Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 625: Thí Nghiệm Mới Của Phạm Kiến

Hoàng Kim Hải Ngạn

30/04/2021

Tô Bằng nhìn động vật kia đi tới, rốt cuộc nương theo ánh trăng nhìn rõ hình dạng của nó.

Chỉ thấy đây là một con chó săn, trên thân thể cũng không phải thối rữa giống như những con chó ma Tô Bằng đã từng giết trước đây, dường như là động vật vẫn còn sống.

Nhưng mà chó săn này, trên mặt lại đeo một thứ kỳ quái, thứ kia thoạt nhìn giống như một chiếc mặt nạ, vừa vặn che chắn gương mặt của con chó săn, chỉ lộ ra cái mũi con mắt cùng cái miệng, chiếc mặt nạ này toàn thân màu trắng, thoạt nhìn có điểm u ám, thoạt nhìn lại có chút dọa người.

Lúc này, con chó săn kia nhìn thấy Tô Bằng, liền đi tới, ở trước mặt Tô Bằng không ngờ gật đầu hai cái, sau đó xoay người đi vào trong rừng cây.

Sau đó nó thấy Tô Bằng không có đi theo, lại quay đầu, giống như có chút bất mãn liếc nhìn Tô Bằng, kêu hai tiếng, dường như đang thúc giục Tô Bằng đuổi theo nó.

Tô Bằng nhìn thấy, không khỏi im lặng, thầm nghĩ chẳng lẽ con chó săn này, là vật thí nghiệm gì đó Phạm Kiến sư thúc mới làm ra hay sao?

Có điều thoạt nhìn, thí nghiệm của Phạm Kiến dường như có chút đột phá, con chó săn này chỉ số thông minh cực kỳ cao, cũng có thể thay mặt Phạm Kiến sư thúc ra ngoài tiếp khách...

“Phi phi phi, là ra ngoài đón khách.”

Tô Bằng xua tan ý nghĩ của mình, tự mình đi theo, lúc này hắn mới nghĩ đến, nghĩ như vậy dường như vẫn có chút hạ thấp Phạm Kiến sư thúc, ngươi xem, con chó này thay Phạm Kiến sư thúc, vậy thì cấp bậc của Phạm Kiến sư thúc...

Chó săn phía trước thấy Tô Bằng đi chậm, dường như lại bất mãn quay đầu lại hừ hừ hai tiếng, Tô Bằng lúc này mới lắc đầu, vứt bỏ tất cả suy nghĩ vớ vẩn trong đầu mình ra, đi theo con chó săn này tiến thẳng về phía trước.

Cánh rừng này thật ra không lớn bao nhiêu, Tô Bằng đi theo chó săn được một khoảng thời gian, đã đến sơn động Phạm Kiến sư thúc làm thí nghiệm kia.

Tô Bằng đi vào, chợt ngửi thấy một mùi vị đặc biệt, mùi vị kia không hề dễ ngửi, nếu phải so sánh thì có chút giống chất lỏng Formalin hòa cùng giấm chua Sơn Tây, ít nhiều có chút khiến người ta không thoải mái.

Có điều Tô Bằng cũng phù hợp phong cách của Phạm Kiến sư thúc, không có để ý những mùi vị này, tiếp tục đi vào bên trong.

Đi được một đoạn, Tô Bằng liền nhìn thấy sư thúc Phạm Kiến ở trên đài đá, đang giải phẫu một con chó săn.

Chỉ là chó săn, cũng không giống như chó săn đã chết, mà dường như vẫn còn sống, thân thể của nó ngược lại vẫn toàn vẹn không có gì tổn thương, chỉ là xương sọ phần đầu đã bị lấy ra, sư thúc Phạm Kiến lúc này mặc một bộ áo khoác dài màu xanh, trên mặt quấn một chiếc khăn ngăn vết máu, trong tay lại cầm hai cây kim khâu thật dài, kích thích tổ chức não của chó săn.

Chó săn bị kim khâu kích thích, thân thể không ngừng run rẩy, Phạm Kiến đứng bên thí nghiệm, sau đó chốc lát quay đầu lại ở trên bút ký trên mặt bàn bên cạnh dùng bút ghi chép lại, dường như đang rất bận bịu.

Tô Bằng nhìn thấy, hơi nhíu mày, hắn cũng cảm giác được có gì đó không đúng.



Trước kia Phạm Kiến làm thí nghiệm, đều là dùng thi thể động vật, mà những động vật kia dường như cũng không phải bị giết chết, chỉ là động vật mới chết trước đó không lâu thu mua từ các dân cư dưới núi, dùng để làm thí nghiệm. Trên cơ bản không liên quan đến vấn đề đạo đức gì đó.

Nhưng mà bây giờ, con chó Phạm Kiến làm thí nghiệm, thoạt nhìn vẫn còn sống, mặc dù chỉ là động vật, thế giới này cũng không tồn tại tổ chức bảo vệ động vật, nhưng Tô Bằng mơ hồ mơ hồ cảm giác được, tâm tính Phạm Kiến dường như có chút thay đổi, vẻ như càng trở nên lạnh lùng hơn, còn có vẻ có chút tàn nhẫn.

Có điều Tô Bằng mặc dù nhíu mày, nhưng cũng không có nói gì.

Tô Bằng không nói chuyện, Phạm Kiến cũng đã chú ý tới hắn.

“Tô Bằng ngươi quay về rồi sao... Ngươi đợi ta một lát, thí nghiệm của ta đang đến thời khắc mấu chốt, phải đợi lát nữa mới có thể nói chuyện với ngươi.”

Phạm Kiến nói với Tô Bằng, chiếc khăn quấn quanh trên mặt của hắn, thanh âm nói chuyện ồm ồm.

Chỉ thấy hắn kích thích một vị trí tổ chức não bộ của con chó. Chân trái đằng sau con chó kia liền co giật một cái, còn Phạm Kiến, đang chăm chú quan sát hiện tượng này, kích thích hai lần, mỗi lần đều phản ứng giống như nhau.

Phạm Kiến khẽ gật đầu, đi đến cái bàn bên cạnh, dùng bút ghi chép lại kết quả thí nghiệm, một bên nói với Tô Bằng:

“Tô Bằng, ngươi thấy không? Đây chính là phát hiện lớn, hóa ra hành động của động vật, đều là thông qua kích thích não bộ để biến thành hành động, kích thích khu vực đặc biệt trong não bộ, sẽ có phản ứng đặc biệt... Đây chính là phát hiện lớn, quá thần kỳ, nếu như ta nghiên cứu cặn kẽ khu vực trong não động vật, có thể hoàn toàn chi phối bất kỳ một động vật nào.”

Tô Bằng nhìn thấy, tuy rằng cảm thấy có hơi tàn nhẫn, lông mày nhíu chặt, nhưng trong lòng lại cũng bội phục nghiên cứu tinh thần này của Phạm Kiến, hắn đã nghiên cứu đến lĩnh vực não bộ, không biết có thể phát hiện tồn tại và tác dụng của thần kinh hay không... Nếu như thật sự có thể phát hiện, vậy Phạm Kiến trái lại là người mở đường cho y học và khoa học thế giới này, ở vào thời đại văn hoá phục hưng trong thế giới hiện thực, ít nhất cũng là một nhân vật có thể dễ dàng ghi danh trong sử sách.

Sau khi Phạm Kiến ghi chép lại thí nghiệm lần này, so sánh một chút số liệu, nhẹ gật đầu, khép bút ký lại, quay đầu lại nói với Tô Bằng:

“Thí nghiệm tiến hành khá thuận lợi, haizz, chỉ là thương thay cho con chó này.”

Phạm Kiến lắc đầu, đi đến phía trước con chó bị giải phẫu kia, rút ra một cây kim đâm vào một nơi kia, con chó săn kia rùng mình một cái, sau đó dường như trút hơi thở cuối cùng, chết đi.

Giải quyết xong xuôi, Phạm Kiến quay đầu lại nhìn Tô Bằng, nói:

“Thật ra ngươi không cần nhíu mày nhìn ta như vậy, ta cũng biết như vậy có chút tàn nhẫn, có điều tất cả... tất cả đều vì y đạo, chỉ có thể hy sinh nhưng con chó này.”

Nghe Phạm Kiến nói như vậy, Tô Bằng khe khẽ thở dài, xem ra Phạm sư thúc cảm giác vẫn rất nhạy bén, chuyện thí nghiệm, cũng làm nhiều xem như khoa học tinh thần nào đó.

Phạm Kiến ở bên cạnh kéo một miếng bạt che, đắp lên thi thể chó săn, nói với Tô Bằng:



“Tiểu tử ngươi trở về lúc nào vậy? Mấy ngày nay ta cũng không ra khỏi chỗ này, không biết tin tức ngươi trở về.”

“Vừa về được một ngày.”

Tô Bằng nói, sau đó nhớ tới mục đích bản thân tới đây, từ trong túi Càn Khôn lấy ra mấy thứ gì đó, nói:

“Sư thúc, mấy thứ này là ngươi nhờ ta tìm, còn có một vài lễ vật khác.”

“Ồ?”

Phạm Kiến nghe thế, tiếp nhận vật Tô Bằng đưa qua, xem xét một hồi.

Lễ vật Tô Bằng đưa cho Phạm Kiến, khá là đơn giản, tổng cộng chính là hai quyển sách.

Một quyển, chính là tàn thiên Dược Vương y kinh lần trước ngẫu nhiên có được từ trên người Đông Phương Cử che mặt chặn giết Lương Đại Mễ, một quyển sách khác, sớm hơn trước đó, lúc tham gia huyết đấu ở Ngũ Thành Liên Minh, ở trên người đại ca người áo đen kia thu được.

“Ồ?”

Nhìn thấy tàn thiên Dược Vương y kinh, Phạm Kiến thoáng chút kinh ngạc, nói với Tô Bằng:

“Tiểu tử ngươi thật đúng là được việc nha, quyển tàn thiên này không ngờ ngươi lại tìm được!”

“Ừm.”

Tô Bằng khẽ gật đầu, nói:

“Bất ngờ tìm được, còn quyển khác, là bí thuật nuôi thi nhân ta từng thấy, bên trong có một vài pháp môn rèn luyện thi thể, ta cảm thấy dường như có trợ giúp đối với nghiên cứu lúc trước của sư thúc ngươi, bèn dâng tặng hết cho lão nhân gia người.”

“Không tồi không tồi, lòng thành đáng khen.”

Phạm Kiến nghe thế, vểnh râu cười hì hì, nói:

“Rất tốt, rất tốt... Có điều ta dường như không có phần thưởng nào tặng ngươi được... Hay là thế này đi, ta đem thành công thí nghiệm mới nhất, chia sẻ một chút với ngươi?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook