Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 145: Trợ thủ

Hoàng Kim Hải Ngạn

12/06/2015

Mặc dù cậu trai trẻ này cách Tô Bằng một khoảng, nhưng Tô Bằng vẫn nhận ra, người này chính là em vợ của Phó Khang, đã từng gặp mặt trong quán Internet Phó Khang thuê trước đó, dường như là người này tên là Hổ Tử.

“Tại sao hắn bị truy đuổi?”

Nhìn thiếu niên trẻ tuổi mặc dù lảo đảo, nhưng tốc độ cũng nhanh chóng chạy đến bên kia, Tô Bằng thấy hắn xuyên qua đám người bên kia, sau đó chạy vào con hẻm nhỏ phía sau.

“Tại sao lại chạy vào nơi đó?”

Tô Bằng nhìn thấy, không khỏi nhíu mày, địa hình Hổ Tử chạy vào, chính là hẻm sau của một dãy cửa hàng và quán ăn trong con phố buôn bán lân cận, chỗ này vừa rồi Tô Bằng đã từng đi qua kiểm tra thử, cùng với đường phố xung quanh tạo thành tam giác góc tù, còn con hẻm Hổ Tử kia chạy vào, là một bên dài nhất trong địa hình tam giác góc tù này.

“Các ngươi tiếp tục đuổi theo, chúng ta đi bên kia chặn hắn lại!”

Nhìn thấy thiếu niên trẻ tuổi chạy vào trong địa hình này, người truy đuổi sau lưng hắn, cũng đều quen thuộc địa hình, lập tức có mấy người hô, chia ra bốn người, chạy về phía tương đối ngắn trong địa hình góc tù hình tam giác.

Tô Bằng nhíu mày, em vợ của Phó Khang, rõ ràng là không quen thuộc địa hình nơi đây, bị ngươi tóm gọn.

“Không được, nếu như đã nhìn thấy, không thể nhìn hắn bị đánh chết được!”

Trong lòng Tô Bằng sản sinh ý nghĩ này, cũng chạy theo.

Đợi đến khi Tô Bằng chạy đến ngõ nhỏ bên kia, đúng lúc nhìn thấy Hổ Tử đang bị truy binh chia làm hai nhóm bao vây chặt chẽ ở bên trong, đám lưu manh này cũng không vội, từng người từng người chậm rãi bước lại gần phía Hổ Tử.

“Phì! Mẹ nó không phải có thể đánh có thể chạy được sao? Tiếp tục chạy đi!”

Một tên lưu manh tay cầm chủy thủ bao vây Hổ Tử, phun ra một bãi nước bọt, tay ôm xương sườn của mình thở dốc, quát mắng Hồ Tử đang bị vây chặt cứng kia.

“Khốn kiếp!”

Em vợ Phó Khang bị bao vây ở bên trong, nhìn thấy bản thân bị vây kín, cũng không hề mở miệng cầu xin tha thứ, ngược lại dùng sức quơ lấy chiếc ghế đẩu bằng gỗ của quán ăn trong con hẻm sau này. Sau đó ném mạnh về phía đám lưu manh mà Tô Bằng đang đứng, ý đồ định xông ra.

“Đừng để hắn xông ra! Cứ để hắn ném, đợi lát nữa thôi sẽ nhanh chóng kiệt sức!”

“Ngươi ném đi!”

Đám lưu manh kia, kinh nghiệm tác chiến cũng coi như phong phú, cũng không xông lên liều mạng, hai tên lưu manh ngươi xông lên một bước, ta xông lên một bước, dụ dỗ oắt con Hổ Tử kia ném băng ghế gỗ ra, khiến hắn dùng sức cả hai bên, nhưng không đánh được vào ai.

“Tiểu tử này bị đám người kia bao vây, nhưng vẫn kiên cường như vậy, quả nhiên có chút cứng cỏi...”

“Nhưng mà tình huống của hắn không tốt, hắn rõ ràng chưa từng luyện tập, thể lực cũng chỉ tốt hơn người bình thường một chút, đều ỷ vào tuổi trẻ, toàn bộ dựa vào hỏa lực sung mãn kia mà thôi, nhưng mấy tên lưu manh này đang tiêu hao thể lực của hắn, không bao lâu nữa, thể lực của hắn sẽ cạn kiệt. Đến lúc đó, đám lưu manh kia không phải vung gậy thì cầm chủy thủ, nói không chừng hắn sẽ bỏ mạng ở nơi này mất!”

Em vợ của Phó Khang quả nhiên không chống cự được lâu, qua một lúc thể lực đã tiêu hao gần hết. Tốc độ ném ghế rõ ràng chậm lại, hơi thở nặng nhọc, đám lưu manh kia nóng lòng muốn nhào lên, muốn đợi hắn kiệt sức, rồi xông lên giết chết hắn.

Nhìn đến đây, Tô Bằng thở dài một tiếng, cũng không chờ đợi thêm. Nhanh chân xông vào bên trong con hẻm.

Lực chú ý của những tên lưu manh kia, đều tập trung lên trên người em vợ Phó Khang, sau lưng không chú ý có người đến, trong con hẻm nhỏ này, có không ít thùng bia đã uống hết đặt ở bên ngoài của mấy quán ăn, Tô Bằng thuận tay hai tay cầm hai chai bia, xông lên phía trước, đập vào sau ót của hai tên lưu manh!

“Xoảng!”

“Xoảng!”

Âm thanh loảng xoảng vỡ vụn vanng lên, hai tên lưu manh này, một tên trực tiếp bị đập trúng đầu ngã vật ra đất, một tên khác thì lảo đảo hai bước, ngã xuống đất.

Lúc này, những tên lưu manh còn lại mới kịp phản ứng, nhưng mà lưu manh bao vây em vợ Phó Khang bên này, chỉ còn lại có hai tên.

Em vợ Phó Khang cũng nhìn thấy cơ hội, rống lớn một tiếng, xông mạnh ra bên này, băng ghế trong tay điên cuồng ném mạnh về phía hai tên lưu manh kia, khiến hai tên lưu manh sợ hãi ôm đầu xoay người, để lộ ra khe hở, em vợ Phó Khang nhân cơ hội này xông ra ngoài.

Tô Bằng cũng nhanh tay ném đi miệng chai bia vỡ nát sau khi đập vào đầu hai tên lưu manh kia, thuận tay quơ lấy cây sào treo khăn lau phía sau một quán ăn, thuận tay tiến lên, giống như trường kiếm đâm vào một tên lưu manh cầm chủy thủ đang muốn đuổi theo.

Lưu manh tay cầm chủy thủ kia vừa muốn nhào tới, trong lòng Tô Bằng đột nhiên nảy sinh, gậy sắt trong tay vạch nửa vòng tròn, bất chợt sử dụng kiếm ý giống như Bán Thức Kiếm Pháp, lưu manh kia mu bàn tay đau buốt, không cách nào cầm nổi, chủy thủ tuột ra khỏi tay bay đi.

Tô Bằng đột nhiên tiến vào một loại trạng thái kỳ diệu, mặc dù là ở trong hiện thực, nhưng mà cảm giác giống như vẫn ở trong trò chơi, thuận thế dùng gậy quét ngang, chủy thủ rơi xuống đất bị Tô Bằng hất lên trong tay, tay phải Tô Bằng cầm gậy sắt, tay trái cầm chủy thủ, sau đó tay trái vung lên, chủy thủ vạch ra đường đao màu trắng, thẳng tắp bắn vào trong bả vai một tên lưu manh đuổi theo, tên lưu manh kia kêu thảm một tiếng, xoay người ngã xuống đất.

Tay phải Tô Bằng cầm gậy sắt, tiến vào cảnh giới huyền diệu, giống như ý thức của mình duy trì trong một cảnh giới, dường như người đang đánh nhau không phải là chính mình, giống như người đang ở trên không trung nhìn xuống bên dưới.

Tô Bằng lúc này, chỉ cảm thấy ý thức của mình hết sức rõ ràng, giống như đối với tốc độ đối phương xông tới, đều trở nên chậm dần.

Đây là tâm pháp Dung Nham Kính Hồ, thể hiện hiệu quả Kính Hồ!

Lại thấy một tên lưu manh xông tới, Tô Bằng cảm giác trong tay phải của mình dường như tuôn ra luồng nhiệt lưu, luồng nhiệt lưu này giống như kéo dài cánh tay của mình, trút vào trong gậy sắt cầm trong tay phải, Tô Bằng thuận thế đâm về phía trước, gậy sắt đánh vào xương bả vai tên lưu manh chạy tới kia.

“A!”

Tên lưu manh kia, lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như mổ heo, Tô Bằng cảm nhận được xúc cảm truyền đến từ trên gậy sắt, một đòn vừa rồi kia, bản thân dường như đã đánh gãy xương bả vai của đối phương.

Có thể do chiêu vừa rồi, đã dọa sợ đám lưu manh đuổi tới, kể cả tên lưu manh vừa rồi bị Tô Bằng và em vợ Phó Khang đánh ngã, bây giờ dù đã đứng bật dậy đuổi theo, nhưng cũng sợ hãi, nhất thời không dám xông lên.



Tô Bằng múa may hai cây gậy sắt, lùi dần đến đầu ngõ, sau đó vung tay, ném gậy sắt về phía đám lưu manh kia, đồng thời, kéo lấy cánh tay em vợ Phó Khang, chạy như điên đi.

Mặc dù kéo theo một người, nhưng mà Tô Bằng lúc này, cảm giác trong thân thể mình không ngừng có dòng sức nóng tuôn trào ra bên ngoài, kéo theo một người, cũng không hề tốn chút sức lực nào, còn tốc độ bỏ chạy của bản thân, còn nhanh hơn nhiều một vài vận động viên chạy trăm mét.

Đồng thời, dòng sức nóng bên trong cơ thể kia, không ngừng bổ sung thể lực cho Tô Bằng, Tô Bằng cũng không cảm thấy mệt mỏi, chỉ cảm thấy, chỉ cần dòng sức nóng bên trong cơ thể kia không tiêu tan, bản thân cũng có thể cứ tiếp tục chạy một mạch như vậy.

Bỏ chạy được khoảng chừng bốn năm phút đồng hồ, khi Tô Bằng đang đắm chìm trong cảm giác sung sướng thể lực gần như vô hạn này, bỗng chợt cảm thấy có người không ngừng kéo cánh tay của mình.

Tô Bằng quay đầu lại, lại phát hiện, em vợ Phó Khang, sắc mặt tím tái, không ngừng kéo tay mình.

“Hắn chịu không nổi rồi sao?”

Nhìn thấy sắc mặt em vợ Phó Khang, Tô Bằng biết hắn có thể đã chạy kiệt sức rồi, còn mình bốn năm phút này, ít nhất chạy được hai ba cây số, sớm đã vứt lại đám lưu manh kia ở đằng sau.

Tô Bằng bước chân chậm lại, sau đó dừng lại, lúc này hai người đã chạy đến gần một tiểu khu dân cư.

Em vợ Phó Khang, đợi đến khi Tô Bằng dừng lại, hai chân đã mềm nhũn không đứng dậy nổi, quỳ sụp xuống đất, hai tay chống mặt đất, không ngừng nôn khan.

Tô Bằng nhìn hắn, chậm rãi qua hai ba phút, hắn mới hồi phục được chút ít.

“Ai... ai nha mẹ của ta ơi, đại ca... Ngươi chạy dữ quá, ta sốc hết cả hông, mệt sắp chết rồi...”

Tên này vịn gốc cây nhỏ xanh hoá, chậm rãi đứng dậy, lúc này, trên mặt hắn vẫn còn chút tím ngắt.

“Vết thương trên người ngươi, đi bác sĩ khám chút đi.”

Tô Bằng nhìn hắn, trên trán mấy cục u xanh tím, trên vai còn đang chảy máu.

...

Hai người tìm được một phòng khám bệnh gần khu vực này, bác sĩ phòng khám xử lý đơn giản cho em vợ Phó Khang, vết thương của hắn nhìn vẻ như ghê gớm, nhưng chỉ là vết thương ngoài da, thoa chút nước thuốc băng lại là không sao rồi.

Bác sĩ phòng khám vốn muốn báo cảnh sát, nhưng được Tô Bằng nhét cho năm trăm đồng, nói là xã hội đen đánh nhau, bản thân không thể trêu vào được, bác sĩ kia nhìn tới nhìn lui em vợ Phó Khang, rồi lại nhìn tiền trong tay, rốt cuộc không báo cảnh sát, chỉ dặn hắn ở trong phòng tuyền dịch của phòng khám nghỉ ngơi một lát để quan sát thêm.

Tô Bằng đi theo hắn vào bên trong ngồi quan sát, thấy hắn cơ bản đã hồi phục bình thường, Tô Bằng rút điếu thuốc ném cho hắn, nói:

“Tại sao lại bị người khác đánh đuổi?”

“Đại ca, đừng nói nữa.”

Em vợ Phó Khang vừa rồi cũng hết sức chật vật, bây giờ tay còn run rẩy, không phải là nhát gan, mà là di chứng do cơ thể tiết ra adrenalin quá nhiều, hắn lẩy bẩy châm thuốc, rít một hơi sâu, phả ra một hơi thuốc lá, bắt đầu kể lại mọi chuyện cho Tô Bằng nghe.

Tô Bằng nghe hắn thuật lại mọi chuyện, cơ bản cũng hiểu được chuyện đã qua.

Tiểu tử này tên là Lương Hổ, em vợ của Phó Khang, quê ở Thẩm Dương, được Phó Khang gọi lên đây giúp hắn trông coi quán Internet, thế nhưng quán Internet chưa làm xong, Phó Khang đã xảy ra chuyện rồi.

Lần trước Tô Bằng Tô Bằng hỏi thăm vợ Phó Khang, còn để lại chút tiền, nhưng vẫn nợ tiền của xã hội đen, còn chưa trả đủ.

Những tên lưu manh kia, dường như đến quấy rồi, vợ của Phó Khang, còn có mẹ của hắn, cũng không buông tha.

Vợ của Phó Khang không làm chủ được chuyện này, còn mẹ của hắn tinh thần lại chịu chút kích động, cũng không thể làm chủ, vì vậy Lương Hổ đành đứng ra làm chủ, dự định đem bán hết tài sản cố định của Phó Khang, sau đó dẫn mẹ mẫu thân của Phó Khang và chị gái mình trở về quê hương Đông Bắc.

Vốn dĩ chuyện này xem như xử lý xong xuôi, nhưng mà sau đó, tin tức không biết làm sao lọt ra ngoài, bị đám xã hội đen kia biết, đám người này, nhân lúc hắn bán tài sản ra ngoài, chạy tới quấy rối, không những không bán được nhà, chị của hắn còn bị đánh đến vào bệnh viện.

Lương Hổ ngày đó không có ở nhà, chị hắn bị đánh, tiểu tử này trở về nghe nói chuyện này, lập tức nổi giận.

Tiểu tử này cũng có chút tài giỏi, tự mình dò la được nơi đám xã hội đen kia thường xuyên đánh bài, bèn mang theo hai con dao phay, muốn giết chết bọn chúng.

Kết quả, chính là như Tô Bằng nhìn thấy... Sau khi hắn chém ngã hai người của đối phương, đám lưu manh kia kịp phản ứng lao hết ra ngoài, hắn thấy đánh không lại, bèn ném dao phay lại, tự mình chạy thục mạng, sau đó, thì gặp phải Tô Bằng.

Nghe Lương Hổ kể xong, Tô Bằng liếc nhìn hắn, như cười như không cười nói:

“Ngươi cũng gan dạ thật đấy... Cầm dao phay xông đến cửa nhà người ta giết người, nếu để người ta bắt được, không cần biết làm gì ngươi, chỉ cần trực tiếp tống ngươi lên đồn công an, chính là vào nhà hành hung, chắc chắn ngồi tù mười năm, khu vui chơi của người ta đều có gắn camera đó.”

“Hắc hắc, đại ca, hù dọa ta sao... Trước khi đi ta đã nghe ngóng kỹ rồi, sòng bài của đám lưu manh kia, không có gắn camera.

Lương Hổ nghe thế, lộ ra nụ cười ngây ngô.

“Được, không phải chỉ được cái dũng...”

Tô Bằng nghe thế, không khỏi bật cười.

“Lão Hổ, ngươi và chị ngươi, còn đủ tiền chi tiêu không?”

Tô Bằng đột nhiên chuyển chủ đề, hỏi Lương Hổ.

Lương Hổ vừa nghe, gãi gãi đầu nói:



“Nói thế nào nhỉ, nếu như bán nhà ở Trung Hải, trở về Đông Bắc mua nhà vẫn đủ, nhưng chị ta và bác gái, dường như tinh thần bị kích động rất lớn, sau khi khám bác sĩ xong nói phải nhập viện, tiền nhập viện đắt chết được, một ngày hơn những ba trăm, cũng không biết bao lâu mới có thể chữa trị khỏi.”

“Như vậy sao...”

Tô Bằng nghe thế khẽ gật đầu, sau đó ngẩng đầu, lấy ra một thẻ ngân hàng, nói với Lương Hổ:

“Lão Hổ, trong thẻ ngân hàng này còn có mười vạn, ngươi cầm trước đi.”

“Cái gì vậy?”

Lương Hổ nghe thế, không khỏi hô lên.

“Không phải là cho không ngươi.”

Tô Bằng nghe vậy, mỉm cười nói:

“Hổ Tử, ngươi bây giờ chưa tìm được việc phải không? Biết lái xe không? Trước hết làm trợ thủ cho ta đi, gần đây đúng lúc ta có chút việc, đang cần dùng người.”

Lương Hổ nghe thế, ánh mắt không khỏi xoay mòng mòng, hồi lâu sau, nghẹn ngào nói:

“Ca, ngươi nói thật với ta đi, có phải muốn ta vận chuyển ma túy không?”

“Vận chuyển ma túy?”

Tô Bằng nghe thế, không khỏi phụt cười, nói:

“Chỉ là cần ngươi giúp ta lái xe mà thôi, ngươi hãy nghe ta nói...”

...

Tô Bằng trò chuyện nửa tiếng đồng hồ với Lương Hổ, sau đó ra khỏi phòng khám.

“Ca, ta biết rồi, vậy ta làm theo những gì ngươi nói.”

Lương Hổ nói với Tô Bằng.

Tô Bằng gật đầu, nói:

“Di động chuẩn bị thêm vài cục pin, bất cứ lúc nào cũng phải mở máy.”

“Biết rồi.”

Lương Hổ gật đầu, tạm biệt Tô Bằng ở đây.

Nhìn Lương Hổ ra về, trong lòng Tô Bằng lại an tâm một chút, bản thân vốn thiếu một người tiếp ứng hành động cho mình, không cần đối phương biết bao nhiêu, chỉ cần nghe lời phối hợp hành động là được rồi, bây giờ Lương Hổ xuất hiện, đúng lúc đã giải quyết được.

Hít một hơi thật sâu, Tô Bằng lại nghĩ đến những gì vừa rồi trải qua.

Vừa rồi mình vốn muốn sử dụng kỹ xảo vật lộn, vật ngã đám lưu manh kia xuống, nhưng không ngờ rằng, lúc ra tay, trong cơ thể giống như đã tuôn trào một dòng nhiệt lưu, hơn nữa, lúc mình sử dụng gậy sắt, giống như còn mang theo kiếm ý Bán Thức Kiếm Pháp.

“Đây chính là như những gì Triệu Thu nói kỹ năng trong trò chơi cũng sẽ xuất hiện trong hiện thực sao?”

Tô Bằng hồi tưởng cảm giác vừa rồi, dường như, cảm giác khẩn trương phân bố tuyến thượng thận, dường như càng có thể bộc phát tiềm lực của mình.

“Điểm này Triệu Thu quả nhiên nói không sai... Khẩn trương, phân bố adrenalin, quả nhiên có thể kích thích năng lực bản thân nhận được trong trò chơi... Chỉ là, năng lực của ta, vẻ như thức tỉnh thuận lợi hơn Triệu Thu, hoặc là, do hắn che giấu thực lực?”

Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng.

Có điều, Tô Bằng cũng không có thời gian xác minh từng suy nghĩ trong đầu, hắn bắt một chiếc taxi, đi đến ngân hàng, sau đó dùng hai tấm chứng minh nhân dân khác hắn có được, làm vài tấm thẻ ngân hàng.

Trong mấy tấm thẻ ngân hàng này, sau Tô Bằng khi chia ra mỗi tấm thẻ cất giữ bao nhiêu tiền, liền ra khỏi ngân hàng, ngồi xe trở về công ty.

....

Chớp mắt, lại bắt đầu một tuần.

Sau khi tham dự cuộc họp thường lệ của tổ Ám Kiêu, Tô Bằng bắt đầu log in.

Sau khi đăng nhập vào trò chơi, Tô Bằng đầu tiên ở trong trò chơi, liên lạc với thám tử Hắc Lang Nhĩ, tìm hiểu một chút tin tức người phái Hằng Sơn.

Kết quả trả lời, là Ngô trưởng lão phái Hằng Sơn, dường như mất tích, thương thế của Hoắc Tư Hiền đã hồi phục rồi, đang ở trong thành không ngừng tìm kiếm Ngô trưởng lão, nhưng vẫn chưa tìm được kết quả, dường như trong phái Hằng Sơn truyền ra tin tức quan trọng, trong buổi sáng hôm nay, dẫn theo đệ đệ Hoắc Tư Kiệt bị đứt một tay, lên thuyền trở về Hằng Sơn.

“Người của phái Hằng Sơn đi cả rồi sao?”

Có được tin tức này, đôi mắt Tô Bằng không khỏi rực sáng...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook