Trò Chơi Hay Trời Cho (Thám Tử Lừng Danh Conan)

Chương 1: kanhssinhvien

vuongnhatanh

14/03/2017

Chap 1: Trò chơi định mệnh

-Kudo senpai,xin hãy nhận món quà này của em

Cô gái chìa gói quà trước mặt cậu trai.

-Tôi ko thể nhận nó dc,cô về đi - Shinichi lạnh lùng quay lưng,bỏ mặc cô gái đứng khóc ở đó

"KHOAN ĐÃ!" Tiếng gọi từ sau lưng làm Shinichi giật mình. Hắn quay lại. 1 cô gái có mái tóc đen dài,ánh mắt đầy sát khí tiến tới chỗ hắn "CHÁT!" Cô gái tát vào mặt hắn.

-Sao anh dám làm bạn tôi khóc? Nếu ko thích cô ấy thì cũng phải lịch sự từ chối chứ

Shinichi tức giận vì cái tát vừa rồi:

-Cô là ai mà dám tát tôi? Tôi làm thế nào thì kệ tôi

-Anh thôi đi. Đừng tưởng mình là thám tử nổi tiếng thì lên mặt nhé. Tôi ko sợ đâu.

-Cô....- Shinichi tức sôi máu

-Tôi làm sao?

Cô gái đứng gần đó thấy thế liền kéo tay cô gái tóc đen:

-Thôi mà Ran. Cậu đừng gây chuyện nữa

-Thôi gì mà thôi. Asami,cậu cứ hiền lành thế thảo nào toàn bị loại người này bắt nạt - Ran chỉ tay về phía Shinichi

-Cô nói ai vậy?

-Tôi nói anh đó,sao nào?

Asami kéo tay Ran đi:

-Ran à,cậu đừng cãi nhau nữa,về thôi. Chiều nay chẳng phải cậu có ca mổ sao,về chuẩn bị đi

Ran đành phải dừng cuộc cãi vã lại. Trước khi đi cô ko quên để lại câu kết:

-Này tên ngốc,may cho anh đó,tôi phải đi. Bye nhé! Stupid boy! Hô hô hô!

Shinichi tức muốn ói máu,định đáp trả thì 2 người kia đã chạy mất. Hắn nhớ lại khoảnh khắc vừa cãi nhau vs Ran. Hắn chợt mỉm cười: cô gái này bản lĩnh đó,trước giờ chưa từng có cô gái nào dám cãi lại mình như thế. Quả là thú vị. Mà hình như cô gái Asami nói cô ta có ca mổ? Thế là sao? Cô ta là bác sĩ à? Cô ta mới 17t thôi mà? Mình phải điều tra mới dc

Nghĩ vậy,Shinichi liền rút điện thoại ra bấm số:

-Alo,cậu chủ ạ?

-Vâng. Cháu nhờ bác 1 việc dc ko ạ?

-Cậu chủ cứ nói đi ạ

-Bác điều tra cho cháu xem các bệnh viện ở Tokyo có ai tên Ran,17t là bác sĩ ngoại khoa ko

-À,cô bé đó thì tôi biết đấy.

-Dạ? Shinichi ngạc nhiên



-Tên cô bé là Ran Mori. Là 1 nữ sinh xuất sắc,mới 17 tuổi đã là bác sĩ ngoại khoa nổ tiếng của Nhật Bản. Cô bé được các bác sĩ giàu kinh nghiệm trên thế giới công nhận là đôi bàn tay thiên tài. Các bệnh nhân đều gọi cô bé là Thiên sứ dao mổ. Nghe nói tất cả bệnh nhân mà cô bé mổ đều qua khỏi.

-Bác lấy thông tin nhanh thế ạ?

-Dạo này cô bé hay lên báo mà.

-Cảm ơn bác

Shinichi nhanh chóng dập máy. Đôi môi hắn khẽ nhếch lên:

-Thật thú vị. Cô làm tôi bất ngờ đấy. Tôi sẽ biến cô thành Watson của tôi. Cứ chờ xem!

Hắn bước đi, khuôn mặt đầy vẻ bí ẩn, ko rõ vui

hay buồn hay tức giận. Chỉ biết trong đầu hắn đang vạch ra kế hoạch gì đó rất đáng sợ.

Shinichi lái xe về nhà. Bước xuống xe,ngay lập tức chạy lên phòng. Hatsuka,chị gái Shinichi thấy hôm nay em trai về nhà sớm hơn mọi ngày. Điều này khiến cô thấy lạ. Đúng là tầm này thì học sinh cấp 3 tan học nhưng sau đó Shinichi thường đi phá án hay gì đó chứ ko về nhà ngay. Hatsuka đi lên phòng cậu em,lén nhìn vào. Shinichi đang dùng máy tính tìm kiếm gì đó thỉnh thoảng ghi ghi chép chép rồi tự cười 1 mình.

"Haizz,ko biết thằng nhóc lại định bày trò gì đây" Hatsuka thở dài,đi xuống tầng 1. Một lúc sau Shinichi chạy vội xuống,nhảy lên ôtô phóng mất. Hatsuka đi lên phòng Shinichi. Trên bàn có 1 tập giấy. Tờ giấy cũ đã bị mang đi nhưng nét chữ vẫn in mặt giấy dưới. Cô cầm tập giấy lên:

"Ran Mori,17t,bác sĩ ngoại khoa bệnh viện Beika. Lớp 11A trường Teitan"

Hatsuka nhíu mày:

-Cô gái này chẳng phải là Thiên sứ dao mổ sao? Lớp 11A trường Teitan? Đó là trường của Shinichi mà? Thằng bé này định giở trò gì đây?"

Shinichi phóng xe đi đến nhà cô em họ kì quái của mình. Đến ơi, anh chàng lập tức chạy thẳng vào. Đẩy cánh cửa và hét :

"SHIHO"

Ông bà Miyano giật mình vì tiếng hét. Bà Elena cười :

- Ồ, bé Shin hôm nay lại có hứng đến nhà dì chơi à ?

Shinichi nhận ra mình vào nhà dì mà chẳng chào hỏi gì thì cúi đầu ngượng ngập :

- A, cháu chào dì, cháu chào chú. Cháu xin lỗi vì vào nhà mà không có chào hỏi lịch sự ạ

- Không sao không sao đâu - ông Miyano cười - Mấy khi cháu đến đâu, ngòi chơi đi

- À không cháu đến tìm Shiho ạ - Shinichi gãi đầu

"Ông anh yêu quái đến tìm em có việc gì thế ?"

Tiếng nói phát ra từ phía cầu thang khiến ba người kia quay lại

- Shiho ?

-Anh đến làm gì thế ? Mọi ngày mời gãy cả lưỡi chẳng chịu đến thế mà hôm nay lại có nhã hứng đến đây. Trời sắp sập rồi đó - Shiho nở 1 nụ cười nửa miệng đầy giễu cợt.

Shinichi nhăn mặt khi bị cô em họ "quý hoá" nói móc ( cái này học sinh Việt Nam gọi là đá đểu ) rồi kéo tay Shiho ra một góc thì thầm làm nhị vị phụ huynh ngồi ở ghế sô pha tò mò :

- Này, em đang học lớp 11 A đúng không ?

Shiho nhìn ông anh họ bằng ánh mắt kì lạ rồi nói :

- Anh phá án nhiều quá nên đầu óc hơi có "vấn đề" đúng không ?



- Hả ? Shinichi méo mặt

- Còn gì, suốt 2 năm em học ngay cạnh lớp B của anh mà còn không rõ thì đúng là não anh có vấn đề.

Shinichi im lặng 1 lúc. Xem ra anh chàng vãn chưa tiêu hoá được câu nói của cô em nên cứ nghệt mặt ra. Một lúc sau :

"CÁI GÌ ? EM NÓI ANH LÀ..........?" Shinichi kêu toáng lên (chả giống mọi hôm tí nào, mọi hôm anh phong độ lắm cơ mà ) rồi trừng mắt với cái người đang đứng cười kia. Ông bà Miyano nghe tiếng hét của đứa cháu thì quay ra :

- Sao vậy bé Shin? Shiho nói gì không phải với cháu à ?

Shinichi cố nặn ra 1 nụ cười đáp lại : "Dạ không có gì đâu ạ". Shiho hỏi tiếp :

- Sao ? Có chuyện gì nhờ em thì nói ngay đi. Em đổi ý không giúp anh ngay đó.

- Em có biết người này không ? Shinichi chìa tờ giấy trước mặt Shiho

Cô đọc rồi nói :

- Đây là học sinh mới lớp em mà ? Cô ấy mới đến từ ngày kia thôi

- Em quen thân với cô ta không ?

Shiho nhoẻn miệng cười :

- Có chứ. Cô ấy mới đến nhưng rất hoà đồng và thân thiện nữa. Cô ấy hay giúp đỡ em khi em gặp vấn đề trong việc nghiên cứu. Đừng bảo với em là..........anh thích cô ấy nhé ?

Shinichi giật mình, mặt hơi đỏ lên (lại không giống mọi khi, anh bị sao vậy? ) chống chế :

- Làm.....làm gì có. Cô ta là kẻ thù ấy chứ.

Shiho tròn mắt ngạc nhiên :

- Ế? Kẻ thù là sao ?

Shinichi đành kể hết mọi chuyện cho Shiho nghe. Nghe xong cô không thể nhịn cười :

- Hô hô hô, cô ấy làm đúng đó. Nếu là em em cũng làm thế. Cho anh chừa đi

Tên thám tử kiêu ngạo tức sôi máu. Đã chẳng thông cảm cho người ta thì thôi lại còn nói như vậy nữa. Thật là..............

Sau khi cười một hồi, Shiho lại trở về vấn đề chính :

- Vậy anh định nhờ em chuyên gì ?

Shinichi tuy ấm ức nhưng vẫn cố hạ mình (anh lúc nào chả hạ mình với Shiho ) nói kế hoạch của mình cho cô gái kia. Shiho lắc đầu :

- Không được. Anh không thể làm thế được. Như vậy là quá đáng đó.

Shinichi chắp tay lạy (nhục quá anh Shin ơi ! ) :

- Làm ơn đi, Shiho. Anh hứa sẽ không quá đáng đâu.

Cô gái tóc nâu đỏ nghĩ ngợi một lúc, trên khuôn mặt xuất hiện nụ cười đầy "gian trá" và gật đầu. Shinchi cảm ơn liên tục và đi về trong sự vui mừng mà không biết đã rơi vào bẫy của cô em.

" Đồ ngốc, lần này em sẽ quyết đưa chị dâu về nhà, hô hô hô !"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Hay Trời Cho (Thám Tử Lừng Danh Conan)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook