Chương 16: Phần Thưởng Của Nhiệm Vụ
Đốn Đốn Đốn Đốn Đốn
07/10/2021
Cơm no rượu say xong, tất cả mọi người đều nằm nửa người trên ghế, sờ bụng một cách mãn nguyện, ngay cả Trần Tú Tú cũng không ngoại lệ.
Tám món mặn một món canh trên bàn bị càn quét hết sạch, ngay cả nước canh cũng không bỏ sót một giọt nào, bát đũa sạch tinh tươm như vừa bị ai đó liếm qua vậy.
Nếu như không phải vì sợ ông cụ tức giận, Giang Kiến Khang và Giang Kiến Đảng sẽ không để ý mà liếm luôn cả đĩa.
Theo năm tháng, tuổi của Giang Vệ Quốc càng ngày càng lớn, mặc dù cơ thể vẫn khỏe mạnh như thể lực đã không còn như xưa, một bữa ăn thịnh soạn như thế này không phải lúc nào cũng có, ngay cả ngày Tết cũng vậy.
Nhìn mâm thức ăn trống không ở trên bàn, Giang Kiến Đảng lại nhớ đến đứa con trai không ra thể thống gì, chỉ biết ăn mà không hề có nửa phần thiên phú nấu nướng kia, đột nhiên cảm thấy chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép.
Giang Thủ Thừa - người đỗ đại học y khoa Đế Đô đang ngồi tàu cao tốc về nhà đột nhiên hắt hơi một cái, anh ta xoa xoa mũi, trong lòng nghĩ, nhiệt độ điều hòa trên tàu cao tốc cũng lạnh quá rồi.
“Sau này mỗi sáng sớm Kiến Đảng sẽ đi chợ mua rau, nhớ mua những đồ tươi, sạch, đừng có mà đem những thứ có bơm thuốc hay tiêm tăng trọng bày ra trước mặt bố.” Sau khi Trần Đốc Tụ và Trần Tú Tú rời đi, Giang Vệ Quốc mới bắt đầu phân phó nhiệm vụ mỗi ngày.
Giang Kiến Đảng gật đầu lia lịa, chất lượng của thực phẩm sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến mùi vị của món ăn.
“Hàng ngày Tiểu Phong đều sẽ theo ông học nấu ăn, phải học được cách điều chỉnh độ lửa, những kiến thức cơ bản mà học không được thì sau này làm sao có thể kế thừa nhà hàng của bố cháu được. Sáng nay cháu nấu cái thứ gì thế hả?!” Giang Vệ Quốc rất không hài lòng với nồi cháo Giang Phong nấu lúc sáng, “Hồi nhỏ học nấu ăn, vừa mới học xong cách dùng dao thì lại chạy mất, nói cái gì mà học hành quan trọng. Quan trọng cái con khỉ! Học hành quan trọng, học cái ngành Thông tin quang điện tử gì gì đó thì làm được thể thống gì? Còn không bằng làm đầu bếp có tiền đồ hơn.”
“Năm đó ông cố của cháu làm đầu bếp ở Thái Phong Lâu, nhiều quan chức đổ ra bao nhiêu là vàng bạc cũng không ăn được một bữa cơm mà ông cố nấu.” Ông cụ vẫn luôn canh cánh trong lòng việc Giang Phong lấy lý do học hành mà không chịu đi học nấu ăn.
Giang Phong: ...
Năm đó anh thực sự là rất thích việc học!
Không đi học thì sẽ phải đi treo bao cát, cắt khoai tây, cắt dưa chuột, cắt đậu phụ, cắt đến nỗi tay bôi thuốc phải lấy băng gạc quấn vào mà vẫn phải tiếp tục cắt, thử nói xem như vậy anh có thích đi học hay không?
“Bố, vậy con thì sao ạ?” Giang Kiến Khang đang háo hức chờ bố giao nhiệm vụ cho mình.
“Việc kinh doanh của con không làm nữa à?” Giang Vệ Quốc lườm Giang Kiến Khang một cái.
“Đúng đó, việc kinh doanh của ông không làm nữa à?” Đồng chí Vương Tú Liên cũng phụ họa theo, còn thuận tiện liếc Giang Kiến Khang một cái, rồi ngay lập tức lại nở nụ cười với ông cụ Giang Vệ Quốc, “Bố, con có thể giúp rửa rau, ngày nào con cũng rửa, con rửa rau sạch lắm ạ.”
Ở nhà rửa rau thì có thể ăn được những món ăn tươi ngon mà ông cụ nấu, vụ làm ăn này quả là có tính toán.
Giang Kiến Khang: ...
Ông cụ khẽ gật đầu, coi như là đồng ý.
Ông cụ vừa quay người đứng dậy, Vương Tú Liên và Lý Minh Lợi liền cùng lúc bắt đầu thu dọn bát đũa, đồng thanh nói: “Để em/chị rửa bát cho!”
Ông cụ trước nay đều không thèm để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như thế này, ông cụ đi vào phòng bếp lấy ra cái thớt và con dao làm bếp, chọn ra vài củ khoai tây và cà rốt từ trong túi mà Giang Kiến Khang mua, rồi đặt trước mặt Giang Phong.
“Cắt khoai tây thành từng miếng, cắt củ cải thành từng lát, để ông xem xem cháu còn nhớ cách dùng dao hay không.” Giang Vệ Quốc nói.
Giang Phong đã quên đi khá nhiều cách dùng dao rồi.
Trong lời quát mắng của ông cụ Giang Vệ Quốc, Giang Phong đã trở về được với khoảng thời gian khi còn niên thiếu, bầu bạn cùng với khoai tây, củ cải và dưa chuột.
Buổi tối, Giang Vệ Quốc chọn ra một số miếng khoai tây và củ cải thát lát miễn cưỡng coi là bắt mắt rồi nấu thành vài món ăn nhỏ, chỗ còn lại đưa hết đến cửa hàng để Giang Kiến Khang nấu bán cho khách.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, quán ăn vặt Kiện Khang mỗi ngày đều sẽ có những đĩa cơm kèm khoai tây xào và củ cải xào được bán với giá khuyến mãi.
Giang Phong cảm thấy bản thân như là một nhân viên nhặt rau sau bếp của quán vậy, ngày nào cũng cầm lấy con dao làm bếp cắt “cạch cạch cạch” vào thớt, những nguyên liệu được chuẩn bị vất vả còn bị đầu bếp chính chê ngược chê xuôi.
May mắn thay, từ việc cắt rau Giang Phong đã tiến bộ cả việc thái thịt.
Cuối cùng mọi người cũng không phải ăn khoai tây xào thịt bằm, củ cải xào thịt bằm và salad dưa chuột mỗi ngày nữa.
Để chúc mừng Giang Phong thành công làm xong một con gà còn nguyên, Giang Vệ Quốc quyết định làm món gà nướng rút xương từ con gà đã hứng chịu sự dày vò trong suốt quá trình rút xương này.
“Bắt đầu từ ngày mai cháu có thể nấu ăn được rồi.” Giang Vệ Quốc tuyên bố tại bàn ăn.
Mất mười mấy ngày làm quen lại với cách dùng dao, nghe đến đây, Giang Phong đã khóc vì sung sướng.
Trong thời gian này, Trần Tú Tú từ ban đầu rất ngại khi ngày nào cũng qua đây ăn chực cơm đã biến thành một người đến giờ cơm không cần mời cũng đến, lại cộng thêm ngày nào cũng đến trước một hai tiếng để cùng với Vương Tú Liên và Lý Minh Lợi giúp việc vặt, hoàn toàn nhìn không ra bộ dạng ăn kiêng, thà chết cũng không ăn của trước đây.
Hai người cùng lúc nhìn trúng một miếng gà.
Lúc hai đôi đũa chạm nhau, Giang Phong không khỏi cảm thán, ngày này cuối cùng cũng đến.
Đó là một miếng gà có vẻ bề ngoài rất đẹp, màu cánh gián, được chiên ngập trong dầu cho đến khi vàng rụm, bên ngoài giòn, bên trong mềm.
“Không phải là cậu đang giảm béo sao? Lượng calo trong gà nướng rút xương quá cao, không phù hợp với cậu đâu.” Giang Phong khuyên.
“Tú Tú còn cần giảm cân sao?” Giang Thủ Thừa đang vùi đầu vào ăn cũng phải ngẩng đầu lên, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc.
“Đúng là đến cả ăn cũng không bịt được miệng của cháu!” Giang Vệ Quốc mắng.
Giang Thủ Thừa ngay lập tức cúi đầu tiếp tục ăn gà, nghe theo lời dạy của ông nội, dùng thức ăn bịt miệng của mình lại.
“Không ăn no thì làm gì có sức mà giảm cân chứ.” Trần Tú Tú nhờ vào kinh nghiệm giành đồ ăn từ trong bát Giang Phong bao nhiêu năm qua, cổ tay linh hoạt xoay một cái, vừa giơ đũa ra đã hất được đôi đũa trong tay Giang Phong, thành công lấy miếng gà nướng bỏ vào bát.
“Ting, đã hoàn thành nhiệm vụ phụ: [Tâm nguyện của hàng xóm], giành được phần thưởng cho nhiệm vụ là Nấu cháo (Trung cấp).”
Những ngày này Giang Phong cắt rau cắt đến nỗi tinh thần hoảng loạn, suýt chút nữa quên mất là anh vẫn còn nhiệm vụ này.
Trần Tú Tú của một năm trước lại trở về rồi!
Nhìn thấy miếng gà nướng nằm trong bát của Trần Tú Tú, Giang Phong không biết nên vui hay nên buồn.
“Chiều nay cháu cứ bắt đầu từ việc học cách chiên trứng cái đã.” Ông cụ bắt đầu phân phó nhiệm vụ học tập cho Giang Phong.
“Ông nội, hay là chiều nay để cháu nấu bát cháo cho ông nhé?” Giang Phong cố gắng mặc cả, dùng kỹ năng nấu cháo (trung cấp) uyên thâm của mình để chinh phục ông nội.
“Cháo cháo cháo, nhà họ Giang chúng ta sao lại có một đứa thích nấu cháo như cháu vậy chứ?” Dạo này tính khí của ông cụ càng ngày càng tệ, “Hồi nhỏ cháu học bao nhiêu là thứ mà bây giờ chỉ để nấu cháo thôi à?”
Giang Phong bị quát đến nỗi không nói nên lời.
Giang Phong đoán ông cụ chắc cũng đã hối hận rồi, nhất thời hưng phấn mới chạy lên đây truyền thụ tay nghề của mình, kết quả là phát hiện cháu mình vẫn không dễ dạy bảo như vậy.
Muốn nấu một món ăn được ông cụ công nhận.
Trừ phi là ông cố nhập vào người!
Ăn cơm xong, ba người Vương Tú Liên, Lý Minh Lợi và Trần Tú Tú lại giành nhau rửa bát như thường lệ, Giang Thủ Thừa được ông cụ chỉ huy đến quán ăn phụ giúp, còn Giang Phong lại tiếp tục cầm dao “cạch, cạch, cạch”.
Những nguyên liệu nấu ăn cho buổi chiều vẫn cần anh chuẩn bị.
Ngay cả thời gian xem trộm cách nấu cháo (trung cấp) như thế nào cũng không có, cắt sai một chút là đã nghe thấy tiếng hét giận dữ của ông cụ rồi.
“Giang Phong, buổi chưa cháu chưa ăn cơm à! Cắt rau cũng không cắt được!”
Những lúc như vậy, Trần Tú Tú sẽ cầm lấy một quả dưa chuột đứng một bên vừa gặm vừa xem náo nhiệt.
Ôi, đàn bà.
Đúng là vô tình.
Tám món mặn một món canh trên bàn bị càn quét hết sạch, ngay cả nước canh cũng không bỏ sót một giọt nào, bát đũa sạch tinh tươm như vừa bị ai đó liếm qua vậy.
Nếu như không phải vì sợ ông cụ tức giận, Giang Kiến Khang và Giang Kiến Đảng sẽ không để ý mà liếm luôn cả đĩa.
Theo năm tháng, tuổi của Giang Vệ Quốc càng ngày càng lớn, mặc dù cơ thể vẫn khỏe mạnh như thể lực đã không còn như xưa, một bữa ăn thịnh soạn như thế này không phải lúc nào cũng có, ngay cả ngày Tết cũng vậy.
Nhìn mâm thức ăn trống không ở trên bàn, Giang Kiến Đảng lại nhớ đến đứa con trai không ra thể thống gì, chỉ biết ăn mà không hề có nửa phần thiên phú nấu nướng kia, đột nhiên cảm thấy chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép.
Giang Thủ Thừa - người đỗ đại học y khoa Đế Đô đang ngồi tàu cao tốc về nhà đột nhiên hắt hơi một cái, anh ta xoa xoa mũi, trong lòng nghĩ, nhiệt độ điều hòa trên tàu cao tốc cũng lạnh quá rồi.
“Sau này mỗi sáng sớm Kiến Đảng sẽ đi chợ mua rau, nhớ mua những đồ tươi, sạch, đừng có mà đem những thứ có bơm thuốc hay tiêm tăng trọng bày ra trước mặt bố.” Sau khi Trần Đốc Tụ và Trần Tú Tú rời đi, Giang Vệ Quốc mới bắt đầu phân phó nhiệm vụ mỗi ngày.
Giang Kiến Đảng gật đầu lia lịa, chất lượng của thực phẩm sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến mùi vị của món ăn.
“Hàng ngày Tiểu Phong đều sẽ theo ông học nấu ăn, phải học được cách điều chỉnh độ lửa, những kiến thức cơ bản mà học không được thì sau này làm sao có thể kế thừa nhà hàng của bố cháu được. Sáng nay cháu nấu cái thứ gì thế hả?!” Giang Vệ Quốc rất không hài lòng với nồi cháo Giang Phong nấu lúc sáng, “Hồi nhỏ học nấu ăn, vừa mới học xong cách dùng dao thì lại chạy mất, nói cái gì mà học hành quan trọng. Quan trọng cái con khỉ! Học hành quan trọng, học cái ngành Thông tin quang điện tử gì gì đó thì làm được thể thống gì? Còn không bằng làm đầu bếp có tiền đồ hơn.”
“Năm đó ông cố của cháu làm đầu bếp ở Thái Phong Lâu, nhiều quan chức đổ ra bao nhiêu là vàng bạc cũng không ăn được một bữa cơm mà ông cố nấu.” Ông cụ vẫn luôn canh cánh trong lòng việc Giang Phong lấy lý do học hành mà không chịu đi học nấu ăn.
Giang Phong: ...
Năm đó anh thực sự là rất thích việc học!
Không đi học thì sẽ phải đi treo bao cát, cắt khoai tây, cắt dưa chuột, cắt đậu phụ, cắt đến nỗi tay bôi thuốc phải lấy băng gạc quấn vào mà vẫn phải tiếp tục cắt, thử nói xem như vậy anh có thích đi học hay không?
“Bố, vậy con thì sao ạ?” Giang Kiến Khang đang háo hức chờ bố giao nhiệm vụ cho mình.
“Việc kinh doanh của con không làm nữa à?” Giang Vệ Quốc lườm Giang Kiến Khang một cái.
“Đúng đó, việc kinh doanh của ông không làm nữa à?” Đồng chí Vương Tú Liên cũng phụ họa theo, còn thuận tiện liếc Giang Kiến Khang một cái, rồi ngay lập tức lại nở nụ cười với ông cụ Giang Vệ Quốc, “Bố, con có thể giúp rửa rau, ngày nào con cũng rửa, con rửa rau sạch lắm ạ.”
Ở nhà rửa rau thì có thể ăn được những món ăn tươi ngon mà ông cụ nấu, vụ làm ăn này quả là có tính toán.
Giang Kiến Khang: ...
Ông cụ khẽ gật đầu, coi như là đồng ý.
Ông cụ vừa quay người đứng dậy, Vương Tú Liên và Lý Minh Lợi liền cùng lúc bắt đầu thu dọn bát đũa, đồng thanh nói: “Để em/chị rửa bát cho!”
Ông cụ trước nay đều không thèm để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như thế này, ông cụ đi vào phòng bếp lấy ra cái thớt và con dao làm bếp, chọn ra vài củ khoai tây và cà rốt từ trong túi mà Giang Kiến Khang mua, rồi đặt trước mặt Giang Phong.
“Cắt khoai tây thành từng miếng, cắt củ cải thành từng lát, để ông xem xem cháu còn nhớ cách dùng dao hay không.” Giang Vệ Quốc nói.
Giang Phong đã quên đi khá nhiều cách dùng dao rồi.
Trong lời quát mắng của ông cụ Giang Vệ Quốc, Giang Phong đã trở về được với khoảng thời gian khi còn niên thiếu, bầu bạn cùng với khoai tây, củ cải và dưa chuột.
Buổi tối, Giang Vệ Quốc chọn ra một số miếng khoai tây và củ cải thát lát miễn cưỡng coi là bắt mắt rồi nấu thành vài món ăn nhỏ, chỗ còn lại đưa hết đến cửa hàng để Giang Kiến Khang nấu bán cho khách.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, quán ăn vặt Kiện Khang mỗi ngày đều sẽ có những đĩa cơm kèm khoai tây xào và củ cải xào được bán với giá khuyến mãi.
Giang Phong cảm thấy bản thân như là một nhân viên nhặt rau sau bếp của quán vậy, ngày nào cũng cầm lấy con dao làm bếp cắt “cạch cạch cạch” vào thớt, những nguyên liệu được chuẩn bị vất vả còn bị đầu bếp chính chê ngược chê xuôi.
May mắn thay, từ việc cắt rau Giang Phong đã tiến bộ cả việc thái thịt.
Cuối cùng mọi người cũng không phải ăn khoai tây xào thịt bằm, củ cải xào thịt bằm và salad dưa chuột mỗi ngày nữa.
Để chúc mừng Giang Phong thành công làm xong một con gà còn nguyên, Giang Vệ Quốc quyết định làm món gà nướng rút xương từ con gà đã hứng chịu sự dày vò trong suốt quá trình rút xương này.
“Bắt đầu từ ngày mai cháu có thể nấu ăn được rồi.” Giang Vệ Quốc tuyên bố tại bàn ăn.
Mất mười mấy ngày làm quen lại với cách dùng dao, nghe đến đây, Giang Phong đã khóc vì sung sướng.
Trong thời gian này, Trần Tú Tú từ ban đầu rất ngại khi ngày nào cũng qua đây ăn chực cơm đã biến thành một người đến giờ cơm không cần mời cũng đến, lại cộng thêm ngày nào cũng đến trước một hai tiếng để cùng với Vương Tú Liên và Lý Minh Lợi giúp việc vặt, hoàn toàn nhìn không ra bộ dạng ăn kiêng, thà chết cũng không ăn của trước đây.
Hai người cùng lúc nhìn trúng một miếng gà.
Lúc hai đôi đũa chạm nhau, Giang Phong không khỏi cảm thán, ngày này cuối cùng cũng đến.
Đó là một miếng gà có vẻ bề ngoài rất đẹp, màu cánh gián, được chiên ngập trong dầu cho đến khi vàng rụm, bên ngoài giòn, bên trong mềm.
“Không phải là cậu đang giảm béo sao? Lượng calo trong gà nướng rút xương quá cao, không phù hợp với cậu đâu.” Giang Phong khuyên.
“Tú Tú còn cần giảm cân sao?” Giang Thủ Thừa đang vùi đầu vào ăn cũng phải ngẩng đầu lên, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc.
“Đúng là đến cả ăn cũng không bịt được miệng của cháu!” Giang Vệ Quốc mắng.
Giang Thủ Thừa ngay lập tức cúi đầu tiếp tục ăn gà, nghe theo lời dạy của ông nội, dùng thức ăn bịt miệng của mình lại.
“Không ăn no thì làm gì có sức mà giảm cân chứ.” Trần Tú Tú nhờ vào kinh nghiệm giành đồ ăn từ trong bát Giang Phong bao nhiêu năm qua, cổ tay linh hoạt xoay một cái, vừa giơ đũa ra đã hất được đôi đũa trong tay Giang Phong, thành công lấy miếng gà nướng bỏ vào bát.
“Ting, đã hoàn thành nhiệm vụ phụ: [Tâm nguyện của hàng xóm], giành được phần thưởng cho nhiệm vụ là Nấu cháo (Trung cấp).”
Những ngày này Giang Phong cắt rau cắt đến nỗi tinh thần hoảng loạn, suýt chút nữa quên mất là anh vẫn còn nhiệm vụ này.
Trần Tú Tú của một năm trước lại trở về rồi!
Nhìn thấy miếng gà nướng nằm trong bát của Trần Tú Tú, Giang Phong không biết nên vui hay nên buồn.
“Chiều nay cháu cứ bắt đầu từ việc học cách chiên trứng cái đã.” Ông cụ bắt đầu phân phó nhiệm vụ học tập cho Giang Phong.
“Ông nội, hay là chiều nay để cháu nấu bát cháo cho ông nhé?” Giang Phong cố gắng mặc cả, dùng kỹ năng nấu cháo (trung cấp) uyên thâm của mình để chinh phục ông nội.
“Cháo cháo cháo, nhà họ Giang chúng ta sao lại có một đứa thích nấu cháo như cháu vậy chứ?” Dạo này tính khí của ông cụ càng ngày càng tệ, “Hồi nhỏ cháu học bao nhiêu là thứ mà bây giờ chỉ để nấu cháo thôi à?”
Giang Phong bị quát đến nỗi không nói nên lời.
Giang Phong đoán ông cụ chắc cũng đã hối hận rồi, nhất thời hưng phấn mới chạy lên đây truyền thụ tay nghề của mình, kết quả là phát hiện cháu mình vẫn không dễ dạy bảo như vậy.
Muốn nấu một món ăn được ông cụ công nhận.
Trừ phi là ông cố nhập vào người!
Ăn cơm xong, ba người Vương Tú Liên, Lý Minh Lợi và Trần Tú Tú lại giành nhau rửa bát như thường lệ, Giang Thủ Thừa được ông cụ chỉ huy đến quán ăn phụ giúp, còn Giang Phong lại tiếp tục cầm dao “cạch, cạch, cạch”.
Những nguyên liệu nấu ăn cho buổi chiều vẫn cần anh chuẩn bị.
Ngay cả thời gian xem trộm cách nấu cháo (trung cấp) như thế nào cũng không có, cắt sai một chút là đã nghe thấy tiếng hét giận dữ của ông cụ rồi.
“Giang Phong, buổi chưa cháu chưa ăn cơm à! Cắt rau cũng không cắt được!”
Những lúc như vậy, Trần Tú Tú sẽ cầm lấy một quả dưa chuột đứng một bên vừa gặm vừa xem náo nhiệt.
Ôi, đàn bà.
Đúng là vô tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.