Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 146: Đà chủ Ám Đà

Hoàng Kim Hải Ngạn

14/06/2015

“Thư mật trước đó lấy được ở trên tay Ngô trưởng lão, bây giờ có thể phát huy tác dụng rồi, trong đó có ghi chép tin tức người trong phân đà phái Hằng Sơ ẩn nấp trong quận Giang Ninh, đúng lúc có thể lợi dụng chút ít.”

Nếu sư phụ của Hoắc Tư Hiền và Hoắc Tư Kiệt là người đưa thư mật cho Ngô trưởng lão, như vậy bọn người Hoắc Tư Hiền ắt hẳn cũng không biết nội dung thư mật, lúc này bọn người Hoắc Tư Hiền bỏ đi, mình cũng không sợ bại lộ, không bằng định ngày hẹn gặp mặt người của Ám Đà phái Hằng Sơn ẩn nấp ở trong quận Giang Ninh.

“Có điều cũng không thể dùng hình dạng gương mặt hiện tại mà gặp bọn họ được...”

Tô Bằng ở trong quận Giang Ninh, cũng xem như một nhân vật không lớn cũng chả nhỏ, gương mặt này của mình, khó tránh khỏi đã bị ai đó trong Ám Đà phái Hằng Sơn nhận ra, để cho chắc chắn, vẫn nên cải trang một chút thì tốt hơn.

Có điều, người Ám Đà phái Hằng Sơn, cũng không phải trực tiếp gặp mặt, trước hết mình để lại ám hiệu gặp mặt, ắt cũng không có vấn đề gì.

Nghĩ đến đây, Tô Bằng rời khỏi địa bàn của Hắc Lang Nhĩ, hết ngoặc rồi rẽ, đi vào một khu dân cư thành Tây, ở một góc căn nhà, nhân lúc chung quanh không có người, cầm mấy viên đá xanh, đặt thành một phương vị, sau đó Tô Bằng bỏ đi.

...

Sau khi qua hơn một canh giờ, một người bán hàng rong giống như bán bánh rán, đi đến con đường này, giống như mắc tiểu chạy đến góc nhà này, nhưng không thật sự đi tiểu, mà lại xem xét đá xanh trên mặt đất, sau đó dùng chân đá đi.

...

Còn Tô Bằng, sau khi rời khỏi khu dân cư, tìm một căn khách điếm ở gần đó, ném ra một lượng bạc, muốn một gian phòng.

Sau khi vào phòng, Tô Bằng từ trong túi Càn Khôn của mình lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra, bên trong chính là một hộp kim vàng.

Tìm kiếm một lát, Tô Bằng tìm được một tấm gương đồng ở trong phòng, rút ra một cây kim vàng, nhìn trong gương, muốn đâm lên gò má mình.

Kim vàng đâm lên mặt, Tô Bằng không hề cảm thấy đau đơn, có thể nguyên nhân bởi vì kim châm đâm vào huyệt vị của mình.

Có điều, kim châm cũng đâm không sâu bao nhiêu, Tô Bằng đã cầm cây thứ hai lên, đâm vào một huyệt vị khác.

Cứ như vậy, trên mặt Tô Bằng đâm năm cây kim châm, Tô Bằng lặng lẽ dùng nội lực của mình, di chuyển từng điểm trên gương mặt.

Lập tức, khuôn mặt Tô Bằng liền có thay đổi. Chiếc cằm vốn rộng nhanh chóng trở nên nhọn hoắc, cơ thịt bên dưới gò má cũng bắt đầu thay đổi, khiến gương mặt xem như vuông vức của Tô Bằng bỗng chốc biến thành cằm nhọn.

Đồng thời, khóe mắt Tô Bằng cũng bắt đầu bởi vì dẫn dắt của cơ thịt, trở nên trùng xuống dưới, từ đôi mắt ngời sáng, trở thành con mắt hẹp dài nho nhỏ.

Những biến hóa này, dần dần hiển lộ, chậm rãi, sau đó mới cố định lại.

Tô Bằng nhìn trong gương, lấy kim châm trên mặt xuống, nhìn nhìn gương mặt hiện tại của mình.

Chỉ thấy trong gương, xuất hiện một người mặt gầy, cằm nhọn, đôi mắt hẹp dài nho nhỏ, khuôn mặt gần như thay đổi bình thường một chút, khí chất lại vẻ như tinh anh hơn. Nhưng không nhìn ra dáng vẻ lúc trước.

“Cũng không tệ lắm... Bản gốc tốt, đổi thế nào cũng không thành xấu được.”

Tô Bằng nhìn gương, cười hắc hắc, bản thân cảm thấy có phần mới mẻ, không ngừng ngắm nghía.

Năng lực thay đổi gương mặt này, chính là thành quả nghiên cứu của sư thúc Phạm Kiến Tử Hà môn, có thể sử dụng kim châm và nội lực thay đổi khuôn mặt, nguyên lý chỉ dùng kim châm đâm vào huyệt đạo, thay đổi một vài cách thức động tác cơ mặt, sau đó dùng nội lực củng cố thay đổi, hơn nữa cố định lại, hiện tại xem ra, hiệu quả hết sức tốt đẹp.

Xoa xoa gương mặt mình, Tô Bằng cảm giác gương mặt mình bây giờ hết sức cứng ngắc, không dễ dàng thể hiện sắc mặt phức tạp, có điều cũng tốt, bản thân đóng vai một nhân vật cao thâm khó dò, cũng không cần phải biểu hiện cái gì.

“Trên sách Phạm Kiến sư thúc có viết rõ, loại cải trang này thời gian dài nhất không thể vượt quá hai mươi ngày, nếu không cơ thịt dễ cố định chặt chữ, về sau gương mặt sẽ trở thành như vậy... Đó vẫn là tốt nhất, nếu như không có nước thuốc và kim châm độc môn của hắn kích thích huyệt vị, cơ thịt trên mặt còn dễ thối rữa, da dẻ sẽ lõm xuống, vậy thì hủy mất gương mặt rồi... Xem ra thay đổi khuôn mặt, đúng thật là mạo hiểm .... Nếu không, đến hiện thực với tay nghề của đám người chỉnh dung kia, cũng là tay nghề giỏi.”



Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, có điều cũng biết chuyện này là không thể nào, sau mỗi lần thay đổi gương mặt, còn phải dùng thủ pháp độc môn Phạm Kiến nghiên cứu để mát xa cơ mặt, bằng không lần sau thay đổi, sẽ để lại đầy nếp nhăn trên mặt.

Có điều, mặc dù sử dụng không thuận tiện cho lắm, nhưng xét tổng thể thì, tay nghề thay hình đổi dạng này, cũng là hiện tại biết được, ngoại trừ mặt nạ da người giống như Tôn Nhất Kiêu, mánh khóe che giấu hành tung tốt nhất.

Tô Bằng thay đổi khuôn mặt, vẫn còn cảm thấy chưa đủ, lại từ trong túi Càn Khôn lấy ra một bộ quần áo chuẩn bị sẵn, thay vào, cởi bộ quần áo kia xuống.

Thanh sam có tác dụng chống nước phòng lửa còn có tác dụng như áo giáp hộ thân của Tử Hà môn kia, bởi vì phần hông bị Ngô trưởng lão chém một kiếm, bây giờ vẫn chưa sửa xong, Tô Bằng tạm thời gói kỹ đặt ở trong, túi Càn Khôn, tạm thời không mặc nữa.

Thay quần áo xong, Tô Bằng nhìn mình trong kính, đã nhìn không ra dáng vẻ vốn có của mình, tuổi tác dường như cũng lớn hơn mười tuổi, trong lòng cảm thấy hài lòng.

Nhìn đồng hồ, cách lúc mình dùng ám hiệu hẹn gặp với người Ám Đà phái Hằng Sơn hãy còn sớm, Tô Bằng bèn vào trong phòng tìm bút mực và tờ giấy, viết một bức thư.

Chưa tới mười phút, Tô Bằng đã viết thư xong, thổi khô mực, xem lại nội dung trong thư, không có lỗ hổng nào, mới bỏ vào trong bì thư, để trong người.

Thời gian còn lại cũng không ít, Tô Bằng cũng không muốn lãng phí, ở trong phòng ngồi trên giường, tu luyện nội công.

...

Trong nháy mắt, đã đến lúc mặt trời lặn.

Tô Bằng ở trong phòng, bỗng mở to hai mắt, tạm dừng nội công vận chuyển.

“Thời gian dường như đến rồi.”

Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, hắn đứng lên, đi xuống lầu.

Lúc đi ngang qua đại sảnh bên ngoài khách điếm, ông chủ khách điếm và đám tiểu nhị, nhìn thấy trong phòng Tô Bằng đi ra một người lạ mắt, cảm giác có chút kinh ngạc, nhưng nhìn thấy người này giống như là nhân vật võ lâm, cả đám đều cố gắng nhịn xuống hoài nghi trong lòng.

Đầu năm nay, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Tô Bằng cũng chẳng để ý bọn họ, trực tiếp ra khỏi khách điếm, đi về phía gần thành Tây.

Trong trò chơi, cũng đã đến tiết thu phân, sắc trời càng lúc càng mau tối, chẳng qua mới năm sáu giờ tối, bầu trời đã tối sầm, Tô Bằng ở khu vực dân cư chậm rãi thả bộ, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn hai bên.

Đột nhiên lúc này, Tô Bằng nhìn thấy cửa chính một nhà dân mở ra, treo đèn lồng màu đỏ, bên trên đèn lồng kia, còn buộc một nhánh cây, nhánh cây kia, là nhánh chính chĩa ra thành ba nhánh.

“Chính là nhà này rồi!”

Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, đi đến trước cửa, dựa theo thủ pháp ám hiệu, gõ cửa.

Sau khi sử dụng thủ pháp ám hiệu để gõ cửa, Tô Bằng đứng ở ngoài cửa, cũng không lâu lắm, cánh cửa kẽo kẹt vang lên, Tô Bằng lướt nhìn, người mở cửa, là một nha đầu mười ba mười bốn tuổi.

Nhìn thấy Tô Bằng, trong ánh mắt nha đầu kia giống như hiện lên tia cảnh giác và đắm đuối, có điều chỉ thoáng qua rồi biến mất, chợt thấy nàng lộ ra nụ cười ngại ngùng, nói:

“Vị đại ca này, ngươi tìm ai sao?”

“Mãi mãi trong lòng ta.”

Tô Bằng liếc nhìn tiểu cô nương này, không có bị tuổi tác của hắn mê hoặc, nói ra một câu ám hiệu.



“Giống như núi nặng.”

Tiểu cô nương kia nghe thế, trong ánh mắt lóe lên tia sáng, miệng đáp lại một câu ám hiệu.

Tô Bằng khẽ gật đầu với nàng, tiểu cô nương nghiêng người nhường đường, để Tô Bằng đi vào, sau đó quan sát ngoài cửa, trái phải không có ai, liền đóng cửa lại.

“Đi theo ta.”

Sau khi vào trong sân, tiểu cô nương kia đi trước dẫn đường, dẫn Tô Bằng tới trước cửa căn phòng, dùng thủ pháp ám hiệu gõ vài cái lên cửa.

Lúc này, trong phòng kia, mới có ánh đèn sáng lên, cánh cửa kẽo kẹt một tiếng, bên trong đi ra hai người, nhưng là một nam một nữ, tuổi tác đều khoảng chừng bốn mươi tuổi.

Sau khi hai người này đi ra, cũng có chút cảnh giác nhìn Tô Bằng, nữ nhân trung niên kia mở miệng, nói với tiểu cô nương kia:

“Đà chủ, tại sao lại là người lạ...”

“Ngậm miệng lại!”

Nghe nữ nhân trung niên kia nói, tiểu cô nương kia lông mày dựng đứng, quát nàng.

Nữ nhân trung niên nghe thấy, lập tức ngậm miệng, giống như hết sức kiêng nể sợ sệt tiểu cô nương này.

Tô Bằng nhìn thấy, trong lòng quả thật cảm thấy ngạc nhiên, cái gì, đà chủ Ám Đà phái Hằng Sơn, không ngờ là tiểu cô nương còn chưa trưởng thành đứng trước mặt này sao?

Đột nhiên chợt thấy thấy, Tô Bằng nhớ tới trong bức thư kia của Ngô trưởng lão, trước khi phá giải, thủ tọa Hình đường đã từng loáng thoáng nhắc tới, đà chủ Ám Đà phái Hằng Sơn ở quận Giang Ninh, tên là Hồng Anh, dường như có quan hệ gì đó với thủ tọa Hình đường.

“Chẳng lẽ, Hồng Anh phái Hằng Sơn kia, chính là thiếu nữ này? Nhưng mà, trong thư rõ ràng nhắc tới, Hồng Anh kia đã ở tại quận Giang Ninh mấy chục năm còn thiếu nữ này nhiều lắm chẳng qua mười ba mười bốn tuổi, chẳng lẽ ba tuổi nàng đã tới nơi này làm đà chủ rồi sao?”

Trong lòng Tô Bằng, không khỏi dấy lên nghi vấn.

“Hai người các ngươi lui ra đi, ta tự mình tiếp đãi vị 'khách quý' này.”

Thiếu nữ kia, thấy nữ nhân và nam nhân trung niên kia xem như vẫn nghe lời, bình ổn tâm tình, nói với hai người này.

Nàng vốn là đối với người lạ đến viếng thăm, có chút nghi ngờ, vốn muốn dùng thân phận của mình kiểm tra Tô Bằng một chút, nhưng không ngờ bị nữ nhân kia một câu phá hỏng, khiến nàng rất tức giận, nhưng mà dù sao nhân thủ có thể dùng được trong Ám Đà quận Giang Ninh cũng không nhiều lắm, nàng cũng không muốn bởi vì chuyện này trách móc quá mức nặng nề thuộc hạ mình, bèn dịu lại cơn giận, bảo nữ nhân kia lui xuống.

Có điều, thân phận đà chủ của nàng đã bại lộ, tất nhiên cũng không thể kiểm tra Tô Bằng, bèn muốn trực tiếp nói chuyện với nhau.

Tô Bằng mặt không biểu tình, thật ra có sắc mặt gì thì cơ mặt cũng không tài nào nhúc nhích được, đi vào trong phòng cùng tiểu cô nương này.

Sau khi vào phòng, tiểu cô nương kia dường như thả lỏng một chút, bất chợt thở dài một tiếng, sau đó phất tay, ý bảo mời Tô Bằng ngồi xuống.

Tô Bằng nhìn, không khỏi âm thầm ngạc nhiên, vừa rồi lúc ở bên ngoài, còn cảm thấy tiểu cô nương này rất bình thường, nhưng bây giờ thấy diễn xuất của nàng, làm gì giống một đứa trẻ? Ngữ khí thần thái kia, giống như nữ tử hai mươi.

Có điều Tô Bằng mặc dù cảm thấy khó hiểu, trên mặt vẫn không thay đổi, chỉ gật đầu, ngồi xuống.

“Không biết sư huynh xưng hô như thế nào? Vì sao lần này không phải là Ngô Hạo trưởng lão đến, mà lại là sư huynh ngươi đến?”

Tiểu cô nương kỳ lạ này, ngồi ở một đầu khác, hỏi Tô Bằng....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook