Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 780: Chẳng Biết Xấu Hổ (2)

Hoàng Kim Hải Ngạn

30/04/2021

Nghe Đông Phương Cử nói những lời này, ngay cả Vân Cổ Lặc ngồi trên ghế chủ tọa trong lòng cũng thầm mắng một tiếng vô sỉ, chuyện ám muội như vậy cũng có thể nói thành quang minh chính đại nghiêm túc như thế... Còn Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi, lại không nghĩ rằng Đông Phương Cử vô sỉ đến mức độ này, da mặt đối phương dày đến mức thế, rõ ràng đổi trắng thay đen, trong lúc nhất thời Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi nghẹn họng không nói được lời nào.

Tô Bằng thấy thế, sau lưng Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi nhẹ nhàng ấn nàng xuống, Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi bỗng nhiên bừng tỉnh, lúc này không phải là lúc đấu võ mồm, lúc này ngậm miệng không nói, nhưng trong ánh mắt, vẫn tràn đầy oán hận nhìn về phía Đông Phương Cử.

Đông Phương Cử thấy Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi không nói gì, trên mặt lộ ra mỉm cười, hắn chắp tay nói với Vân Cổ Lặc:

“Vân tông sư, nghe nói Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi là đệ nhất mỹ nữ Tây Vực, những ngày này ta cũng chưa thấy gương mặt thật của nàng, ngược lại cảm thấy hiếu kỳ, thưởng thức mỹ nữ cũng giống như thưởng thức rượu ngon, không bằng hôm nay chúng ta để nàng đứng ra, bình luận một phen như thế nào? Vừa vặn tăng thêm thú vị trong bữa tiệc này.”

Vân Cổ Lặc nghe thế, trên mặt mỉm cười, đề nghị này của Đông Phương Cử, vừa vặn rất hợp ý của hắn. Vân Cổ Lặc bị người chọc đến trúng chỗ ngứa, nhẹ gật đầu, nói:

“Sở dĩ ta thiết yến đêm khuya, chính là đệ tử đã bảo đảm, tối nay tất nhiên bắt giữ được Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi, lúc này quả thế... Hôm nay vui vẻ như thế, không ngại để cho mọi người nơi đây bình luận một chút đệ nhất mỹ nữ đệ nhất mỹ nữ Tây Vực rốt cuộc xinh đẹp như thế nào.”

Nói xong, hắn hướng về phía hộ vệ Quy Tư Càn giả trang thành đệ tử của hắn, nói:

“Thập Nhất, ngươi trút hết xiêm y và khăn che mặt của Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi xuống cho ta, để cho chúng ta kiểm nghiệm thân thể nàng, xem thử nàng có phải xinh đẹp giống như trong truyền thuyết không.”

Nghe thấy những lời này, hộ vệ kia lập tức sửng sốt một chút, không biết phản ứng như thế nào.

Trong những lão túc thành Quy Tư Càn ngồi ở đây, cũng không phải đều là ủng hộ bọn người Vân Cổ Lặc, có mấy túc lão, bản thân rất trung thành với thành chủ, càng nhìn Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi lớn lên, coi như con gái của mình, không ngờ nghe Vân Cổ Lặc nói ra yêu cầu như thế, một túc lão không nhịn được nói khẽ:



“Đúng là không bằng cầm thú... Xằng bậy...”

“Ngươi nói cái gì?”

Đệ tử mặc hắc bào của Vân Cổ Lặc, đứng sau lưng túc lão này nghe thế, lập tức trừng hai mắt, loan đao trong tay thoát ra khỏi vỏ, lập tức bổ xuống chém đứt đầu túc lão kia.

“A!”

“Thập Tam, ngươi làm gì đó?”

Vân Cổ Lặc thấy thế, trên mặt lộ ra một chút vẻ mặt bất mãn, quát khẽ tên vừa mới giết người kia.

“Người này ngôn ngữ vũ nhục sư tôn, Thập Tam nhất thời kích động, bèn một đao chém chết.”

Vân Cổ Lặc nghe thế, giống như cũng không thèm để ý, phất tay nói.

“Vâng!”

Đệ tử tên là Thập Tam này đáp vâng, sau đó phất tay, phía sau có mấy người của Vân Cổ Lặc đi đến, lôi thi thể này xuống bên dưới.

Vân Cổ Lặc thì lại mỉm cười vuốt cằm, nhìn phía dưới nói:



“Đều là một ít chuyện nhỏ, chư vị vì sao đều kinh hãi như thế? Tiếp tục uống rượu thôi nào.”

Nghe thấy những lời này, những đệ tử hắc y của Vân Cổ Lặc khống chế những túc lão kia, xách cổ áo những túc lão kia, đặt trở lại ngồi về trên ghế.

Chỉ là những túc lão kia, nhìn đồng liêu cùng ngồi cùng ăn với bọn họ bị giết chết kia không ngờ lại chỉ bởi vì một câu nói không đâu, bèn chết oan chết uổng, lập tức dâng lên cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, mà thức ăn trên bàn người kia và bọn họ đều giống nhau, lúc này tung tóe đầy máu người, khiến những người này vừa trông thấy đã vô cùng buồn nôn chán ghét, trên mặt thần sắc sợ hãi, không dám ho he.

Chỉ là Đông Phương Cử ngồi trên ghế cao cao, sắc mặt bình thản ung dung, giống như không trông thấy chuyện vừa rồi, chỉ nghe hắn nói với Vân Cổ Lặc:

“Vân tông sư, chút chuyện nhỏ này, không khỏi làm chúng ta có chút mất hứng, ngược lại khiến người ta nhất thời chẳng còn hứng thú nào thưởng thức mỹ cơ.”

“Hừ, có ít người quả thật không có nhãn lực gì.”

Vân Cổ Lặc hừ lạnh một tiếng, sau đó nói với Đông Phương Cử:

“Đông Phương Sơn Trường, ngươi có cách nào trợ hứng chăng?”

Có điều Đông Phương Cử như nghe như không, nói:

“Mỹ cơ vẫn là phải thưởng thức, Đặc Mục Nhĩ Uyển Nhi thân là đệ nhất mỹ nữ Tây Vực, không bình luận thưởng thức một chút chẳng phải đáng tiếc lắm sao? Có điều ta Có điều ta ngược lại có một đề nghị, đã sớm nghe nói thành chủ thành Quy Tư Càn phụ tử tình thâm, lúc này thưởng thức mỹ cơ, tại sao không mời thành chủ Đặc Mục Nhĩ ra ngoài, cùng nhau thưởng thức?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook