Chương 779: Chẳng Biết Xấu Hổ (1)
Hoàng Kim Hải Ngạn
30/04/2021
Tô Bằng nhìn thấy Đông Phương Cử, trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ hắn tại sao lại ở chỗ này?
Chỉ là vào lúc này, lực chú ý của Đông Phương Cử cũng không nhằm vào bên này, hắn lúc này đang mời rượu người phiên bang tóc vàng mắt xanh trên ghế chủ tọa kia.
Chỉ nghe hắn nói:
“Vân tông sư quả nhiên không hổ là tông sư đệ nhất Tây Vực, uy danh lan xa, áp đảo những kẻ có lòng riêng trong thành Quy Tư Càn, đám quân đội kia, vốn dĩ muốn bạo động, nhưng mà nghe nói Vân tông sư tự mình tiến vào trong thành Quy Tư Càn, lập tức yên ắng trở lại, không còn động thái gì, có thể thấy được uy danh Vân tông sư ở Tây Vực danh chấn đến mức nào.”
Tô Bằng nghe thấy Đông Phương Cử tâng bốc đến mức đó, trong lòng rõ ràng, người ngồi ghế chủ tọa kia, chính là tông sư đệ nhất Tây Vực, Vân Cổ Lặc.
Mái tóc Vân Cổ Lặc là hoàn toàn màu vàng, giống như màu vàng kim, đôi mắt màu xanh lục bích, sống mũi cao cao, màu da rất trắng, rõ ràng cho thấy là người da trắng, lúc này trong tay hắn cầm một chén rượu nhỏ, đôi mắt khẽ nheo lại, giống như đang hưởng thụ sự tâng bốc của Đông Phương Cử.
Nếu người bình thường tâng bốc, cũng xem như bình thường, có điều Đông Phương Cử này thân phận khác biệt, Vân Cổ Lặc mặc dù ở Tây Vực, ngược lại cũng đã từng nghe qua một vài nhân vật của Trung Nguyên, biết Đông Phương Cử này đứng đầu Đông Phương thư viện, mơ hồ có ý đồ khai tông lập phái, xem ra cũng coi như là người cùng đẳng cấp với mình.
Mà Đông Phương Cử, lại là sư huynh của đám thư sinh Trung Nguyên đó, lần này thành Quy Tư Càn khởi sự, chủ yếu chính là đám thư sinh Trung Nguyên đó vạch kế hoạch, chỉ là những thư sinh Trung Nguyên đó, tự nhận vũ lực không phải là sở trường của bọn họ. Cho nên mới Cho nên mới phái người đến Trung Nguyên, mời vị Đông Phương Cử có danh vọng rất cao ở cả nho lâm và võ lâm này, chính là chỗ dựa của những thư sinh Trung Nguyên này.
Bản thân Vân Cổ Lặc, tuy rằng rất yêu thích tiền tài, hơn nữa Lục Vân châu chi tiêu không ít, bản thân nhưng mà cũng không giỏi về kinh doanh, chi tiêu cũng chỉ là dựa vào các đệ tử cống nạp, ít nhiều có chút khó khăn, mà hắn cũng không ưa thích chuyện này, cho nên sau khi được thư sinh Trung Nguyên cùng bộ tộc Quý La Càn đưa lời mời, bèn mở miệng một hơi ra giá trên trời, ba mươi vạn lượng hoàng kim, nhưng không cần thành Quy Tư Càn, không ngờ đối phương quả thật đồng ý, Vân Cổ Lặc mặc dù thân là tông sư, nhưng dù sao cũng không phải là thần, vẫn cần phải ăn cơm, đành hạ mình một lần, chủ trì đại sự lần này.
Ngoại trừ hoàng kim, Vân Cổ Lặc cũng có chút hứng thú khác với chuyện này, chính là con gái Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi của thành chủ thành Quy Tư Càn, nữ nhân này, được xưng là minh châu xinh đẹp nhất Tây Vực, Vân Cổ Lặc cảm thấy rất hứng thú.
Vân Cổ Lặc võ công nổi danh cao cường, hơn nữa nổi tiếng ngoài bao che khuyết điểm, còn vô cùng yêu thích nữ sắc. Trong đệ tử của hắn, không ít nữ đệ tử có tư sắc, mang danh đệ tử, nhưng trên thực tế đều là thiếp của hắn, hắn nghe nói Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi mỹ mạo hơn người, đã sớm sinh lòng mong muốn, đã từng hai lần đưa thư cho thành chủ thành Quy Tư Càn, chỉ tên muốn nhận Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi làm đồ đệ, mà thành chủ thành Quy Tư Càn biết Vân Cổ Lặc là loại người gì, tất nhiên không chịu, còn dùng ngôn ngữ thập phần nghiêm nghị từ chối, đây cũng là một nguyên nhân Vân Cổ Lặc ra tay lần này, trong lòng hắn đã có sẵn hiềm khích với thành chủ thành Quy Tư Càn, người này tính tình duy ngã độc tôn, có thù tất báo, sớm muốn hung hăng giáo huấn thành chủ thành Quy Tư Càn một chút.
Lần này khởi sự thành công, Vân Cổ Lặc mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng lại cũng rất đắc ý, gần như không tốn chút sức lực nào, đã phá vỡ được thành Quy Tư Càn lúc trước hắn cũng có chút kiêng dè, khiến hắn ít nhiều có chút thoả thuê mãn nguyện.
Lúc này, nghe Đông Phương Cử có cùng địa vị với mình khen tặng bản thân như thế, Vân Cổ Lặc trong lòng cũng là vô cùng hưởng thụ.
Vân Cổ Lặc bưng chén rượu nhỏ, hờ hững nói với Đông Phương Cử:
“Bản thân Đông Phương Sơn Trường cũng không cần khiêm tốn, lần này có thể nhất cử bình định thành Quy Tư Càn, cũng dựa vào Đông Phương Sơn Trường tiến vào trong thành, thi triển diệu kế đối phó thành chủ, cũng vào thời khắc mấu chốt nhất cử bắt giữ người này, Đông Phương Sơn Trường chiến dịch lần này, công lao cũng rất lớn.”
Đông Phương Cử nghe thế, trong mắt không khỏi lộ ra sắc thái đắc ý, mở miệng lại khiêm tốn nói:
“Nào có, ta chỉ là chút công lao nhỏ, chỉ cố gắng làm hết sức mình mà thôi.”
Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi bên dưới, nghe thấy Đông Phương Cử nói như thế, không nhịn được trong lòng tức giận, quát mắng:
“Đông Phương Cử! Người như ngươi không ngờ còn không biết xấu hổ nói ra những lời này? Phụ thân ta mời ngươi đến thành Quy Tư Càn, gần đây đối đãi ngươi như thượng tân, cấp bậc lễ nghĩa chiếu cố không hề chậm trễ chút nào, xem ngươi như một vị hiền nhân, nhưng mà ngươi lại làm cái gì? Không ngờ vào thời khắc quan trọng, ngươi lại đâm sau lưng như thế, thử hỏi lương tâm có ứng với thanh danh đại hiền nho lâm hay không?”
Đông Phương Cử nghe thế, trên mặt không hồng không trắng, hắn cười ha hả, nói:
“Ha ha, Đặc Mục Nhĩ tiểu thư, lúc Đông Phương Cử ta tiến vào thành Quy Tư Càn, chính là vì một khắc bắt phụ thân ngươi, cha con ngươi nhận thức không đến chốn, là bởi vì trí tuệ không đủ, còn có thể trách ta được gì? Sau khi ta lập mưu, lấy được thành Quy Tư Càn của các ngươi, chính là biểu hiện trí kế của Nho gia ta, các ngươi nhìn không thấu thì thôi đi, những việc ta làm, chính là hiển lộ rõ ràng tu vi tu tâm Nho đạo của ta, làm sao tổn hại thanh danh của ta? Ngươi e là đã hỏi ta nhầm vấn đề rồi đấy.”
Chỉ là vào lúc này, lực chú ý của Đông Phương Cử cũng không nhằm vào bên này, hắn lúc này đang mời rượu người phiên bang tóc vàng mắt xanh trên ghế chủ tọa kia.
Chỉ nghe hắn nói:
“Vân tông sư quả nhiên không hổ là tông sư đệ nhất Tây Vực, uy danh lan xa, áp đảo những kẻ có lòng riêng trong thành Quy Tư Càn, đám quân đội kia, vốn dĩ muốn bạo động, nhưng mà nghe nói Vân tông sư tự mình tiến vào trong thành Quy Tư Càn, lập tức yên ắng trở lại, không còn động thái gì, có thể thấy được uy danh Vân tông sư ở Tây Vực danh chấn đến mức nào.”
Tô Bằng nghe thấy Đông Phương Cử tâng bốc đến mức đó, trong lòng rõ ràng, người ngồi ghế chủ tọa kia, chính là tông sư đệ nhất Tây Vực, Vân Cổ Lặc.
Mái tóc Vân Cổ Lặc là hoàn toàn màu vàng, giống như màu vàng kim, đôi mắt màu xanh lục bích, sống mũi cao cao, màu da rất trắng, rõ ràng cho thấy là người da trắng, lúc này trong tay hắn cầm một chén rượu nhỏ, đôi mắt khẽ nheo lại, giống như đang hưởng thụ sự tâng bốc của Đông Phương Cử.
Nếu người bình thường tâng bốc, cũng xem như bình thường, có điều Đông Phương Cử này thân phận khác biệt, Vân Cổ Lặc mặc dù ở Tây Vực, ngược lại cũng đã từng nghe qua một vài nhân vật của Trung Nguyên, biết Đông Phương Cử này đứng đầu Đông Phương thư viện, mơ hồ có ý đồ khai tông lập phái, xem ra cũng coi như là người cùng đẳng cấp với mình.
Mà Đông Phương Cử, lại là sư huynh của đám thư sinh Trung Nguyên đó, lần này thành Quy Tư Càn khởi sự, chủ yếu chính là đám thư sinh Trung Nguyên đó vạch kế hoạch, chỉ là những thư sinh Trung Nguyên đó, tự nhận vũ lực không phải là sở trường của bọn họ. Cho nên mới Cho nên mới phái người đến Trung Nguyên, mời vị Đông Phương Cử có danh vọng rất cao ở cả nho lâm và võ lâm này, chính là chỗ dựa của những thư sinh Trung Nguyên này.
Bản thân Vân Cổ Lặc, tuy rằng rất yêu thích tiền tài, hơn nữa Lục Vân châu chi tiêu không ít, bản thân nhưng mà cũng không giỏi về kinh doanh, chi tiêu cũng chỉ là dựa vào các đệ tử cống nạp, ít nhiều có chút khó khăn, mà hắn cũng không ưa thích chuyện này, cho nên sau khi được thư sinh Trung Nguyên cùng bộ tộc Quý La Càn đưa lời mời, bèn mở miệng một hơi ra giá trên trời, ba mươi vạn lượng hoàng kim, nhưng không cần thành Quy Tư Càn, không ngờ đối phương quả thật đồng ý, Vân Cổ Lặc mặc dù thân là tông sư, nhưng dù sao cũng không phải là thần, vẫn cần phải ăn cơm, đành hạ mình một lần, chủ trì đại sự lần này.
Ngoại trừ hoàng kim, Vân Cổ Lặc cũng có chút hứng thú khác với chuyện này, chính là con gái Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi của thành chủ thành Quy Tư Càn, nữ nhân này, được xưng là minh châu xinh đẹp nhất Tây Vực, Vân Cổ Lặc cảm thấy rất hứng thú.
Vân Cổ Lặc võ công nổi danh cao cường, hơn nữa nổi tiếng ngoài bao che khuyết điểm, còn vô cùng yêu thích nữ sắc. Trong đệ tử của hắn, không ít nữ đệ tử có tư sắc, mang danh đệ tử, nhưng trên thực tế đều là thiếp của hắn, hắn nghe nói Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi mỹ mạo hơn người, đã sớm sinh lòng mong muốn, đã từng hai lần đưa thư cho thành chủ thành Quy Tư Càn, chỉ tên muốn nhận Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi làm đồ đệ, mà thành chủ thành Quy Tư Càn biết Vân Cổ Lặc là loại người gì, tất nhiên không chịu, còn dùng ngôn ngữ thập phần nghiêm nghị từ chối, đây cũng là một nguyên nhân Vân Cổ Lặc ra tay lần này, trong lòng hắn đã có sẵn hiềm khích với thành chủ thành Quy Tư Càn, người này tính tình duy ngã độc tôn, có thù tất báo, sớm muốn hung hăng giáo huấn thành chủ thành Quy Tư Càn một chút.
Lần này khởi sự thành công, Vân Cổ Lặc mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng lại cũng rất đắc ý, gần như không tốn chút sức lực nào, đã phá vỡ được thành Quy Tư Càn lúc trước hắn cũng có chút kiêng dè, khiến hắn ít nhiều có chút thoả thuê mãn nguyện.
Lúc này, nghe Đông Phương Cử có cùng địa vị với mình khen tặng bản thân như thế, Vân Cổ Lặc trong lòng cũng là vô cùng hưởng thụ.
Vân Cổ Lặc bưng chén rượu nhỏ, hờ hững nói với Đông Phương Cử:
“Bản thân Đông Phương Sơn Trường cũng không cần khiêm tốn, lần này có thể nhất cử bình định thành Quy Tư Càn, cũng dựa vào Đông Phương Sơn Trường tiến vào trong thành, thi triển diệu kế đối phó thành chủ, cũng vào thời khắc mấu chốt nhất cử bắt giữ người này, Đông Phương Sơn Trường chiến dịch lần này, công lao cũng rất lớn.”
Đông Phương Cử nghe thế, trong mắt không khỏi lộ ra sắc thái đắc ý, mở miệng lại khiêm tốn nói:
“Nào có, ta chỉ là chút công lao nhỏ, chỉ cố gắng làm hết sức mình mà thôi.”
Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi bên dưới, nghe thấy Đông Phương Cử nói như thế, không nhịn được trong lòng tức giận, quát mắng:
“Đông Phương Cử! Người như ngươi không ngờ còn không biết xấu hổ nói ra những lời này? Phụ thân ta mời ngươi đến thành Quy Tư Càn, gần đây đối đãi ngươi như thượng tân, cấp bậc lễ nghĩa chiếu cố không hề chậm trễ chút nào, xem ngươi như một vị hiền nhân, nhưng mà ngươi lại làm cái gì? Không ngờ vào thời khắc quan trọng, ngươi lại đâm sau lưng như thế, thử hỏi lương tâm có ứng với thanh danh đại hiền nho lâm hay không?”
Đông Phương Cử nghe thế, trên mặt không hồng không trắng, hắn cười ha hả, nói:
“Ha ha, Đặc Mục Nhĩ tiểu thư, lúc Đông Phương Cử ta tiến vào thành Quy Tư Càn, chính là vì một khắc bắt phụ thân ngươi, cha con ngươi nhận thức không đến chốn, là bởi vì trí tuệ không đủ, còn có thể trách ta được gì? Sau khi ta lập mưu, lấy được thành Quy Tư Càn của các ngươi, chính là biểu hiện trí kế của Nho gia ta, các ngươi nhìn không thấu thì thôi đi, những việc ta làm, chính là hiển lộ rõ ràng tu vi tu tâm Nho đạo của ta, làm sao tổn hại thanh danh của ta? Ngươi e là đã hỏi ta nhầm vấn đề rồi đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.