Chương 698: Thành Cổ Bị Nguyền Rủa (Hạ) - (1)
Hoàng Kim Hải Ngạn
30/04/2021
Phụ thân của A Đỗ Lạp sau khi nói xong những lời này, liền qua đời.
Thi thể của hắn sau khi qua đời, chưa tới một canh giờ, liền mất đi tất cả hơi nước, biến thành một bộ thây khô gầy còm không đủ nửa thước.
Khi đó A Đỗ Lạp chẳng qua mới mười một tuổi cố nén bi thương, dùng số tiền còn sót lại cuối cùng trong nhà hoả táng chôn cất phụ thân của mình.
Sau đó, A Đỗ Lạp bắt đầu đi tìm con đường sống cho mình.
Không biết có phải quả thật tồn tại lời nguyền hay không, vận khí A Đỗ Lạp cực kỳ kém.
Hắn mặc dù rất thông minh, hơn nữa làm việc kỹ lưỡng, nhưng cho dù làm cái gì, cũng không có kết quả tốt.
Tác phường hắn làm việc hay là những địa điểm làm việc khác ở Đại Nguyệt quốc, hoặc là ngoài ý muốn xảy ra hoả hoạn, hoặc là bị khách hàng lỗ mãng đụng hỏng đồ, hoặc là mơ mơ màng màng bị một vài khách nhân bất lương xảo trá vơ vét tài sản, tóm lại sẽ không xảy ra được chuyện gì tốt lành, nơi hắn làm việc không quá ba bốn tháng, chắc chắn sẽ xảy ra một chuyện như vậy.
Dần dần A Đỗ Lạp cũng bắt đầu có chút tên tuổi, chỉ có điều không hề êm tai chút nào, mọi người ở trước mặt hắn gọi hắn là A Đỗ Lạp may mắn, sau lưng thì gọi hắn A Đỗ Lạp xui xẻo bị ma quỷ nguyền rủa.
A Đỗ Lạp lang thang đầu đường xó chợ, cứ như vậy vẫn luôn lảo đảo sống đến mười bảy tuổi, thời gian hắn gần như thay đổi hơn ba mươi công việc, mặc dù vận khí không tốt, nhưng bởi vì hắn tương đối thông minh, ngược lại rèn luyện được một thân bản lĩnh thượng vàng hạ cám.
Về sau, bởi vì thanh danh xui xẻo của A Đỗ Lạp truyền đi quá mức nổi tiếng, ở bản địa tìm không được công việc, cứ tiếp tục như vậy, rơi xuống đường cùng, hắn bắt đầu bước lên con đường của cha hắn, đi tới thành thị biên giới Đại Nguyệt quốc, bắt đầu trở thành một tên chạy việc của thương đội.
Chỉ là dường như vận rủi cùng đi theo hắn đến biên cảnh, mấy năm gần đây, hắn cũng vô cùng thê thảm, không kiếm được bao nhiêu tiền, có điều giao dịch vượt qua đại mạc, vốn chính là như vậy, có người gặp may mắn có người xui xẻo, ngược lại không có người chú ý A Đỗ Lạp mang đến vận rủi, để cho hắn tiếp tục lăn lộn thêm được vài năm.
Cuối cùng, thương đội của hắn đến lúc sắp phá sản giải tán, vận chuyển món hàng hóa lần cuối cùng, A Đỗ Lạp ngoài ý muốn cứu một lão già suýt chút nữa chết khát trong sa mạc, hơn nữa bản thân bỏ tiền dẫn lão già kia về đến Đại Nguyệt.
Không ngờ chính là, lão già này lại là phú ông Đại Nguyệt, thân phận giống như phụ thân A Đỗ Lạp trước đây, là một pháp sư Đại Nguyệt.
Hắn nghe thấy A Đỗ Lạp kể lại kinh nghiệm bi thảm của mình, cuối cùng động lòng trắc ẩn, nói là mình có thể sống không được bao nhiêu ngày nữa, nếu A Đỗ Lạp cứu mạng của hắn, vậy thì sẽ gánh vác một nửa vận hạn của A Đỗ Lạp, đem vận rủi chuyển đến địa ngục hoặc là khiếp sau là được rồi.
Vì vậy, hắn làm pháp sự cho A Đỗ Lạp, sau khi làm xong pháp sự này, không biết là tác dụng tâm lý, hay là như thế nào, A Đỗ Lạp cảm giác thấy vận khí của mình dường như chuyển biến tốt lên không ít.
Nếu như phải nói, A Đỗ Lạp cảm giác, vận khí của mình, dường như so với trước kia tốt hơn một nửa, ít nhất sẽ không liên lụy một đội ngũ như vậy.
Pháp sư kia không lâu sau, liền qua đời, mà một món tiền tài A Đỗ Lạp lưu lại cho hắn, số tiền đủ để cho người thường nửa đời không lo tiền tài.
Sau đó, A Đỗ Lạp không có dùng số tiền này để an nhàn sống qua ngày, bởi vì vận rủi của bản thân, A Đỗ Lạp từ nhỏ rèn luyện được tính cách kiên cường cùng rất nhiều loại bản lãnh, giống như sắt thép được chui rèn, từng đợt loại bỏ tạp chất, trở thành thép cứng, hắn đã có một bộ bản lĩnh, nhanh chóng, hắn thành lập một thương đội, bắt đầu đi buôn bán ở Đại Nguyệt quốc cùng thành Khâu Từ Càn.
Chỉ là vận khí của hắn, dù sao vẫn là kém hơn so với người thường một chút, mặc dù buôn bán cũng không phải lần nào cũng gặp chuyện không may, nhưng luôn xảy ra các loại ngoài ý muốn.
A Đỗ Lạp nhiều năm như vậy, buôn bán gần hai mươi năm, nếu người bình thường lâu như vậy vẫn còn chưa chết, thì đã sớm trở thành phú ông rồi, nhưng A Đỗ Lạp mặc dù một thân bản lãnh, lại thêm đường đi quen thuộc, nhưng mà cuối cùng vẫn không kiếm được đồng tiền lời nào.
Thương đội của hắn, lúc nhiều nhất vốn liếng đã đạt được vạn lượng hoàng kim, nhưng mà liên tục mấy lần thất bại hoặc là gặp phải đạo phỉ lại biến thành hai ba ngàn lượng hoàng kim, mãi đến lần trước, hắn lại gặp bão cát, hàng hóa hơn bốn nghìn lượng hoàng kim chôn vùi trong sa mạc, còn hắn thì lại thiếu nợ đại khái tám trăm lượng hoàng kim.
Có điều A Đỗ Lạp mặc dù vận khí thật sự không tốt, nhưng nhiều năm như vậy, nhân phẩm cùng năng lực của hắn tích lũy được danh tiếng rất tốt, hơn nữa có cả đám huynh đệ đáng tin, những huynh đệ kia cũng không vứt bỏ hắn, chỉ là chờ A Đỗ Lạp Đông Sơn tái khởi liền đi theo hắn lại lần nữa lên đường, mà chủ nợ cũng không quá đáng ép hắn trả nợ, cũng biết A Đỗ Lạp có bản lĩnh hơn nữa có nhân cách mị lực, kẻ địch của hắn chẳng qua là vận mệnh của hắn, cho nên cho A Đỗ Lạp trả góp kỳ hạn rất dài.
Nhưng àm cũng bởi vì thanh danh không may mắn của hắn, tất cả mọi người không thể nào sẵn lòng cho hắn tiền được.
...
Thi thể của hắn sau khi qua đời, chưa tới một canh giờ, liền mất đi tất cả hơi nước, biến thành một bộ thây khô gầy còm không đủ nửa thước.
Khi đó A Đỗ Lạp chẳng qua mới mười một tuổi cố nén bi thương, dùng số tiền còn sót lại cuối cùng trong nhà hoả táng chôn cất phụ thân của mình.
Sau đó, A Đỗ Lạp bắt đầu đi tìm con đường sống cho mình.
Không biết có phải quả thật tồn tại lời nguyền hay không, vận khí A Đỗ Lạp cực kỳ kém.
Hắn mặc dù rất thông minh, hơn nữa làm việc kỹ lưỡng, nhưng cho dù làm cái gì, cũng không có kết quả tốt.
Tác phường hắn làm việc hay là những địa điểm làm việc khác ở Đại Nguyệt quốc, hoặc là ngoài ý muốn xảy ra hoả hoạn, hoặc là bị khách hàng lỗ mãng đụng hỏng đồ, hoặc là mơ mơ màng màng bị một vài khách nhân bất lương xảo trá vơ vét tài sản, tóm lại sẽ không xảy ra được chuyện gì tốt lành, nơi hắn làm việc không quá ba bốn tháng, chắc chắn sẽ xảy ra một chuyện như vậy.
Dần dần A Đỗ Lạp cũng bắt đầu có chút tên tuổi, chỉ có điều không hề êm tai chút nào, mọi người ở trước mặt hắn gọi hắn là A Đỗ Lạp may mắn, sau lưng thì gọi hắn A Đỗ Lạp xui xẻo bị ma quỷ nguyền rủa.
A Đỗ Lạp lang thang đầu đường xó chợ, cứ như vậy vẫn luôn lảo đảo sống đến mười bảy tuổi, thời gian hắn gần như thay đổi hơn ba mươi công việc, mặc dù vận khí không tốt, nhưng bởi vì hắn tương đối thông minh, ngược lại rèn luyện được một thân bản lĩnh thượng vàng hạ cám.
Về sau, bởi vì thanh danh xui xẻo của A Đỗ Lạp truyền đi quá mức nổi tiếng, ở bản địa tìm không được công việc, cứ tiếp tục như vậy, rơi xuống đường cùng, hắn bắt đầu bước lên con đường của cha hắn, đi tới thành thị biên giới Đại Nguyệt quốc, bắt đầu trở thành một tên chạy việc của thương đội.
Chỉ là dường như vận rủi cùng đi theo hắn đến biên cảnh, mấy năm gần đây, hắn cũng vô cùng thê thảm, không kiếm được bao nhiêu tiền, có điều giao dịch vượt qua đại mạc, vốn chính là như vậy, có người gặp may mắn có người xui xẻo, ngược lại không có người chú ý A Đỗ Lạp mang đến vận rủi, để cho hắn tiếp tục lăn lộn thêm được vài năm.
Cuối cùng, thương đội của hắn đến lúc sắp phá sản giải tán, vận chuyển món hàng hóa lần cuối cùng, A Đỗ Lạp ngoài ý muốn cứu một lão già suýt chút nữa chết khát trong sa mạc, hơn nữa bản thân bỏ tiền dẫn lão già kia về đến Đại Nguyệt.
Không ngờ chính là, lão già này lại là phú ông Đại Nguyệt, thân phận giống như phụ thân A Đỗ Lạp trước đây, là một pháp sư Đại Nguyệt.
Hắn nghe thấy A Đỗ Lạp kể lại kinh nghiệm bi thảm của mình, cuối cùng động lòng trắc ẩn, nói là mình có thể sống không được bao nhiêu ngày nữa, nếu A Đỗ Lạp cứu mạng của hắn, vậy thì sẽ gánh vác một nửa vận hạn của A Đỗ Lạp, đem vận rủi chuyển đến địa ngục hoặc là khiếp sau là được rồi.
Vì vậy, hắn làm pháp sự cho A Đỗ Lạp, sau khi làm xong pháp sự này, không biết là tác dụng tâm lý, hay là như thế nào, A Đỗ Lạp cảm giác thấy vận khí của mình dường như chuyển biến tốt lên không ít.
Nếu như phải nói, A Đỗ Lạp cảm giác, vận khí của mình, dường như so với trước kia tốt hơn một nửa, ít nhất sẽ không liên lụy một đội ngũ như vậy.
Pháp sư kia không lâu sau, liền qua đời, mà một món tiền tài A Đỗ Lạp lưu lại cho hắn, số tiền đủ để cho người thường nửa đời không lo tiền tài.
Sau đó, A Đỗ Lạp không có dùng số tiền này để an nhàn sống qua ngày, bởi vì vận rủi của bản thân, A Đỗ Lạp từ nhỏ rèn luyện được tính cách kiên cường cùng rất nhiều loại bản lãnh, giống như sắt thép được chui rèn, từng đợt loại bỏ tạp chất, trở thành thép cứng, hắn đã có một bộ bản lĩnh, nhanh chóng, hắn thành lập một thương đội, bắt đầu đi buôn bán ở Đại Nguyệt quốc cùng thành Khâu Từ Càn.
Chỉ là vận khí của hắn, dù sao vẫn là kém hơn so với người thường một chút, mặc dù buôn bán cũng không phải lần nào cũng gặp chuyện không may, nhưng luôn xảy ra các loại ngoài ý muốn.
A Đỗ Lạp nhiều năm như vậy, buôn bán gần hai mươi năm, nếu người bình thường lâu như vậy vẫn còn chưa chết, thì đã sớm trở thành phú ông rồi, nhưng A Đỗ Lạp mặc dù một thân bản lãnh, lại thêm đường đi quen thuộc, nhưng mà cuối cùng vẫn không kiếm được đồng tiền lời nào.
Thương đội của hắn, lúc nhiều nhất vốn liếng đã đạt được vạn lượng hoàng kim, nhưng mà liên tục mấy lần thất bại hoặc là gặp phải đạo phỉ lại biến thành hai ba ngàn lượng hoàng kim, mãi đến lần trước, hắn lại gặp bão cát, hàng hóa hơn bốn nghìn lượng hoàng kim chôn vùi trong sa mạc, còn hắn thì lại thiếu nợ đại khái tám trăm lượng hoàng kim.
Có điều A Đỗ Lạp mặc dù vận khí thật sự không tốt, nhưng nhiều năm như vậy, nhân phẩm cùng năng lực của hắn tích lũy được danh tiếng rất tốt, hơn nữa có cả đám huynh đệ đáng tin, những huynh đệ kia cũng không vứt bỏ hắn, chỉ là chờ A Đỗ Lạp Đông Sơn tái khởi liền đi theo hắn lại lần nữa lên đường, mà chủ nợ cũng không quá đáng ép hắn trả nợ, cũng biết A Đỗ Lạp có bản lĩnh hơn nữa có nhân cách mị lực, kẻ địch của hắn chẳng qua là vận mệnh của hắn, cho nên cho A Đỗ Lạp trả góp kỳ hạn rất dài.
Nhưng àm cũng bởi vì thanh danh không may mắn của hắn, tất cả mọi người không thể nào sẵn lòng cho hắn tiền được.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.