[Trinh Thám] Phá Án Cần Nhân Tài Như Cô Vậy
Chương 33: Lo Chuyện Bao Đồng
Vị Tằng Thiết Tưởng
08/06/2024
Anh ta vừa nói xong là Quan Tử Bình đã trừng mắt nhìn: “Người bị hại vẫn chưa phát hiện ra cái gì? Mấy sợi tóc dài đó rõ ràng nằm ở dưới sàn, nếu thật sự là do Dương Khởi Nghĩa để lại vào khi ấy nhưng anh ta vừa tỉ mỉ vừa có bệnh sạch sẽ như vậy, làm sao có thể không nhìn thấy được chứ? Tôi đã nói không cần thiết phải mang về xét nghiệm mà cậu cứ cố tình.”
Trì Hề Quan lại không phục: “Sao lại không cần thiết? Bây giờ không phải đã xét nghiệm ra vấn đề rồi sao? Lúc hai người chúng ta tới thì bạn gái của anh ta còn có mặt ở đó luôn mà, hai người họ đã hẹn hò được vài năm chứ không phải là trong một khoảng thời gian ngắn đổi liền ba cô bạn gái đâu nhé.”
Lăng Vô Ưu nhìn về phía Trì Hề Quan mà đột nhiên có hơi buồn cười.
Quan Tử Bình vỗ vào đầu anh ta một cái với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Sao mãi mà cậu vẫn chưa chịu hiểu thế nhỉ? Anh ta ngoại tình đó! Chậc, sao cái đầu này có thi đỗ đại học được chứ? Thật vô lý!”
Tống Vệ An vỗ bàn một cái: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa, không một người nào bớt lo nổi, phiền chết đi được.”
Hai người đều ngậm miệng lại.
Trì Hề Quan cắn môi, quay người lôi điện thoại ra định đi ra ngoài.
Quan Tử Bình kéo anh ta lại: “Cậu đi đâu đó? Đi nhà xí hả?”
Trì Hề Quan đỏ mặt: “Không phải, tôi định gọi điện cho cô gái kia để nói cho cô ta biết.”
“Lo chuyện bao đồng.”
“… Hừ.”
Thời Viên thấy Lăng Vô Ưu nhìn chằm chằm vào hai người họ đến xuất thần mới khẽ cười: “Mối quan hệ giữa anh Quan và anh Trì có phải rất tốt không?”
Lăng Vô Ưu chẳng thèm để ý đến anh mà quay người đi về chỗ ngồi.
Thời Viên: “…”
Đồ đáng ghét!
…
Sau khi có được vật chứng, Tống Vệ An xách Dương Khởi Nghĩa từ phòng tạm giam của đồn cảnh sát Hắc Sa ra, chuyển đến sở cảnh sát để tiến hành thẩm vấn.
Nhưng Dương Khởi Nghĩa chỉ mới ở trong tiểu khu kia được ba tháng cho nên lý do thoái thác của anh ta là “tôi không biết, tôi chẳng biết gì hết”, “chắc chắn là khách thuê trọ ngày trước đã làm, không liên quan gì đến tôi…”
Sau khi thẩm vấn kết thúc, Tống Vệ An và Quan Tử Bình bước ra khỏi phòng thẩm vấn với sắc mặt rất khó coi.
Tống Vệ An lập tức mở một cuộc họp nhỏ.
“Việc cấp bách nhất hiện nay chính là tìm được thi thể của ba người bị hại đầu tiên trước đã, cho dù bên trên có thể chứng thực được bằng chứng trực tiếp giết người của Dương Khởi Nghĩa hay không thì phía cảnh sát chúng ta cũng không thể để người bị hại lưu lạc ở bên ngoài được.” Tống Vệ An nói.
“Xem camera trước đi, hai đứa phụ trách tuyến hành động trước khi chuyển nhà của Dương Khởi Nghĩa, nhóm thực tập sinh phụ trách tiểu khu An Khang. Bắt đầu xét từ giữa tháng này thẳng đến khi phát hiện được manh mối mới thôi, hiểu chưa?”
Quan Tử Bình: “Đã bảo đừng có gọi tôi là…”
“Tan họp.”
Quan Tử Bình: “…”
Tiểu khu mà Dương Khởi Nghĩa ở tên là tiểu khu An Khang, đây là một khu rất cũ, diện tích không lớn, camera cũng không nhiều, phần lớn người sống ở nơi này đều là người già đã có tuổi. Nhóm thực tập sinh dứt khoát trích toàn bộ camera ghi hình có thể sử dụng được về đây. Ở gần tiểu khu có một siêu thị do dân tự kinh doanh và cửa hàng tiện lợi, hai người cũng xin chép một phần.
Trong lúc về sở cảnh sát, Thời Viên có nhắc đến một câu: “Dương Khởi Nghĩa không có xe vậy anh ta đã vận chuyển thi thể bằng cách nào? Liệu có khả năng là án phân thây rồi ném vào trạm thu gom rác thải của tiểu khu không?”
Trì Hề Quan lại không phục: “Sao lại không cần thiết? Bây giờ không phải đã xét nghiệm ra vấn đề rồi sao? Lúc hai người chúng ta tới thì bạn gái của anh ta còn có mặt ở đó luôn mà, hai người họ đã hẹn hò được vài năm chứ không phải là trong một khoảng thời gian ngắn đổi liền ba cô bạn gái đâu nhé.”
Lăng Vô Ưu nhìn về phía Trì Hề Quan mà đột nhiên có hơi buồn cười.
Quan Tử Bình vỗ vào đầu anh ta một cái với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Sao mãi mà cậu vẫn chưa chịu hiểu thế nhỉ? Anh ta ngoại tình đó! Chậc, sao cái đầu này có thi đỗ đại học được chứ? Thật vô lý!”
Tống Vệ An vỗ bàn một cái: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa, không một người nào bớt lo nổi, phiền chết đi được.”
Hai người đều ngậm miệng lại.
Trì Hề Quan cắn môi, quay người lôi điện thoại ra định đi ra ngoài.
Quan Tử Bình kéo anh ta lại: “Cậu đi đâu đó? Đi nhà xí hả?”
Trì Hề Quan đỏ mặt: “Không phải, tôi định gọi điện cho cô gái kia để nói cho cô ta biết.”
“Lo chuyện bao đồng.”
“… Hừ.”
Thời Viên thấy Lăng Vô Ưu nhìn chằm chằm vào hai người họ đến xuất thần mới khẽ cười: “Mối quan hệ giữa anh Quan và anh Trì có phải rất tốt không?”
Lăng Vô Ưu chẳng thèm để ý đến anh mà quay người đi về chỗ ngồi.
Thời Viên: “…”
Đồ đáng ghét!
…
Sau khi có được vật chứng, Tống Vệ An xách Dương Khởi Nghĩa từ phòng tạm giam của đồn cảnh sát Hắc Sa ra, chuyển đến sở cảnh sát để tiến hành thẩm vấn.
Nhưng Dương Khởi Nghĩa chỉ mới ở trong tiểu khu kia được ba tháng cho nên lý do thoái thác của anh ta là “tôi không biết, tôi chẳng biết gì hết”, “chắc chắn là khách thuê trọ ngày trước đã làm, không liên quan gì đến tôi…”
Sau khi thẩm vấn kết thúc, Tống Vệ An và Quan Tử Bình bước ra khỏi phòng thẩm vấn với sắc mặt rất khó coi.
Tống Vệ An lập tức mở một cuộc họp nhỏ.
“Việc cấp bách nhất hiện nay chính là tìm được thi thể của ba người bị hại đầu tiên trước đã, cho dù bên trên có thể chứng thực được bằng chứng trực tiếp giết người của Dương Khởi Nghĩa hay không thì phía cảnh sát chúng ta cũng không thể để người bị hại lưu lạc ở bên ngoài được.” Tống Vệ An nói.
“Xem camera trước đi, hai đứa phụ trách tuyến hành động trước khi chuyển nhà của Dương Khởi Nghĩa, nhóm thực tập sinh phụ trách tiểu khu An Khang. Bắt đầu xét từ giữa tháng này thẳng đến khi phát hiện được manh mối mới thôi, hiểu chưa?”
Quan Tử Bình: “Đã bảo đừng có gọi tôi là…”
“Tan họp.”
Quan Tử Bình: “…”
Tiểu khu mà Dương Khởi Nghĩa ở tên là tiểu khu An Khang, đây là một khu rất cũ, diện tích không lớn, camera cũng không nhiều, phần lớn người sống ở nơi này đều là người già đã có tuổi. Nhóm thực tập sinh dứt khoát trích toàn bộ camera ghi hình có thể sử dụng được về đây. Ở gần tiểu khu có một siêu thị do dân tự kinh doanh và cửa hàng tiện lợi, hai người cũng xin chép một phần.
Trong lúc về sở cảnh sát, Thời Viên có nhắc đến một câu: “Dương Khởi Nghĩa không có xe vậy anh ta đã vận chuyển thi thể bằng cách nào? Liệu có khả năng là án phân thây rồi ném vào trạm thu gom rác thải của tiểu khu không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.