[Trinh Thám] Phá Án Cần Nhân Tài Như Cô Vậy
Chương 20: Đừng Đánh Nhau Đấy
Vị Tằng Thiết Tưởng
09/03/2024
Thời Viên lại cười ngại ngùng: “Tôi không giỏi võ, phải dựa vào ưu thế sinh lý trời sinh mới có thể miễn cưỡng thắng được bạn học Vô Ưu mỗi bữa có thể ăn được hai bát cơm này.”
Tống Vệ An gãi đầu: “Ồ, với dáng người cao lớn của cậu, cô Lăng đây không thể so được với cậu cũng là chuyện bình thường thôi.”
Nhưng sao cứ cảm thấy câu nói này của đồ đệ quái quái thế nào ấy nhỉ?
Lăng Vô Ưu: “…”
Có thấy hèn không vậy?
Lúc về đồn, Tống Vệ An kêu Thời Viên lái xe, Lăng Vô Ưu muốn ngồi ở đằng sau nhưng Tống Vệ An lại kêu cô ngồi ở ghế phụ lái: “Cô em ngồi đằng trước đi, tối qua tôi không ngủ, bây giờ phải nằm ở ghế sau nghỉ một lúc đã.”
“Vâng.”
Thời Viên khởi động xe, lúc liếc mắt lại trông thấy Lăng Vô Ưu đang thắt dây an toàn, đột nhiên anh nghĩ đến gì đó mà nhoẻn miệng cười: “Đúng rồi, đội trưởng có nói sau này làm việc chính thức rồi tốt nhất vẫn nên có bằng lái, Vô Ưu, cô đã thi bằng chưa?”
Lăng Vô Ưu nhắm mắt nghỉ ngơi: “Câm miệng giùm!”
Thời Viên cười tủm tỉm rất vui vẻ, không hề để ý một chút nào cả: “Sau khi tốt nghiệp, công việc bận rộn rồi sẽ không có thời gian để thi đâu, giờ nhân lúc vẫn còn đang thực tập, mà thời tiết sau tháng mười cũng sẽ không nóng cho lắm, đi thi sớm một chút đi.”
Lăng Vô Ưu: “Không nghe hiểu tiếng người à?”
Thời Viên nhíu mày với vẻ lo lắng: “Tôi chỉ quan tâm cô thôi mà…”
Một nắm đấy phóng tới, Thời Viên không hề hoang mang tí nào, một tay nắm vô lăng, một tay vững vàng bắt được một nắm đấm lạnh lùng, cuối cùng, anh còn thở dài một tiếng: “Lái xe phải chú ý an toàn.”
Lăng Vô Ưu cười lạnh một tiếng: “Cho nên tôi mới bảo anh ngậm mồm, chuyên tâm lái xe đi.”
Thời Viên: “Trong lúc nói chuyện với cô vẫn có đấy chứ.”
“Anh thèm đòn đúng không?”
“Sao cô lại nghĩ như vậy?”
“Làm bộ làm tịch.”
“Tôi không…”
Người đằng sau đột nhiên ngồi dậy, giọng điệu rất bất đắc dĩ: “Được rồi được rồi, hai đứa đừng cãi nhau nữa, cho tôi ngủ yên một giấc có được không? Hai đứa các cậu đã xảy ra chuyện gì vậy hả? Sao lại cãi nhau?”
Hai người đều ngậm miệng.
Tống Vệ An lại nằm xuống, sau đó lại ngồi dậy: “Đừng đánh nhau đấy.”
Thời Viên đáp: “Mối quan hệ giữa tôi và Vô Ưu rất tốt, đội trưởng Tống, ông cứ yên tâm ngủ đi.”
Tống Vệ An liếc mắt nhìn hai cái gáy đen sì với vẻ nghi ngờ, cuối cùng vẫn không kháng cự lại được cơn buồn ngủ nên lại nằm xuống ngủ tiếp.
Dọc đường đi không còn tiếng gì nữa.
Khoảng năm mươi phút sau đã đến sở cảnh sát thành phố Hải Châu, Lăng Vô Ưu nhìn cánh cửa lớn của sở cảnh sát vô cùng khí thế trước mặt mà thầm nghĩ, đồ ăn ở đây chắc là ngon hơn ở đồn cảnh sát Hắc Sa một chút.
Đã đến giờ tan làm nhưng vẫn có người đi qua đi lại như cũ, nghĩ lại thì cũng đúng thôi, ban ngày đều bận đi làm, còn buổi tối mới là giờ cao điểm gây chuyện mà.
Tống Vệ An dẫn hai người họ đến văn phòng của đội hình sự, bên trong cũng rất náo nhiệt, có vài ông anh cảnh sát hình sự đang thảo luận về tình tiết vụ án đến mức mặt đỏ gay, có vài người thì đang cắm đầu vào điều tra mấy chồng báo cáo, còn có vài người đang vừa làm việc vừa úp mì gói.
Lăng Vô Ưu liếc mắt nhìn một vòng mà sa sầm mặt mũi.
Xin hỏi, bây giờ chuẩn bị chuyển chuyên ngành, thi nghiên cứu sinh vẫn còn kịp chứ?
Tống Vệ An đi đến chỗ ngồi của mình rồi mấy cái bàn ở gần đó, phát hiện ra không còn chỗ trống nào cả, vì Lăng Vô Ưu không tới đây làm việc chính thức cho nên bên nhân sự cũng không chuẩn bị bàn làm việc và đồ dùng mới cho cô.
Tống Vệ An gãi đầu: “Ồ, với dáng người cao lớn của cậu, cô Lăng đây không thể so được với cậu cũng là chuyện bình thường thôi.”
Nhưng sao cứ cảm thấy câu nói này của đồ đệ quái quái thế nào ấy nhỉ?
Lăng Vô Ưu: “…”
Có thấy hèn không vậy?
Lúc về đồn, Tống Vệ An kêu Thời Viên lái xe, Lăng Vô Ưu muốn ngồi ở đằng sau nhưng Tống Vệ An lại kêu cô ngồi ở ghế phụ lái: “Cô em ngồi đằng trước đi, tối qua tôi không ngủ, bây giờ phải nằm ở ghế sau nghỉ một lúc đã.”
“Vâng.”
Thời Viên khởi động xe, lúc liếc mắt lại trông thấy Lăng Vô Ưu đang thắt dây an toàn, đột nhiên anh nghĩ đến gì đó mà nhoẻn miệng cười: “Đúng rồi, đội trưởng có nói sau này làm việc chính thức rồi tốt nhất vẫn nên có bằng lái, Vô Ưu, cô đã thi bằng chưa?”
Lăng Vô Ưu nhắm mắt nghỉ ngơi: “Câm miệng giùm!”
Thời Viên cười tủm tỉm rất vui vẻ, không hề để ý một chút nào cả: “Sau khi tốt nghiệp, công việc bận rộn rồi sẽ không có thời gian để thi đâu, giờ nhân lúc vẫn còn đang thực tập, mà thời tiết sau tháng mười cũng sẽ không nóng cho lắm, đi thi sớm một chút đi.”
Lăng Vô Ưu: “Không nghe hiểu tiếng người à?”
Thời Viên nhíu mày với vẻ lo lắng: “Tôi chỉ quan tâm cô thôi mà…”
Một nắm đấy phóng tới, Thời Viên không hề hoang mang tí nào, một tay nắm vô lăng, một tay vững vàng bắt được một nắm đấm lạnh lùng, cuối cùng, anh còn thở dài một tiếng: “Lái xe phải chú ý an toàn.”
Lăng Vô Ưu cười lạnh một tiếng: “Cho nên tôi mới bảo anh ngậm mồm, chuyên tâm lái xe đi.”
Thời Viên: “Trong lúc nói chuyện với cô vẫn có đấy chứ.”
“Anh thèm đòn đúng không?”
“Sao cô lại nghĩ như vậy?”
“Làm bộ làm tịch.”
“Tôi không…”
Người đằng sau đột nhiên ngồi dậy, giọng điệu rất bất đắc dĩ: “Được rồi được rồi, hai đứa đừng cãi nhau nữa, cho tôi ngủ yên một giấc có được không? Hai đứa các cậu đã xảy ra chuyện gì vậy hả? Sao lại cãi nhau?”
Hai người đều ngậm miệng.
Tống Vệ An lại nằm xuống, sau đó lại ngồi dậy: “Đừng đánh nhau đấy.”
Thời Viên đáp: “Mối quan hệ giữa tôi và Vô Ưu rất tốt, đội trưởng Tống, ông cứ yên tâm ngủ đi.”
Tống Vệ An liếc mắt nhìn hai cái gáy đen sì với vẻ nghi ngờ, cuối cùng vẫn không kháng cự lại được cơn buồn ngủ nên lại nằm xuống ngủ tiếp.
Dọc đường đi không còn tiếng gì nữa.
Khoảng năm mươi phút sau đã đến sở cảnh sát thành phố Hải Châu, Lăng Vô Ưu nhìn cánh cửa lớn của sở cảnh sát vô cùng khí thế trước mặt mà thầm nghĩ, đồ ăn ở đây chắc là ngon hơn ở đồn cảnh sát Hắc Sa một chút.
Đã đến giờ tan làm nhưng vẫn có người đi qua đi lại như cũ, nghĩ lại thì cũng đúng thôi, ban ngày đều bận đi làm, còn buổi tối mới là giờ cao điểm gây chuyện mà.
Tống Vệ An dẫn hai người họ đến văn phòng của đội hình sự, bên trong cũng rất náo nhiệt, có vài ông anh cảnh sát hình sự đang thảo luận về tình tiết vụ án đến mức mặt đỏ gay, có vài người thì đang cắm đầu vào điều tra mấy chồng báo cáo, còn có vài người đang vừa làm việc vừa úp mì gói.
Lăng Vô Ưu liếc mắt nhìn một vòng mà sa sầm mặt mũi.
Xin hỏi, bây giờ chuẩn bị chuyển chuyên ngành, thi nghiên cứu sinh vẫn còn kịp chứ?
Tống Vệ An đi đến chỗ ngồi của mình rồi mấy cái bàn ở gần đó, phát hiện ra không còn chỗ trống nào cả, vì Lăng Vô Ưu không tới đây làm việc chính thức cho nên bên nhân sự cũng không chuẩn bị bàn làm việc và đồ dùng mới cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.