Trò Chơi Tỉnh Tò

Chương 11

hanonmh

28/05/2013

Ặc...

Du côn tóc đỏ, lão ta làm gì ở đây?

- Em trai... Em trốn Tú Anh đi ăn phở!

Hả, ăn phở? Lão ta nói linh tinh cái quái gì thế?

- Sao anh lại ở đây? - Tôi hỏi hắn.

- Anh ở đây để tiếp thu kinh nghiệm - Hắn ngồi xuống, chen vào giữa tôi và Jun - Bé Tú Anh tuy không hoa nhường nguyệt thẹn nhưng cũng có chút xinh xắn dễ thương; tại sao em lại nỡ bỏ bé ấy, sang đây... - liếc mắt qua Jun - ... xí xớn với gái Hàn?

Ý hắn nói tôi "ngoại tình" với Jun ý hả? Đồ du côn dở người, anh thấy tôi giống loại người trăng hoa lắm sao? Dù rằng trước giờ con gái hâm mộ, theo đuổi tôi không ít, nhưng tôi vẫn luôn một "tấm lòng son" với Tú Anh của tôi. Vậy mà hắn lại dám đánh đồng tôi là loại con trai lăng nhăng >"<

- Em đừng giả bộ ngu ngốc - Hắn huých tôi - Anh đã send ảnh bồ bịch của em cho Tú Anh rồi!

@%&245&$(^... Tên này đúng là chuyên phá hoại hạnh phúc gia đình người khác mà!

Jun rời mắt khỏi điện thoại, ngẩng đầu lên. Bây giờ cô bé mới nhận ra kẻ thứ ba xuất hiện trên cái ghế. Jun nhìn lão ta hồi lâu, đôi mắt ánh lên những tia nhìn khó hiểu. Du côn kia bị nhìn đến toát cả mồ hôi hột, ái ngại lên tiếng:

- Nhóc... nhìn gì thế?

- Em chưa thấy ai có mái tóc đỏ đẹp như này. - Cô bé đưa tay lên chạm vào tóc của du côn. Mái tóc đó mà đẹp à? Tôi thấy tóc của lão ta, nếu không kể màu đỏ, chẳng khác gì quả cầu lông =.=

Du côn được khen, miệng cười đắc ý, cái đầu cũng ngẩng lên một chút, tạo với vị trí cân bằng góc đủ lớn để tôi thấy được rằng hắn đang vênh mặt lên đắc ý.

- Nói cho nhóc biết, để có được mái tóc ĐẸP như vậy không phải là dễ nha - Hắn vuốt tóc một lượt - Ngày nào anh cũng dành một tiếng để chăm sóc tóc, ba ngày nhuộm một lần, mĩ phẩm sử dụng toàn là hàng ngoại nhập...

Hắn ba hoa liên hồi không ngưng nghỉ, Jun cũng rất hào hứng lắng nghe, thi thoảng "ồ" lên vài tiếng thán phục. Hai người ném tôi sang một bên, tôi cũng không hứng thú với câu chuyện của họ. Vậy nên tôi đứng dậy, quay trở lại cuộc "đi dạo" trong bệnh viện.

Có một vấn đề nổi lên làm tôi không vui. Du côn nói hắn đã "send ảnh bồ bịch" của tôi cho Tú Anh, nghĩa là hắn đã biết cách liên lạc với cô ấy. Mới gặp nhau có hai lần, cô ấy đã dám tùy tiện thế sao? >"< Trong khi hồi lớp Mười, mãi tới học kì Hai tôi mới xin được số...

Lấy lại được di động đã là năm giờ chiều. Nếu theo giờ Việt Nam thì cô ấy cũng phải học xong rồi.

Tin nhắn mới: Không.

Cuộc gọi nhỡ: Không.

''Lo sốt vó" của cô ấy đâu rồi? Chẳng nhẽ cô ấy không quan tâm mình tí tẹo nào? À, có thể cô ấy biết tỏng trò đùa của mình, nhưng kể cả thế thì cũng nên gọi điện hay nhắn tin cho mình chứ?!

Cô ấy chẳng nhớ tôi, đúng như tôi nghĩ; ngày nào cũng nhìn thấy mặt tôi nên chán rồi, có khi ở nhà cô ấy đang ăn mừng "ngày không tôi" ý >"<

Xấu tính!

Tôi tắt điện thoại, đi ăn với bố mẹ và ông. Lạ thật, nhìn ông còn khỏe hơn cả bố. Ông bảo là từ khi gặp được tôi, bệnh tình đột ngột chuyển biến (trong khi tôi mới gặp ông có vài tiếng o.0''), nên có thể xuất viện luôn.

Quí hóa, tôi đúng là một đứa cháu quí hóa mà...

Cô không chịu nhớ tôi chứ gì? Được thôi!

Ngày... tháng... năm...

Hôm nay Minh nghỉ học, trời lại mưa tầm tã. Haiz, mọi khi cậu ấy thường vô tình mang dư ra một cái áo mưa, cứ trời mưa là mình lại lấy của cậu ấy để mặc. Sao cậu ấy lại nghỉ đúng hôm nay chứ, làm mình phải đội mưa về nhà, ướt sũng...

Cậu ấy nghỉ học, mình mới nhận ra là cậu ấy rất... có giá trị lợi dụng ~~''

- Mỏi chân có thể bắt cậu ấy đèo về.

- Mỏi tay có thể nhờ cậu ấy chép bài hộ.

- Không hiểu bài, cậu ấy giảng. Không biết làm, cậu ấy hướng dẫn.

- Buồn chán có thể trêu cậu ấy.

Ôi, khổ thân, chắc cậu ấy ghét mình lắm T3T.

Còn nữa, dùng điện thoại trong giờ cũng được cậu ấy bao che cho. Hôm nay bị bắt điện thoại, tịch thu ba ngày; cũng do cậu ấy nghỉ học mà >"<

Cậu ấy nói cậu ấy sang Hàn Quốc. Sang đấy làm cái gì không biết!

Bao giờ mới về đây...


Thức dậy sau một đêm quằn quại với cái điện thoại, tôi đứng trước gương, đôi mắt với hai quầng đen dày cộp nhìn thật... sinh động. Thẫn thờ đánh răng trong nhà vệ sinh khoảng nửa tiếng, đến lúc mà trong mồm đầy bọt trắng, sắp sửa trào ra ngoài, thì có tiếng gõ cửa ở ngoài.

- Minh thiếu gia, con dậy chưa thế? - Mẹ tôi nói bằng cái giọng trìu mến rất đáng sợ, liên hồi gõ cửa - Mẹ mang quần áo cho con này, có cả một chiếc quần lót đáng yêu lắm! Ra mở cửa cho mẹ nào!

Tôi nhìn xuống phía dưới của mình, kết hợp với cái "đáng yêu" của mẹ mà tôi tưởng tượng ra. Ực ực, tôi nuốt nước miếng, đáng sợ quá...

Đợi chút, trong miệng đang toàn là... Eo, tôi nuốt xuống bụng gần một nửa đống bọt rồi >O
Nhanh chóng thoát ra khỏi phòng vệ sinh, chỉnh đốn trang phục, tôi mở cửa cho mẹ. Mẹ trợn mắt nhìn vào bộ dạng nhếch nhác của tôi, không chớp. Chắc mẹ đang muốn hỏi tại sao tôi lại không mặc bộ đồ ngủ in chằng chịt hình Hello Kitty mà mẹ đã "cất công" chuẩn bị. Tôi nên nói thế nào bây giờ, "con mặc không vừa" ư?

Mẹ chép miệng, ném cho tôi đống quần áo rồi quay người bước xuống. Chà, không mắng mỏ gì cả. Hay là vẻ đẹp trai buổi ban mai của tôi đã khiến mẹ không nỡ buông lời nhiếc mắng? ^o^

Quần lót, ha ha... đáng yêu lắm ~~''

Tôi đang ở trong nhà của ông. Ngôi nhà không hề to. Nó... rất rất to. Dùng từ gì cho đúng nhỉ, ừm, khổng lồ. Cả cái nhà của tôi cũng không to bằng cái nhà vệ sinh của ông. Căn nhà được xây theo lối hiện đại, mọi đường nét đều cứng rắn, dứt khoát. Các công nghệ tự động được tận dụng rất triệt để: cửa tự động, đèn tự động, vòi nước tự động, v.v... Nhà ông có nhiều tủ, tủ lớn tủ bé, đủ cả; tủ nào cũng chật ních sách báo và tài liệu. Bên cạnh nhà chính còn có một cái nhà khác, nhỏ hơn một chút, là chỗ ở của hai chị giúp việc. Tiện nghi trong nhà đó, ít nhất cũng hơn đứt tiện nghi của khách sạn bốn sao. Đời sống vật chất ở đây tôt thật đấy!

Bước xuống bếp, thấy hai chị giúp việc đang cười đùa, trò truyện bằng thứ tiếng mà tôi nghe không hiểu, vừa nói vừa nhặt rau. Tôi qua các chị ấy nói tiếng Việt với tôi, nên bây giờ nghe họ nói tiếng Hàn, tôi tự thấy rùng mình một phát. Dân trí bên này cao thật, đến người giúp việc còn biết đến hai thứ tiếng.

- Ông nội em đâu ạ? - Tôi kéo ghế ngồi vào bàn ăn. Bụng kêu lên vài tiếng biểu tình. Hai chị giúp việc kia hình như vẫn chưa chuẩn bị đồ ăn sáng.

- Ông vẫn chưa dậy, còn sớm mà - Một chị lên tiếng. Tôi không nhớ tên của họ, là Ka hay Ki gì gì ý. Họ còn là sinh đôi nữa.

- Ừm... phân biệt hai người thế nào đây?

- Chị là Ka, còn nó là Kha - Vẫn là chị ấy nói. Ồ, là Ka và Kha - Chị có một cái nốt ruồi ở đùi trái, còn nó thì không.

Nói đoạn, chị ta toan vén quần lên để chỉ cho tôi xem cái nốt ruồi. Sặc >"<

- Thôi em biết rồi! - Tôi xua tay, quay mặt đi. Chị ta không biết ngượng à?

Ông tôi sống với họ lâu như vậy, chẳng nhẽ mỗi lần muốn sai ai đi làm việc thì lại vạch quần từng người ra à?

Thật là @@~...

Tôi đứng dậy, tính đi lên phòng. Thế mà không hiểu sao, tự nhiên ngã lăn quay, cả thân trước ập xuống đất. Ka và Kha chạy tới đỡ tôi dậy, nháy mắt nhau cười hí hí:

- Xin lỗi em nhé, bọn chị lỡ làm đổ mỡ ra sàn, mải buôn quên dọn, xin lỗi nhé! - Họ nhe răng, cười nhăn nhở.

Thôi biết lỗi rồi thì tôi con trai cũng chẳng thèm chấp vặt. Tôi gật đầu, thận trọng bước về phòng, biết đâu còn dây mỡ chỗ nào khác, lại ngã trật mắt ra thì khổ.

Hai bà chị đó vẫn cười cười với nhau rất khó hiểu. Chỉ là ngã thôi mà, có gì đáng cười cơ chứ? Ôi xương chậu đáng thương của tôi T3T

Cái điện thoại không hề ngọ nguậy. Suốt từ hôm qua tôi đã phải cố kìm mình lại để không gọi cho cô ấy. Việc này thật sự rất khó chịu, giống như là lúc bạn đang bị tiêu chảy mà phải nhịn đi vệ sinh vậy... Nhưng phải cho cô ấy nhớ tôi mới được.

Ông đã nói tôi có thể vào phòng làm việc của ông chơi. Trong phòng làm việc của một người già thì có thể có gì để cho một người trẻ trung năng động chơi hả? Cùng lắm thì có mấy bộ cờ, vài quyển album,... chứ gì?

Cằm rơi xuống đất khi tôi vừa mở cửa nhìn vào "phòng làm việc" của ông. Cái này mà là phòng làm việc gì, là phòng game mới đúng! Play Station 3, màn hình lớn bóng loáng, chính hiệu! Một cái tủ lớn đặt ở góc trái phòng chứa kín các đĩa game đủ mọi thể loại, từ cổ nhất đến mới nhất! Trong ngăn tủ là tám bộ tú lơ khơ có "102", mà quí giá nhất là bộ có in ảnh và chữ kí của các chân sút R.Madrid! Golf mini, bida mini, bóng rổ mini, cả boxing mini nữa... Bàn làm việc đặt gần cửa sổ, bên trên là hai chiếc điện thoại để bàn và một màn hình vi tính siêu siêu mỏng, nhìn qua là mê rồi. Bên kia còn có bốn, năm cây ghi ta xinh đẹp dựa vào một cái tủ chưa toàn là truyện tranh: One Piece, Naruto, Dragon Balls,...

Sau này dù có chết, tôi cũng muốn được chết ở cái chốn thiên đường này!

Cháu yêu ông quá đi!!!!!

Tạm vứt nhức nhối về chuyện với Tú Anh vào một xó, tôi hân hoan tận hưởng từng điều kì diệu của "căn phòng làm việc"; trước hết là PES. Trời ơi, hình ảnh vừa đẹp vừa nét, vào game mượt mà trơn tru, không giống mấy cái bộ đểu của quán PS3 gần nhà. Đây mới có thể gọi là cảm giác "phiêu" cùng game...

- Game này chơi một mình làm sao mà hay được? - Một giọng nam vang lên đằng sau tôi.

Hắn khá cao, cũng có chút điển trai. Tóc hơi rối nhưng đó là kiểu "lãng tử" (đã có lần Tú Anh nói với tôi như thế). Hắn vào đây mà tôi không hề biết; nhưng nhìn cách ăn mặc lịch lãm, khuôn mặt cũng có phần hiền lành của hắn, chắc chẳng phải là kẻ trộm.

- Anh với chú chơi một ván - Rất tự nhiên, hắn nhảy lên sofa bên cạnh tôi, cầm lấy một cái tay game, chọn bắt đầu trò chơi.

Kĩ thuật của hắn cũng tốt, lách bóng, chuyền bóng, chọc khe đều có thể thực hiện . Thế mà trước giờ cứ tưởng những kẻ có vẻ thư sinh bảnh bao chỉ thích những thứ tao nhã như làm thơ, đàn hát... đấy!

Đá với tên này tốn nhiều kĩ năng hơn tôi tưởng (chắc tại bình thường đã cùng mấy thằng bạn, mà chúng nó thì quá kém ="=). Tuy nhiên, nếu nói hắn là tay game hạng hai, thì tôi cũng phải là hạng một. Liên tục phá đường chuyền bóng của hắng, rồi cướp bóng rất tinh vi; thế trận từ đầu đến cuối luôn nghiêng về phía tôi. Tôi thắng thuyết phục 4-1.

- Chú là cháu nội của ông à? - Hắn ngửa người ra, nghiêng đầu hỏi tôi.

- Ừm, anh là gì với ông?

- Chắc anh cũng có thể được coi là cháu... - Hắn mỉm cười - Bạn gái chú đâu?

Tôi nhìn đồng hồ - Giờ này chắc đang học rồi. Sao anh biết tôi có bạn gái?

Nụ cười của hắn đông cứng. Tỏ vẻ mặt đau khổ, hắn nói:

- Đừng nói em không nhớ anh nhé?

Nhớ? Tức là tôi đã quen hắn sao? Hình như... đã gặp qua rồi thì phải. Có cái gì đó trong tôi đã khẳng định rằng hắng không phải "kẻ gian đột nhập", bởi hình như hắn làm một ngành nghề gì đấy khác cơ...

Hắn lắc đầu - Thật là... Hoàng Quân, có gợi nhớ cho em điều gì không?

Hoàng Quân, anh trai Hoàng Thiên, "em gái xinh đẹp". Đúng rồi, hắn ta là Hoàng Quân, sao tôi không sớm nhận ra nhỉ?

- Ồ... khó trách. Hôm đó anh ăn mặc kín đáo như vậy, mặt anh tôi còn chẳng nhìn rõ. - Tôi chép miệng.

Trán hắn đeo hai chữ "THẤT VỌNG" nặng trịch. Cũng phải thôi, hắn ta là ngôi sao, là idol gì đó nổi tiếng ở Việt Nam; tôi lại không biết hắn (Tú Anh còn không biết), hắn đương nhiên đâm chán nản buồn phiền. Trông cái mặt hắn kìa, như cái bánh qui mốc ="=.

- Tôi thích các bài hát của anh - Tôi giả vờ an ủi.

Hắn tươi tỉnh hẳn lên, cười phấn khởi: - Thật hả?

Tôi gật đầu lấy lệ. Bản tính trời sinh của tôi là hiền lành, biết thương yêu đồng loại (có thể là do "tính thảo" dì truyền từ bố tôi).

Nhưng tôi lại tự chuốc họa vào thân. Hắn ta liên tục luyên thuyên về những "bản hit đình đám làm nên tên tuổi" của hắn. Nào là tôi có thích gia điệu của bài hát A không, giai điệu đó rât phù hợp với thị hiếu âm nhạc của giới trẻ hiện nay; rồi thì tôi có cảm nhận gì khi bài hát B mà hắn tâm đắc nhất được phát hành; nào lại bài hát C có đưa tôi lên một bậc cao hơn của cảm xúc không @#&57(#$%~... Đoạn sau chỉ còn nghe thấy ù ù cạc cạc, gió thổi qua tai.

Hắn chắc là đệ tử của cô Phương, thật nguy hiểm!

- Thằng bé Quân lại làm loạn gì thế? - Ông nội đứng ở cửa từ lúc nào.



- Ô... cháu chào ông! - Hắn lập tức ngừng ba hoa, đeo lên mặt bộ dạng hiếu thảo, nhảy bổ về phía ông.

- Mày định dọa cháu ông à? - Ông cốc vào đầu hắn, khiến hắn la lên oai oái - Con trai mà lắm mồm, ông bảo mày sửa cái tính ấy bao nhiêu lần rồi?

Sau đó, tôi, ông và Hoàng Quân xuống nhà để ăn sáng.

Nghe ông kể chuyện, tôi biết thêm ít nhiều về cái tên Hoàng Quân này. Hắn là đứa cháu ông "nhặt" được ở ngoài đường. Hồi đó hắn mới năm tuổi, sống ở cô nhi viện; hắn bị lạc trong một ngày viện tổ chức đi dã ngoại. Tuy là đang bị lạc, nhưng hắn vẫn không hề lo lắng, sợ hãi, lại còn đi loanh quanh, thế nào lại gặp được ông - đang tổ chức lễ sinh nhật. Hắn còn nhiệt tình hát tặng ông những bài hát hắn được dạy, ông quí hắn thế là mang hắn về làm cháu. Nhưng sau này công ty bị khủng hoảng, ông phải cùng bố tập trung chăm lo cho công ty, đành giao hắn cho một gia đình hiếm muộn con cái. Họ đối xử với hắn rất tốt, nên hắn nhận họ làm bố mẹ luôn, chỉ khi nào rảnh rỗi mới bay sang Hàn Quốc thăm ông. Hắn theo nghề ca sĩ cũng vì muốn tương lai thâm nhập vào thị trường giải trí - rất phát triển - ở nước này, rồi sẽ có thêm nhiều thời gian bên cạnh để chăm sóc cho ông.

Hắn tốt đấy chứ?

Vậy nhóc Thiên cũng là con nuôi rồi!?

Ăn xong, ông cùng Hoàng Quân đi "ra ngoài có chút việc", nói tôi cứ thoải mái mà nghỉ ngơi. Thế là trong căn nhà rộng thênh thang, chỉ còn mình tôi, và hai chị giúp việc đang khúc khích cười bên bồn rửa. Rửa bát mà cũng cười, hai chị này... vui tính quá đấy! Nhưng rõ ràng là liếc nhìn tôi rồi mới cười, chẳng nhẽ vẫn là cái vụ ngã đấy sao? >"<.

Tôi bực bội bước lên gác, xong lại khẽ nhún chân đi xuống, nghe lén (nhỡ hai chị nói tiếng Hàn thì nghe gì ="=).

- Khụ khụ... nó dễ thương quá, ha ha.

- Suỵt, khẽ chứ, thằng bé nghe thấy giờ. Khụ khụ, thật không ngờ thằng bé nhìn đẹp trai vậy mà lại mặc quần lót cậu bé bút chì... khụ khụ!

- Khụ khụ... màu hồng nữa... chị thấy mình có nên góp ý cho nó là đừng nên mặc quần cạp trễ không?

- Nhưng nhờ có quần cạp trễ với cú ngã ấy mà chị em ta mới có dịp tìm hiểu sở thích mặc quần lót của đàn ông...

Không đợi họ tiếp tục thảo luận cái vấn đề biến thái ấy, tôi bò vội lên phòng, khóa chặt cửa. *** xem cái "quần lót đáng yêu" của mẹ đang phá hoại hình tượng của con thế nào đi?!

Thả người xuống giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Không biết giờ này Tú Anh đang làm gì nhỉ? Xuống canteen tán dóc cùng bọn con gái, hay lại lôi mấy cái quyển tiểu thuyết dày đặc chữ với chữ ra đọc? Đến bao giờ cô ấy mới nhớ tới tôi đây?

Một tin nhắn tôi là được mà.

Điện thoại trong túi quần rung rung. Trời ơi, linh vậy sao?

"[QC] Tu 22/03 - 24/03/20xx, Viettel TANG 50% gia tri the nap cho thue bao tra truoc..."

Các bạn ạ, tôi muốn đập điện thoại quá >"<

Đến tận tôi, ông, bố mẹ và Hoàng Quân mới có măt ở nhà, cùng nhau ăn tối rồi lại "phòng ai nấy về", vô cùng nhàm chán. May mà có cái "phòng làm việc" của ông để cầm cự, nếu không chắc tôi đã chết khô vì chán rồi.

Cứ sẩy ra là lại nghĩ tới Tú Anh. Cô ấy thật đáng ghét, không có tí chút nhớ nhung gì tôi sao? T3T.

Ngày... tháng... năm...

Cả ngày hôm nay cứ hắt hơi liên tục, ai thù oán mình thì phải. Minh vẫn nghỉ học, cái chỗ ngồi thấy cứ trống trống kiểu gì ý... Facebook lẫn Yahoo! đều không onl, cậu ấy chắc bận lắm. Mình muốn khoe với cậu ấy cái hình chibi mà mình đã vẽ giờ Công Dân. Chẳng ai chịu khen mình vẽ đẹp cả; chỉ có mình cậu ấy ưa cái kiểu vẽ méo mó của mình thì phải T3T...

Hai ngày không có cậu ấy bắng nhắng bên cạnh, chán quá!

Minh ơi đi học đi!!!!

Con gái Hàn dễ thương lắm thì phải...


Ngày thứ ba, tôi được ông dẫn đến công ty. Nó to và hoành tráng như một tòa lâu đài. Tên công ty là một dãy chữ Hàn Quốc, ông nói nó có nghĩa là Minh Minh.

Ông lôi tôi đi hết phòng này đến phòng nọ, giới thiệu tôi với tất cả mọi người bằng thứ tiếng mà tôi không thể hiểu được. Ông làm chức vụ gì trong công ty nhỉ? Ai cũng có vẻ thân thiết với ông...

Ra mắt mất một buổi sáng, hai chân tôi mỏi rã rời; còn ông thì, tinh thần rất phấn khởi, thần thái cũng rất tốt, chẳng có vẻ gì là mệt mỏi cả.

Ông đưa tôi đi ăn trưa, lại gặp thêm tầm chục người nữa, giới thiệu qua lại vô cùng tốn thời gian. Ăn được một miếng là phải ngẩng đầu lên cười một cái, gật gù như thể theo dõi câu chuyện của ông và họ (dù chẳng hiểu mô tê gì cả). Tôi để quên điện thoại ở nhà ông rồi, bây giờ chẳng có gì để nghịch cho bớt nhàm.

Ông, hôm qua cho cháu chơi thật đã, là để hôm nay hành hạ cháu cho thật thỏa hả?

Mà tôi cũng chỉ là một đứa cháu trong gia đình thôi, đâu cần thiết phải đem đi khắp nơi tuyên bố với thiên hạ thế chứ? Tại sao sau khi nghe ông nói xong, ánh mắt của tất cả bọn họ đối với tôi đều biến đổi từ trìu mến sang ngạc nhiên rôi cuối cùng là - có chút gì đó - như xu nịnh vậy?

Về nhà, rốt cuộc đã được về nhà. Tôi leo ngay lên phòng, mở điều hòa, lười biếng nằm luôn xuống đất. Mệt quá đi mất... Lê lê mông tới chỗ cái bàn, tôi với tay lấy điện thoại. Ôi, sắp hết pin, lúc sang bên này vội quá nên tôi quên mang sạc. Chạy qua phòng của ông, a, nhiều dây sạc phết; nhưng chẳng có cái nào vừa cả. Thôi vậy, hết pin thì hết pin, đằng nào thì điện thoại cũng để không, mốc lên cả rồi _ __!

4% pin cuối cùng. Tôi chơi game cho nó hết luôn.

Doodle Jump, trò này xả stress khá tốt. Tôi sắp lập một kỉ lục mới, cố lên chút...

"Tú Anh is calling..."

Hả? Tôi ngơ ra một lúc. Giữa trưa thế này cô gọi tôi có việc gì?

- Alo? - Vội ấn nút trả lời.

- Trời ơi là trời, tớ nhớ cậu lắm đấy! - Giọng cô ấy ở đầu dây bên kia, nghe như đang hét lên. Có cả tiếng mèo nữa - Nhớ thật đấy, trời ơi là trời!

- Tú Anh à... tớ cũng nhớ cậu mà - Tôi nói nhẹ nhàng.

Đầu dây bên kia im ắng quá. Không còn nghe thấy một âm thanh nào.

Tôi nhìn điện thoại. Sặc, tắt nguồn rồi! Đ-ồ k-h-ố-n, sao mày lại biết chọn thời điểm để mà tắt thế hả?

Trời ơi!

Trời ơi là trời, cô ấy nhớ tôi lắm đấy!!

(*ông trời: chúng mày kêu lắm thế >"<)

Ngày... tháng... năm...

Hôm nay được trả điện thoại rồi, từ sau không bao giờ dám dùng điện thoại trong tiết chủ nhiệm nữa. Thật sự chừa rồi T3T.

Mình nhận ra là mình rất nhớ Minh, nhớ đến phát khùng rồi. Ban nãy ngồi trong phòng còn lên cơn, kêu trời kêu đất rằng nhớ cậu ấy chứ...

Mèo Béo đáng ghét, tha điện thoại của mình xuống gậm giường, bấm linh tinh thế nào lại gọi cho cậu ấy, kiểu gì cậu ấy cũng sẽ nghĩ mình bị dở hơi >"<

Cậu ấy nghe có ba giây rồi cúp máy, chắc cũng không nghe được điều gì đáng xấu hổ nhỉ >"< Béo hư đốn, hôm nay không cho ăn cá nữa!!!

Tôi đang đứng trước cửa nhà của Tú An. Bây giờ là 11h20, trường chắc đã cho học sinh nghỉ, theo tính toán thì chỉ khoảng mười phút nữa thôi cô ấy sẽ có mặt ở nhà.

Hôm qua khi nhận được điện thoại của cô ấy, tôi đã rất hạnh phúc, phải nói là sung sướng đến phát điên lên ý. Hai bà chị Ka và Kha thấy tôi hớn hở thì cũng vui mừng cười lây (tuy tôi biết rằng hai người đó cười chuyện cái quần lót của mẹ), như thể họ đang chúc mừng tôi vì cuối cùng cũng nhận được sự quan tâm từ bạn gái vậy.

Tôi nói là ngày mai – tức là hôm nay đây - ở trường có kiểm tra đột xuất học lực học sinh, nếu không có mặt sẽ bị hạ hạnh kiểm, thế là mẹ tôi hốt hoảng xin phép ông cho tôi về Việt Nam để làm bài kiểm tra, sau đó sẽ sang thăm ông sau. Đó là lí do tại sao tôi lại đứng trước cửa nhà của cô ấy, vào lúc 11h30 này.

Cô ấy đã hét lên rằng thật sự rất nhớ tôi, thử hỏi làm sao tôi có thể giữ câu nói đó ở trong đầu mà “thăm ông” bên Hàn Quốc được. Mẹ à, con chỉ nói dối vì mục đích cao cả thôi!

Thời tiết nắng nóng quá, càng về trưa càng nắng dữ dội. Mới cuối tháng ba mà đã nắng khủng khiếp thế này rồi, biến đổi khí hậu quả là nguy hiểm.

11h35 và cô ấy kia rồi! Dáng người nhỏ nhắn đang lê từng bước trên đường, khuôn mặt cúi gằm xuống để tránh những tia nóng nực từ trên cao rọi xuống. Da cô ấy khá trắng, cô ấy cũng tự hào về làn da của mình lắm, luôn cố bảo vệ nó. Áo sơ mi đóng kín các cúc, đôi bàn tay bé nhỏ đưa lên trán để che chắn cho khuôn mặt. Mồ hôi ướt ướt những lọn tóc mai, mái tóc ngắn cũng bị cái nắng làm cho đến mệt mỏi, không còn sức để phấp phới bay khi có ngọn gió nhỏ thổi qua.

Cô ấy lại quên không đội mũ kìa! Tôi đã nói với cô ấy bao lần rồi mà cô ấy không bao giờ chịu nghe, cứ để sẵn một cái mũ trong cặp thì có mất gì đâu cơ chứ!

Tú Anh ngẩng đầu lên, môi cô ấy có phần nhợt nhạt, hai má cũng hồng hồng rất khác lạ. Cô ấy nhìn thấy tôi, trước hết là mở to mắt ngạc nhiên, rồi hớn hở chạy nhanh về phía tôi, cười hỏi:

- Cậu về rồi à?

Hầy, sao bao nhiêu ngày mong nhớ, đây chính là câu tôi muốn nghe nhất của cô ấy đấy! Nghe thật là tình cảm biết bao; nhưng nếu thay từ “cậu” bằng “chồng” thì sẽ hay hơn nhỉ?

- Ừm – Tôi gật đầu, đưa tay kéo cặp của cô ấy – Đưa tớ cầm cho. Mở cửa đi!

Cô ấy vui vẻ đưa cặp cho tôi, lấy chìa khóa mở cửa. Bộ dạng của cô ấy rất đáng yêu >v<’’

Tôi cùng cô ấy ngồi trong phòng khách nói chuyện. Chủ yếu là cô ấy nói, tôi nghe. Cô ấy giống như là trút bầu tâm sự vậy, nói vô cùng nhiều. Đầu tiên là chuyện tôi không đi học nên cô ấy phải ngồi một mình “chán ngắt”, bị thu điện thoại (hóa ra đây là lí do cô ấy không gọi điện cho tôi T3T), lại còn đội mưa về nhà, ướt hết. Rồi đến chuyện hình như có người nói xấu cô ấy, khiến cô ấy hắt xì liên tục, cả ho nữa; cô ấy còn hỏi tôi là “có thật vừa nấc vừa ho vừa hắt xì thì phổi bị nổ không”, chẳng hiểu sao cô ấy lại có suy nghĩ đó =”=. Đến hôm qua thì cô bị dở hơi, Béo nghịch điện thoại của cô ấy, nói chung là sự tình rất nhí nhố, việc cô ấy gọi cho tôi hôm qua cũng chỉ là sơ ý... Cô ấy vậy mà tôi lại thấy thật đáng yêu, không hề giống cái kiểu nói “nguy hiểm” của cô Phương hay lão Hoàng Quân một chút nào.

Nhưng mà giọng cô ấy nghe không bình thường, nói hay bị hụt hơi. Mắt cô ấy cũng hơi đỏ, khuôn mặt nhợt nhạt.

- Cậu thấy thế nào? – Cô ấy lay lay người tôi, giơ ra một tấm hình chibi nguệch ngoạc, chắc hẳn là tác phẩm của cô ấy, mắt chớp chớp.

- Đẹp đấy! – Tôi chăm chú nhìn vào bức hình; tuy không thực sự thấy cô ấy có khiếu hội họa, nhưng dù sao cũng có cố gắng, các cụ cũng bảo “vẽ hay không bằng hay vẽ” đó thôi. Vả lại hình vẽ của cô ấy cũng rất ngộ nghĩnh, chẳng có ai có thể vẽ bé gái nhìn giống con gián như cô ấy đâu.

Cô ấy vui vẻ vênh mặt lên, nói là chỉ có những người có con mắt thẩm mĩ (tôi á o.0’) mới nhận ra được nét đẹp tiềm ẩn trong tranh cô ấy. Cô còn chu miệng lên chê cái Phượng, cái Hạnh, cái Lan là những kẻ không biết thưởng thức nghệ thuật...

- Này, cậu bị ốm à? – Tôi không khỏi băn khoăn khi nhìn vào cái khuôn mặt đang đỏ ửng lên rất bất thường kia. Đưa tay lên sờ trán cô ấy, ặc, hơi bị nóng rồi đấy!

- Tại vừa đi ngoài nắng thôi mà! – Cô ấy cười mỉm, hai mắt híp lại.

- Cậu nói hôm trước đội mưa về còn gì? Hôm nay còn đội cả nắng, ốm là chắc rồi!

- Tớ thấy khỏe mà! – Cô ấy vung tay lên làm động tác lực sĩ.

- Khỏe gì chứ, trán nóng vậy! Lên phòng nằm nghỉ đi, à lấy đá chườm vào, mà phải ăn cháo nữa!

Tôi nhăn mày nhìn cô ấy, khiến cô ấy tròn mắt, sau đó lại cười tủm tỉm “ờ” một tiếng rồi vào bếp lấy đá, chạy lên phòng. Trước khi lên còn quay lại cười rất xinh với tôi: - Cậu mua cháo cho tớ nhé?

Tôi căng thẳng gật đầu một cái.

Tự nhiên thấy mình vĩ đại quá, mình đang chăm lo cho một người ốm cơ đấy!

Mua cháo thì đơn giản thôi; hàng cháo khá xa, tôi đã cố gắng để đi nhanh hết mức có thể, sợ cháo bị nguội mà. Nhưng mà với cái nắng như thiêu đốt này, bát cháo của tôi chắc chẳng có cơ hội để mà nguội, có khi còn sôi sùng sục lên ý chứ!

Bê bát cháo thơm phức lên phòng Tú Anh, trong lòng tôi có một nỗi rạo rực khó tả. Là do chuẩn bị bước vào phòng con gái (lần đầu tiên trong đời), hay chỉ đơn giản là bát cháo này thật sự nhìn rất ngon (tôi lại đang hơi đói)?

Cửa chỉ được khép hờ, chắc cô ấy để sẵn thế cho tôi. Từ ngoài nhìn vào có thể thấy được cô ấy đang nằm trên giường, đắp một cái chăn mỏng, hai mắt đang lấp lánh nhìn lên trần nhà, khóe miệng thi thoảng lại vạch ra một vệt cười rất đáng yêu. Có cái gì mà cô ấy vui thế, ốm yếu bệnh tật mà còn cười được?!

Tôi đẩy cửa đi vào, cô ấy cũng vội vàng ngồi dậy, chỉnh lại quần áo. Giờ mới để ý, cô ấy đã thay bộ quần áo ngủ, nhìn nó cũng hao hao bộ Hello Kitty mẹ chuẩn bị cho tôi hôm trước, trông cô ấy như một đứa trẻ ý!

- Ăn cháo đi này! – Tôi ngó lơ đi chỗ khác, cơ bản là không dám nhìn thẳng vào cô ấy =”=

Cô đỡ bát cháo từ tay tôi, lại mỉm cười. Cười mãi thế >”
Trong lúc Tú Anh ăn cháo, tôi tiện thể ngó quanh căn phòng. Ờm, đúng là đồ con gái, phòng gì mà toàn gấu với búp bê thế này! Trên tường còn dán đầy ảnh của con mèo Béo, từ lúc nó còn là “siêu mẫu mèo” đến khi nó trở thành một bà cô mèo béo ú. Bàn học thì có được mấy quyển vở quyển sách, cô chẳng chăm chỉ học tập gì cả _ __! Phòng này có vẻ thiếu thiếu một cái gì đó, tôi thấy nó còn khá trống vắng, nếu như có mấy tấm ảnh của tôi dán lên thì chắc sẽ đẹp hơn...

- Này, xong rồi. Đem rửa đi, mang nước lên đây nữa. – Cô ấy đạp nhẹ vào người tôi, giơ cái bát cháo đã hết nhẵn lên.

Tôi được nâng cấp từ tài xế lên người giúp việc =.=’’. Đón cái bát từ tay cô ấy, ngoan ngoãn xuống dưới rót cho cô một cốc nước, lại bê lên.

- Chà – Cô ấy uống một hơi – No quá! – đưa cốc không cho tôi – Đem cốc xuống cho tớ. Mà sao cậu vẫn cầm cái bát làm gì?

... Cô có vẻ rất thoải mái khi bị ốm nhỉ?



Tôi đi rửa bát, rồi bị cô ấy đuổi về nhà, vì cô ấy bảo không còn việc gì cho tôi nữa. Tôi không được trả lương sao? T3T

- Cậu ngủ nhé, tớ về đây!

Tôi tỏ vẻ tiếc nuối đáng thương, hi vọng cô ấy hiểu rằng tôi đang rất-không-muốn-về-nhà!

Cô ấy vén mớ tóc lại, gật đầu: - Nhớ khóa cửa rồi ném chìa khóa vào nhà cho tớ. – xong nằm xuống, chui vào trong chăn.

Người ta đã không lưu luyến gì ở tôi, làm sao có thể mặt dày tiếp tục ở lại T3T.

Vừa về đến nhà, có điện thoại từ bố:

“Sang Hàn nhanh nhé con, ông lại vào viện rồi!”

“Sang Hàn nhanh nhé con, ông lại vào viện rồi!”

Không thể nào chứ, hôm qua còn dắt tôi đi giới thiệu, khỏe mạnh lắm cơ mà?

Ngày... tháng... năm...

Bị ốm rồi, nhưng nhẹ thôi, cũng khỏe lên nhiều rồi, chắc là do được ăn cháo của người ta...

Mèo Béo hôm nay rất ngoan, không quấy rối, bây giờ lại còn đang ngủ khì khì trong chăn, đáng yêu quá!

Hôm nay cậu ấy về rồi, không đến trường mà lại đến nhà mình, chắc là cậu ấy nhớ mình lắm ^v^. Chẳng biết có nhớ thật không, bởi vì ba ngày qua không thèm gọi điện hay nhắn tin cho mình, có khi cậu ấy chỉ định sang kiếm bữa ăn thôi ý... Cậu ấy còn ăn vụng nửa bát cháo của mình chứ, đúng là cái đồ....!!

Bù lại hôm nay nhìn cậu ấy rất đẹp traiiiiiiiiiii!!!!!!!

Suy nghĩ gì thế này >”< Mệt quá, ngủ vậy!


Tôi lại bay sang Hàn. Thật là tốn kém, sao không đưa ông về Việt Nam mà chữa bệnh cơ chứ! Làm tôi vừa mới gặp Tú Anh có một buổi trưa đã phải khăn gói ra đi, cô ấy sẽ lại nhớ tôi đến phát ốm mất.

Ông ơi là ông, bệnh tình của ông sao lại biến thái thế không biết!

Cái thứ “đứa cháu quí hóa” chết tiệt >
Mong sao lần này sang Hàn, tôi sẽ “quí hóa” sạch được cái bệnh của ông, còn yên ổn về nhà với vợ với con ...

Tôi đứng chôn chân trước cửa phòng bệnh, bồi hồi nhìn vào trong. Bệnh ông nặng quá, nguy kịch quá rồi. Mày nhíu chặt, các nếp nhăn chen chúc nhau hiện lên rõ ràng, miệng mấp máy, lồng ngực phồng lên hạ xuống đều dặn nhưng rất chậm rãi. Bố đứng ở đầu giường, lắc đầu thở dài, hai tay khoanh trước ngực, khuôn mặt cũng tỏ ra vô cùng sầu não. Mẹ tôi ngồi bên cạnh, hai mắt ngân ngấn nước, tay víu chặt vào áo của ông, liên tục nức nở. Mọi âm thanh như trầm xuống, chỉ để nghe được rõ tiếng cầu khiến của mẹ:

- Bố ơi, xin bố đừng... Đừng mà....

Ông vẫn giữ nguyên cái nét mặt ấy, cái thần thái ấy, vẫn giữ nguyên cái nhịp thờ đều đều chầm chậm. Tiếng nói của mẹ nhỏ dần, nhỏ dần; bố bước đến, vỗ vai mẹ, dùng ánh mắt trìu mến để nhìn mẹ, rồi nhẹ nhàng lắc đầu. Mẹ như tuyệt vọng, cố bám chặt hơn vào tay ông, nghẹn ngào lặp lại hai chữ “Đừng mà...”

Tôi nghẹn lại. Cảnh tượng ai oán thế này, trên phim đã xem qua, không ngờ ngoài đời thật lại được trình diễn bởi gia đình tôi. Chưa bao giờ tôi cảm nhận được sự sôi sục trong lòng khi nghe thấy tiếng nức nở của mẹ như hôm nay.

Thật sự điêu đứng!

Ngọn sóng phẫn nộ cuồn cuộn dâng lên trong bụng. Họ làm cái quái gì thế?

Ông vỗ vỗ lên đôi tay mẹ, nụ cười đắc chí lộ liễu:

- Con dâu, thua rồi thì phải chịu, chẳng phải lúc đầu con rất “máu” sao?

Lập tức, nước mắt lòng dòng ngừng chảy ra, mẹ nhanh chóng đeo lên mặt một vẻ xu nịnh, tiểu nhân: - Dù sao con cũng là con dâu của bố mà...

- Con dâu cũng thế thôi. Đã dám thách thức ta thì phải dám chịu phạt.

- Nhưng đó là nhà xác, nhà xác đấy! – Giọng nói của mẹ trầm xuống, khuôn mặt vô cùng hoảng loạn.

- Đúng, bố biết đó là nhà xác. Khẩn trương đi con, còn về ăn trưa nữa – Ông gỡ tay mẹ, đẩy mẹ ra, nụ cười già nua tỏ ra gian tà hơn bao giờ hết.

Hôm qua bố đã nói với tôi những gì qua điện thoại nhỉ? Ngất xỉu ở văn phòng, cấp cứu khẩn cấp, tình trạng nguy kịch, sợ không còn được bao lâu nữa... Nhớ lại một chút, lúc đó bố nói rất từ từ, chậm rãi, bình tĩnh, nghe như chim hót dế ca... Làm tôi một phen hoảng hốt, chưa kịp từ biệt bạn gái, vội vã làm thủ tục bay sang Hàn Quốc nhanh nhất có thể. Để rồi khi tới đây, được chứng kiến trò hề của họ.

Cái gia đình này đúng là khiến người ta tức đến phát nghẹn >”
Tôi bước vào phòng, ủ rũ. Tuy nhiên sự xuất hiện của tôi lại khiến cho ba đôi mắt kia sáng lên, trông họ tràn trề niềm vui, niềm hạnh phúc, niềm hi vọng bla bla... “Quí hóa” quá cũng dở _ __!

Niềm vui của mẹ là “thằng con trai ngoan mà mẹ yêu nhất” (thật ngạc nhiên khi thằng đó chính là tôi), có thể xin ông tha cho mẹ việc dọn vệ sinh trong nhà xác. Mẹ nghẹn ngào kể rằng lúc ấy chỉ là bốc đồng, bình thường mẹ sẽ chẳng bao giờ dám thách ông đấu cờ caro, cũng chẳng ngu ngốc đồng ý điều kiện thách đấu quái ác ấy. Thế nên, để “cứu vớt người mẹ tội lỗi này”, mẹ bám lấy áo tôi, bắt tôi phải cầu xin ông tha thứ cho mẹ. Ép mẹ phải đi dọn nhà xác, kể ra cũng đáng thương; nhưng tôi vừa mới quay sang, chưa kịp mở lời, ông đã lắc đầu liên tục. Ông kiên quyết giữ vững lập trường, mẹ chẳng còn cách nào khác đành ngậm ngùi nén nước mắt, hậm hực bước ra khỏi phòng; trước khi đi đã kjip ném cho tôi ánh nhìn oán trách. Tôi làm gì sai với mẹ nào? Tôi còn đang bực đây =”=.

