Chương 2
Trung Hòa Nhập Thất
12/02/2022
TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330
NO.1043: VÀ RỒI CHẲNG CÒN AI
CHƯƠNG 2: NGƯỜI DA ĐEN NHỎ
wattpad: ssongrbb
Ngọn lửa trong lò sưởi tắt ngúm ngay sau khi người đàn ông da đen nhỏ bé xuất hiện. Nhưng phòng khách không chìm vào bóng tối bởi vì trong tay gã ta đang cầm một cây đèn nhuốm đầy máu, ánh nến mờ ảo xiên qua mặt đèn, nhuộm bốn bức tường loang lổ thành một màu đỏ rực.
Sắc mặt mọi người lập tức trở nên khó coi.
Cho dù ngày thường Trình Mạch vẫn luôn không dễ sợ hãi, nhưng giây phút nhìn thấy gã da đen kia anh cũng không nhịn được mà lùi lại một bước. Không chỉ bởi vì ánh sáng và bầu không khí quỷ dị trong phòng lúc này, mà còn vì điều kinh khủng hơn nữa là tên da đen kia có tới hai cái đầu!
Hai cái đầu tròn xoe nhẵn thín, mọc từ cổ rẽ sang hai hướng. Từ cổ trở xuống là cái thân hình khô héo quắt lại, thoạt nhìn giống như hai quả dị dạng mọc ra từ một cái cây cong queo.
Theo từng động tác của gã ta, hai cái đầu xoay về hướng mọi người. Lúc này ai cũng đều nhìn rõ ràng được bộ dạng kinh khủng của hai gương mặt ấy. Chúng nó giống nhau như đúc, không có tóc cũng không có lông mày, nơi sống mũi lõm vào như bị ai đó dùng dao sắc khoét rỗng, lộ ra máu thịt đỏ sậm bên trong.
Khi hai cái đầu hoàn toàn đối diện về phía đám người chơi, gã da đen bỗng nhiên nở nụ cười toe toét, khóe miệng kéo dài đến mang tai, từng lớp răng nanh lởm chởm trong miệng lộ ra, mùi xác chết thối rữa cũng từ đó xộc thẳng vào mặt mọi người.
"Ọe" Hai nữ sinh trung học không nhịn được mà nôn ra.
Động tác của hai người ồn ào đến mức khiến người da đen lập tức quay ngoắt đầu về phía họ, bốn tròng mắt trắng dã trợn lên nhìn chằm chằm về nơi phát ra âm thanh.
Hai cô bé sợ đến mức mặt cắt không còn chút máu, Trình Mạch thở dài, dịch sang bên cạnh vài bước, chắn hai người họ ở sau lưng anh.
Cũng may khi tên da đen thấy hai nữ sinh biến mất khỏi tầm mắt mình thì cũng quay đầu lại chỗ cũ, cùng lúc đó, nơi khớp cổ giống như có bánh răng đang chuyển động, từng nhịp "lạch cạch, lạch cạch" phát ra.
Lúc thần kinh của mọi người đang căng chặt đến cực hạn, gã ta đột nhiên leo tót lên bàn, vừa dậm chân vừa hát một bài ca dao quái dị theo từng nhịp:
"Tiểu Hắc muốn ăn, Tiểu Hắc muốn ngủ, Tiểu Hắc vui vẻ chạy đi chơi
Tiểu Hắc xây nhà, Tiểu Hắc giơ cao tổ ong, Tiểu Hắc cười hihi không giúp
Tiểu Hắc đi chơi biển, Tiểu Hắc chơi trốn tìm, Tiểu Hắc run rẩy tắm nắng
Bùm! Tiểu Hắc biến mất rồi ư?"
Đoạn ca dao này mình không biết phải edit thế nào luôn.
Giai điệu đồng thanh phát ra từ hai cái đầu nghe hệt như tiếng rít của ống thổi lửa*, khiến lông tóc trên người dựng đứng, từng đợt da gà da vịt rơi đầy đất. Người đàn ông da đen nhỏ bé vừa giậm chân vừa hát, hai cái đầu dị dạng dường như rất vui vẻ, đong đưa từng nhịp từng nhịp trên cái cổ mỏng manh như cái sào tre, khiến người ta không khỏi lo lắng rằng nó sẽ rụng xuống bất cứ lúc nào. Ánh nến lập lòe theo từng chuyển động của gã ta, chiếu lên bức tường tạo thành những cái bóng màu máu, hệt như khuôn mặt đang cười dữ tợn của ngàn lệ quỷ đang kêu gào đòi mạng.
Tên Hippie cũng cảm thấy hơi sợ hãi, tái mặt lùi ra sau. Như để tiếp thêm sự can đảm, miệng hắn chửi tục như súng liên thanh:
"Đệt! Lần đầu tiên tao gặp phải phó bản quái dị như thế này! Chết tiệt! Mẹ nó chứ! Chẳng lẽ giống như những gì tên sao chổi kia nói là sẽ chết ở phó bản lần này ư? "
Cứ như sợ họ quên mất, gã da đen hát đi hát lại bài ca dao đến ba lần. Ngay khi gã ta vừa im bặt, ngọn lửa trong lò sưởi đột nhiên bùng cháy trở lại, củi gỗ "lách tách" kêu lên, sắc mặt của mọi người đều chẳng mấy dễ nhìn.
Người đàn ông da đen hơi khom mình cúi đầu chào đám người chơi, ngay khi đoàn người hơi thả lỏng, chỗ nối giữa cổ và đầu của người đàn ông đột nhiên đứt ra, cái cái đầu tròn ủng rơi "bộp" một phát xuống mặt bàn, lăn lông lốc theo quán tính đến vị trí trước mặt ông già.
Tuy rằng ông lão đứng yên không động đậy, thế nhưng trên trán đã chảy ra một tầng mồ hôi.
"Tiểu Hắc cô đơn quá đi, Tiểu Hắc muốn đầu, đầu của ta đâu?"
Hai cái đầu đồng thanh hét lên, vừa nhỏ máu vừa xoay tròn trên bàn trước mặt ông già.
Ở phía đối diện, thân thể khô cằn không đầu của người da đen vung vẩy đôi tay gầy guộc một cách loạn xạ không có quy luật, bằng mắt thường có thể nhìn thấy được móng tay đột nhiên mọc ra trên những ngón tay đang co rút đó, da gà của mọi người nổi hết lên.
Lông mày ông lão hơi run, sợ hãi vươn tay về phía hai cái đầu.
Trong chớp nhoáng, không ai nhìn rõ điều gì đã xảy ra, chỉ nghe thấy tiếng hét thảm của ông, hai cái đầu bị vứt lên cao, "bộp" một phát bay tới trước mặt Tần Sở Hà.
"A a a a a!" Ông lão ôm tay phải lăn lộn ngã xuống đất, trên mặt lấm lem nào là mồ hôi nào là bụi đất, "Tay.... Tay ...tay của tôi! A a a a... Tay tôi!!!"
"Tay...tay của ông làm sao vậy?" Một trong hai nữ sinh trung học không nhịn được cúi người xuống muốn giúp đỡ, bị cái tay còn lại của ông lão đẩy ra. Ông ta trông không còn trẻ, nhưng sức lực lại mạnh kinh người, cô gái bị gạt phăng ra, đập đầu vào chân bàn.
"Lão già chết dẫm kia, có lòng tốt giúp lão, lão còn ra tay đẩy người!" Nữ sinh còn lại tức đến nỗi mắng thẳng vào mặt ông lão, sau đó dậm chân chạy tới đỡ bạn mình dậy.
Ông lão làm ầm lên như vậy cũng chẳng còn ai muốn khuyên nhủ nữa, mọi người chỉ nhìn ông ta vừa lăn lộn trên mặt đất vừa lẩm bẩm "Đau tay, đau tay quá".
Chỗ này còn đang lộn xộn, ở chỗ kia Tần Sở Hà và hai cái đầu đang mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Người phụ nữ trung niên đối diện với hắn sửng sốt, theo phản xạ có điều kiện định chạy đến bảo vệ con gái, nhưng lại nhận được cái lườm nguýt đầy chán ghét của cô bé, đành phải buồn bã mà đứng lại.
Tần Sở Hà lạnh lùng nhìn ông lão vẫn đang lăn qua lăn lại trên mặt đất, không thể thấy rõ trong mắt hắn là sự khinh thường, chế giễu hay điều gì khác. Ánh mắt của mọi người dần dần tập trung vào người Tần Sở Hà, đặc biệt là tên Hippie và người đàn ông thành đạt bị Tần Sở Hà chễ giễu lúc nãy, khuôn mặt hai người như đều viết: "Để tôi xem anh giải quyết nó như nào."
Tần Sở Hà cũng không làm ra động tác gì như mọi người mong đợi. Mặt hắn không đổi sắc nhìn chằm chằm hai cái đầu lớn trong chút chốc, lạnh lùng nói:
"Tự mình lăn về chỗ cũ đi."
!!!!
Mọi người giật mình, không ai ngờ rằng anh ta sẽ mở miệng ra lệnh cho điều này cho cái đầu. Người đàn ông thành đạt phản ứng nhanh nhất, lập tức kéo cánh tay hắn kêu lên:
"Mày không muốn sống nữa à? Tự mình không muốn sống thì thôi đi, còn định đùa chết bọn tao à?"
Tần Sở Hà thờ ơ, vẫn tiếp tực nhìn chòng chọc vào bốn cái mắt xám trắng vô hồn kia.
Thời gian tựa như dừng lại trong phút chốc, một lúc sau, cái đầu của người da đen đột nhiên giật giật, thế nào mà thật sự lăn tròn về chỗ thân mình. Đôi tay gầy guộc vươn ra nhấc hai cái đầu lên, đặt chúng trở lại trên cổ một lần nữa.
Lần này nụ cười người da đen đã tắt ngúm, gã liếc mắt nhìn Tần Sở Hà một cái, thế mà Trình Mạch lại thực sự nhìn thấy chút cảm xúc "phẫn nộ" từ trên hai khuôn mặt giống nhau như đúc kia.
Cũng may gã ta giận thì giận, nhưng cũng không thực sự làm ra hành động gì lạ với Tần Sở Hà. Sau khi nối lại đầu, gã như biến thành món đồ chơi được lên dây cót, chậm rì rì xoay người bước lên tầng, cất giọng hát:
"Tiểu Hắc muốn ăn, không ai quan tâm Tiểu Hắc."
Cả nhóm nhìn nhau, kết hợp với những gì gã ta hát lúc nãy, có lẽ đây là màn dạo đầu của phó bản này. Lúc trước khi bọn họ bước vào căn phòng này, tầng hai vẫn chưa thể lên được, hiện giờ theo từng bước chân của gã da đen, tầng hai từng chút được mở ra.
"Chúng ta... chúng ta đi theo à?" Tên Hippie nuốt nước bọt, trải nghiệm vừa rồi khiến lưng hắn ta tê dại, ngay cả giọng nói cũng mất đi sự tự kiêu vốn có.
"Đi theo, tại sao không theo? Chẳng lẽ cậu còn có cách thứ hai qua màn sao?" Tên thành đạt nhổ nước bọt, tuy rằng vừa rồi hắn ta cũng sợ lắm, nhưng khi nghĩ tới ước nguyện sẽ thực hiện được sau khi phó bản kết thúc, hắn trở nên can đảm hơn, thậm chí còn tỏ ra khinh thường tên Hippie đang bắt đầu tỏ ra chùn bước.
"Tớ... tớ sợ." Cô gái vừa bị ông lão đẩy rụt rè nói với bạn mình, "Thiến Thiến, chúng ta đợi ở chỗ này được không?"
"Tây Tây, ở đây có rất nhiều người, đi theo đội là an toàn nhất đúng không? Nếu như hai chúng ta tách họ ra mà có chuyện gì, sẽ chẳng có ai cứu được cả." Cô gái tên Thiến Thiến nhẹ giọng thuyết phục, có lẽ vì rất biết ơn động tác chặn người da đen lúc nãy của Trình Mạch, cô bé vừa nói vừa liếc anh vài cái.
"Được... được rồi." Dưới sự thuyết phục của Thiến Thiến, Tây Tây hạ quyết tâm đi theo.
"Bé con, chúng ta đi cùng họ, được không?" Người phụ nữ trung niên ngồi xổm xuống dỗ dành đứa con gái nhỏ bên cạnh.
"Ài, nhàm chán quá đi, nhưng có thêm anh trai lạnh lùng này ở bên cạnh chơi cũng không tồi." Cô bé khịt mũi, mạnh dạn đưa mắt nhìn Tần Sở Hà, tuy khuôn mặt lộ vẻ không hài lòng lắm nhưng vẫn đồng ý. Hai mẹ con này ở với nhau vai trò như bị đảo lộn, cô con gái như một kẻ độc tài kiêu ngạo, người mẹ khép nép thấp giọng van xin, dỗ dành.
"Tôi... tôi cũng đi theo." Ông lão giơ cánh tay không bị thương lên, bàn tay còn lại của ông thoạt nhìn không hề hấn gì, nhưng ông ta vẫn cẩn thận bảo vệ nó như một miếng thủy tinh dễ vỡ.
Đương nhiên là Tần Sở Hà đã có ý nghĩ qua màn, tính đến giờ hắn vẫn luôn là người bình tĩnh nhất, mà thân là đồng đội của Tần Sở Hà, Trình Mạch chẳng có lý do gì để tách ra với hắn cả.
Chín người thống nhất ý kiến, vấn đề tiếp theo là ai dám bước lên tầng trước.
Cầu thang của căn nhà này dốc và hẹp đến mức mỗi lần chỉ đủ cho một người đi. Điều này càng khẳng định thêm rằng, càng đi lên phía trên sẽ càng có những biến cố mà mọi người không thể ngờ tới được. Những người khác vừa trải qua kinh hãi đương nhiên không muốn mình là người đầu tiên chui vào hang cọp, người đàn ông thành đạt thậm chí còn đề nghị chơi đoán số hoặc bốc thăm.
Đoàn người cãi cọ ầm ĩ, Tần Sở Hà là người đầu tiên mất kiên nhẫn.
"Tôi lên trước." Hắn bước lên cầu thang mà không quay đầu nhìn lại, tiện tay kéo Trình Mạch đang đứng ngẩn người ngoài đám đông đang thảo luận. "Cậu đi theo tôi."
Thấy có người xung phong, những người còn lại cũng không tiếp tục cãi vã nữa, tranh nhau đi lên ngay lập tức, càng e sợ mình là người bị bỏ lại phía cuối.
Nhìn sắc mặt của đám người này là hiểu, Tần Sở Hà cũng chả buồn nói, chậm rãi giương khóe miệng lên cười đầy thâm ý. Trình Mạch đi ngay sau hắn chứng kiến tất cả, hơi tò mò hỏi:
"Anh cười gì thế?"
Tần Sở Hà lắc đầu, không nói thêm gì, vốn dĩ Trình Mạch tưởng hắn không muốn trả lời, thế nhưng một lát sau giọng nói hờ hững của hắn đột ngột vang lên trong đầu anh:
"Lát nữa lên trên sẽ có một người chết"
Ống thổi lửa là cái này:
NO.1043: VÀ RỒI CHẲNG CÒN AI
CHƯƠNG 2: NGƯỜI DA ĐEN NHỎ
wattpad: ssongrbb
Ngọn lửa trong lò sưởi tắt ngúm ngay sau khi người đàn ông da đen nhỏ bé xuất hiện. Nhưng phòng khách không chìm vào bóng tối bởi vì trong tay gã ta đang cầm một cây đèn nhuốm đầy máu, ánh nến mờ ảo xiên qua mặt đèn, nhuộm bốn bức tường loang lổ thành một màu đỏ rực.
Sắc mặt mọi người lập tức trở nên khó coi.
Cho dù ngày thường Trình Mạch vẫn luôn không dễ sợ hãi, nhưng giây phút nhìn thấy gã da đen kia anh cũng không nhịn được mà lùi lại một bước. Không chỉ bởi vì ánh sáng và bầu không khí quỷ dị trong phòng lúc này, mà còn vì điều kinh khủng hơn nữa là tên da đen kia có tới hai cái đầu!
Hai cái đầu tròn xoe nhẵn thín, mọc từ cổ rẽ sang hai hướng. Từ cổ trở xuống là cái thân hình khô héo quắt lại, thoạt nhìn giống như hai quả dị dạng mọc ra từ một cái cây cong queo.
Theo từng động tác của gã ta, hai cái đầu xoay về hướng mọi người. Lúc này ai cũng đều nhìn rõ ràng được bộ dạng kinh khủng của hai gương mặt ấy. Chúng nó giống nhau như đúc, không có tóc cũng không có lông mày, nơi sống mũi lõm vào như bị ai đó dùng dao sắc khoét rỗng, lộ ra máu thịt đỏ sậm bên trong.
Khi hai cái đầu hoàn toàn đối diện về phía đám người chơi, gã da đen bỗng nhiên nở nụ cười toe toét, khóe miệng kéo dài đến mang tai, từng lớp răng nanh lởm chởm trong miệng lộ ra, mùi xác chết thối rữa cũng từ đó xộc thẳng vào mặt mọi người.
"Ọe" Hai nữ sinh trung học không nhịn được mà nôn ra.
Động tác của hai người ồn ào đến mức khiến người da đen lập tức quay ngoắt đầu về phía họ, bốn tròng mắt trắng dã trợn lên nhìn chằm chằm về nơi phát ra âm thanh.
Hai cô bé sợ đến mức mặt cắt không còn chút máu, Trình Mạch thở dài, dịch sang bên cạnh vài bước, chắn hai người họ ở sau lưng anh.
Cũng may khi tên da đen thấy hai nữ sinh biến mất khỏi tầm mắt mình thì cũng quay đầu lại chỗ cũ, cùng lúc đó, nơi khớp cổ giống như có bánh răng đang chuyển động, từng nhịp "lạch cạch, lạch cạch" phát ra.
Lúc thần kinh của mọi người đang căng chặt đến cực hạn, gã ta đột nhiên leo tót lên bàn, vừa dậm chân vừa hát một bài ca dao quái dị theo từng nhịp:
"Tiểu Hắc muốn ăn, Tiểu Hắc muốn ngủ, Tiểu Hắc vui vẻ chạy đi chơi
Tiểu Hắc xây nhà, Tiểu Hắc giơ cao tổ ong, Tiểu Hắc cười hihi không giúp
Tiểu Hắc đi chơi biển, Tiểu Hắc chơi trốn tìm, Tiểu Hắc run rẩy tắm nắng
Bùm! Tiểu Hắc biến mất rồi ư?"
Đoạn ca dao này mình không biết phải edit thế nào luôn.
Giai điệu đồng thanh phát ra từ hai cái đầu nghe hệt như tiếng rít của ống thổi lửa*, khiến lông tóc trên người dựng đứng, từng đợt da gà da vịt rơi đầy đất. Người đàn ông da đen nhỏ bé vừa giậm chân vừa hát, hai cái đầu dị dạng dường như rất vui vẻ, đong đưa từng nhịp từng nhịp trên cái cổ mỏng manh như cái sào tre, khiến người ta không khỏi lo lắng rằng nó sẽ rụng xuống bất cứ lúc nào. Ánh nến lập lòe theo từng chuyển động của gã ta, chiếu lên bức tường tạo thành những cái bóng màu máu, hệt như khuôn mặt đang cười dữ tợn của ngàn lệ quỷ đang kêu gào đòi mạng.
Tên Hippie cũng cảm thấy hơi sợ hãi, tái mặt lùi ra sau. Như để tiếp thêm sự can đảm, miệng hắn chửi tục như súng liên thanh:
"Đệt! Lần đầu tiên tao gặp phải phó bản quái dị như thế này! Chết tiệt! Mẹ nó chứ! Chẳng lẽ giống như những gì tên sao chổi kia nói là sẽ chết ở phó bản lần này ư? "
Cứ như sợ họ quên mất, gã da đen hát đi hát lại bài ca dao đến ba lần. Ngay khi gã ta vừa im bặt, ngọn lửa trong lò sưởi đột nhiên bùng cháy trở lại, củi gỗ "lách tách" kêu lên, sắc mặt của mọi người đều chẳng mấy dễ nhìn.
Người đàn ông da đen hơi khom mình cúi đầu chào đám người chơi, ngay khi đoàn người hơi thả lỏng, chỗ nối giữa cổ và đầu của người đàn ông đột nhiên đứt ra, cái cái đầu tròn ủng rơi "bộp" một phát xuống mặt bàn, lăn lông lốc theo quán tính đến vị trí trước mặt ông già.
Tuy rằng ông lão đứng yên không động đậy, thế nhưng trên trán đã chảy ra một tầng mồ hôi.
"Tiểu Hắc cô đơn quá đi, Tiểu Hắc muốn đầu, đầu của ta đâu?"
Hai cái đầu đồng thanh hét lên, vừa nhỏ máu vừa xoay tròn trên bàn trước mặt ông già.
Ở phía đối diện, thân thể khô cằn không đầu của người da đen vung vẩy đôi tay gầy guộc một cách loạn xạ không có quy luật, bằng mắt thường có thể nhìn thấy được móng tay đột nhiên mọc ra trên những ngón tay đang co rút đó, da gà của mọi người nổi hết lên.
Lông mày ông lão hơi run, sợ hãi vươn tay về phía hai cái đầu.
Trong chớp nhoáng, không ai nhìn rõ điều gì đã xảy ra, chỉ nghe thấy tiếng hét thảm của ông, hai cái đầu bị vứt lên cao, "bộp" một phát bay tới trước mặt Tần Sở Hà.
"A a a a a!" Ông lão ôm tay phải lăn lộn ngã xuống đất, trên mặt lấm lem nào là mồ hôi nào là bụi đất, "Tay.... Tay ...tay của tôi! A a a a... Tay tôi!!!"
"Tay...tay của ông làm sao vậy?" Một trong hai nữ sinh trung học không nhịn được cúi người xuống muốn giúp đỡ, bị cái tay còn lại của ông lão đẩy ra. Ông ta trông không còn trẻ, nhưng sức lực lại mạnh kinh người, cô gái bị gạt phăng ra, đập đầu vào chân bàn.
"Lão già chết dẫm kia, có lòng tốt giúp lão, lão còn ra tay đẩy người!" Nữ sinh còn lại tức đến nỗi mắng thẳng vào mặt ông lão, sau đó dậm chân chạy tới đỡ bạn mình dậy.
Ông lão làm ầm lên như vậy cũng chẳng còn ai muốn khuyên nhủ nữa, mọi người chỉ nhìn ông ta vừa lăn lộn trên mặt đất vừa lẩm bẩm "Đau tay, đau tay quá".
Chỗ này còn đang lộn xộn, ở chỗ kia Tần Sở Hà và hai cái đầu đang mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Người phụ nữ trung niên đối diện với hắn sửng sốt, theo phản xạ có điều kiện định chạy đến bảo vệ con gái, nhưng lại nhận được cái lườm nguýt đầy chán ghét của cô bé, đành phải buồn bã mà đứng lại.
Tần Sở Hà lạnh lùng nhìn ông lão vẫn đang lăn qua lăn lại trên mặt đất, không thể thấy rõ trong mắt hắn là sự khinh thường, chế giễu hay điều gì khác. Ánh mắt của mọi người dần dần tập trung vào người Tần Sở Hà, đặc biệt là tên Hippie và người đàn ông thành đạt bị Tần Sở Hà chễ giễu lúc nãy, khuôn mặt hai người như đều viết: "Để tôi xem anh giải quyết nó như nào."
Tần Sở Hà cũng không làm ra động tác gì như mọi người mong đợi. Mặt hắn không đổi sắc nhìn chằm chằm hai cái đầu lớn trong chút chốc, lạnh lùng nói:
"Tự mình lăn về chỗ cũ đi."
!!!!
Mọi người giật mình, không ai ngờ rằng anh ta sẽ mở miệng ra lệnh cho điều này cho cái đầu. Người đàn ông thành đạt phản ứng nhanh nhất, lập tức kéo cánh tay hắn kêu lên:
"Mày không muốn sống nữa à? Tự mình không muốn sống thì thôi đi, còn định đùa chết bọn tao à?"
Tần Sở Hà thờ ơ, vẫn tiếp tực nhìn chòng chọc vào bốn cái mắt xám trắng vô hồn kia.
Thời gian tựa như dừng lại trong phút chốc, một lúc sau, cái đầu của người da đen đột nhiên giật giật, thế nào mà thật sự lăn tròn về chỗ thân mình. Đôi tay gầy guộc vươn ra nhấc hai cái đầu lên, đặt chúng trở lại trên cổ một lần nữa.
Lần này nụ cười người da đen đã tắt ngúm, gã liếc mắt nhìn Tần Sở Hà một cái, thế mà Trình Mạch lại thực sự nhìn thấy chút cảm xúc "phẫn nộ" từ trên hai khuôn mặt giống nhau như đúc kia.
Cũng may gã ta giận thì giận, nhưng cũng không thực sự làm ra hành động gì lạ với Tần Sở Hà. Sau khi nối lại đầu, gã như biến thành món đồ chơi được lên dây cót, chậm rì rì xoay người bước lên tầng, cất giọng hát:
"Tiểu Hắc muốn ăn, không ai quan tâm Tiểu Hắc."
Cả nhóm nhìn nhau, kết hợp với những gì gã ta hát lúc nãy, có lẽ đây là màn dạo đầu của phó bản này. Lúc trước khi bọn họ bước vào căn phòng này, tầng hai vẫn chưa thể lên được, hiện giờ theo từng bước chân của gã da đen, tầng hai từng chút được mở ra.
"Chúng ta... chúng ta đi theo à?" Tên Hippie nuốt nước bọt, trải nghiệm vừa rồi khiến lưng hắn ta tê dại, ngay cả giọng nói cũng mất đi sự tự kiêu vốn có.
"Đi theo, tại sao không theo? Chẳng lẽ cậu còn có cách thứ hai qua màn sao?" Tên thành đạt nhổ nước bọt, tuy rằng vừa rồi hắn ta cũng sợ lắm, nhưng khi nghĩ tới ước nguyện sẽ thực hiện được sau khi phó bản kết thúc, hắn trở nên can đảm hơn, thậm chí còn tỏ ra khinh thường tên Hippie đang bắt đầu tỏ ra chùn bước.
"Tớ... tớ sợ." Cô gái vừa bị ông lão đẩy rụt rè nói với bạn mình, "Thiến Thiến, chúng ta đợi ở chỗ này được không?"
"Tây Tây, ở đây có rất nhiều người, đi theo đội là an toàn nhất đúng không? Nếu như hai chúng ta tách họ ra mà có chuyện gì, sẽ chẳng có ai cứu được cả." Cô gái tên Thiến Thiến nhẹ giọng thuyết phục, có lẽ vì rất biết ơn động tác chặn người da đen lúc nãy của Trình Mạch, cô bé vừa nói vừa liếc anh vài cái.
"Được... được rồi." Dưới sự thuyết phục của Thiến Thiến, Tây Tây hạ quyết tâm đi theo.
"Bé con, chúng ta đi cùng họ, được không?" Người phụ nữ trung niên ngồi xổm xuống dỗ dành đứa con gái nhỏ bên cạnh.
"Ài, nhàm chán quá đi, nhưng có thêm anh trai lạnh lùng này ở bên cạnh chơi cũng không tồi." Cô bé khịt mũi, mạnh dạn đưa mắt nhìn Tần Sở Hà, tuy khuôn mặt lộ vẻ không hài lòng lắm nhưng vẫn đồng ý. Hai mẹ con này ở với nhau vai trò như bị đảo lộn, cô con gái như một kẻ độc tài kiêu ngạo, người mẹ khép nép thấp giọng van xin, dỗ dành.
"Tôi... tôi cũng đi theo." Ông lão giơ cánh tay không bị thương lên, bàn tay còn lại của ông thoạt nhìn không hề hấn gì, nhưng ông ta vẫn cẩn thận bảo vệ nó như một miếng thủy tinh dễ vỡ.
Đương nhiên là Tần Sở Hà đã có ý nghĩ qua màn, tính đến giờ hắn vẫn luôn là người bình tĩnh nhất, mà thân là đồng đội của Tần Sở Hà, Trình Mạch chẳng có lý do gì để tách ra với hắn cả.
Chín người thống nhất ý kiến, vấn đề tiếp theo là ai dám bước lên tầng trước.
Cầu thang của căn nhà này dốc và hẹp đến mức mỗi lần chỉ đủ cho một người đi. Điều này càng khẳng định thêm rằng, càng đi lên phía trên sẽ càng có những biến cố mà mọi người không thể ngờ tới được. Những người khác vừa trải qua kinh hãi đương nhiên không muốn mình là người đầu tiên chui vào hang cọp, người đàn ông thành đạt thậm chí còn đề nghị chơi đoán số hoặc bốc thăm.
Đoàn người cãi cọ ầm ĩ, Tần Sở Hà là người đầu tiên mất kiên nhẫn.
"Tôi lên trước." Hắn bước lên cầu thang mà không quay đầu nhìn lại, tiện tay kéo Trình Mạch đang đứng ngẩn người ngoài đám đông đang thảo luận. "Cậu đi theo tôi."
Thấy có người xung phong, những người còn lại cũng không tiếp tục cãi vã nữa, tranh nhau đi lên ngay lập tức, càng e sợ mình là người bị bỏ lại phía cuối.
Nhìn sắc mặt của đám người này là hiểu, Tần Sở Hà cũng chả buồn nói, chậm rãi giương khóe miệng lên cười đầy thâm ý. Trình Mạch đi ngay sau hắn chứng kiến tất cả, hơi tò mò hỏi:
"Anh cười gì thế?"
Tần Sở Hà lắc đầu, không nói thêm gì, vốn dĩ Trình Mạch tưởng hắn không muốn trả lời, thế nhưng một lát sau giọng nói hờ hững của hắn đột ngột vang lên trong đầu anh:
"Lát nữa lên trên sẽ có một người chết"
Ống thổi lửa là cái này:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.