Chương 147: Khang An Chiến Bại 3
KeoChuoi
26/09/2022
Khang An Chiến Bại 3
Phát động đại chiến vào ban đêm cũng có một chỗ tốt lớn nhất, đó chính là lòng quân bất ổn, tất nhiên sẽ gặp phải khó khăn là binh sĩ sẽ chạy trốn có quy mô lớn. Các quân quan vào ban đêm rất khó có thể giám thị tất cả sĩ binh. Lúc này, trong đại doanh của Quân Thanh đã có ba doanh môn bị mở ra, từng nhóm binh sĩ không ngừng chạy ra khỏi đại doanh, quăng mũ cởi giáp, ném xuống binh khí, liều mạng bỏ chạy về phía vùng quê. Nhưng ở giữa vùng quê sớm đã có một đội binh sĩ của quân Việt chặn lại. Đây là hai vạn quân đội tiếp viện do Vương Thừa Vũ suất lĩnh, bất kể là nam tuyến hay bắc tuyến, chỉ cần trận chiến bất lợi, bọn họ sẽ cho quân tiếp viện đi tới. Nhưng theo hai đạo quân ở nam bắc tiến công đại doanh, bọn họ dường như cũng không cần tiếp viện. Không cam lòng không có công lao, Triệu Hoàng Yên liền đề nghị Vương Thừa Vũ đến phía ngoài quân doanh chặn lại những binh sĩ chạy trốn, có thể bọn họ bắt giữ được Phúc Khang An. Phúc Khang An dẫn theo mười thân binh chạy được ba dặm, bỗng nhiên bên người nghe được tiếng mắng to:
“- Con mẹ ngươi, đứng lại, lão tử gọi ngươi, ngươi không nghe thấy sao?”
Phúc Khang An vừa quay đầu lại, liền phát hiện bên người y là một đại tướng của quân Việt. Bởi vì cả người hắn đen, mặc hắc giáp, cưỡi một con hắc mã, trong đêm đen nên không phát hiện ra. Phúc Khang An sợ đến hồn phi phách tán, suýt chút nữa ngã khỏi ngựa. Gã chính là Triệu Hoàng Yên, liếc ánh mắt gian tà liền nhìn trúng con ngựa của Phúc Khang An. Con ngựa này là lương câu nghìn dặm, , cực kỳ khỏe mạnh. Triệu Hoàng Yên suất lĩnh hơn trăm người ngăn cản Phúc Khang An. Hơn mười thân binh của y thất kinh, định xông lên nhưng đã không kịp, Triệu Hoàng Yên tóm gáy Phúc Khang An nhấc lên.
“ - Con mẹ nó, sao mày bẩn thế! “
Triệu Hoàng Yên tiện tay đem Phúc Khang An ném qua một bên, hạ thắt lưng kéo lấy dây cương, cười khà khà:
- Ngựa tốt, lão tử phát tài rồi.
Phúc Khang An thấy gã không ngờ lại nhìn trúng ngựa của mình, trong lòng nhất thời hiện lên một tia hy vọng, vội vã cầu xin:
“- Tiểu nhân chỉ là người chăn ngựa, trong nhà còn có mẹ già hơn bảy mươi tuổi cần phải nuôi. Đây là ngựa của Phúc Khang An, nguyện ý đưa cho tướng quân, chỉ cầu tướng quân gia gia tha mạng.”
Triệu Hoàng Yên nhìn y cũng là một người hiếu thuận, dáng dấp của người chăn ngựa cũng chỉ là một lão nông, vẻ mặt đầy máu, y giáp rách nát, trong nhà còn có mẹ già, liền gật đầu:
“- Ta sẽ không giết, nhưng ngươi nói cho ta biết, Phúc Khang An ở nơi nào?”
Phúc Khang An chỉ tay về phía sau:
- Phía kia, một người mặc kim khôi ngân giáp, có hơn trăm thị vệ bảo hộ!
