Trò Chơi Tỉnh Tò

Chương 5

hanonmh

28/05/2013

Cô ấy không hề bồ bịch gì cả. Tôi đúng là thằng dở hơi, chính tôi làm cô ấy ngã mà không nhớ ra. Nếu không phải Hằng, bạn nữ tốt bụng mà "xấu số" đã đâm phải chúng tôi hôm trước, nói cho tôi thì chắc cả tối qua tôi đã lăn lộn mất ngủ chỉ vì nghĩ Tú Anh "có bồ" mất.

May là thế. Tôi còn làm cả thơ tình, hôm nay sẽ hối lỗi với cô ấy.

- Chào Tú Anh! - Tôi mỉm cười.

- Chào Minh! - Cô mỉm cười. Hự, "mĩ nhân" cười xinh làm tôi đứng không vững nữa rồi (thật là... *lắc đầu*)

- Hai đứa cứ như vợ chồng son ý nhở? - Hiền, tổ trưởng tổ chúng tôi, nói với giọng giễu cợt.

- Ê vợ chồng gì chứ! - Tú Anh đập bàn.

- Phá hoại tàn sản của công, lần thứ 50 - Hiền mở sổ tay ra ghi chép - cuối tuần viết bản kiểm điểm.

Phải nói là tổ trưởng làm việt rất "công tâm", Tú Anh của tôi nợ tổ trưởng năm mươi nghìn tiền quĩ tổ (cô ấy cứ quên quên nhớ nhớ ==") nên cứ rảnh ra là bạn ấy lại nhắc khéo Tú Anh.

- Hay để tớ đóng hộ cho Tú Anh?

- Được thế thì còn gì bằng! Tiền của chồng cũng là tiền của vợ - mắt Hiền ánh lên những tia nhìn vui sướng kì lạ. Những người quyền cao chức trọng có những niềm hạnh phúc thật là nhỏ nhoi... Bạn ấy đưa quyển sổ cho Tú Anh và xòe tay ra - Vợ kí, chồng chi đi!

Tuy rất không tán thành việc Hiền gọi chúng tôi là vợ chồng, nhưng... đành chịu thôi, không thể cãi tổ trưởng (mà nghe thế cũng thấy hay hay đấy chứ?).

- Sao lại đóng tiền hộ người khác như thế? - Cô ấy chăm chú nhìn vào trong sách. Câu này là hỏi tôi, hay là câu văn trong quyển sách đó thế?

- Người khác gì chứ, người nhà mà! - Tôi nhích mông gần cô ấy, ngó vào thứ sách mà cô ấy đang đọc. Quét một lượt, toàn chữ là chữ, hoa hết cả mắt @@!

- Cái gì mà là người nhà? Đánh cho bây giờ - Cô ấy quay sang - Ặc... ngồi xa ra đi!

- Làm gì còn chỗ! - Tôi nũng nịu.

"Rầm!"

Cả hai chúng tôi ngước lên. Hiền tổ trưởng vừa mới đập bàn đầy hung dữ: - Tự nhiên hôm nay lại đi sớm, thu được có năm mươi nghìn mà lại phải nghe hai người diễn trò "ân ái"! Nói thì phải nói nhỏ thôi chứ!

Tôi kinh sợ, mắt to mắt nhỏ nhìn Tú Anh. Cô ấy cũng ngạc nhiên không kém, nhưng rồi lại hơi nhếch môi, cười: - Tổ trưởng, phá hoại tài sản của công, lần 1, cán bộ lớp phạt gấp đôi. Cuối tuần hẹn cậu!

Bạn tổ trưởng á khẩu, sau đó nén mọi sự bức xúc xuống, trở mặt rất nhanh:

- Ý tớ là, hai cậu cứ "ân ái" đi, tớ... thích lắm, tớ... đi ra ngoài đây! - rồi chạy biến khỏi lớp.

Bộ mặt đắc thắng của Tú Anh thật đáng yêu!

Nhân lúc cô ấy đang vui, tôi liền lấy thư tình ra, dúi vào tay cô ấy.



- Lại hoa à?

Ôi chết, hôm nay quên mất hiệu ứng hoa >"
- Thơ... tình...

- Ồ - Cô ấy ho khụ khụ, mở tờ giấy ra.

Tôi xin phép được miêu tả quá trình tiếp nhận thơ tình tôi viết của cô ấy: trước hết là hai má hồng hồng, mắt long lanh lóng lánh; sau đó là nghệt ra một cách ngớ ngẩn; đến cuối cùng là đỏ lụm, môi mím chặt.

Chắc hẳn các bạn ít nhiều cũng muốn biết nội dung thơ tình của tôi? Tôi không ngại chia sẻ đâu ^____^

"Tớ thích cậu: đến nay chừng có thể

Ngọn lửa tình chưa cháy đã tàn phai

Nhưng không để cậu bận lòng thêm nữa,

Hay hồn cậu phải gợn bóng u hoài.

Tớ thích cậu âm thầm, đầy hi vọng

Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen

Tớ thích cậu, thích chân thành, thích lắm

Cầu cho cậu được người tình như tớ - Nhật Minh."

- "Tôi yêu em"? - Tú Anh nghiêng đầu hỏi.

- Không, phóng tác dựa trên "Tôi yêu em" thôi! - Tôi tươi cười. Chắc cô ấy đang bất ngờ khi tôi có thể sáng tác, à không, phóng tác ra được những vần thơ bất hủ như thế.

- Hưm... cậu đã đọc lại bài thơ mà cậu "phóng tác" chưa?

- Chưa, tớ muốn cậu là người đầu tiên - Tôi nháy mắt - Nào, nhận xét gì đi chứ?

- Ờm... Lời thơ khó hiểu, không có sự mạch lạc, ý thơ không nhất quán. Đây cũng khó có thể gọi là thơ tình... Và thực chất là cậu "chế" lại "Tôi yêu em" một cách rất... vớ vẩn...

Đó là những lời nhận xét thẳng thắn và đầy chân thành, tôi hiểu (dù có chút thất vọng ==''). Nhưng cái đáng đề cập ở đây là sự chân thành mà cô ấy dành cho tôi, ôi cảm động quá! Chắc mỗi ngày phải phóng tác vài bài thơ để còn tận hưởng cái sự chân thành ấy mất!

Từ cổ lai hy, anh hùng cứu mỹ nhân luôn là một tuyệt kế trong các loại tuyệt kế cưa gái. Và hôm nay tôi đã có một cơ hội để khai triển tuyệt kế này...

Chiều nay chúng tôi cùng phải đi học thêm, vì thế chúng tôi quyết định đi lang thang cho đến giờ học. Tú Anh bảo cô ấy thèm ăn chân gà nướng; tôi lại liên tưởng đến việc vợ (cô ấy) đang nghén mà thèm ăn cái gì là chồng (tôi đây) phải nhanh chóng đưa đi ăn. Chúng tôi hay ăn ở một quán nhỏ, rất ngon. Nhưng hôm nay đoạn đường đi tới đó bị bật tung lên để "bảo trì hệ thống cống", thế là hai tôi đành phải đi đường vòng, qua một đoạn hẻm khá là dài.

Tôi và Tú Anh dắt díu nhau cùng đi (thật ra tôi cố cầm tay cô ấy vài lần nhưng đều bị cô ấy đánh T.T), thì có một tốp ba tên con trai nhảy từ đâu ra, trông rất hầm hố, đứng chặn đường đi của chúng tôi.



Tôi tóm lấy tay Tú Anh, kéo sang bên phải, ba đứa kia chặn bên phải; tôi kéo cô ấy về bên trái, chúng lại nhảy sang chặn trái...

- Ba ông muốn gì? - Cô ấy rút tay khỏi tay tôi.

