Chương 4
hanonmh
28/05/2013
Hôm nay là Thứ Năm, kế hoạch vẫn đang theo đúng tiến độ của nó: dậm chân tại chỗ ==".
Rút kinh nghiệm từ hôm qua, tôi đã chuẩn bị hoa rất kĩ càng. Hôm nay hoa của tôi có thể sẽ không mê hoặc lòng người, nhưng ít nhất cũng không thảm hại như bông "tao nhã" hôm thứ Hai.
Tú Anh đã ở lớp. Sao dạo này cô ấy hay đi sớm thế nhỉ?
Tôi ngồi vào chỗ, cười hề hề. Cô ấy có vẻ ngạc nhiên, rồi cúi đầu vào trang sách. Có lẽ tôi nên tặng hoa luôn.
Tôi mở cặp sách. Ấy, các bạn đừng vội lắc đầu và nghĩ là bông hoa của tôi sẽ lại nát bét như hôm trước nhé! Tôi đã bảo rồi, tôi chuẩn bị rất kĩ càng.
- Tặng cậu này!
Tú Anh quay sang nhìn tôi; tôi liếc mắt nhìn trần nhà.
- Giấy gì thế? - Cô ấy nhận lấy tờ giấy A4 trong tay tôi, lật lại xem - Cái gì đây?
- Hoa, tớ tặng cậu! - Tôi nhe răng cười.
- Hoa?... Cô ấy lại ngắm nghía tờ giấy, sau đó bật cười - Đây là... ha ha... ông vẽ à?
- Ừ! - Tôi chớp mắt, tâm huyết cả đêm qua hì hục vẽ đi vẽ lại của tôi đó!
Cô ấy cười đến ra nước mắt, chắc vui sướng và cảm động lắm. Biết ngay là tặng hoa sẽ có hiệu quả mà!
- Ha ha... Làm sao ông qua được môn vẽ để lên lớp vậy? - Cô ấy vẫn cứ cười, nhưng tôi thấy nụ cười có phần châm chọc __ _!
- Ngày trước cô bảo chỉ cần nộp bài sẽ cho 6,5 điểm, bất kể là xấu hay... rất xấu... - Tôi bỗng giật mình - Cậu thấy hoa xấu lắm à?
- Không - Tú Anh ngừng cười - Chắc là hơi trìu tượng... Mà sao lại tặng hoa?
- Yêu nhau thì mới tặng chứ... - Chết với cái miệng này mất - ... À yêu mới tặng hoa còn đang tỏ tình thì chỉ hoa giả, giả thôi!
Tôi chữa ngượng giỏi đấy chứ?
- Ồ ra là vậy.
- Nhưng nếu cậu muốn thì cái gì cũng có thể thành thật...
- Ông lại nói nhảm rồi!- Cô ấy đập vào vai tôi rồi cất "đóa hoa tình yêu" vào cặp. Tôi đoán chắc cô ấy sẽ nâng niu và trân trọng nó lắm.
Giờ Văn. Tôi chẳng thích môn học này lắm, Tú Anh thì ngược lại. Con gái là thế đấy, chỉ thích nghe người khác chém gió và ba hoa, khoác lác; đến khi tôi nói chân thành thì lại bảo tôi "nhảm" >''
Dù có không thích thì vẫn phải học để mà lên lớp. Hôm này học bài gì thế?
Puskin - Tôi yêu em.
Tự dưng tôi lại thấy khá hưng phấn.
- Các em thấy đấy, các nghệ sĩ lãng mạn khi yêu thường viết ra những áng thơ văn bất hủ dành cho người tình...
Thơ tình ý à? Tôi cũng muốn làm một bài. Tú Anh chắc sẽ thích phải biết...
Giờ Thể Dục, chà, căng thẳng bốn tiết rồi, cuối cùng cũng có một tiết Thể Dục quí giá!
Bọn con gái moi được một quả bóng rổ, từ đâu ra không biết; chúng lôi kéo Tú Anh - đang ngồi ngoan ăn bánh tôi cho - ra chơi cùng.
Cả lũ cao nhất cũng chỉ đến mét sáu, bóng rổ cái gì chứ?
Vậy mà cô ấy lại đặc biệt hứng thú cái trò chơi ấy. Người thì có một mẩu, ném cái gì mà ném! Ra đây ăn bánh nốt đi!
Gần đó có mấy đứa con trai đang đá cầu. Một thằng sút quả cầu quá mạnh, quả cầu bay thẳng về chỗ đám con gái đang miệt mài với trái bóng cam, chính xác là hướng thẳng chỗ Tú Anh. Tôi gọi: - Tú Anh, đằng sau kìa!
Cô ấy liền quay lại, thấy quả cầu bay đến, lùi sang phải né rất nhanh. Nhưng...
- Á!!!!
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Lũ con gái không biết chơi bóng rổ kia đang chuyền bóng cho nhau, cô ấy vừa lùi thì lãnh trọn một pha bóng vào đầu, ngã uỵch xuống.
Tôi hốt hoảng chạy về phía đó. Tú Anh ngồi dưới đất, xoa đầu.
- Cậu có sao không? - Tôi lấy hai tay ôm đầu cô ấy, xem xét. Ừm, không có chảy máu.
- Ầy, đừng lắc đầu tớ nữa, đau...
Có vấn đề thật đấy, cô ấy vừa xưng "tớ" rất ngọt!
Tôi cầm tay Tú Anh, xắn tay áo lên. Sao lại bị thương ở hai chỗ khác nhau thế này? Một chỗ thì xước nhẹ, chắc do chống tay xuống đất. Chỗ kia thì không liên quan, vết thương hình như đã gần lành rồi, nay lại rỉ máu ra.
- Không sao đâu, làm gì mà mặt cậu nghiêm trọng thế? - Cô ấy chép miệng. Cô ấy gọi tôi là "cậu" đấy, các bạn có thấy không? Tim tôi đập loạn lên mất!
- Đi rửa tay đã. Đau đầu mà còn nói được! - (tôi đôi lúc không hiểu tại sao mình có thể nói những câu ngớ ngẩn như thế này ==") Tôi giúp cô ấy đứng dậy, đưa về phía bồn rửa tay.
- Sao mà bị những hai chỗ? - Tôi hỏi, dí tay cô ấy vào nước.
- Á... đau, nhẹ thôi! - Cô ấy cau mày - Hôm trước ngã xe đạp ý...
- Hả? - Xe đạp? Cô ấy có biết đi xe đạp đâu? Mà bao lần bảo tập đi cũng nào có chịu? Vậy... - Đi xe thằng nào mà bị ngã?
Tú Anh nhìn tôi ngạc nhiên. Bị nói trúng rồi chứ gì?
- Thật à? - Cô ấy lườm - Nếu đền cậu còn không biết là "thằng nào" thì bỏ đi!
Hứ, cô có "bồ" mà tỏ ra bực bội gì hả? Thái độ không chung thủy như thế thật đáng ghét!
- Á... gì mà mạnh tay thế? - Tú Anh kêu lên.
- Đánh bật mọi vết bẩn - Tôi hậm hực đáp lại. Tôi là người có quyền giận ở đây nhớ!
Tú Anh phì cười, lấy tay vỗ vỗ vào má tôi: - Đáng yêu quá!
Hừ, không biết ai đáng yêu hơn ai đâu! Sao hai bên tai tôi nóng thế này... Cô định dùng "sờ má kế" để tôi nguôi giận đây mà!
- Thôi đi, vỗ gì mà vỗ, tay chưa rửa đã sờ vào má người khác. Có phải gặp thằng nào cũng sờ thế không?
Xin thề là tôi không hiểu tôi đã nói gì. Đầu óc tôi rối tung lên, thật là @$^04!!#%(...
- Tí có đèo về không? - Tú Anh chép miệng.
- Có!
Cô ấy lại cười. Hay lắm, dễ thương lắm, có "bồ" mà vẫn cười xinh như vậy. Không đèo về nữa bây giờ! (Tôi chỉ nghĩ thế thôi, thực ra vẫn rất vui sướng vì lại được đèo nàng về ^o^).
Hôm nay ở lớp học thêm của tôi có một học sinh mới. Đó là một bạn nữ khá cao, cũng phải đến mét bảy, có thể gọi là xinh, nhưng chắc không bằng Tú Anh của tôi.
Cái chính là, tôi để ý bạn ấy không phải vì vẻ đẹp, mà vì nhìn bạn ấy rất quen. Bạn ấy hình như cũng biết tôi, nhưng nhìn thấy tôi thì lại tỏ ra hốt hoảng và tìm một chỗ ngồi ở rất xa chỗ của tôi.
Cuối buổi học, tôi cố bắt chuyện với bạn ấy...
Ngày... tháng... năm...
Mình đã quyết định đổi xưng hô với Minh, mình muốn thế. Nhưng cậu ấy cứ khăng khăng nói do mình bị bóng đập vào đầu nên mới "thành ra vậy" _ __!
Hôm nay được cậu ấy tặng hoa, LOL. Cậu ấy vẽ bông hoa quả là buồn cười, cành hoa to hơn cả lá, toàn thể bông hoa nhìn hệt quả trứng ốp la ^0^
Cậu ấy, không biết thật hay giả ngơ, mới hôm kia làm mình ngã chổng vó ra đường mà nay lại hỏi do "thằng nào", bộ dạng còn bực tức chứ.
Mình còn vỗ má cậu ấy, aaaa cái tay dở hơi này thật là... dở hơi quá đi mất!! Tự làm cho mình bị đau tim mới đáng ghét!
Nhưng mà, mình sợ là, hình như mình... có tình cảm với cậu ấy rồi T.T Dù hơi mơ hồ...
Trò chơi này, hại đầu, hại tim, hại... quá!
Hôm nay trên cổ Béo là ngôi sao mang chữ O, hôm qua là chữ L... Liệu đây có phải là trò đùa của bọn trẻ con như mình nghĩ?
Rút kinh nghiệm từ hôm qua, tôi đã chuẩn bị hoa rất kĩ càng. Hôm nay hoa của tôi có thể sẽ không mê hoặc lòng người, nhưng ít nhất cũng không thảm hại như bông "tao nhã" hôm thứ Hai.
Tú Anh đã ở lớp. Sao dạo này cô ấy hay đi sớm thế nhỉ?
Tôi ngồi vào chỗ, cười hề hề. Cô ấy có vẻ ngạc nhiên, rồi cúi đầu vào trang sách. Có lẽ tôi nên tặng hoa luôn.
Tôi mở cặp sách. Ấy, các bạn đừng vội lắc đầu và nghĩ là bông hoa của tôi sẽ lại nát bét như hôm trước nhé! Tôi đã bảo rồi, tôi chuẩn bị rất kĩ càng.
- Tặng cậu này!
Tú Anh quay sang nhìn tôi; tôi liếc mắt nhìn trần nhà.
- Giấy gì thế? - Cô ấy nhận lấy tờ giấy A4 trong tay tôi, lật lại xem - Cái gì đây?
- Hoa, tớ tặng cậu! - Tôi nhe răng cười.
- Hoa?... Cô ấy lại ngắm nghía tờ giấy, sau đó bật cười - Đây là... ha ha... ông vẽ à?
- Ừ! - Tôi chớp mắt, tâm huyết cả đêm qua hì hục vẽ đi vẽ lại của tôi đó!
Cô ấy cười đến ra nước mắt, chắc vui sướng và cảm động lắm. Biết ngay là tặng hoa sẽ có hiệu quả mà!
- Ha ha... Làm sao ông qua được môn vẽ để lên lớp vậy? - Cô ấy vẫn cứ cười, nhưng tôi thấy nụ cười có phần châm chọc __ _!
- Ngày trước cô bảo chỉ cần nộp bài sẽ cho 6,5 điểm, bất kể là xấu hay... rất xấu... - Tôi bỗng giật mình - Cậu thấy hoa xấu lắm à?
- Không - Tú Anh ngừng cười - Chắc là hơi trìu tượng... Mà sao lại tặng hoa?
- Yêu nhau thì mới tặng chứ... - Chết với cái miệng này mất - ... À yêu mới tặng hoa còn đang tỏ tình thì chỉ hoa giả, giả thôi!
Tôi chữa ngượng giỏi đấy chứ?
- Ồ ra là vậy.
- Nhưng nếu cậu muốn thì cái gì cũng có thể thành thật...
- Ông lại nói nhảm rồi!- Cô ấy đập vào vai tôi rồi cất "đóa hoa tình yêu" vào cặp. Tôi đoán chắc cô ấy sẽ nâng niu và trân trọng nó lắm.
Giờ Văn. Tôi chẳng thích môn học này lắm, Tú Anh thì ngược lại. Con gái là thế đấy, chỉ thích nghe người khác chém gió và ba hoa, khoác lác; đến khi tôi nói chân thành thì lại bảo tôi "nhảm" >''
Dù có không thích thì vẫn phải học để mà lên lớp. Hôm này học bài gì thế?
Puskin - Tôi yêu em.
Tự dưng tôi lại thấy khá hưng phấn.
- Các em thấy đấy, các nghệ sĩ lãng mạn khi yêu thường viết ra những áng thơ văn bất hủ dành cho người tình...
Thơ tình ý à? Tôi cũng muốn làm một bài. Tú Anh chắc sẽ thích phải biết...
Giờ Thể Dục, chà, căng thẳng bốn tiết rồi, cuối cùng cũng có một tiết Thể Dục quí giá!
Bọn con gái moi được một quả bóng rổ, từ đâu ra không biết; chúng lôi kéo Tú Anh - đang ngồi ngoan ăn bánh tôi cho - ra chơi cùng.
Cả lũ cao nhất cũng chỉ đến mét sáu, bóng rổ cái gì chứ?
Vậy mà cô ấy lại đặc biệt hứng thú cái trò chơi ấy. Người thì có một mẩu, ném cái gì mà ném! Ra đây ăn bánh nốt đi!
Gần đó có mấy đứa con trai đang đá cầu. Một thằng sút quả cầu quá mạnh, quả cầu bay thẳng về chỗ đám con gái đang miệt mài với trái bóng cam, chính xác là hướng thẳng chỗ Tú Anh. Tôi gọi: - Tú Anh, đằng sau kìa!
Cô ấy liền quay lại, thấy quả cầu bay đến, lùi sang phải né rất nhanh. Nhưng...
- Á!!!!
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Lũ con gái không biết chơi bóng rổ kia đang chuyền bóng cho nhau, cô ấy vừa lùi thì lãnh trọn một pha bóng vào đầu, ngã uỵch xuống.
Tôi hốt hoảng chạy về phía đó. Tú Anh ngồi dưới đất, xoa đầu.
- Cậu có sao không? - Tôi lấy hai tay ôm đầu cô ấy, xem xét. Ừm, không có chảy máu.
- Ầy, đừng lắc đầu tớ nữa, đau...
Có vấn đề thật đấy, cô ấy vừa xưng "tớ" rất ngọt!
Tôi cầm tay Tú Anh, xắn tay áo lên. Sao lại bị thương ở hai chỗ khác nhau thế này? Một chỗ thì xước nhẹ, chắc do chống tay xuống đất. Chỗ kia thì không liên quan, vết thương hình như đã gần lành rồi, nay lại rỉ máu ra.
- Không sao đâu, làm gì mà mặt cậu nghiêm trọng thế? - Cô ấy chép miệng. Cô ấy gọi tôi là "cậu" đấy, các bạn có thấy không? Tim tôi đập loạn lên mất!
- Đi rửa tay đã. Đau đầu mà còn nói được! - (tôi đôi lúc không hiểu tại sao mình có thể nói những câu ngớ ngẩn như thế này ==") Tôi giúp cô ấy đứng dậy, đưa về phía bồn rửa tay.
- Sao mà bị những hai chỗ? - Tôi hỏi, dí tay cô ấy vào nước.
- Á... đau, nhẹ thôi! - Cô ấy cau mày - Hôm trước ngã xe đạp ý...
- Hả? - Xe đạp? Cô ấy có biết đi xe đạp đâu? Mà bao lần bảo tập đi cũng nào có chịu? Vậy... - Đi xe thằng nào mà bị ngã?
Tú Anh nhìn tôi ngạc nhiên. Bị nói trúng rồi chứ gì?
- Thật à? - Cô ấy lườm - Nếu đền cậu còn không biết là "thằng nào" thì bỏ đi!
Hứ, cô có "bồ" mà tỏ ra bực bội gì hả? Thái độ không chung thủy như thế thật đáng ghét!
- Á... gì mà mạnh tay thế? - Tú Anh kêu lên.
- Đánh bật mọi vết bẩn - Tôi hậm hực đáp lại. Tôi là người có quyền giận ở đây nhớ!
Tú Anh phì cười, lấy tay vỗ vỗ vào má tôi: - Đáng yêu quá!
Hừ, không biết ai đáng yêu hơn ai đâu! Sao hai bên tai tôi nóng thế này... Cô định dùng "sờ má kế" để tôi nguôi giận đây mà!
- Thôi đi, vỗ gì mà vỗ, tay chưa rửa đã sờ vào má người khác. Có phải gặp thằng nào cũng sờ thế không?
Xin thề là tôi không hiểu tôi đã nói gì. Đầu óc tôi rối tung lên, thật là @$^04!!#%(...
- Tí có đèo về không? - Tú Anh chép miệng.
- Có!
Cô ấy lại cười. Hay lắm, dễ thương lắm, có "bồ" mà vẫn cười xinh như vậy. Không đèo về nữa bây giờ! (Tôi chỉ nghĩ thế thôi, thực ra vẫn rất vui sướng vì lại được đèo nàng về ^o^).
Hôm nay ở lớp học thêm của tôi có một học sinh mới. Đó là một bạn nữ khá cao, cũng phải đến mét bảy, có thể gọi là xinh, nhưng chắc không bằng Tú Anh của tôi.
Cái chính là, tôi để ý bạn ấy không phải vì vẻ đẹp, mà vì nhìn bạn ấy rất quen. Bạn ấy hình như cũng biết tôi, nhưng nhìn thấy tôi thì lại tỏ ra hốt hoảng và tìm một chỗ ngồi ở rất xa chỗ của tôi.
Cuối buổi học, tôi cố bắt chuyện với bạn ấy...
Ngày... tháng... năm...
Mình đã quyết định đổi xưng hô với Minh, mình muốn thế. Nhưng cậu ấy cứ khăng khăng nói do mình bị bóng đập vào đầu nên mới "thành ra vậy" _ __!
Hôm nay được cậu ấy tặng hoa, LOL. Cậu ấy vẽ bông hoa quả là buồn cười, cành hoa to hơn cả lá, toàn thể bông hoa nhìn hệt quả trứng ốp la ^0^
Cậu ấy, không biết thật hay giả ngơ, mới hôm kia làm mình ngã chổng vó ra đường mà nay lại hỏi do "thằng nào", bộ dạng còn bực tức chứ.
Mình còn vỗ má cậu ấy, aaaa cái tay dở hơi này thật là... dở hơi quá đi mất!! Tự làm cho mình bị đau tim mới đáng ghét!
Nhưng mà, mình sợ là, hình như mình... có tình cảm với cậu ấy rồi T.T Dù hơi mơ hồ...
Trò chơi này, hại đầu, hại tim, hại... quá!
Hôm nay trên cổ Béo là ngôi sao mang chữ O, hôm qua là chữ L... Liệu đây có phải là trò đùa của bọn trẻ con như mình nghĩ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.