[Trinh Thám] Phá Án Cần Nhân Tài Như Cô Vậy

Chương 36: Cô Có Tư Cách Gì Mà Đòi Hỏi Nhiều Hơn Thế

Vị Tằng Thiết Tưởng

20/09/2024

Hắc Sa cách chỗ chúng ta không xa nhưng cách đại học công an tận hai tiếng đồng hồ đó.”

Thời Viên nhìn bóng lưng của người nào đó càng lúc càng nhỏ, anh lắc đầu: “Tôi không rõ cho lắm.”

Cô thật sự gặp khó khăn về kinh tế.

Không biết người khác nghĩ thế nào nhưng dù sao thì Lăng Vô Ưu vẫn cảm thấy ngủ ở ký túc xá rất tốt, không chỉ buổi sáng có thể ngủ lâu hơn một lúc mà ra khỏi cửa cũng đến chỗ làm việc ngay, bước có vài bước là có thể ăn được bữa sáng nóng hổi, vậy chẳng đẹp lắm hay sao?

Ngoại trừ ký túc xá là phòng tám người có hơi chật chội, trong phòng chỉ có bốn chiếc giường tầng và một cái bàn nhỏ, hơn nữa, tắm rửa phải dùng nhà tắm chung ra thì cô thì cảm thấy chẳng còn gì để phải bới móc nữa, dù sao cũng không tốn tiền. Cô có tư cách gì mà đòi hỏi nhiều hơn thế?

Nhưng bây giờ vấn đề đã tới rồi đây.

Ăn ở nhà ăn cần phải quét thẻ công tác thì mới có thể vào được, trước đây Lăng Vô Ưu toàn đi ăn chung với người khác nên không cần cô phải quẹt thẻ, còn bây giờ cô dậy sớm rồi mà những người khác lại chưa dậy.

Cô ôm cái bụng đang kêu rất to của mình tới trước cổng sở cảnh sát để ôm cây đợi thỏ.

Người tới đầu tiên chính là Thời Viên, bước chân của anh thong thả và chậm rãi, trên tay còn cầm một cốc cà phê, vẻ ngoài và dáng người ưu tú càng khiến cho bộ đồ thể thao đơn giản trên người anh trở nên thời thượng hơn không ít.

Nên nói thế nào nhỉ, qua nhiên gương mặt mới là món hàng thời thượng tốt nhất sao?



Người này trông không giống tới phá án mà giống đi trình diễn thời trang hơn.

Anh liếc mắt nhìn Lăng Vô Ưu, Lăng Vô Ưu cũng nhìn thấy anh rồi.

“Chào buổi sáng.”

Thời Viên đi tới mỉm cười với cô.

Lăng Vô Ưu gật đầu: “Chào buổi sáng.”

Thời Viên: Hửm?

Được thương mà sợ nha.

Lăng Vô Ưu ngày thường sẽ không bắt chuyện với anh lại đi chào hỏi, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế nhỉ?

“Đã ăn sáng chưa?” Cô lại hỏi.

“Ăn…” Thời Viên đột nhiên phản ứng lại được: “Vẫn chưa, đi ăn chung không?”



Lăng Vô Ưu gật đầu với vẻ hài lòng: “Ừm, đi thôi.”

Chậc, hóa ra là cầu người à.

Nhìn cái ót của người nào đó, Thời Viên lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ.

Thái độ của người này đúng thật là…

Lăng Vô Ưu đang vùi đầu ăn ngấu nghiến được nửa chừng đột nhiên lại ngẩng đầu lên, nói với Thời Viên đang chậm rãi uống cà phê: “À đúng rồi, tôi phát hiện ra một chuyện…”

“Đợi đã.” Thời Viên ngắt lời cô: “Ăn không nói, ngủ không lên tiếng.”

Thật chú trọng.

Lăng Vô Ưu đảo trắng mắt.

Ăn sáng xong, trên đường trở về văn phòng, cô mới tiếp tục chủ đề ban nãy: “Tối hôm qua lúc xem camera có hơi hỗn loạn, nhưng sáng nay nghĩ lại mới phát hiện ra một điểm khả nghi, cuối tuần Dương Khởi Nghĩa sẽ không ra khỏi nhà, nguyên ba tháng liền đều như vậy cả.”

Thời Viên: “Cứ mỗi thứ sáu hàng tuần, sau khi tan làm trở về anh ta đều sẽ đến siêu thị mua sắm, có lẽ là chuẩn bị vật tư cho cuối tuần, hơn nữa, hình như anh ta cũng không có quan hệ xã giao gì cả, cuối tuần không ra ngoài không phải rất bình thường hay sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Trinh Thám] Phá Án Cần Nhân Tài Như Cô Vậy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook