Chương 587: Vân Tiên Sinh Vẫn Khỏe Chứ? (2)
Hoàng Kim Hải Ngạn
30/04/2021
“Nam Ninh? Ngươi còn đi Nam Ninh? Nói, có phải là ngươi đi gặp Linh Mị Nhi kia đúng không?
Lão mập mạp trang phục màu vàng vốn đã nguôi giận, nghe thấy những lời này lại nổi giận lên.
“Xem thử... Xem thử thôi..."
Lương Đại Mễ không dám nói dối, thì thào nói, chỉ có điều thanh âm của hắn càng ngày càng nhỏ, đầu cũng cúi xuống thấp, nhìn quá giống như một con chim cút béo mập.
“Vô liêm sỉ! Lão tử kiếm tiền là cho ngươi đi chơi gái sao?"
Nghe thấy những lời này, lão mập mạp trang phục màu vàng lập tức nổi giận, vung tay lên lại muốn đánh Lương Đại Mễ, Lương Đại Mễ chịu không nổi sự đe dọa này, òa một tiếng khóc lên, thân thể bò về phía sau trốn tránh, trốn ở sau chân Tô Bằng.
Lão mập mạp trang phục màu vàng thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, trừng Lương Đại Mễ một cái, nói:
“Vị bằng hữu kia, cũng là người ngươi quen được khi đi chơi gái sao? Tìm cái loại nữ nhân này, có thể thấy được không phải là người tốt gì, e là cũng đều là hồ bằng cẩu hữu cũng nên."
Nghe xong lời của lão mập mạp trang phục màu vàng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Tô Bằng cũng không tức giận, chỉ khẽ mỉm cười, nói:
“Vị này chính là bán gạo nổi tiếng thiên hạ Lương gia gia chủ Lương tiên sinh nhỉ? Chào ngươi, ta gọi là Tô Bằng, là bằng hữu của lệnh công tử."
“Tô Bằng?"
Lữ Tụng áo lam bên cạnh lão mập mạp trang phục màu vàng nghe xong, vẻ mặt biến đổi, đánh giá Tô Bằng mấy lần, tiến lên một bước, đi ở trước mặt lão mập mạp trang phục màu vàng, thấp giọng thì thầm vài tiếng.
Lão mập mạp trang phục màu vàng nghe xong lời của Lữ Tụng, vẻ mặt không có biến hóa lớn, nhưng lông mày lại không tự chủ được nhíu lên nhíu xuống, hắn nhìn về phía Tô Bằng, trong mắt không còn là vẻ mặt khinh thị, chỉ thấy hắn có chút chắp tay, nói:
“Các hạ chính là Huyết Thủ Ma Kiếm Tô Bằng gần đây quật khởi nhanh nhất trong giang hồ sao? Thoạt nhìn rất trẻ tuổi, vừa rồi ngược lại đã thất lễ."
“Không dám, người trên giang hồ cũng không hiểu rõ Tô mỗ lắm, tặng ngoại hiệu lung tung. Bản thân ta cũng không phải dùng tên này."
Tô Bằng mỉm cười, nói với lão mập mạp trang phục màu vàng.
lão mập mạp trang phục màu vàng khẽ gật đầu. Nhưng mà câu chuyện thay đổi, trong miệng nói:
“Có điều các hạ cũng là nhân vật thành danh trong giang hồ, nếu đã vang lên danh hiệu Huyết Thủ Ma Kiếm này, có thể thấy được cũng không phải là người bình thường. Sao lại đi cùng một chỗ với con ta như vậy? Con trai của ta trình độ như thế nào ta tự mình biết, không đảm đương nổi việc làm bằng hữu với các hạ. Các hạ sợ là có lòng kết giao, chẳng lẽ đối với Lương gia ta có ý đồ gì?"
“Cha, không phải như thế..."
Lương Đại Mễ mập mạp núp ở phía sau Tô Bằng, nghe thấy những lời này bò lên nói.
“Câm miệng! Ở nơi này không có phần ngươi nói chuyện!"
Sắc mặt của lão mập mạp trang phục màu vàng biến đổi, quát lên với Lương Đại Mễ.
Lương Đại Mễ nghe xong, lập tức cổ co rụt lại, cha của hắn ở trong lòng hắn là nhân vật cực kỳ đáng sợ, nhất thời hắn không dám lên tiếng.
Tô Bằng nghe xong, vẫn như cũ không tức giận gì. Mang trên mặt nụ cười hờ hững, nói:
“Cũng không phải, chẳng qua là ta ở Nam Ninh gặp qua lệnh công tử, cảm thấy được thái độ làm người của hắn hết sức chân thành, cũng là một người có chút ý tứ, liền làm quen một chút. Có điều còn có một nguyên nhân khác, chính là ta cùng với Lương gia ngài, ngược lại còn có chút sâu xa."
Nghe thấy những lời này, sắc mặt của lão mập mạp trang phục màu vàng biến đổi, Lữ Tụng áo lam sau lưng hắn cũng là vẻ mặt có chút khẩn trương. Ngón tay gảy nhẹ, dường như nếu thấy tình hình không ổn sẽ động thủ bất cứ lúc nào.
Bởi vì trong giang hồ, hàm nghĩa của 'có sâu xa' chưa chắc là đã việc tốt... Có cừu oán cũng có thể dùng những lời này.
Lão mập mạp trang phục màu vàng dù sao cũng là buôn gạo đệ nhất thiên hạ, công phu dưỡng thành bao năm vẫn không tệ lắm. Vẻ mặt hắn thoáng qua giây lát đã biến hóa bình thường trở lại, nói với Tô Bằng:
“Dường như ta cùng với các hạ chưa từng gặp mặt, mà còn đệ tử trong tộc cũng chẳng nghe nói vị nào có giao tình lui tới gì với các hạ, sâu xa mà ngươi nói là chỉ cái gì, xin hãy nói rõ."
“Ha ha."
Tô Bằng thấy bộ dạng đề phòng của hắn, có chút cười nhẹ một tiếng, nói:
“Ngươi thấy một vật liền sẽ hiểu được."
Nói xong, Tô Bằng đưa tay vào trong túi Càn Khôn, tìm một hồi, lấy ra một đồ vật gì đó, nắm ở trong lòng bàn tay.
“Lương tiên sinh mời xem qua."
Tô Bằng vươn tay ra, nghiêng người một bên, vật kia cầm trong tay để cho lão mập mạp trang phục màu vàng nhìn một chút.
Góc độ này, chỉ có lão mập mạp trang phục màu vàng mới có thể nhìn thấy đồ vật trong tay Tô Bằng, những người bên cạnh bị thân thể mập mạp của lão này ngăn cản không nhìn thấy được.
Lão mập mạp trang phục màu vàng vốn vẻ mặt bình thường, chỉ là lúc hắn thấy vật ở trong tay Tô Bằng kia, đột nhiên vẻ mặt trở nên kinh ngạc, sau đó nhìn thoáng qua Tô Bằng.
Tô Bằng mỉm cười, rất nhanh đã thu hồi vật đó lại trong lòng ngực, nói:
“Lương tiên sinh đã hiểu rõ chưa?"
Lão mập mạp trang phục màu vàng tu dưỡng không tệ, vẻ mặt rất nhanh đã bình thường trở lại, trên mặt lộ ra một nụ cười, nói:
“Thì ra là như vậy, xác thực là người quen rồi."
Sau đó hắn nhìn thoáng qua bốn phía, nói:
“Tô công tử, nơi này nói chuyện không quá thuận tiện, có thể đi theo ta lên trên lầu nói chuyện không?"
Tô Bằng gật đầu, lão mập mạp trang phục màu vàng kia quay đầu lại, nói với Lữ Tụng áo lam:
“Lữ tiên sinh, đây là một vị cố nhân của ta, ta không có gặp nguy hiểm, ngươi trước tiên cứ mang theo đứa bé kia nhà ta, ở dưới này chờ ta một hồi, ta đi ôn chuyện một chút, lát nữa sẽ đi xuống."
Lữ Tụng áo lam có chút hoài nghi nhìn Tô Bằng, có điều nếu ông chủ đã nói như thế, hắn cũng không nên phản đối, khẽ gật đầu, sau đó kéo Lương Đại Mễ trên mặt đất lên, đứng ở nơi đó.
“Xin mời."
Lão mập mạp trang phục màu vàng nói, nói xong hắn dẫn đầu đi đầu, đi lên lầu.
Tô Bằng cùng với lão mập mạp trang phục màu vàng cùng nhau đi lên lầu, hai người tới một phòng trên lầu, sau khi lão mập mạp trang phục màu vàng đi vào, liền khoanh tay đứng thẳng bên cạnh cửa, chờ sau khi Tô Bằng tiến vào hắn mới tự mình đóng cửa phòng lại.
Sau khi làm xong hết thảy, hắn phục hồi tinh thần lại, biểu tình trên mặt lại nổi lên biến hóa, thần sắc lúc này dường như có chút cung kính.
“Tô công tử ngươi đến từ nơi nào vậy, chắc đã gặp qua Vân lão tiên sinh rồi nhỉ? Thân thể của hắn vẫn khỏe chứ? Còn có Phạm lão tiên sinh, cùng với mấy vị khác trong môn cũng vẫn khỏe chứ?"
Tô Bằng mỉm cườim biết rõ hắn vẫn chưa hoàn toàn tin lời của mình, lúc này thử dò xét bản thân mình một chút.
Chỉ nghe Tô Bằng nói:
“Thân thể của Sư phụ rất tốt, mỗi ngày đều có thể ăn một chén cơm, sư thúc vẫn còn đang nghiên cứu trù nghệ, dường như tiến bộ không ít. Ninh sư huynh vẫn giữ vững phong thái như trước, Độc Cô sư huynh đầu năm có xuống núi, gần đây hẳn là ở chân núi cũng nên, Từ sư huynh cùng với tiểu sư tỷ không tồi, không cần quá lo lắng."
Nghe xong lời này của Tô Bằng, lão mập mạp trang phục màu vàng không tiếp tục hoài nghi nữa.
Chỉ thấy hắn thế nhưng lại phất áo bào lên, cứ như vậy trực tiếp quỳ trên sàn nhà, cung kính thi lễ với Tô Bằng, trong miệng nói:
“Ngoại môn đệ tử Tử Hà Môn Lương Phú Quý, ra mắt nội môn Tô sư huynh!"
Lão mập mạp trang phục màu vàng vốn đã nguôi giận, nghe thấy những lời này lại nổi giận lên.
“Xem thử... Xem thử thôi..."
Lương Đại Mễ không dám nói dối, thì thào nói, chỉ có điều thanh âm của hắn càng ngày càng nhỏ, đầu cũng cúi xuống thấp, nhìn quá giống như một con chim cút béo mập.
“Vô liêm sỉ! Lão tử kiếm tiền là cho ngươi đi chơi gái sao?"
Nghe thấy những lời này, lão mập mạp trang phục màu vàng lập tức nổi giận, vung tay lên lại muốn đánh Lương Đại Mễ, Lương Đại Mễ chịu không nổi sự đe dọa này, òa một tiếng khóc lên, thân thể bò về phía sau trốn tránh, trốn ở sau chân Tô Bằng.
Lão mập mạp trang phục màu vàng thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, trừng Lương Đại Mễ một cái, nói:
“Vị bằng hữu kia, cũng là người ngươi quen được khi đi chơi gái sao? Tìm cái loại nữ nhân này, có thể thấy được không phải là người tốt gì, e là cũng đều là hồ bằng cẩu hữu cũng nên."
Nghe xong lời của lão mập mạp trang phục màu vàng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Tô Bằng cũng không tức giận, chỉ khẽ mỉm cười, nói:
“Vị này chính là bán gạo nổi tiếng thiên hạ Lương gia gia chủ Lương tiên sinh nhỉ? Chào ngươi, ta gọi là Tô Bằng, là bằng hữu của lệnh công tử."
“Tô Bằng?"
Lữ Tụng áo lam bên cạnh lão mập mạp trang phục màu vàng nghe xong, vẻ mặt biến đổi, đánh giá Tô Bằng mấy lần, tiến lên một bước, đi ở trước mặt lão mập mạp trang phục màu vàng, thấp giọng thì thầm vài tiếng.
Lão mập mạp trang phục màu vàng nghe xong lời của Lữ Tụng, vẻ mặt không có biến hóa lớn, nhưng lông mày lại không tự chủ được nhíu lên nhíu xuống, hắn nhìn về phía Tô Bằng, trong mắt không còn là vẻ mặt khinh thị, chỉ thấy hắn có chút chắp tay, nói:
“Các hạ chính là Huyết Thủ Ma Kiếm Tô Bằng gần đây quật khởi nhanh nhất trong giang hồ sao? Thoạt nhìn rất trẻ tuổi, vừa rồi ngược lại đã thất lễ."
“Không dám, người trên giang hồ cũng không hiểu rõ Tô mỗ lắm, tặng ngoại hiệu lung tung. Bản thân ta cũng không phải dùng tên này."
Tô Bằng mỉm cười, nói với lão mập mạp trang phục màu vàng.
lão mập mạp trang phục màu vàng khẽ gật đầu. Nhưng mà câu chuyện thay đổi, trong miệng nói:
“Có điều các hạ cũng là nhân vật thành danh trong giang hồ, nếu đã vang lên danh hiệu Huyết Thủ Ma Kiếm này, có thể thấy được cũng không phải là người bình thường. Sao lại đi cùng một chỗ với con ta như vậy? Con trai của ta trình độ như thế nào ta tự mình biết, không đảm đương nổi việc làm bằng hữu với các hạ. Các hạ sợ là có lòng kết giao, chẳng lẽ đối với Lương gia ta có ý đồ gì?"
“Cha, không phải như thế..."
Lương Đại Mễ mập mạp núp ở phía sau Tô Bằng, nghe thấy những lời này bò lên nói.
“Câm miệng! Ở nơi này không có phần ngươi nói chuyện!"
Sắc mặt của lão mập mạp trang phục màu vàng biến đổi, quát lên với Lương Đại Mễ.
Lương Đại Mễ nghe xong, lập tức cổ co rụt lại, cha của hắn ở trong lòng hắn là nhân vật cực kỳ đáng sợ, nhất thời hắn không dám lên tiếng.
Tô Bằng nghe xong, vẫn như cũ không tức giận gì. Mang trên mặt nụ cười hờ hững, nói:
“Cũng không phải, chẳng qua là ta ở Nam Ninh gặp qua lệnh công tử, cảm thấy được thái độ làm người của hắn hết sức chân thành, cũng là một người có chút ý tứ, liền làm quen một chút. Có điều còn có một nguyên nhân khác, chính là ta cùng với Lương gia ngài, ngược lại còn có chút sâu xa."
Nghe thấy những lời này, sắc mặt của lão mập mạp trang phục màu vàng biến đổi, Lữ Tụng áo lam sau lưng hắn cũng là vẻ mặt có chút khẩn trương. Ngón tay gảy nhẹ, dường như nếu thấy tình hình không ổn sẽ động thủ bất cứ lúc nào.
Bởi vì trong giang hồ, hàm nghĩa của 'có sâu xa' chưa chắc là đã việc tốt... Có cừu oán cũng có thể dùng những lời này.
Lão mập mạp trang phục màu vàng dù sao cũng là buôn gạo đệ nhất thiên hạ, công phu dưỡng thành bao năm vẫn không tệ lắm. Vẻ mặt hắn thoáng qua giây lát đã biến hóa bình thường trở lại, nói với Tô Bằng:
“Dường như ta cùng với các hạ chưa từng gặp mặt, mà còn đệ tử trong tộc cũng chẳng nghe nói vị nào có giao tình lui tới gì với các hạ, sâu xa mà ngươi nói là chỉ cái gì, xin hãy nói rõ."
“Ha ha."
Tô Bằng thấy bộ dạng đề phòng của hắn, có chút cười nhẹ một tiếng, nói:
“Ngươi thấy một vật liền sẽ hiểu được."
Nói xong, Tô Bằng đưa tay vào trong túi Càn Khôn, tìm một hồi, lấy ra một đồ vật gì đó, nắm ở trong lòng bàn tay.
“Lương tiên sinh mời xem qua."
Tô Bằng vươn tay ra, nghiêng người một bên, vật kia cầm trong tay để cho lão mập mạp trang phục màu vàng nhìn một chút.
Góc độ này, chỉ có lão mập mạp trang phục màu vàng mới có thể nhìn thấy đồ vật trong tay Tô Bằng, những người bên cạnh bị thân thể mập mạp của lão này ngăn cản không nhìn thấy được.
Lão mập mạp trang phục màu vàng vốn vẻ mặt bình thường, chỉ là lúc hắn thấy vật ở trong tay Tô Bằng kia, đột nhiên vẻ mặt trở nên kinh ngạc, sau đó nhìn thoáng qua Tô Bằng.
Tô Bằng mỉm cười, rất nhanh đã thu hồi vật đó lại trong lòng ngực, nói:
“Lương tiên sinh đã hiểu rõ chưa?"
Lão mập mạp trang phục màu vàng tu dưỡng không tệ, vẻ mặt rất nhanh đã bình thường trở lại, trên mặt lộ ra một nụ cười, nói:
“Thì ra là như vậy, xác thực là người quen rồi."
Sau đó hắn nhìn thoáng qua bốn phía, nói:
“Tô công tử, nơi này nói chuyện không quá thuận tiện, có thể đi theo ta lên trên lầu nói chuyện không?"
Tô Bằng gật đầu, lão mập mạp trang phục màu vàng kia quay đầu lại, nói với Lữ Tụng áo lam:
“Lữ tiên sinh, đây là một vị cố nhân của ta, ta không có gặp nguy hiểm, ngươi trước tiên cứ mang theo đứa bé kia nhà ta, ở dưới này chờ ta một hồi, ta đi ôn chuyện một chút, lát nữa sẽ đi xuống."
Lữ Tụng áo lam có chút hoài nghi nhìn Tô Bằng, có điều nếu ông chủ đã nói như thế, hắn cũng không nên phản đối, khẽ gật đầu, sau đó kéo Lương Đại Mễ trên mặt đất lên, đứng ở nơi đó.
“Xin mời."
Lão mập mạp trang phục màu vàng nói, nói xong hắn dẫn đầu đi đầu, đi lên lầu.
Tô Bằng cùng với lão mập mạp trang phục màu vàng cùng nhau đi lên lầu, hai người tới một phòng trên lầu, sau khi lão mập mạp trang phục màu vàng đi vào, liền khoanh tay đứng thẳng bên cạnh cửa, chờ sau khi Tô Bằng tiến vào hắn mới tự mình đóng cửa phòng lại.
Sau khi làm xong hết thảy, hắn phục hồi tinh thần lại, biểu tình trên mặt lại nổi lên biến hóa, thần sắc lúc này dường như có chút cung kính.
“Tô công tử ngươi đến từ nơi nào vậy, chắc đã gặp qua Vân lão tiên sinh rồi nhỉ? Thân thể của hắn vẫn khỏe chứ? Còn có Phạm lão tiên sinh, cùng với mấy vị khác trong môn cũng vẫn khỏe chứ?"
Tô Bằng mỉm cườim biết rõ hắn vẫn chưa hoàn toàn tin lời của mình, lúc này thử dò xét bản thân mình một chút.
Chỉ nghe Tô Bằng nói:
“Thân thể của Sư phụ rất tốt, mỗi ngày đều có thể ăn một chén cơm, sư thúc vẫn còn đang nghiên cứu trù nghệ, dường như tiến bộ không ít. Ninh sư huynh vẫn giữ vững phong thái như trước, Độc Cô sư huynh đầu năm có xuống núi, gần đây hẳn là ở chân núi cũng nên, Từ sư huynh cùng với tiểu sư tỷ không tồi, không cần quá lo lắng."
Nghe xong lời này của Tô Bằng, lão mập mạp trang phục màu vàng không tiếp tục hoài nghi nữa.
Chỉ thấy hắn thế nhưng lại phất áo bào lên, cứ như vậy trực tiếp quỳ trên sàn nhà, cung kính thi lễ với Tô Bằng, trong miệng nói:
“Ngoại môn đệ tử Tử Hà Môn Lương Phú Quý, ra mắt nội môn Tô sư huynh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.