Triệu Hoàng Yên quay đầu lại, quả nhiên có một đại đội kỵ binh đang chạy đi, chừng ba bốn trăm người, trong lòng nhất thời vui mừng, dớt dãi từ miệng chảy ra như thấy rượu, hắn liền quay đầu lại ra lệnh
“- Mau Mau chặn lại Phúc Khang An!”
Gã liền quay đầu ngựa, lấy từ trong túi ra một thỏi bạc, tiện tay ném cho Phúc Khang An:
“- Cầm lấy mua một chút lương thực, Còn có….bảo rằng Lão Triệu ta gửi lời hỏi thăm bá mẫu!”
Gã liền cưỡi Bạch Mã chạy gấp đi, kỵ binh cách đó trăm bước cũng chạy đi, chỉ chốc lát đã biến mất ở trong bóng tối.
“- Vương gia!”
Hơn mười thân binh vội vã chạy tới nâng y từ trên mặt đất đứng dậy. Phúc Khang An nhặt bạc lên, không khỏi cười khổ một tiếng, tên tướng Việt này lòng dạ cũng không tệ. Phúc Khang An nhìn kỵ binh của quân Việt chạy tới từ bốn phương tám hướng, y xoay người ngồi lên một con ngựa khác, mạnh mẽ quất một roi, hướng trong bóng tối chạy đi.
Hơn ba trăm thân binh hộ vệ của ‘ Phúc Khang An giả chạy đi được ba dặm liền không có đường đi tiếp. Bốn phía bị mấy nghìn kỵ binh quân Việt vây quanh, bọn họ giơ cao cây đuốc, chiếu sáng như ban ngày. Triệu Hoàng Yên cưỡi bạch mã của Phúc Khang An, trong lòng đắc ý vạn phần. Y thúc mã tiến lên, giơ đao lên chỉ:
‘- Giao Phúc Khang An ra đây ta còn tha cho các ngươi một mạng. Bằng không, một người cũng đừng hòng chạy thoát!”
Vương Thừa Vũ ở bên cạnh Triệu Hoàng Yên, nhìn bên trong quân địch thấy được Miêu Nhược Lan, ánh mắt của nàng vẫn như trước, sáng tựa bảo thạch. Vương Thừa Vũ yên lặng nhìn nàng chăm chú, trong mắt thần sắc thập phần phức tạp. Lúc này, Miêu Nhược Lan trốn ở trong đám người, rút kiếm lao ra, không hổ danh là con gái của Kim Diện Phật, Miêu Nhân Phụng, võ công của nàng không phải tầm thường, tốc độ nhanh như tia điện, chớp mắt đã bắn tới trước mặt. Triệu Hoàng Yên muốn tránh cũng không kịp. Y sợ đến nỗi hét to một tiếng, Nhưng Vương Thừa Vũ lại nhanh tay lẹ mắt, hoành đao chém đến, một đao chém bay mũi tên ra. Miêu Nhược Lan nhận ra Vương Thừa Vũ, nàng hận cắn răng một cái, hô to một tiếng:
“- Các huynh đệ, bảo hộ Vương gia rời đi!”
Bọn thị vệ hò hét một tiếng liền đem Phúc Khang An vọt mạnh ra ngoài. Triệu Hoàng Yên vừa bị một kiếm làm cho sợ hãi, trong lòng không nhịn được tức giận, xoay người về phía Miêu Nhược Lan. Vương Thừa Vũ thấy vậy đẩy y ra:
- Để nàng cho ta, ngươi đi bắt Phúc Khang An!
Một câu nói này đã nhắc nhở Triệu Hoàng Yên, suýt chút nữa y đã làm hỏng đại sự. Y lại hướng Phúc Khang An lao đi.
“lưu lại cho lão tử!”
Vương Thừa Vũ đưa trường thương ngăn cản Miêu Nhược Lan, cười lạnh một tiếng:
- Nàng xinh đẹp đấy, bản tướng cũng có chút thương tiếc!”
- Hừ! nếm một kiếm nữa của ta “
Miêu Nhược Lan nói đến liền đến, hàn quang chợt lóe, Liễu kiếm trong tay nàng liền hướng đến cổ của Vương Thừa Vũ bổ tới. Vương Thừa Vũ không chút hoang mang, đem thiết thương đánh tới. ‘Đương!’ một tiếng, Miêu Nhược Lan bị song chưởng chấn động khiến hai tay tê dại, không giữ được kiếm, Liễu kiếm đao từ trong tay liền tuột ra. Vương Thừa Vũ xoay thiết thương, đâm tới yết hầu của Miêu Nhược Lan. Miêu Nhược Lan sợ đến mặt như màu đất, nhưng thiết thương đến trước mặt nàng lại nhoáng qua một cái, cũng không có đâm tới. Trong nháy mắt, hai con ngựa giao nhau, nàng rút ra bảo kiếm, hướng đến hông gã đâm tới. Nhưng nàng lại do dự một chút, vừa rồi địch đã tha cho nàng một mạng.
Nàng nhất thời do dự, liền bị Vương Thừa Vũ vươn tay bắt được cổ tay nàng, một tay còn lại nắm ở dây buộc giáp, đem nàng bắt giữ, kéo nàng ngồi trên yên ngựa của mình. Phía bên Phúc Khang An, thị vệ càng đánh càng ít, dần dần bị quân Việt vây quanh chia cách. Triệu Hoàng Yên giương cung lắp tên, một mũi lang nha tiễn bay đi cắm trúng vai Phúc Khang An, khiến lão bị hất văng khỏi ngựa
Triệu Hoàng Yên, đắc ý nói:
- Đây là công lao của lão tử, ai cũng không được phép tranh giành!
Vương Thừa Vũ thúc mã rời khỏi chiến trường, chạy được hai dặm liền đem Miêu Nhược Lan thả trên mặt đất. Miêu Nhược Lan đứng lên, mạnh mẽ lùi về phía sau vài bước, giống như một con sói mẹ hung ác tàn nhẫn, hung tợn nhìn chằm chằm Vương Thừa Vũ:
“- Ngươi không được tới gần ta!”
Nữ nhân trời sinh có tính cảnh giác, gã đem nàng đến nơi đồng không mông quạnh, nhất định là không có lòng tốt.
Vương Thừa Vũ yên lặng nhìn nàng rồi quay ngựa, hướng đến đại đội quân Việt. Miêu Nhược Lan thoáng cái ngây người, gã không ngờ lại thả nàng.
Nàng không thể tin được ý nghĩ của mình, lớn tiếng hỏi:
“- Ngươi không phải muốn giết ta sao?”
Vương Thừa Vũ lại không để ý đến nàng, thúc mã chạy xa. Miêu Nhược Lan ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Vương Thừa Vũ, thở dài một tiếng, xoay người đi về hướng Nam. Nhưng nàng hiện tại biết đi đến nơi nào phu quân đã bị bắt, lẽ nào quân Việt sẽ thả người sao?
Nhưng mặc kệ là đi nơi nào, nàng nhất định phải nhanh chóng rời khỏi chiến trường, ở đây cực kì không an toàn, nơi nào cũng có quân Viêt và bại tốt,. Nàng đưa mắt nhìn ra bốn phía, chí ít bây giờ nàng có một kiện binh khí.
Miêu Nhược Lan cắn cắn môi, xoay người lên ngựa, quất một roi trên người chiến mã, hướng phương nam chạy gấp.
……………….
Thành Quy Nhơn, Đàng trong
Cửa thành Thành được mở rộng ra, đại tướng Thái Úy Phạm Công Hưng của Tây Sơn dẫn đầu mấy vạn quân đội tiến vào. Một tên Thái Giám của Lưu Nhạc đã đợi sẵn:
- Cung thỉnh Phạm tướng quân, Tây Sơn Vương có chỉ, ngài rất biết ơn tướng quân đã mang quân ứng cứu, Vương gia cũng nói trích từ ngân khố của vương phủ ra 19 vạn lượng bạc, năm ngàn khúc lụa cho ngài, hơn nữa mọi phí tổn của ngài, sẽ do Vuong gia chịu trách nhiệm”
Phạm Công Hưng, lời nói thoải mái nhưng lại mang theo một chút uy áp:
“- Vương gia của các ngươi đâu, sao còn chưa ra gặp chúng ta, chúng ta không quản vất vả đến cứu viện mà vương gia lại cho một tên thái giám đến hay sao hả”
Tên Thái giám kia lại nói:
“ Hồi bẩm Thái sư, Vương gia đang bệnh nặng, ngài nói khi nào ngài khỏi nhất định sẽ mở tiệc khao quân”
“ Vương gia bệnh nặng ư, người đâu đi thăm xem sao, ta nghi ngờ bọn này hí lộng quỷ thần, giả truyền vương chỉ”
“ Bắt bọn chúng lại”
Phạm Công Hưng lập tức ra lệnh cho Ngô Văn Sở tiếp thu quân đội, cho Lê Trung vào thành trấn an quan phủ, dân chúng. Lúc này, bọn lính đem mấy người coi giữ thành cũng thái giám tuyên chỉ nhất loạt bắt lại. đám người bị trói gô lại, liên tục chửi rủa.
- Phạm Công Hưng, ngươi và Quang Trung là đồ khốn, lại nhân cơ hội cháy nhà mà hôi của ư, Vương Gia chúng ta đã nhương lại đế vị, mà các ngươi cũng không tha hay sao
Phạm Công Trung lạnh lùng nói:
Hoàng thượng có chỉ:
“ Kê biên gia sản của Tây Sơn Vương, mọi công việc tại đây, sau này do bản tướng toàn quyền, “
Hắn dừng lại một chút rồi lại nói:
“ Người đâu, đi bắt Tây Sơn Vương”
……..
Trong Vương Phủ, Lưu Nhạc được đám con cháu đỡ ngồi lên trên ghế, hấn run run chỉ tay vào phạm công hưng,
- Khốn kiếp, Ta là Thái Đức Hoàng Đế, ta lập công vì quốc triều, các ngươi, các ngươi không thể làm như vậy... Thánh chỉ, Thánh chỉ của Quang Trung đâu.
Sắc mặt của Phạm Công Hưng chợt sáng chợt tối dưới ánh đèn chiếu rọi, toét miệng cười vô cùng âm lãnh:
“- Muốn thánh chỉ ư, người đâu, viết cho Tây Sơn Vương một đạo!”
Lưu Nhạc kinh ngạc nhìn Phạm Công Hưng, đôi mắt cơ hồ lồi ra ngoài, cổ họng giật giật như đang cố gắng nuốt xuống thứ gì, nhưng rốt cục cũng không nhịn được.
Phụt, y phun ra máu tươi như trút.
…………..
Năm thứ ba niên hiệu Vĩnh Hòa tức năm 1793, khi Lưu Nhạc đang bệnh trên giường, Nguyễn Anh đánh ra Quy Nhơn. Các cánh quân dưới quyền Tây Sơn vương đều yếu ớt nhanh chóng bại trận hoặc bỏ chạy, để mất Phú Yên. Quân Nguyễn Anh tiến ra vây hãm Quy Nhơn.. Thành bị vây hãm 3 tháng. Trong tình thế nguy cấp, Lưu Nhạc phải viết thư cầu cứu triều đình. Lưu Huệ đặc sai Ngô Văn Sở, Phạm Công Hưng mang quân vào cứu, quân Nguyễn Anh phải rút lui về Phú Yên. Dù Lưu Nhạc đã sai mang vàng bạc ra khao quân nhưng Công Hưng vẫn chiếm cứ thành Quy Nhơn, kê biên kho tàng. Thấy gia sản của mình sắp truyền cho con bị cháu chiếm đoạt, Lão uất hận thổ huyết mà qua đời. Lưu Nhạc ở ngôi tổng cộng 10 năm (1778 – 1788), xưng hiệu Thái Đức đế, sau đó tự hạ xuống làm vương, xưng là Tây Sơn vương được 5 năm (1788 – 1793).
Sau biến loạn cướp thành quy nhơn , con trai Lưu Nhạc là Lưu Quang Bảo bị an trí ra huyện Phù Ly, gọi là Tiểu triều. Nhưng Lưu Quang Bảo không cam chịu, chạy đi đầu hàng Nguyễn Anh.
Phát động đại chiến vào ban đêm cũng có một chỗ tốt lớn nhất, đó chính là lòng quân bất ổn, tất nhiên sẽ gặp phải khó khăn là binh sĩ sẽ chạy trốn có quy mô lớn. Các quân quan vào ban đêm rất khó có thể giám thị tất cả sĩ binh. Lúc này, trong đại doanh của Quân Thanh đã có ba doanh môn bị mở ra, từng nhóm binh sĩ không ngừng chạy ra khỏi đại doanh, quăng mũ cởi giáp, ném xuống binh khí, liều mạng bỏ chạy về phía vùng quê. Nhưng ở giữa vùng quê sớm đã có một đội binh sĩ của quân Việt chặn lại. Đây là hai vạn quân đội tiếp viện do Vương Thừa Vũ suất lĩnh, bất kể là nam tuyến hay bắc tuyến, chỉ cần trận chiến bất lợi, bọn họ sẽ cho quân tiếp viện đi tới. Nhưng theo hai đạo quân ở nam bắc tiến công đại doanh, bọn họ dường như cũng không cần tiếp viện. Không cam lòng không có công lao, Triệu Hoàng Yên liền đề nghị Vương Thừa Vũ đến phía ngoài quân doanh chặn lại những binh sĩ chạy trốn, có thể bọn họ bắt giữ được Phúc Khang An. Phúc Khang An dẫn theo mười thân binh chạy được ba dặm, bỗng nhiên bên người nghe được tiếng mắng to:
“- Con mẹ ngươi, đứng lại, lão tử gọi ngươi, ngươi không nghe thấy sao?”
Phúc Khang An vừa quay đầu lại, liền phát hiện bên người y là một đại tướng của quân Việt. Bởi vì cả người hắn đen, mặc hắc giáp, cưỡi một con hắc mã, trong đêm đen nên không phát hiện ra. Phúc Khang An sợ đến hồn phi phách tán, suýt chút nữa ngã khỏi ngựa. Gã chính là Triệu Hoàng Yên, liếc ánh mắt gian tà liền nhìn trúng con ngựa của Phúc Khang An. Con ngựa này là lương câu nghìn dặm, , cực kỳ khỏe mạnh. Triệu Hoàng Yên suất lĩnh hơn trăm người ngăn cản Phúc Khang An. Hơn mười thân binh của y thất kinh, định xông lên nhưng đã không kịp, Triệu Hoàng Yên tóm gáy Phúc Khang An nhấc lên.
“ - Con mẹ nó, sao mày bẩn thế! “
Triệu Hoàng Yên tiện tay đem Phúc Khang An ném qua một bên, hạ thắt lưng kéo lấy dây cương, cười khà khà:
- Ngựa tốt, lão tử phát tài rồi.
Phúc Khang An thấy gã không ngờ lại nhìn trúng ngựa của mình, trong lòng nhất thời hiện lên một tia hy vọng, vội vã cầu xin:
“- Tiểu nhân chỉ là người chăn ngựa, trong nhà còn có mẹ già hơn bảy mươi tuổi cần phải nuôi. Đây là ngựa của Phúc Khang An, nguyện ý đưa cho tướng quân, chỉ cầu tướng quân gia gia tha mạng.”
Triệu Hoàng Yên nhìn y cũng là một người hiếu thuận, dáng dấp của người chăn ngựa cũng chỉ là một lão nông, vẻ mặt đầy máu, y giáp rách nát, trong nhà còn có mẹ già, liền gật đầu:
“- Ta sẽ không giết, nhưng ngươi nói cho ta biết, Phúc Khang An ở nơi nào?”
Phúc Khang An chỉ tay về phía sau:
- Phía kia, một người mặc kim khôi ngân giáp, có hơn trăm thị vệ bảo hộ!
Triệu Hoàng Yên quay đầu lại, quả nhiên có một đại đội kỵ binh đang chạy đi, chừng ba bốn trăm người, trong lòng nhất thời vui mừng, dớt dãi từ miệng chảy ra như thấy rượu, hắn liền quay đầu lại ra lệnh
“- Mau Mau chặn lại Phúc Khang An!”
Gã liền quay đầu ngựa, lấy từ trong túi ra một thỏi bạc, tiện tay ném cho Phúc Khang An:
“- Cầm lấy mua một chút lương thực, Còn có….bảo rằng Lão Triệu ta gửi lời hỏi thăm bá mẫu!”
Gã liền cưỡi Bạch Mã chạy gấp đi, kỵ binh cách đó trăm bước cũng chạy đi, chỉ chốc lát đã biến mất ở trong bóng tối.
“- Vương gia!”
Hơn mười thân binh vội vã chạy tới nâng y từ trên mặt đất đứng dậy. Phúc Khang An nhặt bạc lên, không khỏi cười khổ một tiếng, tên tướng Việt này lòng dạ cũng không tệ. Phúc Khang An nhìn kỵ binh của quân Việt chạy tới từ bốn phương tám hướng, y xoay người ngồi lên một con ngựa khác, mạnh mẽ quất một roi, hướng trong bóng tối chạy đi.
Hơn ba trăm thân binh hộ vệ của ‘ Phúc Khang An giả chạy đi được ba dặm liền không có đường đi tiếp. Bốn phía bị mấy nghìn kỵ binh quân Việt vây quanh, bọn họ giơ cao cây đuốc, chiếu sáng như ban ngày. Triệu Hoàng Yên cưỡi bạch mã của Phúc Khang An, trong lòng đắc ý vạn phần. Y thúc mã tiến lên, giơ đao lên chỉ:
‘- Giao Phúc Khang An ra đây ta còn tha cho các ngươi một mạng. Bằng không, một người cũng đừng hòng chạy thoát!”
Vương Thừa Vũ ở bên cạnh Triệu Hoàng Yên, nhìn bên trong quân địch thấy được Miêu Nhược Lan, ánh mắt của nàng vẫn như trước, sáng tựa bảo thạch. Vương Thừa Vũ yên lặng nhìn nàng chăm chú, trong mắt thần sắc thập phần phức tạp. Lúc này, Miêu Nhược Lan trốn ở trong đám người, rút kiếm lao ra, không hổ danh là con gái của Kim Diện Phật, Miêu Nhân Phụng, võ công của nàng không phải tầm thường, tốc độ nhanh như tia điện, chớp mắt đã bắn tới trước mặt. Triệu Hoàng Yên muốn tránh cũng không kịp. Y sợ đến nỗi hét to một tiếng, Nhưng Vương Thừa Vũ lại nhanh tay lẹ mắt, hoành đao chém đến, một đao chém bay mũi tên ra. Miêu Nhược Lan nhận ra Vương Thừa Vũ, nàng hận cắn răng một cái, hô to một tiếng:
“- Các huynh đệ, bảo hộ Vương gia rời đi!”
Bọn thị vệ hò hét một tiếng liền đem Phúc Khang An vọt mạnh ra ngoài. Triệu Hoàng Yên vừa bị một kiếm làm cho sợ hãi, trong lòng không nhịn được tức giận, xoay người về phía Miêu Nhược Lan. Vương Thừa Vũ thấy vậy đẩy y ra:
- Để nàng cho ta, ngươi đi bắt Phúc Khang An!
Một câu nói này đã nhắc nhở Triệu Hoàng Yên, suýt chút nữa y đã làm hỏng đại sự. Y lại hướng Phúc Khang An lao đi.
“lưu lại cho lão tử!”
Vương Thừa Vũ đưa trường thương ngăn cản Miêu Nhược Lan, cười lạnh một tiếng:
- Nàng xinh đẹp đấy, bản tướng cũng có chút thương tiếc!”
- Hừ! nếm một kiếm nữa của ta “
Miêu Nhược Lan nói đến liền đến, hàn quang chợt lóe, Liễu kiếm trong tay nàng liền hướng đến cổ của Vương Thừa Vũ bổ tới. Vương Thừa Vũ không chút hoang mang, đem thiết thương đánh tới. ‘Đương!’ một tiếng, Miêu Nhược Lan bị song chưởng chấn động khiến hai tay tê dại, không giữ được kiếm, Liễu kiếm đao từ trong tay liền tuột ra. Vương Thừa Vũ xoay thiết thương, đâm tới yết hầu của Miêu Nhược Lan. Miêu Nhược Lan sợ đến mặt như màu đất, nhưng thiết thương đến trước mặt nàng lại nhoáng qua một cái, cũng không có đâm tới. Trong nháy mắt, hai con ngựa giao nhau, nàng rút ra bảo kiếm, hướng đến hông gã đâm tới. Nhưng nàng lại do dự một chút, vừa rồi địch đã tha cho nàng một mạng.
Nàng nhất thời do dự, liền bị Vương Thừa Vũ vươn tay bắt được cổ tay nàng, một tay còn lại nắm ở dây buộc giáp, đem nàng bắt giữ, kéo nàng ngồi trên yên ngựa của mình. Phía bên Phúc Khang An, thị vệ càng đánh càng ít, dần dần bị quân Việt vây quanh chia cách. Triệu Hoàng Yên giương cung lắp tên, một mũi lang nha tiễn bay đi cắm trúng vai Phúc Khang An, khiến lão bị hất văng khỏi ngựa
Triệu Hoàng Yên, đắc ý nói:
- Đây là công lao của lão tử, ai cũng không được phép tranh giành!
Vương Thừa Vũ thúc mã rời khỏi chiến trường, chạy được hai dặm liền đem Miêu Nhược Lan thả trên mặt đất. Miêu Nhược Lan đứng lên, mạnh mẽ lùi về phía sau vài bước, giống như một con sói mẹ hung ác tàn nhẫn, hung tợn nhìn chằm chằm Vương Thừa Vũ:
“- Ngươi không được tới gần ta!”
Nữ nhân trời sinh có tính cảnh giác, gã đem nàng đến nơi đồng không mông quạnh, nhất định là không có lòng tốt.
Vương Thừa Vũ yên lặng nhìn nàng rồi quay ngựa, hướng đến đại đội quân Việt. Miêu Nhược Lan thoáng cái ngây người, gã không ngờ lại thả nàng.
Nàng không thể tin được ý nghĩ của mình, lớn tiếng hỏi:
“- Ngươi không phải muốn giết ta sao?”
Vương Thừa Vũ lại không để ý đến nàng, thúc mã chạy xa. Miêu Nhược Lan ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Vương Thừa Vũ, thở dài một tiếng, xoay người đi về hướng Nam. Nhưng nàng hiện tại biết đi đến nơi nào phu quân đã bị bắt, lẽ nào quân Việt sẽ thả người sao?
Nhưng mặc kệ là đi nơi nào, nàng nhất định phải nhanh chóng rời khỏi chiến trường, ở đây cực kì không an toàn, nơi nào cũng có quân Viêt và bại tốt,. Nàng đưa mắt nhìn ra bốn phía, chí ít bây giờ nàng có một kiện binh khí.
Miêu Nhược Lan cắn cắn môi, xoay người lên ngựa, quất một roi trên người chiến mã, hướng phương nam chạy gấp.
……………….
Thành Quy Nhơn, Đàng trong
Cửa thành Thành được mở rộng ra, đại tướng Thái Úy Phạm Công Hưng của Tây Sơn dẫn đầu mấy vạn quân đội tiến vào. Một tên Thái Giám của Lưu Nhạc đã đợi sẵn:
- Cung thỉnh Phạm tướng quân, Tây Sơn Vương có chỉ, ngài rất biết ơn tướng quân đã mang quân ứng cứu, Vương gia cũng nói trích từ ngân khố của vương phủ ra 19 vạn lượng bạc, năm ngàn khúc lụa cho ngài, hơn nữa mọi phí tổn của ngài, sẽ do Vuong gia chịu trách nhiệm”
Phạm Công Hưng, lời nói thoải mái nhưng lại mang theo một chút uy áp:
“- Vương gia của các ngươi đâu, sao còn chưa ra gặp chúng ta, chúng ta không quản vất vả đến cứu viện mà vương gia lại cho một tên thái giám đến hay sao hả”
Tên Thái giám kia lại nói:
“ Hồi bẩm Thái sư, Vương gia đang bệnh nặng, ngài nói khi nào ngài khỏi nhất định sẽ mở tiệc khao quân”
“ Vương gia bệnh nặng ư, người đâu đi thăm xem sao, ta nghi ngờ bọn này hí lộng quỷ thần, giả truyền vương chỉ”
“ Bắt bọn chúng lại”
Phạm Công Hưng lập tức ra lệnh cho Ngô Văn Sở tiếp thu quân đội, cho Lê Trung vào thành trấn an quan phủ, dân chúng. Lúc này, bọn lính đem mấy người coi giữ thành cũng thái giám tuyên chỉ nhất loạt bắt lại. đám người bị trói gô lại, liên tục chửi rủa.
- Phạm Công Hưng, ngươi và Quang Trung là đồ khốn, lại nhân cơ hội cháy nhà mà hôi của ư, Vương Gia chúng ta đã nhương lại đế vị, mà các ngươi cũng không tha hay sao
Phạm Công Trung lạnh lùng nói:
Hoàng thượng có chỉ:
“ Kê biên gia sản của Tây Sơn Vương, mọi công việc tại đây, sau này do bản tướng toàn quyền, “
Hắn dừng lại một chút rồi lại nói:
“ Người đâu, đi bắt Tây Sơn Vương”
……..
Trong Vương Phủ, Lưu Nhạc được đám con cháu đỡ ngồi lên trên ghế, hấn run run chỉ tay vào phạm công hưng,
- Khốn kiếp, Ta là Thái Đức Hoàng Đế, ta lập công vì quốc triều, các ngươi, các ngươi không thể làm như vậy... Thánh chỉ, Thánh chỉ của Quang Trung đâu.
Sắc mặt của Phạm Công Hưng chợt sáng chợt tối dưới ánh đèn chiếu rọi, toét miệng cười vô cùng âm lãnh:
“- Muốn thánh chỉ ư, người đâu, viết cho Tây Sơn Vương một đạo!”
Lưu Nhạc kinh ngạc nhìn Phạm Công Hưng, đôi mắt cơ hồ lồi ra ngoài, cổ họng giật giật như đang cố gắng nuốt xuống thứ gì, nhưng rốt cục cũng không nhịn được.
Phụt, y phun ra máu tươi như trút.
…………..
Năm thứ ba niên hiệu Vĩnh Hòa tức năm 1793, khi Lưu Nhạc đang bệnh trên giường, Nguyễn Anh đánh ra Quy Nhơn. Các cánh quân dưới quyền Tây Sơn vương đều yếu ớt nhanh chóng bại trận hoặc bỏ chạy, để mất Phú Yên. Quân Nguyễn Anh tiến ra vây hãm Quy Nhơn.. Thành bị vây hãm 3 tháng. Trong tình thế nguy cấp, Lưu Nhạc phải viết thư cầu cứu triều đình. Lưu Huệ đặc sai Ngô Văn Sở, Phạm Công Hưng mang quân vào cứu, quân Nguyễn Anh phải rút lui về Phú Yên. Dù Lưu Nhạc đã sai mang vàng bạc ra khao quân nhưng Công Hưng vẫn chiếm cứ thành Quy Nhơn, kê biên kho tàng. Thấy gia sản của mình sắp truyền cho con bị cháu chiếm đoạt, Lão uất hận thổ huyết mà qua đời. Lưu Nhạc ở ngôi tổng cộng 10 năm (1778 – 1788), xưng hiệu Thái Đức đế, sau đó tự hạ xuống làm vương, xưng là Tây Sơn vương được 5 năm (1788 – 1793).
Sau biến loạn cướp thành quy nhơn , con trai Lưu Nhạc là Lưu Quang Bảo bị an trí ra huyện Phù Ly, gọi là Tiểu triều. Nhưng Lưu Quang Bảo không cam chịu, chạy đi đầu hàng Nguyễn Anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.