[Trinh Thám] Phá Án Cần Nhân Tài Như Cô Vậy

Chương 19: Cô Em, Qua Đây Bảo

Vị Tằng Thiết Tưởng

09/03/2024

“Ví dụ như Triệu An Kỳ, bây giờ cô ta đang sống trong loại nhà trọ này, một tháng hai nghìn hai, một phòng một sảnh, tầng… còn cao hơn cả anh một chút đấy.”

Lăng Vô Ưu liếc mắt nhìn đỉnh đầu của người nào đó, có lẽ là không có được thứ mà mình muốn hơn, cô chỉ mới cao hơn một mét sáu vẫn thấy hơi bất mãn trong lòng, giọng điệu lại càng tệ hơn: “Tiền lương của Dương Khởi Nghĩa là sáu nghìn năm trăm tệ lại tốn hai nghìn tám để thuê một căn hộ hai phòng một sảnh, một phòng còn không có người ở nữa, thế này là không có khả năng.”

Thời Viên hơi nhíu mày: “Cho nên, trước khi giết chết nạn nhân, Dương Khởi Nghĩa sẽ giam cầm cô ta rất lâu, điều này cũng có thể giải thích được nguyên do tại sao thời gian làm lạnh giữa hai người bị hại này lại ngắn như vậy.”

“Được chưa? Cút mau đi.”

Lăng Vô Ưu muốn đẩy anh ra nhưng đối phương lại quá cao lớn, cô không tài nào đẩy được.

Thời Viên mỉm cười nghiêng người đi, nhường ra một nửa không gian ở cửa.

Lăng Vô Ưu đi sượt qua người anh để ra ngoài, hai người chỉ tiếp xúc có một chút xíu như thế thôi nhưng cô vẫn ngửi được một mùi hương dễ ngửi và trong lành.

Cô nhớ trước đây lúc học tiết đánh nhau cũng ngửi được mùi này khi đối đầu với anh, không biết là dùng loại nước giặt quần áo gì nữa.

Cái thứ kệch cỡm.

Cảnh sát Lăng trợn trắng mắt.

Công việc điều tra ở bên ngoài đã gần như xong xuôi hết cả, các điều tra viên đang kết thúc công việc, Tống Vệ An thì đang đứng bên cửa sổ vò tóc nghe điện thoại, thoạt nhìn rất bực bội.

“Chủ nhà không cho vào? Đã cho xem giấy tờ chưa? Đòi xem lệnh xét nhà á? Mẹ kiếp, thời buổi này một bà cụ cũng có ý thức pháp luật mạnh như vậy luôn sao?

Được rồi được rồi, vậy các người đợi chủ hộ về đi rồi từ từ giải thích cho người ta hiểu, nên cầu thì cầu, thái độ phải tốt vào một chút, hiểu chưa?”



Ông ta cúp máy rồi nhìn Lăng Vô Ưu: “Cô em, qua đây bảo.”

Cô em đi qua đó luôn.

Tống Vệ An nói: “Tôi đã nói với phía bên đồn cảnh sát Hắc Sa rồi, trước khi vụ án Dương Khởi Nghĩa được phá thì cô sẽ đi theo tôi trước, giờ đã xem xong hiện trường chưa? Xong rồi thì tôi dẫn cô với Thời Viên đi ăn cơm, ăn xong sẽ về đồn.”

Lăng Vô Ưu: “Được.”

Sáu giờ tối giữa tháng mười, thành phố Hải Châu vẫn chưa vào đêm, Tống Vệ An dẫn hai thực tập sinh tìm đại một quán cơm ở ven đường để ăn. Vì nghĩ ở đây có hai người đàn ông trưởng thành nên ông ta chọn rất nhiều món, nhưng không ngờ học trò lớn của mình ăn chậm nhai kỹ chỉ được một bát con, còn cô em tới tới ngược lại ăn như chết đói hết hai bát rưỡi.

Tống Vệ An trợn tròn mắt: “Cô em, bộ ba ngày rồi cô chưa em cơm hả?”

Cô em Lăng nuốt vội thức ăn trong miệng xuống: “Không, buổi trưa tôi ăn rồi mới qua đây.”

Tống Vệ An liếc mắt nhìn mấy đĩa thức ăn đã hết sạch trước mặt cô rồi gật đầu: “Ăn được là phúc, con gái các cô nên ăn nhiều một chút cho khỏe, ra ngoài rồi đừng để bị người ta bắt nạt.”

Lăng Vô Ưu hơi dừng lại, nhìn Tống Vệ An với vẻ khá ngạc nhiên.

Cô hoàn toàn đồng ý với quan điểm này đấy.

Chỉ dựa vào câu nói này thôi mà hình tượng của Tống Vệ An ở trong lòng cô đã lập tức từ ông chú ngốc nghếch lôi thôi biến thành một ông chú lôi thôi.

Cô vừa định nói gì đó thì Thời Viên ở bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Đội trưởng Tống nói đúng đấy, tôi nhớ sức của Vô Ưu còn lớn hơn một vài nam sinh trong lớp chúng tôi nữa cơ.”

Tống Vệ An thoạt nhìn rất có hứng thú: “Lợi hại như vậy hả, thế so với cậu thì sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Trinh Thám] Phá Án Cần Nhân Tài Như Cô Vậy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook