Chương 50: Cầu Sinh Sa Mạc 11
Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra
07/06/2022
“Vậy chúng ta đi hướng nào đây?” Giang Vân Chỉ thật cẩn thận hỏi người đàn ông vạm vỡ, từ buổi tối ngày đó qua đi, thái độ của người đàn ông vạm vỡ đối với cô ta rõ ràng lãnh đạm hơn không ít, điều này làm cho cô ta có cảm giác rất nguy cơ, chỉ có thể hạ thấp tư thái, không dám lại có động tác khác.
Chân núi có hai phương hướng, nếu đi ngược thực sự có thể sẽ càng chạy càng xa. Người đàn ông vạm vỡ nhìn dấu chân của lạc đà, cuối cùng theo dấu chân phía trước nhìn lại: “Lạc đà đi hướng tây bắc, chúng ta tạm thời đi theo ký hiệu mà dội buôn lưu lại.”
Điểm này đán người Thẩm Tiêu cũng không có dị nghị.
Bốn người ở bên cạnh hồ nước cạn chỉnh lý một lượt, nhân lúc trời còn chưa tối rời xa nơi này.
Nguồn nước là nơi động vật sa mạc tụ tập, ban ngày ánh mặt trời mãnh liệt, tình huống có thể tốt hơn một chút, tới buổi tối, nếu bọn họ còn dừng lại ở đây, ngược lại có thể sẽ gặp phải phiền phức lớn. Mà cách tránh phiền phức tốt nhất, chính là rời xa nó.
Đoàn người dọc theo chân núi đi mãi, giữa đường cũng phát hiện một vài dấu vết của con đường, việc này càng thêm xác định lựa chọn của bọn họ là chính xác.
Sau gần hai ngày, khi nước mua từ trung tâm mua sắm ảo trong ba lô Thẩm Tiêu chỉ còn lại nửa bình, một vùng ốc đảo xuất hiện ở trong tầm mắt bọn họ.
Mọi người ở trong sa mạc tối tăm đi đường hơn mười ngày đột nhiên nhìn thấy ốc đảo, trong một chốc có hơi không dám xác định có phải mình hoa mắt hay không: “Đó là ảo ảnh sao?”
Lúc này người đàn ông anh tuấn luôn luôn không để ý tới Thẩm Tiêu hiếm khi mở lời vàng: “Trời sắp tối rồi, không có ánh sáng khúc xạ, hẳn không phải ảo ảnh.”
“Đúng vậy… Không có ánh sáng sẽ không có ảo ảnh…” Giang Vân Chỉ chậm rãi nói thầm, đột nhiên phản ứng lại: “Đây không phải ảo giác, là ốc đảo thật…” Nói xong, vẻ mặt cô ta mừng như điên chạy tới ốc đảo, ba người khác không cười nhạo cô ta thất thố, nội tâm bọn họ cũng không quá bình tĩnh, chỉ là không biểu hiện ở trên mặt mà thôi.
Mấy tiếng sau, rốt cuộc bọn họ cũng tới ốc đảo…
Mới vừa đi vào ốc đảo, đoàn người Thẩm Tiêu đã bị một đám người tuần tra cản lại.
Những người đó đầu tiên là dùng ngôn ngữ bọn họ nghe không hiểu nói chuyện với bọn họ, sau khi thấy bọn họ nghe không hiểu, mới đổi sang tiếng Hán tương đối cứng ngắc trao đổi với có bọn họ: “Trung Nguyên tới?”
“Phải.” Người đàn ông vạm vỡ lập tức nói ngay.
Người tuần tra đánh giá bốn người bọn họ một lượt, lấy ra bốn thạch bài đưa cho nhóm họ: “Đây là thông hành lệnh, mỗi người một lượng bạc.”
Người đàn ông vạm vỡ còn chưa hiểu quy củ bên này, anh ta không muốn nổi lên xung đột, bỏ tiền thanh toán.
Sau khi người tuần tra đó thu được tiền thì đưa bọn họ vào ốc đảo.
“Cái nơi rách nát này thế mà còn có người tuần tra.” Giang Vân Chỉ nhỏ giọng oán trách.
“Có người tuần tra chứng tỏ nơi này có người quản, dù sao cũng tốt hơn vùng đất không người quản.” Người đàn ông vạm vỡ đáp.
Điểm ấy Thẩm Tiêu đồng ý, nơi có người quản sẽ an toàn hơn nơi không ai quản một chút.
Mấy người đi vào ốc đảo chưa được mấy bước thì có ánh sáng truyền đến… đó là đèn lồng phát ra ánh sáng ở hai bên đường. Xuyên thấu qua ánh sáng ấy, nhìn vào sâu thấy nhà cửa xếp hai bên đường, bóng dáng lắc lư, có vài tòa phía trước còn có bảng hiệu chữ nhà trọ quán ăn. Điều này có hơi ngoài dự đoán của cô.
“Nơi này có nhà trọ.” Người đàn ông vạm vỡ thấy phía trước có cửa tiệm ghi chữ ‘Quán trọ Như Ý’: “Chúng ta đi nhìn xem, trước tìm một chỗ dừng chân.”
Anh ta tiến lên gõ cửa, cửa rất nhanh được mở ra. Bởi vì sắc trời tối đen, hơn nữa bọn họ một thân phong trần mệt mỏi, tiểu nhị mở cửa cũng không chú ý cách ăn mặc của bọn họ.
“Khách quan muốn mấy gian phòng?” Tiểu nhị ngáp một cái hỏi. Cậu ta không bởi vì bị quấy rầy đến mộng đẹp mà mặt lộ khó chịu, ngược lại ân cần chu toàn dẫn đường ở phía trước. Đợi sau khi trả lời ba căn phòng, anh ta lại nói: “Tôi thấy vài vị khách quan phong trần mệt mỏi, muốn gọi nước ấm rửa mặt một chút không?”
“Cậu cứ mang lên là được.” Người đàn ông vạm vỡ đáp.
Tiểu nhị nghe vậy trên mặt cười ra một đóa hoa: “Vâng, chút nữa tiểu nhân sẽ đi nấu cho các vị ngay. Thế nhưng nước trong sa mạc thì cần tiền, giờ lại đêm hôm khuya khoắt một mình tôi…”
Sao người đàn ông vạm vỡ có thể không nghe ra ý cậu ta là đòi tiền, anh ta tìm một khối bạc ném cho tiểu nhị: “Ngoại trừ nước ấm, chuẩn bị cho chúng tôi một ít thức ăn. Tiền không đủ thì lát nữa lấy chỗ tôi.”
Chuyện có thể dùng tiền giải quyết đều là việc nhỏ.
Tiểu nhị vừa bắt được bạc, lập tức vui vẻ phấn chấn rời đi.
Chân núi có hai phương hướng, nếu đi ngược thực sự có thể sẽ càng chạy càng xa. Người đàn ông vạm vỡ nhìn dấu chân của lạc đà, cuối cùng theo dấu chân phía trước nhìn lại: “Lạc đà đi hướng tây bắc, chúng ta tạm thời đi theo ký hiệu mà dội buôn lưu lại.”
Điểm này đán người Thẩm Tiêu cũng không có dị nghị.
Bốn người ở bên cạnh hồ nước cạn chỉnh lý một lượt, nhân lúc trời còn chưa tối rời xa nơi này.
Nguồn nước là nơi động vật sa mạc tụ tập, ban ngày ánh mặt trời mãnh liệt, tình huống có thể tốt hơn một chút, tới buổi tối, nếu bọn họ còn dừng lại ở đây, ngược lại có thể sẽ gặp phải phiền phức lớn. Mà cách tránh phiền phức tốt nhất, chính là rời xa nó.
Đoàn người dọc theo chân núi đi mãi, giữa đường cũng phát hiện một vài dấu vết của con đường, việc này càng thêm xác định lựa chọn của bọn họ là chính xác.
Sau gần hai ngày, khi nước mua từ trung tâm mua sắm ảo trong ba lô Thẩm Tiêu chỉ còn lại nửa bình, một vùng ốc đảo xuất hiện ở trong tầm mắt bọn họ.
Mọi người ở trong sa mạc tối tăm đi đường hơn mười ngày đột nhiên nhìn thấy ốc đảo, trong một chốc có hơi không dám xác định có phải mình hoa mắt hay không: “Đó là ảo ảnh sao?”
Lúc này người đàn ông anh tuấn luôn luôn không để ý tới Thẩm Tiêu hiếm khi mở lời vàng: “Trời sắp tối rồi, không có ánh sáng khúc xạ, hẳn không phải ảo ảnh.”
“Đúng vậy… Không có ánh sáng sẽ không có ảo ảnh…” Giang Vân Chỉ chậm rãi nói thầm, đột nhiên phản ứng lại: “Đây không phải ảo giác, là ốc đảo thật…” Nói xong, vẻ mặt cô ta mừng như điên chạy tới ốc đảo, ba người khác không cười nhạo cô ta thất thố, nội tâm bọn họ cũng không quá bình tĩnh, chỉ là không biểu hiện ở trên mặt mà thôi.
Mấy tiếng sau, rốt cuộc bọn họ cũng tới ốc đảo…
Mới vừa đi vào ốc đảo, đoàn người Thẩm Tiêu đã bị một đám người tuần tra cản lại.
Những người đó đầu tiên là dùng ngôn ngữ bọn họ nghe không hiểu nói chuyện với bọn họ, sau khi thấy bọn họ nghe không hiểu, mới đổi sang tiếng Hán tương đối cứng ngắc trao đổi với có bọn họ: “Trung Nguyên tới?”
“Phải.” Người đàn ông vạm vỡ lập tức nói ngay.
Người tuần tra đánh giá bốn người bọn họ một lượt, lấy ra bốn thạch bài đưa cho nhóm họ: “Đây là thông hành lệnh, mỗi người một lượng bạc.”
Người đàn ông vạm vỡ còn chưa hiểu quy củ bên này, anh ta không muốn nổi lên xung đột, bỏ tiền thanh toán.
Sau khi người tuần tra đó thu được tiền thì đưa bọn họ vào ốc đảo.
“Cái nơi rách nát này thế mà còn có người tuần tra.” Giang Vân Chỉ nhỏ giọng oán trách.
“Có người tuần tra chứng tỏ nơi này có người quản, dù sao cũng tốt hơn vùng đất không người quản.” Người đàn ông vạm vỡ đáp.
Điểm ấy Thẩm Tiêu đồng ý, nơi có người quản sẽ an toàn hơn nơi không ai quản một chút.
Mấy người đi vào ốc đảo chưa được mấy bước thì có ánh sáng truyền đến… đó là đèn lồng phát ra ánh sáng ở hai bên đường. Xuyên thấu qua ánh sáng ấy, nhìn vào sâu thấy nhà cửa xếp hai bên đường, bóng dáng lắc lư, có vài tòa phía trước còn có bảng hiệu chữ nhà trọ quán ăn. Điều này có hơi ngoài dự đoán của cô.
“Nơi này có nhà trọ.” Người đàn ông vạm vỡ thấy phía trước có cửa tiệm ghi chữ ‘Quán trọ Như Ý’: “Chúng ta đi nhìn xem, trước tìm một chỗ dừng chân.”
Anh ta tiến lên gõ cửa, cửa rất nhanh được mở ra. Bởi vì sắc trời tối đen, hơn nữa bọn họ một thân phong trần mệt mỏi, tiểu nhị mở cửa cũng không chú ý cách ăn mặc của bọn họ.
“Khách quan muốn mấy gian phòng?” Tiểu nhị ngáp một cái hỏi. Cậu ta không bởi vì bị quấy rầy đến mộng đẹp mà mặt lộ khó chịu, ngược lại ân cần chu toàn dẫn đường ở phía trước. Đợi sau khi trả lời ba căn phòng, anh ta lại nói: “Tôi thấy vài vị khách quan phong trần mệt mỏi, muốn gọi nước ấm rửa mặt một chút không?”
“Cậu cứ mang lên là được.” Người đàn ông vạm vỡ đáp.
Tiểu nhị nghe vậy trên mặt cười ra một đóa hoa: “Vâng, chút nữa tiểu nhân sẽ đi nấu cho các vị ngay. Thế nhưng nước trong sa mạc thì cần tiền, giờ lại đêm hôm khuya khoắt một mình tôi…”
Sao người đàn ông vạm vỡ có thể không nghe ra ý cậu ta là đòi tiền, anh ta tìm một khối bạc ném cho tiểu nhị: “Ngoại trừ nước ấm, chuẩn bị cho chúng tôi một ít thức ăn. Tiền không đủ thì lát nữa lấy chỗ tôi.”
Chuyện có thể dùng tiền giải quyết đều là việc nhỏ.
Tiểu nhị vừa bắt được bạc, lập tức vui vẻ phấn chấn rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.