Chương 311: Trò chơi cập nhật phiên bản mới
Hoàng Kim Hải Ngạn
11/09/2015
Buổi đấu giá hôm nay, sau khi thành công bán đấu giá Thấu minh loan đao.
Sau đó, không có vật phẩm gì được quan tâm nhiều nữa, miễn cưỡng có một đan dược khôi phục thương thế rất nhanh, không tệ lắm, nhưng cũng chỉ là bán với giá ba ngàn lượng hoàng kim, sau đó buổi đấu giá hôm nay đã đi đến hồi kết.
Vẫn là trình tự như ngày hôm qua, người chơi đấu giá được đồ vật này nọ chờ ở hội trường, dựa theo trình tự giao kim phiếu, sau đó mang đồ đạc của mình đi.
Tô Bằng ngồi ở chỗ đó, nhìn nam tử tà mị kia hơi khẩn trương sau khi lấy được Thấu minh loan đao này, liền trực tiếp rời đi, mà phía sau, những người chơi đã tiến vào môn phái ma đạo đấu giá loan đao kia cũng đi theo người này biến mất không thấy.
Trong lòng Tô Bằng biết rõ, mấy người kia tuyệt đối sẽ không cam tâm để thanh loan đao này bị người nọ chiếm lấy, nhất định sẽ triển khai một loạt kế hoạch chặn giết, có điều những thứ kia không liên quan đến chuyện của mình, hắn ngược lại hi vọng nam tử tà mị kia kéo dài lâu một chút, cặp nam nữ hùn vốn lúc trước kia dường như có mối hận với mình, nếu như đối phương có thời gian nói không chừng còn có thể tìm mình gây phiền toái.
Tô Bằng không sợ chính diện tác chiến, nhưng đối phương lại là nhân vật ma đạo, trong ma môn đủ loại phương pháp quỷ dị để tính kế đối thủ, Tô Bằng cũng hơi có chút lo lắng, lúc này nam tử tà mị dẫn những người này đi cũng là vừa lúc.
Qua ngày mai, trên đời này đã không còn có người có dung mạo như Tô Bằng lúc này đây.
Đang lúc Tô Bằng tính toán, Phong Thiếu Vũ phía sau huýt sáo, hướng về phía Tô Bằng không ngừng ngoắc.
Trong lòng Tô Bằng thở dài, có điều Phong Thiếu Vũ biết rõ thanh Thấu minh loan đao kia là đồ của mình, lại thêm mình còn có chuyện cần dùng đến hắn, Tô Bằng cũng không nên không nể mặt mũi hắn, thở dài một tiếng đứng lên đi tới phía sau.
Đi đến phía sau, Phong Thiếu Vũ dùng ánh mắt khoa trương nhìn Tô Bằng nói:
“Vốn nghĩ rằng ngươi là một thổ hào, có điều ta đã nhìn lầm rồi, ngươi không phải là thổ hào... Ngươi là thần hào!"
“Ha ha..."
Tô Bằng nghe xong, từ chối cho ý kiến, nhẹ nhàng cười cười.
“Ngày hôm qua ngươi mua nguyệt chi tinh hoa kia tốn không ít hoàng kim, hôm nay lại cho tên yêu nam kia một vạn ba nghìn năm trăm lượng hoàng kim, lại thêm bán loan đao hai vạn tám ngàn bốn trăm lượng hoàng kim, mẹ nó chứ, trên tay ngươi rốt cuộc có bao nhiêu hoàng kim? Sợ là phải ba bốn vạn lượng cũng nên?"
Phong Thiếu Vũ nhìn Tô Bằng, trong miệng chậc chậc vài tiếng, giống như là nhìn thấy động vật kỳ lạ quý hiếm mà nhìn chằm chằm Tô Bằng.
Tô Bằng bị ánh mắt săm soi của hắn làm cho có hơi không thoải mái, khẽ cười cười, nói sang chuyện khác. Nói:
“Chuyện Loan đao vượt qua dự liệu của ta, có điều cũng không tính là chuyện xấu, thế nào, ta nên đi đến nơi nào để nhận hoàng kim của mình?"
“Cùng ta rời đi."
Phong Thiếu Vũ xoay xoay cổ, nói với Tô Bằng, nói xong đi ở phía trước.
Tô Bằng đi theo Phong Thiếu Vũ, đi đến phía trước, không bao lâu đã đi tới một tiểu viện khác, nhìn bộ dáng hẳn là chỗ ở lúc nghỉ ngờ của chủ nhân nơi này.
Mà trong đó, bảo vệ nghiêm ngặt, ở cửa còn có người chơi thủ vệ, những người chơi này tinh khí thần đều hết sức cường hãn, xem ra chính là cao thủ.
Thấy Phong Thiếu Vũ lại đây, một người tới trước nhẹ gật đầu. Nói:
“Phong Thiếu, bên trong đang làm thống kê kim phiếu thu hoạch của buổi đấu giá lần này, ngươi bây giờ đi vào còn muốn dẫn theo một người, có phải là có chút..."
“Ồ, Trần ca, ta không phải là tùy tiện đi bộ, chưa thấy mặt vị này sao? Hắn chính là người bán lớn, thanh loan đao kia... Chậc chậc, ta là dẫn hắn đi lấy hoàng kim bán đấu giá của loan đao."
“Hắn chính là người đã bán đấu giá thanh loan đao kia?"
Người chơi hộ vệ kia, nhìn thoáng qua Tô Bằng. Dường như còn chăm chú đánh giá lại hắn.
Tô Bằng nghe xong, trong lòng cảm thấy bất mãn, hắn không muốn đem chuyện mình bán đấu giá loan đao để cho mọi người đều biết.
Có điều, hắn bây giờ không phải sử dụng gương mặt thật, nên cũng còn có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Thủ lĩnh hộ vệ sau khi suy tư, mới khẽ gật đầu, nói:
“Phong Thiếu, các ngươi vào đi."
Phong Thiếu Vũ gật gật đầu, mang theo Tô Bằng đi vào tiểu viện.
Tô Bằng đi theo hắn, vừa vào tiểu viện, liền phát hiện mấy chỗ tối trong viện mơ hồ có vài luồng địch ý, là cảm ứng từ ngọc bội ác ý.
Có điều Tô Bằng cũng chẳng kinh hoảng, bởi vì hắn thấy trong tiểu lâu của viện này, có mấy người người chơi của Hội Trân Bảo đang đi lại, nhìn một chút, hắn đại khái đã hiểu rõ, nơi này là chỗ để những vật phẩm bán đấu giá kia, lại thêm mới vừa rồi nghe hộ vệ nói đây còn là chỗ để làm công tác thống kê hoàng kim thu vào, phòng vệ không nghiêm mật mới là có vấn đề
Phong Thiếu Vũ nhưng lại không có để ý đến những thứ này, hắn mang theo Tô Bằng đi về trong viện, ở sân dưới một gốc cây dong ở phía Tây có một cái bàn, ba người chơi nữ của Hội Trân Bảo đang thống kê kim phiếu trên bàn.
Phong Thiếu Vũ mang theo Tô Bằng đi đến chỗ đó, còn chưa đi đến được thì từ bên cạnh đã đi tới một nam tử khoảng ba mươi tuổi, thoạt nhìn hết sức gầy gò, ngăn cản Phong Thiếu, nói:
“Phong Thiếu, bên kia là nơi quan trọng, xin mời dừng bước."
“Ta nói nè Phó hội trưởng, ta cũng là người của Hội Trân Bảo, anh của ta là hội trưởng của Hội Trân Bảo, ngươi đừng nói ngay cả ta cũng đề phòng chứ?"
Phong Thiếu Vũ thấy người kia ngăn mình lại, có chút bất mãn nói.
“Ha ha, Phong Thiếu đương nhiên sẽ không cần đề phòng, nhưng người này thì chưa chắc, kim phiếu ở nơi đó nhiều lắm, ta sợ làm dao động ánh mắt của vị khách quý này."
Nam tử gầy gò kia, ánh mắt chuyển hướng sang Tô Bằng đứng sau lưng Phong Thiếu Vũ, nói.
Tô Bằng nghe xong, khóe miệng có chút giật giật, lộ ra một tia cười lạnh, người này nói chuyện thật ra tương đối có chút cay nghiệt.
Phong Thiếu Vũ nghe xong, khó xử nhìn Tô Bằng sau lưng, sau đó nói:
“Quên giới thiệu, vị này chính là người anh em của ta, tên là..."
Hắn nói tới chỗ này, mới nhớ tới đã quên mất tên Tô Bằng, có lẽ, căn bản là quên hỏi?
“Tề Dã."
Tô Bằng bổ sung, Phong Thiếu Vũ lúc này mới gượng cười ha ha, tiếp tục nói:
“Đây là người huynh đệ Tề Dã của ta, chính là người mới vừa rồi bán đấu giá thanh Thấu minh loan đao kia, ta là dẫn hắn tới nhận kim phiếu đấu giá được. Tề huynh, vị này chính là Phó hội trưởng của Hội Trân Bảo chúng ta, La Hằng."
“Ồ? Đây là người đã bán đấu giá thanh loan đao kia?"
Nghe thấy những lời này, La Hằng gầy gò nhìn thoáng qua Tô Bằng, con mắt nháy nháy mấy cái, nói:
"Thanh loan đao này thật ra là một hắc mã (không lường được) của hôm nay, ta hoàn toàn không ngờ nó thế nhưng lại có thể đấu giá được chừng ấy giá tiền, trong mắt của ta, giá trị của nó nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai ngàn năm trăm lượng hoàng kim."
“Ta trong lòng cũng hết sức tò mò, nếu vị bằng hữu kia đúng là chủ nhân của loan đao không bằng nói cho ta một chút, thanh Thấu minh loan đao này đến tột cùng là đặc biệt ở chỗ nào, sao lại được nhiều người muốn có như vậy?"
La Hằng nói xong nhìn chằm chằm vào Tô Bằng.
“Ha ha, ta cũng không rõ lắm, nếu không cũng sẽ không đem giá quy định của loan đao đặt ở mức thấp như vậy, sau đó cũng có nghe người mua kia nói qua, chỉ là đây là hiệp nghị của ta với hắn, không thể tiết lộ với người thứ ba."
Tô Bằng ha ha cười một tiếng, nhìn về phía La Hằng nói.
La Hằng nghe xong, hai con mắt híp lại, nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi, biến thành nụ cười cổ quái, nói:
“Ngươi bây giờ nói cho ta biết, người mua loan đao kia cũng nghe không được, chỉ là chuyện môi trên đụng môi dưới, vị bằng hữu kia cứ thoái thác như vậy, có phải là không muốn nói cho ta biết hay không?"
Tô Bằng nghe xong lời của người này, khẽ cau mày. Ngữ khí của người này dường như mang theo địch ý, mình hình như không có đắc tội với hắn mà?
Có điều Tô Bằng với hắn không có dây dưa gì đặc biệt, cũng không có việc cần cầu cạnh hắn, đối với hắn cũng không cần tỏ ra thấp kém, Tô Bằng mở miệng nói:
“La Phó hội trưởng nói như vậy thì không đúng lắm, ta nghĩ làm ăn cùng với kết giao trong thiên hạ đều cần phải chú trọng hai chữ danh dự, ta nếu đã đáp ứng người ta, tất nhiên sẽ không làm việc trái với lời hứa, cho dù đối phương không có ở đây, La Hằng phó hội trưởng nếu là người của Hội Trân Bảo, làm ăn rất rộng lớn, hẳn phải hiểu rõ giá trị của danh dự hơn so với ta với chứ?"
Da thịt trên mặt La Hằng run rẩy, dường như có chút tức giận, có điều vẻ mặt hắn biến hóa cực nhanh. Lập tức biến thành một khuôn mặt tươi cười, cười ha ha nói:
"Vị bằng hữu này nói đùa với ta sao? Ta cũng chỉ là hiếu kỳ, thuận tiện muốn nhìn một chút thái độ làm người của vị bằng hữu, bây giờ nhìn lại bằng hữu quả nhiên là một quân tử thủ tín.
Tô Bằng nghe xong khẽ mỉm cười, hắn không phải là tiểu nhân, có điều cũng chưa đến mức quân tử, chẳng qua là xem xét về lợi ích thực tế mà thôi.
“La Phó hội trưởng, đừng nói chuyện khác nữa, vị huynh đệ kia của ta là tới đây lấy kim phiếu lấy được từ việc bán đấu giá loan đao.
Phong Thiếu Vũ ở bên cạnh nghe được có chút không kiên nhẫn, hắn thấy La Hằng làm khó dễ với Tô Bằng, có chút không nể mặt mũi hắn, có hơi không thoải mái, nói với La Hằng.
"Được, xin mời đi bên này."
La Hằng phất tay một cái, nói với Tô Bằng.
Chuyện sau đó, coi như thuận lợi, chẳng qua là lúc thanh toán phí thủ tục, Phong Thiếu Vũ vốn là bảo không cần tính cho Tô Bằng 10%, nhưng mà La Hằng kiên trì muốn tính giá gốc, cuối cùng vẫn là Phong Thiếu Vũ đột nhiên nghĩ đến Hội Trân Bảo có một giao dịch hơn hai vạn lượng hoàng kim, có thể đối với người bán đấu giá có chính sách ưu đãi nhất định, mới có thể cho Tô Bằng giảm xuống một chút, có điều vẫn phải đưa cho Hội Trân Bảo hai ngàn sáu trăm lượng hoàng kim làm phí thủ tục
Sau đó, không có vật phẩm gì được quan tâm nhiều nữa, miễn cưỡng có một đan dược khôi phục thương thế rất nhanh, không tệ lắm, nhưng cũng chỉ là bán với giá ba ngàn lượng hoàng kim, sau đó buổi đấu giá hôm nay đã đi đến hồi kết.
Vẫn là trình tự như ngày hôm qua, người chơi đấu giá được đồ vật này nọ chờ ở hội trường, dựa theo trình tự giao kim phiếu, sau đó mang đồ đạc của mình đi.
Tô Bằng ngồi ở chỗ đó, nhìn nam tử tà mị kia hơi khẩn trương sau khi lấy được Thấu minh loan đao này, liền trực tiếp rời đi, mà phía sau, những người chơi đã tiến vào môn phái ma đạo đấu giá loan đao kia cũng đi theo người này biến mất không thấy.
Trong lòng Tô Bằng biết rõ, mấy người kia tuyệt đối sẽ không cam tâm để thanh loan đao này bị người nọ chiếm lấy, nhất định sẽ triển khai một loạt kế hoạch chặn giết, có điều những thứ kia không liên quan đến chuyện của mình, hắn ngược lại hi vọng nam tử tà mị kia kéo dài lâu một chút, cặp nam nữ hùn vốn lúc trước kia dường như có mối hận với mình, nếu như đối phương có thời gian nói không chừng còn có thể tìm mình gây phiền toái.
Tô Bằng không sợ chính diện tác chiến, nhưng đối phương lại là nhân vật ma đạo, trong ma môn đủ loại phương pháp quỷ dị để tính kế đối thủ, Tô Bằng cũng hơi có chút lo lắng, lúc này nam tử tà mị dẫn những người này đi cũng là vừa lúc.
Qua ngày mai, trên đời này đã không còn có người có dung mạo như Tô Bằng lúc này đây.
Đang lúc Tô Bằng tính toán, Phong Thiếu Vũ phía sau huýt sáo, hướng về phía Tô Bằng không ngừng ngoắc.
Trong lòng Tô Bằng thở dài, có điều Phong Thiếu Vũ biết rõ thanh Thấu minh loan đao kia là đồ của mình, lại thêm mình còn có chuyện cần dùng đến hắn, Tô Bằng cũng không nên không nể mặt mũi hắn, thở dài một tiếng đứng lên đi tới phía sau.
Đi đến phía sau, Phong Thiếu Vũ dùng ánh mắt khoa trương nhìn Tô Bằng nói:
“Vốn nghĩ rằng ngươi là một thổ hào, có điều ta đã nhìn lầm rồi, ngươi không phải là thổ hào... Ngươi là thần hào!"
“Ha ha..."
Tô Bằng nghe xong, từ chối cho ý kiến, nhẹ nhàng cười cười.
“Ngày hôm qua ngươi mua nguyệt chi tinh hoa kia tốn không ít hoàng kim, hôm nay lại cho tên yêu nam kia một vạn ba nghìn năm trăm lượng hoàng kim, lại thêm bán loan đao hai vạn tám ngàn bốn trăm lượng hoàng kim, mẹ nó chứ, trên tay ngươi rốt cuộc có bao nhiêu hoàng kim? Sợ là phải ba bốn vạn lượng cũng nên?"
Phong Thiếu Vũ nhìn Tô Bằng, trong miệng chậc chậc vài tiếng, giống như là nhìn thấy động vật kỳ lạ quý hiếm mà nhìn chằm chằm Tô Bằng.
Tô Bằng bị ánh mắt săm soi của hắn làm cho có hơi không thoải mái, khẽ cười cười, nói sang chuyện khác. Nói:
“Chuyện Loan đao vượt qua dự liệu của ta, có điều cũng không tính là chuyện xấu, thế nào, ta nên đi đến nơi nào để nhận hoàng kim của mình?"
“Cùng ta rời đi."
Phong Thiếu Vũ xoay xoay cổ, nói với Tô Bằng, nói xong đi ở phía trước.
Tô Bằng đi theo Phong Thiếu Vũ, đi đến phía trước, không bao lâu đã đi tới một tiểu viện khác, nhìn bộ dáng hẳn là chỗ ở lúc nghỉ ngờ của chủ nhân nơi này.
Mà trong đó, bảo vệ nghiêm ngặt, ở cửa còn có người chơi thủ vệ, những người chơi này tinh khí thần đều hết sức cường hãn, xem ra chính là cao thủ.
Thấy Phong Thiếu Vũ lại đây, một người tới trước nhẹ gật đầu. Nói:
“Phong Thiếu, bên trong đang làm thống kê kim phiếu thu hoạch của buổi đấu giá lần này, ngươi bây giờ đi vào còn muốn dẫn theo một người, có phải là có chút..."
“Ồ, Trần ca, ta không phải là tùy tiện đi bộ, chưa thấy mặt vị này sao? Hắn chính là người bán lớn, thanh loan đao kia... Chậc chậc, ta là dẫn hắn đi lấy hoàng kim bán đấu giá của loan đao."
“Hắn chính là người đã bán đấu giá thanh loan đao kia?"
Người chơi hộ vệ kia, nhìn thoáng qua Tô Bằng. Dường như còn chăm chú đánh giá lại hắn.
Tô Bằng nghe xong, trong lòng cảm thấy bất mãn, hắn không muốn đem chuyện mình bán đấu giá loan đao để cho mọi người đều biết.
Có điều, hắn bây giờ không phải sử dụng gương mặt thật, nên cũng còn có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Thủ lĩnh hộ vệ sau khi suy tư, mới khẽ gật đầu, nói:
“Phong Thiếu, các ngươi vào đi."
Phong Thiếu Vũ gật gật đầu, mang theo Tô Bằng đi vào tiểu viện.
Tô Bằng đi theo hắn, vừa vào tiểu viện, liền phát hiện mấy chỗ tối trong viện mơ hồ có vài luồng địch ý, là cảm ứng từ ngọc bội ác ý.
Có điều Tô Bằng cũng chẳng kinh hoảng, bởi vì hắn thấy trong tiểu lâu của viện này, có mấy người người chơi của Hội Trân Bảo đang đi lại, nhìn một chút, hắn đại khái đã hiểu rõ, nơi này là chỗ để những vật phẩm bán đấu giá kia, lại thêm mới vừa rồi nghe hộ vệ nói đây còn là chỗ để làm công tác thống kê hoàng kim thu vào, phòng vệ không nghiêm mật mới là có vấn đề
Phong Thiếu Vũ nhưng lại không có để ý đến những thứ này, hắn mang theo Tô Bằng đi về trong viện, ở sân dưới một gốc cây dong ở phía Tây có một cái bàn, ba người chơi nữ của Hội Trân Bảo đang thống kê kim phiếu trên bàn.
Phong Thiếu Vũ mang theo Tô Bằng đi đến chỗ đó, còn chưa đi đến được thì từ bên cạnh đã đi tới một nam tử khoảng ba mươi tuổi, thoạt nhìn hết sức gầy gò, ngăn cản Phong Thiếu, nói:
“Phong Thiếu, bên kia là nơi quan trọng, xin mời dừng bước."
“Ta nói nè Phó hội trưởng, ta cũng là người của Hội Trân Bảo, anh của ta là hội trưởng của Hội Trân Bảo, ngươi đừng nói ngay cả ta cũng đề phòng chứ?"
Phong Thiếu Vũ thấy người kia ngăn mình lại, có chút bất mãn nói.
“Ha ha, Phong Thiếu đương nhiên sẽ không cần đề phòng, nhưng người này thì chưa chắc, kim phiếu ở nơi đó nhiều lắm, ta sợ làm dao động ánh mắt của vị khách quý này."
Nam tử gầy gò kia, ánh mắt chuyển hướng sang Tô Bằng đứng sau lưng Phong Thiếu Vũ, nói.
Tô Bằng nghe xong, khóe miệng có chút giật giật, lộ ra một tia cười lạnh, người này nói chuyện thật ra tương đối có chút cay nghiệt.
Phong Thiếu Vũ nghe xong, khó xử nhìn Tô Bằng sau lưng, sau đó nói:
“Quên giới thiệu, vị này chính là người anh em của ta, tên là..."
Hắn nói tới chỗ này, mới nhớ tới đã quên mất tên Tô Bằng, có lẽ, căn bản là quên hỏi?
“Tề Dã."
Tô Bằng bổ sung, Phong Thiếu Vũ lúc này mới gượng cười ha ha, tiếp tục nói:
“Đây là người huynh đệ Tề Dã của ta, chính là người mới vừa rồi bán đấu giá thanh Thấu minh loan đao kia, ta là dẫn hắn tới nhận kim phiếu đấu giá được. Tề huynh, vị này chính là Phó hội trưởng của Hội Trân Bảo chúng ta, La Hằng."
“Ồ? Đây là người đã bán đấu giá thanh loan đao kia?"
Nghe thấy những lời này, La Hằng gầy gò nhìn thoáng qua Tô Bằng, con mắt nháy nháy mấy cái, nói:
"Thanh loan đao này thật ra là một hắc mã (không lường được) của hôm nay, ta hoàn toàn không ngờ nó thế nhưng lại có thể đấu giá được chừng ấy giá tiền, trong mắt của ta, giá trị của nó nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai ngàn năm trăm lượng hoàng kim."
“Ta trong lòng cũng hết sức tò mò, nếu vị bằng hữu kia đúng là chủ nhân của loan đao không bằng nói cho ta một chút, thanh Thấu minh loan đao này đến tột cùng là đặc biệt ở chỗ nào, sao lại được nhiều người muốn có như vậy?"
La Hằng nói xong nhìn chằm chằm vào Tô Bằng.
“Ha ha, ta cũng không rõ lắm, nếu không cũng sẽ không đem giá quy định của loan đao đặt ở mức thấp như vậy, sau đó cũng có nghe người mua kia nói qua, chỉ là đây là hiệp nghị của ta với hắn, không thể tiết lộ với người thứ ba."
Tô Bằng ha ha cười một tiếng, nhìn về phía La Hằng nói.
La Hằng nghe xong, hai con mắt híp lại, nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi, biến thành nụ cười cổ quái, nói:
“Ngươi bây giờ nói cho ta biết, người mua loan đao kia cũng nghe không được, chỉ là chuyện môi trên đụng môi dưới, vị bằng hữu kia cứ thoái thác như vậy, có phải là không muốn nói cho ta biết hay không?"
Tô Bằng nghe xong lời của người này, khẽ cau mày. Ngữ khí của người này dường như mang theo địch ý, mình hình như không có đắc tội với hắn mà?
Có điều Tô Bằng với hắn không có dây dưa gì đặc biệt, cũng không có việc cần cầu cạnh hắn, đối với hắn cũng không cần tỏ ra thấp kém, Tô Bằng mở miệng nói:
“La Phó hội trưởng nói như vậy thì không đúng lắm, ta nghĩ làm ăn cùng với kết giao trong thiên hạ đều cần phải chú trọng hai chữ danh dự, ta nếu đã đáp ứng người ta, tất nhiên sẽ không làm việc trái với lời hứa, cho dù đối phương không có ở đây, La Hằng phó hội trưởng nếu là người của Hội Trân Bảo, làm ăn rất rộng lớn, hẳn phải hiểu rõ giá trị của danh dự hơn so với ta với chứ?"
Da thịt trên mặt La Hằng run rẩy, dường như có chút tức giận, có điều vẻ mặt hắn biến hóa cực nhanh. Lập tức biến thành một khuôn mặt tươi cười, cười ha ha nói:
"Vị bằng hữu này nói đùa với ta sao? Ta cũng chỉ là hiếu kỳ, thuận tiện muốn nhìn một chút thái độ làm người của vị bằng hữu, bây giờ nhìn lại bằng hữu quả nhiên là một quân tử thủ tín.
Tô Bằng nghe xong khẽ mỉm cười, hắn không phải là tiểu nhân, có điều cũng chưa đến mức quân tử, chẳng qua là xem xét về lợi ích thực tế mà thôi.
“La Phó hội trưởng, đừng nói chuyện khác nữa, vị huynh đệ kia của ta là tới đây lấy kim phiếu lấy được từ việc bán đấu giá loan đao.
Phong Thiếu Vũ ở bên cạnh nghe được có chút không kiên nhẫn, hắn thấy La Hằng làm khó dễ với Tô Bằng, có chút không nể mặt mũi hắn, có hơi không thoải mái, nói với La Hằng.
"Được, xin mời đi bên này."
La Hằng phất tay một cái, nói với Tô Bằng.
Chuyện sau đó, coi như thuận lợi, chẳng qua là lúc thanh toán phí thủ tục, Phong Thiếu Vũ vốn là bảo không cần tính cho Tô Bằng 10%, nhưng mà La Hằng kiên trì muốn tính giá gốc, cuối cùng vẫn là Phong Thiếu Vũ đột nhiên nghĩ đến Hội Trân Bảo có một giao dịch hơn hai vạn lượng hoàng kim, có thể đối với người bán đấu giá có chính sách ưu đãi nhất định, mới có thể cho Tô Bằng giảm xuống một chút, có điều vẫn phải đưa cho Hội Trân Bảo hai ngàn sáu trăm lượng hoàng kim làm phí thủ tục
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.