Niềm mong mỏi, hi vọng của bố là “thằng con trai luôn nhớ lời bố dặn” (lạ thay tôi với thằng ấy là một =,=”) đã về Việt Nam và tranh thủ chạy ra cửa hàng văn phòng phẩm cách nhà 2km, mua cho bố một chục cây bút bi. Bố nhiều lần nhắc đi nhắc lại rằng bút bi ở đó là loại tốt nhất, đơn giản, dễ dùng nhất (_ __?!), nói chung là “kinh tế” hơn bút bi của Hàn Quốc. May mà tôi đã kịp nhớ và mua được cho bố, nếu không chắc sẽ... “lãnh đủ” T3T.

Niềm hạnh phúc của ông là “đứa cháu vàng ngọc” (tôi đấy) ông mong ngóng bao lâu cũng đã chịu bay sang Hàn Quốc để thăm dưỡng kẻ “già cả ốm yếu héo hon” như ông (ông tự ví như thế) mặc dù tôi mới về Việt Nam có một ngày =”=. Từ đầu đến cuối ông luôn tỏ ra hăng hái, tươi tán, thực sự là một nét “nguy kịch” cũng không có. Ca ngợi tôi hồi lâu, rồi ông sai bố đi làm thủ tục xuất viện, khẩn trương di chuyển mông ra khỏi giường và rất nhanh chóng lôi cái vali nhỏ dưới gầm giường ra, lấy một bộ quần áo rộng rãi, đi vào phòng tắm. Nhìn cái mặt nhăn nhéo nhưng luôn rạng ngời, hớn hở của ông, tôi tự thấy mình thật cao cả, thật vĩ đại; vì tôi đã hi sinh cả hạnh phúc cá nhân để đến đây cho ông có “tinh thần xuất viện” mà...

Dù vậy, tôi vẫn rất tiếc, cực kì tiếc, vô cùng tiếc cái “hạnh phúc cá nhân” của mình T3T.

Về đến nhà, thấy tên Hoàng Quân ngồi chềnh ềnh xem tivi. Nghề ca sĩ rảnh rỗi thế sao?

- Ông lại đã về rồi? – Hắn chẳng buồn rời mắt khỏi màn hình tivi, hỏi.

Ông nhíu mày, “ờ” một tiếng rồi bảo tôi đi kiếm thứ gì mà ăn, còn ông thì lôi hắn lên phòng làm việc. Đúng là tôi đang đói ~~’’

Tay cầm cái sandwich thịt nguội, tôi ung dung bước lên phòng. Ăn ít thế này thôi, ăn nhiều chút nữa lại không ăn được cơm ^o^. Hai bà chị Ka và Kha mặc dù có hơi bất thường, nhưng nấu cơm thì thật sự là cao thủ, món nào ra món đấy, so với mẹ tôi nấu thì đúng là một trời một vực.

Bước ngang qua phòng ông, ngó vào một chút. Ông và hắn đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, gật gù với nhau.

- Đơn giản vậy thôi. Nhân cơ hội này, cháu giúp ông nhé?

- Ừm, hơi ác, nhưng đành vậy thôi...

Họ chỉ đang bàn tính kế hoạch hay chiến lược kinh doanh gì gì thôi, người trẻ tuổi như tôi có lẽ chẳng cần biết. Thế rồi tôi bước lên phòng, hân hoan nghĩ tới bữa trưa ngon lành...

Dùng bữa xong, cái bụng tôi căng lên vì no, tâm trạng cũng rất thư thái và thoải mái, đặc biệt còn sung sướng hơn khi có dòng chữ nhảy nhót trên màn hình điện thoại:

“Tú Anh is calling...”

“Tú Anh is calling...”

Cô ấy gọi, đã nhớ tôi rồi sao ^O^?

“Sao hôm nay cậu vẫn chưa đi học?” Giọng nói nghe như trách cứ, nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy rất ngọt ngào.

- Tớ đang ở Hàn thăm ông.

“Lại sang đó? Bao giờ mới về?”

- Chắc đến hết tuần mất. Sao, nhớ tớ à?

“Nhớ cái gì mà nhớ! Chỉ gọi để 4^#@!%&...”.

Cô ấy tuôn ra một tràng qua điện thoại, chỉ chịu ngừng lại khi tôi nhắc nhở cô rằng việc gọi điện ra nước ngoài rất tốn kém. Tú Anh bảo là bố cô ấy giành được một chuyến du lịch trọn gói ba ngày hai đêm tới khu resort mới mở trên Sapa. Chuyến đi của gia đình cô ấy sẽ không tổn thất bất kì một loại phí nào, kể cả mua đồ lưu niệm cũng không phải trả tiền, bởi gói du lịch đó tên là “Sapa 100% free”. Giọng cô trong điện thoại rất háo hức; cô ấy nói đây là lần đầu tiên cô đi tàu hỏa, lại là loại tàu hỏa năm sao chất lượng quốc tế - hiện đại nhất – mà Việt Nam mới nhập về. Qua giọng nói, tôi có thể tưởng tượng ra khuôn mặt đáng yêu đang biểu hiện sự vui sướng của cô ấy. Thể nào cái mắt cũng sẽ to tròn, long lanh mơ mộng, cái môi hơi chu chu ra, cái má hồng hồng... cho mà xem.

Tôi tự thấy hài lòng. Tại sao ư? Bởi vì cái chuyện đi du lịch với gia đình là cái chuyện rất ư là riêng tư, cô lại đem nó kể cho tôi nghe, tức là cô coi trọng tôi. Hay cũng có thể coi đấy giống như việc vợ ngoan vợ thảo đi đâu cũng phải báo cáo một câu cho chồng biết vậy ^^.

Bữa tối, ông nội dẫn về một vị khách. Ông thật là khó hiểu, rõ ràng biết bệnh tình của mình rất “biến thái”, thế mà không chịu nằm im ở nhà tĩnh dưỡng, cả buổi chiều đi ra ngoài, không bảo với ai cả. Chắc là ông đến công ty; tham công tiếc việc mới là cốt lõi sinh ra bệnh ấy chứ. Lại còn mang khách về nhà nữa, đồng nghiệp à, hay là đối tác? Có lẽ không phải, cô gái ấy nhìn còn quá trẻ...

- Đây là Jane, đứa cháu gái ông ưng ý nhất – Ông vỗ vai tôi, giơ tay chỉ vào cô gái – Vừa tài lại vừa đẹp.

Jane mỉm cười, bắt tay tôi: - Hi!

Xinh thật, mọi đường nét trên gương mặt đều hoàn hảo. Lông mi dài đi cũng đôi mắt to và sáng; chỉ cần cười nhẹ thôi là đôi mắt kia đã biến hóa thành một đường cong xinh xắn. Nốt ruồi nhỏ chấm nhẹ dưới đuôi mắt trái – đây gọi là nốt ruồi thích khóc thì phải – không những không làm mất đi nét đẹp của đôi mắt, ngược lại còn đem đến cho người đối diện cảm giác cô thật hiền lành. Môi hơi mỏng, ẩn dưới một lớp son màu hồng nhạt, trông càng mỏng manh hơn. Tóc dài màu nâu đỏ, nhưng lọn tóc xoăn nhẹ, được buộc lên gọn gàng bằng một chiếc nơ màu trắng to bản. Nếu cô ấy không mỉm cười, và không chủ động bắt tay tôi, chắc hẳn tôi sẽ nghĩ đây là một con búp bê xinh đẹp chỉ được trưng bày trong những viện bảo tàng thôi.

Bởi thật sự rất xinh đẹp!

Tú Anh chắc chỉ bằng được một nửa cái “sắc” của Jane. Nhưng bù lại, Tú Anh của tôi cực kì đáng yêu, thế là đã đủ lắm rồi ^o^~.

Jane là người Mĩ gốc Việt, cô ấy cũng mười sáu, bằng tuổi tôi. Ông gọi cô là cháu gái, nhưng thực ra hai người chẳng có máu mủ gì cả. Trong một lần theo mẹ về Việt Nam, Jane đã gặp ông, còn cứu ông nữa. Khi đó, họ ở cùng một khách sạn; Jane và ông “chí lớn gặp nhau” đều lén người nhà ra đoạn rừng nhỏ sau khách sạn hóng gió. Chẳng may ông bị rắn độc cắn, đúng lúc Jane đi qua; thế là cô bé Jane dũng cảm cầm cành củi khô dưới đất, đuổi con rắn rồi chạy về khách sạn gọi người tới giúp. Ông cảm kích Jane lắm, khăng khăng nhận Jane làm cháu nuôi; bố mẹ Jane thấy ông yêu quí con gái mình vậy nên đành đồng ý (hoặc có lẽ do ông nói sẽ chi trả toàn bộ tiền nuôi dưỡng Jane). Bây giờ thì Jane đang học ở một trường quốc tế tại Hàn Quốc, vừa học vừa song song giúp ông giải quyết vài vấn đề trong công ty; theo ông nói thì, Jane là “một con bé dễ thương có đầu óc chiến lược”.

Chẳng hiểu tôi có đầu óc gì nhở? Tú Anh hay nói tôi là hâm, nhảm nhí,... Híc, chắc đầu óc của tôi không thể đem ra so sánh với Jane rồi T3T.

Tôi và Jane nói chuyện rất “hợp gu”. Ai mà nghĩ được một cô gái duyên dáng xinh đẹp như Jane lại cũng thích xem bóng đá, thích R.M, thích PES... chứ? Jane không ham thích các thể loại phim tình cảm mùi mẫn, sướt mướt, giống tôi. Cô ấy cũng đồng ý với tôi rằng trong hơn một trăm tám mươi phút phim Titanic, thì chỉ có khoảng năm phút đáng để xem một cách chăm chú. Tôi thích cái cách mà cô ấy nói về thực trạng cuộc sống hào nhoáng mà hời hợt ở Mỹ, cũng như thấy hứng thú với ước mơ xây dựng lên một khu resort thiên đường cho vùng đất Tây Nguyên – quê mẹ của cô ấy. Những câu chuyện mà Jane kể rất hay, rất lôi cuốn và ý nghĩa, làm cho tôi phải thầm thán phục. Cô ấy cũng lắng nghe những mẩu chuyện rời rạc và nhảm nhí của tôi, về cái gia đình bất thường, về những sự cố xấu hổ, về người bạn gái đáng yêu... Cô ấy cứ ồ lên ồ xuống, thích thú khen tôi có một cuộc sống “nhiều màu sắc”, lại còn mong muốn được gặp mặt “cô bạn gái thú vị” của tôi nữa.

Jane là người đầu tiên nghe tôi nói mà không hề buông một câu nhận xét là “bị hâm”, “dở hơi” hay bất kì các chứng bệnh về thần kinh khác.

Người bạn tốt như này, sao không cho tôi gặp sớm hơn một chút chứ T.T? Có biết cuộc sống mười sáu năm qua của tôi tủi nhục thế nào không hả?

Ông thấy tôi và Jane “tâm đầu ý hợp”, chuyện trò rôm rả cả một góc nhà thì tỏ ra rất hài lòng. Cháu là người hài lòng mới đúng, ông không liên quan hài lòng cái gì?

Mẹ tôi không vui, chả hiểu tại sao, cuối cùng thằng con trai “mẹ yêu nhất” đã có được một người bạn tâm giao khó kiếm; vậy vì lí nào mẹ lại không có một chút vui mừng? Đừng bảo mẹ vẫn oán con vụ dọn nhà xác, lỗi là do ông mà _ __!

Bố như cảm nhận được luồng khí hắc ám tỏa ra ngút trời trên đầu mẹ, liền thủ thỉ vào tai người điều gì đó, khiến người trợn tròn mắt, mặt đang đen thui hóa đỏ hồng; rồi hai bạn già đó dắt díu nhau lên phòng, từ đấy không còn ló mặt xuống nữa. Bố tôi giỏi thật.

Có một người biểu hiện không bình thường nhất, đó là Hoàng Quân. Lúc ăn cơm thì hắn vui vẻ, vừa ăn vừa cười, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên đảo mắt nhìn mọi người một lượt rồi vùi đầu vào ăn tiếp; lại cười, lại nhìn, rồi lại ăn =”=... Đấy, rõ ràng là khi nãy vừa mới cười điên như địa chủ được mùa bắp cải, thế mà bây giờ, khi tôi đang nói chuyện hào hứng với Jane, hắn lại tỏ ra bực dọc, khó chịu, còn lườm lườm tôi nữa. Đúng là cái loại cả ngày ở nhà, dửng mỡ, không có việc gì làm nên thành ra “nhàn cư vi bất thường” đây mà.

Gần chín giờ tối, Jane xin phép về nhà. Tôi năng động tẩu lên phòng thật nhanh; không nên ở lại quá lâu với người có vấn đề về tâm sinh lí...

Ngày... tháng... năm...

Haiz, đóng xong vali, mệt quá đi ~.~ Chỉ là du lịch thôi mà mẹ làm như là chuyển cả nhà đi không bằng ý. Khách sạn của người ta có giường có đệm hẳn hoi, mẹ mang cả chiếu đi làm gì chứ =.=!

Dở hơi thế nào lại gọi cho Minh, khoe mình sắp sửa được đi Sapa này nọ. Chẳng hiểu đầu óc mình bị làm sao nữa; Hiền thì bảo đó là do “tâm lí gái đã có chồng”, bạn ấy vừa nói vừa bonus thêm cho một tràng cười rất khả ố, đến sợ _ __!

Minh lại bay sang Hàn Quốc, haiz, mới về có một hôm mà đã...

Không đem Béo đi cùng được, đành mang sang gửi bác Lan. Mai đi rồi nên cũng không phải đến trường, không phải học tiết Sử của bác ấy. Kể ra có người nhà làm giáo viên ở trường cũng chẳng hay ho tẹo nào, toàn bị soi mói không T,T.

Ôi, mong là bác ấy không biến Béo của mình thành “lịch sử” khi mình quay lại (nhìn tướng bác ấy dễ làm thịt mèo lắm T3T).

TÁM GIỜ NGÀY MAI, ĐỢI TAO NHÉ ĐOÀN TÀU NĂM SAO ƠI ^O^~.


Cả buổi sáng của tôi trôi qua thanh bình trong phòng làm việc của ông. Bật nhạc, nằm dài ra ghế đọc truyện, trên đời thử hỏi còn có gì có thể sung sướng hơn thế?

Đã là cuốn truyện thứ năm rồi, “Doraemon bóng chày” hay quá!

Hoàng Quân đang ngồi trước máy tính, chăm chú đọc đọc cái gì đó. Hắn ho một tiếng dữ dội, khiến tôi giật mình, quay lại nhìn. Vẻ mặt hắn có phần căng thẳng, đôi mắt vẫn dán chặt vào màn hình máy tính, hai con ngươi đen láy đảo qua đảo lại rất nhanh, lông mày dần dần nhíu lại. Có chuyện gì nghiêm trọng khiến hắn biểu hiện như vậy nhỉ?

Tôi đặt quyển truyện xuống bàn, bật dậy bước về chỗ hắn. Hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi, mím chặt môi lại. Thái độ của hắn có chút không ổn lắm; tôi hơi lo lắng, cúi đầu ngó vào màn hình vi tính.

Không phải chứ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Tỉnh Tò

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook