Chương 17: Cập Nhật
Đốn Đốn Đốn Đốn Đốn
07/10/2021
Mãi cho đến khi ông cụ trở về quê, Giang Phong vẫn chưa thể nấu được một món khiến ông cụ hài lòng.
Giang Vệ Quốc về quê trước dự kiến, cách thời gian Giang Phong nhập học là ba ngày, lý do rất đơn giản, ông cụ không yên tâm với mấy con lợn béo bảo bối mà ông cụ đang nuôi.
“Bố, mấy con lợn đó có mẹ lo rồi, bố cứ yên tâm ở lại đây đi ạ! Nếu ở nhà chú ba không thoải mái, bố có thể đến nhà con ở.” Ở bến xe, Giang Kiến Đảng cố gắng giữ ông cụ lại, nghĩ đến những ngày tháng được ăn những món ăn ông cụ nấu sắp qua đi mà nước mắt lưng tròng.
“Không được, không được, mẹ con không biết nấu thức ăn cho lợn, bố xem tấm ảnh hôm qua mẹ con vừa gửi, mấy con lợn đều bị bà ấy nuôi cho gầy sộc đi cả rồi.” Giang Vệ Quốc đau lòng đưa tấm ảnh có ba con lợn béo trắng ú bị ép chụp ở trong điện thoại cho Giang Kiến Đảng xem, “Chúng không quen với việc không được ăn thức ăn do bố tự tay nấu.”
Hai dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đầy thịt của Giang Kiến Đảng.
“Tiểu Phong, đến trường rồi thì nhớ học hành đàng hoàng cho ông, đừng để lãng phí thời gian. Mấy hôm trước ông có xem tin tức, thấy bảo đám sinh viên các cháu không phải rất thích nấu ăn ở ký túc xá sao? Học hỏi thêm một chút, không có việc gì thì cắt rau, học cách xào nấu.” Giang Vệ Quốc nói xong, liền cầm lấy bộ dao mới mua rồi lên xe bus trở về quê.
“Tiểu Phong, học nấu ăn cho đàng hoàng vào, đừng để có lỗi với những lời dạy bảo của ông nội cháu.” Giang Kiến Đảng lau nước mắt.
Giang Phong: ...
Không cần nói đến những chuyện khác, nếu anh dám nấu ăn ở ký túc xá thì quản lý ký túc xá sẽ là người đầu tiên xử anh.
Chắc là phải dùng đến phương pháp cắt thành từng miếng để băm thành mười mấy hai mươi phần.
Trường học của Trần Tú Tú khai giảng sớm hơn trường của Giang Phong hai ngày, cô ấy đã đặt vé máy bay cho ngày hôm sau. Để bày tỏ sự luyến tiếc khi hàng xóm sắp phải đi học, cũng là để thuận tiện cho việc quét điểm kinh nghiệm, Giang Phong đã đích thân nấu một bàn thức ăn để tiễn Trần Tú Tú.
Hai vợ chồng Giang Kiến Đảng đều không hứng thú gì với những món ăn mà Giang Phong làm, trình độ nấu ăn của Giang Kiến Đảng không chừng còn cao hơn trình độ của Giang Phong. Mười mấy ngày được ăn cơm do ông cụ đích thân nấu, đồng chí Vương Tú Liên cũng bày tỏ sự khinh thường đối với những món ăn do con trai tự làm, bèn lấy lý do là quán ăn của đồng chí Giang Kiến Khang bận rộn nhiều việc để đến quán ăn phụ giúp.
Lúc ông cụ ở đây cũng chưa từng nhìn thấy quán ăn bận rộn đến thế, ông cụ vừa đi thì quán ăn bỗng trở nên bận rộn một cách khó hiểu.
Khách đến nếm thử tay nghề của Giang Phong chỉ có mỗi mình Trần Tú Tú.
Năm món mặn một món canh, tất cả đều là những món ăn thường ngày trong gia đình.
Súp lơ xào, trứng xào cà chua, cải trắng xào dấm, salad dưa chuột, cơm cuộn rong biển canh trứng và món khó làm nhất là món tôm rim.
Nhìn có vẻ không tồi, bởi vì có ghi chú của trò chơi, Giang Phong mới biết được trong sáu món ăn này thì món nấu ngon nhất là salad dưa chuột, món trứng xào cà chua thì không cẩn thận bỏ hơi nhiều muối một chút.
Dù sao thì sự luyện tập của mười mấy ngày này cũng không phải là công cốc!
Con mắt của Trần Tú Tú rất nhanh nhạy, vừa cầm đũa lên là đã hướng đũa về phía món salad dưa chuột.
Gắp một miếng dưa chuột nhỏ cho vào miệng.
“Ting, đạt được 3 điểm kinh nghiệm.”
Giang Phong: ...
Cậu thay đổi rồi, hồi xưa cậu ăn một miệng hạt ngô là sẽ cho tôi 9 điểm kinh nghiệm cơ mà.
Được Giang Kiện Quốc nuôi mười mấy ngày, cái miệng của Trần Tú Tú cũng thay đổi rồi, mỗi món đều chỉ cho một, hai điểm kinh nghiệm, lại học được tính bủn xỉn keo kiệt của đồng chí Giang Kiến Khang, phong độ cho tận 30 điểm kinh nghiệm khi ăn một miếng cháo lúc ban đầu đã không còn nữa.
Trường đại học của Trần Tú Tú ở thành phố S, giá cả đắt đỏ đến nỗi ngay cả thành phố A cũng không so kịp.
Nghĩ đến việc khẩu vị của người dân tỉnh S không giống với người dân địa phương, Giang Phong đau khổ nhét cho cô một chai tương ớt do ông cụ đích thân ngâm ướp.
Trần Tú Tú vui vẻ trộn cơm trắng với tương ớt để ăn cho xong bữa.
Vừa mất đi một chai tương ớt mà vẫn chưa có được điểm kinh nghiệm, Giang Phong buồn bã nhấp vào bảng thuộc tính.
Bữa ăn vừa nãy của Trần Tú Tú đã đem đến đầy đủ các điểm kinh nghiệm còn lại để đạt đến cấp 5, Giang Phong nhấp vào nâng cấp như mọi khi.
“Ting, chúc mừng người chơi đạt đến cấp 5, hoàn thành giáo trình nhập môn cho người mới.”
“Phần thưởng: Giám định (Trung cấp).”
“Trò chơi bắt đầu cập nhật, sau khi cập nhật xong, trò chơi sẽ khởi động các chức năng thăm dò kỹ năng và nâng cấp kỹ năng.”
Cập nhật?
Trò chơi này cũng bắt kịp với thời đại phết đấy.
Giang Vệ Quốc về quê trước dự kiến, cách thời gian Giang Phong nhập học là ba ngày, lý do rất đơn giản, ông cụ không yên tâm với mấy con lợn béo bảo bối mà ông cụ đang nuôi.
“Bố, mấy con lợn đó có mẹ lo rồi, bố cứ yên tâm ở lại đây đi ạ! Nếu ở nhà chú ba không thoải mái, bố có thể đến nhà con ở.” Ở bến xe, Giang Kiến Đảng cố gắng giữ ông cụ lại, nghĩ đến những ngày tháng được ăn những món ăn ông cụ nấu sắp qua đi mà nước mắt lưng tròng.
“Không được, không được, mẹ con không biết nấu thức ăn cho lợn, bố xem tấm ảnh hôm qua mẹ con vừa gửi, mấy con lợn đều bị bà ấy nuôi cho gầy sộc đi cả rồi.” Giang Vệ Quốc đau lòng đưa tấm ảnh có ba con lợn béo trắng ú bị ép chụp ở trong điện thoại cho Giang Kiến Đảng xem, “Chúng không quen với việc không được ăn thức ăn do bố tự tay nấu.”
Hai dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đầy thịt của Giang Kiến Đảng.
“Tiểu Phong, đến trường rồi thì nhớ học hành đàng hoàng cho ông, đừng để lãng phí thời gian. Mấy hôm trước ông có xem tin tức, thấy bảo đám sinh viên các cháu không phải rất thích nấu ăn ở ký túc xá sao? Học hỏi thêm một chút, không có việc gì thì cắt rau, học cách xào nấu.” Giang Vệ Quốc nói xong, liền cầm lấy bộ dao mới mua rồi lên xe bus trở về quê.
“Tiểu Phong, học nấu ăn cho đàng hoàng vào, đừng để có lỗi với những lời dạy bảo của ông nội cháu.” Giang Kiến Đảng lau nước mắt.
Giang Phong: ...
Không cần nói đến những chuyện khác, nếu anh dám nấu ăn ở ký túc xá thì quản lý ký túc xá sẽ là người đầu tiên xử anh.
Chắc là phải dùng đến phương pháp cắt thành từng miếng để băm thành mười mấy hai mươi phần.
Trường học của Trần Tú Tú khai giảng sớm hơn trường của Giang Phong hai ngày, cô ấy đã đặt vé máy bay cho ngày hôm sau. Để bày tỏ sự luyến tiếc khi hàng xóm sắp phải đi học, cũng là để thuận tiện cho việc quét điểm kinh nghiệm, Giang Phong đã đích thân nấu một bàn thức ăn để tiễn Trần Tú Tú.
Hai vợ chồng Giang Kiến Đảng đều không hứng thú gì với những món ăn mà Giang Phong làm, trình độ nấu ăn của Giang Kiến Đảng không chừng còn cao hơn trình độ của Giang Phong. Mười mấy ngày được ăn cơm do ông cụ đích thân nấu, đồng chí Vương Tú Liên cũng bày tỏ sự khinh thường đối với những món ăn do con trai tự làm, bèn lấy lý do là quán ăn của đồng chí Giang Kiến Khang bận rộn nhiều việc để đến quán ăn phụ giúp.
Lúc ông cụ ở đây cũng chưa từng nhìn thấy quán ăn bận rộn đến thế, ông cụ vừa đi thì quán ăn bỗng trở nên bận rộn một cách khó hiểu.
Khách đến nếm thử tay nghề của Giang Phong chỉ có mỗi mình Trần Tú Tú.
Năm món mặn một món canh, tất cả đều là những món ăn thường ngày trong gia đình.
Súp lơ xào, trứng xào cà chua, cải trắng xào dấm, salad dưa chuột, cơm cuộn rong biển canh trứng và món khó làm nhất là món tôm rim.
Nhìn có vẻ không tồi, bởi vì có ghi chú của trò chơi, Giang Phong mới biết được trong sáu món ăn này thì món nấu ngon nhất là salad dưa chuột, món trứng xào cà chua thì không cẩn thận bỏ hơi nhiều muối một chút.
Dù sao thì sự luyện tập của mười mấy ngày này cũng không phải là công cốc!
Con mắt của Trần Tú Tú rất nhanh nhạy, vừa cầm đũa lên là đã hướng đũa về phía món salad dưa chuột.
Gắp một miếng dưa chuột nhỏ cho vào miệng.
“Ting, đạt được 3 điểm kinh nghiệm.”
Giang Phong: ...
Cậu thay đổi rồi, hồi xưa cậu ăn một miệng hạt ngô là sẽ cho tôi 9 điểm kinh nghiệm cơ mà.
Được Giang Kiện Quốc nuôi mười mấy ngày, cái miệng của Trần Tú Tú cũng thay đổi rồi, mỗi món đều chỉ cho một, hai điểm kinh nghiệm, lại học được tính bủn xỉn keo kiệt của đồng chí Giang Kiến Khang, phong độ cho tận 30 điểm kinh nghiệm khi ăn một miếng cháo lúc ban đầu đã không còn nữa.
Trường đại học của Trần Tú Tú ở thành phố S, giá cả đắt đỏ đến nỗi ngay cả thành phố A cũng không so kịp.
Nghĩ đến việc khẩu vị của người dân tỉnh S không giống với người dân địa phương, Giang Phong đau khổ nhét cho cô một chai tương ớt do ông cụ đích thân ngâm ướp.
Trần Tú Tú vui vẻ trộn cơm trắng với tương ớt để ăn cho xong bữa.
Vừa mất đi một chai tương ớt mà vẫn chưa có được điểm kinh nghiệm, Giang Phong buồn bã nhấp vào bảng thuộc tính.
Bữa ăn vừa nãy của Trần Tú Tú đã đem đến đầy đủ các điểm kinh nghiệm còn lại để đạt đến cấp 5, Giang Phong nhấp vào nâng cấp như mọi khi.
“Ting, chúc mừng người chơi đạt đến cấp 5, hoàn thành giáo trình nhập môn cho người mới.”
“Phần thưởng: Giám định (Trung cấp).”
“Trò chơi bắt đầu cập nhật, sau khi cập nhật xong, trò chơi sẽ khởi động các chức năng thăm dò kỹ năng và nâng cấp kỹ năng.”
Cập nhật?
Trò chơi này cũng bắt kịp với thời đại phết đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.