Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 310: Mọi chuyện đã định!

Hoàng Kim Hải Ngạn

10/09/2015

“Chỉ có một vạn hai ngàn lượng?”

Nam tử tà mị nghe thế, thoáng nhíu mày, giá này hắn vẫn cảm thấy khó thể nắm chắc được.

Hắn nhìn về phía Tô Bằng, nói:

“Thời gian mua lại kéo dài một năm, ngược lại là có thể thương lượng, chỉ là hai điều kiện khác... Ngươi cũng đã nhìn ra, ta hôm nay đã vào tình thế bắt buộc với loan đao kia, hoàng kim quá ít, ta lại không thể nào hài lòng, còn nữa, ta cho ngươi biết nguyên nhân, ai biết ngươi sẽ có ý đồ với loan đao hay không? Cho nên điều kiện cuối cùng...”

“Cái này các hạ không cần lo lắng.”

Tô Bằng lắc đầu, nói:

“Con người của ta cho dù lòng hiếu kỳ quá nặng, bí mật này ta thật sự muốn biết, có điều ta đáp ứng ngươi, ta sẽ không tham gia trận đấu giá loan đao này, đương nhiên, ta cũng sẽ không chơi chữ, cũng như sẽ không để cho người đại diện của ta đấu giá loan đao này, hoặc là trước khi đấu giá chấm dứt nói cho người khác biết, nhưng bí mật này, ta thật sự tò mò, nhất định phải nghe.”

“Như vậy thì...”

Nam tử tà mị nhíu mày suy tư một phen, cuối cùng nói:

“Như vậy ngươi thấy thế nào? Ngươi thêm một ngàn năm trăm lượng hoàng kim, đồng thời tăng thêm một hiệp nghị, nếu như ta không đấu giá được thanh loan đao này, vụ mua bán này xem như hủy bỏ, nhưng ngươi bảo đảm không đem bí mật này truyền ra bên ngoài, ta có thể nói cho một mình ngươi biết.”

“Thành giao.”

Tô Bằng nghe thế gật đầu, dù sao lông dê vẫn ở trên người dê, loan đao bán ra bao nhiêu tiền đều trở về trong túi Tô Bằng.

“Được, lấy kim phiếu đi.”

Người kia nói.

Tô Bằng cũng chẳng do dự, làm bộ đưa tay thăm dò vào trong ngực, từ trong túi Càn Khôn cất giấu trong vạt áo lấy ra một tờ kim phiếu, tổng cộng một vạn ba nghìn năm trăm lượng, đưa cho nam tử tà mị xếp hàng phía trước hắn.

Nam tử tà mị kia đưa tay nhận lấy kim phiếu, có chút không nỡ đem Huyễn Giới thạch giao cho Tô Bằng.

Sau đó, Tô Bằng chỉ thấy môi hắn giật giật, bên tai của mình truyền đến một hồi thanh âm.

Tô Bằng nghe đối phương sử dụng bí thuật trói buộc âm thanh thành một đường âm tuyến, chỉ truyền vào trong tai mình, không ngừng gật đầu, cuối cùng lộ ra vẻ mặt giật mình.

“Thì ra là thế, nói như vậy, giá trị của loan đao này, quả thật không xem như quá đắt.”

Tô Bằng nhẹ nhàng nhẹ nhàng, nói với người này.

“Như thế, giao dịch chúng ta xem như thành giao, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc trong hiện thực đi, hai năm sau, ta sẽ mang ít nhất một vạn bảy ngàn lượng hoàng kim, mua lại Huyễn Giới thạch này.”

Nam tử tà mị nói, nói xong để lại một phương thức liên lạc.

Tô Bằng cười cười, hắn căn bản không hề dự định đem Huyễn Giới thạch này để cho đối phương mua về lại. Dù sao bản thân dùng không phải là tướng mạo vốn dĩ, đương nhiên, quyết định này không xem như quá đáng, lúc hắn đưa ra điều kiện đã từng nói, mình không dùng đến mới sẽ để cho đối phương mua về lại, ai biết hắn lúc nào mới đột phá được.

Có điều Tô Bằng đã lưu lại số điện thoại này rồi, số điện thoại này là số dự phòng hắn không thường dùng, trong lòng nghĩ chính là nam tử tà mị này dường như cũng quen biết không ít, có lẽ tương lai có chỗ nào cần dùng đến hắn, lưu lại phương thức liên lạc chuẩn bị cho sau này.

Sau khi làm xong xuôi, Tô Bằng sắc mặt như thường ngồi ở trên vị trí đấu giá.



“Hắc, huynh đệ, loan đao này rốt cuộc có lai lịch gì? Sao giá tiền cao như vậy. Nhiều người đoạt nó như vậy?”

“Đúng vậy, có thể tiết lộ một chút với chúng ta hay không?”

Tô Bằng ngồi xuống, hai bên hắn đã có người xoay đầu lại, hỏi hắn.

Tô Bằng chú ý tới, ngay cả băng sương mỹ nữ Quách Phi Di phía trước, cũng nhịn không được giật giật lỗ tai, giống như đang để ý mình đang nói những gì.

Tô Bằng lại mỉm cười, không nói.

Nhưng mà người chung quanh vẫn không ngừng to nhỏ bàn luận, Tô Bằng cuối cùng bị phiền chịu không được, chỉ nói một câu:

“Vì bí mật này ta đã bỏ ra một vạn ba nghìn năm trăm lượng hoàng kim, các ngươi dự định ra bao nhiêu hoàng kim để mua đây?”

Nghe thấy những lời này, người chung quanh một hồi không nói gì, Tô Bằng nói cũng đúng tình hình thực tế, theo người khác thấy, hắn là vì lòng hiếu kỳ quá nặng mới mua Huyễn Giới thạch, là bỏ tiền thật bạc thật để mua tin tức, dựa vào cái gì nói cho người khác biết.

Người chung quanh im lặng một hồi, lúc này mới buông tha cho Tô Bằng, tự mình suy đoán.

Còn Tô Bằng, thì hơi nhắm mắt lại, tiếp thu tin tức vừa rồi lấy được từ chỗ nam tử tà mị kia.

“Loan đao này truyền thuyết là vũ khí của kẻ đứng đầu ma môn năm đó, nghe nói bên trong phong ấn tuyệt học suốt đời của chủ ma môn, mặt khác có liên quan đến đồn đại về bảo tàng kinh thiên được cất giấu của ma môn năm đó, nhưng không có người chính thức biết được bí mật trong thanh loan đao này.”

Tô Bằng nghe thế, nhớ lại tình cảnh khi đó cướp được loan đao từ trên người Lãnh Sương Nguyệt, lập tức hiểu rõ ra.

Chủ của ma môn, Tô Bằng đã từng nghe tin tức liên quan đến hắn, vẫn là rất lâu trước đó ở quận Giang Ninh, trong Ám Đà của phái Hằng Sơn kia từ chỗ của chủ Ám Đà phái Hằng Sơn mãi mãi ở trong dáng vẻ hơn mười tuổi kia nghe được, nghe nói đại ma đầu mấy chục năm trước, gần như đã có thể xưng là thiên hạ đệ nhất võ công năm đó, chỉ là bị môn phái chính đạo cùng nhau tính kế, bản thân quá mức ngông cuồng, độc chiến cao thủ bát đại môn phái, cuối cùng bị giết chết.

Trước khi chết, hắn còn để lại lời tiên đoán Ma Sát giáng thế, chính là lời tiên đoán này, khiến cho phái Hằng Sơn thành lập Ám Đà ở quận Giang Ninh.

Loan đao kia, thì lại chính là vũ khí vô cùng mạnh mẽ

“Chẳng trách... Bây giờ hồi tưởng lại, sau khi ta đoạt được thanh loan đao này, trong mắt Lãnh Sương Nguyệt Thánh nữ ma đạo kia luôn mang theo vẻ kỳ lạ, ban đầu ta cho rằng là hận ta, bây giờ nghĩ lại, nàng ta trước đó đã để mắt đến loan đao này, mới xuất hiện vẻ mặt kỳ lạ kia, lúc ấy nàng chắc hắn trong lòng chấn động, bởi vì vật quan trọng như vậy, đã bị ta cướp mất, nàng sợ ta biết giá trị của nó, cho nên sau khi liếc nhìn loan đao, liền nhắm mắt lại, sợ ta nhìn ra manh mối.”

Trong lòng Tô Bằng nhớ lại tình huống lúc đó, Lãnh Sương Nguyệt nhắm chặt hai mắt nằm trong lòng mình, cảm xúc thân thể ấm áp mềm mại kia , đều rõ mồn một trước mắt, giống như đang hưởng thụ.

“Dựa theo địa vị Lãnh Sương Nguyệt ở ma môn, thanh loan đao này ở trên tay nàng cũng bình thường, có điều ta phỏng chừng nàng vẫn chưa chính thức đào ra được bí mật loan đao, nếu không võ công không đến mức chỉ ở mức độ kia... Sau khi mất đi loan đao, ma môn nhất định là rối loạn, có điều vì để tránh cho tin tức lộ ra ngoài, nên chỉ có một vài đệ tử nòng cốt được biết mà thôi.”

“Mấy người đấu giá vừa rồi, chẳng trách dáng vẻ thoạt nhìn có điểm tà khí, nếu như không đoán nhầm, đều là người chơi gia nhập môn phái ma đạo, đến nghe ngóng thanh loan đao này.”

Tô Bằng nhanh chóng sắp xếp sự việc lại một lượt.

Có điều chân tướng của sự tình rõ ràng, hắn cũng không đau lòng loan đao, ở trong lòng Tô Bằng, nắm bắt sức mạnh thực tế, nhưng sức mạnh tiềm lực lại càng thêm quan trọng hơn.

Mặc dù loan đao trong suốt có ý nghĩa biểu tượng rất lớn, hơn nữa nghe đồn năm đó thiên hạ đệ nhất đã phong ấn tuyệt học võ công suốt đời, nhưng người ta đã là thiên hạ đệ nhất rồi, hạn chế thiết lập tuyệt đối cũng không phải hạn chế bình thường bình thường, bằng không mọi người ma môn, đã sớm phát hiện bí mật của thanh loan đao này.

Nếu Lãnh Sương Nguyệt không có khai phá thành công, những người mua loan đao này, cũng chưa chắc có thể thành công, phương pháp nên dùng nên dùng có lẽ đã sớm dùng thử rồi.

Về phần bảo tàng kinh thiên của ma môn năm đó năm đó, càng là chuyện hết sức mờ mịt.

Trên thực tế, trước khi bí mật được mở ra, thanh loan đao này, cũng chỉ là một thanh lợi khí phẩm cấp màu vàng tầm thường mà thôi.



“Bán thì bán thôi, tạm thời không có dư thừa tinh lực để tâm đến chuyện này, cho dù võ công của người đệ nhất thiên hạ năm đó thì sao chứ? Danh hiệu thiên hạ đệ nhất này, vẫn có chút không may, dù sao không có nghe nói trong đám người vây công ma môn năm đó, có có người Tử Hà môn tồn tại, mà nhìn đại sư huynh thì biết, đệ tử từng đời Tử Hà môn đều lợi hại như thế, đệ tử của sư phụ, làm sao người bình thường có thể đoán được? Danh xưng đệ nhất thiên hạ của chủ ma môn kia, cũng không thấy đáng tin như vậy, vẫn là nhanh chóng tu hành kiếm ý đến cảnh giới tiểu viên mãn, sau đó đem võ công trong môn phái tu hành mạnh nhất thì càng đáng tin chút.”

Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng.

Lúc này, đấu giá loan đao trong suốt, đã tiến vào giai đoạn gay cấn.

Đôi tổ hợp nam nữ kia, thấy nam tử tà mị có được tài chính, hai người cắn chặt răng, lại cùng nhau ra sáu triệu, đổi thành năm ngàn lượng hoàng kim.

Chỉ là, tiền của bọn họ có hạn, trong thẻ có hai vạn sáu ngàn năm trăm lượng, đến mức này rồi thì không thể bỏ tiền ra được nữa.

Dưới tình huống không còn cách gì, nữ tử hùn vốn kia, cũng lấy ra một món bảo bối.

Món bảo vật này, lại là một viên bảo châu lấy ra trong mai rùa của lão rùa ngàn năm, là một viên Tị Thủy Châu.

Hiệu quả sử dụng Tị Thủy Châu, có thể hô hấp trong nước, hơn nữa có thể chống cự nhiều nhất áp suất một trăm năm mươi mét, nữ nhân này chỉ cần hai ngàn lượng, đã bán Tị Thủy Châu.

Nhưng trên thực tế, hưởng ứng bình thường.

Bảo châu này mặc dù hữu dụng, nhưng lại không trân quý giống như là những bảo vật khác.

Trong hiện thực, không cần bảo châu này, tùy tiện kiếm một bộ thiết bị lặn chuyên nghiệp, đừng nói một hai trăm mét, bảy tám trăm mét mét chưa hẳn không thể đi xuống.

Mà trong trò chơi, ai lại không có việc gì chuyên môn chạy xuống nước cơ chứ? Trò chơi này gọi là Tử Vong Luân Hồi, chứ không phải bắt cá dưới đáy biển, chạy đến chỗ áp suất sâu như vậy để làm gì?

Cho nên bảo vật này thật sự bị chê bai, mặc dù nhìn như bảo vật, lại không có ai mua.

Đến cuối cùng, vẫn là Quách Phi Di thấy hạt châu rất đẹp, ra giá ra giá tám trăm lượng hoàng kim để mua, đôi nam nữ kia thật sự hết cách, cuối cùng với giá cả chín trăm lượng hoàng kim, liền đem Tị Thủy Châu bán cho bán cho Quách Phi Di.

Nhưng mà mặc dù bỏ ra chín trăm lượng hoàng kim, tổng tài chính của đôi nam nữ hùn vốn kia, cũng chỉ là hai vạn bảy ngàn bốn trăm lượng.

Ngược lại nam tử tà mị sau khi được Tô Bằng bơm tiền, tổng tài chính đạt đến hai vạn tám ngàn ba trăm lượng, hắn vì an toàn, lần nữa bỏ thêm tám trăm lượng, ra đến hai vạn tám ngàn hai trăm lượng hoàng kim, đối thủ của hắn làm sao cũng không tìm ra được một lượng hoàng kim.

Cuối cùng, nam tử tà mị kia, với cái giá này, đấu giá thành công loan đao trong suốt mà ma đầu ma môn đã từng sử dụng.

Trong lòng Tô Bằng, tất cả cũng đều đã định rồi

Giá cả của loan đao này, thật sự nằm ngoài dự đoán của tự mình, mặc dù nó có tiềm lực, cũng chỉ là tiềm lực mà thôi.

Nói thật ra, so với vũ khí không biết khi nào thì mới có thể khai phá ra bí mật tiềm ẩn này, Tô Bằng càng coi trọng bản thân thu được Huyễn Giới thạch hơn.

“Thanh loan đao trong suốt này, người thu được là số bảy mươi ba bảy mươi ba!”

Tư Kỳ đằng trước giải quyết dứt khoát, nơi chốn của loan đao trong suốt rốt cuộc đã được định đoạt, trên mặt nam tử tà mị rõ ràng hiển lộ vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm.

Mấy người cạnh tranh thất bại kia, thì lại vẻ mặt mỗi người mỗi khác, có người bừng tỉnh mất mát, có người hết sức tức giận.

Đôi nam nữ hùn vốn kia, sắc mặt đầy vẻ oán giận, không ngừng liếc nhìn nam tử tà mị kia, còn có Tô Bằng.

Bọn họ, chẳng những hận người có được loan đao trong suốt, ngay cả Tô Bằng người tiếp tiền cho kẻ kia, cùng đều hận chung với nhau...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook