Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm
Chương 186: Không muốn cho anh cơ hội nữa.
Nam Quan Yêu Yêu
08/03/2017
Hoắc Kỷ Thành đến công ty xử lý chút công việc đơn giản, liền rời đi trước, trong lòng anh nhớ hôm nay đến bệnh viện đón Tần Lạc trở về.
Mới ra thang máy đã bị cháu trai Hoắc Cẩm Dương gọi lại: "Chú ba, cháu muốn tìm chú nói chuyện một chút."
Hoắc Kỷ Thànhliếc mắt nhìn cháu trai: "Bây giờ chú có việc gấp cần ra ngoài."
Hoắc Cẩm Dương vội vàng nói: "Là về Tần Lạc."
Hoắc Kỷ Thành đi được hai bước thì bước chân dừng lại: "Rốt cuộc cháu muốn nói cái gì?"
Hoắc Cẩm Dương tiến lên một bước, hạ giọng: "Chú ba, chú không thấy mình rất vô liêm sỉ sao? Rõ ràng sắp phải kết hôn lại còn đùa giỡn tình cảm của một người phụ nữ khác? Biết rõ mình không có khả năng cho cô ấy tương lai còn dội nước canh lên cô ấy?"
Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành rét lạnh: "Tất cả những thứ này không có quan hệ gì với cháu! Cháu nên trông nom tốt người phụ nữ của mình!"
Hoắc Cẩm Dương khó chịu la lên: "Chú ba! Rốt cuộc chú muốn u mê bất ngộ đến khi nào? Dù sao Tần Lạc cũng là bạn gái trước của cháu, tính nết của cô ấy cháu rất rõ ràng, cô ấy ngốc ngây thơ tin tưởng lời nói dối của chú nhưng chú không thể làm loại chuyện không đạo đức này!"
Anh ta gằn từng tiếng giống như đứng ở góc độ Tần Lạc đòi công bằng cho Hoắc Kỷ Thành.
Nhưng Hoắc Kỷ Thành lại không muốn nhận tình cảm của anh ta, nhưng anh buồn bực nhất đó là cháu trai lại là bạn trai trước của Lạc Lạc.
Mặc dù hai người bọn họ cái gì cũng chưa phát sinh, nhưng dù sao qua lại hai năm, suy nghĩ một chút trong lòng anh cũng không vui!
Chợt nghiêm mặt trách móc: "Hoắc Cẩm Dương! Chuyện của chú không cần đến phiên cháu nói!"
Tuy Hoắc Cẩm Dương có chút sợ hãi khí thế mạnh mẽ của chú ba, nhưng vẫn lấy hết can đảm mở miệng: "Chú ba, cháu chưa bao giờ biết chú còn có sở thích cướp đoạt bạn gái người khác! Có phải lúc đầu chú đã đánh chủ ý lên Tần Lạc, tiệc rượu đêm đó rõ ràng chú đã sắp xếp cô ấy đi công tác Hong kong, kết quả không ngờ khiến cho cô ấy trở về, là chú cố ý sắp xếp!"
Anh ta hỏi ra nghi hoặc đãđè lâu ở trong lòng.
Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng liếc xéo anh ta: "Chẳng lẽ là chú ép cháu với Giang Ánh Thần đến phòng thay quần áo?"
Chỉ có một câu này, thì sắc mặt Hoắc Cẩm Dương thay đổi.
Hoắc Kỷ Thành hừ lạnh một tiếng thì sải bước rời đi, Hoắc Cẩm Dương là điển hình không an phận! Sau khi kết hôn với Giang Ánh Thần ở chung không vui thì bắt đầu nghĩ đến Tần Lạc.
A!
Thiên hạ còn có bữa cơm miễn phí sao?
Chẳng lẽ dệt thành mộng đẹp sao?
Hoắc Cẩm Dương ngơ ngác đứng tại chỗ giận dữ xiết chặt quả đấm, nếu chú ba đều nắm chuyện của anh như ở trong lòng bàn tay, vậy anh cũng không cần phải khách khí với chú ấy!
****
Liên tục ở gần tiểu khu nhà Tần Lạc rất nhiều ngày Đồng Ngữ Phỉ thật sự không còn kiên nhẫn, hôm nay đã 29 tháng chạp, sợi tóc của Tần Lạc còn chưa thấy, nói vậy sẽ không xuất hiện rồi.
Trên đường trở về, cô ta bỗng nhiên nghĩ đến một người, vội vàng tìm một trạm điện thoại công cộng.
Giang Ánh Tuyết đang đi dạo phố ở bên ngoài, dì Phương mời cô ta tối mai đến nhà họ Hoắc ăn cơm tất niên, chuyện này vô cùng vinh hạnh với cô ta.
Có lẽ, dì Phương muốn mượn bữa cơm tất niên để quyết định chuyện cô vớiKỷ Thành xuống.
Nghĩ như vậy, tâm tình của cô ta không cần nói ra có bao nhiêu vui vẻ.
Thế cho nên nhìn thấy số điện thoại lạ cũng nhận: "Alo?"
Đồng Ngữ Phỉ vừa mừng vừa lo nói: "Giang tiểu thư, tôi là Đồng Ngữ Phỉ, có chuyện tôi muốn nói cho cô."
Tâm tình Giang Ánh Tuyết đang tốt trong nháy mắt bị cô ta quấy nhiễu: "Tôi đã nói không cần gọi điện thoại cho tôi nữa, nếu cô không nhớ được lâu như vậy cũng đừng trách tôi không khách khí!"
Đồng Ngữ Phỉ vội vàng nói: "Giang tiểu thư đừng nóng giận, cô có biết Tần Lạc trong khoảng thời gian này ở bệnh viện nào không? Sắp sang năm mới ngay cả gia đình chị ta cũng không trở về thì có thể ở đâu nhất? Tôi nghĩ khả năng lớn nhất đó là Tứ thiếu đã sắp xếp chỗ ở cho chị ta."
Giang Ánh Tuyết cười lạnh: "Dùng chút phán đoán nhỏ này gọi đến quẫy nhiễu tôi!"
Nói xong, thì chuẩn bị gác điện thoại.
Đồng Ngữ Phỉ hét lớn: "Tôi không có suy đoán! Tôi là có chứng cớ!"
Lần này Giang Ánh Tuyết cảm thấy hứng thú: "A...? Chứng cớ gì?"
Đồng Ngữ Phỉ vội vàng nói: "Giang tiểu thư suy nghĩ một chút, tại sao trong khoảng thời gian này mẹ tôi quét dọn thùng rác ở trên đường? Người ở thành phố A có thể có quyền tối cao như vậy ngoại trừ Tứ thiếu còn có thể là ai?"
Lời này của cô ta làm choGiang Ánh Tuyết suy nghĩ.
Đồng Ngữ Phỉ lại nói thêm: "Giang tiểu thư, tôi còn có suy đoán lớn mật, sáu năm trước người thần bí ký hiệp nghị với mẹ tôi bán Tần Lạc đến Italy có lẽ chính là Tứ thiếu."
Giang Ánh Tuyết lại không tin: "Ít nói nhảm đi! Chuyện này nói ra cô không sợ ngồi tù sao?"
Đồng Ngữ Phỉ nuốt một ngụm nước bọt: "Giang tiểu thư, tôichỉ là suy đoán, dù sao rất nhiều chứng cứ đều chỉ về phía Tứ thiếu, cô là vợ tương lai của Tứ thiếu, tôi cũng chỉ đứng ở góc độ những người đứng xem nói một câu với cô mà thôi."
Giang Ánh Tuyết không kiên nhẫn cắt ngang cô ta: "Được rồi! Tôi còn có việc, không thời gian ở đây nói chuyện vớ vẩn với cô."
Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Cô ta đứng tại chỗ suy nghĩ trong chốc lát, nhóm người truyền thông không tìm thấy Tần Lạc nguyên nhân duy nhất nhất định là Kỷ Thành sắp xếp cho cô ta ở bệnh viện Kiêu Dương...
Đây không phải lần đầu tiên.
Cũng tự trách mình trong khoảng thời gian này quá say mê thay đổi bản thân, hoàn toàn không chú ý nhất cử nhất động của Tần Lạc, nếu Đồng Ngữ Phỉ không nhắc nhở, cô ta vẫn đắm chìm trong vui sướng tối mai được đến nhà họ Hoắc gia ăn cơm tất niên.
Nếu người mời mình là Kỷ Thành, cô ta hoàn toàn không cần phải lo lắng sợ hãi, nhưng người mời mình là dì Phương, cô ta không thể không làm rõ rốt cuộc trong lòng Kỷ Thành nghĩ như thế nào.
Dù sao, người kết hôn với mình là Hoắc Kỷ Thành mà không phải dì Phương.
*****
Bởi vì ngày hôm qua đã n ói, cho nên Tần Lạc cũng không do dự đi theo Hoắc Kỷ Thành trở về, trở lại tòa biệt thự này, trong lòng cô có cảm giác rất kỳ lạ...
Về đến nhà, thì Hoắc Kỷ Thành chân thành nhận lỗi với cô: "Lạc Lạc, thật xin lỗi, lúc trước anh nghĩ em đã nhớ ra, cố ý tiếp cận Tiểu Tinh muốn đạt được mục đích gì, nên để cho cảnh sát tạm giữ em lại 24 giờ, còn nói với người bên ngoài em là tội phạm bắt cóc."
Lại đề cập đến chuyện lúc trước hai người gặp nhau, Tần Lạc chỉ cảm thấy dường như đã qua mấy đời, anh là quyền quý cao cao tại thượng, mình chỉ là một dân thường nhỏ, lúc trước tìm mình sinh ra Tiểu Tinh cũng chỉ bởi vì "Thích hợp", đoán chừng anh cũng không nghĩ đến sẽ gặp lại mình, lại còn dây dưa với mình về sau.
Tần Lạc mím môi không nói gì.
Hoắc Kỷ Thành lại nói thêm: "Lạc Lạc, sáu năm trước anh quả thật không nghĩ đến sẽ gặp lại em, nhưng chuyện duyên phận này thực sự khó mà nói, anh nghĩ đây là ông trời an bài, cố ý trừng phạt anh."
Nói đến phần sau, khóe môi anh nổi lên nụ cười khổ.
Để cho anh yêu Tần Lạc quả thật là trừng phạt lớn nhất đối với anh.
Trong lòng Tần Lạc loạn thành một núi, ngoài trừ trầm mặc vẫn là trầm mặc.
Dường như hôm nay Hoắc Kỷ Thành muốn nói tất cả chuyện ra: "Anh không muốn giấu diếm em bất cứ chuyện gì, tối sinh nhật Tiểu Tinh năm tuổi đó, em ngủ lại ở đây, anh vì chứng thật em có nhớ đến chuyện quá khứ không, đã bảo Ước Hàn tiến hành thôi miên kiểm tra em..."
Anh còn chưa nói xong thì bị Tần Lạc nhìn chằm chằm: "Hoắc Kỷ Thành! Anh không cần quá đáng! Tôi là gấu bông của anh sao? Chưa được sự đồng ý của tôi lại thôi miên tôi!"
Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành thành khẩn: "Thật xin lỗi."
Tần Lạc rất tức giận: "Nói xin lỗi có tác dụng sao? Tôi cho anh một đao nói câu xin lỗi với anh thì anh chấp nhận sao?"
Hoắc Kỷ Thành mím môi: "Trước kia là anh quá mức chuyên quyền, nhưng về sau sẽ không, anh"
Tần Lạc tức giận bộ ngực kịch liệt lên xuống: "Không nên nói nữa! Tôi không muốn nghe giải thích của anh! Cả đời tôi ghét nhất đó là lừa gạt! Anh lừa gạt tôi đã làm cho tôi không có cách nào dễ dàng tha thứ chuyện khiến người phẫn nộ!"
Hoắc Kỷ Thành thở dài: "Anh chỉ muốn thẳng thắn với em, không muốn có bất kỳ hành vi lừa gạt với em nữa."
Tần Lạc hít một hơi thật sâu: "Chẳng lẽ có thể coi như quá khứ không tồn tại sao?"
Hoắc Kỷ Thành thâm tình nói: "Qua khứ quả thật anh rất tệ, nhưng anh thử bỏ những thứ này, em nguyện ý cho anh cơ hội này không?"
Tần Lạc hừ lạnh: "Không muốn! Quan hệ chúng ta vẫn nên đơn giản chút, không cần phức tạp!"
Hoắc Kỷ Thành có chút không biết làm sao, lần đầu tiên mình có thái độ nhẫn nại với ăn nói khép nép nhiều như vậy với một phụ nữ.
Trước kia mình tuyệt đối không làm được.
"Lạc Lạc, chẳng lẽ em muốn để cho Tiểu Tinh vĩnh viễn cũng không biết mẹ mình là ai chăng?"
Tần Lạc cười lạnh: "Bây giờ anh đến chất vấn tôi những thứ này chẳng lẽ không cảm thấy kỳ lạ sao? Từ khi anh lựa chọn tôi sinh Tiểu Tinh ra không phải đã tính toán để cho Tiểu Tinh không có mẹ ruột sao?"
Mới ra thang máy đã bị cháu trai Hoắc Cẩm Dương gọi lại: "Chú ba, cháu muốn tìm chú nói chuyện một chút."
Hoắc Kỷ Thànhliếc mắt nhìn cháu trai: "Bây giờ chú có việc gấp cần ra ngoài."
Hoắc Cẩm Dương vội vàng nói: "Là về Tần Lạc."
Hoắc Kỷ Thành đi được hai bước thì bước chân dừng lại: "Rốt cuộc cháu muốn nói cái gì?"
Hoắc Cẩm Dương tiến lên một bước, hạ giọng: "Chú ba, chú không thấy mình rất vô liêm sỉ sao? Rõ ràng sắp phải kết hôn lại còn đùa giỡn tình cảm của một người phụ nữ khác? Biết rõ mình không có khả năng cho cô ấy tương lai còn dội nước canh lên cô ấy?"
Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành rét lạnh: "Tất cả những thứ này không có quan hệ gì với cháu! Cháu nên trông nom tốt người phụ nữ của mình!"
Hoắc Cẩm Dương khó chịu la lên: "Chú ba! Rốt cuộc chú muốn u mê bất ngộ đến khi nào? Dù sao Tần Lạc cũng là bạn gái trước của cháu, tính nết của cô ấy cháu rất rõ ràng, cô ấy ngốc ngây thơ tin tưởng lời nói dối của chú nhưng chú không thể làm loại chuyện không đạo đức này!"
Anh ta gằn từng tiếng giống như đứng ở góc độ Tần Lạc đòi công bằng cho Hoắc Kỷ Thành.
Nhưng Hoắc Kỷ Thành lại không muốn nhận tình cảm của anh ta, nhưng anh buồn bực nhất đó là cháu trai lại là bạn trai trước của Lạc Lạc.
Mặc dù hai người bọn họ cái gì cũng chưa phát sinh, nhưng dù sao qua lại hai năm, suy nghĩ một chút trong lòng anh cũng không vui!
Chợt nghiêm mặt trách móc: "Hoắc Cẩm Dương! Chuyện của chú không cần đến phiên cháu nói!"
Tuy Hoắc Cẩm Dương có chút sợ hãi khí thế mạnh mẽ của chú ba, nhưng vẫn lấy hết can đảm mở miệng: "Chú ba, cháu chưa bao giờ biết chú còn có sở thích cướp đoạt bạn gái người khác! Có phải lúc đầu chú đã đánh chủ ý lên Tần Lạc, tiệc rượu đêm đó rõ ràng chú đã sắp xếp cô ấy đi công tác Hong kong, kết quả không ngờ khiến cho cô ấy trở về, là chú cố ý sắp xếp!"
Anh ta hỏi ra nghi hoặc đãđè lâu ở trong lòng.
Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng liếc xéo anh ta: "Chẳng lẽ là chú ép cháu với Giang Ánh Thần đến phòng thay quần áo?"
Chỉ có một câu này, thì sắc mặt Hoắc Cẩm Dương thay đổi.
Hoắc Kỷ Thành hừ lạnh một tiếng thì sải bước rời đi, Hoắc Cẩm Dương là điển hình không an phận! Sau khi kết hôn với Giang Ánh Thần ở chung không vui thì bắt đầu nghĩ đến Tần Lạc.
A!
Thiên hạ còn có bữa cơm miễn phí sao?
Chẳng lẽ dệt thành mộng đẹp sao?
Hoắc Cẩm Dương ngơ ngác đứng tại chỗ giận dữ xiết chặt quả đấm, nếu chú ba đều nắm chuyện của anh như ở trong lòng bàn tay, vậy anh cũng không cần phải khách khí với chú ấy!
****
Liên tục ở gần tiểu khu nhà Tần Lạc rất nhiều ngày Đồng Ngữ Phỉ thật sự không còn kiên nhẫn, hôm nay đã 29 tháng chạp, sợi tóc của Tần Lạc còn chưa thấy, nói vậy sẽ không xuất hiện rồi.
Trên đường trở về, cô ta bỗng nhiên nghĩ đến một người, vội vàng tìm một trạm điện thoại công cộng.
Giang Ánh Tuyết đang đi dạo phố ở bên ngoài, dì Phương mời cô ta tối mai đến nhà họ Hoắc ăn cơm tất niên, chuyện này vô cùng vinh hạnh với cô ta.
Có lẽ, dì Phương muốn mượn bữa cơm tất niên để quyết định chuyện cô vớiKỷ Thành xuống.
Nghĩ như vậy, tâm tình của cô ta không cần nói ra có bao nhiêu vui vẻ.
Thế cho nên nhìn thấy số điện thoại lạ cũng nhận: "Alo?"
Đồng Ngữ Phỉ vừa mừng vừa lo nói: "Giang tiểu thư, tôi là Đồng Ngữ Phỉ, có chuyện tôi muốn nói cho cô."
Tâm tình Giang Ánh Tuyết đang tốt trong nháy mắt bị cô ta quấy nhiễu: "Tôi đã nói không cần gọi điện thoại cho tôi nữa, nếu cô không nhớ được lâu như vậy cũng đừng trách tôi không khách khí!"
Đồng Ngữ Phỉ vội vàng nói: "Giang tiểu thư đừng nóng giận, cô có biết Tần Lạc trong khoảng thời gian này ở bệnh viện nào không? Sắp sang năm mới ngay cả gia đình chị ta cũng không trở về thì có thể ở đâu nhất? Tôi nghĩ khả năng lớn nhất đó là Tứ thiếu đã sắp xếp chỗ ở cho chị ta."
Giang Ánh Tuyết cười lạnh: "Dùng chút phán đoán nhỏ này gọi đến quẫy nhiễu tôi!"
Nói xong, thì chuẩn bị gác điện thoại.
Đồng Ngữ Phỉ hét lớn: "Tôi không có suy đoán! Tôi là có chứng cớ!"
Lần này Giang Ánh Tuyết cảm thấy hứng thú: "A...? Chứng cớ gì?"
Đồng Ngữ Phỉ vội vàng nói: "Giang tiểu thư suy nghĩ một chút, tại sao trong khoảng thời gian này mẹ tôi quét dọn thùng rác ở trên đường? Người ở thành phố A có thể có quyền tối cao như vậy ngoại trừ Tứ thiếu còn có thể là ai?"
Lời này của cô ta làm choGiang Ánh Tuyết suy nghĩ.
Đồng Ngữ Phỉ lại nói thêm: "Giang tiểu thư, tôi còn có suy đoán lớn mật, sáu năm trước người thần bí ký hiệp nghị với mẹ tôi bán Tần Lạc đến Italy có lẽ chính là Tứ thiếu."
Giang Ánh Tuyết lại không tin: "Ít nói nhảm đi! Chuyện này nói ra cô không sợ ngồi tù sao?"
Đồng Ngữ Phỉ nuốt một ngụm nước bọt: "Giang tiểu thư, tôichỉ là suy đoán, dù sao rất nhiều chứng cứ đều chỉ về phía Tứ thiếu, cô là vợ tương lai của Tứ thiếu, tôi cũng chỉ đứng ở góc độ những người đứng xem nói một câu với cô mà thôi."
Giang Ánh Tuyết không kiên nhẫn cắt ngang cô ta: "Được rồi! Tôi còn có việc, không thời gian ở đây nói chuyện vớ vẩn với cô."
Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Cô ta đứng tại chỗ suy nghĩ trong chốc lát, nhóm người truyền thông không tìm thấy Tần Lạc nguyên nhân duy nhất nhất định là Kỷ Thành sắp xếp cho cô ta ở bệnh viện Kiêu Dương...
Đây không phải lần đầu tiên.
Cũng tự trách mình trong khoảng thời gian này quá say mê thay đổi bản thân, hoàn toàn không chú ý nhất cử nhất động của Tần Lạc, nếu Đồng Ngữ Phỉ không nhắc nhở, cô ta vẫn đắm chìm trong vui sướng tối mai được đến nhà họ Hoắc gia ăn cơm tất niên.
Nếu người mời mình là Kỷ Thành, cô ta hoàn toàn không cần phải lo lắng sợ hãi, nhưng người mời mình là dì Phương, cô ta không thể không làm rõ rốt cuộc trong lòng Kỷ Thành nghĩ như thế nào.
Dù sao, người kết hôn với mình là Hoắc Kỷ Thành mà không phải dì Phương.
*****
Bởi vì ngày hôm qua đã n ói, cho nên Tần Lạc cũng không do dự đi theo Hoắc Kỷ Thành trở về, trở lại tòa biệt thự này, trong lòng cô có cảm giác rất kỳ lạ...
Về đến nhà, thì Hoắc Kỷ Thành chân thành nhận lỗi với cô: "Lạc Lạc, thật xin lỗi, lúc trước anh nghĩ em đã nhớ ra, cố ý tiếp cận Tiểu Tinh muốn đạt được mục đích gì, nên để cho cảnh sát tạm giữ em lại 24 giờ, còn nói với người bên ngoài em là tội phạm bắt cóc."
Lại đề cập đến chuyện lúc trước hai người gặp nhau, Tần Lạc chỉ cảm thấy dường như đã qua mấy đời, anh là quyền quý cao cao tại thượng, mình chỉ là một dân thường nhỏ, lúc trước tìm mình sinh ra Tiểu Tinh cũng chỉ bởi vì "Thích hợp", đoán chừng anh cũng không nghĩ đến sẽ gặp lại mình, lại còn dây dưa với mình về sau.
Tần Lạc mím môi không nói gì.
Hoắc Kỷ Thành lại nói thêm: "Lạc Lạc, sáu năm trước anh quả thật không nghĩ đến sẽ gặp lại em, nhưng chuyện duyên phận này thực sự khó mà nói, anh nghĩ đây là ông trời an bài, cố ý trừng phạt anh."
Nói đến phần sau, khóe môi anh nổi lên nụ cười khổ.
Để cho anh yêu Tần Lạc quả thật là trừng phạt lớn nhất đối với anh.
Trong lòng Tần Lạc loạn thành một núi, ngoài trừ trầm mặc vẫn là trầm mặc.
Dường như hôm nay Hoắc Kỷ Thành muốn nói tất cả chuyện ra: "Anh không muốn giấu diếm em bất cứ chuyện gì, tối sinh nhật Tiểu Tinh năm tuổi đó, em ngủ lại ở đây, anh vì chứng thật em có nhớ đến chuyện quá khứ không, đã bảo Ước Hàn tiến hành thôi miên kiểm tra em..."
Anh còn chưa nói xong thì bị Tần Lạc nhìn chằm chằm: "Hoắc Kỷ Thành! Anh không cần quá đáng! Tôi là gấu bông của anh sao? Chưa được sự đồng ý của tôi lại thôi miên tôi!"
Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành thành khẩn: "Thật xin lỗi."
Tần Lạc rất tức giận: "Nói xin lỗi có tác dụng sao? Tôi cho anh một đao nói câu xin lỗi với anh thì anh chấp nhận sao?"
Hoắc Kỷ Thành mím môi: "Trước kia là anh quá mức chuyên quyền, nhưng về sau sẽ không, anh"
Tần Lạc tức giận bộ ngực kịch liệt lên xuống: "Không nên nói nữa! Tôi không muốn nghe giải thích của anh! Cả đời tôi ghét nhất đó là lừa gạt! Anh lừa gạt tôi đã làm cho tôi không có cách nào dễ dàng tha thứ chuyện khiến người phẫn nộ!"
Hoắc Kỷ Thành thở dài: "Anh chỉ muốn thẳng thắn với em, không muốn có bất kỳ hành vi lừa gạt với em nữa."
Tần Lạc hít một hơi thật sâu: "Chẳng lẽ có thể coi như quá khứ không tồn tại sao?"
Hoắc Kỷ Thành thâm tình nói: "Qua khứ quả thật anh rất tệ, nhưng anh thử bỏ những thứ này, em nguyện ý cho anh cơ hội này không?"
Tần Lạc hừ lạnh: "Không muốn! Quan hệ chúng ta vẫn nên đơn giản chút, không cần phức tạp!"
Hoắc Kỷ Thành có chút không biết làm sao, lần đầu tiên mình có thái độ nhẫn nại với ăn nói khép nép nhiều như vậy với một phụ nữ.
Trước kia mình tuyệt đối không làm được.
"Lạc Lạc, chẳng lẽ em muốn để cho Tiểu Tinh vĩnh viễn cũng không biết mẹ mình là ai chăng?"
Tần Lạc cười lạnh: "Bây giờ anh đến chất vấn tôi những thứ này chẳng lẽ không cảm thấy kỳ lạ sao? Từ khi anh lựa chọn tôi sinh Tiểu Tinh ra không phải đã tính toán để cho Tiểu Tinh không có mẹ ruột sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.