Chương 40: Chia tay!...
Tử Tiêu
08/10/2014
Thấy khí thế cường đại liên tục tỏa ra từ cơ thể mình, hắn cười khổ không thôi, căn bản khí tức này không phải của hắn, hắn chỉ "mượn" tạm mà thôi. "Cáo mượn oai hùm" là tình trạng của hắn hiện nay. Hắn chỉ có thể đem đi để dọa người thì được, chứ để hắn đánh luôn thì bó tay.
Hắn từ từ hạ xuống đất, ánh nắng vàng chiếu xuyên qua từng lớp, từng lớp lông vũ do băng ngưng tụ thành, tạo ra từng đợt ánh sáng xanh biếc, đẹp đẽ mà huyền ảo.
Triệu Anh Nhi hai mắt mở to, miệng há hốc nhìn hắn đang dần dần đáp xuống đất, mất một lúc nàng mới lắp bắp được một câu: "Đẹp..Đẹp quá!".
Hắn quay lưng lại, bầy ra một bộ mặt tươi cười nói: "Ta biết ta đẹp trai rồi, không cần phải khen thế!".
"Cho ta ... sờ thử chút!" Triệu Anh Nhi hai mắt khát khao nhìn đôi cánh băng sau lưng hắn nói.
Tiểu Y Tiên khẩn trương nhìn hắn, mỗi đấu vương cường giả đều có uy nghiêm của mình, đâu dễ dàng để người khác tiếp cận được, nhất là đụng vào trực tiếp như thế, tuy nàng và hắn cũng coi như quen thuộc, nhưng nàng vẫn không thể chắc chắn rằng hắn có nổi giận hay không.
Hắn nhún vai một cái rồi gật đầu, việc này cũng không có gì to tát cả.
Triệu Anh Nhi như một con mèo nhỏ, nhẹ nhàng mon men ra gần hắn rồi đưa tay lên chạm vào mặt ngoài của cánh.
"Oa! Mát quá, mềm quá....".
Hắn hơi nhíu mày, hắn vậy mà có cảm giác? Vậy là sao nhỉ? Đôi cánh này do băng nguyên tố tạo thành? Đáng nhẽ hắn phải không có cảm giác mới đúng chứ? Đằng này lại...
Một cảm giác tê dần dần lẫn buồn cười từ đôi cánh chuyền lại khiến cả người hắn run rẩy đứng không vững, miệng hắn run run nói:
"Được.. Được chưa? Bỏ ra đi".
"Chưa! Oa! Càng ngày càng dễ chịu, ta không kìm nổi nữa rồi!" Triệu Anh Nhi dụi hẳn cả đầu vào đôi cánh của hắn, dụi lấy dụi để.
"Dừng.. Dừng ngay lại" Mặt hắn đỏ rực, cả người ngã quỳ xuống đất nói.
"Cảm giác không tệ chứ tiểu tử" Giọng Tử có phần hả hê nói
"Ngươi...Tên khốn kiếp..Ngươi đã làm gì..." Hắn gào lên trong đầu để chất vấn Tử.
"Tại ta? Cái này là do ngươi chứ đâu phải tại ta!" Tử vô trách nhiệm nói.
"Chết tiệt... Y Tiên tỷ tỷ cứu đệ!" Hắn lấy hết sức còn lại, lướt nhanh đến sau lưng Tiểu Y Tiên tỏ vẻ đáng thương nói.
Vừa nói hắn vừa lẩm bẩm bằng tiếng việt: "Anh đây là đàn ông con trai, cứng rắn được thì cũng nhún nhường được.....Không có gì xấu hổ cả...".
"...." Tiểu Y Tiên mở to mắt nhìn hắn.
"...." Hắn im lặng nhìn lại Tiểu Y Tiên
"...." Triệu Anh Nhi mở to mắt nhìn hai người, hai chân nhích dần nhích dần về phía hắn.
Tiểu Y Tiên nở một nụ cười rất đẹp, không hiểu sao hắn nhìn nụ cười này lại có cảm giác không ổn. Bỗng! Tiểu Y Tiên như phát điên, một tay đưa lên sờ mặt của hắn, một tay sờ đôi cánh của hắn, sờ lấy sờ để, miệng nói:
"Tỷ đã cố nhịn rồi mà không được, oa! mềm quá, này đệ có thực sự là con trai không thể?".
Lúc này Tiểu Y Tiên nào quản hắn đấu vương đấu viếc gì, sức mạnh gì gì nữa, cứ ôm rồi tính tiếp...
Triệu Anh Nhi thấy vậy, tiềm năng như bạo phát, hai mắt như sói già săn mồi, nhảy vào ôm bên cánh còn lại của hắn, vừa ôm vừa nắn nói:
"Muội đã bảo mà! Này tỷ nhìn xem, hắn làm gì có hầu kết?".
"....Các ngươi...Các ngươi..." Hắn chính thức xụi lơ nằm ra đất, bó tay không còn sức để chạy nữa, sức mạnh nhục thể cường đại như biến mất, long khí và tiên khí thất tung vô ảnh, giờ hắn như cá nằm trên thớt mặc người ta xử lý.
"..Tỷ nhìn này, tay hắn cũng đẹp.... ơ... chân cũng đẹp luôn..." Một giọng nữ đầy ngạc nhiên xen lẫn hưng phấn chuyền ra.
"Muội phải sờ thử tóc đây này, hơn tỷ muội chúng ta nhiều..." Giọng nữ khác có vẻ không cam tâm đáp lại.
"Ai làm ơn làm phước cứu tôi với...." Một giọng "nữ" khác hữu khí vô lực đầy vẻ sợ hãi cất lên.
"Ủa giọng của hắn?" Giọng nữ kia ngạc nhiên.
"Muội đã bảo mà!"
"Cứu tôi với...".
"Ngươi cứ gào đi, gào to lên, ở đây chả có ma nào đến cứu ngươi đâu".
"...".
*************
Một thời gian "dài" sau, Tiểu Y Tiên và Triệu Anh Nhi vẻ mặt đầy vẻ "thỏa mãn" ngồi xuống một gốc cây hít thở không khí trong lành. Ở phía xa xa, có một người tóc tai rũ rượi, quần áo rách từng mảng lớn, hai mắt "vô thần" nhìn vào khoảng không vô định.
"Này..Chúng ta có làm quá không nhỉ?" Tiểu Y Tiên lo ngại nói.
Triệu Anh Nhi nhìn nhìn hắn một lúc rồi nói: "Nếu nàng không muốn nhận thì thôi, chúng ta cũng đừng ép...".
Tại sao lại nói hai mắt hắn "vô thần"?, căn bản lúc này thần hồn của hắn đang đăng nhập vào hệ thống để liều mạng với Tử.
"Tử...Ta cần một câu giải thích...Nói đi rốt cuộc là ngưoi đã giở trò quỷ gì ở đây hả" Hắn tung tung con dao quân dụng, mặt một bộ hung thần ác sát nhìn Tử, nói gằn từng tiếng một.
"Không phải tại ta.." Tử nhún vai nói.
"Thế rốt cuộc là vì sao?"
"Nếu ngươi để ý thì, đôi cánh của ngưoi bây giờ đã khác trước..." Tử chỉ chỉ đằng sau lưng hắn nói.
Hắn im lặng một chút rồi nói: "Ta cảm nhận được.....ủa? Không thể nào đây là mạch máu? Lực lượng này... là của lạc long luyện thân quyết!".
"Như ngươi đã biết, huyết mạch trong cơ thể ngươi thức tỉnh là vì đã nuốt hết huyết mạch lực băng long tộc của Lam Nguyệt, trong ngươi cũng có thiên phú của băng long tộc, biểu hiện là khả năng Băng hóa. Khi trước thân thể ngươi đã trải qua một số biến hóa không nhỏ, chính điều này đã....làm cho băng long tộc thiên phú trong cơ thể ngươi bị biến dị, hiện tại nó đã dần dung hợp với lạc long tộc thiên phú của ngươi" Tử trầm ngâm một chút rồi đáp.
"Việc này chả biết là tốt hay xấu" Hắn chán nản nói.
"Sao cuộc đời ta không dễ ăn hơn một chút nhỉ, ba đến năm ngày là có rắc rối".
"Có tốt cũng có xấu" Tử nhìn hắn nói.
"Cho ta nghe tốt trước đi".
"Thì từ bây giờ đôi cánh của ngươi sẽ dần dần biến thành thật, nó sẽ tăng độ linh hoạt, dẻo dai, khả năng ngưng tụ băng lực,....., nói chung là tốt. Ngoài ra băng long tộc thiên phú của ngươi biến dị ta thấy là theo chiều hướng không phải xấu! Còn tốt ở đâu thì sau này ngươi tự tìm hiểu" Tử chậm rãi nói.
"Thế còn xấu?".
"Ngươi biết cửu vĩ hồ tộc không?" Tử không trả lời mà hỏi hắn.
"Đuôi của họ có độ nhạy cảm cực cao...Còn nhạy cảm hơn một số chỗ "nhạy cảm" khác".
"Ý ngươi là sao?" Hắn có một dự cảm không tốt.
"Khỏi cần hỏi dò, đầu ngươi nghĩ gì thì đúng như vậy đấy, ta đọc được suy nghĩ của ngươi mà" Tử cười cười đáp.
"Cái cảm giác bị tóm vào thế nào?" Tử vẫn tươi cười nói.
"Ngươi.." Hắn cứng họng.
"Đáng tiếc, đáng tiếc" Tử nhìn hắn một lúc rồi lắc đầu nói.
"Tiếc cái gì?".
"Nếu ngươi là nữ thì có nhiều cái hay để xem rồi!" Tử thở dài, vẻ mặt tiếc hận.
".............Ta đây liều mạng với ngươi".
*********
Mất một đống thời gian mà chả động vào nổi vạt áo của tên Tử này, hắn chán nản ngồi xuống, lắc đầu nói: "Xui xẻo thế không biết, làm sao bây giờ đây?".
"Ngươi là ngu có đào tạo hay là ngu do thiên phú thế? " Tử đứng ở đằng xa nói.
"Ngươi nói cái gì? " Hắn tức giận đáp.
"Chả hiểu ngươi có một đống khả năng để làm gì?" Tử lắc đầu thở dài nói.
"Nếu ngươi không chủ động cho người khác chạm vào thì ngươi nghĩ có người động được vào cánh của ngươi mà không thương tổn hả, dù gì thì nó cũng là do băng lực tạo thành, giờ lại có thêm khí huyết và lực lượng của Lạc Long Luyện Thân Quyết nữa nên hầu như nó không thể nào bị xâm phạm. Chả biết ngươi may mắn thế nào mà sống được đến tận ngày hôm nay mà không chết, đầu óc ngốc không tả nổi".
"Ừ nhỉ!" Hắn vỗ đầu đáp.
Tử chán nản nhìn hắn, tên ngốc này là hy vọng cuối cùng của mình hay sao, chắc mình hết hy vọng rồi.
"Này tiểu tử, ngươi đừng lãng phí thời gian nữa, nhiệm vụ mới đã bắt đầu tính giờ rồi!" Thấy hắn đã bình tĩnh lại, Tử mới nhẹ nhàng nói.
"Ạc...Ta quên mất, hệ thống! Nhiệm vụ".
"Nhiệm vụ: Thức tỉnh dược lão, thời gian hoàn thành còn: 2 năm, 11 tháng, 28 ngày...".
"Tốt lắm, đã đến lúc mình phải rời khỏi khu rừng này rồi!" Mắt hắn lóe ra một tia sáng kỳ lạ, miệng cười cười lẩm bẩm nói.
Hắn thực sự rất tò mò, không biết xã hội của dị giới này sẽ như thế nào đây.
******
"Ủa? Y Tiên tỷ tỷ, sao tỷ có cái nhẫn lạ thế?" Triệu Anh Nhi đang chán không có việc gì làm, nằm tựa đầu lên chân Tiểu Y Tiên thì thấy một chiếc nhẫn kỳ lạ, thế nên nàng mới hỏi.
"Cái này nhìn quen quen?" Triệu Anh Nhi kéo bàn tay Tiểu Y Tiên lại quan sát.
"Chiếc nhẫn này không phải là của nàng ấy sao? Sao tỷ lại có" Triệu Anh Nhi đã xác định giới tính "chân thật" của hắn nên đổi luôn cả cách xưng hô, tò mò hỏi Tiểu Y Tiên.
"Là nàng tặng cho ta" Tiểu Y Tiên mặt không đổi sắc nói.
"Oa! Không được, không thể bất công như vậy được" Triệu Anh Nhi giận dỗi nói.
"Khi nào tỷ tặng cho muội một cái là được mà, được chứ!" Tiểu Y Tiên nở một nụ cười ôn nhu nói.
"Muội không....".
"Muội không thích hả, vậy thôi tỷ không tặng nữa!" Tiểu Y Tiên làm bộ tức giận nói
"A! Đừng đừng, muội thích mà" Triệu Anh Nhi ôm ngang lưng Tiểu Y Tiên làm nũng.
Tiểu Y Tiên không nói gì, nở một nụ cười dịu dàng rồi vuốt đầu Triệu Anh Nhi.
Vốn hắn đang "thiếu hồn lạc phách" liền ngay lập tức đứng dậy, đưa mắt nhìn phía xa. Trong đôi mắt này đã không còn hoang mang lúc trước, mà đầy tò mò cũng nhiệt huyết đang sôi sục, hắn cực kỳ mong đợi ở cuộc sống sắp tới.
Hắn khôi phục thái độ thản nhiên, quay người lại mỉm cười hỏi hai người: "Giờ hai người tính sao, định làm gì tiếp theo".
Tử ở trong đầu hắn thét gào: "Làm tốt lắm tiểu tử, có phong phạm của ta rồi đấy".
"Chúng ta còn định tìm kiếm thảo dược, còn một số loại chưa kiếm ra, vậy còn đệ?" Tiểu Y Tiên im lặng một chút rồi nói.
"Đệ sẽ về thanh sơn trấn trước rồi tính sau!" Hắn im lặng như suy nghĩ một lúc rồi mới đáp.
"Vậy chúng ta chia tay ở đây đi, sau này sẽ còn gặp lại, đệ cứ theo hướng này đi khoảng... thì sẽ thấy thanh sơn trấn!" Tiểu Y Tiên cũng trầm lại một chút mới đáp.
Không khí lúc chia tay trở nên trầm mặc, dù quen biết không lâu nhưng giữa ba người cũng coi như là bạn bè cùng vào sinh ra tử, lúc chia tay không tránh khỏi có những cảm xúc buồn bã.
"Này! Ngươi không thể thiên vị như vậy" Triệu Anh Nhi tỏ vẻ giận dữ, chỉ về phía hắn nói.
"Hình như mình đâu có động gì vào mẹ trẻ này?" Hắn đầu nghĩ vậy nhưng miệng thì lại đáp: "Ta thiên vị cái gì".
"Đây này" Triệu Anh Nhi nắm bàn tay Tiểu Y Tiên đưa lên, chỉ vào cái nhẫn nói.
"Quà của ta đâu?" Triệu Anh Nhi mặt thản nhiên, đưa tay ra nói.
"...." Hắn trầm mặc, trình độ mặt dầy của mẹ trẻ này đã luyện đến mức so với vạn lý trường thành, đòi quà mà mặt không thèm biến sắc lấy một cái.
Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi đưa tay lên tháo dây chuyền trên cổ của hắn xuống, nhìn nó một lúc lâu rồi ném về phía Triệu Anh Nhi.
Ném xong, hắn liền quay lưng đi luôn, không ngoảnh lại, hắn không thích cảm giác lúc chia tay này tí nào cả.
"Cho ngươi, của mẹ ta làm đấy, giữ cho thật tốt" Tiếng nói của hắn vang vọng lại từ phía đằng xa.
"Ngốc quá...." Triệu Anh Nhi nắm chặt sợi dây chuyền, miệng lẩm bẩm.
Tiểu Y Tiên không nói gì mà nhìn theo bóng lưng của hắn xa dần, chả hiểu sao nàng luôn có cảm giác, lần sau tới nàng gặp hắn sẽ có chuyện không may xảy ra, đây là một loại trực giác của nàng, không thể nào giải thích nổi.
**********
"Lại lạc rồi...Mình đúng là mù đường bẩm sinh mà" Hắn nhìn mặt trời một lần nữa sắp biến mất nơi chân trời xa, khổ sở nghĩ.
Đã ba ngày nay, hắn tiếp tục đi theo hướng mà Tiểu Y Tiên chỉ, theo tính toán của hắn thì với tốc độ của hắn hiện nay, đi bộ cùng lắm thì ba ngày sẽ đến nơi vậy mà bây giờ trước mặt hắn lại là một ngon núi to đùng, toàn cây với cối, trả thấy bóng dáng của Thanh Sơn Trấn đâu cả.
"Có người? Lại là hai người?" Hắn ngạc nhiên nhìn vào rada thích khách thốt lên.
Ngẫm nghĩ một chút, hắn rút kinh nghiệm từ vụ Tiểu Y Tiên, lần này hắn không trực tiếp lao lên nữa. Nghĩ như vậy nên hắn mới vào trạng thái ẩn thân, nhanh chóng lẩn về phía hai người đang tới.
"Hai người này định làm cái khỉ gì vậy?" Thấy hai người này cứ đông mấy bước, tây mấy bước, loằng ngoằng ngoắt ngéo, xiên ngang trẹo dọc hết đường này tới đường khác, hắn bất mãn nghĩ.
Cuối cùng hai người này đến một bãi đất trống hơi nhỏ, xung quanh toàn cây cối bao bọc nhìn không rõ cảnh vật thì mới dừng lại.
Hắn tò mò dừng lại ở trên một cành cây to, cả người như biến mất, hai mắt nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt.
"Một nam một nữ" Hắn chỉ mất mấy giây để xác định.
Nữ thì có chút tư sắc, dung mạo thuộc thượng đẳng, thân hình lồi lõm dụ hoặc, nói chung là điện nước đầy đủ không chê vào đâu được. Nam thì cao lớn, mặt cũng có chút anh tuấn, mỗi tội đôi mắt lại như độc xà, không có vẻ chính đại quang minh gì cho lắm.
"Aaaaaa...muội chịu hết nổi rồi đến đây nào, mộc ca" Một tiếng rên rỉ đầy lẳng lơ vang lên.
"Tiểu muội tử, ta cũng chờ rất lâu rồi, ta đến đây!" Tiếng nói khác đầy kích động đáp lại.
"......" Hắn triệt để im lặng, mợ nó chứ, hai người này ăn no dửng mỡ hay sao mà đi vòng vèo cả ngày trời, để đến chỗ này "đánh dã chiến"?.
Tiếp theo đó thì khỏi nói, hai người kia liên tục quấn quít với nhau, rồi những hình ảnh, âm thanh khiến người ta phải đỏ mặt liên tục phát ra, cũng may là nơi đây cách âm khá tốt, lại kín đáo nên hầu như bên ngoài vào, dù có đứng gần hai mét cũng sẽ không phát hiện ra điều gì cả.
Phải nói là hai người này cực kỳ xui xẻo, lẩn cả ngày trời để mò vào đây hú hí thì gặp một tên như hắn, với thị lực, thính lực cực kỳ biến thái cùng khả năng bám theo mục tiêu siêu khủng. Hắn thực sự chả cần phải tiếp cận vẫn có thể nhìn rõ, nghe rõ hai người đang làm gì.
Im lặng một chút, không biết hắn lấy đâu ra một túi bỏng ngô, vừa ngồi ăn vừa xem...
Mất thời gian khá lâu, hắn bấm giờ, chắc khoảng hai ba tiếng thì "cuộc chiến" mới kết thúc, hắn cười lạnh, lâu như vậy vì tên đàn ông kia liên tục tống thuốc vào mồm, không lâu mới là lạ.
"Mộc ca....Sau này phải lấy muội đó" Nữ tử kia vuốt ve lồng ngực nam tử, giọng đầy khiêu gợi nói.
"Bảo bối, tất nhiên ta sẽ lấy muội rồi" Nam tử tranh thủ làm một số động tác mờ ám trên thân thể nữ tử kia, vỗ ngực nói.
"Nếu lần này thành công, chúng ta sẽ giàu to, đủ để sống sung sướng cả đời" Nữ tử kia kiều mỵ nói.
"Ta đã tính toán kỹ lắm rồi, con Lang Vương kia đã trọng thương, bây giờ muội cứ để bọn họ liều chết giết nó, ta sẽ ngư ông đắc lợi giải quyết cả hai, xong xuôi thì chúng ta sẽ sống cả đời trong phú quý" Nam Tử kia cười lạnh nói.
"Nghe nói Lang Vương kia sắp đến ngũ cấp, là cả một núi tiền đấy, nhất là tinh hạch của nó, phải đến chục vạn kim tệ" Nữ tử nhẩm tính nói.
"Yên tâm đi, sau này sẽ là của chúng ta hết".
"Mà đáng tiếc thật, phải giết đi tiểu mỹ nhân kia cũng thật là tiếc" Nam Tử kia như suy nghĩ đến người nào đấy, ánh mắt dần dần chuyển sang dâm tà nói.
"Có muội không đủ sao, mà còn nghĩ đến nó" Nữ tử kia hừ dỗi một cái.
"Cho ta thử một lần cũng đã sao, dù gì mà nó chả phải chết!" Nam Tử kia cười lạnh.
"Muội không muốn chỉ mình huynh thử, muội muốn nó liên tục bị chà đạp, muội muốn huynh phế đấu khí, bán nó vào ..... nơi nào càng xấu càng tốt, tốt nhất là nông thôn, để nó luôn luôn bị cả lũ đàn ông ngày ngày hành hạ, hừ! để xem nó còn tỏ vẻ thanh cao với ai!" Nữ tử kia cay độc nói.
"Như ý muội mong muốn" Nam Tử kia cười nhạt nói.
"Chúng ta tiếp tục đi, muội lại muốn..." Nữ tử kia trườn tấm thân lên người nam tử, miệng thở dốc nói.
"Được, bao nhiêu huynh cũng chiều được" Cuộc chiến đấu lại bắt đầu.
"Lang Vương gặp nguy hiểm?" Hắn nghe hết toàn bộ câu truyện rồi nở một nụ cười hiếm thấy.
"Có trò vui để xem rồi đây!" Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi lẩn mất, hắn đang ... đi tìm Lang Vương.
Hắn từ từ hạ xuống đất, ánh nắng vàng chiếu xuyên qua từng lớp, từng lớp lông vũ do băng ngưng tụ thành, tạo ra từng đợt ánh sáng xanh biếc, đẹp đẽ mà huyền ảo.
Triệu Anh Nhi hai mắt mở to, miệng há hốc nhìn hắn đang dần dần đáp xuống đất, mất một lúc nàng mới lắp bắp được một câu: "Đẹp..Đẹp quá!".
Hắn quay lưng lại, bầy ra một bộ mặt tươi cười nói: "Ta biết ta đẹp trai rồi, không cần phải khen thế!".
"Cho ta ... sờ thử chút!" Triệu Anh Nhi hai mắt khát khao nhìn đôi cánh băng sau lưng hắn nói.
Tiểu Y Tiên khẩn trương nhìn hắn, mỗi đấu vương cường giả đều có uy nghiêm của mình, đâu dễ dàng để người khác tiếp cận được, nhất là đụng vào trực tiếp như thế, tuy nàng và hắn cũng coi như quen thuộc, nhưng nàng vẫn không thể chắc chắn rằng hắn có nổi giận hay không.
Hắn nhún vai một cái rồi gật đầu, việc này cũng không có gì to tát cả.
Triệu Anh Nhi như một con mèo nhỏ, nhẹ nhàng mon men ra gần hắn rồi đưa tay lên chạm vào mặt ngoài của cánh.
"Oa! Mát quá, mềm quá....".
Hắn hơi nhíu mày, hắn vậy mà có cảm giác? Vậy là sao nhỉ? Đôi cánh này do băng nguyên tố tạo thành? Đáng nhẽ hắn phải không có cảm giác mới đúng chứ? Đằng này lại...
Một cảm giác tê dần dần lẫn buồn cười từ đôi cánh chuyền lại khiến cả người hắn run rẩy đứng không vững, miệng hắn run run nói:
"Được.. Được chưa? Bỏ ra đi".
"Chưa! Oa! Càng ngày càng dễ chịu, ta không kìm nổi nữa rồi!" Triệu Anh Nhi dụi hẳn cả đầu vào đôi cánh của hắn, dụi lấy dụi để.
"Dừng.. Dừng ngay lại" Mặt hắn đỏ rực, cả người ngã quỳ xuống đất nói.
"Cảm giác không tệ chứ tiểu tử" Giọng Tử có phần hả hê nói
"Ngươi...Tên khốn kiếp..Ngươi đã làm gì..." Hắn gào lên trong đầu để chất vấn Tử.
"Tại ta? Cái này là do ngươi chứ đâu phải tại ta!" Tử vô trách nhiệm nói.
"Chết tiệt... Y Tiên tỷ tỷ cứu đệ!" Hắn lấy hết sức còn lại, lướt nhanh đến sau lưng Tiểu Y Tiên tỏ vẻ đáng thương nói.
Vừa nói hắn vừa lẩm bẩm bằng tiếng việt: "Anh đây là đàn ông con trai, cứng rắn được thì cũng nhún nhường được.....Không có gì xấu hổ cả...".
"...." Tiểu Y Tiên mở to mắt nhìn hắn.
"...." Hắn im lặng nhìn lại Tiểu Y Tiên
"...." Triệu Anh Nhi mở to mắt nhìn hai người, hai chân nhích dần nhích dần về phía hắn.
Tiểu Y Tiên nở một nụ cười rất đẹp, không hiểu sao hắn nhìn nụ cười này lại có cảm giác không ổn. Bỗng! Tiểu Y Tiên như phát điên, một tay đưa lên sờ mặt của hắn, một tay sờ đôi cánh của hắn, sờ lấy sờ để, miệng nói:
"Tỷ đã cố nhịn rồi mà không được, oa! mềm quá, này đệ có thực sự là con trai không thể?".
Lúc này Tiểu Y Tiên nào quản hắn đấu vương đấu viếc gì, sức mạnh gì gì nữa, cứ ôm rồi tính tiếp...
Triệu Anh Nhi thấy vậy, tiềm năng như bạo phát, hai mắt như sói già săn mồi, nhảy vào ôm bên cánh còn lại của hắn, vừa ôm vừa nắn nói:
"Muội đã bảo mà! Này tỷ nhìn xem, hắn làm gì có hầu kết?".
"....Các ngươi...Các ngươi..." Hắn chính thức xụi lơ nằm ra đất, bó tay không còn sức để chạy nữa, sức mạnh nhục thể cường đại như biến mất, long khí và tiên khí thất tung vô ảnh, giờ hắn như cá nằm trên thớt mặc người ta xử lý.
"..Tỷ nhìn này, tay hắn cũng đẹp.... ơ... chân cũng đẹp luôn..." Một giọng nữ đầy ngạc nhiên xen lẫn hưng phấn chuyền ra.
"Muội phải sờ thử tóc đây này, hơn tỷ muội chúng ta nhiều..." Giọng nữ khác có vẻ không cam tâm đáp lại.
"Ai làm ơn làm phước cứu tôi với...." Một giọng "nữ" khác hữu khí vô lực đầy vẻ sợ hãi cất lên.
"Ủa giọng của hắn?" Giọng nữ kia ngạc nhiên.
"Muội đã bảo mà!"
"Cứu tôi với...".
"Ngươi cứ gào đi, gào to lên, ở đây chả có ma nào đến cứu ngươi đâu".
"...".
*************
Một thời gian "dài" sau, Tiểu Y Tiên và Triệu Anh Nhi vẻ mặt đầy vẻ "thỏa mãn" ngồi xuống một gốc cây hít thở không khí trong lành. Ở phía xa xa, có một người tóc tai rũ rượi, quần áo rách từng mảng lớn, hai mắt "vô thần" nhìn vào khoảng không vô định.
"Này..Chúng ta có làm quá không nhỉ?" Tiểu Y Tiên lo ngại nói.
Triệu Anh Nhi nhìn nhìn hắn một lúc rồi nói: "Nếu nàng không muốn nhận thì thôi, chúng ta cũng đừng ép...".
Tại sao lại nói hai mắt hắn "vô thần"?, căn bản lúc này thần hồn của hắn đang đăng nhập vào hệ thống để liều mạng với Tử.
"Tử...Ta cần một câu giải thích...Nói đi rốt cuộc là ngưoi đã giở trò quỷ gì ở đây hả" Hắn tung tung con dao quân dụng, mặt một bộ hung thần ác sát nhìn Tử, nói gằn từng tiếng một.
"Không phải tại ta.." Tử nhún vai nói.
"Thế rốt cuộc là vì sao?"
"Nếu ngươi để ý thì, đôi cánh của ngưoi bây giờ đã khác trước..." Tử chỉ chỉ đằng sau lưng hắn nói.
Hắn im lặng một chút rồi nói: "Ta cảm nhận được.....ủa? Không thể nào đây là mạch máu? Lực lượng này... là của lạc long luyện thân quyết!".
"Như ngươi đã biết, huyết mạch trong cơ thể ngươi thức tỉnh là vì đã nuốt hết huyết mạch lực băng long tộc của Lam Nguyệt, trong ngươi cũng có thiên phú của băng long tộc, biểu hiện là khả năng Băng hóa. Khi trước thân thể ngươi đã trải qua một số biến hóa không nhỏ, chính điều này đã....làm cho băng long tộc thiên phú trong cơ thể ngươi bị biến dị, hiện tại nó đã dần dung hợp với lạc long tộc thiên phú của ngươi" Tử trầm ngâm một chút rồi đáp.
"Việc này chả biết là tốt hay xấu" Hắn chán nản nói.
"Sao cuộc đời ta không dễ ăn hơn một chút nhỉ, ba đến năm ngày là có rắc rối".
"Có tốt cũng có xấu" Tử nhìn hắn nói.
"Cho ta nghe tốt trước đi".
"Thì từ bây giờ đôi cánh của ngươi sẽ dần dần biến thành thật, nó sẽ tăng độ linh hoạt, dẻo dai, khả năng ngưng tụ băng lực,....., nói chung là tốt. Ngoài ra băng long tộc thiên phú của ngươi biến dị ta thấy là theo chiều hướng không phải xấu! Còn tốt ở đâu thì sau này ngươi tự tìm hiểu" Tử chậm rãi nói.
"Thế còn xấu?".
"Ngươi biết cửu vĩ hồ tộc không?" Tử không trả lời mà hỏi hắn.
"Đuôi của họ có độ nhạy cảm cực cao...Còn nhạy cảm hơn một số chỗ "nhạy cảm" khác".
"Ý ngươi là sao?" Hắn có một dự cảm không tốt.
"Khỏi cần hỏi dò, đầu ngươi nghĩ gì thì đúng như vậy đấy, ta đọc được suy nghĩ của ngươi mà" Tử cười cười đáp.
"Cái cảm giác bị tóm vào thế nào?" Tử vẫn tươi cười nói.
"Ngươi.." Hắn cứng họng.
"Đáng tiếc, đáng tiếc" Tử nhìn hắn một lúc rồi lắc đầu nói.
"Tiếc cái gì?".
"Nếu ngươi là nữ thì có nhiều cái hay để xem rồi!" Tử thở dài, vẻ mặt tiếc hận.
".............Ta đây liều mạng với ngươi".
*********
Mất một đống thời gian mà chả động vào nổi vạt áo của tên Tử này, hắn chán nản ngồi xuống, lắc đầu nói: "Xui xẻo thế không biết, làm sao bây giờ đây?".
"Ngươi là ngu có đào tạo hay là ngu do thiên phú thế? " Tử đứng ở đằng xa nói.
"Ngươi nói cái gì? " Hắn tức giận đáp.
"Chả hiểu ngươi có một đống khả năng để làm gì?" Tử lắc đầu thở dài nói.
"Nếu ngươi không chủ động cho người khác chạm vào thì ngươi nghĩ có người động được vào cánh của ngươi mà không thương tổn hả, dù gì thì nó cũng là do băng lực tạo thành, giờ lại có thêm khí huyết và lực lượng của Lạc Long Luyện Thân Quyết nữa nên hầu như nó không thể nào bị xâm phạm. Chả biết ngươi may mắn thế nào mà sống được đến tận ngày hôm nay mà không chết, đầu óc ngốc không tả nổi".
"Ừ nhỉ!" Hắn vỗ đầu đáp.
Tử chán nản nhìn hắn, tên ngốc này là hy vọng cuối cùng của mình hay sao, chắc mình hết hy vọng rồi.
"Này tiểu tử, ngươi đừng lãng phí thời gian nữa, nhiệm vụ mới đã bắt đầu tính giờ rồi!" Thấy hắn đã bình tĩnh lại, Tử mới nhẹ nhàng nói.
"Ạc...Ta quên mất, hệ thống! Nhiệm vụ".
"Nhiệm vụ: Thức tỉnh dược lão, thời gian hoàn thành còn: 2 năm, 11 tháng, 28 ngày...".
"Tốt lắm, đã đến lúc mình phải rời khỏi khu rừng này rồi!" Mắt hắn lóe ra một tia sáng kỳ lạ, miệng cười cười lẩm bẩm nói.
Hắn thực sự rất tò mò, không biết xã hội của dị giới này sẽ như thế nào đây.
******
"Ủa? Y Tiên tỷ tỷ, sao tỷ có cái nhẫn lạ thế?" Triệu Anh Nhi đang chán không có việc gì làm, nằm tựa đầu lên chân Tiểu Y Tiên thì thấy một chiếc nhẫn kỳ lạ, thế nên nàng mới hỏi.
"Cái này nhìn quen quen?" Triệu Anh Nhi kéo bàn tay Tiểu Y Tiên lại quan sát.
"Chiếc nhẫn này không phải là của nàng ấy sao? Sao tỷ lại có" Triệu Anh Nhi đã xác định giới tính "chân thật" của hắn nên đổi luôn cả cách xưng hô, tò mò hỏi Tiểu Y Tiên.
"Là nàng tặng cho ta" Tiểu Y Tiên mặt không đổi sắc nói.
"Oa! Không được, không thể bất công như vậy được" Triệu Anh Nhi giận dỗi nói.
"Khi nào tỷ tặng cho muội một cái là được mà, được chứ!" Tiểu Y Tiên nở một nụ cười ôn nhu nói.
"Muội không....".
"Muội không thích hả, vậy thôi tỷ không tặng nữa!" Tiểu Y Tiên làm bộ tức giận nói
"A! Đừng đừng, muội thích mà" Triệu Anh Nhi ôm ngang lưng Tiểu Y Tiên làm nũng.
Tiểu Y Tiên không nói gì, nở một nụ cười dịu dàng rồi vuốt đầu Triệu Anh Nhi.
Vốn hắn đang "thiếu hồn lạc phách" liền ngay lập tức đứng dậy, đưa mắt nhìn phía xa. Trong đôi mắt này đã không còn hoang mang lúc trước, mà đầy tò mò cũng nhiệt huyết đang sôi sục, hắn cực kỳ mong đợi ở cuộc sống sắp tới.
Hắn khôi phục thái độ thản nhiên, quay người lại mỉm cười hỏi hai người: "Giờ hai người tính sao, định làm gì tiếp theo".
Tử ở trong đầu hắn thét gào: "Làm tốt lắm tiểu tử, có phong phạm của ta rồi đấy".
"Chúng ta còn định tìm kiếm thảo dược, còn một số loại chưa kiếm ra, vậy còn đệ?" Tiểu Y Tiên im lặng một chút rồi nói.
"Đệ sẽ về thanh sơn trấn trước rồi tính sau!" Hắn im lặng như suy nghĩ một lúc rồi mới đáp.
"Vậy chúng ta chia tay ở đây đi, sau này sẽ còn gặp lại, đệ cứ theo hướng này đi khoảng... thì sẽ thấy thanh sơn trấn!" Tiểu Y Tiên cũng trầm lại một chút mới đáp.
Không khí lúc chia tay trở nên trầm mặc, dù quen biết không lâu nhưng giữa ba người cũng coi như là bạn bè cùng vào sinh ra tử, lúc chia tay không tránh khỏi có những cảm xúc buồn bã.
"Này! Ngươi không thể thiên vị như vậy" Triệu Anh Nhi tỏ vẻ giận dữ, chỉ về phía hắn nói.
"Hình như mình đâu có động gì vào mẹ trẻ này?" Hắn đầu nghĩ vậy nhưng miệng thì lại đáp: "Ta thiên vị cái gì".
"Đây này" Triệu Anh Nhi nắm bàn tay Tiểu Y Tiên đưa lên, chỉ vào cái nhẫn nói.
"Quà của ta đâu?" Triệu Anh Nhi mặt thản nhiên, đưa tay ra nói.
"...." Hắn trầm mặc, trình độ mặt dầy của mẹ trẻ này đã luyện đến mức so với vạn lý trường thành, đòi quà mà mặt không thèm biến sắc lấy một cái.
Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi đưa tay lên tháo dây chuyền trên cổ của hắn xuống, nhìn nó một lúc lâu rồi ném về phía Triệu Anh Nhi.
Ném xong, hắn liền quay lưng đi luôn, không ngoảnh lại, hắn không thích cảm giác lúc chia tay này tí nào cả.
"Cho ngươi, của mẹ ta làm đấy, giữ cho thật tốt" Tiếng nói của hắn vang vọng lại từ phía đằng xa.
"Ngốc quá...." Triệu Anh Nhi nắm chặt sợi dây chuyền, miệng lẩm bẩm.
Tiểu Y Tiên không nói gì mà nhìn theo bóng lưng của hắn xa dần, chả hiểu sao nàng luôn có cảm giác, lần sau tới nàng gặp hắn sẽ có chuyện không may xảy ra, đây là một loại trực giác của nàng, không thể nào giải thích nổi.
**********
"Lại lạc rồi...Mình đúng là mù đường bẩm sinh mà" Hắn nhìn mặt trời một lần nữa sắp biến mất nơi chân trời xa, khổ sở nghĩ.
Đã ba ngày nay, hắn tiếp tục đi theo hướng mà Tiểu Y Tiên chỉ, theo tính toán của hắn thì với tốc độ của hắn hiện nay, đi bộ cùng lắm thì ba ngày sẽ đến nơi vậy mà bây giờ trước mặt hắn lại là một ngon núi to đùng, toàn cây với cối, trả thấy bóng dáng của Thanh Sơn Trấn đâu cả.
"Có người? Lại là hai người?" Hắn ngạc nhiên nhìn vào rada thích khách thốt lên.
Ngẫm nghĩ một chút, hắn rút kinh nghiệm từ vụ Tiểu Y Tiên, lần này hắn không trực tiếp lao lên nữa. Nghĩ như vậy nên hắn mới vào trạng thái ẩn thân, nhanh chóng lẩn về phía hai người đang tới.
"Hai người này định làm cái khỉ gì vậy?" Thấy hai người này cứ đông mấy bước, tây mấy bước, loằng ngoằng ngoắt ngéo, xiên ngang trẹo dọc hết đường này tới đường khác, hắn bất mãn nghĩ.
Cuối cùng hai người này đến một bãi đất trống hơi nhỏ, xung quanh toàn cây cối bao bọc nhìn không rõ cảnh vật thì mới dừng lại.
Hắn tò mò dừng lại ở trên một cành cây to, cả người như biến mất, hai mắt nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt.
"Một nam một nữ" Hắn chỉ mất mấy giây để xác định.
Nữ thì có chút tư sắc, dung mạo thuộc thượng đẳng, thân hình lồi lõm dụ hoặc, nói chung là điện nước đầy đủ không chê vào đâu được. Nam thì cao lớn, mặt cũng có chút anh tuấn, mỗi tội đôi mắt lại như độc xà, không có vẻ chính đại quang minh gì cho lắm.
"Aaaaaa...muội chịu hết nổi rồi đến đây nào, mộc ca" Một tiếng rên rỉ đầy lẳng lơ vang lên.
"Tiểu muội tử, ta cũng chờ rất lâu rồi, ta đến đây!" Tiếng nói khác đầy kích động đáp lại.
"......" Hắn triệt để im lặng, mợ nó chứ, hai người này ăn no dửng mỡ hay sao mà đi vòng vèo cả ngày trời, để đến chỗ này "đánh dã chiến"?.
Tiếp theo đó thì khỏi nói, hai người kia liên tục quấn quít với nhau, rồi những hình ảnh, âm thanh khiến người ta phải đỏ mặt liên tục phát ra, cũng may là nơi đây cách âm khá tốt, lại kín đáo nên hầu như bên ngoài vào, dù có đứng gần hai mét cũng sẽ không phát hiện ra điều gì cả.
Phải nói là hai người này cực kỳ xui xẻo, lẩn cả ngày trời để mò vào đây hú hí thì gặp một tên như hắn, với thị lực, thính lực cực kỳ biến thái cùng khả năng bám theo mục tiêu siêu khủng. Hắn thực sự chả cần phải tiếp cận vẫn có thể nhìn rõ, nghe rõ hai người đang làm gì.
Im lặng một chút, không biết hắn lấy đâu ra một túi bỏng ngô, vừa ngồi ăn vừa xem...
Mất thời gian khá lâu, hắn bấm giờ, chắc khoảng hai ba tiếng thì "cuộc chiến" mới kết thúc, hắn cười lạnh, lâu như vậy vì tên đàn ông kia liên tục tống thuốc vào mồm, không lâu mới là lạ.
"Mộc ca....Sau này phải lấy muội đó" Nữ tử kia vuốt ve lồng ngực nam tử, giọng đầy khiêu gợi nói.
"Bảo bối, tất nhiên ta sẽ lấy muội rồi" Nam tử tranh thủ làm một số động tác mờ ám trên thân thể nữ tử kia, vỗ ngực nói.
"Nếu lần này thành công, chúng ta sẽ giàu to, đủ để sống sung sướng cả đời" Nữ tử kia kiều mỵ nói.
"Ta đã tính toán kỹ lắm rồi, con Lang Vương kia đã trọng thương, bây giờ muội cứ để bọn họ liều chết giết nó, ta sẽ ngư ông đắc lợi giải quyết cả hai, xong xuôi thì chúng ta sẽ sống cả đời trong phú quý" Nam Tử kia cười lạnh nói.
"Nghe nói Lang Vương kia sắp đến ngũ cấp, là cả một núi tiền đấy, nhất là tinh hạch của nó, phải đến chục vạn kim tệ" Nữ tử nhẩm tính nói.
"Yên tâm đi, sau này sẽ là của chúng ta hết".
"Mà đáng tiếc thật, phải giết đi tiểu mỹ nhân kia cũng thật là tiếc" Nam Tử kia như suy nghĩ đến người nào đấy, ánh mắt dần dần chuyển sang dâm tà nói.
"Có muội không đủ sao, mà còn nghĩ đến nó" Nữ tử kia hừ dỗi một cái.
"Cho ta thử một lần cũng đã sao, dù gì mà nó chả phải chết!" Nam Tử kia cười lạnh.
"Muội không muốn chỉ mình huynh thử, muội muốn nó liên tục bị chà đạp, muội muốn huynh phế đấu khí, bán nó vào ..... nơi nào càng xấu càng tốt, tốt nhất là nông thôn, để nó luôn luôn bị cả lũ đàn ông ngày ngày hành hạ, hừ! để xem nó còn tỏ vẻ thanh cao với ai!" Nữ tử kia cay độc nói.
"Như ý muội mong muốn" Nam Tử kia cười nhạt nói.
"Chúng ta tiếp tục đi, muội lại muốn..." Nữ tử kia trườn tấm thân lên người nam tử, miệng thở dốc nói.
"Được, bao nhiêu huynh cũng chiều được" Cuộc chiến đấu lại bắt đầu.
"Lang Vương gặp nguy hiểm?" Hắn nghe hết toàn bộ câu truyện rồi nở một nụ cười hiếm thấy.
"Có trò vui để xem rồi đây!" Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi lẩn mất, hắn đang ... đi tìm Lang Vương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.