Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 660: Người Tử Hà Môn, Sinh Tử Không Sờn

Hoàng Kim Hải Ngạn

30/04/2021

“Tô Bằng, nếu ngươi đã thành môn hạ của Tử Hà môn, chính là người Tử Hà môn, Tử Hà môn tuyệt đối sẽ không vứt bỏ không quan tâm đến ngươi.”

“Không nói đến ngươi chỉ là có chút quan hệ với ngôi ma tinh kia, cho dù ngươi chính là ngôi ma tinh kia, Tử Hà môn cũng tuyệt đối sẽ không vứt bỏ ngươi, cho dù tất cả mọi người thiên hạ muốn đối địch với ngươi, Tử Hà môn cũng sẽ đứng về phía ngươi, cho dù ngươi không ở trong thiên địa này, Tử Hà môn cũng đều vì ngươi trở thành kẻ địch của thiên địa, nhớ kỹ đừng để trong lòng có áp lực gì.”

Vân Đạo Tử nói với Tô Bằng.

Tô Bằng nghe Vân Đạo Tử nói thế, trong lòng cảm giác vành mắt nong nóng, trong ánh mắt không khỏi lộ ra một tia cảm động, gật đầu với Vân Đạo Tử.

“Ha ha, ngươi không nên quá mức áp lực, Tử Hà môn chính là như vậy, tuyệt đối không vứt bỏ bất kỳ môn nhân nào, cho dù khắp thiên hạ là kẻ địch, cũng không quan tâm... Loại chuyện này, những ngày tháng quá khứ, tiền bối Tử Hà môn, cũng không phải chưa từng làm.”

Vân Đạo Tử thấy Tô Bằng giống như giảm bớt một ít áp lực, mỉm cười nói với Tô Bằng.

Tô Bằng nghe thế, lúc ấy cũng nhớ tới mình ở trong ảo cảnh, nhìn thấy cảnh tượng các đại môn phái tấn công lên Tử Hà môn, tam sư huynh nói Thạch tiền bối không thể nào thích giả tạo vô căn cứ, có lẽ Tử Hà môn, quả thật gặp phải kiếp nạn như vậy, nghe thấy lời của sư tôn, Tô Bằng loáng thoáng có một loại cảm giác, dường như cảnh tượng ban đầu kia, chính là tình huống mà sư tôn đã nói.

“Đương nhiên, Tô Bằng, đây cũng là yêu cầu của ta đối với ngươi, ta hi vọng, người trong Tử Hà môn, cho dù xảy ra chuyện gì, ngươi cũng đều sẽ không rời không bỏ, tất cả mọi người trong môn, đều là thân nhân của ngươi, sinh tử không sờn.”

Vân Đạo Tử lúc này, nói với Tô Bằng.

Tô Bằng nghe thế, nghiêm túc gật đầu.

Đột nhiên, Tô Bằng nhớ tới một bộ phim, có tên là “Giáo phụ”

Đó là một bộ phim xã hội đen, nhưng chỗ tinh túy của bộ phim, cũng không phải nhuốm đầy bạo lực, mà là kể rõ giữa các thành viên trong gia tộc Kha Lý Ngang không rời bỏ nhau, vĩnh viễn không phản bội tình cảm của nhau.

Tô Bằng giờ khắc này, đột nhiên tuôn trào một loại cảm tình nào đó.

Nghĩ đến gia tộc Kha Lý Ngang trong phim, mặc dù giải quyết mọi chuyện có lẽ cũng không quang minh, nhưng người trong gia tộc, đối với thành viên gia đình, vĩnh viễn không phản bội, trung thành như một.

Lúc này, nghe sư tôn nói thế, Tử Hà môn cho Tô Bằng cảm giác, dường như cảm giác được sức mạnh gia tộc giống như diễn viên chính trong phim kia.

Sau khi Tô Bằng tiến vào Tử Hà môn, còn chưa gặp phải khảo nghiệm chính thức nào, nguồn gốc cảm giác phụ thuộc, chủ yếu là quan tâm ngày bình thường của sư huynh sư tỷ cùng sư tôn trong môn.

Nhưng mà thân tình thật sự, là phải trải qua khảo nghiệm.



Nói đến khảo nghiệm, có lẽ vẫn là khảo nghiệm của Tử Hà môn đối với Tô Bằng nhiều hơn một chút, kỳ thi Tô Bằng lên núi, chính là khảo nghiệm, đây là khảo nghiệm trung thành Tô Bằng đối với Tử Hà môn.

Nhưng là một tổ chức, nơi chân chính có sức ngưng đọng, không phải bình thường kiểm tra mức độ trung thành của người trong tổ chức đối với tổ chức, mà ở chỗ, cá nhân nếu xảy ra chuyện gì, ủng hộ của tổ chức đối với cá nhân đó.

Hôm nay lời của sư tôn Vân Đạo Tử, khiến cho Tô Bằng cảm thấy sức mạnh giống như một gia đình Tử Hà môn mang lại cho mình này... Người Tử Hà môn, sinh tử không sờn... Tám chữ ngắn ngủi, nói hết tinh túy trong đó.

Tô Bằng giờ phút này thậm chí có thể tưởng tượng, mình nếu là quả thật xảy ra chuyện gì, cao thấp toàn bộ Tử Hà môn, cho dù là sư tôn, sư thúc, hay là ba vị sư huynh, tiểu sư tỷ, đều sẽ chiến đấu vì mình.

Trong nháy mắt, Tô Bằng thậm chí cảm thấy hốc mắt có chút ươn ướt, hắn biết, sư huynh đệ tỷ muội Tử Hà môn, sư tôn, sư thúc, thật sự sẽ vì mình làm ra những chuyện này, giống như mình vì gia tộc của mình, bôn ba ngàn dặm, không oán không hối.

Giờ phút này Tô Bằng, cảm giác nơi nào đó trong lòng mình vô cùng xúc động, lòng trung thành với Tử Hà môn, ở trên mức độ rất cao lại lần nữa thăng cấp lên một tầng.

Giống như, hắn vốn nội tâm lý tính thậm chí có chút đóng băng, có vài nơi bắt đầu tan chảy hồi sinh.

Hắn trịnh trọng nói với sư tôn Vân Đạo Tử:

“Tô Bằng ta thề, ta đời này vĩnh viễn là người Tử Hà môn, người Tử Hà môn, sinh tử không sờn.”

Vân Đạo Tử nghe thế, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng, nói:

“Người trong Tử Hà môn ta, chính là như vậy, Tử Hà môn ta truyền thừa mấy ngàn năm, bề ngoài dựa vào võ công, trên thực tế nòng cốt chân chính có thể ngàn năm bất diệt, chính là tám chữ này.”

Tô Bằng nhẹ gật đầu, võ công mặc dù rất quan trọng, nhưng số người trong Tử Hà môn không nhiều, truyền thừa ngàn năm, nếu chỉ là dựa vào võ công truyền thừa, lòng người hoặc là sớm rời rạc, khiến cho môn phái đứt mạch truyền thừa, có thể truyền thừa mấy ngàn năm, tuyệt đối không chỉ dựa vào võ công, càng là một loại tinh thần và văn hóa.

Ngũ sư thúc hy sinh cho môn phái, quan tâm của trưởng bối cùng sư huynh sư tỷ trong môn phái, còn có mấy chữ sư tôn nói với mình “không rời không bỏ”, đều là thể hiện của loại tinh thần và văn hóa này.

Vân Đạo Tử nhìn ra Tô Bằng quả thật lĩnh ngộ tinh túy này, tâm tình trở nên vui vẻ không ít, hắn khẽ vuốt chòm râu, nhìn Tô Bằng mỉm cười.

“Ta nói, chưởng môn sư huynh, còn có Tô Bằng, Tử Hà môn bây giờ cũng không phải sắp gặp phải tai hoạ ngập đầu gì, còn nữa Tô Bằng ngươi cũng không phải đi chết, cần gì phải làm cho trịnh trọng như vậy?”

Phạm Kiến ở bên cạnh, lúc này rùng mình một cái, nói với Tô Bằng cùng Vân Đạo Tử.

Vân Đạo Tử cùng Tô Bằng ngạc nhiên, ngay sau đó cười vang, tình cảnh giờ phút này giống như có chút rợn người, hai người đều bật cười.



“Được rồi, Tô Bằng, ngươi nên làm gì vẫn nên làm đi, đặc biệt là gia tăng tu hành võ công, cho dù xảy ra chuyện gì, võ công càng mạnh một chút, thì càng tự có năng lực bảo vệ bản thân.”

Vân Đạo Tử nói với Tô Bằng.

Tô Bằng gật đầu, chỉ nghe Vân Đạo Tử chần chờ chốc lát, nói:

“Đúng rồi, hôm nay lời ngũ sư thúc nói với ngươi, trước hết không cần nói cho Đạo Kỳ cùng Kỳ Trận, Thanh Tú, dù sao chuyện này có chút mơ hồ, sau này lúc bọn họ nên biết, bọn họ tất nhiên sẽ biết.”

Tô Bằng gật đầu, hắn cũng không muốn bỗng dưng để các vị sư huynh sư tỷ lo lắng.

“Được rồi, Tô Bằng, thời gian cũng không sớm, ngươi đi về nghỉ ngơi đi, gần đây chăm chỉ tu hành, ta nghĩ ngươi trong hồng trần còn có rất nhiều chuyện, có lẽ sẽ không nán lại trên núi bao lâu, vậy thì cố gắng hết sức trước khi xuống núi, tu hành võ công càng thuần thục hơn đi.”

“Vâng, sư tôn.”

Tô Bằng gật đầu, hắn thi lễ với sư tôn Vân Đạo Tử cùng sư thúc Phạm Kiến, cáo từ đi trước.

...

Trở lại trúc lâu nơi mình ở, Tô Bằng đầu tiên là điều chỉnh suy nghĩ một chút, sau đó ngẫm nghĩ lại chuyện đã xảy ra hôm nay.

“Ma tinh? Yêu tinh? Chẳng lẽ nói, có quan hệ với lời tiên đoán trước lúc chết của kẻ đứng đầu yêu tộc hoặc là ma môn sao? Nếu là như vậy, nếu có cơ hội, có lẽ ta nên trở về Tô Châu một chuyến, điều tra kỹ càng lân cận Tô Châu, tin tức nơi lời tiên đoán sẽ có ma sát giáng thế, tiện thể, còn trở về quận Giang Ninh một chuyến, giao thiệp với Ninh Thải một chút.”

Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng.

“Có điều, cho dù là như thế nào, đều nên chăm chỉ tu hành võ công, sư tôn nói đúng, cho dù xảy ra cái gì, thực lực của chính mình càng mạnh, mới là càng có năng lực bảo vệ bản thân.”

Nghĩ tới đây, Tô Bằng đứng lên, đi đến trước cửa sổ đẩy cửa sổ ra, sau đó từ trong túi Càn Khôn, mò ra viên nội đan đại yêu viên thứ hai.

“Ta bây giờ võ công không tồi, chỉ là đẳng cấp không đặc biệt cao, luyện hóa thêm một viên nội đan đại yêu nữa, sau khi nhận được đầy đủ kinh nghiệm thực chiến, sẽ thăng cấp võ công...”

Tô Bằng nghĩ thầm.

Nghĩ tới đây, Tô Bằng tìm cái ghế trúc ngồi xuống, hướng ra ánh trăng ngoài cửa sổ, đem nội đan đại yêu đặt ở trong hai lòng bàn tay, chuẩn bị bắt đầu tu hành...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook