Chương 72: Chương 53 (1)
Túc Mễ Xác
13/01/2017
Đậu Thái Hậu cùng
Việt quý phi sai nội thị đi ra ngoài tìm tung tích Lục vương gia, Hoàng
Hậu nương nương nhìn mặt trời vừa vặn đến giờ,đoan trang nghiêng người
hỏi Thái Hậu bắt đầu yến hội được chưa, Đậu Thái Hậu gật gật đầu, Hoàng
Hậu nương nương mới gọi Lê thượng cung mặc y phục nữ quan màu nâu đỏ
cách đó không xa, ý bảo bắt đầu.
Lê thượng cung mắt lộ ra ánh sáng, nghiêm túc, đứng ở một bên bậc thang đá lớn tiếng nói Quỳnh hoa yến bắt đầu, những tiểu thư thế gia lần đầu tiên tham gia yến hội nghe vậy liền nói năng nhỏ nhẹ.
Yến hội tổ chức trong ba ngày, ngày đầu tiên chủ yếu là vì các vị tiểu thư có cơ hội biểu diễn tài nghệ, ngày thứ hai là nhóm các nam tử tỷ thí, ngày thứ ba còn lại là phẩm trà, tiệc ăn uống, thả đèn cung đình, đến ban đêm thả đèn cung đình lúc đó nam nữ không cần câu nệ ngồi hai nơi như lúc này, nhưng có vô số ánh mắt cung nhân nhìn chằm chằm, do đó sẽ không xảy ra nhiễu loạn.
Hôm nay là ngày đầu tiên, là nhóm tiểu thư tỷ thí tài nghệ, tài nghệ chia làm bốn dạng cầm, kỳ, thư, họa, vì thời gian có hạn, danh sách các vị tiểu thư vào cung cũng phải có bảy tám mươi người, dựa theo nhân số phân theo “Cầm, kỳ, thư, họa” để vào quả cầu như ý, tạm phân thành bốn tổ, rút thăm từ quả cầu như ý, chọn lựa ngẫu nhiên rút vào loại tài nghệ nào thì về đội đó chuẩn bị. Chờ sau bữa cơm trưa liền chia ra bắt đầu tỷ thí, từ mấy nương nương trong cung đánh giá, giống như Việt quý phi tương đối tinh thông âm luật, sẽ làm người đánh giá tổ “Cầm”. Sau đó bình chọn ra bốn khôi thủ, cuối cùng các khôi thủ đến chỗ Thái Hậu, Hoàng Hậu nương nương tỷ thí, đề thi cuối cùng là Thánh Thượng ra đề, bốn vị khôi thủ đem đáp án viết ở trên lụa vàng, lụa được nghiêm phong kín để vào hộp gỗ khóa lại, đưa đến Thánh Thượng xem qua, ngự bút viết ra khôi thủ.
Ngẫu nhiên có đáp án phù hợp với tâm ý Thánh thượng, bệ hạ sẽ tự tay viết thánh chỉ, phong cho nữ tử khôi thủ danh hiệu quận chính, chẳng qua đây đều là nhiều năm trước đây, thời gian dài nhiều người cũng đã quên chuyện này.
Chờ nói xong hết thảy, Lê thượng cung liền phân phó cung nữ đi lấy quả cầu như ý dùng bảy sợi vải bện lại đan thành mang đến, trong lúc đó các tiểu thư trên mặt đều là khẩn trương cùng hưng phấn giao nhau, châu đầu ghé tai nói ra cảm giác trong lòng. Là người, có thứ tinh thông tất có thứ không am hiểu, thiên chi kiều nữ mọi thứ đều tinh thông dù sao cũng cực nhỏ.
Triệu Văn Uyển ngồi ngay ngắn trước bàn nhỏ, nâng con ngươi tỉ mỉ nhìn phía đối diện, thoáng nhìn chỗ ngồi bên cạnh Triệu Nguyên Tấn trống không, mi tâm nhíu lại, sao không thấy bóng dáng của đại ca? Nàng không tiện đi tìm kiếm, hơn nữa tỷ thí sắp bắt đầu, chỉ phải kiên nhẫn chờ một chút, nghĩ lại trong cung cấm vệ quân sâm nghiêm, cũng không xảy ra cái gì đường rẽ, huống hồ lấy sự thông minh tài trí của đại ca, chắc có thể hóa giải tất cả thôi…Nghĩ như vậy, đáy lòng vẫn tránh không được lo lắng.
Triệu Văn Hi ở một bên cách một vị trí hiển nhiên là khẩn trương nắm góc áo, trán hơi hơi đổ mồ hôi, vừa rồi đã làm mất cấp bậc lễ nghĩa, nếu tài nghệ không kinh người, có thể sẽ thực sự mất cơ hội. Nhưng nàng ở vùng núi lớn lên chuyện này là sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi, so ra sẽ không bằng nữ nhi nhà quyền quý chân chính, từ nhỏ học cầm, kỳ, thư, họa, ngoài cầm kỹ có rất có thiên phú ra, những thứ khác đều không được, âm thầm nhìn Triệu Văn Uyển cũng là một bộ thần sắc lười biếng, giống như không có hứng thú giành nữ khôi thủ. Đáy lòng sinh ra một phần không hiểu chua xót, nếu không phải nàng vận mệnh nhấp nhô rời kinh thành nhiều năm, cần gì đến nỗi….
Triệu Văn Huyên ngồi ở bên người Triệu Văn Hi kỳ thật cũng khẩn trương, trong lòng vô cùng lo lắng, nàng thật ra biết mình có bao nhiêu bản lãnh, không dám giành khôi thủ, chỉ cần tiện nhân Triệu Văn Uyển kia không được tốt. Một chút tâm tư riêng, Triệu Văn Huyên cười lạnh, nàng đi theo bên người Triệu Văn Uyển nhiều năm như vậy, đối với bao cỏ này cũng là có hiểu biết, ngoài bề ngoài trông được, cầm, kỳ, thư, họa mọi thứ đều không biết. Lần trước ở thọ yến của phụ thân, Triệu Văn Huyên nếu không phải cảm thấy chuyện lễ vật bị tổn hại, chọc phụ thân không vui, nhất định sẽ đi chỗ phụ thân vạch trần Triệu Văn Uyển.
Triệu Văn Huyên giả ý an ủi Triệu Văn Hi nói “Nhị tỷ đừng sợ, ngươi nhất định lấy được.”
Triệu Văn Hi quay đầu cho một nụ cười ôn nhu, xoa bàn tay Triệu Văn Huyên trên bàn vài cái, tương đối có phần bộ dáng tỷ tỷ yêu thương “Tam muội muội nói cũng đúng nha.” Thanh âm lập tức liền im lặng, con ngươi lại nhiễm khẩn trương, lúc trước nàng cố ý mượn sức Triệu Văn Huyên, chính là cảm thấy được mới vào kinh thành, trở thành tiểu thư, bên người thiếu người có thể thời thời khắc khắc “nhắc nhở” nàng, Triệu Văn Uyển tất nhiên không có khả năng, Triệu Văn Huyên là lựa chọn tốt nhất.
Quả nhiên lúc trước vất vả không uổng phí, vẫn là có vài điểm hiệu quả, Cẩm Bình Quận chúa “Mỹ danh” cùng vừa rồi lúc vào yến hội đều may nhờ Triệu Văn Huyên nhắc nhở, mới hiểu nguyên nhân, không tiếp tục mắc sai lầm, về sau sẽ không lại sai. Triệu Văn Hi khóe miệng kéo chặt bắt đầu tính kế, nàng hiện tại mặc dù không như ý muốn, đó là bởi vì vận mệnh không tốt, cô nhi lưu lạc từ nhỏ, giả dụ theo thời gian, chờ nàng dần trưởng thành, như mặt trời ban trưa lúc đó ai cũng không ngăn được nàng trở thành Phượng hoàng chi nữ.
Triệu Văn Uyển nhìn hai người “Tỷ muội tình thâm.” Xuy xuy cười, sai cung nữ rót cho mình một ly trà, chậm rì rì uống, nàng đối với Triệu Văn Huyên cũng có hiểu biết, người nọ tính tình giống Hạ di nương, ích kỷ lại độc ác, có lẽ Triệu Văn Hi một đoạn thời gian trước bày ra tốt đẹp có thể có vài phần dao động, kia chẳng qua chỉ là ngòi nổ để hai người thân thiết, nếu là Triệu Văn Hi đối với Triệu Văn Huyên không có nửa phần giá trị lợi dụng, nàng trong lòng có thiện cảm hơn nữa cũng nhất định không dựa vào Triệu Văn Hi, là loại người bất luận cái gì đều lấy lợi ích cá nhân làm trọng, sẽ hết sức bò lên chỗ dựa, nếu là không được, sẽ một cước đá văng ra.
Này đó là theo Hạ di nương mưa dần thấm lâu học được, ngẫm lại Hạ di nương bởi vì nguyên nhân thân thế chẳng phải hình thành tính tình như vậy sao, dựa vào leo lên, Triệu Văn Huyên kế thừa y nguyên, lại không hề tự biết, kết cục Hạ di nương như thế chính là vết xe đổ, kết cục định xuống cùng Hạ di nương không kém là bao đi.
Mà Triệu Văn Uyển biểu hiện cùng các tiểu thư rất là khác nhau, nàng cũng không lo lắng bản thân mình sẽ rút trúng cái gì, bởi vì vô luận rút vào hạng tài nghệ nào, Triệu Văn Uyển là người hiện đại đối với “Cầm, kỳ, thư, họa” thời cổ đại tất cả đều không biết, cũng may trước kia luyện qua viết bút lông, coi như có thể viết ra vài cái kiểu chữ, vì vậy liền uống trà phẩm trà không quan tâm.
Trà cung đình chính là không giống trà thường, Triệu Văn Uyển quơ quơ chén ngọc tinh xảo, bởi vì cung nữ làm như vô tình nói ra ly trà này là độc nhất vô nhị, chỉ nhìn bề mặt sáng long lanh, vào tay nhè nhẹ ấm áp, mặc dù lúc đầu lạnh lẽo cũng rất nhanh nóng lên, trong chén vài lá trà xanh đậm cũng lay động, giống như vũ cơ múa xoay tròn, nhìn rất đẹp mắt.
Nhờ phúc của Vĩnh Bình Công chúa, nàng chọn chỗ ngồi này, mới có thể dùng ly trà tốt như vậy, phối hợp cùng trà bích loa xuân thượng đẳng, tại Lãm Nguyệt Hiên ấm trà xung quanh có một phen ý cảnh khác, có hoa, có cảnh, có mỹ nhân bồi, còn không thấy Cố Cảnh Hành đối thủ một mất một còn trong kịch bản, có cái gì không thoải mái.
Nếu để Cố Cảnh Hành biết được suy nghĩ trong lòng Triệu Văn Uyển,đoán rằng là hộc máu, Triệu Văn Uyển cầm cái chén trong tay không biết rằng đó là cái chén thế gian độc nhất, Công chúa cũng không có, vẫn là Cố Cảnh Hành nghe nói Triệu Văn Uyển sẽ tới, chủ động lấy ra tặng muội muội, vì thế Vĩnh Bình Công chúa thật là vui vẻ, ôm Lục ca ca khen liên tục, thẳng đến cuối cùng Cố Cảnh Hành nói “Này bộ chén đổi một cái nhân tình, lúc ở Quỳnh hoa yến, ngươi cùng Đại tiểu thư Triệu gia Định Quốc Công phủ ngồi cùng một chỗ, chờ cung nữ đem cầu như ý đến trước mặt nàng, ngươi sai cung nữ đem “Cầm” tránh đi, đừng cho Triệu Văn Uyển chọn.”
Vĩnh Bình nghe vậy kinh ngạc, chớp chớp đôi mắt tròn, lập tức hiểu ý, hướng về phía Cố Cảnh Hành cười bỡn cợt nói “Ha ha muội nói mà, sao hôm nay tự nhiên Lục ca ca lại nhớ đến muội muội.”
“Triệu tiểu thư đối với ta có ân.” Cố Cảnh Hành ra vẻ nghe không hiểu trêu ghẹo của nàng, môi mỏng nhếch lên, lạnh nhạt nói.
Vĩnh Bình âm thầm nhíu lại cái mũi, chính là nửa điểm cũng không tin “Muội nghe nói vị Triệu đại tiểu thư kia cầm kỹ rất tốt, yến hội Quốc Công phủ lần đó, mỹ danh Triệu đại tiểu thư cầm kỹ hơn người đã sớm truyền khắp nơi, Lục ca ca tồn tại tâm tư gì? Cái gì mà giúp người ta, muội xem chính là hại người ta mới đúng, mặc dù ca không thích Triệu đại tiểu thư, nhưng theo lúc ở hành cung Quỳnh Sơn có thể nhìn ra được nàng đối với ca là một mảnh thắm thiết a, làm gì chặt đứt con đường người ta đoạt giải nhất.”
Cố Cảnh Hành nghĩ đến nhạc công ở sau núi giả lần đó, vẫn chưa lên tiếng giải thích, trong thời gian này cái tên Triệu Văn Uyển ở trong lòng hắn tụ lại càng ngày càng nhiều câu đố, nếu nói là thích, gặp mặt lại biểu hiện ghét bỏ như vậy, còn không phải thích thì vì sao nàng phải làm như vậy, thật sự là khiến người đoán không ra, lại không phát hiện bản thân đã muốn ở trên người một nữ tử trút xuống nhiều chú ý, không thể thu hồi lại, hoàn toàn bước trên con đường tình cảm không lối về
Cuối cùng làm như bị Vĩnh Bình Công chúa nói đến đau đầu, thanh âm bình thản nói “Ngươi làm theo là được, nếu là không chịu, bộ chén ngọc này, ta cầm đi.”
Vĩnh Bình Công chúa nghĩ muốn có bộ chén kia thật, chạy nhanh gọi Cố Cảnh Hành lại “Muội giúp ca là được chứ gì, bộ chén này lưu lại đi.”
Cố Cảnh Hành khóe miệng nhếch lên một độ cung mờ nhạt, sờ sờ đầu Vĩnh Bình Công chúa, vừa lòng rời đi.
Không biết là chuyến đi này ngược lại khiến Vĩnh Bình Công chúa hiểu lầm, nghĩ là Lục vương gia không phúc hậu, nghĩ muốn chặt đứt lòng si mê của Triệu Văn Uyển, căn cứ tấm lòng thiện lương, liền ở trước lúc rút thăm, đùn đẩy nói thân mình không khỏe kéo dài thời gian tham dự, cũng sẽ không tính là nuốt lời, mà bộ chén này tự nhiên là thuộc sở hữu của nàng.
Kia Triệu Văn Uyển ngẫu nhiên lấy được cái gì liền là cái đó. Liền cùng nàng không có liên quan, chỉ xem tạo hóa.
Việt quý phi cũng là mẫu phi của Vĩnh Bình Công chúa lúc này đang âm thầm quan sát, con mình đối với Vương phi tương lai không quan tâm, nàng nên mở to mắt thật tốt lựa chọn mới được, Đức phi thấy thế nhân tiện nói “Tỷ tỷ còn nhớ rõ vị kia không, năm ngoái tới đây, Đại tiểu thư Triệu gia đánh thị nữ của tỷ, nghe nói là si mê Cảnh Hành, lúc này nhìn thế nào có chút không giống trước?”
Quỳnh hoa yến lần trước, Triệu Văn Uyển tính tình bừa bãi, đã từng trêu chọc Việt quý phi một lần, bởi vậy đối với tính cách điêu ngoa của Triệu Văn Uyển xem như hiểu biết, nàng nếu làm con dâu mình, khổ không phải là Cảnh Hành sao?
“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời, cái nết đánh chết cũng không chừa, bổn cung nhìn ngược lại không có gì biến hóa.” Việt quý phi mắt lạnh nói, nghĩ thầm rằng tìm cái tính tình ôn nhu hòa nhã thích hợp Cảnh Hành hơn, vì thế lặng lẽ cho gọi Lê thượng cung, ở bên tai nàng tinh tế thì thầm, Lê thượng cung nghe một bên có thâm ý nhìn Triệu Văn Uyển liếc mắt một cái, cuối cùng liên tục gật đầu đáp lời.
Việt quý phi lúc này mới vừa lòng chỉnh quần áo ngồi ngay ngắn, lại nhìn chỗ ngồi nhóm tiểu thư, cẩn thận bắt đầu đánh giá.
Lê thượng cung mắt lộ ra ánh sáng, nghiêm túc, đứng ở một bên bậc thang đá lớn tiếng nói Quỳnh hoa yến bắt đầu, những tiểu thư thế gia lần đầu tiên tham gia yến hội nghe vậy liền nói năng nhỏ nhẹ.
Yến hội tổ chức trong ba ngày, ngày đầu tiên chủ yếu là vì các vị tiểu thư có cơ hội biểu diễn tài nghệ, ngày thứ hai là nhóm các nam tử tỷ thí, ngày thứ ba còn lại là phẩm trà, tiệc ăn uống, thả đèn cung đình, đến ban đêm thả đèn cung đình lúc đó nam nữ không cần câu nệ ngồi hai nơi như lúc này, nhưng có vô số ánh mắt cung nhân nhìn chằm chằm, do đó sẽ không xảy ra nhiễu loạn.
Hôm nay là ngày đầu tiên, là nhóm tiểu thư tỷ thí tài nghệ, tài nghệ chia làm bốn dạng cầm, kỳ, thư, họa, vì thời gian có hạn, danh sách các vị tiểu thư vào cung cũng phải có bảy tám mươi người, dựa theo nhân số phân theo “Cầm, kỳ, thư, họa” để vào quả cầu như ý, tạm phân thành bốn tổ, rút thăm từ quả cầu như ý, chọn lựa ngẫu nhiên rút vào loại tài nghệ nào thì về đội đó chuẩn bị. Chờ sau bữa cơm trưa liền chia ra bắt đầu tỷ thí, từ mấy nương nương trong cung đánh giá, giống như Việt quý phi tương đối tinh thông âm luật, sẽ làm người đánh giá tổ “Cầm”. Sau đó bình chọn ra bốn khôi thủ, cuối cùng các khôi thủ đến chỗ Thái Hậu, Hoàng Hậu nương nương tỷ thí, đề thi cuối cùng là Thánh Thượng ra đề, bốn vị khôi thủ đem đáp án viết ở trên lụa vàng, lụa được nghiêm phong kín để vào hộp gỗ khóa lại, đưa đến Thánh Thượng xem qua, ngự bút viết ra khôi thủ.
Ngẫu nhiên có đáp án phù hợp với tâm ý Thánh thượng, bệ hạ sẽ tự tay viết thánh chỉ, phong cho nữ tử khôi thủ danh hiệu quận chính, chẳng qua đây đều là nhiều năm trước đây, thời gian dài nhiều người cũng đã quên chuyện này.
Chờ nói xong hết thảy, Lê thượng cung liền phân phó cung nữ đi lấy quả cầu như ý dùng bảy sợi vải bện lại đan thành mang đến, trong lúc đó các tiểu thư trên mặt đều là khẩn trương cùng hưng phấn giao nhau, châu đầu ghé tai nói ra cảm giác trong lòng. Là người, có thứ tinh thông tất có thứ không am hiểu, thiên chi kiều nữ mọi thứ đều tinh thông dù sao cũng cực nhỏ.
Triệu Văn Uyển ngồi ngay ngắn trước bàn nhỏ, nâng con ngươi tỉ mỉ nhìn phía đối diện, thoáng nhìn chỗ ngồi bên cạnh Triệu Nguyên Tấn trống không, mi tâm nhíu lại, sao không thấy bóng dáng của đại ca? Nàng không tiện đi tìm kiếm, hơn nữa tỷ thí sắp bắt đầu, chỉ phải kiên nhẫn chờ một chút, nghĩ lại trong cung cấm vệ quân sâm nghiêm, cũng không xảy ra cái gì đường rẽ, huống hồ lấy sự thông minh tài trí của đại ca, chắc có thể hóa giải tất cả thôi…Nghĩ như vậy, đáy lòng vẫn tránh không được lo lắng.
Triệu Văn Hi ở một bên cách một vị trí hiển nhiên là khẩn trương nắm góc áo, trán hơi hơi đổ mồ hôi, vừa rồi đã làm mất cấp bậc lễ nghĩa, nếu tài nghệ không kinh người, có thể sẽ thực sự mất cơ hội. Nhưng nàng ở vùng núi lớn lên chuyện này là sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi, so ra sẽ không bằng nữ nhi nhà quyền quý chân chính, từ nhỏ học cầm, kỳ, thư, họa, ngoài cầm kỹ có rất có thiên phú ra, những thứ khác đều không được, âm thầm nhìn Triệu Văn Uyển cũng là một bộ thần sắc lười biếng, giống như không có hứng thú giành nữ khôi thủ. Đáy lòng sinh ra một phần không hiểu chua xót, nếu không phải nàng vận mệnh nhấp nhô rời kinh thành nhiều năm, cần gì đến nỗi….
Triệu Văn Huyên ngồi ở bên người Triệu Văn Hi kỳ thật cũng khẩn trương, trong lòng vô cùng lo lắng, nàng thật ra biết mình có bao nhiêu bản lãnh, không dám giành khôi thủ, chỉ cần tiện nhân Triệu Văn Uyển kia không được tốt. Một chút tâm tư riêng, Triệu Văn Huyên cười lạnh, nàng đi theo bên người Triệu Văn Uyển nhiều năm như vậy, đối với bao cỏ này cũng là có hiểu biết, ngoài bề ngoài trông được, cầm, kỳ, thư, họa mọi thứ đều không biết. Lần trước ở thọ yến của phụ thân, Triệu Văn Huyên nếu không phải cảm thấy chuyện lễ vật bị tổn hại, chọc phụ thân không vui, nhất định sẽ đi chỗ phụ thân vạch trần Triệu Văn Uyển.
Triệu Văn Huyên giả ý an ủi Triệu Văn Hi nói “Nhị tỷ đừng sợ, ngươi nhất định lấy được.”
Triệu Văn Hi quay đầu cho một nụ cười ôn nhu, xoa bàn tay Triệu Văn Huyên trên bàn vài cái, tương đối có phần bộ dáng tỷ tỷ yêu thương “Tam muội muội nói cũng đúng nha.” Thanh âm lập tức liền im lặng, con ngươi lại nhiễm khẩn trương, lúc trước nàng cố ý mượn sức Triệu Văn Huyên, chính là cảm thấy được mới vào kinh thành, trở thành tiểu thư, bên người thiếu người có thể thời thời khắc khắc “nhắc nhở” nàng, Triệu Văn Uyển tất nhiên không có khả năng, Triệu Văn Huyên là lựa chọn tốt nhất.
Quả nhiên lúc trước vất vả không uổng phí, vẫn là có vài điểm hiệu quả, Cẩm Bình Quận chúa “Mỹ danh” cùng vừa rồi lúc vào yến hội đều may nhờ Triệu Văn Huyên nhắc nhở, mới hiểu nguyên nhân, không tiếp tục mắc sai lầm, về sau sẽ không lại sai. Triệu Văn Hi khóe miệng kéo chặt bắt đầu tính kế, nàng hiện tại mặc dù không như ý muốn, đó là bởi vì vận mệnh không tốt, cô nhi lưu lạc từ nhỏ, giả dụ theo thời gian, chờ nàng dần trưởng thành, như mặt trời ban trưa lúc đó ai cũng không ngăn được nàng trở thành Phượng hoàng chi nữ.
Triệu Văn Uyển nhìn hai người “Tỷ muội tình thâm.” Xuy xuy cười, sai cung nữ rót cho mình một ly trà, chậm rì rì uống, nàng đối với Triệu Văn Huyên cũng có hiểu biết, người nọ tính tình giống Hạ di nương, ích kỷ lại độc ác, có lẽ Triệu Văn Hi một đoạn thời gian trước bày ra tốt đẹp có thể có vài phần dao động, kia chẳng qua chỉ là ngòi nổ để hai người thân thiết, nếu là Triệu Văn Hi đối với Triệu Văn Huyên không có nửa phần giá trị lợi dụng, nàng trong lòng có thiện cảm hơn nữa cũng nhất định không dựa vào Triệu Văn Hi, là loại người bất luận cái gì đều lấy lợi ích cá nhân làm trọng, sẽ hết sức bò lên chỗ dựa, nếu là không được, sẽ một cước đá văng ra.
Này đó là theo Hạ di nương mưa dần thấm lâu học được, ngẫm lại Hạ di nương bởi vì nguyên nhân thân thế chẳng phải hình thành tính tình như vậy sao, dựa vào leo lên, Triệu Văn Huyên kế thừa y nguyên, lại không hề tự biết, kết cục Hạ di nương như thế chính là vết xe đổ, kết cục định xuống cùng Hạ di nương không kém là bao đi.
Mà Triệu Văn Uyển biểu hiện cùng các tiểu thư rất là khác nhau, nàng cũng không lo lắng bản thân mình sẽ rút trúng cái gì, bởi vì vô luận rút vào hạng tài nghệ nào, Triệu Văn Uyển là người hiện đại đối với “Cầm, kỳ, thư, họa” thời cổ đại tất cả đều không biết, cũng may trước kia luyện qua viết bút lông, coi như có thể viết ra vài cái kiểu chữ, vì vậy liền uống trà phẩm trà không quan tâm.
Trà cung đình chính là không giống trà thường, Triệu Văn Uyển quơ quơ chén ngọc tinh xảo, bởi vì cung nữ làm như vô tình nói ra ly trà này là độc nhất vô nhị, chỉ nhìn bề mặt sáng long lanh, vào tay nhè nhẹ ấm áp, mặc dù lúc đầu lạnh lẽo cũng rất nhanh nóng lên, trong chén vài lá trà xanh đậm cũng lay động, giống như vũ cơ múa xoay tròn, nhìn rất đẹp mắt.
Nhờ phúc của Vĩnh Bình Công chúa, nàng chọn chỗ ngồi này, mới có thể dùng ly trà tốt như vậy, phối hợp cùng trà bích loa xuân thượng đẳng, tại Lãm Nguyệt Hiên ấm trà xung quanh có một phen ý cảnh khác, có hoa, có cảnh, có mỹ nhân bồi, còn không thấy Cố Cảnh Hành đối thủ một mất một còn trong kịch bản, có cái gì không thoải mái.
Nếu để Cố Cảnh Hành biết được suy nghĩ trong lòng Triệu Văn Uyển,đoán rằng là hộc máu, Triệu Văn Uyển cầm cái chén trong tay không biết rằng đó là cái chén thế gian độc nhất, Công chúa cũng không có, vẫn là Cố Cảnh Hành nghe nói Triệu Văn Uyển sẽ tới, chủ động lấy ra tặng muội muội, vì thế Vĩnh Bình Công chúa thật là vui vẻ, ôm Lục ca ca khen liên tục, thẳng đến cuối cùng Cố Cảnh Hành nói “Này bộ chén đổi một cái nhân tình, lúc ở Quỳnh hoa yến, ngươi cùng Đại tiểu thư Triệu gia Định Quốc Công phủ ngồi cùng một chỗ, chờ cung nữ đem cầu như ý đến trước mặt nàng, ngươi sai cung nữ đem “Cầm” tránh đi, đừng cho Triệu Văn Uyển chọn.”
Vĩnh Bình nghe vậy kinh ngạc, chớp chớp đôi mắt tròn, lập tức hiểu ý, hướng về phía Cố Cảnh Hành cười bỡn cợt nói “Ha ha muội nói mà, sao hôm nay tự nhiên Lục ca ca lại nhớ đến muội muội.”
“Triệu tiểu thư đối với ta có ân.” Cố Cảnh Hành ra vẻ nghe không hiểu trêu ghẹo của nàng, môi mỏng nhếch lên, lạnh nhạt nói.
Vĩnh Bình âm thầm nhíu lại cái mũi, chính là nửa điểm cũng không tin “Muội nghe nói vị Triệu đại tiểu thư kia cầm kỹ rất tốt, yến hội Quốc Công phủ lần đó, mỹ danh Triệu đại tiểu thư cầm kỹ hơn người đã sớm truyền khắp nơi, Lục ca ca tồn tại tâm tư gì? Cái gì mà giúp người ta, muội xem chính là hại người ta mới đúng, mặc dù ca không thích Triệu đại tiểu thư, nhưng theo lúc ở hành cung Quỳnh Sơn có thể nhìn ra được nàng đối với ca là một mảnh thắm thiết a, làm gì chặt đứt con đường người ta đoạt giải nhất.”
Cố Cảnh Hành nghĩ đến nhạc công ở sau núi giả lần đó, vẫn chưa lên tiếng giải thích, trong thời gian này cái tên Triệu Văn Uyển ở trong lòng hắn tụ lại càng ngày càng nhiều câu đố, nếu nói là thích, gặp mặt lại biểu hiện ghét bỏ như vậy, còn không phải thích thì vì sao nàng phải làm như vậy, thật sự là khiến người đoán không ra, lại không phát hiện bản thân đã muốn ở trên người một nữ tử trút xuống nhiều chú ý, không thể thu hồi lại, hoàn toàn bước trên con đường tình cảm không lối về
Cuối cùng làm như bị Vĩnh Bình Công chúa nói đến đau đầu, thanh âm bình thản nói “Ngươi làm theo là được, nếu là không chịu, bộ chén ngọc này, ta cầm đi.”
Vĩnh Bình Công chúa nghĩ muốn có bộ chén kia thật, chạy nhanh gọi Cố Cảnh Hành lại “Muội giúp ca là được chứ gì, bộ chén này lưu lại đi.”
Cố Cảnh Hành khóe miệng nhếch lên một độ cung mờ nhạt, sờ sờ đầu Vĩnh Bình Công chúa, vừa lòng rời đi.
Không biết là chuyến đi này ngược lại khiến Vĩnh Bình Công chúa hiểu lầm, nghĩ là Lục vương gia không phúc hậu, nghĩ muốn chặt đứt lòng si mê của Triệu Văn Uyển, căn cứ tấm lòng thiện lương, liền ở trước lúc rút thăm, đùn đẩy nói thân mình không khỏe kéo dài thời gian tham dự, cũng sẽ không tính là nuốt lời, mà bộ chén này tự nhiên là thuộc sở hữu của nàng.
Kia Triệu Văn Uyển ngẫu nhiên lấy được cái gì liền là cái đó. Liền cùng nàng không có liên quan, chỉ xem tạo hóa.
Việt quý phi cũng là mẫu phi của Vĩnh Bình Công chúa lúc này đang âm thầm quan sát, con mình đối với Vương phi tương lai không quan tâm, nàng nên mở to mắt thật tốt lựa chọn mới được, Đức phi thấy thế nhân tiện nói “Tỷ tỷ còn nhớ rõ vị kia không, năm ngoái tới đây, Đại tiểu thư Triệu gia đánh thị nữ của tỷ, nghe nói là si mê Cảnh Hành, lúc này nhìn thế nào có chút không giống trước?”
Quỳnh hoa yến lần trước, Triệu Văn Uyển tính tình bừa bãi, đã từng trêu chọc Việt quý phi một lần, bởi vậy đối với tính cách điêu ngoa của Triệu Văn Uyển xem như hiểu biết, nàng nếu làm con dâu mình, khổ không phải là Cảnh Hành sao?
“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời, cái nết đánh chết cũng không chừa, bổn cung nhìn ngược lại không có gì biến hóa.” Việt quý phi mắt lạnh nói, nghĩ thầm rằng tìm cái tính tình ôn nhu hòa nhã thích hợp Cảnh Hành hơn, vì thế lặng lẽ cho gọi Lê thượng cung, ở bên tai nàng tinh tế thì thầm, Lê thượng cung nghe một bên có thâm ý nhìn Triệu Văn Uyển liếc mắt một cái, cuối cùng liên tục gật đầu đáp lời.
Việt quý phi lúc này mới vừa lòng chỉnh quần áo ngồi ngay ngắn, lại nhìn chỗ ngồi nhóm tiểu thư, cẩn thận bắt đầu đánh giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.