Chương 71
Túc Mễ Xác
11/01/2017
Tới gần buổi trưa,
thời điểm gần bắt đầu yến tiệc, gõ một tiếng chuông nhắc nhở, còn có nội thị chạy chậm đi truyền đám con cháu hoàng thất cùng nhóm nam tử địa vị cao quý, có công lao, theo danh hiệu tước vị phân chia đi vào ngồi, con cháu hoàng thất đa số ngồi ở nhóm đầu, tiếp theo chính là nhóm công tử
nhà Công, Hầu, Bá, Tước, sau nữa chính là gia đình nhà đại thần.
Từng người mặc cẩm hoa y phục, phong lưu phóng khoáng, sải bước tiến vào Lãm Nguyệt Hiên, nội thị đi tới cửa cúi đầu lui tới một bên, nhóm cung nữ lập tức tiếp nhận nhiệm vụ nội thị, dẫn các công tử thế gia vào chỗ ngồi, rót trà.
Đối diện, chỗ ngồi nhóm nữ quyến cũng là dựa theo quy định ngồi xuống, bố trí chính là hai người một chỗ bàn nhỏ. Phía trên bậc thang chính giữa có ba chỗ ngồi là trung tâm của yến tiệc, phía bên phải cũng bố trí ba chỗ ngồi, chỗ ngồi trung tâm đúng là dành cho ba người Thái Hậu, Hoàng hậu, Việt quý phi đang được sủng ái nhất hậu cung, vị trí bên cạnh chỗ Hoàng Hậu là cho Thái tử phi hiện giờ, Đức phi nương nương ở Sở Đức Cung, Thục phi nương nương ở Ngọc Hoa cung.
Lúc này nhóm quý tộc làm người khác chú ý nhất tự nhiên là tam thiếu gia kinh thành tiếng tăm lừng lẫy Lục vương gia Cố Cảnh Hành, con Thái phó Phong Vu Tu cùng trưởng tử Trấn quốc đại tướng quân quan nhất phẩm Phương Tử Mặc, quan trọng nhất ba người chưa có đón dâu, nếu là trong yến hội này ai được nhìn trúng chính là vinh quang vô cùng, các thiếu nữ mặc dù tâm tình kích động nhưng tự nhiên không dám biểu hiện quá mức rõ ràng, hơi hơi nâng mắt thẹn thùng trông mong.
Trong mắt nhóm thiếu nữ, đầu tiên là nhìn thấy một nam tử mặc áo trắng thêu chỉ bạc, thắt đai lưng khảm ngọc bích, xuống dưới là giày dài nam tử, tim đập không hiểu nhanh hơn…
Lúc này theo toàn bộ bóng dáng ở một góc hiện ra một công tử dáng vẻ khỏe mạnh bụng đầy thịt, bộ dáng cao lớn thô kệch, con cháu hoàng thất, con cháu Công, Hầu, Bá, Tước từ trước đến nay ham ăn lười làm, vui chơi tham ăn, loại nhiều thịt béo ú cũng không thiếu, trong đôi mắt lóe sáng của các thiếu nữ đột nhiên tối sầm, đều che miệng cười nhạo, tiếp theo vào một ít lúc cao lúc thấp, hoặc béo hoặc gầy, đều là vào không được trong mắt nữ quyến thân phận cao quý, nhất là Vân Khanh Công chúa cùng Cẩm Bình Quận chúa, hai người đều hận không thể để toàn bộ mọi người đều ca ngợi mình.
Kỳ thật những công tử mặc trang phục áo gấm, đai lưng chạm ngọc thật ra cũng không kém cỏi như vậy, trong đó cũng có không ít dung mạo tuấn tú, nhưng loại khí chất khí phách này nọ là giả bộ không được, để một số người so sánh xuống, lúc này đúng lúc đi vào một người như vậy.
Thân hình cao lớn đứng thẳng như ngọc, eo hẹp giấu dưới lớp y phục, mày kiếm mắt sáng,cùng bên hông treo trường kiếm chạm khắc hoa văn con rồng xanh nhả khói, tuổi trẻ tài giỏi được bệ hạ ân chuẩn cho phép đeo kiếm trong hoàng cung ngoại trừ Phương Tử Mặc Trấn quốc tướng quân còn có thể là ai. Thanh trường kiếm kia chính là bệ hạ ban cho, Nam cương người dã man xâm nhập biên giới, Phương Tử Mặc tuổi còn trẻ liền làm chủ soái khua kiếm chống địch, lấy được toàn thắng, chiến thắng trở về cũng là lúc bệ hạ ban thưởng ba ly rượu, cũng là một phen thưởng bảo kiếm cho phép mang vào hoàng cung, này là ân sủng lớn lao.
Phương Tử Mặc có thể lấy được thanh danh kinh thành tam thiếu, tất nhiên thứ nhất dung mạo xuất chúng, thứ hai là công trạng hiển hách, so với các công tử chỉ biết ăn chơi vui đùa có sức quyến rũ mười phần.
Các thiếu nữ vừa gặp đã thương, nhịn không được đều nghị luận.
Cẩm Bình Quận chúa khó có được con ngươi sáng quắc, mặt đỏ lợi hại.
Vân Khanh Công chúa sớm có tâm hướng về người khác, nàng càng thích người phong độ tri thức, nhìn cũng sửng sốt, lập tức trêu ghẹo Cẩm Bình quận chúa nói “Phương tướng quân này hàng năm không ở kinh thành, hiện giờ coi như nhìn thấy, ngược lại so với Lục hoàng huynh ta tuyệt đối không kém cỏi,”
Cẩm Bình Quận chúa gật gật đầu, khóe miệng cong lên, con ngươi sâu kín hiện lên ánh sáng, chậm rì rì uống một hớp trà, có chút si mê nói “Đúng vậy…ta yêu thích.”
“Quận chúa tỷ tỷ có tính toán gì không? Ta nhưng là nghe nói Phương phu nhân đã sớm nhìn trúng Đại tiểu thư Triệu gia con vợ cả, nghĩ muốn thay Phương tướng quân lấy về nhà, nàng mặc dù thanh danh không tốt, nhưng rốt cuộc là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, tự nhiên có tư cách, thận phận coi như không bằng tỷ tỷ nhưng trưởng nữ Quốc Công phủ nói ra cũng xứng với Trấn quốc tướng quân phủ. Lại nói nam nhân nào không thích đẹp, vạn nhất bị sắc đẹp Triệu Văn Uyển mê hoặc, thanh niên bị nàng mê hoặc thất điên bát đảo không phải không có, tỷ lại nhìn một cái vị kia.”
Cẩm Bình Quận Chúa theo ngón tay Vân Khanh Công Chúa nhìn lại, nhìn thấy một người mặt mày ngả ngớn, nam tử cẩm y mang theo sắc đẹp âm nhu, ngay cả quần áo đều là mặc màu đỏ thắm cực kì rực rỡ, áo choàng bằng gấm hoa văn đường viền vạt áo nghiêng nghiêng, tư thái nhàn nhã, mặt mày tùy ý, chính là hướng tới chỗ bàn ngồi trống không bên đối diện, kia rõ ràng là vị trí của ba tỷ muội Triệu gia bị người Thái Hậu gọi đi.
“Hắn là con trai độc nhất của bác muội Trưởng Công chúa Khánh Dương, thế tử Bình Nam Vương.”
Cẩm Bình Quận Chúa tự nhiên là có chút căm tức, trong lòng thầm mắng Triệu Văn Uyển cái đồ hồ ly tinh, chẳng qua là có khuôn mặt xinh đẹp thôi, không xem là bản lĩnh, yến hội hôm nay nhất định phải khiến nàng mất mặt trước mọi người, vì thế nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu, cực kỳ không cam lòng, giống như là người nọ thật sự bị Triệu Văn Uyển cướp đi, “Ai có thể thoát được lòng bàn tay của tỷ chứ.”
Tiếng chuông lại vang lên, nhóm nữ tử ban đầu còn líu ríu thảo luận nam tử ở bên đối diện lúc này đều im lặng, mỗi người vội vàng chỉnh sửa đầu tóc, y phục, chỉnh tề ngồi ngay ngắn, nhóm cung nữ bên cạnh đều nín thở lui hai bên, cúi đầu mà đứng.
Tiếng công công thông báo cao giọng vang lên “Thái Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương…Giá lâm..”
Ba tỷ muội Triệu Văn Uyển cực kỳ ân sủng đi theo bên người Thái Hậu, hơn nữa Thái Hậu cực kỳ thích Triệu Văn Uyển, một đường lôi kéo tay nàng đi trước, Triệu Văn Uyển nội tâm không ngừng kêu khổ, hôm nay không nghĩ sẽ làm náo động, trong kịch bản ban đầu người được lôi kéo tay chính là Triệu Văn Hi, cũng không hiểu Thái Hậu có chỗ nào không thích hợp, lẽ ra không nên để mình cùng đi đoạn đường này, dưới có vô số ánh mắt hâm mộ, lại càng không thiếu ghen tị….
Vân Khanh Công chúa nói không sai, là nam nhân người nào không thích sắc đẹp, mặc dù không phải có tâm tư sai lệch, cùng là nhìn mang tâm tư thưởng thức, nhất là Thế tử Bình Nam Vương ánh mắt nhìn Triệu Văn Uyển giống như sói hoang, đáy mắt tà mị sâu kín phát ra dục vọng giữ lấy, giống như Triệu Văn Uyển là con mồi theo đuổi không từ bỏ.
Hạ Tĩnh Viễn ngồi ở đầu nhóm phía sau nhìn thấy Đại biểu muội đi đến trong lòng lại sinh ra ý nghĩ đem nàng giấu đi, đột nhiên cảm nhận được Thế tử Bình Nam Vương kia lửa nóng mãnh liệt, lại càng nóng nảy, hận không thể lập tức đi lên đem ánh mắt Thế tử Bình Nam Vương che lại, trong lòng không khỏi từng trận buồn bực, cảm xúc uể oải.
Triệu Văn Hi cùng Triệu Văn Huyên con ngươi buông xuống, tất nhiên là cảm thấy không cam lòng, Triệu Văn Huyên dùng thanh âm cực nhỏ nói “Vốn nên là Nhị tỷ tỷ vạn người nhìn mới đúng, lúc này…”
Triệu Văn Hi bị nói chỗ đau, rất nhanh bàn tay nắm chặt, cố nén không vui, nàng đến yến hôi mục đích cũng là muốn gặp Lục vương gia một lần, nếu là có thể trên Quỳnh hoa yến phóng tia sáng đoạt khôi thủ, có lẽ có thể vào mắt Vương gia, nàng không tự chủ lặng lẽ hướng ghế chỗ nam tử liếc qua, nàng không dám trắng trợn nhìn, chỉ phải nhanh thu hồi tầm mắt.
Thái tử phi một bên bước đi trâm cài trên đầu lay động, bước đi nhẹ nhàng, mà túm váy dài, thướt tha thanh nhã, vừa lúc đem một màn Triệu Văn Hi nhìn người thu vào đáy mắt, âm thầm lắc đầu cười nhạo, cấp bậc lễ nghĩa bậc này thật sự không lên được mặt bàn, lên đài quan trọng như thế, lại không biết thu liễm, nếu là ở trong nhóm nữ quyến thật ra không xứng đáng, quả thật là nha đầu xuất thân từ vùng núi, không biết quy củ lễ nghi hoàng gia nghiêm ngặt.
Thái Hậu cố ý ở trước lúc bắt đầu yến hội triệu kiến ba tỷ muội Triệu gia, tự nhiên là có dụng ý của nàng, nữ nhi thế gia đông đảo nhiều người, nào có vinh quang được dẫn vào vị trí ngồi, Đậu Thái Hậu thực sự giúp đỡ ba tỷ muội Triệu gia nở mày nở mặt, khiến nhiều công tử thế gia nhìn một chút, cơ hội bực này từ trước đến nay không nhiều lắm, ngày thường các cô nương khuê các đều trốn kín, cũng chỉ ở Quỳnh hoa yến hai năm tổ chức một lần mới có cơ hội lộ diện, nhưng như vậy cùng là mạo hiểm, nếu là không hiểu quy củ, ha, bản thân chẳng phải là bàn đạp chân.
Để ý Nhị tiểu thư Định Quốc Công phủ có chút vốn, nhìn cấp bậc lễ nghĩa lại không dè dặn như vậy, nhưng cũng phải nói lại, Triệu Văn Hi tuy mà mất đi một cái “Trận địa”, được lại tướng mạo không tầm thường, một ít công tử háo sắc nước miếng chảy không ngừng, vả lại yêu thích ôn nhu tự nhiên sẽ không bỏ qua tiểu mỹ nhân bậc này.
Triệu Văn Hi lần này chưa ý thức được bản thân vừa rồi đánh mất lễ nghi, nàng chỉ cảm thấy thoáng nhìn một cái cũng không ảnh hưởng gì, chỉ là lặng lẽ, kín đáo, nhưng mà làm chính là làm, sẽ không có thể đảm bảo không có người nhìn thấy.
Triệu Văn Uyển tự nhiên cũng là hơi hơi nhìn thấy, một tiếng thở dài, người khác cũng chưa ra tay, tự mình đã tìm đường chết trước.
Triệu Văn Huyên một bên nhỏ giọng nhắc nhở “Nhỉ tỷ, trường hợp bậc này cũng đừng loạn chuyển tròng mắt, đánh mất thể diện Quốc Công phủ chúng ta.” Triệu Văn Huyên dù sao cũng là từ nhỏ lớn lên trong Quốc Công phủ, Hạ di nương lại không thể lới lỏng quy củ, tự nhiên hiểu được rất nhiều.
Triệu Văn Hi vốn là rất khẩn trương, vừa nghe lưng đều cứng ngắc, ngầm bực bản thân, cùng tự nhắc nhở tý nữa lời nói cử chỉ mọi nơi phải cẩn thận mới được.
Ba tỷ muội Triệu gia đến chỗ ngồi, trước hướng về phía Thái Hậu thi lễ mới nâng váy vào chỗ ngồi, Triệu Văn Hi cùng Triệu Văn Huyên chiếm một cái bàn nhỏ, cung nữ thật cẩn thận đón tiếp Triệu Văn Uyển, Triệu Văn Uyển nhìn mấy bàn đặc biệt chỉ có bàn của nàng có một người, liếc liếc mắt cung nữ một cái.
Đợi Thái Hậu, Hoàng Hậu cùng nhóm Quý phi ngồi vào vị trí, mọi người đi theo cùng nhau đứng dậy, cùng chào.
Sau khi lễ nghi xong, mọi người lại ngồi vào vị trí, lúc này cung nữ mới tiến lên quỳ ngối xuống đất từng người hầu hạ ở mỗi bàn, cung nữ kia hiểu ý tứ vừa rồi của Triệu Văn Uyển, lúc này lên tiếng giải thích “Vĩnh Bình Công Chúa ban đầu tranh cãi ầm ĩ muốn ngồi cùng cô nương, cho nên liền đem vị trí an bài đến đây, nhưng Vĩnh Bình Công chúa lúc này thân mình không khỏe, chưa đến tham dự, liền trống một chỗ.
Triệu Văn Uyển gật gật đầu, trên mặt lộ vẻ hơi giật mình, Vĩnh Bình Công Chúa làm gì không ngồi tốt chỗ nhóm con cháu hoàng gia, ngược lại chạy đến ngồi nơi này?
Đậu Thái hậu nói một phen lời nói lễ nghi khách sáo, bỗng nhiên lại hỏi “Như thế nào không thấy Cảnh Hành a?”
Con cháu trong hoàng tộc chỉ có Cảnh Hành đến tuổi mà chưa lập phi, các hoàng tử phía sau đều quá nhỏ chưa đến tuổi, đứng đầu nam khách tự nhiên là vị trí Lục vương gia, trọng điểm chính là, mà chỗ ngồi cùng bàn phía sau hắn cũng trống không, đúng là chỗ Phong Vu Tu.
Việt quý phi là mẹ đẻ Cố Cảnh Hành, lúc này cũng có chút khó hiểu, như thế nào con mình không ở?
Mà chỗ tối cách Lãm Nguyệt Hiên không xa, đứng hai cái bóng dáng cao gầy.
“Ngươi lúc này lại phát cái bệnh điên gì?” Theo tầm mắt của hắn rơi xuống gương mặt quen thuộc của một người, khóe miệng gợi lên một tia trêu đùa “Cuối cùng là sợ hãi đi?”
Người bên cạnh tầm mắt lạnh nhạt xẹt qua, người sau lập tức im lặng, liếc hướng trong vườn oanh oanh yến yến, có phần phiền muộn nói “Ngươi tự mình không muốn đón dâu, nhưng đừng chậm trễ ta a.” Hắn một chút cũng không nghĩ trở thành người đoạn tụ trong miệng dân chúng dính Cố Cảnh Hành không buông tay! Hiện tai ánh mắt phụ thân nhìn hắn cũng có ý tứ không đúng!
Thân ảnh cao lớn màu đen đứng thẳng, từ chối cho ý kiến, ánh mắt sâu kín dừng trên người Triệu Văn Uyển, con ngươi đen tối.
Triệu Văn Uyển…
Từng người mặc cẩm hoa y phục, phong lưu phóng khoáng, sải bước tiến vào Lãm Nguyệt Hiên, nội thị đi tới cửa cúi đầu lui tới một bên, nhóm cung nữ lập tức tiếp nhận nhiệm vụ nội thị, dẫn các công tử thế gia vào chỗ ngồi, rót trà.
Đối diện, chỗ ngồi nhóm nữ quyến cũng là dựa theo quy định ngồi xuống, bố trí chính là hai người một chỗ bàn nhỏ. Phía trên bậc thang chính giữa có ba chỗ ngồi là trung tâm của yến tiệc, phía bên phải cũng bố trí ba chỗ ngồi, chỗ ngồi trung tâm đúng là dành cho ba người Thái Hậu, Hoàng hậu, Việt quý phi đang được sủng ái nhất hậu cung, vị trí bên cạnh chỗ Hoàng Hậu là cho Thái tử phi hiện giờ, Đức phi nương nương ở Sở Đức Cung, Thục phi nương nương ở Ngọc Hoa cung.
Lúc này nhóm quý tộc làm người khác chú ý nhất tự nhiên là tam thiếu gia kinh thành tiếng tăm lừng lẫy Lục vương gia Cố Cảnh Hành, con Thái phó Phong Vu Tu cùng trưởng tử Trấn quốc đại tướng quân quan nhất phẩm Phương Tử Mặc, quan trọng nhất ba người chưa có đón dâu, nếu là trong yến hội này ai được nhìn trúng chính là vinh quang vô cùng, các thiếu nữ mặc dù tâm tình kích động nhưng tự nhiên không dám biểu hiện quá mức rõ ràng, hơi hơi nâng mắt thẹn thùng trông mong.
Trong mắt nhóm thiếu nữ, đầu tiên là nhìn thấy một nam tử mặc áo trắng thêu chỉ bạc, thắt đai lưng khảm ngọc bích, xuống dưới là giày dài nam tử, tim đập không hiểu nhanh hơn…
Lúc này theo toàn bộ bóng dáng ở một góc hiện ra một công tử dáng vẻ khỏe mạnh bụng đầy thịt, bộ dáng cao lớn thô kệch, con cháu hoàng thất, con cháu Công, Hầu, Bá, Tước từ trước đến nay ham ăn lười làm, vui chơi tham ăn, loại nhiều thịt béo ú cũng không thiếu, trong đôi mắt lóe sáng của các thiếu nữ đột nhiên tối sầm, đều che miệng cười nhạo, tiếp theo vào một ít lúc cao lúc thấp, hoặc béo hoặc gầy, đều là vào không được trong mắt nữ quyến thân phận cao quý, nhất là Vân Khanh Công chúa cùng Cẩm Bình Quận chúa, hai người đều hận không thể để toàn bộ mọi người đều ca ngợi mình.
Kỳ thật những công tử mặc trang phục áo gấm, đai lưng chạm ngọc thật ra cũng không kém cỏi như vậy, trong đó cũng có không ít dung mạo tuấn tú, nhưng loại khí chất khí phách này nọ là giả bộ không được, để một số người so sánh xuống, lúc này đúng lúc đi vào một người như vậy.
Thân hình cao lớn đứng thẳng như ngọc, eo hẹp giấu dưới lớp y phục, mày kiếm mắt sáng,cùng bên hông treo trường kiếm chạm khắc hoa văn con rồng xanh nhả khói, tuổi trẻ tài giỏi được bệ hạ ân chuẩn cho phép đeo kiếm trong hoàng cung ngoại trừ Phương Tử Mặc Trấn quốc tướng quân còn có thể là ai. Thanh trường kiếm kia chính là bệ hạ ban cho, Nam cương người dã man xâm nhập biên giới, Phương Tử Mặc tuổi còn trẻ liền làm chủ soái khua kiếm chống địch, lấy được toàn thắng, chiến thắng trở về cũng là lúc bệ hạ ban thưởng ba ly rượu, cũng là một phen thưởng bảo kiếm cho phép mang vào hoàng cung, này là ân sủng lớn lao.
Phương Tử Mặc có thể lấy được thanh danh kinh thành tam thiếu, tất nhiên thứ nhất dung mạo xuất chúng, thứ hai là công trạng hiển hách, so với các công tử chỉ biết ăn chơi vui đùa có sức quyến rũ mười phần.
Các thiếu nữ vừa gặp đã thương, nhịn không được đều nghị luận.
Cẩm Bình Quận chúa khó có được con ngươi sáng quắc, mặt đỏ lợi hại.
Vân Khanh Công chúa sớm có tâm hướng về người khác, nàng càng thích người phong độ tri thức, nhìn cũng sửng sốt, lập tức trêu ghẹo Cẩm Bình quận chúa nói “Phương tướng quân này hàng năm không ở kinh thành, hiện giờ coi như nhìn thấy, ngược lại so với Lục hoàng huynh ta tuyệt đối không kém cỏi,”
Cẩm Bình Quận chúa gật gật đầu, khóe miệng cong lên, con ngươi sâu kín hiện lên ánh sáng, chậm rì rì uống một hớp trà, có chút si mê nói “Đúng vậy…ta yêu thích.”
“Quận chúa tỷ tỷ có tính toán gì không? Ta nhưng là nghe nói Phương phu nhân đã sớm nhìn trúng Đại tiểu thư Triệu gia con vợ cả, nghĩ muốn thay Phương tướng quân lấy về nhà, nàng mặc dù thanh danh không tốt, nhưng rốt cuộc là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, tự nhiên có tư cách, thận phận coi như không bằng tỷ tỷ nhưng trưởng nữ Quốc Công phủ nói ra cũng xứng với Trấn quốc tướng quân phủ. Lại nói nam nhân nào không thích đẹp, vạn nhất bị sắc đẹp Triệu Văn Uyển mê hoặc, thanh niên bị nàng mê hoặc thất điên bát đảo không phải không có, tỷ lại nhìn một cái vị kia.”
Cẩm Bình Quận Chúa theo ngón tay Vân Khanh Công Chúa nhìn lại, nhìn thấy một người mặt mày ngả ngớn, nam tử cẩm y mang theo sắc đẹp âm nhu, ngay cả quần áo đều là mặc màu đỏ thắm cực kì rực rỡ, áo choàng bằng gấm hoa văn đường viền vạt áo nghiêng nghiêng, tư thái nhàn nhã, mặt mày tùy ý, chính là hướng tới chỗ bàn ngồi trống không bên đối diện, kia rõ ràng là vị trí của ba tỷ muội Triệu gia bị người Thái Hậu gọi đi.
“Hắn là con trai độc nhất của bác muội Trưởng Công chúa Khánh Dương, thế tử Bình Nam Vương.”
Cẩm Bình Quận Chúa tự nhiên là có chút căm tức, trong lòng thầm mắng Triệu Văn Uyển cái đồ hồ ly tinh, chẳng qua là có khuôn mặt xinh đẹp thôi, không xem là bản lĩnh, yến hội hôm nay nhất định phải khiến nàng mất mặt trước mọi người, vì thế nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu, cực kỳ không cam lòng, giống như là người nọ thật sự bị Triệu Văn Uyển cướp đi, “Ai có thể thoát được lòng bàn tay của tỷ chứ.”
Tiếng chuông lại vang lên, nhóm nữ tử ban đầu còn líu ríu thảo luận nam tử ở bên đối diện lúc này đều im lặng, mỗi người vội vàng chỉnh sửa đầu tóc, y phục, chỉnh tề ngồi ngay ngắn, nhóm cung nữ bên cạnh đều nín thở lui hai bên, cúi đầu mà đứng.
Tiếng công công thông báo cao giọng vang lên “Thái Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương…Giá lâm..”
Ba tỷ muội Triệu Văn Uyển cực kỳ ân sủng đi theo bên người Thái Hậu, hơn nữa Thái Hậu cực kỳ thích Triệu Văn Uyển, một đường lôi kéo tay nàng đi trước, Triệu Văn Uyển nội tâm không ngừng kêu khổ, hôm nay không nghĩ sẽ làm náo động, trong kịch bản ban đầu người được lôi kéo tay chính là Triệu Văn Hi, cũng không hiểu Thái Hậu có chỗ nào không thích hợp, lẽ ra không nên để mình cùng đi đoạn đường này, dưới có vô số ánh mắt hâm mộ, lại càng không thiếu ghen tị….
Vân Khanh Công chúa nói không sai, là nam nhân người nào không thích sắc đẹp, mặc dù không phải có tâm tư sai lệch, cùng là nhìn mang tâm tư thưởng thức, nhất là Thế tử Bình Nam Vương ánh mắt nhìn Triệu Văn Uyển giống như sói hoang, đáy mắt tà mị sâu kín phát ra dục vọng giữ lấy, giống như Triệu Văn Uyển là con mồi theo đuổi không từ bỏ.
Hạ Tĩnh Viễn ngồi ở đầu nhóm phía sau nhìn thấy Đại biểu muội đi đến trong lòng lại sinh ra ý nghĩ đem nàng giấu đi, đột nhiên cảm nhận được Thế tử Bình Nam Vương kia lửa nóng mãnh liệt, lại càng nóng nảy, hận không thể lập tức đi lên đem ánh mắt Thế tử Bình Nam Vương che lại, trong lòng không khỏi từng trận buồn bực, cảm xúc uể oải.
Triệu Văn Hi cùng Triệu Văn Huyên con ngươi buông xuống, tất nhiên là cảm thấy không cam lòng, Triệu Văn Huyên dùng thanh âm cực nhỏ nói “Vốn nên là Nhị tỷ tỷ vạn người nhìn mới đúng, lúc này…”
Triệu Văn Hi bị nói chỗ đau, rất nhanh bàn tay nắm chặt, cố nén không vui, nàng đến yến hôi mục đích cũng là muốn gặp Lục vương gia một lần, nếu là có thể trên Quỳnh hoa yến phóng tia sáng đoạt khôi thủ, có lẽ có thể vào mắt Vương gia, nàng không tự chủ lặng lẽ hướng ghế chỗ nam tử liếc qua, nàng không dám trắng trợn nhìn, chỉ phải nhanh thu hồi tầm mắt.
Thái tử phi một bên bước đi trâm cài trên đầu lay động, bước đi nhẹ nhàng, mà túm váy dài, thướt tha thanh nhã, vừa lúc đem một màn Triệu Văn Hi nhìn người thu vào đáy mắt, âm thầm lắc đầu cười nhạo, cấp bậc lễ nghĩa bậc này thật sự không lên được mặt bàn, lên đài quan trọng như thế, lại không biết thu liễm, nếu là ở trong nhóm nữ quyến thật ra không xứng đáng, quả thật là nha đầu xuất thân từ vùng núi, không biết quy củ lễ nghi hoàng gia nghiêm ngặt.
Thái Hậu cố ý ở trước lúc bắt đầu yến hội triệu kiến ba tỷ muội Triệu gia, tự nhiên là có dụng ý của nàng, nữ nhi thế gia đông đảo nhiều người, nào có vinh quang được dẫn vào vị trí ngồi, Đậu Thái Hậu thực sự giúp đỡ ba tỷ muội Triệu gia nở mày nở mặt, khiến nhiều công tử thế gia nhìn một chút, cơ hội bực này từ trước đến nay không nhiều lắm, ngày thường các cô nương khuê các đều trốn kín, cũng chỉ ở Quỳnh hoa yến hai năm tổ chức một lần mới có cơ hội lộ diện, nhưng như vậy cùng là mạo hiểm, nếu là không hiểu quy củ, ha, bản thân chẳng phải là bàn đạp chân.
Để ý Nhị tiểu thư Định Quốc Công phủ có chút vốn, nhìn cấp bậc lễ nghĩa lại không dè dặn như vậy, nhưng cũng phải nói lại, Triệu Văn Hi tuy mà mất đi một cái “Trận địa”, được lại tướng mạo không tầm thường, một ít công tử háo sắc nước miếng chảy không ngừng, vả lại yêu thích ôn nhu tự nhiên sẽ không bỏ qua tiểu mỹ nhân bậc này.
Triệu Văn Hi lần này chưa ý thức được bản thân vừa rồi đánh mất lễ nghi, nàng chỉ cảm thấy thoáng nhìn một cái cũng không ảnh hưởng gì, chỉ là lặng lẽ, kín đáo, nhưng mà làm chính là làm, sẽ không có thể đảm bảo không có người nhìn thấy.
Triệu Văn Uyển tự nhiên cũng là hơi hơi nhìn thấy, một tiếng thở dài, người khác cũng chưa ra tay, tự mình đã tìm đường chết trước.
Triệu Văn Huyên một bên nhỏ giọng nhắc nhở “Nhỉ tỷ, trường hợp bậc này cũng đừng loạn chuyển tròng mắt, đánh mất thể diện Quốc Công phủ chúng ta.” Triệu Văn Huyên dù sao cũng là từ nhỏ lớn lên trong Quốc Công phủ, Hạ di nương lại không thể lới lỏng quy củ, tự nhiên hiểu được rất nhiều.
Triệu Văn Hi vốn là rất khẩn trương, vừa nghe lưng đều cứng ngắc, ngầm bực bản thân, cùng tự nhắc nhở tý nữa lời nói cử chỉ mọi nơi phải cẩn thận mới được.
Ba tỷ muội Triệu gia đến chỗ ngồi, trước hướng về phía Thái Hậu thi lễ mới nâng váy vào chỗ ngồi, Triệu Văn Hi cùng Triệu Văn Huyên chiếm một cái bàn nhỏ, cung nữ thật cẩn thận đón tiếp Triệu Văn Uyển, Triệu Văn Uyển nhìn mấy bàn đặc biệt chỉ có bàn của nàng có một người, liếc liếc mắt cung nữ một cái.
Đợi Thái Hậu, Hoàng Hậu cùng nhóm Quý phi ngồi vào vị trí, mọi người đi theo cùng nhau đứng dậy, cùng chào.
Sau khi lễ nghi xong, mọi người lại ngồi vào vị trí, lúc này cung nữ mới tiến lên quỳ ngối xuống đất từng người hầu hạ ở mỗi bàn, cung nữ kia hiểu ý tứ vừa rồi của Triệu Văn Uyển, lúc này lên tiếng giải thích “Vĩnh Bình Công Chúa ban đầu tranh cãi ầm ĩ muốn ngồi cùng cô nương, cho nên liền đem vị trí an bài đến đây, nhưng Vĩnh Bình Công chúa lúc này thân mình không khỏe, chưa đến tham dự, liền trống một chỗ.
Triệu Văn Uyển gật gật đầu, trên mặt lộ vẻ hơi giật mình, Vĩnh Bình Công Chúa làm gì không ngồi tốt chỗ nhóm con cháu hoàng gia, ngược lại chạy đến ngồi nơi này?
Đậu Thái hậu nói một phen lời nói lễ nghi khách sáo, bỗng nhiên lại hỏi “Như thế nào không thấy Cảnh Hành a?”
Con cháu trong hoàng tộc chỉ có Cảnh Hành đến tuổi mà chưa lập phi, các hoàng tử phía sau đều quá nhỏ chưa đến tuổi, đứng đầu nam khách tự nhiên là vị trí Lục vương gia, trọng điểm chính là, mà chỗ ngồi cùng bàn phía sau hắn cũng trống không, đúng là chỗ Phong Vu Tu.
Việt quý phi là mẹ đẻ Cố Cảnh Hành, lúc này cũng có chút khó hiểu, như thế nào con mình không ở?
Mà chỗ tối cách Lãm Nguyệt Hiên không xa, đứng hai cái bóng dáng cao gầy.
“Ngươi lúc này lại phát cái bệnh điên gì?” Theo tầm mắt của hắn rơi xuống gương mặt quen thuộc của một người, khóe miệng gợi lên một tia trêu đùa “Cuối cùng là sợ hãi đi?”
Người bên cạnh tầm mắt lạnh nhạt xẹt qua, người sau lập tức im lặng, liếc hướng trong vườn oanh oanh yến yến, có phần phiền muộn nói “Ngươi tự mình không muốn đón dâu, nhưng đừng chậm trễ ta a.” Hắn một chút cũng không nghĩ trở thành người đoạn tụ trong miệng dân chúng dính Cố Cảnh Hành không buông tay! Hiện tai ánh mắt phụ thân nhìn hắn cũng có ý tứ không đúng!
Thân ảnh cao lớn màu đen đứng thẳng, từ chối cho ý kiến, ánh mắt sâu kín dừng trên người Triệu Văn Uyển, con ngươi đen tối.
Triệu Văn Uyển…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.