Chương 626: Bứt Phá Cảnh Giới Cửu Dương (1)
Hoàng Kim Hải Ngạn
30/04/2021
Tô Bằng nghe thấy lời của Phạm Kiến, ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, nói:
“Sư thúc, thành quả thí nghiệm mới nhất ngươi làm ra, không phải chính là thi thể những con chó chết kia chứ?”
“Ha ha, thi thể những con chó chết này ta đã vứt bỏ rồi, mấy thứ này thối rữa qua nhanh, căn bản không thể sử dụng được... Thành quả nghiên cứu mới nhất ngươi đã từng thấy rồi, ngươi chờ một chút.”
Phạm Kiến nghe Tô Bằng nói thế, cười ha ha tràng dài, sau đó liếc mắt nhìn cửa động.
Tô Bằng chỉ thấy, ánh mắt của Phạm Kiến giống như lóe lên tinh quang, ngay sau đó, cửa hang động chợt có động tĩnh.
Chỉ thấy con chó săn đeo mặt nạ màu trắng đã từng dẫn Tô Bằng đi vào trong hang động gặp Phạm Kiến kia, từ bên ngoài chạy vào trong, đi tới trước mặt Phạm Kiến và Tô Bằng
Tô Bằng nhìn thấy con chó săn đeo mặt nạ màu trắng này nửa ngày, nói:
“Sư thúc... dường như, vẫn là một con chó.”
“Nó là một con chó, nhưng cũng không phải một con chó bình thường, nó một con chó tâm ý tương thông với ta.”
Phạm Kiến rất nghiêm túc nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe thế, cảm thấy nghi hoặc, hỏi:
“Làm thế nào khẳng định?”
“Ha ha... Ngươi không nên xem nhẹ thành quả nghiên cứu của ta chứ.”
Phạm Kiến cười hắc hắc, chỉ chỉ thi thể con chó vừa rồi đã tắt thở nằm trên bệ đá, nói với Tô Bằng:
“Tô Bằng, thí nghiệm này ta đã tiến hành không ít rồi, ngươi cho rằng chỉ là đơn thuần ghi chép những số liệu đơn giản kia thôi sao? Đương nhiên không phải rồi! Nếu như ta chỉ có thể làm được chuyện này, làm sao dám xưng là thần y cấp danh thủ quốc gia?”
“Ngươi làm gì?”
Tô Bằng Tô Bằng nghe thế, cảm thấy tò mò, hỏi hắn.
Phạm Kiến khoe của báu đắt ý, đầu tiên là cười ha hả, sau đó dương dương đắc ý nói:
“Thí nghiệm ta làm này, ngoại trừ ghi chép một vài số liệu kích thích kim châm, còn thử dùng vô số loại thuốc... Rốt cuộc khiến cho ta tìm được một vài loại thuốc hữu dụng.”
Nói xong, hắn vuốt chòm râu, nói:
“Ta mới nghiên cứu được dược liệu có tác dùng đến não bộ, tổng cộng có ba loại, loại thứ nhất dùng cho động vật, điều kiện tiên quyết là không gây tổn thương đến trí lực và các công năng khác của đối phương, có thể hoàn toàn loại bỏ cảm giác đau đớn của đối phương, động vật mất đi cảm giác, sức chiến đấu so với động vật bình thường cường đại gấp mấy lần, hơn nữa sẽ không sợ hãi.”
“Loại dược vật thứ hai, là một loại thuốc dùng để kích thích não bộ động vật, sau khi động vật dùng loại thuốc này xong, vật chất phân bố một vị trí trong não bộ sẽ tăng nhanh kịch liệt, trở nên vô cùng lớn mạnh, đồng thời trí lực cũng đạt đến trình độ nâng cao nhất định.”
“Loại thuốc thứ ba, lại là loại thuốc thần kỳ nhất... Ta phát hiện, nếu động vật duy trì liên tục bị loại thuốc này kích thích, sẽ tiến vào trạng thái kỳ diệu. Giống như có thể cảm ứng được suy nghĩ của người chung quanh, sẽ nghe lệnh vô điều kiện mệnh lệnh do con người suy nghĩ, cho dù bảo nó đâm đầu vào tường chết, nó cũng sẽ làm, hơn nữa tự đâm chết mình... Ngươi xem cái mặt nạ kia, chính là ta tập hợp loại thuốc thứ ba tạo thành, chế tạo đạo cụ mạnh mẽ.”
“Trên cái mặt nạ kia, ta làm chút xảo thuật, một khi đeo lên, thì không thể nào gỡ xuống được, không ngừng dùng dược vật trên mặt nạ khống chế động vật kia, mà loại dược vật thứ ba trên mặt nạ kia, cũng đã được xử lý rồi, động vật đeo mặt nạ này lên, cũng không nghe theo mệnh lệnh của tất cả mọi người, mà chỉ nghe theo mệnh lệnh của người từng sử dụng một loại dược vật đặc biệt khác, hiện tại con chó săn này, đã dùng qua hai loại dược vật, trở nên không còn biết đến cảm giác đau đớn, thông minh, mạnh mẽ, lại tuyệt đối phục tùng lời của ta. Ngươi cảm thấy nghiên cứu của ta thế nào?”
Phạm Kiến dương dương đắc ý, hỏi Tô Bằng.
Tô Bằng nghe thế, trong lòng không khỏi khâm phục, Phạm Kiến quả nhiên là một thiên tài trên phương diện y đạo. Xem này, hiệu quả thuốc kiềm hãm, hiệu quả thuốc kích thích tiềm lực, còn nghe lời, cùng hòa quyện vào trong một thứ.
Hơn nữa nếu phát minh này quả thật giống như những gì Phạm Kiến nói, quả thực là thứ rất tài ba... Nếu dùng ở trên động vật chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu cũng có hiệu quả với con người thì...
Tô Bằng nghĩ tới đây, không khỏi mở miệng hỏi:
“Sư thúc, dược vật của ngươi, có hữu hiệu với con người chứ?”
“Con người sao?”
Phạm Kiến nghe thế, lắc đầu, nói:
“Ta cũng không rõ, bởi vì ba loại dược vật này, ta cũng chưa từng thử nghiệm trên cơ thể người, có điều ta cảm thấy thuốc giảm đau có hiệu quả, hai loại còn lại, thì không chắc chắn.”
Hắn nói xong câu này, thoáng dừng lại, nói:
“Có điều, dựa theo hiểu biết của ta với dược vật, trên lý thuyết, với nhân loại cũng có hiệu quả, nhất là mặt nạ này, thậm chí đối vớimột vài thi thể mới chết đi không lâu dường như cũng có hiệu quả, nhưng trong lòng ta vẫn luôn băn khoăn, không nghiệm chứng thực tế mà thôi.”
Nói xong, đôi mắt hắn xoay chuyển, xoay người đi đến trước một cái tủ gỗ, từ bên trong lấy ra hai chiếc mặt nạ màu trắng, còn có hai lọ thuốc, nói:
“Đây chính là thành phẩm ta chế tạo, mặc dù chưa từng thí nghiệm trên cơ thể người, nhưng vẫn có người có thể đeo mặt nạ này, đây xem như bán thành phẩm, bình màu trắng này chính là thuốc sau khi bản thân dùng xong có thể khiến cho người đeo mặt nạ nghe lời của mình, bình màu đen chính là thuốc giảm đau, còn loại thuốc thứ hai, cần một thứ đặc biệt lấy ra từ trong óc chó, ta lấy được quá ít, dùng hết rồi, lần này không cho ngươi được.”
Tô Bằng nghe thế, cũng không biết nói cái gì cho phải, hắn lúc này quả thật cảm giác Phạm Kiến dường như đang đi lên một con đường... một con đường cực kỳ nguy hiểm.
“Sư thúc, thành quả thí nghiệm mới nhất ngươi làm ra, không phải chính là thi thể những con chó chết kia chứ?”
“Ha ha, thi thể những con chó chết này ta đã vứt bỏ rồi, mấy thứ này thối rữa qua nhanh, căn bản không thể sử dụng được... Thành quả nghiên cứu mới nhất ngươi đã từng thấy rồi, ngươi chờ một chút.”
Phạm Kiến nghe Tô Bằng nói thế, cười ha ha tràng dài, sau đó liếc mắt nhìn cửa động.
Tô Bằng chỉ thấy, ánh mắt của Phạm Kiến giống như lóe lên tinh quang, ngay sau đó, cửa hang động chợt có động tĩnh.
Chỉ thấy con chó săn đeo mặt nạ màu trắng đã từng dẫn Tô Bằng đi vào trong hang động gặp Phạm Kiến kia, từ bên ngoài chạy vào trong, đi tới trước mặt Phạm Kiến và Tô Bằng
Tô Bằng nhìn thấy con chó săn đeo mặt nạ màu trắng này nửa ngày, nói:
“Sư thúc... dường như, vẫn là một con chó.”
“Nó là một con chó, nhưng cũng không phải một con chó bình thường, nó một con chó tâm ý tương thông với ta.”
Phạm Kiến rất nghiêm túc nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe thế, cảm thấy nghi hoặc, hỏi:
“Làm thế nào khẳng định?”
“Ha ha... Ngươi không nên xem nhẹ thành quả nghiên cứu của ta chứ.”
Phạm Kiến cười hắc hắc, chỉ chỉ thi thể con chó vừa rồi đã tắt thở nằm trên bệ đá, nói với Tô Bằng:
“Tô Bằng, thí nghiệm này ta đã tiến hành không ít rồi, ngươi cho rằng chỉ là đơn thuần ghi chép những số liệu đơn giản kia thôi sao? Đương nhiên không phải rồi! Nếu như ta chỉ có thể làm được chuyện này, làm sao dám xưng là thần y cấp danh thủ quốc gia?”
“Ngươi làm gì?”
Tô Bằng Tô Bằng nghe thế, cảm thấy tò mò, hỏi hắn.
Phạm Kiến khoe của báu đắt ý, đầu tiên là cười ha hả, sau đó dương dương đắc ý nói:
“Thí nghiệm ta làm này, ngoại trừ ghi chép một vài số liệu kích thích kim châm, còn thử dùng vô số loại thuốc... Rốt cuộc khiến cho ta tìm được một vài loại thuốc hữu dụng.”
Nói xong, hắn vuốt chòm râu, nói:
“Ta mới nghiên cứu được dược liệu có tác dùng đến não bộ, tổng cộng có ba loại, loại thứ nhất dùng cho động vật, điều kiện tiên quyết là không gây tổn thương đến trí lực và các công năng khác của đối phương, có thể hoàn toàn loại bỏ cảm giác đau đớn của đối phương, động vật mất đi cảm giác, sức chiến đấu so với động vật bình thường cường đại gấp mấy lần, hơn nữa sẽ không sợ hãi.”
“Loại dược vật thứ hai, là một loại thuốc dùng để kích thích não bộ động vật, sau khi động vật dùng loại thuốc này xong, vật chất phân bố một vị trí trong não bộ sẽ tăng nhanh kịch liệt, trở nên vô cùng lớn mạnh, đồng thời trí lực cũng đạt đến trình độ nâng cao nhất định.”
“Loại thuốc thứ ba, lại là loại thuốc thần kỳ nhất... Ta phát hiện, nếu động vật duy trì liên tục bị loại thuốc này kích thích, sẽ tiến vào trạng thái kỳ diệu. Giống như có thể cảm ứng được suy nghĩ của người chung quanh, sẽ nghe lệnh vô điều kiện mệnh lệnh do con người suy nghĩ, cho dù bảo nó đâm đầu vào tường chết, nó cũng sẽ làm, hơn nữa tự đâm chết mình... Ngươi xem cái mặt nạ kia, chính là ta tập hợp loại thuốc thứ ba tạo thành, chế tạo đạo cụ mạnh mẽ.”
“Trên cái mặt nạ kia, ta làm chút xảo thuật, một khi đeo lên, thì không thể nào gỡ xuống được, không ngừng dùng dược vật trên mặt nạ khống chế động vật kia, mà loại dược vật thứ ba trên mặt nạ kia, cũng đã được xử lý rồi, động vật đeo mặt nạ này lên, cũng không nghe theo mệnh lệnh của tất cả mọi người, mà chỉ nghe theo mệnh lệnh của người từng sử dụng một loại dược vật đặc biệt khác, hiện tại con chó săn này, đã dùng qua hai loại dược vật, trở nên không còn biết đến cảm giác đau đớn, thông minh, mạnh mẽ, lại tuyệt đối phục tùng lời của ta. Ngươi cảm thấy nghiên cứu của ta thế nào?”
Phạm Kiến dương dương đắc ý, hỏi Tô Bằng.
Tô Bằng nghe thế, trong lòng không khỏi khâm phục, Phạm Kiến quả nhiên là một thiên tài trên phương diện y đạo. Xem này, hiệu quả thuốc kiềm hãm, hiệu quả thuốc kích thích tiềm lực, còn nghe lời, cùng hòa quyện vào trong một thứ.
Hơn nữa nếu phát minh này quả thật giống như những gì Phạm Kiến nói, quả thực là thứ rất tài ba... Nếu dùng ở trên động vật chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu cũng có hiệu quả với con người thì...
Tô Bằng nghĩ tới đây, không khỏi mở miệng hỏi:
“Sư thúc, dược vật của ngươi, có hữu hiệu với con người chứ?”
“Con người sao?”
Phạm Kiến nghe thế, lắc đầu, nói:
“Ta cũng không rõ, bởi vì ba loại dược vật này, ta cũng chưa từng thử nghiệm trên cơ thể người, có điều ta cảm thấy thuốc giảm đau có hiệu quả, hai loại còn lại, thì không chắc chắn.”
Hắn nói xong câu này, thoáng dừng lại, nói:
“Có điều, dựa theo hiểu biết của ta với dược vật, trên lý thuyết, với nhân loại cũng có hiệu quả, nhất là mặt nạ này, thậm chí đối vớimột vài thi thể mới chết đi không lâu dường như cũng có hiệu quả, nhưng trong lòng ta vẫn luôn băn khoăn, không nghiệm chứng thực tế mà thôi.”
Nói xong, đôi mắt hắn xoay chuyển, xoay người đi đến trước một cái tủ gỗ, từ bên trong lấy ra hai chiếc mặt nạ màu trắng, còn có hai lọ thuốc, nói:
“Đây chính là thành phẩm ta chế tạo, mặc dù chưa từng thí nghiệm trên cơ thể người, nhưng vẫn có người có thể đeo mặt nạ này, đây xem như bán thành phẩm, bình màu trắng này chính là thuốc sau khi bản thân dùng xong có thể khiến cho người đeo mặt nạ nghe lời của mình, bình màu đen chính là thuốc giảm đau, còn loại thuốc thứ hai, cần một thứ đặc biệt lấy ra từ trong óc chó, ta lấy được quá ít, dùng hết rồi, lần này không cho ngươi được.”
Tô Bằng nghe thế, cũng không biết nói cái gì cho phải, hắn lúc này quả thật cảm giác Phạm Kiến dường như đang đi lên một con đường... một con đường cực kỳ nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.