Chương 12: Khu Vườn Của Người Khổng Lồ (8)
Tiểu Oa Ác Ác
24/07/2023
Bóng của người đàn ông cao lớn đổ xuống, phần lớn ánh lửa chiếu xuống Đinh Diệu đều bị che khuất, một nửa khuôn mặt Đinh Diêu có ánh lửa chiếu sáng, một nửa chìm trong bóng tối.
Ngọn lửa nhảy nhót tạo ra âm thanh lách tách, giống như vô số tinh linh đang nhảy múa.
"Có lẽ chỉ là một giấc mơ." Đinh Diêu nở một nụ cười nhẹ: "Ai mà biết được?”
“Còn anh thì sao?”
Đinh Diêu hỏi ngược lại khiến Chương Hằng im lặng một lúc: "Tôi cũng không muốn tiến hóa, nhưng tôi thực sự mệt mỏi, chán ghét khi cuộc sống không thay đổi.”
Chương Hằng là một doanh nhân xuất sắc.
Từ nhỏ đến lớn, anh đã được đào tạo trở thành người thừa kế công việc kinh doanh của bố mình. Tất cả những gì anh học được là "quy tắc".
Không thể có sở thích của riêng mình, không thể có sự lựa chọn của riêng mình, ngay cả chuyên ngành đại học, cũng là bố anh đưa ra quyết định.
Bố anh là người rất nghiêm khắc và cứng nhắc cổ hủ, có lẽ anh cũng ít nhiều thừa hưởng cái gen cứng nhắc của bố, luôn nghe theo sự sắp đặt của bố. Anh học một chuyên ngành mà không có hứng thú ở đại học, sau khi tốt nghiệp liền lập tức thuận theo sự sắp xếp của bố.
Cuộc sống của anh rất thuận lợi, không có một chút gập ghềnh, đồng thời cũng rất nhàm chán, vì tất cả mọi thứ đều không thay đổi.
Dường như cuộc sống này chỉ để phục vụ cho vị trí trống kia.
Cho đến khi linh hồn bị tê liệt, cảm thấy thế giới này vốn là như vậy.
Sau đó ngày tận thế ập tới, trật tự sụp đổ, quy tắc hỗn loạn, giống như là ngọn lửa đốt cháy trong trái tim anh, đó là ngọn lửa đã bị dập tắt từ rất lâu trước kia.
Là sợ hãi và khao khát.
Ngọn lửa trong lò vẫn bập bùng, đồng hồ vẫn chạy kêu tích tắc, trong và ngoài phòng là hai thế giới khác nhau.
11:30.
Khi kim phút đồng hồ chỉ vào số "6", Khương Anh nghiến răng xông vào khu vườn.
Cô luôn là một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường, khi đi học, thành tích không tốt cũng không kém, ngoại hình không đẹp cũng không xấu, gia cảnh không giàu cũng không nghèo khó. Trong lớp học, cô không bắt mắt, trong đám đông, cô rất bình thường. Cô không theo đuổi sự xuất chúng ưu tú, chỉ cần lăn lộn để sống qua ngày là được, bởi vì cô biết mình không có sở trường, vẻ đẹp, không giỏi giao tiếp, cũng không có nền tảng gia đình mạnh mẽ, cũng chỉ có thể như vậy. Cô chưa bao giờ ước mộng những giấc mơ viển vông, cũng không bao giờ tưởng tượng được thế giới này sẽ trở nên như vậy.
Rụt rè, nhát gan chính là bẩm sinh của cô, bị bắt nạt cũng chỉ biết khóc lóc, sợ rước thêm chuyện phiền toái vậy nên trốn tránh chính là quy tắc từ trước đến nay của cô, cô chưa bao giờ cố gắng hết sức vì bất cứ điều gì.
Tận thế đến, khiến cho cô sợ hãi và bối rối. Lúc xếp hàng nhận thẻ thông hành, khi nước biển tràn trên cổ cô, lần đầu tiên cô đối mặt với cái chết gần như vậy, cuối cùng cô cũng cảm nhận được, khát vọng của cô từ sâu thẳm bên trong linh hồn, linh hồn của cô đang gào thét, khát vọng...
Cô muốn sống!
Cô không muốn chết!!
Có lẽ, con người ta sẽ luôn bị một điều gì đó thôi thúc vào thời khắc nguy hiểm tính mạng, Khương Anh chỉ cảm thấy bước chân của mình trở nên nhẹ bẫng, nhẹ đến mức giống như sắp bay lên. Trong khoảnh khắc cất bước chạy đi, sự rét lạnh, sợ hãi đều biến mất toàn bộ, giống như cả thế giới chỉ còn lại một mình cô, hoặc là cả thế giới đều thuộc về cô.
Bởi vì đã có bản đồ tuyến đường nên số ngã rẽ cũng giảm bớt, lần đầu chọn đã phải đi vào ngõ cụt.
Lần thứ hai là một phần ngẫu nhiên, nhưng vận may của Khương Anh cũng không tệ. Sau hai lần phạm sai lầm, Khương Anh đã thành công đến được trung tâm của khu vườn.
Tuy nhiên, mọi thứ trái ngược với những gì cô tưởng tượng.
Vạn vật im lặng, cỏ khô hoa rụng, ngoại trừ gió bắc lạnh lẽo, nơi này không có gì cả!
Không có "bông hoa" đó, cũng không...
Tatali đuổi theo.
Khương Anh đột nhiên chợt nhận ra điều gì đó, trái tim cô đập nhanh.
Hoa, đã bị đánh cắp.
Ngọn lửa nhảy nhót tạo ra âm thanh lách tách, giống như vô số tinh linh đang nhảy múa.
"Có lẽ chỉ là một giấc mơ." Đinh Diêu nở một nụ cười nhẹ: "Ai mà biết được?”
“Còn anh thì sao?”
Đinh Diêu hỏi ngược lại khiến Chương Hằng im lặng một lúc: "Tôi cũng không muốn tiến hóa, nhưng tôi thực sự mệt mỏi, chán ghét khi cuộc sống không thay đổi.”
Chương Hằng là một doanh nhân xuất sắc.
Từ nhỏ đến lớn, anh đã được đào tạo trở thành người thừa kế công việc kinh doanh của bố mình. Tất cả những gì anh học được là "quy tắc".
Không thể có sở thích của riêng mình, không thể có sự lựa chọn của riêng mình, ngay cả chuyên ngành đại học, cũng là bố anh đưa ra quyết định.
Bố anh là người rất nghiêm khắc và cứng nhắc cổ hủ, có lẽ anh cũng ít nhiều thừa hưởng cái gen cứng nhắc của bố, luôn nghe theo sự sắp đặt của bố. Anh học một chuyên ngành mà không có hứng thú ở đại học, sau khi tốt nghiệp liền lập tức thuận theo sự sắp xếp của bố.
Cuộc sống của anh rất thuận lợi, không có một chút gập ghềnh, đồng thời cũng rất nhàm chán, vì tất cả mọi thứ đều không thay đổi.
Dường như cuộc sống này chỉ để phục vụ cho vị trí trống kia.
Cho đến khi linh hồn bị tê liệt, cảm thấy thế giới này vốn là như vậy.
Sau đó ngày tận thế ập tới, trật tự sụp đổ, quy tắc hỗn loạn, giống như là ngọn lửa đốt cháy trong trái tim anh, đó là ngọn lửa đã bị dập tắt từ rất lâu trước kia.
Là sợ hãi và khao khát.
Ngọn lửa trong lò vẫn bập bùng, đồng hồ vẫn chạy kêu tích tắc, trong và ngoài phòng là hai thế giới khác nhau.
11:30.
Khi kim phút đồng hồ chỉ vào số "6", Khương Anh nghiến răng xông vào khu vườn.
Cô luôn là một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường, khi đi học, thành tích không tốt cũng không kém, ngoại hình không đẹp cũng không xấu, gia cảnh không giàu cũng không nghèo khó. Trong lớp học, cô không bắt mắt, trong đám đông, cô rất bình thường. Cô không theo đuổi sự xuất chúng ưu tú, chỉ cần lăn lộn để sống qua ngày là được, bởi vì cô biết mình không có sở trường, vẻ đẹp, không giỏi giao tiếp, cũng không có nền tảng gia đình mạnh mẽ, cũng chỉ có thể như vậy. Cô chưa bao giờ ước mộng những giấc mơ viển vông, cũng không bao giờ tưởng tượng được thế giới này sẽ trở nên như vậy.
Rụt rè, nhát gan chính là bẩm sinh của cô, bị bắt nạt cũng chỉ biết khóc lóc, sợ rước thêm chuyện phiền toái vậy nên trốn tránh chính là quy tắc từ trước đến nay của cô, cô chưa bao giờ cố gắng hết sức vì bất cứ điều gì.
Tận thế đến, khiến cho cô sợ hãi và bối rối. Lúc xếp hàng nhận thẻ thông hành, khi nước biển tràn trên cổ cô, lần đầu tiên cô đối mặt với cái chết gần như vậy, cuối cùng cô cũng cảm nhận được, khát vọng của cô từ sâu thẳm bên trong linh hồn, linh hồn của cô đang gào thét, khát vọng...
Cô muốn sống!
Cô không muốn chết!!
Có lẽ, con người ta sẽ luôn bị một điều gì đó thôi thúc vào thời khắc nguy hiểm tính mạng, Khương Anh chỉ cảm thấy bước chân của mình trở nên nhẹ bẫng, nhẹ đến mức giống như sắp bay lên. Trong khoảnh khắc cất bước chạy đi, sự rét lạnh, sợ hãi đều biến mất toàn bộ, giống như cả thế giới chỉ còn lại một mình cô, hoặc là cả thế giới đều thuộc về cô.
Bởi vì đã có bản đồ tuyến đường nên số ngã rẽ cũng giảm bớt, lần đầu chọn đã phải đi vào ngõ cụt.
Lần thứ hai là một phần ngẫu nhiên, nhưng vận may của Khương Anh cũng không tệ. Sau hai lần phạm sai lầm, Khương Anh đã thành công đến được trung tâm của khu vườn.
Tuy nhiên, mọi thứ trái ngược với những gì cô tưởng tượng.
Vạn vật im lặng, cỏ khô hoa rụng, ngoại trừ gió bắc lạnh lẽo, nơi này không có gì cả!
Không có "bông hoa" đó, cũng không...
Tatali đuổi theo.
Khương Anh đột nhiên chợt nhận ra điều gì đó, trái tim cô đập nhanh.
Hoa, đã bị đánh cắp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.