Chương 10: Mọi Thứ Xung Quanh Đều Lu Mờ
Kim Hựu
25/08/2024
Không khí bỗng trở nên im lặng.
Phó Chỉ thật sự rất xinh đẹp, đến nỗi khi Cố Bỉnh Quyền quay người lại, nhìn thấy khuôn mặt ấy, anh bỗng cảm thấy mọi thứ xung quanh đều như lu mờ.
Ngay cả khung cảnh đêm rực rỡ của Nam Thành mà anh luôn yêu thích, cũng trở nên nhạt nhòa trước vẻ đẹp của cô.
Phó Chỉ sau khi nhìn rõ mặt anh, cũng giật mình kinh ngạc.
Cô đoán người bên trong không phải người thường, nhưng không ngờ lại là Cố Bỉnh Quyền...
"Cố thị trưởng..."
Cô che giấu sự hoảng loạn trong lòng, cố gắng giữ bình tĩnh chào hỏi anh.
Cố Bỉnh Quyền khẽ gật đầu với cô, coi như đáp lại.
Anh có ấn tượng với cô.
Thậm chí có thể nói là rất ấn tượng.
Cái vòng luẩn quẩn đó, hết người này đến người khác lao vào, vĩnh viễn không thiếu những gương mặt mới, tuổi trẻ xinh đẹp không phải là vốn liếng duy nhất.
Nói trắng ra, không có chút nhan sắc và thủ đoạn, không có khả năng trở thành người phụ nữ của Thẩm Tứ Niên.
Anh không lên tiếng, Phó Chỉ cũng không thấy ngại ngùng, dù sao với những người làm nghề như cô, da mặt dày là điều hiển nhiên, không có cũng chẳng sao.
Vì vậy, cô lại mỉm cười với anh, nụ cười vừa quyến rũ, vừa yêu kiều: "Cố thị trưởng, thật trùng hợp, không ngờ lại gặp anh ở đây."
Lúc mới vào nghề, đã có người đi trước khuyên cô, đàn ông đều không thích phụ nữ hay than vãn, họ thích phụ nữ dịu dàng, càng dịu dàng càng tốt, cho dù trong lòng có nham hiểm, oán hận đến đâu, cũng phải che giấu thật kỹ.
Cô nghe theo lời khuyên đó, nên về sau, nụ cười quyến rũ đã trở thành "vũ khí" lợi hại nhất của cô.
Sự thật chứng minh tuyệt chiêu này cũng có đất dụng võ, có lẽ không có tác dụng với kiểu đàn ông như Cố Bỉnh Quyền, Thẩm Tứ Niên, nhưng đối với một số người đàn ông trước kia cô từng qua lại, lực sát thương lại cực lớn.
Tầm mắt Cố Bỉnh Quyền dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người của Phó Chỉ.
Anh cảm thấy lúc cô cười lên giống như một con hồ ly, có thể dễ dàng câu hồn người khác.
"Đúng vậy, thật trùng hợp." Cố Bỉnh Quyền phụ họa gật đầu, thật ra thái độ khi nói chuyện với người khác rất thân thiện, không có dáng vẻ quan chức gì, "Trong bữa tiệc tối qua, tôi nghe Thẩm cục gọi cô là A Chỉ."
Phó Chỉ lại nói với anh về tên của mình, tư thế không giống với câu nệ ngày hôm qua, mà ôn nhu tự nhiên hào phóng.
Tối hôm qua chủ yếu là Thẩm Tứ Niên ở đấy, cô biết rõ con người hắn, trong mắt không được phép chấp nhận hạt cát nào, cho nên mặc dù đối với Cố Bỉnh Quyền có chút ý nghĩ xằng bậy, cũng không dám biểu lộ quá rõ ràng.
Nhưng hôm nay thì khác...
Hai người tùy ý trò chuyện vài câu, Cố Bỉnh Quyền phát hiện cô gái trước mắt không chỉ có một khuôn mặt xinh đẹp, mà còn có một cái đầu thông minh.
Cô như đang thử anh, nhưng lại rất có chừng mực, không có vượt qua giới hạn, chỉ lượn lờ ở ranh giới của anh.
Trò chuyện một chút, điện thoại Phó Chỉ vang lên.
Vừa ấn nút nghe, liền nghe thấy giọng nói của Tần Giai Giai: "Tổ tông, cô đang ở đâu thế? Chị em đều đến đông đủ, chỉ còn thiếu cô."
Giọng điệu gầm rú này, quả thực so với lúc ở nhà hàng lau nước mắt buổi chiều tưởng như hai người.
Phó Chỉ cười cười, nhẹ giọng trả lời: "Biết rồi, tôi qua đó ngay, chờ tôi năm phút."
Cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn thấy đối phương nhíu mày, "Phó tiểu thư còn có việc?"
"Có một người bạn vừa về Nam Thành, đã lâu không gặp, rủ ra ngoài tụ tập, giục tôi đi qua."
Cố Bỉnh Quyền không giữ cô lại, nói cô có việc thì đi trước.
Phó Chỉ chào tạm biệt anh, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Dù sao nên thăm dò cũng thăm dò xong, cô sẽ không chỉ vì cái lợi trước mắt mà bằng lòng, loại chuyện đối phó với người đàn ông này, phải từ từ sẽ đến.
Chờ cô đi xa, Cố Bỉnh Quyền mới trở lại trong phòng.
Trong đầu anh không ngừng quanh quẩn câu nói "hẹn gặp lại" cuối cùng của Phó Chỉ, không hiểu sao cảm thấy ngực có chút ngứa ngáy...
Phó Chỉ thật sự rất xinh đẹp, đến nỗi khi Cố Bỉnh Quyền quay người lại, nhìn thấy khuôn mặt ấy, anh bỗng cảm thấy mọi thứ xung quanh đều như lu mờ.
Ngay cả khung cảnh đêm rực rỡ của Nam Thành mà anh luôn yêu thích, cũng trở nên nhạt nhòa trước vẻ đẹp của cô.
Phó Chỉ sau khi nhìn rõ mặt anh, cũng giật mình kinh ngạc.
Cô đoán người bên trong không phải người thường, nhưng không ngờ lại là Cố Bỉnh Quyền...
"Cố thị trưởng..."
Cô che giấu sự hoảng loạn trong lòng, cố gắng giữ bình tĩnh chào hỏi anh.
Cố Bỉnh Quyền khẽ gật đầu với cô, coi như đáp lại.
Anh có ấn tượng với cô.
Thậm chí có thể nói là rất ấn tượng.
Cái vòng luẩn quẩn đó, hết người này đến người khác lao vào, vĩnh viễn không thiếu những gương mặt mới, tuổi trẻ xinh đẹp không phải là vốn liếng duy nhất.
Nói trắng ra, không có chút nhan sắc và thủ đoạn, không có khả năng trở thành người phụ nữ của Thẩm Tứ Niên.
Anh không lên tiếng, Phó Chỉ cũng không thấy ngại ngùng, dù sao với những người làm nghề như cô, da mặt dày là điều hiển nhiên, không có cũng chẳng sao.
Vì vậy, cô lại mỉm cười với anh, nụ cười vừa quyến rũ, vừa yêu kiều: "Cố thị trưởng, thật trùng hợp, không ngờ lại gặp anh ở đây."
Lúc mới vào nghề, đã có người đi trước khuyên cô, đàn ông đều không thích phụ nữ hay than vãn, họ thích phụ nữ dịu dàng, càng dịu dàng càng tốt, cho dù trong lòng có nham hiểm, oán hận đến đâu, cũng phải che giấu thật kỹ.
Cô nghe theo lời khuyên đó, nên về sau, nụ cười quyến rũ đã trở thành "vũ khí" lợi hại nhất của cô.
Sự thật chứng minh tuyệt chiêu này cũng có đất dụng võ, có lẽ không có tác dụng với kiểu đàn ông như Cố Bỉnh Quyền, Thẩm Tứ Niên, nhưng đối với một số người đàn ông trước kia cô từng qua lại, lực sát thương lại cực lớn.
Tầm mắt Cố Bỉnh Quyền dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người của Phó Chỉ.
Anh cảm thấy lúc cô cười lên giống như một con hồ ly, có thể dễ dàng câu hồn người khác.
"Đúng vậy, thật trùng hợp." Cố Bỉnh Quyền phụ họa gật đầu, thật ra thái độ khi nói chuyện với người khác rất thân thiện, không có dáng vẻ quan chức gì, "Trong bữa tiệc tối qua, tôi nghe Thẩm cục gọi cô là A Chỉ."
Phó Chỉ lại nói với anh về tên của mình, tư thế không giống với câu nệ ngày hôm qua, mà ôn nhu tự nhiên hào phóng.
Tối hôm qua chủ yếu là Thẩm Tứ Niên ở đấy, cô biết rõ con người hắn, trong mắt không được phép chấp nhận hạt cát nào, cho nên mặc dù đối với Cố Bỉnh Quyền có chút ý nghĩ xằng bậy, cũng không dám biểu lộ quá rõ ràng.
Nhưng hôm nay thì khác...
Hai người tùy ý trò chuyện vài câu, Cố Bỉnh Quyền phát hiện cô gái trước mắt không chỉ có một khuôn mặt xinh đẹp, mà còn có một cái đầu thông minh.
Cô như đang thử anh, nhưng lại rất có chừng mực, không có vượt qua giới hạn, chỉ lượn lờ ở ranh giới của anh.
Trò chuyện một chút, điện thoại Phó Chỉ vang lên.
Vừa ấn nút nghe, liền nghe thấy giọng nói của Tần Giai Giai: "Tổ tông, cô đang ở đâu thế? Chị em đều đến đông đủ, chỉ còn thiếu cô."
Giọng điệu gầm rú này, quả thực so với lúc ở nhà hàng lau nước mắt buổi chiều tưởng như hai người.
Phó Chỉ cười cười, nhẹ giọng trả lời: "Biết rồi, tôi qua đó ngay, chờ tôi năm phút."
Cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn thấy đối phương nhíu mày, "Phó tiểu thư còn có việc?"
"Có một người bạn vừa về Nam Thành, đã lâu không gặp, rủ ra ngoài tụ tập, giục tôi đi qua."
Cố Bỉnh Quyền không giữ cô lại, nói cô có việc thì đi trước.
Phó Chỉ chào tạm biệt anh, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Dù sao nên thăm dò cũng thăm dò xong, cô sẽ không chỉ vì cái lợi trước mắt mà bằng lòng, loại chuyện đối phó với người đàn ông này, phải từ từ sẽ đến.
Chờ cô đi xa, Cố Bỉnh Quyền mới trở lại trong phòng.
Trong đầu anh không ngừng quanh quẩn câu nói "hẹn gặp lại" cuối cùng của Phó Chỉ, không hiểu sao cảm thấy ngực có chút ngứa ngáy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.