Trò Chơi Độc Lập 30330

Chương 3

Trung Hòa Nhập Thất

12/02/2022

TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)

NO.1043: VÀ RỒI CHẲNG CÒN AI

CHƯƠNG 3: BỮA TỐI

Wattpad: ssongrbb

Đoàn người đi lên tầng hai mới phát hiện hóa ra đây là một nhà ăn nhỏ. Trong nhà bày một cái bàn dài giống hệt tầng một, trên bàn có mười một bộ bát đĩa được đặt ở từng chỗ ngồi. Trên mỗi bát đều có một cái nắp nho nhỏ, không nhìn được bên trong đựng cái gì.

Người da đen ngồi ở chỗ của chủ nhà ở cuối bàn, trước mặt gã cũng bày một cái bát sứ, chẳng qua cái bát này lớn hơn các cái còn lại rất nhiều, nhìn không khác gì một cái chậu.

Hai cái đầu của gã ta nhìn có vẻ rất hưng phấn, cứ đung đưa không ngừng trên cái cổ mỏng manh, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cái bát lớn như muốn xuyên thủng một lỗ qua nắp.

"...Trong bát của nó có gì thế? Nhìn không khác gì quỷ chết đói, sao nó vẫn nhẫn nhịn không mở ra vậy?"

Bộ dáng khinh khủng của tên da đen làm sống lưng mọi người ớn lạnh, tên Hippie cũng run rẩy thì thầm sau lưng Trình Mạch.

Dường như không nghe thấy câu nói đó, Tần Sở Hà đi thẳng đến chỗ cách xa người da đen nhất rồi ngồi xuống, lúc bước qua Trình Mạch còn lén lút kéo anh một cái tỏ ý ra hiệu Trình Mạch đi theo.

Trình Mạch bị Tần Sở Hà kéo xuống ngồi cạnh hắn, mắt thấy Tần Sở Hà lại bắt đầu mất kiên nhẫn mà liếc mọi người, trong đầu anh chợt lóe lên một suy nghĩ.

"Có phải nó không thể bắt đầu nếu chúng ta không ngồi xuống?"

Anh vừa dứt lời, đám người còn lại mới như tỉnh mộng mà cuống cuồng tìm chỗ cho mình. Có lẽ là do bóng ma tâm lý nghiêm trọng của màn lúc nãy, không một ai muốn ngồi bên cạnh chỗ người da đen cả.

Tên Hippie đứng đằng trước nhưng lại phản ứng chậm chạp nhất, lúc hắn phục hồi tinh thần thì chỉ còn lại duy nhất một chỗ bên cạnh người da đen.

"Khốn kiếp!" Sắc mặt hắn đen sì, đang chuẩn bị nổi đóa, người da đen bên cạnh liếc hắn một cái rồi đột nhiên cười toáng lên: "Hé hé hé hé hé".

Tiếng cười bén nhọn như xuyên thủng tai bất ngờ vang lên trong căn phòng vốn dĩ đang yên lặng, lập tức khiến cho tên Hippie sợ chết khiếp, chút tức giận vừa tích tụ được cũng bay lên chín tầng mây.

"Ngồi xuống đi~, Tiểu Hắc đói quá rồi~, bữa tối bắt đầu thôi~."

Người đàn ông da đen gõ thìa cạch cạch vào bát, từng câu chữ phát ra từ miệng gã không khỏi khiến người ta liên tưởng đến bài ca dao quỷ dị khi nãy, phối hợp với hoàn cảnh lúc này càng làm cho lưng người ớn lạnh. Chờ đến khi hát xong, bàn tay khô cằn đó cuối cùng cũng chộp vào cái nắp sứ trên bát.

Khi nắp được nhấc ra, một mùi hôi thối lập tức bốc lên.

"Ôi, fuck! Cái đéo gì đấy?" Tên Hippie ngồi gần nhất nên đương nhiên nhìn thấy thứ trong bát người da đen đầu tiên, hắn lập tức hét lên và đứng bật dậy với khuôn mặt trắng bệch.

"Trời ạ! Cái này..." người phụ nữ xinh đẹp ngồi cạnh hắn cũng hoảng theo.

Hiện giờ đối với Trình Mạch mà nói, kíƈɦ ŧɦíƈɦ từ thị giác chẳng là gì so với sự sợ hãi mà khứu giác của anh đang phải trải qua. Thứ đầu tiên xộc vào mũi anh là một mùi chua nồng nặc xen lẫn mùi ôi thiu khó tả. Nếu nhất quyết phải miêu tả mùi hương này thì anh nghĩ có lẽ mùi của một cái thùng rác chứa xác chết cả tháng trời trong mùa hè vừa ẩm ướt vừa nóng nực ở miền nam còn dễ ngửi hơn.

Trình Mạch bị xông đến mức chảy cả nước mắt, mà khi nhìn rõ thứ bên trong bát, acid từ dạ dày bắt đầu trào ngược lên cổ họng anh.

Chỉ thấy trong cái bát to như cái chậu kia là một đầu người đang phân hủy.

Cái đầu đó đã thối rữa lâu đến mức hoàn toàn biến dạng, toàn bộ da đầu đỏ ửng lên, phần lớn mảng da đã hư thối lộ ra máu thịt đỏ tươi bên trong, từng đám giòi trắng béo tròn lúc nhúc chui lên từ hai hốc mắt trống rỗng, tròng mắt đục ngầu vốn dĩ phải ở đó giờ đang nổi lềnh bềnh trong bát canh máu cùng đám thịt thối, con ngươi cứng ngắc nhìn chằm chằm mọi người.

Điều đáng sợ nhất là hàm dưới của nó vẫn còn đang đóng mở liên tục.



Tình trạng của Trình Mạch còn đỡ, cô bé Thiến Thiến lúc nãy đã nôn một lần bây giờ lại gần như nôn hết những gì còn trong bụng ra ngoài, sắc mặt ông lão cũng tái mét, cả người run như cầy sấy.

Người đàn ông da đen dường như không hề cảm giác được phản ứng của đám người chơi, vui vẻ dùng thìa múc một muỗng máu loãng, vừa húp thử hai ngụm vừa thỏa mãn phát ra tiếng "ọc ọc".

Có lẽ máu chỉ là món súp khai vị của gã ta, uống xong hai hớp, người đàn ông cạy mở hộp sọ, dùng hàm răng lởm chởm của mình xé toạc da đầu còn sót lại, thích thú hút lấy phần tủy não đã vàng đục bên trong.

Mùi chua nồng nặc bay ra hòa cùng tiếng hút sụp soạt, sắc mặt của mọi người đều trở nên cực kỳ khó coi.

Người đàn ông da đen ăn uống vô cùng vui vẻ trong khi mọi người đều rối rắm nhìn cái bát trước mặt mình. Trải qua tình huống như vậy, ai cũng chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất trước khi mở nắp ra.

Duy chỉ có một người là ngoại lệ: Tần Sở Hà, hắn không do dự giây nào mà đưa tay mở nắp, trong bát của hắn hóa ra lại là súp ngô và bánh sừng bò trông rất bình thường.

Tên đàn ông thành đạt vui mừng khôn xiết, ngay lập tức mở nắp ngay sau Tần Sở Hà...

Chỉ nghe "bộp" một tiếng, hắn ta quăng cái nắp đi – trong bát là một đống giun đang điên cuồng ngoe nguẩy...

Xem ra đồ vật ở trong bát mỗi người là khác nhau, mọi người cũng chẳng mong đợi nhìn được thứ gì tốt từ bát của người khác nữa, lần lượt mở nắp ra...

May mắn thay, trừ người đàn ông thành đạt ra, thức ăn của những người khác đều bình thường. Của người phụ nữ trung niên là bát cháo trắng đang bốc khói, cô con gái là cháo trứng bắc thảo thịt bằm, của ông lão là vài miếng bánh pancake, người phụ nữ xinh đẹp là món salad, hai cô bé học sinh lần lượt là bì lạnh và mì sốt dầu vừng... Trình Mạch nhìn bánh quẩy và sữa đậu nành trong bát mình, lần đầu cảm thấy thoải mái khi tiến vào trò chơi.

Anh không để ý rằng Tần Sở Hà đột nhiên ngẩng đầu lên liếc mình một cái, sau đó vờ như không có gì rồi rời mắt đi.

Người may mắn nhất trong cả đám là tên Hippie, trong bát của hắn là một phần cá phi lê xối ớt nóng hổi cùng với cơm trắng óng ánh như pha lê. Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào món cá thơm phức này, đặc biệt là người đàn ông thành đạt, mắt của hắn như phóng ra ánh sáng xanh của sói đói.

"Anh trai ơi, số anh may thật đấy nha." Lolita bé nhỏ cười ngọt ngào.

"Ôi dào, ăn nhanh lên đi, cẩn thận sau bữa này là không ăn được nữa đâu." Đại khái là cảm thấy món salad của mình thua xa cá phi lê xối ớt, người phụ nữ xinh đẹp mỉa mai.

Bất ngờ là tên Hippie cũng chẳng tỏ ra vui vẻ như mọi người tưởng tượng, thậm chí còn khịt mũi khinh thường quát:

"Lũ ngu! Chúng mày thì biết cái gì?"

"Anh...sao anh lại mắng người?" Tây Tây nhút nhát nói, mà Thiến Thiến đang ôm cánh tay bạn mình cũng phụ họa theo: "Đúng vậy! Mọi người đều khen anh, anh mắng người ta làm gì?"

Người phụ nữ trung niên thấy tình hình không ổn, vội vàng ôm con gái vào lòng, lại bị cô bé chán ghét đẩy ra. Tần Sở Hà thấy việc không liên quan tới mình thì cũng mặc kệ.

Bầu không khí đang căng thẳng, Trình Mạch đột nhiên chậm rãi nói:

"Anh ta... mất bị giác còn gì, lúc mới vào có nói qua..."

__"Mặc dù tôi đã mất đi vị giác và khứu giác, thế nhưng từ sau khi thắng phó bản kia, tôi có được nguồn cảm hứng sáng tác cuồn cuộn, chuyện này chả khác gì kinh doanh mà không cần vốn cả."

Lời nói ngông cuồng của tên Hippie như lần nữa vang lên bên tai mọi người, tất cả đều bừng tỉnh.

"Tôi đã thế chấp vị giác của mình ở phó bản trước, cho nên cái đống này có ngon hay không thì đối với tôi đều như nhau cả". Tên Hippie nhún vai, dửng dưng khẳng định lại với mọi người lần nữa.

Hắn nhìn Trình Mạch thêm vài lần, không ngờ rằng anh còn nhớ rõ chi tiết nhỏ bé này, lại nhớ đến lúc mới vào game, thế mà anh lại có thể phát hiện cây kim bạc trên ghế mà ngay cả mấy người cũ cũng thiếu chút nữa là không chú ý tới, ánh mắt không khỏi trầm xuống.

"Cậu thật sự là người mới à?"



Những lời này vừa được nói ra, lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người Trình Mạch.

"Tôi lừa mấy người làm gì?" Trình Mạch chẳng thấy thoải mái tý nào với những ánh mắt đang rọi vào người mình hệt như đống đèn pha trên sân khấu. Anh quay người lại, không thể hiểu được mà nhìn Hippie: "Chẳng lẽ giả làm người mới có lợi hơn à?"

Nhìn anh không giống đang giả vờ, mọi người trầm mặc trong chốc lát, người phụ nữ trung niên đột nhiên thở dài giải thích:

"Chàng trai trẻ, cậu đừng trách hắn đa nghi, trong trò chơi này không thiếu mấy người giả heo ăn thịt hổ, vờ như mình là người chơi mới. Mấy người trong chúng tôi đã bị chơi cho mấy vố rồi, tóm lại là cẩn thận vẫn hơn."

"Ừm ...không sao đâu." Trình Mạch gật đầu, cô nói mấy lời này cũng không phải là không có lý do, dù sao thì thế gian này mười phần có đến tám chín phần là hiểm ác, còn trong trò này vấn đề lớn chính là mất tay mất đầu như chơi.

"Được rồi, nói gì lắm thế, mau ăn nhanh đi." Người đàn ông thành đạt nói chen vào, thấy ngoại trừ mình ra thì mọi người đều có đồ bình thường để ăn, sắc mặt của hắn cực kỳ kém.

"Vậy thì...cái đó... để tôi chia cho chú một chút đi." Tây Tây nhỏ giọng nói, "Nếu không ăn bữa này, cũng không biết khi nào được ăn bữa sau, sẽ đói lắm."

Người đàn ông thành đạt liếc nhìn cô bé với vẻ cảm kích, nhưng có lẽ do ngày thường đã quá quen với vẻ cao ngạo, hai má hắn giật giật, qua nửa ngày mới rặn ra được một tiếng "Cảm ơn" nhẹ như muỗi kêu.

Cô gái nhỏ không quan tâm đến điều này, xua xua tay và nói không sao. Cô dùng đũa tre gắp một ít mì bỏ vào bát của người đàn ông thành đạt.

Không ai ngờ tới là ngay khi cho mì vào bát của hắn ta, nó lại biến thành một bầy giun đất ngoằn ngoèo đang giãy dụa xoắn xuýt.

"Đừng cố quá, nó là thiết lập gốc rồi, làm kiểu gì cũng không ăn được đâu." Tần Sở Hà cười nhạo, thong thả uống một ngụm súp.

Thấy giãy giụa cũng vô ích, người đàn ông thành đạt ngừng nói, những người còn lại thì tập trung giải quyết đống thức ăn trước mặt mình, chỉ là ở cuối bàn người đàn ông da đen vẫn đang hút cái đầu vô cùng vui vẻ, trong không khí tràn ngập một thứ mùi buồn nôn. Trừ Tần Sở Hà ra, khẩu vị của mọi người chẳng tốt tý nào.

Trình Mạch ăn hai miếng mà chả nếm ra được vị gì, chắc là do người da đen nhỏ bé ngồi trên bàn còn đang nhai "nhóp nhép" ghê tởm quá, anh luôn cảm thấy trong miệng mình có vị gì là lạ, lúc ăn cơm cũng không nhịn được mà mất tập trung.

Đột nhiên, giọng nói kinh ngạc của tên Hippie từ đầu kia bàn vang lên.

"Này... Hình như món cá này hơi mặn."

Tác giả có lời muốn nói:

Sau khi được nhắc nhở trong khu vực bình luận, đã sửa chữa một chút lỗi. Cảm ơn bạn nhỏ dễ thương.

Cháo trứng bắc thảo thịt bằm:tro-choi-doc-lap-30330-3-0

Pancake:tro-choi-doc-lap-30330-3-1

Salad:tro-choi-doc-lap-30330-3-2

Bì lạnh:tro-choi-doc-lap-30330-3-3

Mì sốt dầu:tro-choi-doc-lap-30330-3-4

(Trông hai món này hơi giống nhau k biết có phải là một không nữa)

Cá phi lê xối ớt:tro-choi-doc-lap-30330-3-5

Bánh sừng bò:tro-choi-doc-lap-30330-3-6

Bánh quẩy:tro-choi-doc-lap-30330-3-7

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Độc Lập 30330

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook