Chương 146: Khang An Chiến Bại (2)
KeoChuoi
26/09/2022
Khang An Chiến Bại (2)
Vô số viên đạn đập vào giữa tường thành, mạnh mẽ va đập khiến trên tường hình thành một chỗ hổng lớn. Bốn năm quân Thanh đứng trên tường thành cũng bị đập trúng, văng ra ngoài, máu thịt lẫn lộn, Một khẩu Hồng di đại pháo của quân Thanh cũng bị đập cho đến méo mó biến dạng. Tiếng hét, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp thành.
Đại bác quân việt liên tục được bắn ra. Thỉnh thoảng lại vang lên những âm thanh gãy vụn nặng nề của những tấm gỗ chống đỡ, chỗ hổng liên tục ba lần bị va đập, ầm ầm sập. Phúc Khang An lúc này đã trở về doanh trại của chủ soái, chiến tuyến phòng ngự bây giờ đều do đại tướng Ba Đồ Lỗ toàn quyền chỉ huy. Gã gấp đến độ rống lớn:
”- Hồng Di đại pháo công trả!”
Đại pháo quân Thanh lục tục bắn ra, Trong đêm tối, dày đặc mạnh mẽ bắn về phía một trăm hai mươi khẩu đại bác cua quân Đại việt. Nhưng quân Việt cũng có kinh nghiệm phòng ngự, không chỉ đem bàn kéo đứng sau, gia tăng thêm binh sĩ phòng ngự, còn dùng những tấm da trâu dày đem Đại bác bao vây vào bên trong. Mặc dù đạn quân Thanh vẫn như cũ xuyên thủng tấm da trâu, nhưng lực phá hoại cũng đã bị giảm nhiều, Ba lần liên tiếp Hồng di đại pháo bắn ra, cũng chỉ có mấy khẩu đại bác bị phá hư. Nhìn thấy lực sát thương nhỏ bé, giọng nói của Ba Đồ Lỗ tựa hồ đã như tiếng quát, nhưng vẫn bó tay không biện pháp, mắt mở trừng trừng nhìn tường biên của đại doanh liên tục bị phá hỏng, tạo ra những chỗ hổng lớn. Cũng đã có hơn mười chỗ sụp xuống rồi. Nhưng phòng ngự yếu ớt vẫn như cũ tồn tại, liều mạng sửa lại những chỗ tường bị sụp xuống. Ba nghìn lính công sự vận chuyển những cây lớn cùng đá lớn, dọn dẹp những chỗ hư hao của tường, rồi một lần nữa lập lại tường Binh Sĩ quân việt vô cùng hăng hai, mỗi một lần thấy tường thành ầm ầm rồi sụp xuống, trong binh sĩ quân Việt đều phát ra những tiếng hoan hô.
………………….
Trong lều lớn, Phúc Khang An chắp tay sau lưng, đi nhanh qua lại, giống hệt như một con kiến bò trên chảo nóng. Y cảm giác đây chính là ngày diệt vong của mình.
“- Khang An”
Ái thiếp thân thiết nhất của hắn Miêu Nhược Lan, nàng này là con gái của một hiệp khách giang hồ, bước nhanh vào lều lớn của y, có chút lo lắng nói:
- Một mình Ba Đồ Lỗ tướng quân khó có thể chỉ huy cả hai đạo quân tác chiến, chàng có thể hay không phái một đại tướng tới chỉ huy phòng tuyến phía nam, để cho Ba Đồ Lỗ tướng quân tập trung đối phó ở phía bắc.
Miêu Nhược Lan lẽ ra phải ở huyện quan phủ của Lưỡng Quảng, nhưng sau đó nàng lại tự ý chạy đến đây, khiến cho Phúc Khang An tức giận vạn phần, ra lệnh cấm nàng ra ngoài. Lúc này rõ ràng là cả hai đang gặp nguy hiểm. Phúc Khang An có thể rất bảo thủ, nhưng mọi đề nghị của Miêu Nhược Lan đều được hắn chấp nhận vô điều kiện y gật đầu rồi lập tức hạ lệnh:
- Nhanh lệnh cho Long Thất Hàn tiếp nhận phòng ngự tuyến phía Nam, còn Ba Đồ Lỗ toàn lực phụ trách phòng ngự tuyến phía Bắc.
Một gã thân binh tiếp lệnh chạy vội đi, Phúc Khang An quay sang nhìn Miêu Nhược Lan nói:
“- Nhược Lan, hiện tại tình thế nguy cấp, nàng trước tiên rút lui, không cần đợi ta. Hãy Đến huyện Ninh Hải, nơi đó có Phòng Phong Hoa cùng Tống Hà chỉ huy hai vạn tinh binh,. Nếu như bên này tình thế bất lợi, ta sẽ rất nhanh tới đó cùng nàng tụ họp.
“- Không!”
Miêu Nhược Lan quả quyết cự tuyệt sự an bài của Phúc Khang An:
“- Ta cùng chàng sẽ đi cùng nhau”.
Nói xong, nàng xoay người hướng ra ngoài lều vải. Phúc Khang An nhìn theo bóng lưng của nàng thở dài một tiếng:
“- Ai! “
Lúc này, một thân binh dẫn một người đi vào lều lớn:
- Vương gia, đều đã chuẩn bị tốt.
- Để ta nhìn xem!
Phúc Khang An đi tới trước mặt người này, quan sát gã một chút, chỉ thấy người này hình thức giống mình như đúc, cũng ăn mặc trang phục giống nhau, nhưng khí chất lại tương đối hèn mọn, hơn nữa trên mũi của người này còn có một cái nốt ruồi lớn, trên đó còn vài sợi râu ngắn. Đây là điểm khác nhau lớn nhất giữa gã và Phúc Khang An, nhưng nếu ở trong buối tối sẽ rất khó chú ý tới mũi của người này như vậy. Người này họ Hạ, là một lão nông, giọng nói cùng Phúc Khang An cũng tương tự nhau. Khi gã báo danh tòng quân thì bị quan quân phát hiện, bắt gã đưa đến trước mặt Phúc Khang An. Phúc Khang An như bắt được bảo vật, nếu như có người này, y liền có người thế thân.
