Chương 11: Anh Cảm Thấy Mình Giống Như Bị Cô Câu Dẫn
Kim Hựu
25/08/2024
Cố Bỉnh Quyền tự nhận mình không phải là người ham mê sắc đẹp, sau khi kết hôn luôn giữ gìn thanh danh, cũng chưa bao giờ làm chuyện lăng nhăng ở bên ngoài.
Nhưng giờ khắc này, chính vào giờ khắc này, anh cảm thấy mình giống như bị cô câu dẫn...
Cổ họng anh lên xuống, ngay cả bụng cũng có cảm giác nóng rực.
...
Hai rưỡi sáng.
Sau khi tan cuộc, Phó Chỉ đỡ Tần Giai Giai say như chết đi ra từ trong quán bar.
Cô cũng uống rượu, không thể lái xe, vì thế vẫy tay ngăn một chiếc taxi, trả tiền xong nói địa chỉ cho tài xế, bảo anh ta đưa Tần Giai Giai về.
Các cô gái khác đều lần lượt rời đi, Phó Chỉ tìm một người lái xe, sau đó đứng ở ven đường chờ.
Ban đêm mùa thu có chút lạnh, gió thổi vào người, làm da thịt nổi lên một tầng da gà rậm rạp.
Phó Chỉ quấn áo khoác trên người, cúi đầu buồn chán đi qua đi lại ở ven đường.
Đột nhiên, cô nhìn thấy trên mặt đất có một bóng đen nhanh chóng tới gần mình.
Phó Chỉ giật mình, nhưng lúc lấy lại tinh thần thì đã muộn rồi, chỉ trong hai giây ngắn ngủi, đã bất ngờ bị người ta hắt một thân chất lỏng sền sệt từ phía sau.
Mùi chất lỏng tỏa ra rất gay mũi, có chút giống xăng.
"Đồ gái điếm thối, đồ nát —— "
Tiếng chửi rủa bén nhọn từ phía sau truyền đến, không đợi cô quay đầu lại nhìn, người nọ đã đi tới phía trước.
Mượn ánh đèn đường mờ nhạt, Phó Chỉ thấy rõ mặt người đó là một người phụ nữ trung niên bốn mươi năm mươi tuổi, nhưng cô không quen biết.
Tay trái của người phụ nữ đặt ở trong túi, giống như là đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Đồ tiện nhân, kỹ nữ, tao sẽ không bỏ qua cho mày..."
Thanh âm hùng hùng hổ hổ vẫn còn tiếp tục, ngũ quan người phụ nữ dữ tợn, giống như điên rồi.
Phó Chỉ cảm giác được trên người có rất nhiều xăng dọc theo cổ áo chảy xuống, quần áo đều dính vào trên người.
"Phó Chỉ, đều tại mày, đều tại mày đem chồng tao hại thành cái dạng kia!" Người phụ nữ hướng cô từng bước một mà tới gần, trong mắt bắn ra hận ý: "Tiện nhân, tao sẽ không bỏ qua cho mày, tao muốn giết mày!"
"Tôi không biết chồng bà." Phó Chỉ cố nén cảm giác nhớp nháp trên người, giọng điệu bình tĩnh: "Bà là ai?"
"Ha ha —— con tiện nhân này —— mày hại ông ấy thành như vậy, lại còn nói không biết ông ấy!"
Phó Chỉ nhíu mày, tất cả kiên nhẫn đều bị bộ dáng điên cuồng này của bà ta tiêu hao hết: "Chồng của bà rốt cuộc là ai?"
"Chồng tao là Hứa Văn Quần." Giọng người phụ nữ bởi vì khóc lóc mà có chút khàn khàn: "Phó Chỉ, đều là do gái điếm như mày hại ông ấy, tao muốn báo thù cho ông ấy!"
Hứa Văn Quần.
Phó Chỉ nhanh chóng nhớ lại cái tên này trong đầu, cuối cùng cũng nhớ ra một đoạn ngắn mơ hồ.
Đó là chuyện của nửa năm trước.
Nửa năm trước cô cùng mấy người bạn tụ tập trong quán bar, cũng uống chút rượu, lúc đi vệ sinh trang điểm thì đụng phải Hứa Văn Quần.
Hứa Văn Quần là một thương nhân, luận địa vị không quyền cao chức trọng bằng Thẩm Tứ Niên, nhưng ở bến tàu Nam Thành làm ăn hải sản, cũng coi như có chút thành tựu.
Lúc ấy ông ta uống say, có thể là mượn rượu làm càn, kéo cô vào nhà vệ sinh nam.
Phó Chỉ đương nhiên sẽ không để ông ta làm càn, vừa kêu la vừa giãy dụa, gây ra động tĩnh rất lớn.
Có rất nhiều người tiến lên xem, Hứa Văn Quần cảm thấy bị cô làm mất mặt, lại thấy cô không uống rượu mời mà chỉ thích uống rượu phạt, trực tiếp lột quần áo cô trước mặt mọi người, mắng cô là gái làng chơi.
Sau đó sự việc náo loạn, ông ta biết cô là người của Thẩm Tứ Niên, tự mình tới cửa xin lỗi, nói mình mắt chó không thấy Thái Sơn, hy vọng Phó tiểu thư đại nhân không chấp tiểu nhân.
Nhưng giờ khắc này, chính vào giờ khắc này, anh cảm thấy mình giống như bị cô câu dẫn...
Cổ họng anh lên xuống, ngay cả bụng cũng có cảm giác nóng rực.
...
Hai rưỡi sáng.
Sau khi tan cuộc, Phó Chỉ đỡ Tần Giai Giai say như chết đi ra từ trong quán bar.
Cô cũng uống rượu, không thể lái xe, vì thế vẫy tay ngăn một chiếc taxi, trả tiền xong nói địa chỉ cho tài xế, bảo anh ta đưa Tần Giai Giai về.
Các cô gái khác đều lần lượt rời đi, Phó Chỉ tìm một người lái xe, sau đó đứng ở ven đường chờ.
Ban đêm mùa thu có chút lạnh, gió thổi vào người, làm da thịt nổi lên một tầng da gà rậm rạp.
Phó Chỉ quấn áo khoác trên người, cúi đầu buồn chán đi qua đi lại ở ven đường.
Đột nhiên, cô nhìn thấy trên mặt đất có một bóng đen nhanh chóng tới gần mình.
Phó Chỉ giật mình, nhưng lúc lấy lại tinh thần thì đã muộn rồi, chỉ trong hai giây ngắn ngủi, đã bất ngờ bị người ta hắt một thân chất lỏng sền sệt từ phía sau.
Mùi chất lỏng tỏa ra rất gay mũi, có chút giống xăng.
"Đồ gái điếm thối, đồ nát —— "
Tiếng chửi rủa bén nhọn từ phía sau truyền đến, không đợi cô quay đầu lại nhìn, người nọ đã đi tới phía trước.
Mượn ánh đèn đường mờ nhạt, Phó Chỉ thấy rõ mặt người đó là một người phụ nữ trung niên bốn mươi năm mươi tuổi, nhưng cô không quen biết.
Tay trái của người phụ nữ đặt ở trong túi, giống như là đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Đồ tiện nhân, kỹ nữ, tao sẽ không bỏ qua cho mày..."
Thanh âm hùng hùng hổ hổ vẫn còn tiếp tục, ngũ quan người phụ nữ dữ tợn, giống như điên rồi.
Phó Chỉ cảm giác được trên người có rất nhiều xăng dọc theo cổ áo chảy xuống, quần áo đều dính vào trên người.
"Phó Chỉ, đều tại mày, đều tại mày đem chồng tao hại thành cái dạng kia!" Người phụ nữ hướng cô từng bước một mà tới gần, trong mắt bắn ra hận ý: "Tiện nhân, tao sẽ không bỏ qua cho mày, tao muốn giết mày!"
"Tôi không biết chồng bà." Phó Chỉ cố nén cảm giác nhớp nháp trên người, giọng điệu bình tĩnh: "Bà là ai?"
"Ha ha —— con tiện nhân này —— mày hại ông ấy thành như vậy, lại còn nói không biết ông ấy!"
Phó Chỉ nhíu mày, tất cả kiên nhẫn đều bị bộ dáng điên cuồng này của bà ta tiêu hao hết: "Chồng của bà rốt cuộc là ai?"
"Chồng tao là Hứa Văn Quần." Giọng người phụ nữ bởi vì khóc lóc mà có chút khàn khàn: "Phó Chỉ, đều là do gái điếm như mày hại ông ấy, tao muốn báo thù cho ông ấy!"
Hứa Văn Quần.
Phó Chỉ nhanh chóng nhớ lại cái tên này trong đầu, cuối cùng cũng nhớ ra một đoạn ngắn mơ hồ.
Đó là chuyện của nửa năm trước.
Nửa năm trước cô cùng mấy người bạn tụ tập trong quán bar, cũng uống chút rượu, lúc đi vệ sinh trang điểm thì đụng phải Hứa Văn Quần.
Hứa Văn Quần là một thương nhân, luận địa vị không quyền cao chức trọng bằng Thẩm Tứ Niên, nhưng ở bến tàu Nam Thành làm ăn hải sản, cũng coi như có chút thành tựu.
Lúc ấy ông ta uống say, có thể là mượn rượu làm càn, kéo cô vào nhà vệ sinh nam.
Phó Chỉ đương nhiên sẽ không để ông ta làm càn, vừa kêu la vừa giãy dụa, gây ra động tĩnh rất lớn.
Có rất nhiều người tiến lên xem, Hứa Văn Quần cảm thấy bị cô làm mất mặt, lại thấy cô không uống rượu mời mà chỉ thích uống rượu phạt, trực tiếp lột quần áo cô trước mặt mọi người, mắng cô là gái làng chơi.
Sau đó sự việc náo loạn, ông ta biết cô là người của Thẩm Tứ Niên, tự mình tới cửa xin lỗi, nói mình mắt chó không thấy Thái Sơn, hy vọng Phó tiểu thư đại nhân không chấp tiểu nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.