Trò Chơi Tự Định Nghĩa

Chương 3: Tiệm Bánh Ngọt

Thỏ Tư

25/05/2024

Trong lớp không ai nói chuyện, tất cả mọi người đều âm thầm chuyển ánh mắt đến trên người cô bạn mới chuyển trường tới cùng với mấy nữ sinh nổi bật của “nhóm”.

Sắc mặt của Đan Yên Lam không gợn sóng, nhoẻn miệng cười với những nữ sinh đó, “Chào các cậu.”

Liêu Lisa cong cong môi, có lẽ thực vừa lòng với sự thức thời của cô, giơ tay khẽ vuốt tóc ra phía sau, “Sau khi tan học chúng tớ tính đi đến tiệm bánh ngọt mới khai trương ở phía sau trường, chúng ta cùng nhau đi đi.”

Những lời này của cô ta không hề có ý hỏi ý kiến cô, cô nhất thời có chút trầm mặc, cũng may một nữ sinh ở phía bên trái kịp thời giải vây, đầu ngón tay của cô ta chạm nhẹ vào bả vai của Liêu Lisa, cười nói: “Đừng bá đạo như vậy, cậu cũng nên hỏi ý kiến của người ta trước chứ.”

Một nữ sinh khác cũng cười, “Thật ngại quá, tính tình của Lisa có chút bá đạo, nhưng chúng tớ cũng là có ý tốt, chỉ là muốn làm quen với cậu thôi.”

Cũng nhờ có lời này, Đan Yên Lam mới gật đầu đáp lại, “Mình hiểu rồi, sau giờ tan học mình sẽ đến đó.”

“Cậu thấy rồi đó, cũng không phải người ta không chịu đồng ý, có gì khác nhau đâu.” Liêu Lisa hừ lạnh một tiếng đẩy tay người học sinh nữ kia, cười tủm tỉm nhìn Đan Yên Lam nói: “Vậy tan học gặp.”

Mấy cô tới một cách đột nhiên, nhưng lúc đi cũng rất thản nhiên, các bạn cùng lớp cơ hồ theo bản năng nhường đường cho bọn họ.

Chờ đến khi họ đã rời đi, Ngô Ca cùng Âu Dương Lộ mới xúm vào chỗ cô.

“Ôi mẹ ơi, vừa nãy tớ còn đang tưởng tượng đến cảnh tượng này, không nghĩ nó sẽ tới nhanh như vậy.”

Ngô Ca cũng cảm thán, “Yên Lam đứng một chỗ cùng với những người đó, nói thật cũng rất đẹp, nhưng tớ vẫn thấy có chút gì đó không thoải mái.”

“Tớ cũng thấy thế, những con hồ ly tinh đó như lưu manh ấy, nếu cũng gọi Yên Lam như thế thì thật kỳ quái.” Âu Dương Lộ phụ họa, “Về sau Yên Lam cũng sẽ trở thành hồ ly tinh sao, đừng như vậy mà.”

Đan Yên Lam nhịn không được cười ra tiếng, “Làm gì thế, đừng có gọi tớ như vậy.”

“Còn phải nói sao, cậu mà chơi với đám đó, còn không phải sẽ trở thành thành viên của hồ ly tinh sao.”

Cô cười đuổi hai người kia, lại an tĩnh mà ổn định lại chỗ ngồi chờ giáo viên vào lớp.

Kỳ thật từ lúc bắt đầu, ba người đó không cho cô một ấn tượng tốt.

Nhưng cô cũng hiếm khi dùng ấn tượng đầu tiên để đánh giá một con người, từ trong miệng Ngô Ca biết được, cái “nhóm” này có hình tượng tương đối cực đoan ở trong trường, vừa tốt đến mức khiến người ta hâm mộ, nhưng cũng thị phi khiến người ta chán ghét, cô cũng biết đại khái bản chất của mấy người họ, chính là một đám thiếu niên thiếu nữ ham hư vinh đầy nhiệt huyết tụ tập lại với nhau, ỷ vào gia thế của mình mà hoành hành ngang ngược.

Nhưng chuyện này cũng không phải do cô khơi mào, cũng không phải nguyện ý tiếp xúc với mấy người họ.

Mấy chuyện phô trương thu hút ánh nhìn này chỉ khiến cô cảm thấy cực kỳ phiền phức.



Rất nhanh đã tới giờ tan học, bạn bè của cô còn không yên tâm, muốn cùng cô đi, cô liền đồng ý, thu dọn cặp sách rồi ra khỏi phòng học.

Đan Yên Lam cũng không có cố ý tìm bóng hình của những người đó, nếu không gặp được cũng có lý do để trở về nhà, nhưng không nghĩ tới bọn họ trực tiếp đến cổng trường chờ, cô đứng xa xa mà nhìn, không những gặp được ba người vừa này, lần này còn xuất hiện thêm hai, ba người nữa.

“Hết chỗ nói rồi, mỗi lần Liêu Lisa ra ngoài đều phải tụ tập đông như vậy.” Ngô Ca nhỏ giọng nói.

Đan Yên Lam vỗ vỗ tay cô, “Tớ đi đây, về nhà nhớ chú ý an toàn.”

“Được rồi, người nên chú ý an toàn là cậu mới đúng.” Ngô Ca cùng Âu Dương Lộ vẫy tay, liền xoay người rời đi.

Bước chân của Đan Yên Lam không nhanh không chậm mà bước tới phía Liêu Lisa, cô ta tựa hồ như nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn cô, nhàm chán mà lắc lắc di động, “Lớp 11 còn bận hơn cả lớp 12 sao?”

“Ngại quá, mình phải dọn lại cặp nên hơi trễ một chút.” Cô ước lượng cặp sách.

Liêu Lisa nhìn thoáng qua, kéo tay cô ra ngoài, “Đi thôi.”

Phía sau còn có vài người đang ríu rít không biết đang nói chuyện gì, cũng không có tham dự vào câu chuyện của hai người, Đan Yên Lam thu hồi ánh mắt, cười nói chuyện với Liêu Lisa.

Tiệm bánh ngọt cách trường học không xa, đi vài bước liền đến, mấy cô học sinh xinh đẹp vào một lượt, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người trong tiệm.

Các cô tựa hồ rất quen thuộc với kiểu cửa hàng như này, sau khi ngồi xuống liền gọi chút đồ ngọt mà bản thân thích ăn, Đan Yên Lam tùy ý gọi một ly trà sữa, ngồi ở một bên yên lặng nghe họ nói chuyện phiếm.

“Trận bóng rổ của Lý Ngũ Kỳ mấy cậu có đi xem không?”

“Khi nào thế? Còn có ai?”

“Không biết, hắn nói còn lâu, vẫn chưa cho tớ thông tin chính xác.”

Nữ sinh tóc ngắn chớp chớp hàng mi dài, nhìn về phía Liêu Lisa, trêu chọc nói: “Chắc chỉ có Lisa mới có tin chuẩn thôi.”

“Ha ha ha, cậu cũng quá trực tiếp.” Một nữ sinh khác che miệng cười, “Lisa, cậu có biết không?”

“Cậu ấy không có hứng thú với Lý Ngũ Kỳ, các cậu không phải không biết.” Người nói chuyện chính là người nữ sinh nói đỡ cho cô lúc buổi chiều.

“Á à, Ôn Ôn, ai mà không biết cậu có hứng thú với Lý Ngũ Kỳ chứ.” Người tiếp lời là một nữ sinh khác, cô ta cười cười, “Sợ Lisa cướp người mà cậu thích chứ gì?”



“Này, Trương Kỳ Nhã.” Liễu Ôn Ôn nháy mắt sầm mặt, “Còn có người khác ở đây, cậu không cho tớ chút mặt mũi nào sao?”

Lisa hồi lâu không nói chuyện đột nhiên mở miệng: “Người khác cái gì, về sau vẫn chơi chung mà.”

Lời này vừa nói ra, mấy nữ sinh đều thay đổi sắc mặt, ánh mắt bọn họ như có như không đảo qua Đan Yên Lam, muốn nói lại thôi.

Liêu Lisa tựa hồ không chú ý tới sự khác thường của những người khác, ngược lại cười cười với Đan Yên Lam: “Chúng ta quyết định trở thành bạn tốt nhất, cậu nói đúng không?”

Đan Yên Lam uống một ngụm trà sữa, cười cong mắt, “Ừm.”

Cô ta cười một tiếng, lôi kéo cô qua chụp ảnh, “Tới, ghi lại cảnh ngày đầu tiên trở thành bạn bè của chúng ta.”

Liêu Lisa đùa nghịch di động, “Tớ muốn đăng lên mạng, không sao chứ.”

“Ừm, tùy cậu.”

Cô bất động thanh sắc mà nhìn lướt qua người đang ngồi, trên khóe miệng vẫn là nụ cười ôn hòa bất biến.

Nhóm người này có quan hệ thật kỳ lạ.

Liêu Lisa, Liễu Ôn ÔN cùng Trương Kỳ Nhã chắc là mối quan hệ bình đẳng, còn hai người nữ sinh khác, thời điểm ba người họ nói chuyện cũng không dám chen vào câu nào.

Vì sao sẽ có loại quan hệ này, vì sao lại có cái “nhóm” kỳ lạ này, Đan Yên Lam căn bản không có hứng thú biết, cũng không nghĩ dây vào, tính của cô cũng không thích gây chuyện, hết thảy thuận theo tự nhiên.

Chỉ cần không ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của cô, chịu khó chơi với bọn họ cũng không đến mức khó có thể chịu đựng.

Bởi vì cô có thể tưởng tượng được, nếu bản thân gióng trống khua chiêng mà cự tuyệt, bọn họ sẽ có phản ứng gì.

Về đến nhà, ba mẹ hiếm khi đều về sớm, trên bàn toàn đồ mà cô thích ăn, Đan Yên Lam vui vẻ ngồi vào bàn ăn, một nhà ba người hoà thuận vui vẻ ăn bữa tối.

“Ngày đầu tiên như nào?” Ba hỏi.

Cô ăn một ngụm cơm, “Cũng không tệ lắm, bạn cùng lớp và giáo viên đều khá tốt.”

“Không có chuyện gì không thể thích ứng sao?”

“Không có ạ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Tự Định Nghĩa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook