Chương 10
hanonmh
28/05/2013
Tôi đang ngồi trên máy bay, chờ nó cất cánh đưa tôi và mẹ sang Hàn Quốc.
Niềm vui có bạn gái chưa được âm ỉ bao lâu đã bị vùi tắt; giống việc đang đun nước bằng bếp lò, bỗng nhiên nước sôi sùng sục, trào ra làm cho cả lò than tắt ngúm.
Mẹ tôi đang ngồi kế bên, khuôn mặt tỏ ra rất lo lắng.
Hôm qua, bố tôi gọi điện về nhà, nói rằng ông tôi bị bệnh tim, nằm mê man đã nhiều ngày, vừa tỉnh lại thì yêu cầu được gặp mặt tôi lần cuối cùng.
Đối với ông là lần cuối, còn đối với tôi, đây có thể mới là lần đầu. Từ bé đến giờ, người ông duy nhất mà tôi biết là ông ngoại (đương nhiên là ngoại trừ các ông lão hàng xóm). Có đôi lúc khi còn nhỏ, tôi đã nghĩ rằng bố tôi là "trẻ mồ côi cha" và tôi là "trẻ mồ côi ông"...
Vậy nên, cảm tình với người ông này, quả thực không có!
Nhưng nhìn mẹ cứ đứng ngồi không yên, thất thiểu sầu lo, làm đứa con tôi cũng đến sốt hết cả ruột gan lên.
A, có tin nhắn. "Sao không đi học thế?"
Tôi như đang bị muỗi đốt lại được gãi đúng chỗ ngứa, vui vẻ nghĩ tới bộ dạng lo lắng, băn khoăn của Tú Anh. Mới sáng ra mà cô ấy đã nghĩ tới tôi rồi, đúng là một cô gái tốt ^^!
"Bị đau tim giai đoạn cuối". Tôi hí hửng nhắn tin.
Cái này hoàn toàn đúng, không có bịa đặt nha, chỉ là không nêu rõ chủ ngữ thôi ^o^
"Đừng đùa chứ! Đang ở đâu thế?"
"Sang Hàn Quốc". Bây giờ là 8h30, đang trong giờ học, vậy mà cô dám to gan sử dụng điện thoại. Chắc hẳn nhớ tôi lắm đây!
"Hàn Quốc? Làm gì?" Cô nhắn lại rất nhanh.
"Dưỡng bệnh". Tôi thấy rất hài lòng về trò đùa của mình. Liệu cô ấy có lo sốt vó lên không nhỉ?
Tôi ngồi cười một mình (rất bệnh hoạn), mẹ quay sang, giật điện thoại của tôi, tắt nguồn. Tôi ngơ ngác nhìn cái điện thoại trong tay mẹ, có chút ai oán. Đã chia cách đôi tôi, nay còn cướp mất phương tiện liên lạc nữa T3T
- Mẹ...
- Máy bay cất cánh rồi! - Mẹ cau có nhìn tôi
Thôi, nhịn đi =_=
Phòng bệnh sáng trắng và sang trọng. Có một ông già hói đầu đang nằm ngủ trên chiếc giường to đùng, nhịp thở đều đặn, nhẹ nhàng. Bố tôi đang ngồi trên salon, đọc tài liệu, khuôn mặt rất căng thẳng.
99% ông lão kia là ông nội của tôi.
- Bố - Tôi nhẹ nhàng bước vào phòng, đóng cửa lại. Để mẹ chờ ở ngoài, bởi tôi nghĩ tinh thần của người phụ nữ đó không ổn định, những chuyện liên quan đến sống chết này không nên để mẹ bận lòng (tôi vĩ đại quá)
- Minh à, đến nhanh vậy? - Bố ngước đầu lên, đặt đống giấy tờ xuống bàn. Tôi liếc nhanh qua dòng chữ to dùng: HỒ SƠ BỆNH ÁN. Bố đang xem xét bệnh án của ông.
- Vâng - Tôi quay người bước về phía giường bệnh - Ông thế nào rồi ạ?
Bây giờ thì tôi mới thấy rõ cả khuôn mặt của ông. Thật sự là hói, đến lông mày cũng rất thưa, nhìn ông và bố chẳng có điểm gì giống nhau cả. Nếu các bạn có đọc "Ô long viện", thì tôi xin dám khẳng định một điều rằng họ đã xây dựng hình tượng đại sư phụ từ người ông nội này của tôi.
Mắt ông nhắm nghiền, đôi mi thỉnh thoảng lay động khẽ, nhìn ông thật hiền, thật... đáng yêu. Hình ảnh ông nằm trong phòng bệnh sáng choan làm tôi nhớ đến Tú Anh. Mới hôm kia thôi, cô ấy cũng phải vào bệnh viện vì ăn phải thịt thiu của hàng bánh mì ven đường, bị lão bác sĩ côn đồ tiêm thuốc mê. Cô ấy ngủ rất say, hàng mi xinh đẹp cứ đôi lúc lại lay động, hơi thở đều đều; tuy là đang ngủ nhưng hai gò má vẫn vô thức ửng hồng lên, trong sáng hệt như một đứa trẻ...
Tôi đúng là đứa cháu hư, ông nằm bệnh ra đó mà còn tơ tưởng tới bạn gái T3T.
- Ông ấy hả? - Bố tiến lại gần, khoác vai tôi - Chắc khó mà sống được lâu nữa.
Hơi kì lạ, tôi có cảm giác bố tôi không quan tâm lắm tới bệnh tình của ông tôi.
Bố tôi... bất hiếu?
- Không thể cứu vãn sao ạ?
- Bác sĩ nói ông ta ủ bệnh lâu quá, không chịu trị bệnh dứt điểm, giờ thì vô phương cứu chữa - Bố nói, không chút âm điệu lo lắng. Còn gọi ông nội là "ông ta"?
Trước giờ bố đối với ai cũng rất tốt, mẹ bảo chính vì bố "thảo tính" nên mới yêu bố. Tôi cũng chưa bao giờ thấy bố vô tâm với thứ gì. Kể cả con vật, con Béo ý, hôm tôi bế nó về nhà, nó nhắm giầy của bố mà tè bậy; thế mà ngoài việc đá nó một phát ra, bố tôi chẳng có hành động nào khác tỏ ra bực tức cả (nếu phải tôi, tôi... cắt >"<). Năm nào cũng đi từ thiện, đóng tiền vào quĩ "Nối vòng tay lớn"; ra đường cứ gặp ăn xin là ân cần thăm hỏi, giúp đỡ chút ít... Đối với người không máu mủ thân thích mà còn tốt như vậy, không hiểu tại sao lại tỏ ra bàng quan, vô tâm trước sự sống chết của người đã sinh ra mình vậy chứ?
Chắc hẳn ông nội đã làm gì đó khiến bố tôi căm ghét?
- Vậy, ông muốn gặp con có chuyện gì? - Tôi kéo chiếc ghế gần đó, ngồi xuống bên giường.
- Ông muốn đào tạo con - Bố nhún vai, xem đồng hồ.
- Đào tạo gì ạ?
- Đào tạo để trở thành người thừa kế - Bố nhìn ra phía cửa, có vẻ đang đợi một cái gì đó thì phải.
Người thừa kế? Nghe xa vời quá. Kể ra thì tôi - thật sự - chẳng hề biết nghề nghiệp của bố tôi là gì. Một tháng đi làm khoảng mười ngày, đi liền một mạch, cứ về nhà lại thấy bảo có lương, dăm mười triệu gì đó. Nhiều khi viết sơ yếu lí lịch, tôi hỏi bố ghi nghề nghiệp thế nào, bố chỉ bảo điền vào là "công nhân"... Không biết có phải bố làm việc cho công ty của ông không?
À, vậy thì đúng rồi, do ông nội bắt bố phải làm anh công nhân quèn trong công ty nên bố mới ghét ông đây mà!
Thừa kế, vậy tôi sẽ thành cấp trên của bố tôi?
- Khoan đã, ông yếu thế này, sao có thể đào tạo? - Tôi giả định mọi sự đúng như tôi đã suy diễn. Nếu như thế, với sức khỏe này của ông, phải chăng việc "đào tạo" là không thể?
Tôi nhìn ông, băn khoăn.
- Ai bảo với con...
Bố nói được nửa câu, cửa bỗng mở toang ra.
- Ôi - một cô gái tóc ngắn, nhìn có nét rất giống những cô gái Hàn Quốc trên tivi, gập người thở hổn hển - Cám ơn... cám ơn chú!
Cô gái này vào phòng ông tôi làm gì nhỉ? Quá lắm thì, ôi trời, đừng nói đây là bồ nhí của ông! Có khi đây mới chính là lí do bố tôi ghét ông? Ông đã già hói trơ hói trụi cả cái đầu rồi, còn cô gái này, lớn nhất cũng chỉ bằng tuổi tôi!
Mà trông cô ấy khá quen... Giống như là...
- Không có gì đâu cháu, chú cũng rảnh mà - Bố vỗ vai tôi - Đây là Jun, cháu gái của cái ông này. Còn đây là con trai chú.
Tên Jun, hình như là tên Hàn Quốc, nhưng đây rõ ràng là người Việt, nói tiếng Việt mà?
Tua lại một chút, "cái ông này"? Bố tôi sao lại gọi ông nội như vậy?
- Con tưởng đây là ông nội? - Tôi ghé tai bố, hỏi nhỏ.
- Bố đã bao giờ nói đó là ông nội hả? - Bố nhướn mày.
Hự, vậy mà bố nói chuyện với con như đúng rồi >"
- Cháu ở lại với ông nhé, chú và thằng bé đi có chút việc.
- Dạ, cảm ơn chú - Jun cúi đầu lễ phép. Trước khi bước ra khỏi cửa, tôi ngoảnh lại, thấy cô ấy đang nhìn tôi, mỉm cười. À, tôi biết rồi, trông cô ấy khá giống "ông nội" đang nằm trong kia.
Chưa hết, kiểu tóc của cô ấy cũng chính là kiểu tóc của Tú Anh, rất đáng yêu...
Tôi vẫn chưa hiểu lắm. Rốt cuộc thì "ông nội bị bệnh tim" ở đâu?
- Bố, vậy đó không phải là ông thật à?
- Tại sao con lại nghĩ như thế chứ? - Bố chau mày, tay ấn ấn nút thang máy.
- Lúc con hỏi, bố trả lời y như kiểu đang nói về ông vậy...
- Bố trả lời hoàn toàn đúng, không có bịa đặt nha, chỉ là không rõ chủ ngữ thôi - Cửa thang máy mở, bố bước vào trong; nhe răng cười, kéo tôi cùng vào.
Câu nói của bố, nghe quen quá cơ _ __! Giống hệt những gì tôi đã nghĩ khi bày trò nhắn tin với Tú Anh. Thật... gừng càng già càng cay, bố tôi thâm quá ="=.
Ế, nhắn tin với Tú Anh?! Mẹ tôi đâu rồi? Điện thoại của tôi vẫn ở chỗ mẹ.
- Chết rồi, bố gọi cho mẹ đi!
- Mẹ có lẽ đang ở chỗ ông rồi - Bố nhún vai.
Tôi rất tò mò về vị "ông nội" này đấy! Các giả thiết ban nãy cơ bản là sai, vậy:
- Thừa kế là sao ạ?
Bố mỉm cười, thang máy cũng mở ra:
- Đi sẽ biết.
Đây chắc là phòng VIP, nó phải to bằng, không, to hơn phòng khách nhà tôi chứ chẳng chơi. Cũng có tường trắng, sàn nhà trắng, đệm trắng, gối trắng... Trên giường, mẹ tôi ngồi khoanh chân lại, đối diện là một ông già với vẻ mặt đôn hậu, chất phác. Hai người họ đang chơi cờ vây rất chăm chú.
Vậy đây chính là ông nội rồi. Đấy, ít ra phải có chút tóc tai như thế...
Rộng rãi, thoáng mát. Các cánh cửa được mở tung, từng làn gió nhẹ nhè đem theo mùi hương dễ chịu cho căn phòng. Ánh nắng ngoài trời cũng chiếu thẳng vào đây, cái màu sáng dìu dịu của nắng không làm chói mắt, ngược lại khiến ta cảm thấy thanh thản và bình yên.
Trong phòng đặt rất nhiều chậu cây, đủ mọi chủng loại, đủ thứ kiểu cách. Có một ông lão đang lúi húi bên một gốc cây, xới tơi đất lên. Mặt đồ bảo hộ, găng tay và khẩu trang kín mít, chắc là nhân viên làm vườn. Đúng là hệ quả của cơ cấu dân số đang bị già hóa, đến người lớn tuổi như thế này rồi vẫn còn phải mai lưng ra làm việc...
- Mẹ... Cháu chào ông - Tôi hơi cúi đầu.
Ông nhận thấy sự xuất hiện của tôi, hai mắt sáng lên, mừng rỡ tuôn ra một tràng:
- @^&k1#$^%... (tiếng Hàn).
Oh God, ông nội tôi là người Hàn sao? Thảo nào Tú Anh cứ hay nói tôi có thần thái rất giống các diễn viên Hàn Quốc trên phim truyền hình. Cô ấy còn bảo thích con trai Hàn Quốc (mà bây giờ thì tôi là "cháu trai Hàn Quốc" rồi), hóa ra là cô ấy ngầm ám chỉ rằng cô ấy thích tôi, thích cái vẻ "hào hoa ưu tú" Hàn Quốc của tôi ^v^
- Ra chỗ khác chơi, đừng làm mẹ mất tập trung - Mẹ tôi vẫy tay, xua đuổi.
Chứng kiến mẹ đối xử tàn nhẫn với đứa con trai của mình như vậy mà bố không thèm nói một lời nào, chỉ mỉm cười nhìn mẹ rất khó hiểu, kéo tôi ngồi xuống ghế.
- Bố lại uống nước cùng cháu trai đi! - Bố tôi rót nước vào ấm và nói.
Bố à, hình như ông nghe không hiểu tiếng Việt đâu. Vừa nãy con chào ông, bố cũng thấy đấy...
Hàiz, bất đồng ngôn ngữ thế này, "đào tạo" với "thừa kế" cái khỉ gì ==".
Ông lão làm vườn vỗ vỗ tay, đất bẩn bám trên chiếc găng cũ kĩ đã bay ra gần hết. Rồi ông tháo găng tay, khẩu trang, cởi chiếc áo bảo hộ màu xanh dương, vứt hết lên chiếc ghế nhỏ gần đó. Ông lão tiến lại, cúi xuống lấy gói trà, pha thay bố tôi.
Đột nhiên, ông ngẩng lên, hơi nheo mắt lại, nhìn tôi:
- Cháu đẹp trai hơn bố cháu đấy!
Ừm, tôi đã biết điều đấy từ lâu rồi, con hơn cha nhà có phúc.
Nhưng ông ấy chỉ là một ông lão làm vườn, sao lại tự nhiên pha nước, nhận xét diện mạo của bố con tôi?
- Cháu ngây thơ như một tờ giấy trắng vậy - Ông rót trà ra chén - Cũng tốt, dễ dạy hơn bố cháu.
Ông lão này không phải là người làm vườn bình thường. Ông ấy chắc là bạn thân hay bạn chí cốt gì gì đó của ông nội, cũng có thể là bạn lâu năm...
- Bố, đừng bôi bác nhân cách của con thế chứ? - Bố tôi đặt mông ngồi xuống, nhấp một ngụm trà.
"Bố?"
Cái sự tình này còn có thể biến thái đến thế nào nữa? Rốt cuộc thì ai là ông nội? Lão làm vườn à? Sặc, vậy "đào tạo thừa kế" tức là dạy tôi đeo găng bới đất kế nghiệp ư?
- Con và cái nhân cách của con còn chỗ nào trong sạch để bố bôi bác hả? - Chốt lại vấn đề, đây là ông nội tôi. Tôi chả có tí gốc gác Hàn Quốc nào cả, hãy quên sạch nhưng cái ảo tưởng "hào hoa ưu tú" vừa nãy đi >3<"
- Bố định giữ thằng bé bao lâu?
- Nó mới mười sáu, ít cũng phải ba, bốn năm.
- Con được về hưu chứ? - Bố hạ chén trà, mắt sáng lên. Ông nội chau mày, gật đầu. Họ đang nói cái gì vậy?
Tôi đi dạo trong bệnh viện để "các người lớn bàn chuyện". Mẹ tôi thì mải chơi cờ với ông lão làm vườn của bệnh viện, tôi mới chỉ lại gần định hỏi điện thoại thôi là đã bị đạp ra khỏi phòng =="
Có một dự cảm không tốt đẹp dấy lên trong lòng, khiến tôi nhức nhối, khó chịu. Giá mà được nhìn thấy Tú Anh, cho khuây khỏa một chút... Hầy, mới có bạn gái ngày hôm qua, chưa tí tởn được gì đã phải cách xa; bình thường ngày nào cũng gặp đến phát chán (tôi không chán, nhưng tôi nghĩ cô ấy chán T3T), nên bây giờ không kề bên, tự nhiên cảm thấy rất nhớ, rất mong, nhìn đâu cũng ra cái bóng hình ấy >"<
Một dáng người nhỏ nhắn đang nhảy qua nhảy lại trên những ô gạch ở cuối hành lang. Tóc ngắn ngang vai được túm gọn sang một bên; khi nhảy, túm tóc ấy cứ bay lên rồi lại rơi xuống, thật ngộ nghĩnh...
- A, yo là con chú Min, phải hông? - Cô gái phát hiện ra tôi- đang đứng ngẩn ngơ ngắm nhìn sự vận động của tóc cô ấy. Cách buộc tóc y như Tú Anh vậy.
- Ừm... chào Jun! - Tôi mỉm cười tiến lại gần. Tôi thấy tôi với cô ấy có chút thân thiết, có lẽ vì tóc của cô ấy khá giống tóc Tú Anh.
Cô ấy rất cởi mở, kéo tôi ngồi xuống hàng ghế dài dọc hành lang: - Yo tên gì, nhiêu tuổi rồi?
- Tên là Minh, Nhật Minh, sắp mười bảy rồi - Tôi vui vẻ trả lời.
- Oa, bố tên Min, con tên Min nốt hả? - Jun nói tiếng Việt bằng cái giọng lớ ngớ, nghe rất buồn cười, lại còn đọc tên tôi thành "Min" nữa.
- Ừm, mẹ cũng tên Min luôn - Tôi bắt chước giọng của Jun, nghe cũng hay đấy chứ? Sắp tới về nước nhất định tôi sẽ nói lại cái giọng này cho Tú Anh nghe, chắc cô ấy sẽ thích lắm (thích tôi ý >v<).
- Hay ghê, cả nhà tên Min - Mắt Jun sáng rực lên, mở to. Đôi mắt cô ấy khác đôi mắt Tú Anh. Mắt của Jun to và sâu, giống như là... a, giống mắt của con Béo khi nó tỏ ra hối lỗi hay lúc nó làm nũng. Còn đôi mắt của Tú Anh, trong veo và lấp lánh hệt đôi mắt của một thiên thần bé nhỏ (tôi chưa từng thấy thiên thần bao giờ, nên tôi lấy Tú Anh làm chuẩn mực luôn, cô ấy rất đáng yêu mà ^o^).
- À, thế là anh Min hơn em một tuổi đó! - Cô bé cao hứng, vỗ tay - Anh Min chụp ảnh với em đi, em thấy quí Min đấy. Xong cho bọn bạn em xem, cho chúng nó hâm mộ mình luôn!
Cô bé Jun này đang khen tôi đẹp trai đấy, đang xin chụp ảnh cùng tôi vì tôi rất đẹp trai đấy (_ __!). Tú Anh à, cậu có biết là cậu sở hữu một người bạn trai "quí hóa" đến mức nào không?
Cô bé nhanh nhẹn lấy điện thoại ra ngay sau khi nhận được cái gật đầu của tôi. Jun nghiên đầu dựa vào vai tôi, tay giờ hình chữ V sát má. Tôi cũng với hợp tạo dáng, nghiêng đầu, cười ^^.
"Tách"
"Tách"
Ủa...
Jun hí hửng hạ điện thoại xuống, bấm bấm vui vẻ. Chắc cô bé đang tưng bừng up ảnh lên mạng để khoe đây. Đừng tỏ ra vui sướng quá thế, tôi là người rộng rãi, lại đẹp trai, muốn chụp thêm vài tấm nữa cũng được. Tự nhiên tôi nghĩ, có khi nào tôi lại nổi danh khắp mạng không nhỉ? Thực tế là đã có một vài nhân vật nổi như cồn chỉ nhờ một bức ảnh vu vơ đó...
Một cái bóng đen nhảy ra trước mặt tôi, che hết ánh sáng. Tôi ngẩng lên nhìn.
Ặc...
Niềm vui có bạn gái chưa được âm ỉ bao lâu đã bị vùi tắt; giống việc đang đun nước bằng bếp lò, bỗng nhiên nước sôi sùng sục, trào ra làm cho cả lò than tắt ngúm.
Mẹ tôi đang ngồi kế bên, khuôn mặt tỏ ra rất lo lắng.
Hôm qua, bố tôi gọi điện về nhà, nói rằng ông tôi bị bệnh tim, nằm mê man đã nhiều ngày, vừa tỉnh lại thì yêu cầu được gặp mặt tôi lần cuối cùng.
Đối với ông là lần cuối, còn đối với tôi, đây có thể mới là lần đầu. Từ bé đến giờ, người ông duy nhất mà tôi biết là ông ngoại (đương nhiên là ngoại trừ các ông lão hàng xóm). Có đôi lúc khi còn nhỏ, tôi đã nghĩ rằng bố tôi là "trẻ mồ côi cha" và tôi là "trẻ mồ côi ông"...
Vậy nên, cảm tình với người ông này, quả thực không có!
Nhưng nhìn mẹ cứ đứng ngồi không yên, thất thiểu sầu lo, làm đứa con tôi cũng đến sốt hết cả ruột gan lên.
A, có tin nhắn. "Sao không đi học thế?"
Tôi như đang bị muỗi đốt lại được gãi đúng chỗ ngứa, vui vẻ nghĩ tới bộ dạng lo lắng, băn khoăn của Tú Anh. Mới sáng ra mà cô ấy đã nghĩ tới tôi rồi, đúng là một cô gái tốt ^^!
"Bị đau tim giai đoạn cuối". Tôi hí hửng nhắn tin.
Cái này hoàn toàn đúng, không có bịa đặt nha, chỉ là không nêu rõ chủ ngữ thôi ^o^
"Đừng đùa chứ! Đang ở đâu thế?"
"Sang Hàn Quốc". Bây giờ là 8h30, đang trong giờ học, vậy mà cô dám to gan sử dụng điện thoại. Chắc hẳn nhớ tôi lắm đây!
"Hàn Quốc? Làm gì?" Cô nhắn lại rất nhanh.
"Dưỡng bệnh". Tôi thấy rất hài lòng về trò đùa của mình. Liệu cô ấy có lo sốt vó lên không nhỉ?
Tôi ngồi cười một mình (rất bệnh hoạn), mẹ quay sang, giật điện thoại của tôi, tắt nguồn. Tôi ngơ ngác nhìn cái điện thoại trong tay mẹ, có chút ai oán. Đã chia cách đôi tôi, nay còn cướp mất phương tiện liên lạc nữa T3T
- Mẹ...
- Máy bay cất cánh rồi! - Mẹ cau có nhìn tôi
Thôi, nhịn đi =_=
Phòng bệnh sáng trắng và sang trọng. Có một ông già hói đầu đang nằm ngủ trên chiếc giường to đùng, nhịp thở đều đặn, nhẹ nhàng. Bố tôi đang ngồi trên salon, đọc tài liệu, khuôn mặt rất căng thẳng.
99% ông lão kia là ông nội của tôi.
- Bố - Tôi nhẹ nhàng bước vào phòng, đóng cửa lại. Để mẹ chờ ở ngoài, bởi tôi nghĩ tinh thần của người phụ nữ đó không ổn định, những chuyện liên quan đến sống chết này không nên để mẹ bận lòng (tôi vĩ đại quá)
- Minh à, đến nhanh vậy? - Bố ngước đầu lên, đặt đống giấy tờ xuống bàn. Tôi liếc nhanh qua dòng chữ to dùng: HỒ SƠ BỆNH ÁN. Bố đang xem xét bệnh án của ông.
- Vâng - Tôi quay người bước về phía giường bệnh - Ông thế nào rồi ạ?
Bây giờ thì tôi mới thấy rõ cả khuôn mặt của ông. Thật sự là hói, đến lông mày cũng rất thưa, nhìn ông và bố chẳng có điểm gì giống nhau cả. Nếu các bạn có đọc "Ô long viện", thì tôi xin dám khẳng định một điều rằng họ đã xây dựng hình tượng đại sư phụ từ người ông nội này của tôi.
Mắt ông nhắm nghiền, đôi mi thỉnh thoảng lay động khẽ, nhìn ông thật hiền, thật... đáng yêu. Hình ảnh ông nằm trong phòng bệnh sáng choan làm tôi nhớ đến Tú Anh. Mới hôm kia thôi, cô ấy cũng phải vào bệnh viện vì ăn phải thịt thiu của hàng bánh mì ven đường, bị lão bác sĩ côn đồ tiêm thuốc mê. Cô ấy ngủ rất say, hàng mi xinh đẹp cứ đôi lúc lại lay động, hơi thở đều đều; tuy là đang ngủ nhưng hai gò má vẫn vô thức ửng hồng lên, trong sáng hệt như một đứa trẻ...
Tôi đúng là đứa cháu hư, ông nằm bệnh ra đó mà còn tơ tưởng tới bạn gái T3T.
- Ông ấy hả? - Bố tiến lại gần, khoác vai tôi - Chắc khó mà sống được lâu nữa.
Hơi kì lạ, tôi có cảm giác bố tôi không quan tâm lắm tới bệnh tình của ông tôi.
Bố tôi... bất hiếu?
- Không thể cứu vãn sao ạ?
- Bác sĩ nói ông ta ủ bệnh lâu quá, không chịu trị bệnh dứt điểm, giờ thì vô phương cứu chữa - Bố nói, không chút âm điệu lo lắng. Còn gọi ông nội là "ông ta"?
Trước giờ bố đối với ai cũng rất tốt, mẹ bảo chính vì bố "thảo tính" nên mới yêu bố. Tôi cũng chưa bao giờ thấy bố vô tâm với thứ gì. Kể cả con vật, con Béo ý, hôm tôi bế nó về nhà, nó nhắm giầy của bố mà tè bậy; thế mà ngoài việc đá nó một phát ra, bố tôi chẳng có hành động nào khác tỏ ra bực tức cả (nếu phải tôi, tôi... cắt >"<). Năm nào cũng đi từ thiện, đóng tiền vào quĩ "Nối vòng tay lớn"; ra đường cứ gặp ăn xin là ân cần thăm hỏi, giúp đỡ chút ít... Đối với người không máu mủ thân thích mà còn tốt như vậy, không hiểu tại sao lại tỏ ra bàng quan, vô tâm trước sự sống chết của người đã sinh ra mình vậy chứ?
Chắc hẳn ông nội đã làm gì đó khiến bố tôi căm ghét?
- Vậy, ông muốn gặp con có chuyện gì? - Tôi kéo chiếc ghế gần đó, ngồi xuống bên giường.
- Ông muốn đào tạo con - Bố nhún vai, xem đồng hồ.
- Đào tạo gì ạ?
- Đào tạo để trở thành người thừa kế - Bố nhìn ra phía cửa, có vẻ đang đợi một cái gì đó thì phải.
Người thừa kế? Nghe xa vời quá. Kể ra thì tôi - thật sự - chẳng hề biết nghề nghiệp của bố tôi là gì. Một tháng đi làm khoảng mười ngày, đi liền một mạch, cứ về nhà lại thấy bảo có lương, dăm mười triệu gì đó. Nhiều khi viết sơ yếu lí lịch, tôi hỏi bố ghi nghề nghiệp thế nào, bố chỉ bảo điền vào là "công nhân"... Không biết có phải bố làm việc cho công ty của ông không?
À, vậy thì đúng rồi, do ông nội bắt bố phải làm anh công nhân quèn trong công ty nên bố mới ghét ông đây mà!
Thừa kế, vậy tôi sẽ thành cấp trên của bố tôi?
- Khoan đã, ông yếu thế này, sao có thể đào tạo? - Tôi giả định mọi sự đúng như tôi đã suy diễn. Nếu như thế, với sức khỏe này của ông, phải chăng việc "đào tạo" là không thể?
Tôi nhìn ông, băn khoăn.
- Ai bảo với con...
Bố nói được nửa câu, cửa bỗng mở toang ra.
- Ôi - một cô gái tóc ngắn, nhìn có nét rất giống những cô gái Hàn Quốc trên tivi, gập người thở hổn hển - Cám ơn... cám ơn chú!
Cô gái này vào phòng ông tôi làm gì nhỉ? Quá lắm thì, ôi trời, đừng nói đây là bồ nhí của ông! Có khi đây mới chính là lí do bố tôi ghét ông? Ông đã già hói trơ hói trụi cả cái đầu rồi, còn cô gái này, lớn nhất cũng chỉ bằng tuổi tôi!
Mà trông cô ấy khá quen... Giống như là...
- Không có gì đâu cháu, chú cũng rảnh mà - Bố vỗ vai tôi - Đây là Jun, cháu gái của cái ông này. Còn đây là con trai chú.
Tên Jun, hình như là tên Hàn Quốc, nhưng đây rõ ràng là người Việt, nói tiếng Việt mà?
Tua lại một chút, "cái ông này"? Bố tôi sao lại gọi ông nội như vậy?
- Con tưởng đây là ông nội? - Tôi ghé tai bố, hỏi nhỏ.
- Bố đã bao giờ nói đó là ông nội hả? - Bố nhướn mày.
Hự, vậy mà bố nói chuyện với con như đúng rồi >"
- Cháu ở lại với ông nhé, chú và thằng bé đi có chút việc.
- Dạ, cảm ơn chú - Jun cúi đầu lễ phép. Trước khi bước ra khỏi cửa, tôi ngoảnh lại, thấy cô ấy đang nhìn tôi, mỉm cười. À, tôi biết rồi, trông cô ấy khá giống "ông nội" đang nằm trong kia.
Chưa hết, kiểu tóc của cô ấy cũng chính là kiểu tóc của Tú Anh, rất đáng yêu...
Tôi vẫn chưa hiểu lắm. Rốt cuộc thì "ông nội bị bệnh tim" ở đâu?
- Bố, vậy đó không phải là ông thật à?
- Tại sao con lại nghĩ như thế chứ? - Bố chau mày, tay ấn ấn nút thang máy.
- Lúc con hỏi, bố trả lời y như kiểu đang nói về ông vậy...
- Bố trả lời hoàn toàn đúng, không có bịa đặt nha, chỉ là không rõ chủ ngữ thôi - Cửa thang máy mở, bố bước vào trong; nhe răng cười, kéo tôi cùng vào.
Câu nói của bố, nghe quen quá cơ _ __! Giống hệt những gì tôi đã nghĩ khi bày trò nhắn tin với Tú Anh. Thật... gừng càng già càng cay, bố tôi thâm quá ="=.
Ế, nhắn tin với Tú Anh?! Mẹ tôi đâu rồi? Điện thoại của tôi vẫn ở chỗ mẹ.
- Chết rồi, bố gọi cho mẹ đi!
- Mẹ có lẽ đang ở chỗ ông rồi - Bố nhún vai.
Tôi rất tò mò về vị "ông nội" này đấy! Các giả thiết ban nãy cơ bản là sai, vậy:
- Thừa kế là sao ạ?
Bố mỉm cười, thang máy cũng mở ra:
- Đi sẽ biết.
Đây chắc là phòng VIP, nó phải to bằng, không, to hơn phòng khách nhà tôi chứ chẳng chơi. Cũng có tường trắng, sàn nhà trắng, đệm trắng, gối trắng... Trên giường, mẹ tôi ngồi khoanh chân lại, đối diện là một ông già với vẻ mặt đôn hậu, chất phác. Hai người họ đang chơi cờ vây rất chăm chú.
Vậy đây chính là ông nội rồi. Đấy, ít ra phải có chút tóc tai như thế...
Rộng rãi, thoáng mát. Các cánh cửa được mở tung, từng làn gió nhẹ nhè đem theo mùi hương dễ chịu cho căn phòng. Ánh nắng ngoài trời cũng chiếu thẳng vào đây, cái màu sáng dìu dịu của nắng không làm chói mắt, ngược lại khiến ta cảm thấy thanh thản và bình yên.
Trong phòng đặt rất nhiều chậu cây, đủ mọi chủng loại, đủ thứ kiểu cách. Có một ông lão đang lúi húi bên một gốc cây, xới tơi đất lên. Mặt đồ bảo hộ, găng tay và khẩu trang kín mít, chắc là nhân viên làm vườn. Đúng là hệ quả của cơ cấu dân số đang bị già hóa, đến người lớn tuổi như thế này rồi vẫn còn phải mai lưng ra làm việc...
- Mẹ... Cháu chào ông - Tôi hơi cúi đầu.
Ông nhận thấy sự xuất hiện của tôi, hai mắt sáng lên, mừng rỡ tuôn ra một tràng:
- @^&k1#$^%... (tiếng Hàn).
Oh God, ông nội tôi là người Hàn sao? Thảo nào Tú Anh cứ hay nói tôi có thần thái rất giống các diễn viên Hàn Quốc trên phim truyền hình. Cô ấy còn bảo thích con trai Hàn Quốc (mà bây giờ thì tôi là "cháu trai Hàn Quốc" rồi), hóa ra là cô ấy ngầm ám chỉ rằng cô ấy thích tôi, thích cái vẻ "hào hoa ưu tú" Hàn Quốc của tôi ^v^
- Ra chỗ khác chơi, đừng làm mẹ mất tập trung - Mẹ tôi vẫy tay, xua đuổi.
Chứng kiến mẹ đối xử tàn nhẫn với đứa con trai của mình như vậy mà bố không thèm nói một lời nào, chỉ mỉm cười nhìn mẹ rất khó hiểu, kéo tôi ngồi xuống ghế.
- Bố lại uống nước cùng cháu trai đi! - Bố tôi rót nước vào ấm và nói.
Bố à, hình như ông nghe không hiểu tiếng Việt đâu. Vừa nãy con chào ông, bố cũng thấy đấy...
Hàiz, bất đồng ngôn ngữ thế này, "đào tạo" với "thừa kế" cái khỉ gì ==".
Ông lão làm vườn vỗ vỗ tay, đất bẩn bám trên chiếc găng cũ kĩ đã bay ra gần hết. Rồi ông tháo găng tay, khẩu trang, cởi chiếc áo bảo hộ màu xanh dương, vứt hết lên chiếc ghế nhỏ gần đó. Ông lão tiến lại, cúi xuống lấy gói trà, pha thay bố tôi.
Đột nhiên, ông ngẩng lên, hơi nheo mắt lại, nhìn tôi:
- Cháu đẹp trai hơn bố cháu đấy!
Ừm, tôi đã biết điều đấy từ lâu rồi, con hơn cha nhà có phúc.
Nhưng ông ấy chỉ là một ông lão làm vườn, sao lại tự nhiên pha nước, nhận xét diện mạo của bố con tôi?
- Cháu ngây thơ như một tờ giấy trắng vậy - Ông rót trà ra chén - Cũng tốt, dễ dạy hơn bố cháu.
Ông lão này không phải là người làm vườn bình thường. Ông ấy chắc là bạn thân hay bạn chí cốt gì gì đó của ông nội, cũng có thể là bạn lâu năm...
- Bố, đừng bôi bác nhân cách của con thế chứ? - Bố tôi đặt mông ngồi xuống, nhấp một ngụm trà.
"Bố?"
Cái sự tình này còn có thể biến thái đến thế nào nữa? Rốt cuộc thì ai là ông nội? Lão làm vườn à? Sặc, vậy "đào tạo thừa kế" tức là dạy tôi đeo găng bới đất kế nghiệp ư?
- Con và cái nhân cách của con còn chỗ nào trong sạch để bố bôi bác hả? - Chốt lại vấn đề, đây là ông nội tôi. Tôi chả có tí gốc gác Hàn Quốc nào cả, hãy quên sạch nhưng cái ảo tưởng "hào hoa ưu tú" vừa nãy đi >3<"
- Bố định giữ thằng bé bao lâu?
- Nó mới mười sáu, ít cũng phải ba, bốn năm.
- Con được về hưu chứ? - Bố hạ chén trà, mắt sáng lên. Ông nội chau mày, gật đầu. Họ đang nói cái gì vậy?
Tôi đi dạo trong bệnh viện để "các người lớn bàn chuyện". Mẹ tôi thì mải chơi cờ với ông lão làm vườn của bệnh viện, tôi mới chỉ lại gần định hỏi điện thoại thôi là đã bị đạp ra khỏi phòng =="
Có một dự cảm không tốt đẹp dấy lên trong lòng, khiến tôi nhức nhối, khó chịu. Giá mà được nhìn thấy Tú Anh, cho khuây khỏa một chút... Hầy, mới có bạn gái ngày hôm qua, chưa tí tởn được gì đã phải cách xa; bình thường ngày nào cũng gặp đến phát chán (tôi không chán, nhưng tôi nghĩ cô ấy chán T3T), nên bây giờ không kề bên, tự nhiên cảm thấy rất nhớ, rất mong, nhìn đâu cũng ra cái bóng hình ấy >"<
Một dáng người nhỏ nhắn đang nhảy qua nhảy lại trên những ô gạch ở cuối hành lang. Tóc ngắn ngang vai được túm gọn sang một bên; khi nhảy, túm tóc ấy cứ bay lên rồi lại rơi xuống, thật ngộ nghĩnh...
- A, yo là con chú Min, phải hông? - Cô gái phát hiện ra tôi- đang đứng ngẩn ngơ ngắm nhìn sự vận động của tóc cô ấy. Cách buộc tóc y như Tú Anh vậy.
- Ừm... chào Jun! - Tôi mỉm cười tiến lại gần. Tôi thấy tôi với cô ấy có chút thân thiết, có lẽ vì tóc của cô ấy khá giống tóc Tú Anh.
Cô ấy rất cởi mở, kéo tôi ngồi xuống hàng ghế dài dọc hành lang: - Yo tên gì, nhiêu tuổi rồi?
- Tên là Minh, Nhật Minh, sắp mười bảy rồi - Tôi vui vẻ trả lời.
- Oa, bố tên Min, con tên Min nốt hả? - Jun nói tiếng Việt bằng cái giọng lớ ngớ, nghe rất buồn cười, lại còn đọc tên tôi thành "Min" nữa.
- Ừm, mẹ cũng tên Min luôn - Tôi bắt chước giọng của Jun, nghe cũng hay đấy chứ? Sắp tới về nước nhất định tôi sẽ nói lại cái giọng này cho Tú Anh nghe, chắc cô ấy sẽ thích lắm (thích tôi ý >v<).
- Hay ghê, cả nhà tên Min - Mắt Jun sáng rực lên, mở to. Đôi mắt cô ấy khác đôi mắt Tú Anh. Mắt của Jun to và sâu, giống như là... a, giống mắt của con Béo khi nó tỏ ra hối lỗi hay lúc nó làm nũng. Còn đôi mắt của Tú Anh, trong veo và lấp lánh hệt đôi mắt của một thiên thần bé nhỏ (tôi chưa từng thấy thiên thần bao giờ, nên tôi lấy Tú Anh làm chuẩn mực luôn, cô ấy rất đáng yêu mà ^o^).
- À, thế là anh Min hơn em một tuổi đó! - Cô bé cao hứng, vỗ tay - Anh Min chụp ảnh với em đi, em thấy quí Min đấy. Xong cho bọn bạn em xem, cho chúng nó hâm mộ mình luôn!
Cô bé Jun này đang khen tôi đẹp trai đấy, đang xin chụp ảnh cùng tôi vì tôi rất đẹp trai đấy (_ __!). Tú Anh à, cậu có biết là cậu sở hữu một người bạn trai "quí hóa" đến mức nào không?
Cô bé nhanh nhẹn lấy điện thoại ra ngay sau khi nhận được cái gật đầu của tôi. Jun nghiên đầu dựa vào vai tôi, tay giờ hình chữ V sát má. Tôi cũng với hợp tạo dáng, nghiêng đầu, cười ^^.
"Tách"
"Tách"
Ủa...
Jun hí hửng hạ điện thoại xuống, bấm bấm vui vẻ. Chắc cô bé đang tưng bừng up ảnh lên mạng để khoe đây. Đừng tỏ ra vui sướng quá thế, tôi là người rộng rãi, lại đẹp trai, muốn chụp thêm vài tấm nữa cũng được. Tự nhiên tôi nghĩ, có khi nào tôi lại nổi danh khắp mạng không nhỉ? Thực tế là đã có một vài nhân vật nổi như cồn chỉ nhờ một bức ảnh vu vơ đó...
Một cái bóng đen nhảy ra trước mặt tôi, che hết ánh sáng. Tôi ngẩng lên nhìn.
Ặc...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.