- Bọn mày không nhìn ra chúng tao là đầu gấu à? - Thằng đứng giữa, tóc đỏ dựng đứng, chỉ cao hơn Tú Anh một chút.

Lúc thế này tôi không cần quá chú trọng vào ngoại hình của chúng làm gì. Cái mà tôi cần là tận dụng cơ hội này để tạo hình tượng oai phong trong mắt cô ấy.

- Chúng mày trả lời đúng trọng tâm câu hỏi cô ấy đi. Muốn gì? - Tôi kéo Tú Anh xuống, đứng lên trước.

- Bọn mày nghĩ đầu gấu có thể muốn gì? - Thằng đứng bên phải vênh mặt, tóc màu xanh lam "bổ luống", cao nhất trong ba đứa (chắc cũng khoảng bằng tôi).

- Buồn cười, làm người không làm, đi làm gấu - Tú Anh hắng giọng - nói toẹt ra đi mấy ông!

- Cái con này - thằng bên trái, đầu cạo trọc lốc, nhìn giống hệt một trái lê - mày không sợ đầu gấu à?

Tôi cũng đang có chung niềm băn khoăn ấy. Cô ấy không có vẻ gì là sợ sệt cả. Rất bình thản.

- Không lôi thôi nữa - Tóc đỏ dậm chân - Chúng mày mau nộp hết tài sản quí giá ra đây!

- Không có thì sao? - Tú Anh vênh mặt. Nàng ơi, sao nàng không sợ hại một chút đi, để ta được làm anh hùng trong mắt nàng T,T.

- Không có thì... - Tóc đỏ nhếch môi, rút ra một con dao, Tóc xanh và Quả lê cũng mỗi đứa một gậy trên tay - ... để lại một người!

Sự việc nghiêm trọng rồi đây! Chúng nó rõ ràng là côn đồ có tổ chức; ba tên đó chắc chắc đã nhắm vào Tú Anh của tôi từ trước rồi mà!

Ngày... tháng... năm...

Hôm nay đúng là ngày thú vị nhất của năm mà ^o^~ Mình phải viết lại, đúng, phải viết lại; nếu có ngày nào buồn chán quá thì lôi ra đọc ^0^.

Mình và Minh đi đường hẻm tới quán chân gà nướng. Cậu ấy hai lần cố nắm tay mình, đã bị mình không thương tiếc đá cho hai phát. Chắc là cậu ấy nắm tay mình do sợ hãi, khi nhìn thấy ba bạn "đầu gấu" đáng yêu.

Chúng mình không có tiền, ba bạn bắt phải đặt lại một mạng. Mình cũng đã hơi hoang mang vì nghĩ ba bạn là ba kẻ háo sắc (và mình đã tưởng "sắc" là mình ^0^), nhưng dù gì thì đã học Karatedo được hơn bốn năm nên mình cũng bình tĩnh ngay. Chỉ thấy Minh hốt hoảng nhìn mình, môi mím chặt, rồi căm giận nhìn sang ba bạn, rồi lại hốt hoảng... Ôi biểu cảm của cậu ấy thật buồn cười ^o^~.

Mình vỗ vai Minh, nói rằng cậu ấy yên tâm chạy trước, mình sẽ không sao. Cậu ấy chưa kịp phản ứng gì thì Red đã chặn lại (câu nói in sâu trong tâm trí mình) : "Mày ở lại làm gì? Người chúng tao muốn là thằng bạn đẹp trai của mày cơ!"

Ha ha, lúc đó, mặt Minh nghệt ra, trông rất ngớ ngẩn, miệng cứ lắp bắp "G... g... gay... à...?''. Bộ dạng đó, ha ha, đáng yêu chết mất!

Ôi Béo về rồi, hôm nay nó về sớm quá, chắc nó biết chủ nó có chuyện vui đây mà!

Cổ nó có gắn chữ V...

Mấy hôm nay nó không ăn cơm nhà thì phải ~.~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Tỉnh Tò

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook