[Trinh Thám] Phá Án Cần Nhân Tài Như Cô Vậy
Chương 31: Cô Không Muốn Làm Cảnh Sát Sao
Vị Tằng Thiết Tưởng
10/04/2024
Nữ giới nghĩ ngợi rồi lại lắc đầu: “Không có chỗ nào kỳ lạ hết, con người anh Dương tốt lắm, rất thích sạch sẽ, làm người cũng rất tỉ mỉ, bình thường nói chuyện cũng sẽ không nói tục chửi bậy đâu, ừm… rất văn minh, hơn nữa anh ấy còn tự nấu cơm nữa cơ, tôi rất khâm phục anh ấy.”
Thế này có sự chênh lệch rất xa so với quan điểm của một người khác.
Lăng Vô Ưu hỏi tiếp: “Cô với anh ta có thân không?”
Nữ giới: “Thật ra cũng không thân lắm đâu, nhưng mối quan hệ giữa các đồng nghiệp hiện nay không phải đều như vậy hay sao? Chỉ dừng lại ở mức đồ thấy nhau thì chào một tiếng là được, hơn nữa, nói thế nào thì anh ấy cũng là nam giới, chúng tôi cũng sẽ giữ khoảng cách với nhau.”
“Liên quan đến chuyện vừa đến giờ tan làm là anh ta rời đi ngay, cô thấy thế nào?”
Nữ giới nghĩ ngợi một lúc: “Vừa đến giờ là đi à… vậy chứng tỏ hiệu suất làm việc của anh ấy cao đấy chứ, hoặc là anh ấy không thích tăng ca chăng? Dù sao thì tôi cũng rất ngưỡng mộ, tôi mới làm việc ở đây năm đầu tiên thôi, có đôi khi muốn tan làm lắm nhưng những người khác còn chưa về nên tôi cũng không tiện về trước, ôi.”
“Cô có biết chuyện anh ta mang quần áo nữ đi làm không?”
Câu hỏi này vừa thốt ra đã khiến nữ giới sững sờ, trên gương mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Cũng không thể nói là không biết đi, có người đã từng đồn thổi với tôi về chuyện này rồi nhưng tôi không thật sự nhìn thấy, có điều, cho dù có là thật thì cũng đã sao? Anh ấy cũng đâu làm ra chuyện thương thiên hại lý gì.”
…
Hỏi xong, Lăng Vô Ưu cảm ơn nữ giới.
Trước khi nữ giới rời đi vẫn hỏi cô một câu với vẻ chần chừ: “Cái đó… tôi có thể hỏi sốt ruột anh Dương đã xảy ra chuyện gì được không? Nếu không tiện nói thì tôi sẽ không hỏi nữa.”
Lăng Vô Ưu cũng rất thẳng thắn: “Thật xin lỗi, không tiện.”
“Ồ ồ được, vậy tôi đi trước nhé.”
“Chờ đã, cảm ơn cô đã phối hợp.”
Tranh thủ trước khi tới giờ làm việc buổi chiều, hai người nhanh chóng hỏi những đồng nghiệp trong bộ phận của Dương Khởi Nghĩa một lần, sau khi hỏi xong mới lên đường về đồn cảnh sát.
Trên xe, Lăng Vô Ưu vừa định chợp mắt nghỉ một lúc nhưng giọng nói phiền phức kia lại vang lên: “Tôi còn tưởng cô làm việc ở đồn cảnh sát Hắc Sa một khoảng thời gian rồi cũng sẽ tiến bộ hơn một chút chứ.”
Lăng Vô Ưu thở dài một tiếng: “Tôi có tiến bộ hay không cũng không phiền anh nhọc lòng.”
Đừng thấy trên gương mặt Thời Viên mang theo nụ cười, giọng điệu ôn hòa nhưng trong lòng anh lại đang kiềm chế lửa giận đấy: “Cô đối xử vậy với người bình thường cũng thôi đi, nhưng ông ta là nhân chứng trong vụ án đấy, cô không sợ bị khiếu nại hả?”
“Vậy thì khiếu nại đi.”
Thời Viên lập tức sững sờ: “Cô không muốn chuyển vào đội hình sự sao?”
Lăng Vô Ưu nhắm mắt không nói gì hết.
Thời Viên đợi vài giây vẫn không nhận được câu trả lời của cô bèn quay đầu đi, anh hỏi với vẻ khó tin: “Cô không muốn làm cảnh sát sao?”
Giọng điệu của Thời Viên có hơi khó chịu: “Tôi có làm hay không liên quan quái gì đến anh?”
Đột nhiên Thời Viên nghĩ đến lúc còn ở trong công ty của Dương Khởi Nghĩa ban nãy và ánh mắt quan sát văn phòng của cô, nụ cười trên gương mặt hoàn toàn không giữ nổi nữa, anh chầm chậm đỗ xe lại ở vạch đỗ xe tạm thời ven đường.
Lăng Vô Ưu phát hiện ra xe dừng lại mới mở mắt ra, nhìn về phía anh với vẻ mất kiên nhẫn.
Thế này có sự chênh lệch rất xa so với quan điểm của một người khác.
Lăng Vô Ưu hỏi tiếp: “Cô với anh ta có thân không?”
Nữ giới: “Thật ra cũng không thân lắm đâu, nhưng mối quan hệ giữa các đồng nghiệp hiện nay không phải đều như vậy hay sao? Chỉ dừng lại ở mức đồ thấy nhau thì chào một tiếng là được, hơn nữa, nói thế nào thì anh ấy cũng là nam giới, chúng tôi cũng sẽ giữ khoảng cách với nhau.”
“Liên quan đến chuyện vừa đến giờ tan làm là anh ta rời đi ngay, cô thấy thế nào?”
Nữ giới nghĩ ngợi một lúc: “Vừa đến giờ là đi à… vậy chứng tỏ hiệu suất làm việc của anh ấy cao đấy chứ, hoặc là anh ấy không thích tăng ca chăng? Dù sao thì tôi cũng rất ngưỡng mộ, tôi mới làm việc ở đây năm đầu tiên thôi, có đôi khi muốn tan làm lắm nhưng những người khác còn chưa về nên tôi cũng không tiện về trước, ôi.”
“Cô có biết chuyện anh ta mang quần áo nữ đi làm không?”
Câu hỏi này vừa thốt ra đã khiến nữ giới sững sờ, trên gương mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Cũng không thể nói là không biết đi, có người đã từng đồn thổi với tôi về chuyện này rồi nhưng tôi không thật sự nhìn thấy, có điều, cho dù có là thật thì cũng đã sao? Anh ấy cũng đâu làm ra chuyện thương thiên hại lý gì.”
…
Hỏi xong, Lăng Vô Ưu cảm ơn nữ giới.
Trước khi nữ giới rời đi vẫn hỏi cô một câu với vẻ chần chừ: “Cái đó… tôi có thể hỏi sốt ruột anh Dương đã xảy ra chuyện gì được không? Nếu không tiện nói thì tôi sẽ không hỏi nữa.”
Lăng Vô Ưu cũng rất thẳng thắn: “Thật xin lỗi, không tiện.”
“Ồ ồ được, vậy tôi đi trước nhé.”
“Chờ đã, cảm ơn cô đã phối hợp.”
Tranh thủ trước khi tới giờ làm việc buổi chiều, hai người nhanh chóng hỏi những đồng nghiệp trong bộ phận của Dương Khởi Nghĩa một lần, sau khi hỏi xong mới lên đường về đồn cảnh sát.
Trên xe, Lăng Vô Ưu vừa định chợp mắt nghỉ một lúc nhưng giọng nói phiền phức kia lại vang lên: “Tôi còn tưởng cô làm việc ở đồn cảnh sát Hắc Sa một khoảng thời gian rồi cũng sẽ tiến bộ hơn một chút chứ.”
Lăng Vô Ưu thở dài một tiếng: “Tôi có tiến bộ hay không cũng không phiền anh nhọc lòng.”
Đừng thấy trên gương mặt Thời Viên mang theo nụ cười, giọng điệu ôn hòa nhưng trong lòng anh lại đang kiềm chế lửa giận đấy: “Cô đối xử vậy với người bình thường cũng thôi đi, nhưng ông ta là nhân chứng trong vụ án đấy, cô không sợ bị khiếu nại hả?”
“Vậy thì khiếu nại đi.”
Thời Viên lập tức sững sờ: “Cô không muốn chuyển vào đội hình sự sao?”
Lăng Vô Ưu nhắm mắt không nói gì hết.
Thời Viên đợi vài giây vẫn không nhận được câu trả lời của cô bèn quay đầu đi, anh hỏi với vẻ khó tin: “Cô không muốn làm cảnh sát sao?”
Giọng điệu của Thời Viên có hơi khó chịu: “Tôi có làm hay không liên quan quái gì đến anh?”
Đột nhiên Thời Viên nghĩ đến lúc còn ở trong công ty của Dương Khởi Nghĩa ban nãy và ánh mắt quan sát văn phòng của cô, nụ cười trên gương mặt hoàn toàn không giữ nổi nữa, anh chầm chậm đỗ xe lại ở vạch đỗ xe tạm thời ven đường.
Lăng Vô Ưu phát hiện ra xe dừng lại mới mở mắt ra, nhìn về phía anh với vẻ mất kiên nhẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.