Phúc Khang An thỏa mãn gật gật đầu, đối với vài tên thân binh nói:
“- Dẫn hắn đi dò xét chiến trường, cổ vũ sĩ khí. Hắn không cần mở miệng phát lệnh, các ngươi cứ trực tiếp thay hắn truyền lời.”
“- Tuân mệnh!’
Bọn lính đưa Phúc Khang An giả đi ra bên ngoài.
Phúc Khang An lại chắp hai tay sau lưng chậm rãi đi đến phía trước lều lớn, chăm chú nhìn đến chiến trường ở phía Tây. Mặc dù y biết trận đại chiến này phần thắng không lớn, nhưng y vẫn như cũ mong muốn có thể tạo nên thương tổn lớn nhất, làm cho quân Việt suy yếu.
Công kích của Đại Bác đã trải qua gần nửa tiếng, hai bên nam bắc của tường biên đắp bằng đất đều bị đập bể thành mấy trăm lỗ hổng. Đúng lúc này, trong đại doanh của quân Việt lại truyền đến những tiếng trống thật lớn:
“- Thùng thùng thùng thùng “
Đây là mệnh lệnh mới, chấm dứt công kích của Đại bác, phát động xông vào trận chiến., trên chiến trường một thoáng trở nên an tĩnh lại. Phó Hoài An rút ra chiến đao, quay đầu đối với phó tướng Thành Bất Ưu và ra lệnh:
- Thành tướng quân, ngươi một chi bộ binh trọng giáp phía dưới xuất chiến!
Thành Bất Ưu, tay cầm một trường đao dài chừng một trượng bảy thước, , phía sau hắn là sáu nghìn trọng bộ binh thân mang trọng giáp và đại đao xếp thành hàng. Thành Bất Ưu giơ cao trường đao, sáu nghìn bộ binh mang trọng giáp cũng cùng nhau phát ra tiếng hô kinh thiên động địa:
“- Giết “
sáu nghìn mạch đao trọng binh giáp phát động thế tiến công, như tường bị đẩy mạnh, khí thế to lớn như núi, hướng đến những chỗ hổng cách năm trăm bước mà đi tới. Tại chiến trường phía nam, chủ tướng Lưu Lương Phụ cũng đã nhận được mệnh lệnh tiến công, năm nghìn kỵ binh mang trọng giáp do đại tướng Vũ Văn Hóa chỉ huy cũng chợt phát động, một trăm kỵ binh một hàng, xếp thành năm mươi hàng, huy động giáo dài, trường mâu, hướng đến những lỗ hổng cách đó một dặm mà chạy gấp tới.
Lưu Lương Phụ dẫn hai vạn kỵ binh cùng sáu ngàn tay súng trường sau trọng giáp kỵ binh, hướng đến đại doanh của quân địch đánh lén. Tại chỗ hổng ở tuyến phòng ngự phía bắc, một vạn tay súng của quân Thanh đang ngăn chặn lại lỗ hổng rộng hai trăm bước, hàng vạn viên đạn cùng nhau bắn như bão tố, bắn về phía trọng giáp binh sĩ đang từng bước một tới gần.
Lúc này, trọng giáp đi đầu, cứ ba người một tổ, dựng một tấm ván dày có đến bảy tấc, mặt sau có tay cầm, mặt trước được phủ rơm ướt và đất mùn, chầm rãi tiến tới. đạn của quân thanh tuy mạnh mẽ nhưng không cách nào xuyên thủng. Nhìn thấy trọng giáp bộ binh của quân Việt ngày càng đến gần, đại tướng Ba Đồ Lỗ gấp đến độ hai con mắt đều đỏ lên, gã rống to hơn:
“- Đại bác chuẩn bị”!
Binh sĩ quân Thanh nhanh chóng kéo đến mấy chục khẩu đại bác, Ba Đồ Lỗ tự mình chỉ huy, ra lệnh đem Đại bác đến ngăn chặn những chỗ hổng, cùng với đó ở hai bên tháp trên tường thành, bọn lính đưa bàn kéo đến, để thiết tiễn vào. Một cây thiết tiễn lớn nhắm vào đám mạch đao trọng binh giáp phía trước.
Ba Đồ Lỗ quát một tiếng chói tai:
“- Bắn!”
Từng viên đạn đại bác và thiết tiễn uy lực cường đại gào thét bắn về phía trọng giáp sĩ binh, rốt cục những mũi tên mạnh mẽ ấy cũng xuyên thủng Tấm mộc dày 7 tấc . Hàng thứ nhất của trọng giáp sĩ binh vang lên những tiếng kêu thảm thiết, hơn trăm người bị bắn thì bị ngã hơn phân nửa.
Thành Bất Ưu đứng giữa hàng thứ nhất, hắn bị một cây thiết tiễn xuyên vào bắp đùi khiến xương đùi của y bị bắn gãy. Y kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó quỳ rạp xuống đất.
Hơn mười trọng giáp sĩ binh vội vã đưa y xuống phía dưới. Thành Bất Ưu không có cách nào chống đỡ, y liền hô to một tiếng:
“- Dư Mậu tướng quân tiếp tục chỉ huy!”
Một trận đau đớn kịch liệt kéo tới, khiến cho y thoáng cái đã lâm vào hôn mê bất tỉnh. Lang tướng Dư mậu là phụ tá đắc lực của Thành Bất Ưu và thực ra cũng chính là con riêng của hắn, đang đứng ở hàng thứ sáu trong trận. Y cũng là người thân kinh bách chiến, có kinh nghiệm tác chiến với địch phong phú. Lúc này, y lập tức ý thức được bọn họ gặp phải nguy hiểm, Mộc bài chỉ có thể ngăn được đạn thường, còn đại bác và thiết tiễn kia, thực sự không cản nổi. Muốn đối phó với thứ này, chỉ có một từ:
“- Nhanh!”
Y đưa mạch đao giơ lên cao, lớn tiếng hô:
“- Dùng tốc độ nhanh nhất, chạy nhanh vào địch doanh, nhanh chóng đánh chiếm cửa mở.”
Những trọng giáp sĩ binh ở hàng thứ hai tiến lên, bổ sung vào những chỗ hổng. Bọn họ bắt đầu đứng lên, ném mộc bài đi, chạy nhanh đến những chỗ hổng bên ngoài phần đất cách đó trăm bước, liều chết xung phong. Nhược điểm lớn nhất của Đại bác thời kỳ này chính là tốc độ nạp đạn rất chậm. muốn nạp đạn trước hết phải lau nòng, cho thuốc phóng, rồi mới đến cho đạn, Đến khi quân Việt xông vào trận địa, chỉ còn cách tường thành hai mươi bước, trên đaị bác mới chuẩn bị đợt thứ hai. Ba Đồ Lỗ lần thứ hai hét lớn:”
- Bắn!”
Vô số viên cầu màu đen lại một lần nữa dày đặc lao về phía trọng giáp bộ binh của quân Việt.
Đối lập với tình hình trọng giáp bộ binh bị ngăn chặn ở bắc tuyến. Ở nam tuyến, tình hình có tốt hơn một chút. Tường thành phía bên này hầu như đã hư hao không còn, Hồng di của quân thanh cũng bị phá hủy hơn nửa. Bọn họ chỉ có thể dùng sũng trường bắn dày đặc dày đặc để ngăn cản trọng giáp kỵ binh xung phong.
Đại tướng Long Thất Hàn của Phúc Khang An cũng không phải tầm thường. Năm Càn Long thứ 32 (1767), hắn trở được tập phong Vân Kị úy và phục vụ trong Đại nội thị vệ, hàm Tam đẳng thị vệ ,trực thuộc Càn Thanh môn. Năm thứ 34 (1769), thăng làm Nhị đẳng, trực thuộc Ngự tiền, tức là thân cận với Hoàng đế. Năm thứ 35 (1770), thăng Nhất đẳng Thị vệ, sau đó được phong Tương lam kỳ Phó đô thống của Mông Cổ quân. Năm Càn Long thứ 37 (1772), tháng 5, nhận mệnh đến Quân cơ xứ học tập . Lúc này là lúc loạn Kim-Xuyên lần thứ 2, Thanh triều phái Võ Anh điện Đại học sĩ Ôn Phúc làm Định Biên tướng quân, A Quế làm Phó tướng quân, Long Thất Hàn thụ ấn, làm Lĩnh đội đại thần. Năm thứ 38 (1773), Long Thất Hàn nhận lệnh đến Tứ Xuyên hỗ trợ Tướng quân A Quế dẹp loạn. đây tuyệt đối cũng là một tướng quân giàu kinh nghiệm.
Từ lúc Phúc Khang An làm ở quân cơ xứ thì gã liền đi theo bên cạnh. Nếu như nói Ba Đồ Lỗ là cánh tay trái của Phúc Khang An thì gã chính là cánh tay phải. Gã phụ trách chỉ huy trung quân, nhưng bây giờ lại bị Phúc Khang An điều đến phụ trách phòng ngự ở nam tuyến.
Long Thất Hàn cũng là một người thân kinh bách chiến, thủ hạ của gã có một vạn năm nghìn người, đều là quân tinh nhuệ đã theo gã nhiều năm. Long Thất Hàn dùng hơn năm trăm binh xa che lại chỗ hổng, sau đó triệu tập năm ngàn tay súng, năm ngàn tay nỏ bố trí tại binh xa. Mà một vạn năm nghìn quân tinh nhuệ của gã trên tay cầm giáo. Lúc cung nỏ quân áp trận thì những binh sĩ binh xa, cung tiễn và trường mâu chính là ba pháp bảo để đối phó với kỵ binh.
Binh xa là loại xe chủ yếu để dùng vận chuyển quân lương, làm từ gỗ. Nhưng trong chiến đấu, nó còn có thể làm trở ngại chiến mã chạy trốn. Kỳ thực đây cũng là chiến pháp truyền thống đối phó với kỵ binh.
Nhưng Long Thất Hàn thật không ngờ, gã lần này phải đối phó với năm nghìn trọng giáp kỵ binh được Nguyễn Khắc Tuân dốc toàn lực để đào tạo. Tiễn bay dày đặc, che trời phủ đất bắn về phía trọng giáp kỵ binh, nhưng mưa đạn dày đặc như thế lại không có một chút ảnh hưởng nào, thỉnh thoảng mới có một hai chục tên kỵ binh ngã xuống. bởi đạn bình bình thường không thể nào xuyên thủng giáp ngựa và trọng giáp kiên cố. có thể nói trong mười năm qua vì đội quân này, Nguyễn Khắc Tuân đã không tiếc tiền bạc. cho người đi sang tận A rập mua ngựa, Năm nghìn trọng giáp kỵ binh trong mưa đạn dày đặc vẫn xếp thành hàng vọt tới, tốc độ càng lúc càng nhanh, tiếng vó ngựa tựa sấm đánh, khí thế giống hệt như sóng to gió lớn, phá hủy tất cả. Một loại khí thế không thể chống đỡ được nhằm thẳng hàng phòng ngự dày đặc của quân Thanh mà đến.
Súng và nỏ của quân thanh kinh hãi vạn phần, đều quay đầu mà chạy. Nhiều người cùng chạy trên một con đường chật hẹp, khiến phòng ngự hỗn loạn. Long Thất Hàn sắc mặt đại biến, quả nhiên là trọng giáp kỵ binh.
Long Thất Hàn hô to:
- Trường mâu tiến!”
Mấy nghìn binh lính mang giáo xếp thành hàng tiến lên, đem đam binh sĩ vừa bỏ chạy quây vào không gian nhỏ hẹp khác phong kín. Đám này càng thêm hỗn loạn, có người sợ hãi còn la to.
Là một lão tướng có kinh nghiệm phong phú, Long Thất Hàn biết nên làm như thế nào để đối phó với trọng giáp kỵ binh, sử dụng một vạn cung nỏ thủ chính là thịt thuẫn tốt nhất. Kỵ mã phi nhanh, năm nghìn trọng giáp kỵ binh chỉ còn cách quân địch năm mươi bước, những tay súng Thanh quân sợ hãi, tại khoảnh khắc cuối cùng tìm ra chỗ thoát thân. Bọn họ đẩy binh xa, lao ra khỏi chỗ hổng, hướng cánh đồng bát ngát liều mạng mà chạy trốn.
Mấy nghìn trường mâu binh sĩ cũng bị khí thế rung chuyển trời đất của trọng giáp thiết kỵ làm cho hoảng sợ, trong lòng cực kỳ kinh hoảng, nhưng những binh sĩ này bị những binh sĩ phía sau ôm lấy, không thể chạy trối chết, cũng không có cách nào lui về phía sau. Bọn họ chỉ còn cách giơ lên trường mâu, nhắm mắt lại, tuyệt vọng kêu những tiếng thảm thiết.
"Oanh!"
Năm nghìn trọng giáp kỵ binh dễ dàng phá tan địch, chạy ào vào đại doanh. Binh xa bị đánh vỡ, hơn mười cổ thi thể bị đụng phải bay ra ngoài, vô số người bị chiến mã giẫm đạp dưới gót sắt liền kêu lên những tiếng thảm thiết. Một đoàn người tựa như cây lúa bị gió thổi ngã, thi thể máu thịt không rõ. Máu tanh văng khắp nơi trên mặt đất. Trọng giáp kỵ binh lực lượng thật lớn, thép để rèn nên áo giáp của họ chính là công nghệ của Trung Đông, (1) công nghệ này ngay cả Trịnh Cán cũng không có , Nguyễn Khắc Tuân đây là tình cờ, cứu một tên lái buôn Do Thái mà học được, lúc này kỵ binh đánh sâu vào quân địch hơn năm mươi bước nhưng đội trọng giáp kỵ binh cũng không dừng lại, kỵ binh vung giáo đâm loạn xạ, bọn họ thế như chẻ tre, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, giết người mở ra một con đường máu. Phía sau bọn họ, Lưu Lương Phụ dẫn theo ba vạn quân Việt dọc theo con đường máu mà tiến vào đại doanh. Sáu nghìn trọng giáp Bộ binh tại bắc tuyến tử vong hơn một ngàn người, rốt cục cũng vọt tới trước chỗ hổng. Đại tướng Ba Đồ Lỗ đem đại bác đều rút quân ra phía sau, suất lĩnh ba vạn binh sĩ theo bốn phía thứ sắc bén chém qua, những binh sĩ cuồn cuộn rơi xuống đất, thân thể bị chém thành từng đoạn, phần còn lại đều bị cụt tay hoặc cụt chân, thi thể tầng tầng chồng chất trên mặt đất, giống hệt như máu tanh ở Địa ngục. Trọng giáp kỵ binh mỗi bước đi đều như tường đẩy mạnh.
Trên thực tế, bọn họ chỉ cần chạy ào vào chỗ hổng, phía công thành gần như không có gì lo lắng. Phó Hoài An nhìn quân mình đang tiến vào chỗ hổng, lập tức mệnh lệnh cho Dương Thận:
- Ngươi suất lĩnh ba nghìn bộ binh nhanh chóng phá rộng lỗ hổng ra để cho đại quân của chúng ta sát nhập.
Y từ lâu đã không thể đè nén, Chiến phủ va chạm giữa không trung. ‘Leng keng!’ một tiếng giòn vang, y quay đầu lại hô to:
“ Vì Đại Đô Hộ, tiến lên!”
Y vừa nói xong câu này, thì một tên thân binh đứng xa xa của Phó Hoài An lập tức biến sắc, trong lúc lộn xộn, hắn lén lút, lui xuống nhanh chóng biến vào trong đám loạn quân.
Dương Thận, suất lĩnh ba nghìn bộ binh xông tới tường thành. Tường thành cao tới hai trượng, dùng những cây lớn cùng đá lớn tạo thành lũy, phi thường kiên cố. Lúc này, tất cả quân coi giữ đều đã đến những chỗ hổng cùng trọng giáp bộ binh chiến đấu kịch liệt, nên trên tường thành đã không có quân coi giữ. Dương Thận nâng chiến phủ ném mạnh tới, chỉ nghe một âm thanh vang lên, tường thành lại không có một chút sứt mẻ. Dương Thận tức giận đến mức quay ngược ngựa hô to:
-“Thuốc nổ”
Năm tên binh sĩ nhanh chóng chạy lên, mỗi tên ôm một quả bộc phá nặng cỡ bốn cân, dùng tốc độ nhanh nhất, mồi dây cháy chậm rồi chạy ngược quay lại.’
“ Ầm, Ầm, Ầm”
Tưng tiếng nổ điếc tai vang lên, tường biên nhanh chóng bị đổ dập một mảng. Dương Thận ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, hắn giơ cao binh khí dẫn đầu đi vào. Phó Hoài An nhìn chỗ hổng mới được mở ra, chiến đao cũng giơ lên, lớn tiếng hét:
- Giết vào trong!
Mấy vạn quân Đại Việt theo chỗ hổng rộng trăm bước lao nhanh vào đại doanh. Lúc này, quân Việt theo hai đạo nam, bắc tiến công vào đại doanh của quân Thanh. Trong đại doanh là một biển lửa, một đội kỵ binh cùng một đội bộ binh của quân dân Đại Việt trong quân doanh xung phong liều chết, nơi nào cũng có binh sĩ quân Thanh chạy trốn. Binh tìm không được Tướng. Tướng tìm không được binh. Những sĩ binh đầu hàng đều quỳ trước thành. Trong đại doanh hỗn loạn đến cực điểm. Tin tức đại doanh bị đột phá truyền tới lều của chủ soái. Phúc Khang An thay đổi thành một thân trang phục của binh sĩ, trên người mang một bộ bì giáp cũ nát, trong tay là một cây trường mâu nát vụn. Trên mặt có những vệt màu hồng tướng mạo đại biến. Y theo vài tên binh sĩ từ trong lều lớn lao tới, nhìn về phía xa xa, chỉ thấy Miêu Nhược Lan ở bên cạnh. Phía xa xa là tên Phúc Khang An giả, Cũng may là ban đêm, cho nên không ai phát hiện ra thật giả.. Phúc Khang An xoay người lên ngựa, cúi đầu quát một tiếng:
“- Đi!” Y dẫn hơn mười thị vệ hướng tới cửa phía nam mà chạy tới. Mấy trăm thân binh hộ vệ Phúc Khang An giả cũng phóng ngựa chạy gấp.
Vô số viên đạn đập vào giữa tường thành, mạnh mẽ va đập khiến trên tường hình thành một chỗ hổng lớn. Bốn năm quân Thanh đứng trên tường thành cũng bị đập trúng, văng ra ngoài, máu thịt lẫn lộn, Một khẩu Hồng di đại pháo của quân Thanh cũng bị đập cho đến méo mó biến dạng. Tiếng hét, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp thành.
Đại bác quân việt liên tục được bắn ra. Thỉnh thoảng lại vang lên những âm thanh gãy vụn nặng nề của những tấm gỗ chống đỡ, chỗ hổng liên tục ba lần bị va đập, ầm ầm sập. Phúc Khang An lúc này đã trở về doanh trại của chủ soái, chiến tuyến phòng ngự bây giờ đều do đại tướng Ba Đồ Lỗ toàn quyền chỉ huy. Gã gấp đến độ rống lớn:
”- Hồng Di đại pháo công trả!”
Đại pháo quân Thanh lục tục bắn ra, Trong đêm tối, dày đặc mạnh mẽ bắn về phía một trăm hai mươi khẩu đại bác cua quân Đại việt. Nhưng quân Việt cũng có kinh nghiệm phòng ngự, không chỉ đem bàn kéo đứng sau, gia tăng thêm binh sĩ phòng ngự, còn dùng những tấm da trâu dày đem Đại bác bao vây vào bên trong. Mặc dù đạn quân Thanh vẫn như cũ xuyên thủng tấm da trâu, nhưng lực phá hoại cũng đã bị giảm nhiều, Ba lần liên tiếp Hồng di đại pháo bắn ra, cũng chỉ có mấy khẩu đại bác bị phá hư. Nhìn thấy lực sát thương nhỏ bé, giọng nói của Ba Đồ Lỗ tựa hồ đã như tiếng quát, nhưng vẫn bó tay không biện pháp, mắt mở trừng trừng nhìn tường biên của đại doanh liên tục bị phá hỏng, tạo ra những chỗ hổng lớn. Cũng đã có hơn mười chỗ sụp xuống rồi. Nhưng phòng ngự yếu ớt vẫn như cũ tồn tại, liều mạng sửa lại những chỗ tường bị sụp xuống. Ba nghìn lính công sự vận chuyển những cây lớn cùng đá lớn, dọn dẹp những chỗ hư hao của tường, rồi một lần nữa lập lại tường Binh Sĩ quân việt vô cùng hăng hai, mỗi một lần thấy tường thành ầm ầm rồi sụp xuống, trong binh sĩ quân Việt đều phát ra những tiếng hoan hô.
………………….
Trong lều lớn, Phúc Khang An chắp tay sau lưng, đi nhanh qua lại, giống hệt như một con kiến bò trên chảo nóng. Y cảm giác đây chính là ngày diệt vong của mình.
“- Khang An”
Ái thiếp thân thiết nhất của hắn Miêu Nhược Lan, nàng này là con gái của một hiệp khách giang hồ, bước nhanh vào lều lớn của y, có chút lo lắng nói:
- Một mình Ba Đồ Lỗ tướng quân khó có thể chỉ huy cả hai đạo quân tác chiến, chàng có thể hay không phái một đại tướng tới chỉ huy phòng tuyến phía nam, để cho Ba Đồ Lỗ tướng quân tập trung đối phó ở phía bắc.
Miêu Nhược Lan lẽ ra phải ở huyện quan phủ của Lưỡng Quảng, nhưng sau đó nàng lại tự ý chạy đến đây, khiến cho Phúc Khang An tức giận vạn phần, ra lệnh cấm nàng ra ngoài. Lúc này rõ ràng là cả hai đang gặp nguy hiểm. Phúc Khang An có thể rất bảo thủ, nhưng mọi đề nghị của Miêu Nhược Lan đều được hắn chấp nhận vô điều kiện y gật đầu rồi lập tức hạ lệnh:
- Nhanh lệnh cho Long Thất Hàn tiếp nhận phòng ngự tuyến phía Nam, còn Ba Đồ Lỗ toàn lực phụ trách phòng ngự tuyến phía Bắc.
Một gã thân binh tiếp lệnh chạy vội đi, Phúc Khang An quay sang nhìn Miêu Nhược Lan nói:
“- Nhược Lan, hiện tại tình thế nguy cấp, nàng trước tiên rút lui, không cần đợi ta. Hãy Đến huyện Ninh Hải, nơi đó có Phòng Phong Hoa cùng Tống Hà chỉ huy hai vạn tinh binh,. Nếu như bên này tình thế bất lợi, ta sẽ rất nhanh tới đó cùng nàng tụ họp.
“- Không!”
Miêu Nhược Lan quả quyết cự tuyệt sự an bài của Phúc Khang An:
“- Ta cùng chàng sẽ đi cùng nhau”.
Nói xong, nàng xoay người hướng ra ngoài lều vải. Phúc Khang An nhìn theo bóng lưng của nàng thở dài một tiếng:
“- Ai! “
Lúc này, một thân binh dẫn một người đi vào lều lớn:
- Vương gia, đều đã chuẩn bị tốt.
- Để ta nhìn xem!
Phúc Khang An đi tới trước mặt người này, quan sát gã một chút, chỉ thấy người này hình thức giống mình như đúc, cũng ăn mặc trang phục giống nhau, nhưng khí chất lại tương đối hèn mọn, hơn nữa trên mũi của người này còn có một cái nốt ruồi lớn, trên đó còn vài sợi râu ngắn. Đây là điểm khác nhau lớn nhất giữa gã và Phúc Khang An, nhưng nếu ở trong buối tối sẽ rất khó chú ý tới mũi của người này như vậy. Người này họ Hạ, là một lão nông, giọng nói cùng Phúc Khang An cũng tương tự nhau. Khi gã báo danh tòng quân thì bị quan quân phát hiện, bắt gã đưa đến trước mặt Phúc Khang An. Phúc Khang An như bắt được bảo vật, nếu như có người này, y liền có người thế thân.
Phúc Khang An thỏa mãn gật gật đầu, đối với vài tên thân binh nói:
“- Dẫn hắn đi dò xét chiến trường, cổ vũ sĩ khí. Hắn không cần mở miệng phát lệnh, các ngươi cứ trực tiếp thay hắn truyền lời.”
“- Tuân mệnh!’
Bọn lính đưa Phúc Khang An giả đi ra bên ngoài.
Phúc Khang An lại chắp hai tay sau lưng chậm rãi đi đến phía trước lều lớn, chăm chú nhìn đến chiến trường ở phía Tây. Mặc dù y biết trận đại chiến này phần thắng không lớn, nhưng y vẫn như cũ mong muốn có thể tạo nên thương tổn lớn nhất, làm cho quân Việt suy yếu.
Công kích của Đại Bác đã trải qua gần nửa tiếng, hai bên nam bắc của tường biên đắp bằng đất đều bị đập bể thành mấy trăm lỗ hổng. Đúng lúc này, trong đại doanh của quân Việt lại truyền đến những tiếng trống thật lớn:
“- Thùng thùng thùng thùng “
Đây là mệnh lệnh mới, chấm dứt công kích của Đại bác, phát động xông vào trận chiến., trên chiến trường một thoáng trở nên an tĩnh lại. Phó Hoài An rút ra chiến đao, quay đầu đối với phó tướng Thành Bất Ưu và ra lệnh:
- Thành tướng quân, ngươi một chi bộ binh trọng giáp phía dưới xuất chiến!
Thành Bất Ưu, tay cầm một trường đao dài chừng một trượng bảy thước, , phía sau hắn là sáu nghìn trọng bộ binh thân mang trọng giáp và đại đao xếp thành hàng. Thành Bất Ưu giơ cao trường đao, sáu nghìn bộ binh mang trọng giáp cũng cùng nhau phát ra tiếng hô kinh thiên động địa:
“- Giết “
sáu nghìn mạch đao trọng binh giáp phát động thế tiến công, như tường bị đẩy mạnh, khí thế to lớn như núi, hướng đến những chỗ hổng cách năm trăm bước mà đi tới. Tại chiến trường phía nam, chủ tướng Lưu Lương Phụ cũng đã nhận được mệnh lệnh tiến công, năm nghìn kỵ binh mang trọng giáp do đại tướng Vũ Văn Hóa chỉ huy cũng chợt phát động, một trăm kỵ binh một hàng, xếp thành năm mươi hàng, huy động giáo dài, trường mâu, hướng đến những lỗ hổng cách đó một dặm mà chạy gấp tới.
Lưu Lương Phụ dẫn hai vạn kỵ binh cùng sáu ngàn tay súng trường sau trọng giáp kỵ binh, hướng đến đại doanh của quân địch đánh lén. Tại chỗ hổng ở tuyến phòng ngự phía bắc, một vạn tay súng của quân Thanh đang ngăn chặn lại lỗ hổng rộng hai trăm bước, hàng vạn viên đạn cùng nhau bắn như bão tố, bắn về phía trọng giáp binh sĩ đang từng bước một tới gần.
Lúc này, trọng giáp đi đầu, cứ ba người một tổ, dựng một tấm ván dày có đến bảy tấc, mặt sau có tay cầm, mặt trước được phủ rơm ướt và đất mùn, chầm rãi tiến tới. đạn của quân thanh tuy mạnh mẽ nhưng không cách nào xuyên thủng. Nhìn thấy trọng giáp bộ binh của quân Việt ngày càng đến gần, đại tướng Ba Đồ Lỗ gấp đến độ hai con mắt đều đỏ lên, gã rống to hơn:
“- Đại bác chuẩn bị”!
Binh sĩ quân Thanh nhanh chóng kéo đến mấy chục khẩu đại bác, Ba Đồ Lỗ tự mình chỉ huy, ra lệnh đem Đại bác đến ngăn chặn những chỗ hổng, cùng với đó ở hai bên tháp trên tường thành, bọn lính đưa bàn kéo đến, để thiết tiễn vào. Một cây thiết tiễn lớn nhắm vào đám mạch đao trọng binh giáp phía trước.
Ba Đồ Lỗ quát một tiếng chói tai:
“- Bắn!”
Từng viên đạn đại bác và thiết tiễn uy lực cường đại gào thét bắn về phía trọng giáp sĩ binh, rốt cục những mũi tên mạnh mẽ ấy cũng xuyên thủng Tấm mộc dày 7 tấc . Hàng thứ nhất của trọng giáp sĩ binh vang lên những tiếng kêu thảm thiết, hơn trăm người bị bắn thì bị ngã hơn phân nửa.
Thành Bất Ưu đứng giữa hàng thứ nhất, hắn bị một cây thiết tiễn xuyên vào bắp đùi khiến xương đùi của y bị bắn gãy. Y kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó quỳ rạp xuống đất.
Hơn mười trọng giáp sĩ binh vội vã đưa y xuống phía dưới. Thành Bất Ưu không có cách nào chống đỡ, y liền hô to một tiếng:
“- Dư Mậu tướng quân tiếp tục chỉ huy!”
Một trận đau đớn kịch liệt kéo tới, khiến cho y thoáng cái đã lâm vào hôn mê bất tỉnh. Lang tướng Dư mậu là phụ tá đắc lực của Thành Bất Ưu và thực ra cũng chính là con riêng của hắn, đang đứng ở hàng thứ sáu trong trận. Y cũng là người thân kinh bách chiến, có kinh nghiệm tác chiến với địch phong phú. Lúc này, y lập tức ý thức được bọn họ gặp phải nguy hiểm, Mộc bài chỉ có thể ngăn được đạn thường, còn đại bác và thiết tiễn kia, thực sự không cản nổi. Muốn đối phó với thứ này, chỉ có một từ:
“- Nhanh!”
Y đưa mạch đao giơ lên cao, lớn tiếng hô:
“- Dùng tốc độ nhanh nhất, chạy nhanh vào địch doanh, nhanh chóng đánh chiếm cửa mở.”
Những trọng giáp sĩ binh ở hàng thứ hai tiến lên, bổ sung vào những chỗ hổng. Bọn họ bắt đầu đứng lên, ném mộc bài đi, chạy nhanh đến những chỗ hổng bên ngoài phần đất cách đó trăm bước, liều chết xung phong. Nhược điểm lớn nhất của Đại bác thời kỳ này chính là tốc độ nạp đạn rất chậm. muốn nạp đạn trước hết phải lau nòng, cho thuốc phóng, rồi mới đến cho đạn, Đến khi quân Việt xông vào trận địa, chỉ còn cách tường thành hai mươi bước, trên đaị bác mới chuẩn bị đợt thứ hai. Ba Đồ Lỗ lần thứ hai hét lớn:”
- Bắn!”
Vô số viên cầu màu đen lại một lần nữa dày đặc lao về phía trọng giáp bộ binh của quân Việt.
Đối lập với tình hình trọng giáp bộ binh bị ngăn chặn ở bắc tuyến. Ở nam tuyến, tình hình có tốt hơn một chút. Tường thành phía bên này hầu như đã hư hao không còn, Hồng di của quân thanh cũng bị phá hủy hơn nửa. Bọn họ chỉ có thể dùng sũng trường bắn dày đặc dày đặc để ngăn cản trọng giáp kỵ binh xung phong.
Đại tướng Long Thất Hàn của Phúc Khang An cũng không phải tầm thường. Năm Càn Long thứ 32 (1767), hắn trở được tập phong Vân Kị úy và phục vụ trong Đại nội thị vệ, hàm Tam đẳng thị vệ ,trực thuộc Càn Thanh môn. Năm thứ 34 (1769), thăng làm Nhị đẳng, trực thuộc Ngự tiền, tức là thân cận với Hoàng đế. Năm thứ 35 (1770), thăng Nhất đẳng Thị vệ, sau đó được phong Tương lam kỳ Phó đô thống của Mông Cổ quân. Năm Càn Long thứ 37 (1772), tháng 5, nhận mệnh đến Quân cơ xứ học tập . Lúc này là lúc loạn Kim-Xuyên lần thứ 2, Thanh triều phái Võ Anh điện Đại học sĩ Ôn Phúc làm Định Biên tướng quân, A Quế làm Phó tướng quân, Long Thất Hàn thụ ấn, làm Lĩnh đội đại thần. Năm thứ 38 (1773), Long Thất Hàn nhận lệnh đến Tứ Xuyên hỗ trợ Tướng quân A Quế dẹp loạn. đây tuyệt đối cũng là một tướng quân giàu kinh nghiệm.
Từ lúc Phúc Khang An làm ở quân cơ xứ thì gã liền đi theo bên cạnh. Nếu như nói Ba Đồ Lỗ là cánh tay trái của Phúc Khang An thì gã chính là cánh tay phải. Gã phụ trách chỉ huy trung quân, nhưng bây giờ lại bị Phúc Khang An điều đến phụ trách phòng ngự ở nam tuyến.
Long Thất Hàn cũng là một người thân kinh bách chiến, thủ hạ của gã có một vạn năm nghìn người, đều là quân tinh nhuệ đã theo gã nhiều năm. Long Thất Hàn dùng hơn năm trăm binh xa che lại chỗ hổng, sau đó triệu tập năm ngàn tay súng, năm ngàn tay nỏ bố trí tại binh xa. Mà một vạn năm nghìn quân tinh nhuệ của gã trên tay cầm giáo. Lúc cung nỏ quân áp trận thì những binh sĩ binh xa, cung tiễn và trường mâu chính là ba pháp bảo để đối phó với kỵ binh.
Binh xa là loại xe chủ yếu để dùng vận chuyển quân lương, làm từ gỗ. Nhưng trong chiến đấu, nó còn có thể làm trở ngại chiến mã chạy trốn. Kỳ thực đây cũng là chiến pháp truyền thống đối phó với kỵ binh.
Nhưng Long Thất Hàn thật không ngờ, gã lần này phải đối phó với năm nghìn trọng giáp kỵ binh được Nguyễn Khắc Tuân dốc toàn lực để đào tạo. Tiễn bay dày đặc, che trời phủ đất bắn về phía trọng giáp kỵ binh, nhưng mưa đạn dày đặc như thế lại không có một chút ảnh hưởng nào, thỉnh thoảng mới có một hai chục tên kỵ binh ngã xuống. bởi đạn bình bình thường không thể nào xuyên thủng giáp ngựa và trọng giáp kiên cố. có thể nói trong mười năm qua vì đội quân này, Nguyễn Khắc Tuân đã không tiếc tiền bạc. cho người đi sang tận A rập mua ngựa, Năm nghìn trọng giáp kỵ binh trong mưa đạn dày đặc vẫn xếp thành hàng vọt tới, tốc độ càng lúc càng nhanh, tiếng vó ngựa tựa sấm đánh, khí thế giống hệt như sóng to gió lớn, phá hủy tất cả. Một loại khí thế không thể chống đỡ được nhằm thẳng hàng phòng ngự dày đặc của quân Thanh mà đến.
Súng và nỏ của quân thanh kinh hãi vạn phần, đều quay đầu mà chạy. Nhiều người cùng chạy trên một con đường chật hẹp, khiến phòng ngự hỗn loạn. Long Thất Hàn sắc mặt đại biến, quả nhiên là trọng giáp kỵ binh.
Long Thất Hàn hô to:
- Trường mâu tiến!”
Mấy nghìn binh lính mang giáo xếp thành hàng tiến lên, đem đam binh sĩ vừa bỏ chạy quây vào không gian nhỏ hẹp khác phong kín. Đám này càng thêm hỗn loạn, có người sợ hãi còn la to.
Là một lão tướng có kinh nghiệm phong phú, Long Thất Hàn biết nên làm như thế nào để đối phó với trọng giáp kỵ binh, sử dụng một vạn cung nỏ thủ chính là thịt thuẫn tốt nhất. Kỵ mã phi nhanh, năm nghìn trọng giáp kỵ binh chỉ còn cách quân địch năm mươi bước, những tay súng Thanh quân sợ hãi, tại khoảnh khắc cuối cùng tìm ra chỗ thoát thân. Bọn họ đẩy binh xa, lao ra khỏi chỗ hổng, hướng cánh đồng bát ngát liều mạng mà chạy trốn.
Mấy nghìn trường mâu binh sĩ cũng bị khí thế rung chuyển trời đất của trọng giáp thiết kỵ làm cho hoảng sợ, trong lòng cực kỳ kinh hoảng, nhưng những binh sĩ này bị những binh sĩ phía sau ôm lấy, không thể chạy trối chết, cũng không có cách nào lui về phía sau. Bọn họ chỉ còn cách giơ lên trường mâu, nhắm mắt lại, tuyệt vọng kêu những tiếng thảm thiết.
"Oanh!"
Năm nghìn trọng giáp kỵ binh dễ dàng phá tan địch, chạy ào vào đại doanh. Binh xa bị đánh vỡ, hơn mười cổ thi thể bị đụng phải bay ra ngoài, vô số người bị chiến mã giẫm đạp dưới gót sắt liền kêu lên những tiếng thảm thiết. Một đoàn người tựa như cây lúa bị gió thổi ngã, thi thể máu thịt không rõ. Máu tanh văng khắp nơi trên mặt đất. Trọng giáp kỵ binh lực lượng thật lớn, thép để rèn nên áo giáp của họ chính là công nghệ của Trung Đông, (1) công nghệ này ngay cả Trịnh Cán cũng không có , Nguyễn Khắc Tuân đây là tình cờ, cứu một tên lái buôn Do Thái mà học được, lúc này kỵ binh đánh sâu vào quân địch hơn năm mươi bước nhưng đội trọng giáp kỵ binh cũng không dừng lại, kỵ binh vung giáo đâm loạn xạ, bọn họ thế như chẻ tre, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, giết người mở ra một con đường máu. Phía sau bọn họ, Lưu Lương Phụ dẫn theo ba vạn quân Việt dọc theo con đường máu mà tiến vào đại doanh. Sáu nghìn trọng giáp Bộ binh tại bắc tuyến tử vong hơn một ngàn người, rốt cục cũng vọt tới trước chỗ hổng. Đại tướng Ba Đồ Lỗ đem đại bác đều rút quân ra phía sau, suất lĩnh ba vạn binh sĩ theo bốn phía thứ sắc bén chém qua, những binh sĩ cuồn cuộn rơi xuống đất, thân thể bị chém thành từng đoạn, phần còn lại đều bị cụt tay hoặc cụt chân, thi thể tầng tầng chồng chất trên mặt đất, giống hệt như máu tanh ở Địa ngục. Trọng giáp kỵ binh mỗi bước đi đều như tường đẩy mạnh.
Trên thực tế, bọn họ chỉ cần chạy ào vào chỗ hổng, phía công thành gần như không có gì lo lắng. Phó Hoài An nhìn quân mình đang tiến vào chỗ hổng, lập tức mệnh lệnh cho Dương Thận:
- Ngươi suất lĩnh ba nghìn bộ binh nhanh chóng phá rộng lỗ hổng ra để cho đại quân của chúng ta sát nhập.
Y từ lâu đã không thể đè nén, Chiến phủ va chạm giữa không trung. ‘Leng keng!’ một tiếng giòn vang, y quay đầu lại hô to:
“ Vì Đại Đô Hộ, tiến lên!”
Y vừa nói xong câu này, thì một tên thân binh đứng xa xa của Phó Hoài An lập tức biến sắc, trong lúc lộn xộn, hắn lén lút, lui xuống nhanh chóng biến vào trong đám loạn quân.
Dương Thận, suất lĩnh ba nghìn bộ binh xông tới tường thành. Tường thành cao tới hai trượng, dùng những cây lớn cùng đá lớn tạo thành lũy, phi thường kiên cố. Lúc này, tất cả quân coi giữ đều đã đến những chỗ hổng cùng trọng giáp bộ binh chiến đấu kịch liệt, nên trên tường thành đã không có quân coi giữ. Dương Thận nâng chiến phủ ném mạnh tới, chỉ nghe một âm thanh vang lên, tường thành lại không có một chút sứt mẻ. Dương Thận tức giận đến mức quay ngược ngựa hô to:
-“Thuốc nổ”
Năm tên binh sĩ nhanh chóng chạy lên, mỗi tên ôm một quả bộc phá nặng cỡ bốn cân, dùng tốc độ nhanh nhất, mồi dây cháy chậm rồi chạy ngược quay lại.’
“ Ầm, Ầm, Ầm”
Tưng tiếng nổ điếc tai vang lên, tường biên nhanh chóng bị đổ dập một mảng. Dương Thận ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, hắn giơ cao binh khí dẫn đầu đi vào. Phó Hoài An nhìn chỗ hổng mới được mở ra, chiến đao cũng giơ lên, lớn tiếng hét:
- Giết vào trong!
Mấy vạn quân Đại Việt theo chỗ hổng rộng trăm bước lao nhanh vào đại doanh. Lúc này, quân Việt theo hai đạo nam, bắc tiến công vào đại doanh của quân Thanh. Trong đại doanh là một biển lửa, một đội kỵ binh cùng một đội bộ binh của quân dân Đại Việt trong quân doanh xung phong liều chết, nơi nào cũng có binh sĩ quân Thanh chạy trốn. Binh tìm không được Tướng. Tướng tìm không được binh. Những sĩ binh đầu hàng đều quỳ trước thành. Trong đại doanh hỗn loạn đến cực điểm. Tin tức đại doanh bị đột phá truyền tới lều của chủ soái. Phúc Khang An thay đổi thành một thân trang phục của binh sĩ, trên người mang một bộ bì giáp cũ nát, trong tay là một cây trường mâu nát vụn. Trên mặt có những vệt màu hồng tướng mạo đại biến. Y theo vài tên binh sĩ từ trong lều lớn lao tới, nhìn về phía xa xa, chỉ thấy Miêu Nhược Lan ở bên cạnh. Phía xa xa là tên Phúc Khang An giả, Cũng may là ban đêm, cho nên không ai phát hiện ra thật giả.. Phúc Khang An xoay người lên ngựa, cúi đầu quát một tiếng:
“- Đi!” Y dẫn hơn mười thị vệ hướng tới cửa phía nam mà chạy tới. Mấy trăm thân binh hộ vệ Phúc Khang An giả cũng phóng ngựa chạy gấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.