Chương 4: Bạo Lực Học Đường
Thỏ Tư
25/05/2024
Mẹ cô nghe vậy liền gắp thêm đồ ăn cho cô, cười cười nhìn cô con gái xinh đẹp của mình, “Yên Lam vẫn luôn rất giỏi, nhưng mà nếu có vấn đề gì thì cũng phải nói với bố mẹ nhé, không nên để trong lòng một mình, tự buồn một mình thì không tốt đâu nè.”
Đan Yên Lam cười tủm tỉm mà đáp: “Biết rồi ạ.”
Sau khi tắm rửa xong cô nằm ở trên giường, hai mắt dại ra nhìn trần nhà.
Vừa đến trường học mới hai ngày, có thứ tiếp diễn theo đúng tưởng tượng của cô, cũng có thứ ngược lại.
Cái “nhóm” kỳ quặc kia cũng chính là biến số lớn nhất.
Ngôi trường trước kia của cô cùng không hề tồn tại cái “nhóm’ độc hại này, hay do đây là một ngôi trường tư lập, có bối cảnh hùng hậu?
Nghĩ tới nghĩ lui, nhịn không được mà buồn ngủ, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Đan Yên Lam chưa bao giờ đến trễ, cô là một học sinh ngoan, cũng không cho phép bản thân đến trễ, bọn họ mới lên lớp 11, để mà nói bận rộn thì cũng không có bận bằng khối lớp 12, nhưng để mà nói thoải mái vui đùa thì cũng không thể thoải mái như đám học sinh khối 10, nhưng lúc cần phải chơi thì cũng nên chơi, khi tan học, Ngô Ca liền vội vàng giới thiệu cho cô cách chơi trò chơi.
“Bình thường tớ vẫn rất hiếm khi chơi mấy game này.” Cô nói, nhưng khi nhìn thấy thần sắc Ngô Ca hơi hơi không vui liền đổi lời, “Nhưng tớ vẫn có thể thử một chút.”
Cô ấy nháy mắt liền vui vẻ, “Vẫn là cậu tốt nhất.”
Đến giữa trưa, kế hoạch đi ăn trưa với bạn bè của Đan Yên Lam lại lần nữa bị đánh gãy.
“He he, Yên Lam, đi ăn thôi.” Lisa khoanh tay đứng cạnh cửa lớp, cười cười nhìn về phía cô.
Đan Yên Lam hơi liếc mắt nhìn về phía bạn cùng lớp, cuối cùng mới dùng ngữ khí xin lỗi nói chuyện với ba người Lisa: “Xin lỗi nhé, ngày mai tớ sẽ đi ăn với các cậu có được không?”
Vì để lý do thêm sức thuyết phục, cô lại bổ sung thêm một câu, “Tớ đã hẹn trước với bạn cùng lớp rồi.”
Liễu Ôn Ôn nghe vậy hơi khựng lại, nhìn thoáng qua sắc mặt của Lisa, giương gương mặt tươi cười nói: “Vậy ngày mai gặp.”
Trương Kỳ Nhã cũng vỗ vai Lisa, phụ họa, “Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài ăn.”
“Vậy được rồi, ngày mai cậu đừng có mà lại không đi đó.” Lisa đứng thẳng người, trước khi đi còn quay lại nói với cô một câu.
Đan Yên Lam cười cười dõi theo bóng bọn họ đã đi xa, kéo kéo ống tay áo của Ngô Ca, “Chúng ta cũng đi thôi.”
Trên đường đi, Ngô Ca nhịn không được cảm thán, “Mấy người kia cũng quá đáng sợ rồi, đặc biệt là Lisa, cậu ấy chỉ nhìn tớ một chút mà tớ cũng đã toát mồ hôi lạnh.”
“Hả? Làm sao mà khoa trương như vậy, bọn họ cũng không có lớn hơn tụi mình bao nhiêu!” Âu Dương Lộ ghét bỏ nhìn cô nàng một cái, “Tuy nói các cậu ấy có hơi hoành hành ngang ngược một chút, nhưng cũng sẽ không để ý tới những người bình thường như chúng ta, đừng chọc mấy cậu ấy là được.”
Đan Yên Lam cùng Trần Sảng Nhi đi ở phía sau lại không nói chuyện, đợi hai người họ nói một lúc lâu, Trần Sảng Nhi mới mở miệng: “Đừng quá để ý, cậu mới tới còn nhiều chuyện chưa biết, không có khoa trương như cậu ấy nói đâu, ít nhất trường học của tụi mình cũng là trường học trọng điểm đó.”
Cô ừ một tiếng, ngữ khí ôn nhu, “Được.”
Đồ ăn của căn tin cũng không tồi, có tổng cộng ba tầng lầu, lầu một dành cho những học sinh bình thường, đồ ăn cũng có nhiều loại, giá cả còn rất học sinh, lầu hai cũng dành cho học sinh, nhưng chất lượng đồ ăn tốt hơn rất nhiều, tất nhiên, giá cả cũng khá đắt, ở lầu một chỉ có thể ăn theo thực đơn của trường, nhưng ở lầu hai bạn có thể gọi món theo thực đơn tùy thích.
Còn tầng lầu thứ ba, Đan Yên Lam nghe Ngô Ca nói trước kia không có lầu ba, là do những người trong “nhóm” đó tụ tập lại mở thêm lầu ba, và cũng chỉ có bọn họ mới được ra vào.
“Bọn họ ngẫu nhiên cũng tới lầu một lầu hai ăn cơm, những lúc đó thì người đến lầu một lầu hai của chúng ta cũng cực kỳ nhiều.” Ngô Ca đang ăn cơm, thức ăn còn đang nhai dở trong miệng nhưng vẫn nói liến thoắng không ngừng, “Trường học của chúng ta không dám đắc tội người ta, chỉ đứng ở ngoài bàng quan mà xem, ban giám hiệu có như không có.”
Đan Yên Lam chỉ yên lặng nghe, đồ ăn trưa nay được làm theo khẩu vị của người Quảng Đông, thanh đạm cực kỳ hợp với khẩu vị của cô, bởi thế cô cũng ăn nhiều hơn một chút, lời mà Ngô Ca nói cô cũng chẳng để ý mấy, cô cũng không biết.
“Nhóm của bọn họ còn có ai?” Đây là lần đầu tiên Đan Yên Lam chủ động hỏi chuyện này.
Cô cảm thấy bản thân cũng cần phải tìm hiểu một chút, để giảm cảm giác bị động cùng bất an ở trong nội tâm.
“Liêu Lisa, Liễu Ôn, Trương Kỳ Nhã, Tống Túc, Chung Việt, Lý Ngũ Kỳ……” Ngô Ca bẻ đầu ngón tay đếm từng người, “Còn có Bàn Văn Đào, Điền Gia, Ngụy Lai…… Đại khái những người này đi?”
Đan Yên Lam hỏi: “Cậu cũng không chắc chắn sao?”
“Bởi vì bọn họ cũng không cố định chơi với ai, nhưng đó là mấy người mà hay xuất hiện nhiều nhất, là sáu người Liêu Lisa với Tống Túc đó.” Ngô Ca cả cơm cũng không muốn ăn, lúc kể cảm xúc còn có chút kích động, “Sáu người này cũng thật sự tuyệt, vừa đẹp, gia cảnh còn rất tốt, nhà Lisa làm kinh doanh rất lớn, còn có Trương Kỳ Nhã, bố mẹ của cô ấy là người mẫu và minh tinh, đều là con nhà giàu thế hệ thứ hai.”
Cô gật đầu tỏ vẻ đã biết, Ngô Ca còn ở tiếp tục nói, “Nhất là mấy bạn nam đó, cực kỳ đẹp trai, về sau cậu còn có cơ hội tiếp xúc gần với mấy người bọn họ, nói thật thực hâm mộ cậu.”
“Chịu thua cậu rồi đó, nói đến mấy nữ học sinh đó thì ghét bỏ, vừa nói đến trai đẹp liền thay đổi thái độ 180 độ.” Âu Dương Lộ trợn trắng mắt nói.
Trần Sảng Nhi cười ha hả, “Nhưng cậu ấy cũng không nói sai mà.”
Đan Yên Lam ăn cơm của mình, thấy Âu Dương Lộ đã ăn xong một cái đùi gà, tựa hồ còn muốn đi lấy thêm, nhưng nhìn thấy nhiều người xếp hàng như vậy liền dừng bước, giả vờ không có việc gì lại ngồi về chỗ cũ.
Cô cười cười, gắp đùi gà của mình cho cô ấy, “Vừa nãy dì múc cho tớ nhiều đồ ăn quá, tớ ăn không hết, cậu ăn giúp tớ luôn nhé?”
Âu Dương Lộ có chút kinh ngạc mà quay đầu lại, cảm động đến rơi nước mắt gật đầu: “Ừm! Cảm ơn cậu”
“Ai da, Yên Lam thật tốt.” Trần Sảng Nhi chống cằm nhìn cô, “Kiểu người như cậu đúng là hiếm có khó tìm.”
“Làm sao mà hiếm có khó tìm, tớ cũng rất ôn nhu mà.” Ngô Ca thình lình chêm vào một câu.
Âu Dương Lộ nghe không vào tai, “Cậu cút cho tớ!”
Cảnh tượng trước mắt cũng thực buồn cười, Đan Yên Lam nhịn không được nhếch khóe môi, cười xem bọn họ đùa giỡn.
Cô rất thích loại cảm giác bình yên này, trường học có bầu không khí hòa hợp, có những người bạn thuộc về bản thân.
Cơm nước xong, bọn họ còn muốn đi ra ngoài mua kem ăn, Đan Yên Lam thể hàn, không thể ăn đồ lạnh, liền nói bản thân về lại phòng học nghỉ ngơi trước.
Sau khi đường ai nấy đi, một mình cô về lại phòng học, lúc này mới tĩnh tâm quan sát khuôn viên của trường học.
Không hổ là ngôi trường giàu có, mỗi một chỗ đều được thiết kế cực kỳ tinh xảo, nhìn là biết họ đã mời một kiến trúc sư có kinh nghiệm dày dặn đến thiết kế, đến việc tỉa các hàng cây cũng thực dụng tâm, nhừng vườn hoa khác nhau có những kiểu bày trí khác nhau, cô nhịn không được tiến đến gần để xem, ngửi được mùi hương của cỏ cây, tâm trạng của cô liền cự kỳ thư thái.
Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, còn kèm theo thanh âm nói chuyện của ai đó, cô vốn tưởng rằng là có người ra ngoài tản bộ, vừa muốn cất bước đến phòng học, chợt nghe thấy tiếng gọi dừng lại ở đằng sau liền ngừng bước chân.
“Lần trước chạy trốn khỏi bọn này như chó, lần này làm sao lại chủ động đến trước mặt bọn này thế.”
Cô vốn không có hứng thú với việc nghe lén, nhưng nghe thấy loại ngôn từ vũ nhục người khác như vậy, làm bước chân của cô không thể không dừng lại.
“Ha ha ha! Trên người của mày có mùi gì thế? Sao mà hôi như vậy?”
Đan Yên Lam cho dù có không muốn thừa nhận, nhưng vừa nghe thấy lời này, cô liền hiểu rõ.
Bạo lực học đường.
Là điều mà cô khinh thường nhất, cũng khiến cô chán ghét nhất.
Đan Yên Lam cười tủm tỉm mà đáp: “Biết rồi ạ.”
Sau khi tắm rửa xong cô nằm ở trên giường, hai mắt dại ra nhìn trần nhà.
Vừa đến trường học mới hai ngày, có thứ tiếp diễn theo đúng tưởng tượng của cô, cũng có thứ ngược lại.
Cái “nhóm” kỳ quặc kia cũng chính là biến số lớn nhất.
Ngôi trường trước kia của cô cùng không hề tồn tại cái “nhóm’ độc hại này, hay do đây là một ngôi trường tư lập, có bối cảnh hùng hậu?
Nghĩ tới nghĩ lui, nhịn không được mà buồn ngủ, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Đan Yên Lam chưa bao giờ đến trễ, cô là một học sinh ngoan, cũng không cho phép bản thân đến trễ, bọn họ mới lên lớp 11, để mà nói bận rộn thì cũng không có bận bằng khối lớp 12, nhưng để mà nói thoải mái vui đùa thì cũng không thể thoải mái như đám học sinh khối 10, nhưng lúc cần phải chơi thì cũng nên chơi, khi tan học, Ngô Ca liền vội vàng giới thiệu cho cô cách chơi trò chơi.
“Bình thường tớ vẫn rất hiếm khi chơi mấy game này.” Cô nói, nhưng khi nhìn thấy thần sắc Ngô Ca hơi hơi không vui liền đổi lời, “Nhưng tớ vẫn có thể thử một chút.”
Cô ấy nháy mắt liền vui vẻ, “Vẫn là cậu tốt nhất.”
Đến giữa trưa, kế hoạch đi ăn trưa với bạn bè của Đan Yên Lam lại lần nữa bị đánh gãy.
“He he, Yên Lam, đi ăn thôi.” Lisa khoanh tay đứng cạnh cửa lớp, cười cười nhìn về phía cô.
Đan Yên Lam hơi liếc mắt nhìn về phía bạn cùng lớp, cuối cùng mới dùng ngữ khí xin lỗi nói chuyện với ba người Lisa: “Xin lỗi nhé, ngày mai tớ sẽ đi ăn với các cậu có được không?”
Vì để lý do thêm sức thuyết phục, cô lại bổ sung thêm một câu, “Tớ đã hẹn trước với bạn cùng lớp rồi.”
Liễu Ôn Ôn nghe vậy hơi khựng lại, nhìn thoáng qua sắc mặt của Lisa, giương gương mặt tươi cười nói: “Vậy ngày mai gặp.”
Trương Kỳ Nhã cũng vỗ vai Lisa, phụ họa, “Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài ăn.”
“Vậy được rồi, ngày mai cậu đừng có mà lại không đi đó.” Lisa đứng thẳng người, trước khi đi còn quay lại nói với cô một câu.
Đan Yên Lam cười cười dõi theo bóng bọn họ đã đi xa, kéo kéo ống tay áo của Ngô Ca, “Chúng ta cũng đi thôi.”
Trên đường đi, Ngô Ca nhịn không được cảm thán, “Mấy người kia cũng quá đáng sợ rồi, đặc biệt là Lisa, cậu ấy chỉ nhìn tớ một chút mà tớ cũng đã toát mồ hôi lạnh.”
“Hả? Làm sao mà khoa trương như vậy, bọn họ cũng không có lớn hơn tụi mình bao nhiêu!” Âu Dương Lộ ghét bỏ nhìn cô nàng một cái, “Tuy nói các cậu ấy có hơi hoành hành ngang ngược một chút, nhưng cũng sẽ không để ý tới những người bình thường như chúng ta, đừng chọc mấy cậu ấy là được.”
Đan Yên Lam cùng Trần Sảng Nhi đi ở phía sau lại không nói chuyện, đợi hai người họ nói một lúc lâu, Trần Sảng Nhi mới mở miệng: “Đừng quá để ý, cậu mới tới còn nhiều chuyện chưa biết, không có khoa trương như cậu ấy nói đâu, ít nhất trường học của tụi mình cũng là trường học trọng điểm đó.”
Cô ừ một tiếng, ngữ khí ôn nhu, “Được.”
Đồ ăn của căn tin cũng không tồi, có tổng cộng ba tầng lầu, lầu một dành cho những học sinh bình thường, đồ ăn cũng có nhiều loại, giá cả còn rất học sinh, lầu hai cũng dành cho học sinh, nhưng chất lượng đồ ăn tốt hơn rất nhiều, tất nhiên, giá cả cũng khá đắt, ở lầu một chỉ có thể ăn theo thực đơn của trường, nhưng ở lầu hai bạn có thể gọi món theo thực đơn tùy thích.
Còn tầng lầu thứ ba, Đan Yên Lam nghe Ngô Ca nói trước kia không có lầu ba, là do những người trong “nhóm” đó tụ tập lại mở thêm lầu ba, và cũng chỉ có bọn họ mới được ra vào.
“Bọn họ ngẫu nhiên cũng tới lầu một lầu hai ăn cơm, những lúc đó thì người đến lầu một lầu hai của chúng ta cũng cực kỳ nhiều.” Ngô Ca đang ăn cơm, thức ăn còn đang nhai dở trong miệng nhưng vẫn nói liến thoắng không ngừng, “Trường học của chúng ta không dám đắc tội người ta, chỉ đứng ở ngoài bàng quan mà xem, ban giám hiệu có như không có.”
Đan Yên Lam chỉ yên lặng nghe, đồ ăn trưa nay được làm theo khẩu vị của người Quảng Đông, thanh đạm cực kỳ hợp với khẩu vị của cô, bởi thế cô cũng ăn nhiều hơn một chút, lời mà Ngô Ca nói cô cũng chẳng để ý mấy, cô cũng không biết.
“Nhóm của bọn họ còn có ai?” Đây là lần đầu tiên Đan Yên Lam chủ động hỏi chuyện này.
Cô cảm thấy bản thân cũng cần phải tìm hiểu một chút, để giảm cảm giác bị động cùng bất an ở trong nội tâm.
“Liêu Lisa, Liễu Ôn, Trương Kỳ Nhã, Tống Túc, Chung Việt, Lý Ngũ Kỳ……” Ngô Ca bẻ đầu ngón tay đếm từng người, “Còn có Bàn Văn Đào, Điền Gia, Ngụy Lai…… Đại khái những người này đi?”
Đan Yên Lam hỏi: “Cậu cũng không chắc chắn sao?”
“Bởi vì bọn họ cũng không cố định chơi với ai, nhưng đó là mấy người mà hay xuất hiện nhiều nhất, là sáu người Liêu Lisa với Tống Túc đó.” Ngô Ca cả cơm cũng không muốn ăn, lúc kể cảm xúc còn có chút kích động, “Sáu người này cũng thật sự tuyệt, vừa đẹp, gia cảnh còn rất tốt, nhà Lisa làm kinh doanh rất lớn, còn có Trương Kỳ Nhã, bố mẹ của cô ấy là người mẫu và minh tinh, đều là con nhà giàu thế hệ thứ hai.”
Cô gật đầu tỏ vẻ đã biết, Ngô Ca còn ở tiếp tục nói, “Nhất là mấy bạn nam đó, cực kỳ đẹp trai, về sau cậu còn có cơ hội tiếp xúc gần với mấy người bọn họ, nói thật thực hâm mộ cậu.”
“Chịu thua cậu rồi đó, nói đến mấy nữ học sinh đó thì ghét bỏ, vừa nói đến trai đẹp liền thay đổi thái độ 180 độ.” Âu Dương Lộ trợn trắng mắt nói.
Trần Sảng Nhi cười ha hả, “Nhưng cậu ấy cũng không nói sai mà.”
Đan Yên Lam ăn cơm của mình, thấy Âu Dương Lộ đã ăn xong một cái đùi gà, tựa hồ còn muốn đi lấy thêm, nhưng nhìn thấy nhiều người xếp hàng như vậy liền dừng bước, giả vờ không có việc gì lại ngồi về chỗ cũ.
Cô cười cười, gắp đùi gà của mình cho cô ấy, “Vừa nãy dì múc cho tớ nhiều đồ ăn quá, tớ ăn không hết, cậu ăn giúp tớ luôn nhé?”
Âu Dương Lộ có chút kinh ngạc mà quay đầu lại, cảm động đến rơi nước mắt gật đầu: “Ừm! Cảm ơn cậu”
“Ai da, Yên Lam thật tốt.” Trần Sảng Nhi chống cằm nhìn cô, “Kiểu người như cậu đúng là hiếm có khó tìm.”
“Làm sao mà hiếm có khó tìm, tớ cũng rất ôn nhu mà.” Ngô Ca thình lình chêm vào một câu.
Âu Dương Lộ nghe không vào tai, “Cậu cút cho tớ!”
Cảnh tượng trước mắt cũng thực buồn cười, Đan Yên Lam nhịn không được nhếch khóe môi, cười xem bọn họ đùa giỡn.
Cô rất thích loại cảm giác bình yên này, trường học có bầu không khí hòa hợp, có những người bạn thuộc về bản thân.
Cơm nước xong, bọn họ còn muốn đi ra ngoài mua kem ăn, Đan Yên Lam thể hàn, không thể ăn đồ lạnh, liền nói bản thân về lại phòng học nghỉ ngơi trước.
Sau khi đường ai nấy đi, một mình cô về lại phòng học, lúc này mới tĩnh tâm quan sát khuôn viên của trường học.
Không hổ là ngôi trường giàu có, mỗi một chỗ đều được thiết kế cực kỳ tinh xảo, nhìn là biết họ đã mời một kiến trúc sư có kinh nghiệm dày dặn đến thiết kế, đến việc tỉa các hàng cây cũng thực dụng tâm, nhừng vườn hoa khác nhau có những kiểu bày trí khác nhau, cô nhịn không được tiến đến gần để xem, ngửi được mùi hương của cỏ cây, tâm trạng của cô liền cự kỳ thư thái.
Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, còn kèm theo thanh âm nói chuyện của ai đó, cô vốn tưởng rằng là có người ra ngoài tản bộ, vừa muốn cất bước đến phòng học, chợt nghe thấy tiếng gọi dừng lại ở đằng sau liền ngừng bước chân.
“Lần trước chạy trốn khỏi bọn này như chó, lần này làm sao lại chủ động đến trước mặt bọn này thế.”
Cô vốn không có hứng thú với việc nghe lén, nhưng nghe thấy loại ngôn từ vũ nhục người khác như vậy, làm bước chân của cô không thể không dừng lại.
“Ha ha ha! Trên người của mày có mùi gì thế? Sao mà hôi như vậy?”
Đan Yên Lam cho dù có không muốn thừa nhận, nhưng vừa nghe thấy lời này, cô liền hiểu rõ.
Bạo lực học đường.
Là điều mà cô khinh thường nhất, cũng khiến cô chán ghét nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.