Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm
Chương 185: Tấn công dịu dàng
Nam Quan Yêu Yêu
06/03/2017
Cách đêm 30 càng ngày càng gần, ngoài trừ ngày đó ba gọi điện thoại đến,
điện thoại lạ cô một mực không nhận, kể từ khi mẹ con Lý Thúy Như lôi bí mật ra, điện thoại xa lạ cô đều có chút đề phòng, nếu không thì cô luôn bị quấy nhiễu.
Có đôi khi, bỗng nhiên cô cảm thấy may mắn ở bệnh viện, không cần ở trên đường phố nhìn những thứ náo nhiệt không thuộc về mình, mấy ngày nay, đi chỗ nào đều tràn ngập chúc mừng năm mới, lại không có một chút quan hệ với cô.
Hoắc Gia Tinh ôm một bó hoa tươi to tiến vào, có hoa hồng tươi đẹp, còn có hoa bách hợp tươi mát, trong chốc lát mùi thơm nhẹ nhàng.
"Chị thích không?"
"Đương nhiên thích rồi!"
Tần Lạc cười tít mắt sờ tóc của bé, có bé líu ríu ở bên cạnh mình, thời gian cũng dễ dàng trôi qua.
Hoắc Gia Tinh vui vẻ cong khóe môi: "Biết chị sẽ thích! Chỉ đáng tiếc bây giờ em quá nhỏ, nếu không em sẽ theo đuổi chị, không cho ba cơ hội!"
Tần Lạc: " "
Đầu đầy vạch đen, trẻ con bây giờ trưởng thành thật sớm!
Đúng lúc này, Hoắc Kỷ Thành đi theo vào, xoa đầu con trai: "Con mới vài tuổi? Biết cái gì là thích?"
Hoắc Gia Tinh bẹp miệng nhỏ: "Con đương nhiên biết!"
Tần Lạc không ngờ Hoắc Kỷ Thành cũng lên đây, ngay trước mặt Tiểu Tinh đuổi anh đi cũng không tốt, chỉ có thể coi anh như không khí.
Hoắc Kỷ Thành nói với con trai: "Chờ sau khi con lớn lên sẽ gặp được người con gái thật sự mình thích."
Hoắc Gia Tinh ngẩng đầu: "Vậy phải đợi đến khi nào? Cô ấy sẽ tự xuất hiện sao?"
Hoắc Kỷ Thành gật đầu: "Ừ, sẽ."
Tần Lạc cũng không hề báo trước xuất hiện ở trong sinh mệnh của anh như vậy, mặc dù xa cách gần sáu năm, nhưng vẫn có lần thứ hai gặp nhau rồi...
Duyên phận giữa người với người, đúng là kỳ diệu như thế.
Nghe trọng tâm đề tài giữa hai ba con bọn họ càng ngày càng xa, Tần Lạc nhịn không được ho nhẹ một tiếng: "Anh bận thì đi đi! Tiểu Tinh tại đây với tôi rất an toàn."
Ý ở ngoài lời: Anh nhanh chóng đi đi!
Trong lòng Hoắc Kỷ Thành biết rõ, nhưng anh lại cứ không đi: "Hôm nay không có chuyện gì, anh muốn ở chung nhiều với Tiểu Tinh."
Tần Lạc: " "
Làm một người ba, nói muốn ở chung nhiều với con trai, Tần Lạc còn có thể nói được gì?
Lúc này Hoắc Gia Tinh mới nhìn về phía ba: "Ba, hôm nay không phải ba tìm ba nuôi lấy thuốc đau dạ dày sao?"
Hoắc Kỷ Thành bình tĩnh tự nhiên ngồi ở trên ghế sofa: "Ba nuôi con còn chưa đến."
Hoắc Gia Tinh "A..." một tiếng, trong lòng Tần Lạc lại rối loạn, bệnh dạ dày của anh còn chưa khỏi sao?
Mấy phút sau, cô bỗng nhiên ý thức được mình quan tâm anh để làm gì! Bệnh dạ dày anh có khỏe hay không có quan hệ gì với mình?
Có Hoắc Gia Tinh cổ động ở đây, ba người ở một chỗ cũng sẽ không xấu hổ, phần lớn thời gian bé với Tần Lạc nói chuyện phiếm, Hoắc Kỷ Thành rất yên tĩnh ngồi ở trên ghế sofa nhìn cổ phiếu cùng xử lý một số văn kiện ở công ty.
Dù vậy, Tần Lạc vẫn thỉnh thoảng liếc về phía anh, hoàn toàn là vô ý thức.
May mà mười phút sau anh đi ra ngoài.
Tưởng rằng anh sẽ không trở về, kết quả mười phút sau lại trở lại.
"Anh thương lượng với Ước Hàn xong, ngày mai đón em về nhà anh ở, nhà anh thích hợp nghỉ ngơi khuây khỏa."
"Không cần! Tôi ở đây rất tốt!"
Tần Lạc không chút suy nghĩ cự tuyệt, cô mới không cần đến nhà anh ở!
Hoắc Kỷ Thành giống như đoán được cô sẽ cự tuyệt, trầm giọng nói: "Ngày kia là đêm 30, anh với Tiểu Tinh đương nhiên sẽ không để cho một mình em lẻ loi ở bệnh viện ăn bữa cơm đoàn viên, thiết bị chữa bệnh nhà anh mặc dù không tính là đầy đủ, nhưng Ước Hàn từng vỗ ngực bảo đảm với anh, sẽ không lưu lại bất kỳ di chứng nào."
Tần Lạc tức giận nói: "Ai biết được!"
Đối với chuyện Ước Hàn thôi miên mình, Tần Lạc vẫn canh cánh trong lòng.
Hoắc Kỷ Thành chỉ có thể lặng lẽ nháy mắt cho con trai, lúc này, chỉ có thể để cho bé ra trận.
Hoắc Gia Tinh hiểu ánh mắt ba, từ từ chạy đến bên giường Tần Lạc, mắt to đen nhánh chớp chớp nhìn cô: "Chị, chị ở cùng Tiểu Tinh qua năm mới có được không? Lễ mừng năm mới hàng năm trong nhà đều chỉ có mỗi Tiểu Tinh với ba, rất cô đơn! Hơn nữa ba vẫn bận rộn công việc, cũng không có thể ở cùng Tiểu Tinh xem tivi với chơi pháo hoa "
Dáng vẻ của bé không cần nói ra có bao nhiêu đáng thương.
Mặc cho ai nhìn thấy đều không đành lòng, Tần Lạc cắn môi, tên đàn ông khốn khiếp cũng chỉ có thể nghĩ ra chiêu này! Biết mình không hề sức chống cự với Tiểu Tinh lại vẫn cứ như vậy...
"Ừ."
Nghe được cô đồng ý, Hoắc Gia Tinh vui vẻ hoan hô.
Trẻ con! Đều rất dễ dàng thỏa mãn.
Tần Lạc cũng bị cảm xúc vui vẻ của bé cuốn hút, có thể ở nhiều với con trai, cũng là tâm nguyện của bản thân không phải sao?
Sau khi Hoắc Kỷ Thành rời đi, Tần Lạc nhận được tin nhắn của anh: Cám ơn em, Tiểu Tinh vẫn rất khát vọng có mẹ làm bạn, hàng năm qua năm mới với bé mà nói đều rất cô đơn, anh là không xứng làm ba.
Nhìn đến đây, trong lòng Tần Lạc không hề có tư vị, đau lòng con trai đồng thời cũng hiểu được lần này Hoắc Kỷ Thành không phải hoàn toàn chỉ suy nghĩ đến bản thân anh.
****
Sáng sớm.
Hoắc Kỷ Thành mới vừa ăn bữa sáng xong chuẩn bị đến công ty đã bị mẹ Phương Lệ Hoa bất ngờ đến, bà cởi áo khoác đưa cho người hầu, sau đó lôi kéo con trai ngồi trên ghế sofa.
Vẻ mặt ân cần hỏi han: "Mẹ nghe nói mấy ngày nay Tiểu Tinh thường xuyên chạy đến bệnh viện Kiêu Dương, rốt cuộc sao lại thế này?"
Hoắc Kỷ Thành lôi kéo cà- vạt: "Không có gì, Ước Hàn với Mary là ba mẹ nuôi của Tiểu Tinh, con không có thời gian ở cùng Tiểu Tinh, đưa bé đến chỗ ba mẹ nuôi cũng là bình thường."
Phương Lệ Hoa nghi ngờ liếc nhìn con trai: "Con cũng đừng gạt mẹ, nếu như thực suy nghĩ giải thích, con cũng không lừa được mẹ."
Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành có chút bất đắc dĩ: "Mẹ, người liền cùng với ba hưởng thụ cuộc sống không tốt sao? Chuyện của con bản thân con sẽ xử lý, về phần bên anh cả anh hai, con đã sớm có kế sách."
Phương Lệ Hoa biết con trai có bản lĩnh, nhưng làm mẹ, bà vẫn sẽ lo lắng.
"Con chưa lập gia đình một ngày, trong lòng mẹ bất an một ngày! Nếu con đồng ý sang năm đính hôn với Ánh Tuyết, về sau con muốn làm gì mẹ cũng sẽ không quản con."
Phương Lệ Hoa rõ ràng lấy lùi làm tiến, ý đồ dùng lý do này thuyết phục con trai.
Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành không kiên nhẫn: "Mẹ, con đã nói rất nhiều lần rồi, con sẽ không kết hôn với Giang Ánh Tuyết! Đối tượng con muốn kết hôn là một người hoàn toàn khác."
Phương Lệ Hoa giả vờ tức giận: "Sẽ không lại là hồ ly tinh tên Tần Lạc kia chứ? Mẹ cũng nói rất nhiều lần, nhà họ Hoắc chúng ta sẽ không nhận loại con gái không rõ nguồn gốc tiến vào cửa nhà!"
Hoắc Kỷ Thành nghiêm mặt: "Mẹ, đối tượng con muốn kết hôn là mẹ ruột Tiểu Tinh, ngoại trừ cô ấy, con sẽ không cưới người khác!"
Giọng của anh như đinh đóng cột, giống như không có đường sống vẹn toàn.
Phương Lệ Hoa không dám tin nhìn con trai: "Cái gì? Mẹ ruột Tiểu Tinh? Người phụ nữ kia tìm đến con rồi hả?"
Hoắc Kỷ Thành tìm từ sữa đúng cho mẹ: "Không phải cô ấy tìm đến con, mà là con gặp lại cô ấy, đây là duyên phận ông trời định cho con, con không nghĩ muốn làm trái."
Phương Lệ Hoa buồn bực không thôi: "Cái gì duyên phận ông trời định! Con đừng nói những thứ vô dụng này với mẹ! Người phụ nữ kia cách nhiều năm như vậy trở về đến tìm con nhất định không có lòng tốt gì! Người phụ nữ như vậy mẹ càng không nhận!"
Thái độ Hoắc Kỷ Thành cũng rất kiên quyết: "Mẹ, trừ cô ấy ra con sẽ không cưới! Hơn nữa, Tiểu Tinh cũng rất thích cô ấy, chẳng lẽ mẹ không hy vọng ba người một nhà chúng con đoàn viên sao? Tiểu Tinh là cháu trai mẹ thương yêu nhất, nguyện vọng nho nhỏ ấy người cũng muốn chia rẽ nó?"
Phương Lệ Hoa bị giọng nói con trai hăm dọa làm cho nghẹn họng, một lúc lâu sau nói không ra lời.
Hoắc Kỷ Thành dứt khoát đứng dậy rời đi.
Phương Lệ Hoa tức giận đến tay cũng run run, kêu vài tiếng để cho anh "Đứng lại", anh cũng đã mắt điếc tai ngơ.
"Thật sự là tức chết tôi rồi!"
Ngay cả một đám người hầu bên cạnh không dám thở mạnh, sợ phu nhân tức giận phát tiết ở trên thân các cô.
"Tiểu thiếu gia đâu?"
"Vẫn ở phòng ngủ."
"Ừ, chăm sóc bé thật tốt."
"Vâng ạ."
Sau khi dặn dò xong, Phương Lệ Hoa mang theo túi sách đứng dậy rời đi, mới vừa lên xe liền gọi điện thoại cho Giang Ánh Tuyết.
"Ánh Tuyết! Cơm tất niên tối mai con đến nhà ăn, thích ăn cái gì nói cho dì Phương biết."
"Dì Phương, thật không? Kỷ Thành kia "
Giang Ánh Tuyết vui vẻ không thôi, nhưng lo lắng Hoắc Kỷ Thành sẽ không vui.
Phương Lệ Hoa cũng bất chấp cảm nhận con trai: "Không sao, dì Phương định đoạt, con cứ việc đến là được, dì và bác Hoắc con đều rất hoan nghênh con đến trong nhà."
Lời này làm cho Giang Ánh Tuyết hoàn toàn động tâm: "Vâng, cám ơn dì Phương, tối mai con nhất định sẽ đến."
Phương Lệ Hoa hài lòng gật đầu: "Ừ."
Có đôi khi, bỗng nhiên cô cảm thấy may mắn ở bệnh viện, không cần ở trên đường phố nhìn những thứ náo nhiệt không thuộc về mình, mấy ngày nay, đi chỗ nào đều tràn ngập chúc mừng năm mới, lại không có một chút quan hệ với cô.
Hoắc Gia Tinh ôm một bó hoa tươi to tiến vào, có hoa hồng tươi đẹp, còn có hoa bách hợp tươi mát, trong chốc lát mùi thơm nhẹ nhàng.
"Chị thích không?"
"Đương nhiên thích rồi!"
Tần Lạc cười tít mắt sờ tóc của bé, có bé líu ríu ở bên cạnh mình, thời gian cũng dễ dàng trôi qua.
Hoắc Gia Tinh vui vẻ cong khóe môi: "Biết chị sẽ thích! Chỉ đáng tiếc bây giờ em quá nhỏ, nếu không em sẽ theo đuổi chị, không cho ba cơ hội!"
Tần Lạc: " "
Đầu đầy vạch đen, trẻ con bây giờ trưởng thành thật sớm!
Đúng lúc này, Hoắc Kỷ Thành đi theo vào, xoa đầu con trai: "Con mới vài tuổi? Biết cái gì là thích?"
Hoắc Gia Tinh bẹp miệng nhỏ: "Con đương nhiên biết!"
Tần Lạc không ngờ Hoắc Kỷ Thành cũng lên đây, ngay trước mặt Tiểu Tinh đuổi anh đi cũng không tốt, chỉ có thể coi anh như không khí.
Hoắc Kỷ Thành nói với con trai: "Chờ sau khi con lớn lên sẽ gặp được người con gái thật sự mình thích."
Hoắc Gia Tinh ngẩng đầu: "Vậy phải đợi đến khi nào? Cô ấy sẽ tự xuất hiện sao?"
Hoắc Kỷ Thành gật đầu: "Ừ, sẽ."
Tần Lạc cũng không hề báo trước xuất hiện ở trong sinh mệnh của anh như vậy, mặc dù xa cách gần sáu năm, nhưng vẫn có lần thứ hai gặp nhau rồi...
Duyên phận giữa người với người, đúng là kỳ diệu như thế.
Nghe trọng tâm đề tài giữa hai ba con bọn họ càng ngày càng xa, Tần Lạc nhịn không được ho nhẹ một tiếng: "Anh bận thì đi đi! Tiểu Tinh tại đây với tôi rất an toàn."
Ý ở ngoài lời: Anh nhanh chóng đi đi!
Trong lòng Hoắc Kỷ Thành biết rõ, nhưng anh lại cứ không đi: "Hôm nay không có chuyện gì, anh muốn ở chung nhiều với Tiểu Tinh."
Tần Lạc: " "
Làm một người ba, nói muốn ở chung nhiều với con trai, Tần Lạc còn có thể nói được gì?
Lúc này Hoắc Gia Tinh mới nhìn về phía ba: "Ba, hôm nay không phải ba tìm ba nuôi lấy thuốc đau dạ dày sao?"
Hoắc Kỷ Thành bình tĩnh tự nhiên ngồi ở trên ghế sofa: "Ba nuôi con còn chưa đến."
Hoắc Gia Tinh "A..." một tiếng, trong lòng Tần Lạc lại rối loạn, bệnh dạ dày của anh còn chưa khỏi sao?
Mấy phút sau, cô bỗng nhiên ý thức được mình quan tâm anh để làm gì! Bệnh dạ dày anh có khỏe hay không có quan hệ gì với mình?
Có Hoắc Gia Tinh cổ động ở đây, ba người ở một chỗ cũng sẽ không xấu hổ, phần lớn thời gian bé với Tần Lạc nói chuyện phiếm, Hoắc Kỷ Thành rất yên tĩnh ngồi ở trên ghế sofa nhìn cổ phiếu cùng xử lý một số văn kiện ở công ty.
Dù vậy, Tần Lạc vẫn thỉnh thoảng liếc về phía anh, hoàn toàn là vô ý thức.
May mà mười phút sau anh đi ra ngoài.
Tưởng rằng anh sẽ không trở về, kết quả mười phút sau lại trở lại.
"Anh thương lượng với Ước Hàn xong, ngày mai đón em về nhà anh ở, nhà anh thích hợp nghỉ ngơi khuây khỏa."
"Không cần! Tôi ở đây rất tốt!"
Tần Lạc không chút suy nghĩ cự tuyệt, cô mới không cần đến nhà anh ở!
Hoắc Kỷ Thành giống như đoán được cô sẽ cự tuyệt, trầm giọng nói: "Ngày kia là đêm 30, anh với Tiểu Tinh đương nhiên sẽ không để cho một mình em lẻ loi ở bệnh viện ăn bữa cơm đoàn viên, thiết bị chữa bệnh nhà anh mặc dù không tính là đầy đủ, nhưng Ước Hàn từng vỗ ngực bảo đảm với anh, sẽ không lưu lại bất kỳ di chứng nào."
Tần Lạc tức giận nói: "Ai biết được!"
Đối với chuyện Ước Hàn thôi miên mình, Tần Lạc vẫn canh cánh trong lòng.
Hoắc Kỷ Thành chỉ có thể lặng lẽ nháy mắt cho con trai, lúc này, chỉ có thể để cho bé ra trận.
Hoắc Gia Tinh hiểu ánh mắt ba, từ từ chạy đến bên giường Tần Lạc, mắt to đen nhánh chớp chớp nhìn cô: "Chị, chị ở cùng Tiểu Tinh qua năm mới có được không? Lễ mừng năm mới hàng năm trong nhà đều chỉ có mỗi Tiểu Tinh với ba, rất cô đơn! Hơn nữa ba vẫn bận rộn công việc, cũng không có thể ở cùng Tiểu Tinh xem tivi với chơi pháo hoa "
Dáng vẻ của bé không cần nói ra có bao nhiêu đáng thương.
Mặc cho ai nhìn thấy đều không đành lòng, Tần Lạc cắn môi, tên đàn ông khốn khiếp cũng chỉ có thể nghĩ ra chiêu này! Biết mình không hề sức chống cự với Tiểu Tinh lại vẫn cứ như vậy...
"Ừ."
Nghe được cô đồng ý, Hoắc Gia Tinh vui vẻ hoan hô.
Trẻ con! Đều rất dễ dàng thỏa mãn.
Tần Lạc cũng bị cảm xúc vui vẻ của bé cuốn hút, có thể ở nhiều với con trai, cũng là tâm nguyện của bản thân không phải sao?
Sau khi Hoắc Kỷ Thành rời đi, Tần Lạc nhận được tin nhắn của anh: Cám ơn em, Tiểu Tinh vẫn rất khát vọng có mẹ làm bạn, hàng năm qua năm mới với bé mà nói đều rất cô đơn, anh là không xứng làm ba.
Nhìn đến đây, trong lòng Tần Lạc không hề có tư vị, đau lòng con trai đồng thời cũng hiểu được lần này Hoắc Kỷ Thành không phải hoàn toàn chỉ suy nghĩ đến bản thân anh.
****
Sáng sớm.
Hoắc Kỷ Thành mới vừa ăn bữa sáng xong chuẩn bị đến công ty đã bị mẹ Phương Lệ Hoa bất ngờ đến, bà cởi áo khoác đưa cho người hầu, sau đó lôi kéo con trai ngồi trên ghế sofa.
Vẻ mặt ân cần hỏi han: "Mẹ nghe nói mấy ngày nay Tiểu Tinh thường xuyên chạy đến bệnh viện Kiêu Dương, rốt cuộc sao lại thế này?"
Hoắc Kỷ Thành lôi kéo cà- vạt: "Không có gì, Ước Hàn với Mary là ba mẹ nuôi của Tiểu Tinh, con không có thời gian ở cùng Tiểu Tinh, đưa bé đến chỗ ba mẹ nuôi cũng là bình thường."
Phương Lệ Hoa nghi ngờ liếc nhìn con trai: "Con cũng đừng gạt mẹ, nếu như thực suy nghĩ giải thích, con cũng không lừa được mẹ."
Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành có chút bất đắc dĩ: "Mẹ, người liền cùng với ba hưởng thụ cuộc sống không tốt sao? Chuyện của con bản thân con sẽ xử lý, về phần bên anh cả anh hai, con đã sớm có kế sách."
Phương Lệ Hoa biết con trai có bản lĩnh, nhưng làm mẹ, bà vẫn sẽ lo lắng.
"Con chưa lập gia đình một ngày, trong lòng mẹ bất an một ngày! Nếu con đồng ý sang năm đính hôn với Ánh Tuyết, về sau con muốn làm gì mẹ cũng sẽ không quản con."
Phương Lệ Hoa rõ ràng lấy lùi làm tiến, ý đồ dùng lý do này thuyết phục con trai.
Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành không kiên nhẫn: "Mẹ, con đã nói rất nhiều lần rồi, con sẽ không kết hôn với Giang Ánh Tuyết! Đối tượng con muốn kết hôn là một người hoàn toàn khác."
Phương Lệ Hoa giả vờ tức giận: "Sẽ không lại là hồ ly tinh tên Tần Lạc kia chứ? Mẹ cũng nói rất nhiều lần, nhà họ Hoắc chúng ta sẽ không nhận loại con gái không rõ nguồn gốc tiến vào cửa nhà!"
Hoắc Kỷ Thành nghiêm mặt: "Mẹ, đối tượng con muốn kết hôn là mẹ ruột Tiểu Tinh, ngoại trừ cô ấy, con sẽ không cưới người khác!"
Giọng của anh như đinh đóng cột, giống như không có đường sống vẹn toàn.
Phương Lệ Hoa không dám tin nhìn con trai: "Cái gì? Mẹ ruột Tiểu Tinh? Người phụ nữ kia tìm đến con rồi hả?"
Hoắc Kỷ Thành tìm từ sữa đúng cho mẹ: "Không phải cô ấy tìm đến con, mà là con gặp lại cô ấy, đây là duyên phận ông trời định cho con, con không nghĩ muốn làm trái."
Phương Lệ Hoa buồn bực không thôi: "Cái gì duyên phận ông trời định! Con đừng nói những thứ vô dụng này với mẹ! Người phụ nữ kia cách nhiều năm như vậy trở về đến tìm con nhất định không có lòng tốt gì! Người phụ nữ như vậy mẹ càng không nhận!"
Thái độ Hoắc Kỷ Thành cũng rất kiên quyết: "Mẹ, trừ cô ấy ra con sẽ không cưới! Hơn nữa, Tiểu Tinh cũng rất thích cô ấy, chẳng lẽ mẹ không hy vọng ba người một nhà chúng con đoàn viên sao? Tiểu Tinh là cháu trai mẹ thương yêu nhất, nguyện vọng nho nhỏ ấy người cũng muốn chia rẽ nó?"
Phương Lệ Hoa bị giọng nói con trai hăm dọa làm cho nghẹn họng, một lúc lâu sau nói không ra lời.
Hoắc Kỷ Thành dứt khoát đứng dậy rời đi.
Phương Lệ Hoa tức giận đến tay cũng run run, kêu vài tiếng để cho anh "Đứng lại", anh cũng đã mắt điếc tai ngơ.
"Thật sự là tức chết tôi rồi!"
Ngay cả một đám người hầu bên cạnh không dám thở mạnh, sợ phu nhân tức giận phát tiết ở trên thân các cô.
"Tiểu thiếu gia đâu?"
"Vẫn ở phòng ngủ."
"Ừ, chăm sóc bé thật tốt."
"Vâng ạ."
Sau khi dặn dò xong, Phương Lệ Hoa mang theo túi sách đứng dậy rời đi, mới vừa lên xe liền gọi điện thoại cho Giang Ánh Tuyết.
"Ánh Tuyết! Cơm tất niên tối mai con đến nhà ăn, thích ăn cái gì nói cho dì Phương biết."
"Dì Phương, thật không? Kỷ Thành kia "
Giang Ánh Tuyết vui vẻ không thôi, nhưng lo lắng Hoắc Kỷ Thành sẽ không vui.
Phương Lệ Hoa cũng bất chấp cảm nhận con trai: "Không sao, dì Phương định đoạt, con cứ việc đến là được, dì và bác Hoắc con đều rất hoan nghênh con đến trong nhà."
Lời này làm cho Giang Ánh Tuyết hoàn toàn động tâm: "Vâng, cám ơn dì Phương, tối mai con nhất định sẽ đến."
Phương Lệ Hoa hài lòng gật đầu: "Ừ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.