Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 704: Dị Trạng Phát Sinh Liên Tiếp (1)

Hoàng Kim Hải Ngạn

30/04/2021

Âu Dương Khánh tiến lên, một đao liền đã đem đầu của người này chém bay, đầu của Thông Cổ Tư bay ra thật xa, lăn trên mặt đất mấy vòng mới ngừng lại được.

Tô Bằng thấy vậy, vỗ tay đi tới cười nói:

“Đao pháp của Âu Dương huynh thật tinh xảo."

“Vẫn còn chưa tới trình độ tinh thục nhất, nếu không trong vòng trăm chiêu là đã có thể chém chết người này."

Âu Dương Khánh lắc đầu nói, sau đó hắn nhìn thoáng qua bảy đứa con của vân tông đã chết yểu nơi đây, khẽ nhíu mày nói:

“Tô lão đệ, ngươi có cảm được được hay không, tuy rằng bảy người này đã chết đi, nhưng mà cái loại cảm giác bị nhìn trộm này vẫn còn chưa biến mất?"

Tô Bằng nghe xong, ngưng thần cảm giác một chút, sau đó gật đầu nói:

“Quả thật như thế, cảm giác nhìn trộm kia chẳng những không có biến mất, ngược lại còn giống như càng thêm lợi hại."

Độc nhãn kên kên Tiết Khôn kia nghe xong, lắc đầu đi tới, nói:

“Là nhị vị quá mức nhạy cảm đi, vì sao ta không có cảm giác được cái gì nhìn trộm nhỉ..."

Ngay khi một câu nói của Tiết Khôn còn chưa nói hết, bên trong cồn cát dưới chân hắn đột nhiên có một móng vuốt của thứ gì đó không giống loài người, bắt được chân của hắn, kéo xuống bên trong cồn cát sa mạc!

Một con lân giáp mang theo móng vuốt, bắt được chân của Tiết Khôn, kéo hắn xuống bên trong cồn cát.

Tiết Khôn sợ hết hồn, có điều hắn phản ứng không chậm, gần như đồng thời liền dùng trường đao trong tay chém tới móng vuốt của lân giáp đang kéo mắt cá chân của mình vào trong cồn cát kia.



“Keng!"

Một chuỗi đốm lửa sáng lên, trường đao của Tiết Khôn tiếp xúc với móng vuốt của đối phương, nhưng không có chặt đứt móng vuốt của đối phương, ngược lại trường đao ở trên lân giáp kéo lê ra một chuỗi đốm lửa, nửa chân của hắn cũng bị kéo vào trong cồn cát.

Bọn người Tô Bằng lúc này tất cả cũng đã kịp phản ứng, lập tức tập trung cảnh giác, dưới đồi cát ở sa mạc, bốn năm chỗ cát bỗng nhiên động đậy, nhô lên mấy đường dấu vết, giống như là có gì đó đang di động ở phía dưới cồn cát.

Mấy dấu vết nhô lên này, rất nhanh chóng đã di chuyển đến phía bọn người Tô Bằng, chỉ có điều mấy người Tô Bằng cũng đã có phòng bị, đều tự thi triển khinh công tránh thoát những thứ nhô lên này.

Lúc này, trước mặt độc nhãn kên kên Tiết Khôn, cồn cát cũng đột nhiên nhô lên, sau đó gần như trong nháy mắt một quái vật hết sức cao lớn, thân cao khoảng chừng hai thước, bỗng nhiên chui ra từ trong sa mạc.

Ánh mắt Tô Bằng nhìn lại chỗ Tiết Khôn, chỉ thấy quái vật chui ra từ trong cát, giống như là tổng hợp lại của thằn lằn với con tê tê, hình dạng của nó giống như là một con thằn lằn đứng bằng hai chân, có điều hai chân dài hơn, còn có cái đuôi, trên thân thể đều là vảy giống như lân giáp, thoạt nhìn thân thể hết sức rắn chắc, so với kích cỡ con người còn cao to hơn gấp hai lần.

Lúc này, nó từ trong cồn cát chui ra, trước tiên chính là múa may cái đuôi, cái đuôi quét tới Tiết Khôn.

Tiết Khôn tuy rằng một chân bị kéo vào trong cồn cát, nhất thời không có nhổ ra được ảnh hưởng đến hành động, có điều dù sao hắn cũng là cao thủ có Âu Dương Khánh tìm được, nội lực cũng có tu vi cố định, lúc này mặc dù kinh sợ nhưng không loạn, huy động trường đao trong tay, bổ về phía cái đuôi đang quét tới của con quái vật kia.

“Keng!"

Lại một tiếng keng vang lên, trường đao của Tiết Khôn đã chém xuống cái đuôi của đối phương, nhưng mà cái đuôi của quái vật kia cũng không có bị đứt, ngược lại trường đao của Tiết Khôn bị lực đạo mạnh mẽ của đuôi đối phương quét gãy, nửa thanh trường đao bay ra ngoài.

Cái đuôi của quái vật kia còn chưa dứt, quét ở trên xương sườn của Tiết Khôn, Tiết Khôn kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm máu nhỏ.

“Cẩn thận! Đây chính là loại quái vật thằn lằn! Lân phiến cả người bọn nó đao thương bất nhập, chỉ có dùng nội lực đánh mạnh lên đầu của bọn nó mới có thể tạo thành thương tổn với chúng, mọi người chú ý một đường màu trắng trên cổ của bọn nó. Dùng vũ khí chém vào đường màu trắng đó, mới có thể chặt đứt đầu của bọn nó!"

Âu Dương Khánh lúc này đã nhận ra những quái vật này là vật gì, tay hắn cầm trường đao la lớn.

Tô Bằng lúc này cũng đã tiến vào trạng thái chiến đấu, mắt thấy Tiết Khôn bên kia sắp bị quái vật thằn lằn điểm danh, Tô Bằng thét dài một tiếng, trên không trung nhảy liên tục ba lần, bay ra xa hơn mười thước, dừng ở bên cạnh Tiết Khôn, sau đó vượt qua vung một kiếm, chém tới con quái vật thằn lằn trước mặt Tiết Khôn kia.



Tô Bằng xuất kiếm cũng không quá nhanh, đại khái chỉ là so với tốc độ xuất kiếm bình thường nhanh hơn một chút mà thôi. Thoạt nhìn không có chút nào xinh đẹp, liền hướng về chỗ dưới cái cổ của con quái vật thằn lằn kia lướt tà tà xuống.

Con thằn lằn quái dị kia đối với năng lực phòng ngự của mình cũng cực kỳ tự tin, cũng không có đi phòng ngự một kiếm này của phòng ngự, mà là tiếp tục công kích Tiết Khôn.

“Oành!"

Vô Phong Kiếm của Tô Bằng đánh trúng cái cổ của quái vật thằn lằn kia, nhất thời toàn thân quái vật kia rung động. Trong con mắt đen nho nhỏ dường như lộ ra một tia thần sắc không thể tưởng tượng nổi, sau đó thân thể lay động hai cái, giống như là uống rượu say rồi vậy, cái cổ càng giống như là không có xương cốt, gục đầu xuống sau đó ngã xuống cồn cát, trong miệng không ngừng phun ra máu đen.

“Tô thủ lĩnh, ngươi đã cứu ta một mạng!"

Tiết Khôn kinh hồn chưa định, trên mặt lúc này cũng đều là mồ hôi lạnh, hắn xoay đầu lại, nói với Tô Bằng.

Tô Bằng vừa định an ủi hắn một chút, để hắn rút cái chân đang bị lún ở trong cồn cát ra, đột nhiên xuất hiện dị biến!

Dưới cồn cát có một chân của Tiết Khôn lún vào đó, dường như lại có cái gì đang hoạt động ở dưới, Tiết Khôn kinh hãi kêu lên một tiếng, thân thể lại bị kéo vào trong cồn cát một nửa, hắn bị hù vội vàng triệu tập tất cả nội lực toàn thân, tập trung ở phần chân trong cồn cát, muốn rút chân ra.

Nhưng mà, khi hắn rút chân ra, đột nhiên phía dưới cồn cát truyền đến một tiếng 'răng rắc', giống như là thanh âm vật gì đó đứt rời. Sau đó thân thể Tiết Khôn giống như là chợt nhẹ đi, đột nhiên rút ra được, chỉ nghe hắn kêu thảm một tiếng bay lên, Tô Bằng thấy, vị trí chỗ đùi phải của Tiết Khôn tựa hồ như bị thứ gì đó cắn một cái, đứt đến tận gốc!

Tiết Khôn nhảy lên khoảng hơn hai thước, sau đó bay ra về phía sau sáu bảy thước, ngã ở trên cồn cát, hai tay ôm lấy cẳng chân, không ngừng quay cuồng lăn lộn kêu thảm thiết.

Lúc này, vật kia ở bên trong cồn cát cũng chui ra, Tô Bằng vừa thấy thân thể cũng run lên.

Chỉ thấy thứ chui ra đó là một con đại giáp trùng (côn trùng cánh cứng) màu đen to hơn có cái mai to hơn côn trùng bình thường gần trăm lần, đại giáp trùng này chiều cao có chừng hơn hai thước, lại thêm hai cái sừng như kìm trên đầu có chừng ba thước rưỡi, sáu cái chân dẫm ở trên cát, từ bên trong cồn cát chui ra, mới vừa rồi chính là vật này đã dùng cái sừng như kìm trên đầu, cắt gãy chân của Tiết Khôn.

Côn trùng khổng lồ kia chui ra, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bốn phía, đột nhiên phát ra một tiếng kêu vang giống như là sóng âm, bò tới chỗ Tô Bằng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook