Chương 11: Khu Vườn Của Người Khổng Lồ (7)
Tiểu Oa Ác Ác
24/07/2023
Ngoại trừ Phương Kiến Quốc, bảy người tập trung ở tầng một của lâu đài.
Trên tay Chu Bách Vũ không có túi đồ ăn vặt, sự nhiệt tình quen thuộc của Trần Phương cũng biến mất.
Đinh Diêu đứng ở giữa và đặt bản đồ tuyến đường khu vườn của Phương Kiến Quốc, Chương Hằng và cô vẽ bày ở trước mặt mọi người.
"Mọi người hẳn là đều phát hiện ra, chuyện thời gian thiết lập lại, chúng ta lặp đi lặp lại sống trong cùng một ngày của Tatali, cho nên mùa xuân vĩnh viễn sẽ không đến."
Đinh Diêu đi thẳng vào vấn đề.
"Hiện tại chỉ có tôi, anh Chương, anh Phương đã đột nhập vào khu vườn." Đinh Diêu nói: "Nhưng mà, tuyến đường mà chúng tôi vẽ ra lại khác nhau, trong đó anh Phương vẽ hai bản đồ khác nhau, là khu vườn trước tám giờ và khu vườn sau tám giờ, chứng minh khu vườn có thể xoay chuyển.”
"Nói cách khác, mặc dù chúng ta bị mắc kẹt trong một ngày của Tatali, nhưng mỗi người chúng ta lại bị mắc kẹt trong một ngày khác nhau."
"Con...Có chút không hiểu.” Chu Bách Vũ giơ tay lên.
"Chính là, nếu tôi bị mắc kẹt vào thứ Hai của Tatali, bạn có thể bị mắc kẹt vào thứ ba của Tatali." Đinh Diêu giải thích, lúc này Chu Bách Vũ mới gật đầu.
Đinh Diêu lấy ra bản đồ Phương Kiến Quốc vẽ.
"Bản đồ của anh Phương đã giúp rất nhiều vì bản đồ của anh ấy hoàn chỉnh, thậm chí bao gồm mấy tuyến đường tôi đi sai.”
“Lấy đây này làm góc nhìn từ trên xuống toàn bộ khu vườn, có thể thấy được khu vườn chia làm ba phần vòng tròn đồng tâm, tầng thứ hai và tầng ngoài cùng tổng cộng có bảy chỗ nối, nếu như nối được, chính là con đường đúng, không nối được, chính là đường chết, nếu tầng thứ hai xoay tròn một góc độ, như vậy con đường sẽ biến thành con đường như anh Chương vẽ ra.”
"Nói cách khác, khu vườn sẽ xoay tròn lúc 8 giờ tối mỗi đêm, làm cho tuyến đường sẽ khác nhau, bảy chỗ nối, có bảy tuyến đường, nhưng chúng ta có tổng cộng tám người. Sau khi khu vườn quay một lần, nó sẽ trở lại tuyến đường ban đầu, do vậy chúng ta sẽ có hai tuyến đường giống nhau, một người sẽ là ngày đầu tiên, một người là ngày cuối cùng.”
"Mà trong hai ngày này, nhất định sẽ có một ngày để thời gian thiết lập lại."
"Kế tiếp là quy luật hành động hàng ngày của Tatali, mọi người có thể bổ sung thêm những điều khác để phân biệt."
"Khoảng 9 giờ sáng, Tatali sẽ xuống dưới lầu đi đến khu vườn, 12 giờ trở về, 12 giờ đến 4 giờ sẽ ở trong phòng sách, 4 giờ đến 6 giờ lại ở khu vườn, sau 6 giờ cô ấy sẽ ở trong phòng."
"Khoan, Tatali từ 9 giờ mới từ khu vườn trở về, buổi chiều cũng không đọc sách, vẫn ở trong phòng của mình, hơn nữa sau đó không hề đi ra ngoài." Khương Anh có chút sợ hãi giơ tay lên, dòng thời gian của cô và Đinh Diêu quá khác nhau.
"Dòng thời gian của tôi cũng giống với Đinh Diêu." Chu Đông Đông nói.
Những người khác cũng bày tỏ dòng thời gian của họ giống như Đinh Diêu.
"Ngày đó của cô rất quan trọng." Đinh Diêu vỗ vai Khương Anh: "Đêm nay sau khi thời gian thiết lập lại khu vườn, tôi hy vọng mọi người xông vào, nhớ kỹ tuyến đường khả thi, ngày hôm sau vừa tỉnh lại vẫn tập hợp ở chỗ này. Vòng bên ngoài của khu vườn sẽ không thay đổi, mọi người có thể tham khảo bản đồ chúng tôi vẽ ra, mọi người tập trung ghi nhớ tuyến đường của vòng thứ hai, trong trường hợp biết một phần của tuyến đường chính xác, 11:30 là một điểm an toàn hơn để khởi hành, mọi người có thể theo tình hình thể chất của riêng bản thân mà chọn đi trước hay đi sau.”
"Về phần thức ăn, có thể chia cho người tối nay muốn đột nhập khu vườn không?"
Cố Tử Thao và Chương Hằng lấy thức ăn đã cướp đoạt được ra.
Chu Bách Vũ giống như cực kỳ đói bụng, một tay nắm lấy một túi bánh quy nén, xé bao bì ra, nuốt chửng như hổ đói, bởi vì ăn quá nhanh, không ngừng ho khan, Trần Phương vỗ vỗ lưng Chu Bách Vũ giúp cậu thở.
Khương Anh và Chu Đông Đông cũng cầm một chút, ăn rất cẩn thận.
Bầu trời đêm lặng lẽ đến, nhiệt độ không ngừng giảm xuống, vết thương của Đinh Diêu lại đau nhức.
"Cô Đinh, có tiện vào không?" Bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, là Chương Hằng.
Đinh Diêu mở cửa.
“Anh Chương có việc gì không?” Đinh Diêu hỏi.
"Tôi có chuyện muốn hỏi cô Đinh."
"Hả?" Đinh Diêu ngước mắt lên, ánh sáng từ lò sưởi soi rõ khuôn mặt hơi tái nhợt của cô.
"Cô giải thích được rất nhiều vấn đề, nhưng có một điều, cái lỗ kỳ quái ở phía Đông lầu một." Chương Hằng dừng một chút.
Cái lỗ này nhìn qua rất không phù hợp, con tàu sẽ không thiết lập một thứ như vậy mà không có lý do.
“Không biết anh Chương có chú ý tới hay không, tên trộm trong miệng Tatali?” Đinh Diêu mỉm cười.
Tatali gọi họ là khách chứ không phải kẻ trộm, và trò chơi ban đầu cũng nói rằng Tatali sợ kẻ trộm đã đánh cắp hoa của cô.
"Anh nghĩ tại sao Tatali lại thiết lập lại thời gian?"
Chương Hằng lộ ra nụ cười hài lòng.
"Cô Đinh thật sự rất thông minh, may mắn trò chơi này là hợp tác chứ không phải đối kháng." Chương Hằng khen ngợi.
"Tôi cũng cảm thấy như vậy."
Nếu đối kháng nói không chừng Cố Tử Thao đã giẫm thi thể của bảy người mà bật cười.
"Cô Đinh nghĩ thế nào về tận thế và sự tiến hóa?" Chương Hằng tìm một chỗ rất tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Đinh Diêu, nghiêng đầu nhìn Đinh Diêu.
Trên tay Chu Bách Vũ không có túi đồ ăn vặt, sự nhiệt tình quen thuộc của Trần Phương cũng biến mất.
Đinh Diêu đứng ở giữa và đặt bản đồ tuyến đường khu vườn của Phương Kiến Quốc, Chương Hằng và cô vẽ bày ở trước mặt mọi người.
"Mọi người hẳn là đều phát hiện ra, chuyện thời gian thiết lập lại, chúng ta lặp đi lặp lại sống trong cùng một ngày của Tatali, cho nên mùa xuân vĩnh viễn sẽ không đến."
Đinh Diêu đi thẳng vào vấn đề.
"Hiện tại chỉ có tôi, anh Chương, anh Phương đã đột nhập vào khu vườn." Đinh Diêu nói: "Nhưng mà, tuyến đường mà chúng tôi vẽ ra lại khác nhau, trong đó anh Phương vẽ hai bản đồ khác nhau, là khu vườn trước tám giờ và khu vườn sau tám giờ, chứng minh khu vườn có thể xoay chuyển.”
"Nói cách khác, mặc dù chúng ta bị mắc kẹt trong một ngày của Tatali, nhưng mỗi người chúng ta lại bị mắc kẹt trong một ngày khác nhau."
"Con...Có chút không hiểu.” Chu Bách Vũ giơ tay lên.
"Chính là, nếu tôi bị mắc kẹt vào thứ Hai của Tatali, bạn có thể bị mắc kẹt vào thứ ba của Tatali." Đinh Diêu giải thích, lúc này Chu Bách Vũ mới gật đầu.
Đinh Diêu lấy ra bản đồ Phương Kiến Quốc vẽ.
"Bản đồ của anh Phương đã giúp rất nhiều vì bản đồ của anh ấy hoàn chỉnh, thậm chí bao gồm mấy tuyến đường tôi đi sai.”
“Lấy đây này làm góc nhìn từ trên xuống toàn bộ khu vườn, có thể thấy được khu vườn chia làm ba phần vòng tròn đồng tâm, tầng thứ hai và tầng ngoài cùng tổng cộng có bảy chỗ nối, nếu như nối được, chính là con đường đúng, không nối được, chính là đường chết, nếu tầng thứ hai xoay tròn một góc độ, như vậy con đường sẽ biến thành con đường như anh Chương vẽ ra.”
"Nói cách khác, khu vườn sẽ xoay tròn lúc 8 giờ tối mỗi đêm, làm cho tuyến đường sẽ khác nhau, bảy chỗ nối, có bảy tuyến đường, nhưng chúng ta có tổng cộng tám người. Sau khi khu vườn quay một lần, nó sẽ trở lại tuyến đường ban đầu, do vậy chúng ta sẽ có hai tuyến đường giống nhau, một người sẽ là ngày đầu tiên, một người là ngày cuối cùng.”
"Mà trong hai ngày này, nhất định sẽ có một ngày để thời gian thiết lập lại."
"Kế tiếp là quy luật hành động hàng ngày của Tatali, mọi người có thể bổ sung thêm những điều khác để phân biệt."
"Khoảng 9 giờ sáng, Tatali sẽ xuống dưới lầu đi đến khu vườn, 12 giờ trở về, 12 giờ đến 4 giờ sẽ ở trong phòng sách, 4 giờ đến 6 giờ lại ở khu vườn, sau 6 giờ cô ấy sẽ ở trong phòng."
"Khoan, Tatali từ 9 giờ mới từ khu vườn trở về, buổi chiều cũng không đọc sách, vẫn ở trong phòng của mình, hơn nữa sau đó không hề đi ra ngoài." Khương Anh có chút sợ hãi giơ tay lên, dòng thời gian của cô và Đinh Diêu quá khác nhau.
"Dòng thời gian của tôi cũng giống với Đinh Diêu." Chu Đông Đông nói.
Những người khác cũng bày tỏ dòng thời gian của họ giống như Đinh Diêu.
"Ngày đó của cô rất quan trọng." Đinh Diêu vỗ vai Khương Anh: "Đêm nay sau khi thời gian thiết lập lại khu vườn, tôi hy vọng mọi người xông vào, nhớ kỹ tuyến đường khả thi, ngày hôm sau vừa tỉnh lại vẫn tập hợp ở chỗ này. Vòng bên ngoài của khu vườn sẽ không thay đổi, mọi người có thể tham khảo bản đồ chúng tôi vẽ ra, mọi người tập trung ghi nhớ tuyến đường của vòng thứ hai, trong trường hợp biết một phần của tuyến đường chính xác, 11:30 là một điểm an toàn hơn để khởi hành, mọi người có thể theo tình hình thể chất của riêng bản thân mà chọn đi trước hay đi sau.”
"Về phần thức ăn, có thể chia cho người tối nay muốn đột nhập khu vườn không?"
Cố Tử Thao và Chương Hằng lấy thức ăn đã cướp đoạt được ra.
Chu Bách Vũ giống như cực kỳ đói bụng, một tay nắm lấy một túi bánh quy nén, xé bao bì ra, nuốt chửng như hổ đói, bởi vì ăn quá nhanh, không ngừng ho khan, Trần Phương vỗ vỗ lưng Chu Bách Vũ giúp cậu thở.
Khương Anh và Chu Đông Đông cũng cầm một chút, ăn rất cẩn thận.
Bầu trời đêm lặng lẽ đến, nhiệt độ không ngừng giảm xuống, vết thương của Đinh Diêu lại đau nhức.
"Cô Đinh, có tiện vào không?" Bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, là Chương Hằng.
Đinh Diêu mở cửa.
“Anh Chương có việc gì không?” Đinh Diêu hỏi.
"Tôi có chuyện muốn hỏi cô Đinh."
"Hả?" Đinh Diêu ngước mắt lên, ánh sáng từ lò sưởi soi rõ khuôn mặt hơi tái nhợt của cô.
"Cô giải thích được rất nhiều vấn đề, nhưng có một điều, cái lỗ kỳ quái ở phía Đông lầu một." Chương Hằng dừng một chút.
Cái lỗ này nhìn qua rất không phù hợp, con tàu sẽ không thiết lập một thứ như vậy mà không có lý do.
“Không biết anh Chương có chú ý tới hay không, tên trộm trong miệng Tatali?” Đinh Diêu mỉm cười.
Tatali gọi họ là khách chứ không phải kẻ trộm, và trò chơi ban đầu cũng nói rằng Tatali sợ kẻ trộm đã đánh cắp hoa của cô.
"Anh nghĩ tại sao Tatali lại thiết lập lại thời gian?"
Chương Hằng lộ ra nụ cười hài lòng.
"Cô Đinh thật sự rất thông minh, may mắn trò chơi này là hợp tác chứ không phải đối kháng." Chương Hằng khen ngợi.
"Tôi cũng cảm thấy như vậy."
Nếu đối kháng nói không chừng Cố Tử Thao đã giẫm thi thể của bảy người mà bật cười.
"Cô Đinh nghĩ thế nào về tận thế và sự tiến hóa?" Chương Hằng tìm một chỗ rất tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Đinh Diêu, nghiêng đầu nhìn Đinh Diêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.