[Trinh Thám] Phá Án Cần Nhân Tài Như Cô Vậy

Chương 35: Thế Mà Anh Cũng Tin

Vị Tằng Thiết Tưởng

14/08/2024

Anh kinh ngạc: “Cô… cô nghèo đến mức đó luôn hả?”

“Ha ha ha ha ha ha.” Thấy anh còn tin là thật, Lăng Vô Ưu cười như được mùa: “Thế mà anh cũng tin? Há há há há…”

Sắc mặt Thời Viên lập tức đen như đít nồi, anh liếc mắt nhìn về phía người nào đó đang cười như đến tết, trong lòng lại tức đến ứa gan, nhưng giọng điệu vẫn không để lộ ra vẻ bất mãn: “Người khác thì tôi không tin nhưng lời của Vô Ưu thì… chuyện gì mà cô chẳng làm ra được, thật sự khiến tôi lo lắng lắm đấy.”

Lại giở giọng quái đản với cô.

Lăng Vô Ưu càng buồn cười hơn, cô phì cười một tiếng: “Anh đúng là nên lo đấy, nếu như tôi thật sự nghèo đến mức đấy, đến cơm còn không ăn nổi vậy so với rác, tôi càng bằng lòng chấp nhận nhân loại làm thức ăn của mình hơn. Anh lo cho tôi như thế, chắc là không ngại xẻo hai miếng thịt cho tôi lấp no bụng đâu nhỉ?”

Thời Viên: “… Ha ha…”

Đồ đáng ghét, đồ đáng ghét, đồ đáng ghét!

Về đến sở cảnh sát ăn bữa tối xong, đội hình sự bắt đầu quá trình xem camera.

Tuy rằng camera ở tiểu khu An Khang ít nhưng cửa trước và cửa sau đều lắp cả cho nên cho dù là xe hơi hay người đi vào thì đều quay được rất rõ, chỉ dựa vào mỗi hai cái camera, đại khái có thể xác định được tình hình lưu động của người sống trong tiểu khu.

Lăng Vô Ưu và Thời Viên dùng gần hai tiếng đồng hồ để xem xong camera của tháng mười, tháng chín và tháng tám, nhưng tiếc là trong ba tháng này, xét từ tình hình ra vào tiểu khu của Dương Khởi Nghĩa thì không có bất cứ vấn đề lớn nào cả, cho dù là một hôm nào đó, từ đầu đến cuối anh ta chỉ đeo mỗi balo đựng máy tính ra ngoài, thi thoảng trong tay còn xách một cái túi, phỏng chừng là dùng để đựng quần áo nữ.



Đầu tiên, xét từ hiện trường phòng 801 của tiểu khu An Khang, bên trong này ít nhất phải có hai người bị hại từng sinh sống, nói cách khác là trong vòng ba tháng này, ít nhất Dương Khởi Nghĩa đã xử lý thi thể hai lần, nhưng từ camera của tầng một tòa 14 thì cứ hai, ba ngày là Dương Khởi Nghĩa sẽ đi đổ rác một lần, tất cả đều chỉ là túi nhựa màu đen bình thường, không nhìn ra được điểm gì khác thường.

Ở chỗ thu gom rác thải không có camera cho nên Thời Viên thà tin rằng suy đoán của Lăng Vô Ưu là chính xác còn hơn là nghĩ thi thể của các nạn nhân đã bị xử lý một cách im hơi lặng tiếng như vậy.

Đến mười một rưỡi đêm, Tống Vệ An dẫn bọn họ đến nhà ăn ăn bữa khuya, còn thể hiện sự quan tâm đến các đồng chí, cho bọn họ về nghỉ ngơi trước, sáng ngày mai lại tới làm việc.

Mấy người xem camera đã xem đến hoa mắt chóng mặt cả rồi, đều cảm thấy vẫn nên về nhà nghỉ ngơi một lúc sẽ tốt hơn.

Bốn người thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài, lại chỉ thấy Lăng Vô Ưu không đi về phía cửa, mà ngược lại, quành một cái định tới ký túc xá.

Trì Hề Quan gọi cô lại: “Tiểu Lăng, cô không về sao? Nếu nhà xa thì tôi và Quan Tử Bình có thể chở cô về.”

Thời Viên cũng nói: “Tôi có xe đó, có thể chở cô một đoạn.”

Lăng Vô Ưu lại ngáp một cái, phất tay: “Khỏi cần, tôi ở trong trường, ký túc xá đã đóng cửa rồi.”

Trì Hề Quan chớp mắt: “Ồ…”

Đợi Lăng Vô Ưu đi xa rồi, Quan Tử Bình mới tò mò hỏi: “Tôi nhớ là Tiểu Lăng với Thời Viên học chung trường đúng không? Trước đây cô ấy làm thực tập sinh ở đồn cảnh sát Hắc Sa lẽ nào không thuê nhà trọ sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện [Trinh Thám] Phá Án Cần Nhân Tài Như Cô Vậy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook