Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 49: Cầu Sinh Sa Mạc 10

Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra

07/06/2022

“Bọn họ đây là…” Thật ra người đàn ông vạm vỡ đã đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này Thẩm Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, dưới con mắt phản chiếu ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô, trống rỗng làm cho cô thêm vài phần lạnh lùng nghiêm nghị: “Đã chết.”

“Chết rồi…” Giang Vân Chỉ đứng ở bên cạnh người đàn ông vạm vỡ sợ hãi lui về sau một bước, cô ta có chút kinh sợ nhìn hai thi thể trên mặt đất, lại nhìn Thẩm Tiêu không thấy rõ vẻ mặt dưới ánh trăng, trong lòng lại dâng lên một sự lạnh lẽo.

Người phụ nữ này cũng dám giết người… Sao cô có thể, làm sao dám…

Thẩm Tiêu không nhìn biểu cảm của bọn họ, dùng sức rút ra áo da của mình dưới thi thể, lắc lắc, đứng lên khoác lên người. Bên cạnh có bò cạp, cô không thể ở lâu. Khi quay về nơi trú đóng đi ngang qua Giang Vân Chỉ, cô nói: “Không có lần nữa, nếu không bọn họ chính là kết cục của cô.”

Giọng điệu không có tình cảm của người phụ nữ làm cho Giang Vân Chỉ không khỏi lùi về sau người đàn ông vạm vỡ, nhưng mà người đàn ông vạm vỡ cũng lạnh lùng nhìn cô ta một cái, trong mắt không có nửa phần thương tiếc.

Bởi vì chút ngoài ý muốn này, ban đêm ấy vô cùng yên tĩnh.

Trong bóng đêm, Thẩm Tiêu ôm dao găm. Từ sớm khi ở trên bản đồ trước, Dương Hoằng đã từng nói với bọn cô hành trình sống lại cũng chẳng dễ dàng gì, khi đó bọn họ còn chưa trực tiếp ở trong hoàn cảnh nên không có tí cảm xúc nào. Nhưng hiện tại mới là thế giới thứ hai, tay cô cũng đã dính mạng người.

Nói trắng ra là, yếu đuối chính là nguồn gốc của tội ác.

Giấu cái tay vẫn còn đang run rẩy ở trong ống tay áo, dạ dày trống rỗng cũng đang sôi lên, Thẩm Tiêu cắn răng, cố gắng không để mình phát ra tiếng vang.

Có vài cảm xúc chỉ có thể tự mình chậm rãi tiêu hóa. Khẽ cắn môi, cái gì cũng sẽ trôi qua.

Khi bình minh dâng lên, đội ngũ này của bọn họ chỉ còn lại có bốn người.

Trước khi đi, Thẩm Tiêu lại đến trước thi thể của hai người nhìn thử.



Một đêm trôi qua, thi thể đã cứng ngắc, một ít côn trùng ngửi thấy mùi xác chết tập họp lại đây. Thẩm Tiêu đuổi sạch sẽ những con côn trùng này, lục soát hai người một lần, cuối cùng dùng bùa lửa tìm được từ trên người hai người đốt bọn họ đó sạch sẽ.

Cảnh tượng này dừng ở trong mắt của người đàn ông vạm vỡ, trong mắt anh ta hiện lên một sự kinh ngạc, vẻ mặt nhìn Thẩm Tiêu thêm một nét nghĩ ngợi sâu xa.



Bốn người một lần nữa xuất phát, sau đó ước chừng bởi vì chuyện kia, tất cả mọi người chỉ trầm mặc đi trên đường, vào buổi chiều hôm nay, rốt cuộc bọn họ cũng đi tới trước chân núi.

Chân núi này là một dãy núi tạo thành từ đống tảng đá phong hóa, mặt đất dưới chân núi bằng phẳng, hạt cát nhẵn nhụi, dựa theo địa hình mà xem, có lẽ rất nhiều năm trước nơi này từng là một khúc sông .Nhưng năm tháng trôi qua, khúc sông biến thành hoang mạc, năm tháng không buông tha người nào.

Trèo qua chân núi, ở một bên khác của chân núi bị bóng râm bao phủ, ở trong khe hở tảng đá, bọn họ gặp được vài gốc cây. Nhưng không giống với màu vàng do bị phơi ngoài sa mạc, màu sắc những cây này đều là màu xanh lục bình thường.

Màu xanh lục đại biểu cho sinh mệnh, khi bốn người dọc theo chân núi tìm nước, rồi lại kinh ngạc vui sướng phát hiện… bọn họ phát hiện phân lạc đà.

Lạc đà là thuyền của sa mạc, tung tích của chúng một là đại biểu nguồn nước, thứ hai còn có thể đại biểu đội buôn từng đi qua nơi này. Mà nơi đội buôn đi qua đương nhiên là đường ra vùng sa mạc này.

“Chúng ta lại đi tìm xung quanh xem.” Người đàn ông vạm vỡ có chút phấn chấn.

Điểm ấy ba người Thẩm Tiêu không có dị nghị gì.

Có lẽ quả thật ông trời chiếu cố bọn họ, rất nhanh bọn họ lại tìm được một cục phân lạc đà khác, cùng với dấu vết của đống lửa cháy. Thậm chí ở một vài nơi bí mật còn có vật bài tiết của người.

Nhiệt độ sa mạc cao, những vật bài tiết này tuy rằng đều rất khô ráo, nhưng vẫn có thể nhìn ra những thứ này rất mới. Hay nói cách khác, có lẽ không lâu trước đó, đã từng có người, hơn nữa số lượng còn không ít đi ngang qua nơi này.

Từ chân núi hướng tới, bốn người tìm tòi xung quanh vài lần, lúc này bọn họ tìm được một hồ nước cạn nhỏ ở dưới chân núi, bọn họ dựa theo lá cây lạc đà gặm và dấu chân lạc đà lưu lại trên nước bùn của hồ nước còn chưa khô, cơ bản đã xác định được, con đường dưới chân bọn họ chính là một điểm tiếp tế nghỉ ngơi của con đường buôn sa mạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook