[Trinh Thám] Phá Án Cần Nhân Tài Như Cô Vậy
Chương 21: Không Phải Cô Mới Ăn Hai Bát Cơm Hay Sao?
Vị Tằng Thiết Tưởng
10/03/2024
Nhưng ông ta đã nhanh chóng tìm được một biện pháp giải quyết: “Cô em, cô cứ ngồi chung với Thời Viên trước đi nhé, tuần sau bên nhân sự đi làm rồi, tôi sẽ bảo bọn họ chuyển bàn ghế qua đây, bàn của cậu ấy sạch nhất đấy, chỗ cũng rộng nữa.”
Lăng Vô Ưu: “…”
Tuy rằng cô muốn từ chối nhưng nếu không ngồi thì phải đứng, vốn dĩ làm công việc này đã mệt rồi nên cô cũng không dại gì mà tự chuốc khổ vào người.
Thời Viên bê một cái ghế từ bên cạnh tới rồi nhiệt tình mời cô: “Vô Ưu, cô thích ngồi bên trái hay bên phải?”
Lăng Vô Ưu không hề khách sáo mà chọn bên phải cạnh cửa sổ.
Tống Vệ An lục tìm trên bàn làm việc bừa bộn một lúc, mới tìm được một chồng hồ sơ, ông ta đặt lên mặt bàn của hai người: “Đây là các vụ án mất tích trong ba tháng gần đây mà các đồn cảnh sát ở thành phố Hải Châu gửi tới, các cậu xem qua trước đi.”
Hai người dựa vào cảm giác, mỗi người tự nhận một nửa.
Chín rưỡi tối, Tống Vệ An nhận được điện thoại, hình như là hai vị đồng chí đi điều tra chỗ ở ngày trước của Dương Khởi Nghĩa đang gặp khó khăn, ông ta chửi ầm ầm rồi cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Văn phòng vốn đang náo nhiệt cũng dần dần trở nên yên tĩnh cùng với thời gian chuyển dời, Lăng Vô Ưu đã xem hồ sơ được vài tiếng ngáp một cái, cảm thấy vừa buồn ngủ vừa mệt.
Đúng lúc này, Thời Viên vẫn luôn yên lặng kiến nghị: “Ăn khuya không?”
Lăng Vô Ưu lườm anh một cái: “Không ăn.”
Thời Viên bảo: “Nhà ăn ở sở chúng tôi có cung cấp bữa khuya miễn phí đấy, ngon cực kỳ.”
Miễn phí?
Quỷ nghèo lập tức đứng dậy: “Đi kiểu gì?”
Nói thế nào nhỉ, không hổ là sở công an thành phố có khác, đúng là khác hẳn với đồn công an ở phố,, quy mô nhà ăn cũng lớn hơn rất nhiều, ba bữa ăn cung cấp miễn phí cũng thôi đi, lại còn cung cấp cả bữa khuya miễn phí, rất là nhân tính hóa đấy.
Lăng Vô Ưu vừa ăn miến xào vừa quan sát xung quanh, phát hiện ra người tới nhà ăn này ăn khuya cũng rất nhiều, điều này cũng có nghĩa là sở cảnh sát thật sự rất bận.
Sau khi ăn hết một bát đầy ụ, Lăng Vô Ưu lại đi lấy thêm một phần bánh nướng nữa dưới ánh mắt kinh ngạc của Thời Viên.
Anh nhếch khóe miệng: “Không phải bữa tối cô mới ăn hai bát cơm rồi sao?”
Lăng Vô Ưu nhìn anh với vẻ khó hiểu: “Cũng không ăn của anh.”
Thời Viên: “…”
“Tôi không có ý này.” Anh giải thích: “Cô ăn nhiều như thế có tiêu hóa được không? Không sợ béo hả?”
“Tôi muốn béo lên đây.” Đôi đũa của Lăng Vô Ưu gắp một miếng bánh nướng to lên, cô mỉm cười với anh: “Tốt nhất là béo như kim cương ấy, đấm phát nào ngu người phát ấy.”
Thời Viên: “…”
Anh lặng lẽ uống một hớp Americano lạnh.
Người này thật sự… không thể dùng lối tư duy của người thường để nhìn cô được.
Nhưng Thời Viên biết rất rõ Lăng Vô Ưu là một người hiếu thắng và cực đoan, cô không để ý đến quan điểm của người khác mà luôn ích kỷ như vậy, bất cứ một việc gì gây tổn hại đến lợi ích của cô là cô tuyệt đối sẽ không dung thứ.
Bao gồm cả việc không tiếc bất cứ thứ gì để trang bị cho bản thân, tiện cho mình có thể tấn công thế giới này bất cứ lúc nào.
Lúc hai người đi về văn phòng thì Tống Vệ An đã dẫn hai vị đồng nghiệp kia trở về, vì thế, ông ta lại giới thiệu với Lăng Vô Ưu: “Cái cậu đầu trọc này tên là Quan Tử Bình, ba mươi tuổi vẫn còn độc thân, cứ gọi anh Quan là được rồi.”
“Tên ngốc bên cạnh là Trì Hề Quan, một thằng đầu đất đã vào đội được hai năm mà vẫn mất não, cô em, cố chịu thiệt thòi chút nhé, gọi cậu ta một tiếng anh.”
Cái tên này thật độc đáo.
Lăng Vô Ưu: “…”
Tuy rằng cô muốn từ chối nhưng nếu không ngồi thì phải đứng, vốn dĩ làm công việc này đã mệt rồi nên cô cũng không dại gì mà tự chuốc khổ vào người.
Thời Viên bê một cái ghế từ bên cạnh tới rồi nhiệt tình mời cô: “Vô Ưu, cô thích ngồi bên trái hay bên phải?”
Lăng Vô Ưu không hề khách sáo mà chọn bên phải cạnh cửa sổ.
Tống Vệ An lục tìm trên bàn làm việc bừa bộn một lúc, mới tìm được một chồng hồ sơ, ông ta đặt lên mặt bàn của hai người: “Đây là các vụ án mất tích trong ba tháng gần đây mà các đồn cảnh sát ở thành phố Hải Châu gửi tới, các cậu xem qua trước đi.”
Hai người dựa vào cảm giác, mỗi người tự nhận một nửa.
Chín rưỡi tối, Tống Vệ An nhận được điện thoại, hình như là hai vị đồng chí đi điều tra chỗ ở ngày trước của Dương Khởi Nghĩa đang gặp khó khăn, ông ta chửi ầm ầm rồi cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Văn phòng vốn đang náo nhiệt cũng dần dần trở nên yên tĩnh cùng với thời gian chuyển dời, Lăng Vô Ưu đã xem hồ sơ được vài tiếng ngáp một cái, cảm thấy vừa buồn ngủ vừa mệt.
Đúng lúc này, Thời Viên vẫn luôn yên lặng kiến nghị: “Ăn khuya không?”
Lăng Vô Ưu lườm anh một cái: “Không ăn.”
Thời Viên bảo: “Nhà ăn ở sở chúng tôi có cung cấp bữa khuya miễn phí đấy, ngon cực kỳ.”
Miễn phí?
Quỷ nghèo lập tức đứng dậy: “Đi kiểu gì?”
Nói thế nào nhỉ, không hổ là sở công an thành phố có khác, đúng là khác hẳn với đồn công an ở phố,, quy mô nhà ăn cũng lớn hơn rất nhiều, ba bữa ăn cung cấp miễn phí cũng thôi đi, lại còn cung cấp cả bữa khuya miễn phí, rất là nhân tính hóa đấy.
Lăng Vô Ưu vừa ăn miến xào vừa quan sát xung quanh, phát hiện ra người tới nhà ăn này ăn khuya cũng rất nhiều, điều này cũng có nghĩa là sở cảnh sát thật sự rất bận.
Sau khi ăn hết một bát đầy ụ, Lăng Vô Ưu lại đi lấy thêm một phần bánh nướng nữa dưới ánh mắt kinh ngạc của Thời Viên.
Anh nhếch khóe miệng: “Không phải bữa tối cô mới ăn hai bát cơm rồi sao?”
Lăng Vô Ưu nhìn anh với vẻ khó hiểu: “Cũng không ăn của anh.”
Thời Viên: “…”
“Tôi không có ý này.” Anh giải thích: “Cô ăn nhiều như thế có tiêu hóa được không? Không sợ béo hả?”
“Tôi muốn béo lên đây.” Đôi đũa của Lăng Vô Ưu gắp một miếng bánh nướng to lên, cô mỉm cười với anh: “Tốt nhất là béo như kim cương ấy, đấm phát nào ngu người phát ấy.”
Thời Viên: “…”
Anh lặng lẽ uống một hớp Americano lạnh.
Người này thật sự… không thể dùng lối tư duy của người thường để nhìn cô được.
Nhưng Thời Viên biết rất rõ Lăng Vô Ưu là một người hiếu thắng và cực đoan, cô không để ý đến quan điểm của người khác mà luôn ích kỷ như vậy, bất cứ một việc gì gây tổn hại đến lợi ích của cô là cô tuyệt đối sẽ không dung thứ.
Bao gồm cả việc không tiếc bất cứ thứ gì để trang bị cho bản thân, tiện cho mình có thể tấn công thế giới này bất cứ lúc nào.
Lúc hai người đi về văn phòng thì Tống Vệ An đã dẫn hai vị đồng nghiệp kia trở về, vì thế, ông ta lại giới thiệu với Lăng Vô Ưu: “Cái cậu đầu trọc này tên là Quan Tử Bình, ba mươi tuổi vẫn còn độc thân, cứ gọi anh Quan là được rồi.”
“Tên ngốc bên cạnh là Trì Hề Quan, một thằng đầu đất đã vào đội được hai năm mà vẫn mất não, cô em, cố chịu thiệt thòi chút nhé, gọi cậu ta một tiếng anh.”
Cái tên này thật độc đáo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.