Chương 699: Thành Cổ Bị Nguyền Rủa (Hạ) - (2)
Hoàng Kim Hải Ngạn
30/04/2021
A Đỗ Lạp nói tới chỗ này, thở dài một tiếng, nói với Tô Bằng:
“Ta với vận khí của mình đã không còn ôm tin tưởng gì, cho nên ta phải tinh thông bản lãnh của ta, giống như tỷ lệ cơ hội sống sốt của ta nhỏ hơn người khác, cho nên phải có bản lãnh vững chắc.”
“Qua nhiều năm như vậy, ta cũng từng muốn ngọn nguồn khiến cho gia tộc chúng ta gặp phải vận rủi này, chính là thành thị phụ thân ta nhìn thấy trong sa mạc kia, còn có cái hộp khiến người khác trở nên không may kia... Ta thậm chí cho rằng, có phải là có người nhỏ máu hoặc là lông tóc của gia tộc chúng ta bỏ vào trong hộp hay không, có điều cuối cùng, ta phát hiện cũng không phải như vậy.”
“Qua nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn không ngừng tìm hiểu, cuối cùng rốt cuộc ta phát hiện một ít dấu vết để lại, hóa ra vật mà phụ thân ta có được kia, là một thứ rất nổi tiếng, ở trong Đại Nguyệt quốc, cũng từng có người có được, vật này, tên là 'Pháp khí xui xẻo'.”
“Pháp khí xui xẻo?”
Tô Bằng nghe thấy cái tên này, không khỏi truy hỏi một chút, chuyện xưa của A Đỗ Lạp quả thật làm cho người ta ấn tượng sâu sắc, đây quả thực chính là lịch sử đau thương phấn đấu hết mình.
“Ừm, nó có tên là vậy.”
A Đỗ Lạp khẽ gật đầu, nói:
“Ta đã tìm được một vài ghi chép sách cổ Đại Nguyệt quốc, bên trong có ghi lại chuyện xưa của pháp khí xui xẻo này... Những pháp khí xui xẻo này, cũng không nhất định là dạng hộp, chức năng cũng không giống, nhưng có một chức năng nhất trí với nhau, chính là sẽ mang đến vận rủi cho người sử dụng.”
“Pháp khí xui xẻo này, chỉ cần là bị sử dụng, sẽ nhận định khí tức chủ nhân, bản thân pháp khí vận rủi sẽ mang chức năng làm giảm may mắn nhất định, hơn nữa có rất nhiều năng lực đặc thù, nhưng một khi rời khỏi chủ nhân, chủ nhân liền sẽ xảy ra đủ loại tai ương, hơn nữa giống như là bị nguyền rủa mà chết đi.”
“Người khác ta không biết, sở dĩ ta điều tra được manh mối này, chính là lúc phụ thân ta qua đời, thân thể hắn biến hóa, giống như tình hình sau khi chết của tất cả những người bị mất pháp khí được ghi chép lại trong sách cổ, hơn nữa, loại xui xẻo này, có thể sẽ lưu truyền rất nhiều đời.”
“Thì ra là vì vậy, mặc dù ta đã từng có rất nhiều, nhưng mà ta vẫn luôn không muốn đụng vào nữ nhân, chính là sợ đem xui xẻo của ta truyền sang cho bọn họ... Cho nên ta vẫn luôn không thành gia, vẫn luôn lẻ loi một mình.”
“Về phần địa phương pháp khí vận rủi lưu truyền ra, ta cũng tiến hành điều tra hai mươi năm, cuối cùng phát hiện một ít manh mối... Những pháp khí vận rủi kia, đều có nguồn gốc từ thành cổ mà cha ta đã nói kia.”
Tô Bằng nghe thế, sắc mặt khẽ động, nói:
“Ngươi xác định là đến từ thành cổ kia? Thành phố này ngươi biết được bao nhiêu?”
“Không xem là nhiều lắm, chỉ là chút vụn vặt mà thôi.”
A Đỗ Lạp lắc đầu nói:
“Thật ra, đại khái bốn năm ngàn năm trước kia, Tây Vực cũng không phải như thế này, lúc ấy giữa Tây Vực cùng Đại Nguyệt quốc, mặc dù là sa mạc, nhưng tồn tại rất nhiều ốc đảo... Thành Khâu Từ Càn lúc đó vẫn chưa được xây dựng, ta ở trong này không tìm được ghi chép, nhưng Đại Nguyệt quốc thực sự có năm sáu ngàn năm lịch sử, ta ở Đại Nguyệt đã tìm được một vài sách cổ ghi lại.”
“Ở bốn năm ngàn năm trước, ở trong ốc đảo lớn nhỏ Tây Vực, có rất nhiều bộ tộc và nước nhỏ, trong đó một vài bộ tộc nhỏ, có lẽ chính là lớn như thành Khâu Từ Càn vậy, nhưng có thể tự cung tự cấp. Ốc đảo lớn nhất, thì lại lớn tương đương với một hoặc là nửa châu quận của Trung Nguyên, đủ để thành lập quốc gia.”
“Cổ thành kia, chính là do một bộ tộc tên là Thanh Ngục thành lập, có điều khi đó nơi này và Trung Nguyên liên lạc không lớn, có vài bộ tộc mặc dù đạt tới tri thức có thể xây thành, nhưng tập tục cực kỳ dã man... Bọn họ thi hành chế độ toàn dân bán nô lệ, trong thành thị, tất cả người thống trị người khác, đều thuộc về dưới trướng quốc vương, không có thương nhân, không có dân thường, chỉ có nô lệ.”
“Bọn họ định ra đẳng cấp nghiêm ngặt cho nô lệ, mỗi một nô lệ cấp bậc cao cũng có thể chi phối nô lệ cấp bậc kế tiếp ở mức độ nhất định, nhưng tuyệt đối sẽ bị người thống trị chi phối, nhưng mà bởi vì loại chế độ này, ngoại trừ nô lệ tầng cuối cùng, mỗi nô lệ thượng tầng đều có quyền lực cố định, ngược lại coi như vững chắc.”
“Nhưng mà tộc Thanh Ngục này, sinh sôi vô cùng nhanh chóng, tổng nhân số có chừng mấy chục vạn người, chiếm cứ lấy nơi ốc đảo màu mở rộng lớn nhất này... Nhưng mà đột nhiên vào bốn năm ngàn năm trước kia, trong vòng một đêm, biến mất trong lịch sử.”
“Ta tra được tác giả sách cổ, cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là biết, trước khi tộc Thanh Ngục biến mất, chính là đang xây dựng thành cổ tên là Sâm Ngục kia, nhưng mà thành cổ Sâm Ngục rốt cuộc là nơi nào, hình dạng ra sao, không có người biết.”
“Mà những ốc đảo kia, trong ngàn năm nhanh chóng hóa thành sa mạc, người bây giờ, thậm chí không biết năm đó tộc Thanh Ngục, tồn tại ở địa phương nào.”
“Bản thân ta là từ trong bức họa chiếc hộp xui xẻo phụ thân để lại, nhìn thấy ký hiệu trên chiếc hộp, giống như một vài ký hiệu ghi chép trong sách cổ chỉ riêng tộc Thanh Ngục mới có, mới kết hợp biến mất tộc Thanh Ngục, mới đoán được ảo ảnh lúc ấy phụ thân ta nhìn thấy trong sa mạc, có lẽ là thành cổ Sâm Ngục này, những người kia, có thể chính là tộc Thanh Ngục biến mất kia.”
A Đỗ Lạp cuối cùng nói.
Tô Bằng nghe thế, nhẹ nhàng gật đầu, không ngừng tự hỏi.
A Đỗ Lạp nói những lời này, Tô Bằng cảm thấy bên trong đều có logic, có lẽ là sự thật.
Mà A Đỗ Lạp miêu tả xui xẻo có thể bị truyền lại kia, còn có ảo giác phụ thân A Đỗ Lạp trong sa mạc nhìn thấy, lại khiến cho Tô Bằng nghĩ tới một chuyện khác.
“Chuyện có thể xảy ra trong thành cổ Sâm Ngục kia, tại sao không khác gì so với hành vi Chân Thần giáo làm? Mà vận rủi hắn miêu tả có thể truyền lại kia, nhưng lại giống như là thứ gì đó... Có thể truyền thừa huyết thống, có thể mang lại xui xẻo cho người trong tộc, nghe ra, tại sao lại giống như ác nghiệp?”
“Ta với vận khí của mình đã không còn ôm tin tưởng gì, cho nên ta phải tinh thông bản lãnh của ta, giống như tỷ lệ cơ hội sống sốt của ta nhỏ hơn người khác, cho nên phải có bản lãnh vững chắc.”
“Qua nhiều năm như vậy, ta cũng từng muốn ngọn nguồn khiến cho gia tộc chúng ta gặp phải vận rủi này, chính là thành thị phụ thân ta nhìn thấy trong sa mạc kia, còn có cái hộp khiến người khác trở nên không may kia... Ta thậm chí cho rằng, có phải là có người nhỏ máu hoặc là lông tóc của gia tộc chúng ta bỏ vào trong hộp hay không, có điều cuối cùng, ta phát hiện cũng không phải như vậy.”
“Qua nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn không ngừng tìm hiểu, cuối cùng rốt cuộc ta phát hiện một ít dấu vết để lại, hóa ra vật mà phụ thân ta có được kia, là một thứ rất nổi tiếng, ở trong Đại Nguyệt quốc, cũng từng có người có được, vật này, tên là 'Pháp khí xui xẻo'.”
“Pháp khí xui xẻo?”
Tô Bằng nghe thấy cái tên này, không khỏi truy hỏi một chút, chuyện xưa của A Đỗ Lạp quả thật làm cho người ta ấn tượng sâu sắc, đây quả thực chính là lịch sử đau thương phấn đấu hết mình.
“Ừm, nó có tên là vậy.”
A Đỗ Lạp khẽ gật đầu, nói:
“Ta đã tìm được một vài ghi chép sách cổ Đại Nguyệt quốc, bên trong có ghi lại chuyện xưa của pháp khí xui xẻo này... Những pháp khí xui xẻo này, cũng không nhất định là dạng hộp, chức năng cũng không giống, nhưng có một chức năng nhất trí với nhau, chính là sẽ mang đến vận rủi cho người sử dụng.”
“Pháp khí xui xẻo này, chỉ cần là bị sử dụng, sẽ nhận định khí tức chủ nhân, bản thân pháp khí vận rủi sẽ mang chức năng làm giảm may mắn nhất định, hơn nữa có rất nhiều năng lực đặc thù, nhưng một khi rời khỏi chủ nhân, chủ nhân liền sẽ xảy ra đủ loại tai ương, hơn nữa giống như là bị nguyền rủa mà chết đi.”
“Người khác ta không biết, sở dĩ ta điều tra được manh mối này, chính là lúc phụ thân ta qua đời, thân thể hắn biến hóa, giống như tình hình sau khi chết của tất cả những người bị mất pháp khí được ghi chép lại trong sách cổ, hơn nữa, loại xui xẻo này, có thể sẽ lưu truyền rất nhiều đời.”
“Thì ra là vì vậy, mặc dù ta đã từng có rất nhiều, nhưng mà ta vẫn luôn không muốn đụng vào nữ nhân, chính là sợ đem xui xẻo của ta truyền sang cho bọn họ... Cho nên ta vẫn luôn không thành gia, vẫn luôn lẻ loi một mình.”
“Về phần địa phương pháp khí vận rủi lưu truyền ra, ta cũng tiến hành điều tra hai mươi năm, cuối cùng phát hiện một ít manh mối... Những pháp khí vận rủi kia, đều có nguồn gốc từ thành cổ mà cha ta đã nói kia.”
Tô Bằng nghe thế, sắc mặt khẽ động, nói:
“Ngươi xác định là đến từ thành cổ kia? Thành phố này ngươi biết được bao nhiêu?”
“Không xem là nhiều lắm, chỉ là chút vụn vặt mà thôi.”
A Đỗ Lạp lắc đầu nói:
“Thật ra, đại khái bốn năm ngàn năm trước kia, Tây Vực cũng không phải như thế này, lúc ấy giữa Tây Vực cùng Đại Nguyệt quốc, mặc dù là sa mạc, nhưng tồn tại rất nhiều ốc đảo... Thành Khâu Từ Càn lúc đó vẫn chưa được xây dựng, ta ở trong này không tìm được ghi chép, nhưng Đại Nguyệt quốc thực sự có năm sáu ngàn năm lịch sử, ta ở Đại Nguyệt đã tìm được một vài sách cổ ghi lại.”
“Ở bốn năm ngàn năm trước, ở trong ốc đảo lớn nhỏ Tây Vực, có rất nhiều bộ tộc và nước nhỏ, trong đó một vài bộ tộc nhỏ, có lẽ chính là lớn như thành Khâu Từ Càn vậy, nhưng có thể tự cung tự cấp. Ốc đảo lớn nhất, thì lại lớn tương đương với một hoặc là nửa châu quận của Trung Nguyên, đủ để thành lập quốc gia.”
“Cổ thành kia, chính là do một bộ tộc tên là Thanh Ngục thành lập, có điều khi đó nơi này và Trung Nguyên liên lạc không lớn, có vài bộ tộc mặc dù đạt tới tri thức có thể xây thành, nhưng tập tục cực kỳ dã man... Bọn họ thi hành chế độ toàn dân bán nô lệ, trong thành thị, tất cả người thống trị người khác, đều thuộc về dưới trướng quốc vương, không có thương nhân, không có dân thường, chỉ có nô lệ.”
“Bọn họ định ra đẳng cấp nghiêm ngặt cho nô lệ, mỗi một nô lệ cấp bậc cao cũng có thể chi phối nô lệ cấp bậc kế tiếp ở mức độ nhất định, nhưng tuyệt đối sẽ bị người thống trị chi phối, nhưng mà bởi vì loại chế độ này, ngoại trừ nô lệ tầng cuối cùng, mỗi nô lệ thượng tầng đều có quyền lực cố định, ngược lại coi như vững chắc.”
“Nhưng mà tộc Thanh Ngục này, sinh sôi vô cùng nhanh chóng, tổng nhân số có chừng mấy chục vạn người, chiếm cứ lấy nơi ốc đảo màu mở rộng lớn nhất này... Nhưng mà đột nhiên vào bốn năm ngàn năm trước kia, trong vòng một đêm, biến mất trong lịch sử.”
“Ta tra được tác giả sách cổ, cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là biết, trước khi tộc Thanh Ngục biến mất, chính là đang xây dựng thành cổ tên là Sâm Ngục kia, nhưng mà thành cổ Sâm Ngục rốt cuộc là nơi nào, hình dạng ra sao, không có người biết.”
“Mà những ốc đảo kia, trong ngàn năm nhanh chóng hóa thành sa mạc, người bây giờ, thậm chí không biết năm đó tộc Thanh Ngục, tồn tại ở địa phương nào.”
“Bản thân ta là từ trong bức họa chiếc hộp xui xẻo phụ thân để lại, nhìn thấy ký hiệu trên chiếc hộp, giống như một vài ký hiệu ghi chép trong sách cổ chỉ riêng tộc Thanh Ngục mới có, mới kết hợp biến mất tộc Thanh Ngục, mới đoán được ảo ảnh lúc ấy phụ thân ta nhìn thấy trong sa mạc, có lẽ là thành cổ Sâm Ngục này, những người kia, có thể chính là tộc Thanh Ngục biến mất kia.”
A Đỗ Lạp cuối cùng nói.
Tô Bằng nghe thế, nhẹ nhàng gật đầu, không ngừng tự hỏi.
A Đỗ Lạp nói những lời này, Tô Bằng cảm thấy bên trong đều có logic, có lẽ là sự thật.
Mà A Đỗ Lạp miêu tả xui xẻo có thể bị truyền lại kia, còn có ảo giác phụ thân A Đỗ Lạp trong sa mạc nhìn thấy, lại khiến cho Tô Bằng nghĩ tới một chuyện khác.
“Chuyện có thể xảy ra trong thành cổ Sâm Ngục kia, tại sao không khác gì so với hành vi Chân Thần giáo làm? Mà vận rủi hắn miêu tả có thể truyền lại kia, nhưng lại giống như là thứ gì đó... Có thể truyền thừa huyết thống, có thể mang lại xui xẻo cho người trong tộc, nghe ra, tại sao lại giống như ác nghiệp?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.