiểu sao chung quy ở trên người này lại nhìn nhầm. Thật đáng chết.
Lan Quân Hi cắn răng nghiến lợi nói.
Lần này, Lan Quân Nhân đã hài lòng. Lan Quân Hi biết sai là tốt rồi...
- Quân Hi tỷ, điều này cũng không có thể trách tỷ được. Ngụy Linh thật sự quá thần bí. Cho dù là ai gặp hắn cũng sẽ nhìn nhầm thôi.
Lan Quân Khôi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.