Chương 9
hanonmh
28/05/2013
Để chuẩn bị cho lần tấn công cuối cùng vào buổi chiều hôm nay, tôi sẽ cố
gắng áp dụng hợp lí và linh hoạt vài thủ thuật tỏ tình mà tôi đã nhọc
công suy nghĩ (kết hợp tìm kiếm trên mạng).
1. Lấp đầy cái bụng của cô ấy, khiến cô ấy mệt mỏi và buồn ngủ; đưa cô ấy về địa bàn của mình để tiện hành động (ở đây là nhà tôi). Khi cô ấy ngủ thiếp đi trên ghế salon, thời cơ đến, hãy làm điều mà thằng đàn ông nào cũng phải làm với người con gái của mình!
Ban đâu, khi đọc cái kế này, tôi hơi hoang mang, vì dù sao thì việc dở thủ đoạn với "người con gái của mình" lúc cô ấy đang ngủ thật không quân tử. Nhưng sau khi nghiền ngẫm và thấm nhuần "tư tưởng đạo đức" của kế sách, tôi đã không băn khoăn trăn trở gì nữa, quyết định thực hiện nó.
Dễ ý mà!
Cô ấy theo tôi vào nhà, ngắm chỗ nọ, nhìn chỗ kia, không ngớt lời khen. Từ "vườn rộng thế" đến "cửa cao thế", "phòng khách to thế" và đủ loại "thế" khác nữa. Tôi mát lòng mát dạ, thầm cười gian trong bụng: Cô ơi, cô bước vào hang sói rồi đấy, vậy mà vẫn ngây ngô vui tươi thế à? >v<
Tôi bật điều hòa, hà hà, dễ chịu chưa?
Tôi đưa cô ấy một cốc sữa, hà hà, thoải mái chưa?
Tôi bật một bản nhạc có âm điệu du dương lên, hà hà, buồn ngủ chưa?
- Cậu ngồi đây nghỉ - Tôi tỏ ra ân cần - Tớ lên gác phơi quần áo.
Cô ấy ngáp một phát, vẫy tay tôi, ý bảo tôi cứ đi đi.
Ừ thì "lên gác phơi quần áo"; còn cô ngủ mau, tí tôi xuống ^o^
Đúng theo dự tính của tôi, cô ấy đang phì phì phò phò ngủ trên ghế. À há, "thời cơ đến", tôi bước lại gần, từ từ, nhẹ nhàng...
Đắp cho cô ấy tấm chăn mỏng.
Ôi khuôn mặt cô ấy lúc ngủ thật là đáng yêu quá! Muốn "thơm" một cái...(đấy là tôi muốn thế, nhưng tôi nào có gan làm thế _ __,).
Cơ chế làm việc của kế sách này khá đơn giản. Theo tính toán sơ bộ có khoảng 80% phái nữ khi ngủ cảnh giác rất cao, chỉ cần khẽ động vào là họ tỉnh, chỉ là họ có "tỉnh hẳn" hay "giả vờ ngủ tiếp" không thôi. 20% còn lại là loại nữ nhi chưa lớn hết, dù có lay động cỡ nào cũng vẫn ngủ say như chết, đây là loại bất trị. Vì thế "tấn công mạnh" con gái khi ngủ là điều ngu xuẩn, tối kị, chỉ những thằng muốn ăn tát mới làm. Còn người khôn ngoan, như tôi đây, dùng phương pháp tấn công mềm dẻo (đắp chăn); dù cho cô có là 80% hay 20% thì vẫn đều cảm nhận được sự đứng đắn, chu đáo, biết quan tâm, vân vân của tôi ^^.
2. Trong lúc cô ấy đang bận việc khác, hãy chuẩn bị một thứ gì đó để cô ấy ăn khi xong việc.
Bối cảnh là cô ấy đang ngủ ngoan như một thiên thần trên ghế salon, đắp cái chăn mà tối qua tôi đã đắp. Làm một phép liên kết nhỏ, tôi và cô ấy có thể nói là đã "chung chăn chung gối" rồi. Tự nhiên tim đập thình thịch =_=
Sáng nay tôi đã mua sẵn một cái bánh ga-to nhỏ đặt trong bếp. Cái bánh đó rất xinh xắn, được bao phủ bởi lớp kem trắng mịn, trên bề mặt có hai hình trái tim bằng socola lồng vào nhau cực tinh tế, lại còn có cả bốn quả sơ ri nho nhỏ... Đặc biệt, tất cả chỉ tốn có ba mươi nghìn, vô vàn dễ thương!
Cô ấy mới nằm có mười phút đã dậy. Để đi vệ sinh.
Tôi tranh thủ chạy vào bếp, lấy cái bánh từ trên nóc tủ lạnh xuống. Hí hửng bê ra ngoài phòng khách, lúc này tôi mới nhận thấy có chút bất thường...
Socola và kem chảy ra xung quanh, nhìn khá giống bãi bồi phù sa ven sông Hồng, cả về hình dạng lẫn màu sắc. Bốn quả sơ ri, bay đâu mất một rồi?
Tú Anh thấy ngồi tôi đần mặt, trên bàn lại là một đống bầy nhầy khó diễn tả được bằng ngôn từ hoa mĩ, liền tiến tới vỗ vai tôi:
- Cậu không cho bánh vào tủ lạnh à?
Hôm nay đi mua bánh từ sớm, bà chị bán bánh đã là người Huế rồi lại còn nói lắp. Hình như tôi nghe nhầm câu "Em nên để tủ lạnh" của bà chị ý thành "Em để lên tủ lạnh" thì phải ="=.
Cô ấy cầm lấy con dao, gạt gạt đống kem:
- Có thể phần bánh vẫn còn ăn được... Á!!
Cô hét lên, vứt con dao xuống bàn. Tôi giật mình nhìn theo hướng mắt của cô ấy.
Cũng có gì đâu, chỉ là một cái gì đó dài dài, nâu nâu, đang ngoe nguẩy.
Tôi cầm con dao, gạt nốt phần kem đang che phía trên của "cái dài dài" đó.
Một con thạch sùng.
Bánh, phải bỏ rồi =3=!
Tuy không thể ăn bánh nhưng tấm lòng của tôi cũng đã được cô ấy ghi nhận, coi như thành công.
3. Kể cho cô ấy một câu chuyện tình cảm động; mở một bộ phim lâm li mùi mẫn và đặc mùi "sến" rồi cùng xem với cô ấy. Tạo ảo tưởng về tình yêu đẹp như mơ cho cô ấy, bốc phét rằng minh tin vào loại tình yêu đó, mình chân thành bla bla bla, và kết hợp tỏ tình.
- Xem phim này? Dài ba tiếng đấy? - Cô ấy dò xét tôi, như kiểu muốn biết tại sao một thằng con trai cao ráo sáng sủa phong độ ( _ __!) như tôi lại muốn bỏ ra ba tiếng đồng hồ để xem một bộ phim lãng mạn từ thế kỉ trước ý...
Nhưng tôi không thể nào tìm ra được bộ phim khác bớt "kinh dị" hơn để có thể ngồi mà xem cùng cô ấy. Bởi trong cả tấn phim tình cảm trên đời này, tôi mới chỉ nuốt trôi được hai bộ: Titanic và Tarzan. Chẳng nhẽ lại xem Tarzan, không, quá hoang dã, cô ấy sẽ lại bảo tôi là "bậy bạ" này nọ mất. Vậy nên chỉ còn có Titanic.
- Ừ, tớ thích phim này, đặc biệt thích tình yêu giữa Jack và Rose. Đó quả là một tình yêu mãnh liệt, vượt qua mọi rào cản về vật chất, tiền tài, danh vọng,...
- Ngừng! - Cô ấy giơ chiếc điều khiển về phía tôi - Cậu chém gió lạnh quá! Bật phim!
Tôi phát biểu cảm tưởng hơi sớm. Những lời đó phải để dành, tí nữa mới "chân thành" bộc lộ ra.
- Xem phim mà không có bỏng ngô thì thật thiếu xót...
Tú Anh chớp chớp mắt với tôi.
Ừm, đúng là như vậy.
Tôi gật đầu, cầm điều khiển cố chỉnh lại một vài thông số. Ấn mãi không được.
Cô ấy nhíu mày: - Đúng là không thể nói chuyện thâm ý với loại người này mà - Đập vào lưng tôi một phát - Đi mua đi!
Cái điều khiển này, đúng là đến lúc phải vứt!
- Ừ, đi đây!
Con gái đúng là khó hiểu, khó nắm bắt! Rõ ràng là điều khiển hỏng, chính cô ấy bảo tôi đi mua; thế mà khi mua được cái điều khiển mới toe (và được giảm giá ^o^) mang về, cô ấy lại ném cho tôi một ánh nhìn khinh bỉ cực độ, "hứ" lên một tiếng rất mất hứng. Tôi hỏi làm sao thì cô ấy bảo không sao; hỏi có vấn đề gì thì bảo "chẳng còn gì để nói". Hay là trong lúc tôi đi mua điều khiển đã có chuyện gì xảy ra? Bạn gái cũ đến chơi nhà ư? Trên mạng đã có nhiều người gặp phải tình cảnh này, họ chia sẻ rằng hơn 60% bạn gái cũ đến tận nhà là để đòi ta chịu trách nhiệm với cái bụng bầu của họ...
Khoan đã, mười sáu năm qua tôi chưa hề có một mảnh tình vắt vai, làm sao có "bạn gái cũ bụng bầu" được ="=!
- Thôi không cần nữa, bật phim xem đi! - Cô ấy chép miệng.
Bật thì bật. Tôi tắt hết đèn, kéo rèm cửa lại.
- Làm gì thế? Đây có phải phim con heo đâu mà phải... như này? - Cô ấy đứng dậy, bật đèn.
Nói linh tinh gì vậy chứ, phim con heo? __ ___!
- Cho nó giống rạp chiếu bóng mà - Tôi tắt đèn.
- Ồ - Cô gật gù, tiến về chỗ ghế salon và thả mông xuống - Chỉ tiếc là không có bỏng ngô.
- Hay để tớ đi mua? - Tôi lại bật đèn, ân cần hỏi.
Ánh mắt khinh bỉ kia lại xuất hiện, bắn thẳng vào tôi. Đi mua điều khiển để cô xem phim, bị khinh bỉ. Giờ muốn đi mua bỏng ngô cho cô ăn, vẫn bị khinh bỉ. Tôi đáng khinh thế sao? T3T
- Ngồi xem đi - Cô ấy lờ tôi, dán mắt vào màn hình.
Tôi tắt đèn, xóa bỏ mặc cảm, về chỗ ngồi.
(*tiếng than của chiếc đèn: các người giết tôi đi >"<)
Tôi quên mất là trong phim này có cảnh nóng giữa nam chính và nữ chính.
Thật ra, đối với tôi, đây là những giây phút duy nhất đáng xem của bộ phim.
- Tua cảnh này đi nhé? - Tôi hỏi Tú Anh. Đáng xem thì đáng xem thật, nhưng dù sao chúng tôi vẫn còn là những học sinh ngoan hiền, tôi cần thể hiện cho cô ấy thấy rằng tình yêu và tâm hồn của tôi rất trong sáng...
- Xem thì cũng đã xem rồi, giả vờ xấu hổ gì nữa? - Cô ấy rót cốc nước, đưa lên uống một ngụm...
Cửa bỗng nhiên mở toang ra.
Ách, sao mẹ tôi lại về giờ này?
Không khí ám muội từ trong bộ phim len lỏi chui ra ngoài, phủ kín căn phòng tối. Mẹ tôi nhìn tôi ngồi đất, bên cạnh là Tú Anh ngồi salon, lại nhìn lên màn hình tivi thấy đôi nam nữ đang hôn nhau say đắm.
Mẹ tôi há hốc mồm, lắp bắp:
- Hai đứa... trong phòng khách... kín mít... đồi trụy...!
- Hai đứa... trong phòng khách... kín mít... đồi trụy...!
"Phụt!!". Tú Anh đang uống nước, cũng bị sặc và phun hết lại vào cốc.
Mẹ ơi, mẹ à, đây là Titanic, mẹ với bố vẫn hay xem cùng nhau những hôm cuối tuần mà. Sao lại đồi trụy cơ chứ? o.0''
Tú Anh nhanh nhẹn đặt cốc nước xuống bàn, bật đèn
- Con chào cô. Cô về sớm thế ạ?
- Về muộn hơn thì hai đứa còn làm gì...
=.= Mẹ có thể cho con biết ý của mẹ là gì không?
Cô ấy cười hề hề, chạy tới xách túi cho mẹ tôi:
- Cô vào đi ạ!
Nhìn cử chỉ của cô ấy thật đáng yêu, như kiểu người nhà đang niềm nở tiếp đón khách phương xa (mẹ tôi) vậy. Cô đưa mẹ vào nhà, dìu mẹ ngồi xuống ghế, còn hai tay lễ phép đưa cốc nước cho mẹ uống... Đây có thể coi là hình tượng người con dâu mẫu mực, người vợ hiền đảm đang không nhỉ?
Ơ nhưng mà, cốc nước kia, là cái cốc cô vừa phun vào mà?
Tú Anh tí tởn đấm lưng bóp vai cho mẹ tôi; cơ mặt mẹ đã dãn ra, có phần thoải mái. Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn được bóp...
- Đừng có định giở ngón xoa bóp này ra để làm cô bỏ qua... A, đúng chỗ đó! - Mẹ tôi một mình hưởng thụ, không để ý tới thằng con ngoan ngoãn là tôi đây đang ngồi bệt đất, ngước nhìn đáng thương.
- Ờm, nãy cô nghe thấy con bảo gì mà "xem thì cũng xem rồi"... Thế, "xem" đến chỗ nào rồi? - Mẹ tôi làm mặt gian, vừa hỏi Tú Anh vừa liếc tôi.
- Hả... Con xem hết rồi ạ?! - Cô nhướn mày khó hiểu, đưa mắt dò hỏi tôi. Chịu, tôi cũng có biết mẹ tôi có ý gì đâu =="
- Ế? - Mẹ tôi giật nẩy lên, làm hai tôi giật mình; xong lại ngồi yên, vỗ vai ra hiệu cho Tú Anh bóp tiếp.
- Minh, còn con thì sao? Thằng ngố này, xem được những chỗ nào rồi? - Mẹ tôi nhăn mày.
Rõ ràng là có ẩn ý gì đó, mờ ám lắm!
- Con? Cũng xem hết, từ đầu đến cuối rồi...
Mẹ tôi lắc đầu ngao ngán:
- Ngày xưa học hết lớp Mười hai bố mẹ mới dám... Thế mà hai đứa, bây giờ lớp Mười một, đã... Thật là!
Hả, hồi bố mẹ học lớp Mười hai đã có Titanic để mà xem rồi sao?
- Thôi vậy, Tú Anh làm con dâu mình cũng yên tâm. - Mẹ tôi vỗ nhẹ lên tay cô ấy - Con cố đợi thằng Minh nhà cô hai mươi tuổi rồi cô cho cưới.
Mặt Tú Anh nghệt ra: - Cưới... cái gì cơ ạ?
- Sao, con không thích thằng Minh nhà cô à? - Mẹ tôi quay phắt người lại - Con đã xem hết rồi con gì? Có chỗ nào không ổn?
- Dạ? - Cô ấy ngơ ngác - Xem hết... chạy rất ổn, không xước, rất mượt...
Đương nhiên là mượt rồi! Cái đĩa phim này tôi đã phải tốn hơn năm mươi nghìn để mua mà!
Mẹ tôi nhìn Tú Anh, gật gù hài lòng, rồi quay sang tôi: - Thế còn con? Có thích Tú Anh không?
- Có... - Tôi đang rất mơ hồ. Trong đầu mẹ tôi đang nghĩ những gì vậy?
- OK, xong, Tú Anh làm bạn gái của Minh rồi, có ai ý kiến gì không?
Cô ấy đang định lên tiếng nói thì bị mẹ tôi chặn lại: - Con không muốn cô đem chuyện con với thằng Minh một nam- một nữ- một phòng- kéo rèm- kín mít nói cho mẹ con nghe chứ? Định có ý kiến à?
Tú Anh trố mắt ra, đáng thương, ngậm lời định nói nuốt ngược xuống, mỉm cười lắc đầu. Mẹ tôi tỏ ra rất vừa ý, phủi tay đứng dậy, nói là "trả lại không gian cho các con", thực chất là chui lên gác để buôn điện thoại.
Này, hình như, tôi vừa mới - ngẫu nhiên - tỏ tình thành công?!
Các bạn hẳn có chút băn khoăn tại sao lời nói của mẹ tôi lại có sức uy hiếp lớn tới cô ấy đến vậy? Là như thế này. Cô Phương - mẹ Tú Anh - là một người rất nguy hiểm; hôm trước tôi sắp trễ giờ học rồi mà cô vẫn còn thản nhiên rủ tôi đi chợ cùng _ __! Mẹ tôi lại là bạn thân của cô Phương từ cái hồi ngậm ti b-ú sữa, hai người này mà gặp nhau nói chuyện thì kiểu gì cũng rôm rả từ đầu phố đến cuối phố, miên man vô cùng. Mẹ tôi còn đỡ, ít ra về nhà rồi mẹ tôi còn bớt nói (nhờ bố tôi có "cách riêng", còn cách gì thì ông không tiết lộ). Cô Phương mới là kinh khủng. Tôi đã từng nghe Tú Anh kể, nhiều hôm cô ấy đã phải thức trắng để nghe mẹ cô ấy hàn huyên những chuyện rất đỗi "luyên thuyên", tỉ dụ như gần đây nhất là chuyện "bạn trai của bạn thân của con gái bà Linh bán bánh mỳ đang đi trên đường bỗng nhiên bị rơi xuống cống"... Bố Tú Anh cũng thương con nhiều lắm; nhiều lần chú ấy đã vách sách bút sang nhà tôi để xin bố tôi một số bí quyết. Tuy rất muốn giúp, nhưng tiếc là không thể làm được gì, vì "cái đó là bẩm sinh" - bố tôi bảo với chú ấy như thế.
Mà tôi dài dòng làm gì chứ, trọng điểm là: TÔI CÓ BẠN GÁI RỒI!
Suốt bao năm ròng nhìn hết đứa nọ đến đứa khác yêu yêu đương đương, cuối cùng hôm nay Nhật Minh tôi cũng đã bắt kịp xu hướng của thời đại ^o^.
Ô... Tú Anh đang ngồi ngây ngốc trên salon.
- Thôi thì... - Tôi ngồi xuống cạnh cô ấy - Mẹ tớ đã như thế rồi, đành chịu thôi - Tôi tỏ ra đồng cảm, mếu máo vỗ lưng Tú Anh. Ngoài mặt là vậy, trong lòng lại sướng âm ỉ, không, là sướng điên lên ^3^!
- Chẳng... ra làm sao cả! - Cô ấy ôm mặt.
Tôi vòng tay ra sau, đang định hạ tay xuống vai cô ấy thì nghe có tiếng lục đục trong bếp. Cô ấy ngẩng đầu, thấy tư thế hớ hênh của tôi thì trợn mắt, hung dữ cấu vào đùi tôi. Đau quá >"
"Meo"
Con Béo oai vệ sải từng bước tiến lại gần chúng tôi. Cái con vật này, cả tuần nay sang nhà tôi ăn trực. Tôi chỉ nhờ được nó có đúng một việc mà nó quậy tan cả bếp, báo hại tôi hôm nào cũng phải lau dọn vô cùng vất vả.
- A, Béo! - Tú Anh chạy đến vuốt ve con mèo tròn xoe. Lông nó lại còn trắng muốt nữa chứ, càng nhìn càng thấy giống một cục thịt đông lạnh _ __!
- Sao con lại ở đây hả Béo? - Cô ấy hỏi con mèo.
"Meo"
- Ban ngày con nó hay chạy sang đây - Tôi cũng lại gần, vuốt vuốt ve ve cái đống toàn lông với mỡ kia.
- Sao con biết đường mà sang? - Cô ấy tiếp tục hỏi nó. Tôi hơi kì thị cô ấy một chút =3=
- Con nó nhận tớ là bố rồi! - Nhe răng cười. Ăn đồ của tao, mèo ạ, mày là con của tao.
- Hả? - Cuối cùng cô ấy cũng rời mắt khỏi con Béo, ngạc nhiên nhìn tôi.
- Có lẽ tại tớ có tố chất làm chồng mẹ nó?! - Khụ khụ, tố chất đó chính là ngày hai hộp thức ăn cho mèo, mỗi hộp 27k đấy!
Hai má Tú Anh từ từ ửng hồng, rất dễ thương. Cô ôm mèo đứng dậy, nói: - Đi... đi về đây!
Tôi cướp cục thịt từ tay cô ấy, ôm nó vào lòng (ghê khiếp>"<), bĩu môi: - Dây chuyền nhận rồi, giờ cậu định đem con đi là sao? Con nó cũng cần có bố!
Béo kia rất biết phối hợp, "meo" lên một tiếng da diết; đúng là không uổng công tao nuôi nấng mày biết bao ngày qua...
Tú Anh đứng sững, trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng:
- Ra là cậu. Tức là, khụ khụ, hai chữ còn lại đâu?
- Còn có mỗi chữ này thôi mà - Tôi giơ con Béo lên, vạch đống lông xơ xác, lộ ra chữ "U" cho cô ấy nhìn thấy.
- Không phải "I LOVE YOU" sao? - Cô ấy đỡ lấy con mèo.
Cô ấy vừa nói với tôi là "I love you" kìa ^0^. Dù có yêu thích tôi cỡ nào đi chăng nữa thì cô cũng không nên nói toẹt ra thế chứ, mẹ tôi còn đang trên gác... - Ừ?!
- Nhưng phải có hai chữ "O" mà?
- Một chữ chẳng phải đã đủ hiểu rồi à? - Tôi tươi cười - Với lại mua thêm một chữ "O" lại tốn thêm hai mươi nghìn...
Cô không biết đâu, vì cái vụ tỏ tình với cô mà tôi đã tiêu tốn không biết bao nhiều tiền của của gia đình rồi đấy!
Cô ấy trề môi, nhả ra một tiếng "Hà tiện" rồi bảo tôi lấy xe đèo cô ấy về. "Hà tiện" hả; hà là sông, thế "hà tiện" là "tiện đường sang sông", vậy ý là khi nào "tiện" thì sang nhà cô ấy à?
-------
Hóa ra cảm giác có vợ có con là cái cảm giác mà miệng ngoác lên đến mang tai rồi vẫn muốn ngoác rộng hơn nữa; khiến cho việc dẫm lên bãi phân của đứa con kia cũng trở nên bình thường đến quá đỗi nhỏ nhặt.
Ngày... tháng... năm...
Nhật kí ơi, cái vòng, mấy cái chữ, là của cậu ấy đấy! Hôm nay tao thua rồi (nói đúng ra là thua cô Minh T3T).
Không hiểu sao lại thấy... vui vui. Tim đập loạn, hai bên tai nóng bừng...
Vừa ôm Béo vừa viết nhật kí, cứ cúi xuống nhìn nó là lại tưởng tượng ra mặt cậu ấy. Aaaa, chắc tại cậu ấy béo >"<
Cậu ấy vừa nhắn tin cho mình, hỏi là "Tình hình thế nào? Chắc con nó đang nhớ bố?"
Aaaa Béo kia có thật con nhận cậu ấy làm bố không?
Lại một tin nhắn nữa của cậu ấy. "Tớ vô ý dẫm phải 'bãi ấy' của con, xin lỗi con hộ tớ :x".
"Bãi ấy"?
Lại còn ":x" cái quái gì thế?
Miệng, không được cười!
Má, không được đỏ!
Tim, không được... À mà không...
Aaaa điên mất. Đi ngủ~
1. Lấp đầy cái bụng của cô ấy, khiến cô ấy mệt mỏi và buồn ngủ; đưa cô ấy về địa bàn của mình để tiện hành động (ở đây là nhà tôi). Khi cô ấy ngủ thiếp đi trên ghế salon, thời cơ đến, hãy làm điều mà thằng đàn ông nào cũng phải làm với người con gái của mình!
Ban đâu, khi đọc cái kế này, tôi hơi hoang mang, vì dù sao thì việc dở thủ đoạn với "người con gái của mình" lúc cô ấy đang ngủ thật không quân tử. Nhưng sau khi nghiền ngẫm và thấm nhuần "tư tưởng đạo đức" của kế sách, tôi đã không băn khoăn trăn trở gì nữa, quyết định thực hiện nó.
Dễ ý mà!
Cô ấy theo tôi vào nhà, ngắm chỗ nọ, nhìn chỗ kia, không ngớt lời khen. Từ "vườn rộng thế" đến "cửa cao thế", "phòng khách to thế" và đủ loại "thế" khác nữa. Tôi mát lòng mát dạ, thầm cười gian trong bụng: Cô ơi, cô bước vào hang sói rồi đấy, vậy mà vẫn ngây ngô vui tươi thế à? >v<
Tôi bật điều hòa, hà hà, dễ chịu chưa?
Tôi đưa cô ấy một cốc sữa, hà hà, thoải mái chưa?
Tôi bật một bản nhạc có âm điệu du dương lên, hà hà, buồn ngủ chưa?
- Cậu ngồi đây nghỉ - Tôi tỏ ra ân cần - Tớ lên gác phơi quần áo.
Cô ấy ngáp một phát, vẫy tay tôi, ý bảo tôi cứ đi đi.
Ừ thì "lên gác phơi quần áo"; còn cô ngủ mau, tí tôi xuống ^o^
Đúng theo dự tính của tôi, cô ấy đang phì phì phò phò ngủ trên ghế. À há, "thời cơ đến", tôi bước lại gần, từ từ, nhẹ nhàng...
Đắp cho cô ấy tấm chăn mỏng.
Ôi khuôn mặt cô ấy lúc ngủ thật là đáng yêu quá! Muốn "thơm" một cái...(đấy là tôi muốn thế, nhưng tôi nào có gan làm thế _ __,).
Cơ chế làm việc của kế sách này khá đơn giản. Theo tính toán sơ bộ có khoảng 80% phái nữ khi ngủ cảnh giác rất cao, chỉ cần khẽ động vào là họ tỉnh, chỉ là họ có "tỉnh hẳn" hay "giả vờ ngủ tiếp" không thôi. 20% còn lại là loại nữ nhi chưa lớn hết, dù có lay động cỡ nào cũng vẫn ngủ say như chết, đây là loại bất trị. Vì thế "tấn công mạnh" con gái khi ngủ là điều ngu xuẩn, tối kị, chỉ những thằng muốn ăn tát mới làm. Còn người khôn ngoan, như tôi đây, dùng phương pháp tấn công mềm dẻo (đắp chăn); dù cho cô có là 80% hay 20% thì vẫn đều cảm nhận được sự đứng đắn, chu đáo, biết quan tâm, vân vân của tôi ^^.
2. Trong lúc cô ấy đang bận việc khác, hãy chuẩn bị một thứ gì đó để cô ấy ăn khi xong việc.
Bối cảnh là cô ấy đang ngủ ngoan như một thiên thần trên ghế salon, đắp cái chăn mà tối qua tôi đã đắp. Làm một phép liên kết nhỏ, tôi và cô ấy có thể nói là đã "chung chăn chung gối" rồi. Tự nhiên tim đập thình thịch =_=
Sáng nay tôi đã mua sẵn một cái bánh ga-to nhỏ đặt trong bếp. Cái bánh đó rất xinh xắn, được bao phủ bởi lớp kem trắng mịn, trên bề mặt có hai hình trái tim bằng socola lồng vào nhau cực tinh tế, lại còn có cả bốn quả sơ ri nho nhỏ... Đặc biệt, tất cả chỉ tốn có ba mươi nghìn, vô vàn dễ thương!
Cô ấy mới nằm có mười phút đã dậy. Để đi vệ sinh.
Tôi tranh thủ chạy vào bếp, lấy cái bánh từ trên nóc tủ lạnh xuống. Hí hửng bê ra ngoài phòng khách, lúc này tôi mới nhận thấy có chút bất thường...
Socola và kem chảy ra xung quanh, nhìn khá giống bãi bồi phù sa ven sông Hồng, cả về hình dạng lẫn màu sắc. Bốn quả sơ ri, bay đâu mất một rồi?
Tú Anh thấy ngồi tôi đần mặt, trên bàn lại là một đống bầy nhầy khó diễn tả được bằng ngôn từ hoa mĩ, liền tiến tới vỗ vai tôi:
- Cậu không cho bánh vào tủ lạnh à?
Hôm nay đi mua bánh từ sớm, bà chị bán bánh đã là người Huế rồi lại còn nói lắp. Hình như tôi nghe nhầm câu "Em nên để tủ lạnh" của bà chị ý thành "Em để lên tủ lạnh" thì phải ="=.
Cô ấy cầm lấy con dao, gạt gạt đống kem:
- Có thể phần bánh vẫn còn ăn được... Á!!
Cô hét lên, vứt con dao xuống bàn. Tôi giật mình nhìn theo hướng mắt của cô ấy.
Cũng có gì đâu, chỉ là một cái gì đó dài dài, nâu nâu, đang ngoe nguẩy.
Tôi cầm con dao, gạt nốt phần kem đang che phía trên của "cái dài dài" đó.
Một con thạch sùng.
Bánh, phải bỏ rồi =3=!
Tuy không thể ăn bánh nhưng tấm lòng của tôi cũng đã được cô ấy ghi nhận, coi như thành công.
3. Kể cho cô ấy một câu chuyện tình cảm động; mở một bộ phim lâm li mùi mẫn và đặc mùi "sến" rồi cùng xem với cô ấy. Tạo ảo tưởng về tình yêu đẹp như mơ cho cô ấy, bốc phét rằng minh tin vào loại tình yêu đó, mình chân thành bla bla bla, và kết hợp tỏ tình.
- Xem phim này? Dài ba tiếng đấy? - Cô ấy dò xét tôi, như kiểu muốn biết tại sao một thằng con trai cao ráo sáng sủa phong độ ( _ __!) như tôi lại muốn bỏ ra ba tiếng đồng hồ để xem một bộ phim lãng mạn từ thế kỉ trước ý...
Nhưng tôi không thể nào tìm ra được bộ phim khác bớt "kinh dị" hơn để có thể ngồi mà xem cùng cô ấy. Bởi trong cả tấn phim tình cảm trên đời này, tôi mới chỉ nuốt trôi được hai bộ: Titanic và Tarzan. Chẳng nhẽ lại xem Tarzan, không, quá hoang dã, cô ấy sẽ lại bảo tôi là "bậy bạ" này nọ mất. Vậy nên chỉ còn có Titanic.
- Ừ, tớ thích phim này, đặc biệt thích tình yêu giữa Jack và Rose. Đó quả là một tình yêu mãnh liệt, vượt qua mọi rào cản về vật chất, tiền tài, danh vọng,...
- Ngừng! - Cô ấy giơ chiếc điều khiển về phía tôi - Cậu chém gió lạnh quá! Bật phim!
Tôi phát biểu cảm tưởng hơi sớm. Những lời đó phải để dành, tí nữa mới "chân thành" bộc lộ ra.
- Xem phim mà không có bỏng ngô thì thật thiếu xót...
Tú Anh chớp chớp mắt với tôi.
Ừm, đúng là như vậy.
Tôi gật đầu, cầm điều khiển cố chỉnh lại một vài thông số. Ấn mãi không được.
Cô ấy nhíu mày: - Đúng là không thể nói chuyện thâm ý với loại người này mà - Đập vào lưng tôi một phát - Đi mua đi!
Cái điều khiển này, đúng là đến lúc phải vứt!
- Ừ, đi đây!
Con gái đúng là khó hiểu, khó nắm bắt! Rõ ràng là điều khiển hỏng, chính cô ấy bảo tôi đi mua; thế mà khi mua được cái điều khiển mới toe (và được giảm giá ^o^) mang về, cô ấy lại ném cho tôi một ánh nhìn khinh bỉ cực độ, "hứ" lên một tiếng rất mất hứng. Tôi hỏi làm sao thì cô ấy bảo không sao; hỏi có vấn đề gì thì bảo "chẳng còn gì để nói". Hay là trong lúc tôi đi mua điều khiển đã có chuyện gì xảy ra? Bạn gái cũ đến chơi nhà ư? Trên mạng đã có nhiều người gặp phải tình cảnh này, họ chia sẻ rằng hơn 60% bạn gái cũ đến tận nhà là để đòi ta chịu trách nhiệm với cái bụng bầu của họ...
Khoan đã, mười sáu năm qua tôi chưa hề có một mảnh tình vắt vai, làm sao có "bạn gái cũ bụng bầu" được ="=!
- Thôi không cần nữa, bật phim xem đi! - Cô ấy chép miệng.
Bật thì bật. Tôi tắt hết đèn, kéo rèm cửa lại.
- Làm gì thế? Đây có phải phim con heo đâu mà phải... như này? - Cô ấy đứng dậy, bật đèn.
Nói linh tinh gì vậy chứ, phim con heo? __ ___!
- Cho nó giống rạp chiếu bóng mà - Tôi tắt đèn.
- Ồ - Cô gật gù, tiến về chỗ ghế salon và thả mông xuống - Chỉ tiếc là không có bỏng ngô.
- Hay để tớ đi mua? - Tôi lại bật đèn, ân cần hỏi.
Ánh mắt khinh bỉ kia lại xuất hiện, bắn thẳng vào tôi. Đi mua điều khiển để cô xem phim, bị khinh bỉ. Giờ muốn đi mua bỏng ngô cho cô ăn, vẫn bị khinh bỉ. Tôi đáng khinh thế sao? T3T
- Ngồi xem đi - Cô ấy lờ tôi, dán mắt vào màn hình.
Tôi tắt đèn, xóa bỏ mặc cảm, về chỗ ngồi.
(*tiếng than của chiếc đèn: các người giết tôi đi >"<)
Tôi quên mất là trong phim này có cảnh nóng giữa nam chính và nữ chính.
Thật ra, đối với tôi, đây là những giây phút duy nhất đáng xem của bộ phim.
- Tua cảnh này đi nhé? - Tôi hỏi Tú Anh. Đáng xem thì đáng xem thật, nhưng dù sao chúng tôi vẫn còn là những học sinh ngoan hiền, tôi cần thể hiện cho cô ấy thấy rằng tình yêu và tâm hồn của tôi rất trong sáng...
- Xem thì cũng đã xem rồi, giả vờ xấu hổ gì nữa? - Cô ấy rót cốc nước, đưa lên uống một ngụm...
Cửa bỗng nhiên mở toang ra.
Ách, sao mẹ tôi lại về giờ này?
Không khí ám muội từ trong bộ phim len lỏi chui ra ngoài, phủ kín căn phòng tối. Mẹ tôi nhìn tôi ngồi đất, bên cạnh là Tú Anh ngồi salon, lại nhìn lên màn hình tivi thấy đôi nam nữ đang hôn nhau say đắm.
Mẹ tôi há hốc mồm, lắp bắp:
- Hai đứa... trong phòng khách... kín mít... đồi trụy...!
- Hai đứa... trong phòng khách... kín mít... đồi trụy...!
"Phụt!!". Tú Anh đang uống nước, cũng bị sặc và phun hết lại vào cốc.
Mẹ ơi, mẹ à, đây là Titanic, mẹ với bố vẫn hay xem cùng nhau những hôm cuối tuần mà. Sao lại đồi trụy cơ chứ? o.0''
Tú Anh nhanh nhẹn đặt cốc nước xuống bàn, bật đèn
- Con chào cô. Cô về sớm thế ạ?
- Về muộn hơn thì hai đứa còn làm gì...
=.= Mẹ có thể cho con biết ý của mẹ là gì không?
Cô ấy cười hề hề, chạy tới xách túi cho mẹ tôi:
- Cô vào đi ạ!
Nhìn cử chỉ của cô ấy thật đáng yêu, như kiểu người nhà đang niềm nở tiếp đón khách phương xa (mẹ tôi) vậy. Cô đưa mẹ vào nhà, dìu mẹ ngồi xuống ghế, còn hai tay lễ phép đưa cốc nước cho mẹ uống... Đây có thể coi là hình tượng người con dâu mẫu mực, người vợ hiền đảm đang không nhỉ?
Ơ nhưng mà, cốc nước kia, là cái cốc cô vừa phun vào mà?
Tú Anh tí tởn đấm lưng bóp vai cho mẹ tôi; cơ mặt mẹ đã dãn ra, có phần thoải mái. Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn được bóp...
- Đừng có định giở ngón xoa bóp này ra để làm cô bỏ qua... A, đúng chỗ đó! - Mẹ tôi một mình hưởng thụ, không để ý tới thằng con ngoan ngoãn là tôi đây đang ngồi bệt đất, ngước nhìn đáng thương.
- Ờm, nãy cô nghe thấy con bảo gì mà "xem thì cũng xem rồi"... Thế, "xem" đến chỗ nào rồi? - Mẹ tôi làm mặt gian, vừa hỏi Tú Anh vừa liếc tôi.
- Hả... Con xem hết rồi ạ?! - Cô nhướn mày khó hiểu, đưa mắt dò hỏi tôi. Chịu, tôi cũng có biết mẹ tôi có ý gì đâu =="
- Ế? - Mẹ tôi giật nẩy lên, làm hai tôi giật mình; xong lại ngồi yên, vỗ vai ra hiệu cho Tú Anh bóp tiếp.
- Minh, còn con thì sao? Thằng ngố này, xem được những chỗ nào rồi? - Mẹ tôi nhăn mày.
Rõ ràng là có ẩn ý gì đó, mờ ám lắm!
- Con? Cũng xem hết, từ đầu đến cuối rồi...
Mẹ tôi lắc đầu ngao ngán:
- Ngày xưa học hết lớp Mười hai bố mẹ mới dám... Thế mà hai đứa, bây giờ lớp Mười một, đã... Thật là!
Hả, hồi bố mẹ học lớp Mười hai đã có Titanic để mà xem rồi sao?
- Thôi vậy, Tú Anh làm con dâu mình cũng yên tâm. - Mẹ tôi vỗ nhẹ lên tay cô ấy - Con cố đợi thằng Minh nhà cô hai mươi tuổi rồi cô cho cưới.
Mặt Tú Anh nghệt ra: - Cưới... cái gì cơ ạ?
- Sao, con không thích thằng Minh nhà cô à? - Mẹ tôi quay phắt người lại - Con đã xem hết rồi con gì? Có chỗ nào không ổn?
- Dạ? - Cô ấy ngơ ngác - Xem hết... chạy rất ổn, không xước, rất mượt...
Đương nhiên là mượt rồi! Cái đĩa phim này tôi đã phải tốn hơn năm mươi nghìn để mua mà!
Mẹ tôi nhìn Tú Anh, gật gù hài lòng, rồi quay sang tôi: - Thế còn con? Có thích Tú Anh không?
- Có... - Tôi đang rất mơ hồ. Trong đầu mẹ tôi đang nghĩ những gì vậy?
- OK, xong, Tú Anh làm bạn gái của Minh rồi, có ai ý kiến gì không?
Cô ấy đang định lên tiếng nói thì bị mẹ tôi chặn lại: - Con không muốn cô đem chuyện con với thằng Minh một nam- một nữ- một phòng- kéo rèm- kín mít nói cho mẹ con nghe chứ? Định có ý kiến à?
Tú Anh trố mắt ra, đáng thương, ngậm lời định nói nuốt ngược xuống, mỉm cười lắc đầu. Mẹ tôi tỏ ra rất vừa ý, phủi tay đứng dậy, nói là "trả lại không gian cho các con", thực chất là chui lên gác để buôn điện thoại.
Này, hình như, tôi vừa mới - ngẫu nhiên - tỏ tình thành công?!
Các bạn hẳn có chút băn khoăn tại sao lời nói của mẹ tôi lại có sức uy hiếp lớn tới cô ấy đến vậy? Là như thế này. Cô Phương - mẹ Tú Anh - là một người rất nguy hiểm; hôm trước tôi sắp trễ giờ học rồi mà cô vẫn còn thản nhiên rủ tôi đi chợ cùng _ __! Mẹ tôi lại là bạn thân của cô Phương từ cái hồi ngậm ti b-ú sữa, hai người này mà gặp nhau nói chuyện thì kiểu gì cũng rôm rả từ đầu phố đến cuối phố, miên man vô cùng. Mẹ tôi còn đỡ, ít ra về nhà rồi mẹ tôi còn bớt nói (nhờ bố tôi có "cách riêng", còn cách gì thì ông không tiết lộ). Cô Phương mới là kinh khủng. Tôi đã từng nghe Tú Anh kể, nhiều hôm cô ấy đã phải thức trắng để nghe mẹ cô ấy hàn huyên những chuyện rất đỗi "luyên thuyên", tỉ dụ như gần đây nhất là chuyện "bạn trai của bạn thân của con gái bà Linh bán bánh mỳ đang đi trên đường bỗng nhiên bị rơi xuống cống"... Bố Tú Anh cũng thương con nhiều lắm; nhiều lần chú ấy đã vách sách bút sang nhà tôi để xin bố tôi một số bí quyết. Tuy rất muốn giúp, nhưng tiếc là không thể làm được gì, vì "cái đó là bẩm sinh" - bố tôi bảo với chú ấy như thế.
Mà tôi dài dòng làm gì chứ, trọng điểm là: TÔI CÓ BẠN GÁI RỒI!
Suốt bao năm ròng nhìn hết đứa nọ đến đứa khác yêu yêu đương đương, cuối cùng hôm nay Nhật Minh tôi cũng đã bắt kịp xu hướng của thời đại ^o^.
Ô... Tú Anh đang ngồi ngây ngốc trên salon.
- Thôi thì... - Tôi ngồi xuống cạnh cô ấy - Mẹ tớ đã như thế rồi, đành chịu thôi - Tôi tỏ ra đồng cảm, mếu máo vỗ lưng Tú Anh. Ngoài mặt là vậy, trong lòng lại sướng âm ỉ, không, là sướng điên lên ^3^!
- Chẳng... ra làm sao cả! - Cô ấy ôm mặt.
Tôi vòng tay ra sau, đang định hạ tay xuống vai cô ấy thì nghe có tiếng lục đục trong bếp. Cô ấy ngẩng đầu, thấy tư thế hớ hênh của tôi thì trợn mắt, hung dữ cấu vào đùi tôi. Đau quá >"
"Meo"
Con Béo oai vệ sải từng bước tiến lại gần chúng tôi. Cái con vật này, cả tuần nay sang nhà tôi ăn trực. Tôi chỉ nhờ được nó có đúng một việc mà nó quậy tan cả bếp, báo hại tôi hôm nào cũng phải lau dọn vô cùng vất vả.
- A, Béo! - Tú Anh chạy đến vuốt ve con mèo tròn xoe. Lông nó lại còn trắng muốt nữa chứ, càng nhìn càng thấy giống một cục thịt đông lạnh _ __!
- Sao con lại ở đây hả Béo? - Cô ấy hỏi con mèo.
"Meo"
- Ban ngày con nó hay chạy sang đây - Tôi cũng lại gần, vuốt vuốt ve ve cái đống toàn lông với mỡ kia.
- Sao con biết đường mà sang? - Cô ấy tiếp tục hỏi nó. Tôi hơi kì thị cô ấy một chút =3=
- Con nó nhận tớ là bố rồi! - Nhe răng cười. Ăn đồ của tao, mèo ạ, mày là con của tao.
- Hả? - Cuối cùng cô ấy cũng rời mắt khỏi con Béo, ngạc nhiên nhìn tôi.
- Có lẽ tại tớ có tố chất làm chồng mẹ nó?! - Khụ khụ, tố chất đó chính là ngày hai hộp thức ăn cho mèo, mỗi hộp 27k đấy!
Hai má Tú Anh từ từ ửng hồng, rất dễ thương. Cô ôm mèo đứng dậy, nói: - Đi... đi về đây!
Tôi cướp cục thịt từ tay cô ấy, ôm nó vào lòng (ghê khiếp>"<), bĩu môi: - Dây chuyền nhận rồi, giờ cậu định đem con đi là sao? Con nó cũng cần có bố!
Béo kia rất biết phối hợp, "meo" lên một tiếng da diết; đúng là không uổng công tao nuôi nấng mày biết bao ngày qua...
Tú Anh đứng sững, trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng:
- Ra là cậu. Tức là, khụ khụ, hai chữ còn lại đâu?
- Còn có mỗi chữ này thôi mà - Tôi giơ con Béo lên, vạch đống lông xơ xác, lộ ra chữ "U" cho cô ấy nhìn thấy.
- Không phải "I LOVE YOU" sao? - Cô ấy đỡ lấy con mèo.
Cô ấy vừa nói với tôi là "I love you" kìa ^0^. Dù có yêu thích tôi cỡ nào đi chăng nữa thì cô cũng không nên nói toẹt ra thế chứ, mẹ tôi còn đang trên gác... - Ừ?!
- Nhưng phải có hai chữ "O" mà?
- Một chữ chẳng phải đã đủ hiểu rồi à? - Tôi tươi cười - Với lại mua thêm một chữ "O" lại tốn thêm hai mươi nghìn...
Cô không biết đâu, vì cái vụ tỏ tình với cô mà tôi đã tiêu tốn không biết bao nhiều tiền của của gia đình rồi đấy!
Cô ấy trề môi, nhả ra một tiếng "Hà tiện" rồi bảo tôi lấy xe đèo cô ấy về. "Hà tiện" hả; hà là sông, thế "hà tiện" là "tiện đường sang sông", vậy ý là khi nào "tiện" thì sang nhà cô ấy à?
-------
Hóa ra cảm giác có vợ có con là cái cảm giác mà miệng ngoác lên đến mang tai rồi vẫn muốn ngoác rộng hơn nữa; khiến cho việc dẫm lên bãi phân của đứa con kia cũng trở nên bình thường đến quá đỗi nhỏ nhặt.
Ngày... tháng... năm...
Nhật kí ơi, cái vòng, mấy cái chữ, là của cậu ấy đấy! Hôm nay tao thua rồi (nói đúng ra là thua cô Minh T3T).
Không hiểu sao lại thấy... vui vui. Tim đập loạn, hai bên tai nóng bừng...
Vừa ôm Béo vừa viết nhật kí, cứ cúi xuống nhìn nó là lại tưởng tượng ra mặt cậu ấy. Aaaa, chắc tại cậu ấy béo >"<
Cậu ấy vừa nhắn tin cho mình, hỏi là "Tình hình thế nào? Chắc con nó đang nhớ bố?"
Aaaa Béo kia có thật con nhận cậu ấy làm bố không?
Lại một tin nhắn nữa của cậu ấy. "Tớ vô ý dẫm phải 'bãi ấy' của con, xin lỗi con hộ tớ :x".
"Bãi ấy"?
Lại còn ":x" cái quái gì thế?
Miệng, không được cười!
Má, không được đỏ!
Tim, không được... À mà không...
Aaaa điên mất. Đi ngủ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.