Chương 588: Thỉnh Cầu Của Lương Phú Qúy (1)
Hoàng Kim Hải Ngạn
30/04/2021
“Lương tiên sinh đa lễ."
Tô Bằng mỉm cười, Lương Phú Quý này so với mình còn lớn hơn mấy chục tuổi, tuy rằng trên danh phận thì cấp bậc thấp hơn mình, nhưng cũng không có lý nào để hắn quỳ ở phía trước, liền dìu Lương Phú Quý đứng lên.
Thật ra thì ngay từ lúc Tô Bằng ở trích tiên sơn trang nghe Linh Mị Nhi nói ra thân phận của Lương Đại Mễ, Tô Bằng đã chú ý rồi.
Lúc Tô Bằng xuống núi, Nhị sư huynh Độc Cô Thắng của hắn đã từng cho hắn một tờ giấy, còn có một thiết bài, trên tờ giấy là một số phương thức liên lạc với thế lực ẩn núp trong giang hồ của Tử Hà Môn, mà thiết bài này thì lại là tín vật của Tử Hà Môn, có thể dùng cái này để liên lạc với những thế lực bên ngoài Tử Hà Môn đó.
Trong đó Lương gia buôn gạo, cũng ở trên tờ giấy này.
Lương gia vốn chính là gia tộc được Tử Hà Môn giúp đỡ mấy đời trước, nếu không tài phú của Lương gia làm sao có thể nổi tiếng ở trên giang hồ như thế. Qua nhiều năm như vậy không có khả năng không có người giang hồ chú ý đến bọn hắn, nhưng qua nhiều năm như vậy cũng chưa nghe nói qua Lương gia xảy ra đại sự gì, đây đều là Tử Hà Môn âm thầm đến giúp đỡ.
Mà còn hành động của Lương gia buôn gạo, cũng chỉ nói trên đạo nghĩa. Thật ra thì làm ăn nhiều năm như vậy, việc làm ăn của Lương gia cũng đều cực kỳ cặn kẽ, cho dù là thừa dịp thiên hạ lương thực khan hiếm thì cũng chưa từng có nghe nói qua Lương gia bởi vì kiếm lời mà để cho dân ở địa phương nào đó chết đói, thậm chí có vài lúc Lương gia thà rằng thiếu lợi nhuận một chút cũng sẽ bán một số lương thực giá rẻ cho người dân ở nơi nạn đói.
Lương gia cũng bởi vì như thế, không có khiêu khích sự phẫn nộ của thiên hạ, ngược lại còn có một chút thanh danh tích thiện, đây cũng có thể là do người của Tử Hà Môn điều tiết.
Thấy trên tờ giấy của Nhị sư huynh Độc Cô Thắng cho Tô Bằng ghi rõ, mỗi một Lương gia gia chủ cũng đều là ngoại môn đệ tử trên danh nghĩa của Tử Hà Môn, coi như là người trong môn.
Chẳng qua là ngoại môn đệ tử của Tử Hà Môn, cũng không xếp vào trong bối phận, mà còn Tô Bằng lại là nội môn đệ tử, vĩnh viễn so với ngoại môn đệ tử đẳng cấp cao hơn. Đối phương tuy rằng tuổi tác lớn hơn Tô Bằng, nhưng tự xưng một tiếng sư đệ cũng là phù hợp với quy củ bên trong môn.
Tô Bằng lúc này, dìu Lương Phú Quý đứng lên, phát hiện thần sắc hắn rất là cung kính, tựa hồ là phát ra từ nội tâm, trong lòng âm thầm đồng ý. Xem ra Lương Phú Quý này còn chưa quên gốc, vẫn còn rất tuân thủ quy củ của Tử Hà Môn.
Lương Phú Quý đứng lên, nhìn về phía Tô Bằng, nói:
“Tô sư huynh, ta ngay từ hai mươi năm trước đã tiếp nhận chức vị Lương gia gia chủ, đã từng được tiền bối trong môn dẫn đi đến Tử Hà Môn một lần. Ra mắt Vân lão tiên sinh, Phạm lão tiên sinh, khi đó trong môn đệ tử đồng lứa Tô sư huynh đây, chỉ có hai người Ninh sư huynh cùng với Độc Cô sư huynh, vẫn chưa nghe nói có các sư huynh sư tỷ khác."
Tô Bằng gật gật đầu, nói:
“Tam sư huynh cùng với tiểu sư tỷ, tuổi cũng không lớn. Có thể là gia nhập Tử Hà Môn sau này, mà ta cũng là một năm gần đây mới được thu vào trong môn. Lúc này ta xuống núi cũng đã có một thời gian ngắn, chủ yếu là tiến hành thí luyện hồng trần, bây giờ tu hành có chút thành tựu đang muốn trở về môn."
Lương Phú Quý nghe xong, nhẹ gật đầu, nói:
“Thật ra thì ta hai mươi năm trước lên núi, cũng là có chút mơ hồ. Dưới chân núi Tử Hà có thiết kết rất nhiều loại trận pháp, ta là được người dẫn đi, mới lên được trên núi. Nhưng mà sau khi xuống núi, nếu muốn nhớ lại tình huống lúc ấy thì một chút cũng không nhớ lại được phải đi như thế nào, đến bây giờ ta vẫn chưa tìm được đường lên núi."
Tô Bằng nghe xong, gật gật đầu, trong môn có người giỏi về kỳ môn trận pháp, Tam sư huynh Trần Kỳ Trận chính là nghiên cứu trận pháp. Hắn là người tài giỏi về trận pháp đời này, trong thế hệ trước, có lẽ cũng có người giỏi về trận pháp, bố trí một số mê trận cho Tử Hà Môn hẳn là việc rất đơn giản.
Có điều mấy thứ ăn uống sinh hoạt trên núi Tử Hà Môn không biết vận chuyênh lên núi như thế nào nhỉ?
Nghĩ đến đây, Tô Bằng mở miệng hỏi:
“Thời gian ta ở trong môn cũng không tính là quá lâu, không biết hằng ngày trong môn làm sao để sinh hoạt, có điều nghĩ lại, vật tư cần thiết trên núi cũng đều là Lương tiên sinh sai người đưa lên núi nhỉ?"
Lương Phú Quý gật đầu, nói:
“Quả thật là như vậy, nhưng người cụ thể làm những chuyện này cũng không phải là ta, sư huynh có thể không biết, trong Lương gia tộc của ta còn có một vị tiền bối của Tử Hà Môn đang ngồi trấn chủ trì. Hộ vệ người của Lương gia an toàn, tất cả đều là một tay hắn lo liệu. Hắn ở Lương gia đã gần bốn mươi năm, từ đời của phụ thân ta, xem như là trưởng lão mà Lương gia ta cung phụng. Mỗi một lần trong môn đặt mua vật liệu, cũng đều là vị tiền bối này lo liệu, có điều những thứ vật liệu kia cũng chỉ là vận chuyển đến phạm vi núi Tử Hà, đến nơi, tự nhiên có người đưa lên núi."
Tô Bằng mỉm cười, Lương Phú Quý này so với mình còn lớn hơn mấy chục tuổi, tuy rằng trên danh phận thì cấp bậc thấp hơn mình, nhưng cũng không có lý nào để hắn quỳ ở phía trước, liền dìu Lương Phú Quý đứng lên.
Thật ra thì ngay từ lúc Tô Bằng ở trích tiên sơn trang nghe Linh Mị Nhi nói ra thân phận của Lương Đại Mễ, Tô Bằng đã chú ý rồi.
Lúc Tô Bằng xuống núi, Nhị sư huynh Độc Cô Thắng của hắn đã từng cho hắn một tờ giấy, còn có một thiết bài, trên tờ giấy là một số phương thức liên lạc với thế lực ẩn núp trong giang hồ của Tử Hà Môn, mà thiết bài này thì lại là tín vật của Tử Hà Môn, có thể dùng cái này để liên lạc với những thế lực bên ngoài Tử Hà Môn đó.
Trong đó Lương gia buôn gạo, cũng ở trên tờ giấy này.
Lương gia vốn chính là gia tộc được Tử Hà Môn giúp đỡ mấy đời trước, nếu không tài phú của Lương gia làm sao có thể nổi tiếng ở trên giang hồ như thế. Qua nhiều năm như vậy không có khả năng không có người giang hồ chú ý đến bọn hắn, nhưng qua nhiều năm như vậy cũng chưa nghe nói qua Lương gia xảy ra đại sự gì, đây đều là Tử Hà Môn âm thầm đến giúp đỡ.
Mà còn hành động của Lương gia buôn gạo, cũng chỉ nói trên đạo nghĩa. Thật ra thì làm ăn nhiều năm như vậy, việc làm ăn của Lương gia cũng đều cực kỳ cặn kẽ, cho dù là thừa dịp thiên hạ lương thực khan hiếm thì cũng chưa từng có nghe nói qua Lương gia bởi vì kiếm lời mà để cho dân ở địa phương nào đó chết đói, thậm chí có vài lúc Lương gia thà rằng thiếu lợi nhuận một chút cũng sẽ bán một số lương thực giá rẻ cho người dân ở nơi nạn đói.
Lương gia cũng bởi vì như thế, không có khiêu khích sự phẫn nộ của thiên hạ, ngược lại còn có một chút thanh danh tích thiện, đây cũng có thể là do người của Tử Hà Môn điều tiết.
Thấy trên tờ giấy của Nhị sư huynh Độc Cô Thắng cho Tô Bằng ghi rõ, mỗi một Lương gia gia chủ cũng đều là ngoại môn đệ tử trên danh nghĩa của Tử Hà Môn, coi như là người trong môn.
Chẳng qua là ngoại môn đệ tử của Tử Hà Môn, cũng không xếp vào trong bối phận, mà còn Tô Bằng lại là nội môn đệ tử, vĩnh viễn so với ngoại môn đệ tử đẳng cấp cao hơn. Đối phương tuy rằng tuổi tác lớn hơn Tô Bằng, nhưng tự xưng một tiếng sư đệ cũng là phù hợp với quy củ bên trong môn.
Tô Bằng lúc này, dìu Lương Phú Quý đứng lên, phát hiện thần sắc hắn rất là cung kính, tựa hồ là phát ra từ nội tâm, trong lòng âm thầm đồng ý. Xem ra Lương Phú Quý này còn chưa quên gốc, vẫn còn rất tuân thủ quy củ của Tử Hà Môn.
Lương Phú Quý đứng lên, nhìn về phía Tô Bằng, nói:
“Tô sư huynh, ta ngay từ hai mươi năm trước đã tiếp nhận chức vị Lương gia gia chủ, đã từng được tiền bối trong môn dẫn đi đến Tử Hà Môn một lần. Ra mắt Vân lão tiên sinh, Phạm lão tiên sinh, khi đó trong môn đệ tử đồng lứa Tô sư huynh đây, chỉ có hai người Ninh sư huynh cùng với Độc Cô sư huynh, vẫn chưa nghe nói có các sư huynh sư tỷ khác."
Tô Bằng gật gật đầu, nói:
“Tam sư huynh cùng với tiểu sư tỷ, tuổi cũng không lớn. Có thể là gia nhập Tử Hà Môn sau này, mà ta cũng là một năm gần đây mới được thu vào trong môn. Lúc này ta xuống núi cũng đã có một thời gian ngắn, chủ yếu là tiến hành thí luyện hồng trần, bây giờ tu hành có chút thành tựu đang muốn trở về môn."
Lương Phú Quý nghe xong, nhẹ gật đầu, nói:
“Thật ra thì ta hai mươi năm trước lên núi, cũng là có chút mơ hồ. Dưới chân núi Tử Hà có thiết kết rất nhiều loại trận pháp, ta là được người dẫn đi, mới lên được trên núi. Nhưng mà sau khi xuống núi, nếu muốn nhớ lại tình huống lúc ấy thì một chút cũng không nhớ lại được phải đi như thế nào, đến bây giờ ta vẫn chưa tìm được đường lên núi."
Tô Bằng nghe xong, gật gật đầu, trong môn có người giỏi về kỳ môn trận pháp, Tam sư huynh Trần Kỳ Trận chính là nghiên cứu trận pháp. Hắn là người tài giỏi về trận pháp đời này, trong thế hệ trước, có lẽ cũng có người giỏi về trận pháp, bố trí một số mê trận cho Tử Hà Môn hẳn là việc rất đơn giản.
Có điều mấy thứ ăn uống sinh hoạt trên núi Tử Hà Môn không biết vận chuyênh lên núi như thế nào nhỉ?
Nghĩ đến đây, Tô Bằng mở miệng hỏi:
“Thời gian ta ở trong môn cũng không tính là quá lâu, không biết hằng ngày trong môn làm sao để sinh hoạt, có điều nghĩ lại, vật tư cần thiết trên núi cũng đều là Lương tiên sinh sai người đưa lên núi nhỉ?"
Lương Phú Quý gật đầu, nói:
“Quả thật là như vậy, nhưng người cụ thể làm những chuyện này cũng không phải là ta, sư huynh có thể không biết, trong Lương gia tộc của ta còn có một vị tiền bối của Tử Hà Môn đang ngồi trấn chủ trì. Hộ vệ người của Lương gia an toàn, tất cả đều là một tay hắn lo liệu. Hắn ở Lương gia đã gần bốn mươi năm, từ đời của phụ thân ta, xem như là trưởng lão mà Lương gia ta cung phụng. Mỗi một lần trong môn đặt mua vật liệu, cũng đều là vị tiền bối này lo liệu, có điều những thứ vật liệu kia cũng chỉ là vận chuyển đến phạm vi núi Tử Hà, đến nơi, tự nhiên có người đưa lên núi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.