Chương 589: Thỉnh Cầu Của Lương Phú Qúy (2)
Hoàng Kim Hải Ngạn
30/04/2021
Tô Bằng nghe xong, suy tư một chút, Tử Hà Môn có người tọa trấn ở Lương gia, Tô Bằng cũng không phải là không có nghĩ đến điều này. Dù sao Lương gia đã muốn trở thành một hệ, cần phải có người trông giữ, có điều không ngờ là tiền bối trong môn.
Có điều những sư thúc sư bá của sư phụ Vân Đạo Tử, rất không có khả năng tọa trấn ở Lương gia, cấp độ cao nhân kia của bọn họ nhất định là khinh thường lo liệu những vật phàm tục này, nghĩ như vậy, người ở Lương gia kia, rất có thể là...
“Là Kiếm Qủy sư phụ!"
Trong lòng Tô Bằng phỏng đoán được thân phận của người kia ở Lương gia.
Càng nghĩ như vậy, Tô Bằng càng cảm giác hẳn là như thế.
Nghĩ đến đây, Tô Bằng khẽ gật đầu, nói:
“Ta đã biết rồi."
Nói xong câu này, hắn nhìn thoáng qua Lương Phú Quý, nói:
“Lương tiên sinh, lần này ngươi tới Đằng Châu, chưa hẳn chỉ là để tìm kiếm lệnh công tử đúng không? Nơi này cách núi Tử Hà rất gần, có phải ngươi cũng ý định trở về môn một lần nữa?"
“Làm sao được, trong môn có lệnh cấm, ngoại môn đệ tử không được triệu kiến trong môn thì không được ở lại chỗ ở của môn phái. Có điều lần này tới nơi này, ngược lại cũng có một ít chuyện..."
Lúc Lương Phú Quý nói tới chỗ này, đột nhiên mắt sáng rực lên, dường như nghĩ đến điều gì, nhưng lại có chút băn khoăn, lộ ra vẻ do dự một chút, muốn nói mà không nói được.
Tô Bằng nhìn, biết rõ hắn có chuyện trong lòng, nói:
“Sao vậy? Lương tiên sinh gặp phải phiền toái gì sao? Hoặc là có chuyện gì muốn báo cho trong môn? Ta lần này phải về môn, Lương tiên sinh có chuyện gì thì ta có thể thay ngươi truyền đạt giùm cho."
“Như thế thì thật tốt quá!"
Lương Phú Quý nghe xong, vui mừng quá đỗi, hắn chắp tay nói với Tô Bằng:
“Tô sư huynh, bản thân ta không có ý niệm gì, cả đời này ta sinh ở Lương gia, vinh hoa phú quý đã hưởng thụ hết, không có hy vọng xa vời gì khác, chỉ là có chút lo lắng chuyện con cháu."
“Ta cả đời làm thương nhân, thật ra càng về sau càng rất không thú vị, cảm giác mình chẳng qua chỉ là có tiền, lại càng kiếm tiền, cũng không có bản lãnh gì khác. Thật ra thì ta rất ngưỡng mộ các nội môn đệ tử như sư huynh vậy, mỗi người đều có bản lãnh lớn, năng lực cao. Ta đời này không có tâm nguyện gì khác, chỉ là muốn cho con của mình tiến vào Tử Hà Môn tu hành nội môn, không cần phải giống như ta cả đời chỉ làm một thương nhân."
“Ta có ba người con gái, trưởng tử Đại Mễ, sư huynh đã gặp, ngoài ra còn có một đứa con thứ và một ấu nữ. Trong ba đứa con gái, con thứ tư chất bình thường, ấu nữ tuổi còn quá nhỏ, nhìn không ra như thế nào, nhưng con trai lớn của ta Lương Đại Mễ lại rất có thiên phú."
“Con trai lớn Lương Đại Mễ của ta, đối với số thuật rất có thiên phú, có lẽ có thể được tiền bối trong môn vừa ý... Thật ra ngay từ lúc Đại Mễ còn ở trong tã lót đã có chút dị thường, ta đã từng đánh cược liều mình van xin tiền bối trong môn ở trong nhà của ta mời đến sư thúc nội môn, nhìn xem thử Đại Mễ có tật bệnh gì không. Vị sư thúc trong môn tới, nói nếu như Đại Mễ trước mười tuổi có thể học có thể nói, thì không phải là ngu ngốc mà có thể là thiên tài, cũng để lại một số pháp môn... Sau đó ta vẫn luôn bảo Đại Mễ tu luyện những pháp môn này, hôm nay hắn đã trưởng thành đến trình độ nhất định, ta cảm thấy nếu để cho hắn làm thương nhân, thật sự là mai một thiên phú của hắn. Chỉ là ta cầu xin vị tiền bối trong môn ở nhà ta kia mang theo Đại Mễ lên núi, vị sư thúc kia nhưng vẫn không chịu, nói không hợp với quy củ. Ta cũng bắt buộc hắn không được, nhưng chuyện của Đại Mễ, đã trở thành một khối tâm bệnh của ta."
“Hôm nay ở chỗ này vô tình gặp gỡ Tô sư huynh, ta muốn xin sư huynh nói một chút với Vân môn chủ Vân lão tiên sinh giùm ta, đề cập đến thiên phú của Đại Mễ, xem có thể thu Đại Mễ vào nội môn hay không, đi theo các tiền bối trong môn để học tập."
Lương Phú Quý đem chuyện cất giữ trong lòng đã lâu, nói với Tô Bằng.
“Như vậy sao..."
Tô Bằng nghe xong, khẽ gật đầu.
Thiên phú của Lương Đại Mễ, hắn đã được chứng kiến. Nhắc tới loại thiên phú này coi như là vạn người có một, nếu chỉ làm một thương nhân thật sự là có chút nhân tài không được trọng dụng.
Mà còn trưởng bối trong môn, nếu biết Lương Đại Mễ có loại thiên phú này, nói không chừng cũng sẽ có hứng thú, mình cũng không tổn thất cái gì, lại còn có thể vì môn mà chiêu gọi nhân tài vào, cớ sao mà không làm?
Nghĩ đến đây, Tô Bằng khẽ gật đầu, nói:
“Thiên phú của Đại Mễ ta đã thấy, quả thật hiếm thấy... Chuyện này ta đáp ứng, nhất định sẽ nói chuyện này với sư tôn."
“Như thế thì thật tốt quá!"
Lương Phú Quý nghe xong, không khỏi mừng rỡ, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng mỉm cười, nói:
“Lương tiên sinh còn muốn mang lệnh công tử đi Đằng Châu phải không? Vậy không bằng thế này, ta đem chuyện này bẩm báo cho sư tôn trong môn trước, sau đó lại sai người báo cho các ngươi, các ngươi liền đi đến Đằng Châu trước chờ tin tức của ta có được không?"
“Đa tạ sư huynh thành toàn."
Lương Phú Quý nghe xong, lại muốn thi lễ, bị Tô Bằng ngăn lại.
Hai người lại hàn huyên một hồi, sợ người ở dưới lầu cảm thấy thời gian quá lâu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, liền cùng nhau đi xuống.
Lương Đại Mễ lúc này ngồi ở một cái bàn bên hộ vệ của Lương Phú Quý, có điều có vẻ mặt ủ mày chau.
Tô Bằng thấy vậy, không khỏi ho khan một tiếng, nhẹ giọng nói với Lương Phú Quý:
“Khụ... Lương tiên sinh, lệnh công tử tuổi cũng không nhỏ, xác thực là đã đến thời kỳ hiểu được tình yêu nam nữ. Trên thực tế không cần trông nom quá nghiêm khắc, nếu sợ hắn lầm đường lạc lối, ngược lại cũng có thể tìm cho hắn một cô gái đàng hoàng hiền lành tốt bụng làm bạn."
Lương Phú Quý nghe xong, vẻ mặt cười khổ, nhỏ giọng nói với Tô Bằng:
“Ta cũng muốn chứ, ta cũng muốn sớm ôm cháu nội. Nhưng vị sư thúc kia năm đó lưu lại pháp môn tu luyện xong có nói qua, bảo Đại Mễ sau này phá thân đồng tử muộn một chút, nếu không tác dụng của quan tưởng đồ có thể bị suy giảm, ta cũng là vì tương lai của Đại Mễ.
"... Vẫn còn là Đồng Tử Công sao..."
Tô Bằng nghe xong, có chút im lặng, mình còn muốn bảo Lương Đại Mễ đưa mấy tấm quan tưởng đồ nhìn xem thử, không ngờ lại phải yêu cầu là Đồng Tử Công. Mình hình như không còn phù hợp với yêu cầu nữa, cũng không biết có thể luyện được hay không.
Lắc đầu, Tô Bằng không nghĩ tới mấy chuyện này nữa, theo Lương Phú Quý đi xuống lầu...
Có điều những sư thúc sư bá của sư phụ Vân Đạo Tử, rất không có khả năng tọa trấn ở Lương gia, cấp độ cao nhân kia của bọn họ nhất định là khinh thường lo liệu những vật phàm tục này, nghĩ như vậy, người ở Lương gia kia, rất có thể là...
“Là Kiếm Qủy sư phụ!"
Trong lòng Tô Bằng phỏng đoán được thân phận của người kia ở Lương gia.
Càng nghĩ như vậy, Tô Bằng càng cảm giác hẳn là như thế.
Nghĩ đến đây, Tô Bằng khẽ gật đầu, nói:
“Ta đã biết rồi."
Nói xong câu này, hắn nhìn thoáng qua Lương Phú Quý, nói:
“Lương tiên sinh, lần này ngươi tới Đằng Châu, chưa hẳn chỉ là để tìm kiếm lệnh công tử đúng không? Nơi này cách núi Tử Hà rất gần, có phải ngươi cũng ý định trở về môn một lần nữa?"
“Làm sao được, trong môn có lệnh cấm, ngoại môn đệ tử không được triệu kiến trong môn thì không được ở lại chỗ ở của môn phái. Có điều lần này tới nơi này, ngược lại cũng có một ít chuyện..."
Lúc Lương Phú Quý nói tới chỗ này, đột nhiên mắt sáng rực lên, dường như nghĩ đến điều gì, nhưng lại có chút băn khoăn, lộ ra vẻ do dự một chút, muốn nói mà không nói được.
Tô Bằng nhìn, biết rõ hắn có chuyện trong lòng, nói:
“Sao vậy? Lương tiên sinh gặp phải phiền toái gì sao? Hoặc là có chuyện gì muốn báo cho trong môn? Ta lần này phải về môn, Lương tiên sinh có chuyện gì thì ta có thể thay ngươi truyền đạt giùm cho."
“Như thế thì thật tốt quá!"
Lương Phú Quý nghe xong, vui mừng quá đỗi, hắn chắp tay nói với Tô Bằng:
“Tô sư huynh, bản thân ta không có ý niệm gì, cả đời này ta sinh ở Lương gia, vinh hoa phú quý đã hưởng thụ hết, không có hy vọng xa vời gì khác, chỉ là có chút lo lắng chuyện con cháu."
“Ta cả đời làm thương nhân, thật ra càng về sau càng rất không thú vị, cảm giác mình chẳng qua chỉ là có tiền, lại càng kiếm tiền, cũng không có bản lãnh gì khác. Thật ra thì ta rất ngưỡng mộ các nội môn đệ tử như sư huynh vậy, mỗi người đều có bản lãnh lớn, năng lực cao. Ta đời này không có tâm nguyện gì khác, chỉ là muốn cho con của mình tiến vào Tử Hà Môn tu hành nội môn, không cần phải giống như ta cả đời chỉ làm một thương nhân."
“Ta có ba người con gái, trưởng tử Đại Mễ, sư huynh đã gặp, ngoài ra còn có một đứa con thứ và một ấu nữ. Trong ba đứa con gái, con thứ tư chất bình thường, ấu nữ tuổi còn quá nhỏ, nhìn không ra như thế nào, nhưng con trai lớn của ta Lương Đại Mễ lại rất có thiên phú."
“Con trai lớn Lương Đại Mễ của ta, đối với số thuật rất có thiên phú, có lẽ có thể được tiền bối trong môn vừa ý... Thật ra ngay từ lúc Đại Mễ còn ở trong tã lót đã có chút dị thường, ta đã từng đánh cược liều mình van xin tiền bối trong môn ở trong nhà của ta mời đến sư thúc nội môn, nhìn xem thử Đại Mễ có tật bệnh gì không. Vị sư thúc trong môn tới, nói nếu như Đại Mễ trước mười tuổi có thể học có thể nói, thì không phải là ngu ngốc mà có thể là thiên tài, cũng để lại một số pháp môn... Sau đó ta vẫn luôn bảo Đại Mễ tu luyện những pháp môn này, hôm nay hắn đã trưởng thành đến trình độ nhất định, ta cảm thấy nếu để cho hắn làm thương nhân, thật sự là mai một thiên phú của hắn. Chỉ là ta cầu xin vị tiền bối trong môn ở nhà ta kia mang theo Đại Mễ lên núi, vị sư thúc kia nhưng vẫn không chịu, nói không hợp với quy củ. Ta cũng bắt buộc hắn không được, nhưng chuyện của Đại Mễ, đã trở thành một khối tâm bệnh của ta."
“Hôm nay ở chỗ này vô tình gặp gỡ Tô sư huynh, ta muốn xin sư huynh nói một chút với Vân môn chủ Vân lão tiên sinh giùm ta, đề cập đến thiên phú của Đại Mễ, xem có thể thu Đại Mễ vào nội môn hay không, đi theo các tiền bối trong môn để học tập."
Lương Phú Quý đem chuyện cất giữ trong lòng đã lâu, nói với Tô Bằng.
“Như vậy sao..."
Tô Bằng nghe xong, khẽ gật đầu.
Thiên phú của Lương Đại Mễ, hắn đã được chứng kiến. Nhắc tới loại thiên phú này coi như là vạn người có một, nếu chỉ làm một thương nhân thật sự là có chút nhân tài không được trọng dụng.
Mà còn trưởng bối trong môn, nếu biết Lương Đại Mễ có loại thiên phú này, nói không chừng cũng sẽ có hứng thú, mình cũng không tổn thất cái gì, lại còn có thể vì môn mà chiêu gọi nhân tài vào, cớ sao mà không làm?
Nghĩ đến đây, Tô Bằng khẽ gật đầu, nói:
“Thiên phú của Đại Mễ ta đã thấy, quả thật hiếm thấy... Chuyện này ta đáp ứng, nhất định sẽ nói chuyện này với sư tôn."
“Như thế thì thật tốt quá!"
Lương Phú Quý nghe xong, không khỏi mừng rỡ, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng mỉm cười, nói:
“Lương tiên sinh còn muốn mang lệnh công tử đi Đằng Châu phải không? Vậy không bằng thế này, ta đem chuyện này bẩm báo cho sư tôn trong môn trước, sau đó lại sai người báo cho các ngươi, các ngươi liền đi đến Đằng Châu trước chờ tin tức của ta có được không?"
“Đa tạ sư huynh thành toàn."
Lương Phú Quý nghe xong, lại muốn thi lễ, bị Tô Bằng ngăn lại.
Hai người lại hàn huyên một hồi, sợ người ở dưới lầu cảm thấy thời gian quá lâu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, liền cùng nhau đi xuống.
Lương Đại Mễ lúc này ngồi ở một cái bàn bên hộ vệ của Lương Phú Quý, có điều có vẻ mặt ủ mày chau.
Tô Bằng thấy vậy, không khỏi ho khan một tiếng, nhẹ giọng nói với Lương Phú Quý:
“Khụ... Lương tiên sinh, lệnh công tử tuổi cũng không nhỏ, xác thực là đã đến thời kỳ hiểu được tình yêu nam nữ. Trên thực tế không cần trông nom quá nghiêm khắc, nếu sợ hắn lầm đường lạc lối, ngược lại cũng có thể tìm cho hắn một cô gái đàng hoàng hiền lành tốt bụng làm bạn."
Lương Phú Quý nghe xong, vẻ mặt cười khổ, nhỏ giọng nói với Tô Bằng:
“Ta cũng muốn chứ, ta cũng muốn sớm ôm cháu nội. Nhưng vị sư thúc kia năm đó lưu lại pháp môn tu luyện xong có nói qua, bảo Đại Mễ sau này phá thân đồng tử muộn một chút, nếu không tác dụng của quan tưởng đồ có thể bị suy giảm, ta cũng là vì tương lai của Đại Mễ.
"... Vẫn còn là Đồng Tử Công sao..."
Tô Bằng nghe xong, có chút im lặng, mình còn muốn bảo Lương Đại Mễ đưa mấy tấm quan tưởng đồ nhìn xem thử, không ngờ lại phải yêu cầu là Đồng Tử Công. Mình hình như không còn phù hợp với yêu cầu nữa, cũng không biết có thể luyện được hay không.
Lắc đầu, Tô Bằng không nghĩ tới mấy chuyện này nữa, theo Lương Phú Quý đi xuống lầu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.